An nguy của Tôn Vượng Thịnh không phải là trò đùa.
Thậm chí có thể nói rằng, tính mạng của Tôn Vượng Thịnh còn đáng giá gấp mười lần Liễu Thị Long, không thể khinh suất.
Nhưng Liễu Thị Long lại không quá kiêng kỵ, “Bố có ý này, nhưng phải xem lại. Có điều Tôn Hàn cũng họ Tôn, có khi nào năm trăm năm trước thuộc cùng một gia tộc với Tôn Vượng Thịnh không?”
“Nếu là cùng một gia tộc thật thì cũng không cần năm trăm năm!”
…
Phía bên kia.
Vẫn là Liễu Phương Phương đưa Tôn Hàn về nhà.
“Tình trạng của ông nội tôi thế nào rồi?”, ngồi trên xe, Liễu Phương Phương quan tâm hỏi.
Tôn Hàn khẽ đưa mắt nhìn cô rồi đáp, “Về cơ bản không có gì đáng ngại, không cần tôi khám nữa”.
Nghe xong câu trả lời này, Liễu Phương Phương đã yên tâm hơn rồi.
Đến bây giờ nghĩ lại, Liễu Phương Phương vẫn còn thấy sợ, ông nội đã thực sự đi một vòng quỷ môn quan đấy!
Ngay sau đó, cô ta đã nhìn sang Tôn Hàn, “Sắp tới anh định thế nào?”
“Định gì cơ?
“Tiếp tục ở lại công ty, hay là…”
Tôn Hàn nhướng mày, “Tôi ở lại công ty làm gì, tôi đã nộp đơn từ chức rồi mà”.
“Nhưng tôi chưa phê duyệt!”, Liễu Phương Phương nói.
Tôn Hàn lập tức bật cười ha hả, “Sếp Liễu à, công ty mỹ phẩm Lệ Lan cũng đâu phải bộ máy quản lý dân số, không hạn chế quyền tự do mà nhỉ. Sao tôi lại không thể từ chức?”
Ánh mắt của Liễu Phương Phương rất phức tạp, “Tôi không có ý này, chỉ cảm thấy anh không nhất thiết phải từ chức. Cùng lắm tôi sẽ không can thiệp vào tự do của anh khi ở công ty, lương vẫn trả như thường!”
“Rồi sao nữa?”, Tôn Hàn hỏi.
“Sao là sao?”
“Tại sao cô lại kiên quyết giữ tôi ở lại công ty? Để tôi tiếp tục là mục tiêu tấn công của Trương Dương Phi, hay là có ý đồ khác với tôi?”
“…”
Liễu Phương Phương phân trần, “Tôi không có ý này. Chỉ là tôi cảm thấy một mình anh sống ở Thượng Kinh chẳng dễ dàng gì, mà anh cũng có năng lực nữa. Nếu anh ở lại Lệ Lan, tôi sẽ cho anh một lộ trình phát triển thật tốt. Ít nhất là đảm bảo tiền đồ xán lạn!”
Tôn Hàn lại nói, “Trương Dương Phi chỉ tha cho tôi một tháng thôi. Một tháng sau, tôi vẫn phải cút khỏi đây. Nếu không, e rằng tôi sẽ không thể sống sót rời khỏi Thượng Kinh”.
Gò má của Liễu Phương Phương giật giật. Cô ta nhìn ra tên Tôn Hàn này hoàn toàn không muốn nói chuyện tử tế với mình.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh là ân nhân cứu mạng ông nội, Liễu Phương Phương vẫn kiên nhẫn nói tiếp, “Anh không cần lo về Trương Dương Phi. Một tháng nữa tôi kết hôn rồi, đến lúc ấy, anh ta sẽ không quan tâm đến anh nữa. Còn nếu không được thì tôi sẽ nói với ông nội, nhờ ông đánh tiếng với Trương Dương Phi, anh ta sẽ không làm gì anh đâu”.
“Tôn Hàn, anh là ân nhân cứu mạng ông nội tôi, cũng là ân nhân của nhà họ Liễu, chúng tôi sẽ đền đáp anh!”
Hai chữ “đền đáp” này là trọng điểm.
Nhưng có vẻ Tôn Hàn lại không cần.
Tôn Hàn cũng không muốn tiếp tục chủ đề vô nghĩa này với Liễu Phương Phương nữa, bèn nói, “Tạm thời tôi sẽ không đến Lệ Lan, đơn từ chức đã đặt sẵn ở đấy, cô muốn ký lúc nào cũng được. Còn nữa, gần đây nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi”.
Đột nhiên, Tôn Hàn nhận được một tin nhắn, thế là đổi ý, “À, bây giờ tôi không muốn về nhà. Phiền cô chở tôi đến quán bar Quỷ Hoả nhé, có bạn hẹn tôi uống rượu!”