Vào lúc đó, Liễu Y Y còn chưa tròn mười sáu tuổi.
Sau khi bố Liễu Y Y mất, địa vị của Liễu Y Y và mẹ cô trong nhà cũng tụt dốc không phanh.
Sau đó, khi xảy ra việc bị cưỡng bức, nhà họ Liễu liền mượn lý do này để nói rằng Liễu Y Y làm mất mặt nhà họ, thế nên đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà.
Thực ra nguyên nhân thực sự là nhà họ Liễu muốn bớt đi một người trong cuộc chiến chia tài sản.
Tiếp xúc với Liễu Y Y lâu như vậy, tất nhiên Tôn Hàn hiểu cô rất rõ, cô hoàn toàn không để ý đến tiền tài của nhà họ Liễu.
Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, một cô gái có người bố đã mất sớm.
Trong lòng cô luôn chất chứa nỗi nhớ mong với bố mình.
Hai người ăn đồ nướng đến tận một giờ sáng mới về, Liễu Y Y một mình uống tận ba chai bia.
Vì thế nên cô đã say khướt, đi đường cũng lung lay chực đổ.
Phải biết là bình thường Liễu Y Y còn không uống một giọt bia nào.
Tôn Hàn chỉ có thể đỡ eo cô, cơ thể mềm mại của cô dựa vào người anh, sau đó anh bắt một chiếc taxi.
Tài xế đã quen với cảnh này, tuy không nói gì nhưng lại nhìn Tôn Hàn bằng một ánh mắt, chàng trai này đúng là có diễm phúc.
Dáng người và nhan sắc của Liễu Y Y đều vô cùng tuyệt vời.
Người bình thường không thể nào dễ dàng có được một cô gái như thế này được.
Tôn Hàn lười giải thích, cũng chẳng buồn để tâm.
Xe taxi dừng trước cổng khách sạn. Tôn Hàn đưa tiền rồi đưa Liễu Y Y lên.
"Thẻ phòng!"
Đến trước cửa phòng Liễu Y Y, Tôn Hàn liền lắc cô, hỏi.
"Thẻ phòng? Thẻ phòng gì cơ...", Liễu Y Y nói mơ hồ không rõ.
Tôn Hàn liền vô cùng khó xử, hôm nay Liễu Y Y ra ngoài không mang theo túi xách, khả năng cao thẻ phòng ở trong người cô.
Nhưng Tôn Hàn lục túi cô một lúc lâu mà vẫn trống không.
Thực sự hết cách nên Tôn Hàn chỉ có thể tìm tiếp trong túi quần sau của cô, nhưng vẫn không tìm thấy, có thể đã rơi rồi.
Thế này thì hết cách thật rồi.
Hay là xuống quầy phục vụ?
Tôn Hàn nghĩ rằng quầy phục vụ chắc chắn có cách mở cửa phòng.
"Lề mề cái gì vậy chứ, nếu không thì tôi ngủ ở phòng anh cũng được, buồn ngủ quá!", lúc này Liễu Y Y đột nhiên nói với giọng say mèm.
Tôn Hàn do dự một lúc, anh chỉ có thể lấy ra thẻ phòng của mình rồi đưa Liễu Y Y vào phòng.
Vừa đi vào là Liễu Y Y đã lao xuống giường.
Còn Tôn Hàn thì chỉ có thể ngủ ghế sô pha.
Trong lòng anh có ngọn lửa không thể dập tắt, dù sao thì ở chung với một cô gái quyến rũ như vậy trong một căn phòng, anh cũng khó mà kiềm chế lòng mình.
Nhưng Tôn Hàn không thể chạm vào Liễu Y Y.
Không phải là anh lo lắng điều gì, mà nếu anh chạm vào Liễu Y Y trong tình cảnh như thế này thì đâu khác gì năm đó anh cưỡng bức cô chứ?
Trời sáng.
"A!!!"
Tôn Hàn đang ngủ trên ghế sô pha thì bị tiếng hét chói tai đánh thức.
Anh vội vàng lật người lại, sau đó đi vào phòng: "Mới sáng sớm, em làm cái gì vậy?"
Lúc này Liễu Y Y đang sốt ruột nhìn khắp người mình, giày và áo khoác của cô đã được cởi hết ra. Cô nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt uất ức và cả tức giận, như thể sắp khóc đến nơi.
"Tôi hỏi anh, anh đã làm gì? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?"
"Tối qua em uống say, anh không tìm thấy thẻ phòng của em nên chỉ có thể để em ngủ ở chỗ anh".
"Rơi mất thẻ phòng? Sao anh không xuống quầy phục vụ!", Liễu Y Y liền chất vấn.
"Tối qua chính em nói rằng buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn ngủ luôn, ngủ ở phòng anh cũng được, em không nhớ gì sao?". Tôn Hàn vô cùng phiền muộn, giải thích thế này thì càng rắc rối.
Biết thế thì tối qua anh đã xuống quầy phục vụ rồi.
Mặt Liễu Y Y liền đỏ bừng lên, cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.
May mà cô vẫn còn ký ức về lúc say rượu tối qua, đúng là cô đã nói như vậy.
Không chỉ vì buồn ngủ mà còn vì uống quá nhiều, đau hết cả đầu.
"Vậy, vậy anh có làm gì tôi không?", Liễu Y Y lại chất vấn.
Đây mới là vấn đề quan trọng.
Tôn Hàn vô cùng bất lực, anh đành hỏi lại với giọng dở khóc dở cười: "Anh có làm gì với em không, em không nhìn ra gì sao? Em nghĩ tối qua xảy ra chuyện gì mà quần áo của em vẫn còn chỉnh tề như vậy à?"
"Tối qua anh muốn em ngủ thoải mái nên đã giúp em cởi áo khoác ra, quần bò vẫn ở bên cạnh em đấy".
Được rồi.
Vừa nãy vì mới thức dậy, hơn nữa còn ở trong một căn phòng xa lạ nên Liễu Y Y vô cùng hoảng loạn.
Khi cô phản ứng lại thì mới hiểu được.
"Anh ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo!", Liễu Y Y nói.
Tôn Hàn cũng không để tâm, anh quay người tiếp tục nằm trên sô pha ngủ bù.
Chẳng mấy chốc Liễu Y Y đã đi ra khỏi phòng, nét mặt cô rất bối rối, cô còn không nhìn Tôn Hàn.
"Tôi về phòng mình đây".
Cô nói rồi mở cửa phòng ra.
"Con!!"
Nhưng lúc này Tôn Hàn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là giọng Tiết Lan.
Anh liền cảm thấy không ổn, vội vàng đi ra khỏi phòng thì thấy Tiết Lan đang đứng trước cửa phòng Liễu Y Y.
"Hai, hai đứa...", vẻ mặt Tiết Lan vô cùng đặc sắc.
Tối qua Liễu Y Y không ngủ trong phòng mình mà mới sáng sớm đã đi ra từ trong phòng Tôn Hàn, điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man!
"Bố ơi, dì Y Y ơi, xấu hổ quá!", Đồng Đồng cũng chớp đôi mắt to tròn.
"Mẹ, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu!", Liễu Y Y vội vàng giải thích.
Tiết Lan cứ nhìn hai người Tôn Hàn và Liễu Y Y mãi: "Mẹ tới gọi con ăn cơm. Sau này hai đứa muốn thế này thì đừng có thuê hai phòng, phí tiền!"
Nói xong Tiết Lan liền dắt Đồng Đồng đi tới sảnh ăn.
Liễu Y Y muốn khóc mà không khóc được, cô trừng mắt nhìn Tôn Hàn, như thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tôn Hàn tỏ vẻ vô cùng vô tội, ai bảo cô làm rơi thẻ phòng chứ.
...
Khoảng mười giờ.
Tôn Hàn lái xe đến khách sạn Vạn Phúc.
Hôm nay Tiết Kiến Quốc tổ chức lễ mừng thọ cho bà cụ ở đây.
Dọc đường, sắc mặt Liễu Y Y và Tiết Lan đều rất kỳ lạ.
"Chị, Y Y, cậu Tôn, mọi người đến rồi sao! Mau vào đi, mẹ đang ở tầng ba!"
Trước cổng khách sạn, Tiết Kiến Quốc thấy đám người Tôn Hàn tới thì hớn hở đi lên tiếp đón.
Liễu Y Y đưa quà mừng năm nghìn tệ, còn Tôn Hàn đưa mười nghìn tệ.
Tuy người mừng thọ là bà ngoại Liễu Y Y nhưng con gái gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, sau khi Tiết Lan gả cho bố Liễu Y Y thì như đã trở thành người ngoài.
Đến tham gia những buổi tiệc của nhà họ Tiết thì họ đều phải đem theo tiền mừng.
Tiết Kiến Quốc và Lý Diễm Phương ăn mặc lòe loẹt tuy không nói gì nhưng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Hiển nhiên họ đang nghĩ rằng tiền mừng của hai người này quá ít.
Tôn Hàn phải mừng khoảng một triệu tệ thì mới đúng với dự đoán trong lòng họ.
Khi đến tầng ba thì đã có không ít khách khứa đến, nhưng xem ra cũng không có nhiều người giàu có, có nhiều người ăn mặc rất bình thường.
Liễu Y Y và Tiết Lan đi đến cạnh một bà cụ tóc bạc trắng rồi hàn huyên với bà ấy.
Người này chính là mẹ của Tiết Lan.
Tôn Hàn cũng đi tới chúc thọ bà ấy.
Mà lúc này trong một góc nhỏ, Tiết Kiến Quốc dẫn theo một cậu ấm mặc vest xanh lam, ông ta nhìn về phía Liễu Y Y.
"Cậu Văn, đó chính là cháu gái của tôi! Cậu thấy thế nào?"