Trước đó, ông ấy còn nghi ngờ năng lực của người mà Liễu Thị Long giới thiệu.
Dẫu sao người này cũng còn trẻ, tài năng có thể đến đâu cơ chứ? Dù có là học trò của Quỷ Y đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã học được hết bản lĩnh của ông ấy.
Nhưng bây giờ thì Tôn Vượng Thịnh bắt đầu tin rồi.
Tôn Vượng Thịnh không hề có vẻ lo lắng, ngược lại còn thản nhiên nói: “Đúng vậy, đã có ba bác sĩ chắc chắn tôi không sống qua được năm sau. Hơn nữa ba bác sĩ này còn là những nhân vật chủ chốt của khoa tim mạch trong nước, trong đó có bác sĩ Lục khẳng định tôi chỉ sống được hai tháng nữa”.
Đúng là người đủ tư cách khám chữa bệnh cho Tôn Vượng Thịnh phải là bác sĩ đầu ngành, chứ không có ai là tay mơ cả.
Chuyện mà họ đã khẳng định thì không thể sai được.
Tôn Hàn gật đầu: “Nếu không được chữa trị đúng phương pháp thì đúng là ông Tôn chỉ có thể sống thêm ngần ấy thời gian thôi”.
“Thế bác sĩ Tiểu Tôn thấy sao? Bệnh của tôi còn chữa được nữa không?”
Tôn Vượng Thịnh mỉm cười nhìn Tôn Hàn mà không chút lo lắng.
Như thể ông ấy đã coi nhẹ việc sống chết.
“Châm cứu và kết hợp uống thuốc đông y, tôi không dám chắc bệnh của ông sẽ khỏi hẳn, nhưng kéo dài thêm mười năm thì không phải việc khó”, Tôn Hàn nói đúng theo thực trạng.
Với y thuật của anh mà nói thì anh chỉ có thể bảo đảm giúp Tôn Vượng Thịnh kéo dài sự sống thêm mười năm thôi.
Sau đó, các máy móc trong người Tôn Vượng Thịnh cũng sẽ trục trặc, khi ấy đến thần tiên cũng không cứu ông ấy được.
Với Tôn Vượng Thịnh thì sống thêm một ngày đã là sa sỉ, nói chi đến mười năm, ông ấy còn mong gì hơn nữa.
“Nếu cậu thật sự có thể kéo dài sự sống thêm cho tôi, tôi sẽ cảm tạ ơn cứu mạng của cậu đâu ra đấy. Nếu cậu Tiểu Tôn cần tiền, tôi sẽ đưa cho cậu một tỷ, còn nếu cậu cần gì khác thì cứ mạnh dạn nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ không từ chối”.
Tôn Vượng Thịnh nói một cách rất hào phóng.
Mà ơn cứu mạng thì đương nhiên phải vậy rồi.
“Thù lao gì đó thì chúng ta để sau rồi tính, để tôi châm cứu cho ông đã. Bệnh của ông Tôn không có gì đặc biệt, chỉ là bệnh tim thôi, nhưng tình trạng đã chuyển biến nặng, đến mức ảnh hưởng tới tính mạng rồi nên tự nhiên biến thành nghiêm trọng”.
“Cách ngày, tôi sẽ châm cứu cho ông Tôn một lần, có tất cả mười lần, sau đó ông phải sắc thuốc tôi kê và uống hàng ngày, tốt nhất là uống quanh năm ngày tháng!”
“Nhưng tôi có một việc muốn phiền ông Tôn, mỗi lần điều trị sau này hãy cố giữ bí mật như bây giờ. Tôi không muốn để người khác biết mình đang chữa bệnh cho ông, còn lý do là gì thì chắc ông Tôn còn rõ hơn tôi!”
“Bác sĩ Tiểu Tôn yên tâm, chuyện này cậu không cần phải lo”, Tôn Vượng Thịnh cười nói.
Đạt đến thân phận và địa vị như Tôn Vượng Thịnh thì sẽ có rất nhiều người không muốn ông ấy sống lâu, hơn nữa còn không thiếu người giở trò.
Nếu để người khác biết được Tôn Hàn đang điều trị bệnh cho ông ấy thì anh sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Tôn Hàn gật đầu: “Không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu châm cứu thôi”.
Tôn Hàn lấy kim châm cứu ra rồi bắt đầu châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh, mục đích của việc này cũng giống như khi chữa bệnh cho Liễu Thị Long, đó là để loại bỏ các tạp chất đã tích tụ nhiều năm trong cơ thể của Tôn Vượng Thịnh, giúp máu huyết lưu thông dễ hơn để tiện cho việc điều dưỡng cơ thể.
Thật ra bệnh của Tôn Vượng Thịnh và Liễu Thị Long đều là bệnh của người già, khi còn trẻ còn khoẻ thì vẫn trụ được, nhưng già rồi thì đủ các chứng bệnh xuất hiện nên bệnh đến như núi đổ.
“Nói chứ, người có thân phận và địa vị như ông Tôn chắc không còn gì tiếc nuối trong cuộc đời này nữa đúng không ạ?”, sau khi châm các mũi kim xuống xong, Tôn Hàn ngồi nghỉ ngơi trên ghế rồi tiện miệng hỏi.
“Chuyện tiếc nuối ư?”
Tôn Vượng Thịnh chợt bật cười tự giễu: “Sao không? Đã là người thì ai chẳng có điều tiếc nuối, việc này không liên quan đến quyền cao chức trọng đâu!”
“Người như ông Tôn thì việc gì cũng có thể làm được cơ mà. Tôi rất tò mò, có chuyện gì khiến ông thấy tiếc nuối đến mức muốn cứu vãn chứ?”
“Sinh ly từ biệt!”
Mặt Tôn Vượng Thịnh có vẻ ảm đạm, như thể đang nhớ lại những ký ức đau lòng, không biết vì ông ấy thấy Tôn Hàn dễ gần hay vì lý do gì khác nữa.
Ông ấy liếc nhìn Tôn Hàn rồi thành thật nói: “Cái chết của Tôn Vương Hành - con trai tôi là điều tiếc nuối nhất trong đời tôi”.
Chuyện này…
Tôn Hàn cũng có vẻ mất tự nhiên.
Anh nhìn chăm chú vào Tôn Vượng Thịnh, dường như cái chết của Tôn Hành Vương chính là một sự đả kích rất lớn với ông ấy.
Thật ra, ngay lúc này, Tôn Hàn cũng rất muốn hỏi vì sao năm xưa Tôn Hành Vương lại chết.
Tôn Hành Vương là ông vua không ngai ở quân khu phía Bắc, còn có khả năng trở thành tổng tư lệnh.
Sao máy bay chiến đấu của ông có thể dễ dàng bị gài bom được?
Chuyện này đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước, nhưng vẫn có các điểm kỳ lạ và bất thường. Trong đó, chắc chắn có một âm mưu to lớn nào đó.
Mà Tôn Vượng Thịnh, chủ nhà họ Tôn và cũng chính là bố ruột của Tôn Hành Vương chắc chắn là một trong số những người biết rõ sự tình năm xưa.
Nhưng Tôn Hàn biết mình không thể hỏi được.
Vì một khi anh làm vậy sẽ bị lộ thân phận ngay.
Theo lý mà nói thì Tôn Vượng Thịnh là ông nội ruột của Tôn Hàn, anh nên có gì thì nói thẳng với ông ấy mới đúng.
Nhưng anh chỉ lo cái chết của Tôn Hành Vương có liên quan đến Tôn Vượng Thịnh.
Thậm chí ông ấy còn có thể là kẻ chủ mưu.
Một khi đã động đến lợi ích thì tình cha con cũng chẳng là gì!
Nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu trong nước, vì thế hai chữ tình thân cũng vô cùng mong manh.
“Thế hệ trẻ như chúng tôi cũng đã được nghe về danh tiếng của ông Tôn Hành Vương. Nhưng đâu ai biết trước chuyện gì, sự cố năm đó đã xảy ra rồi, hà tất bây giờ ông vẫn canh cánh trong lòng”, Tôn Hàn không hỏi nữa, mà còn giả bộ an ủi vài câu.
“Sự cố ư? Ha ha, cậu còn xanh non lắm!”
Tôn Vượng Thịnh không chú ý đến Tôn Hàn nên không phát hiện ra vẻ bất thường của anh, ông ấy chỉ cười lạnh khi nhắc đến chuyện ấy thôi.
Trong mắt ông ấy có vẻ gì đó rất thâm sâu.
Từ đó có thể thấy cái chết của Tôn Hành Vương không hề đơn giản.
Bên trong chắc hẳn có một âm mưu khủng khiếp gì đó mà người ngoài không hề hay biết.
“Nhưng dù tiếc nuối thì tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa, còn cậu thì sao? Nếu cậu có gì tiếc nuối mà vẫn có thể bù đắp được thì cứ nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được cậu”.
“Thật ra quyền lực và tiền tài chỉ như gió thổi mây bay trong cuộc đời con người thôi, điều quan trọng nhất vẫn là sự bình an của mọi người trong gia đình, như vậy thì trong lòng mới thấy thanh thản. Nếu có thể đổi lại bình an cho các con cháu của tôi thì tôi đồng ý dùng sự hưng thịnh của nhà họ Tôn để đổi”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bắt đầu thấy xúc động và dần tin một nhân vật lớn như Tôn Vượng Thịnh thật ra cũng là một người bình thường, vì ông ấy chỉ mong gia đình được yên ổn.
Tôn Hàn buồn bã nói: “Điều tiếc nuối của tôi là từ lúc có ký ức đến giờ, tôi chưa từng được gặp bố mẹ đẻ của mình. Nhưng đáng tiếc hơn nữa là khi tôi biết họ là ai thì họ đã không còn trên đời này nữa”.