Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giờ anh còn gì muốn hỏi tôi nữa không?”

Không chờ Lâm Đề kịp định thần lại, Tôn Hàn đã nhìn qua rồi bình thản hỏi.

Lâm Đề định phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì.

Tôn Hàn đã chứng minh mình thật sự có bản lĩnh ấy, anh hoàn toàn có thể lấy được mọi gian hàng ở sáu tỉnh Tây Nam cho Liễu Y Y.

Chỉ cần Lý Triết lên tiếng, kể cả chuỗi cửa hàng Tô Lan của nhà anh ta cũng không thể từ chối.

Hối Mỹ có thể coi là một trong những tập đoàn có uy tín trong khối thương nghiệp ở sáu tỉnh Tây Nam.

“Anh Tôn, tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự không biết anh… anh là một nhân vật lớn!”

Sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lâm Đề vô thức cầu xin.

Tôn Hàn là một nhân vật có thể biến mọi điều không thể thành có thể, nếu bị anh ghét và trả thù thì chuỗi cửa hàng Tô Lan có chống đỡ nổi không?

Vì muốn có được Liễu Y Y nên Lâm Đề đã đắc tội với người không được phép động đến rồi!

“Cậu Tôn!”

Lúc này, Lý Triết đã cung kính mở lời để chờ Tôn Hàn lên tiếng.

Tôn Hàn tỉnh bơ nói: “Mọi người định bàn việc làm ăn với Y Minh Nguyệt thế nào thì tuỳ, nhưng hãy cắt quyền đại lý vài mối làm ăn với Tô Lan đi”.

“Tôi biết rồi. Tất cả sản phẩm của tập đoàn Hối Mỹ và các doanh nghiệp có tên trong danh sách sẽ không xuất hiện trong gian hàng của Tô Lan nữa”, Lý Triết nói một cách chắc nịch.

Uỳnh!

Câu nói này không khác gì sấm sét giáng xuống đầu Lâm Đề.

Trong đầu anh ta chỉ còn đúng một suy nghĩ: Cấm cửa!

Tập đoàn Hối Mỹ chủ trương, chủ của hơn một nửa doanh nghiệp ở đây sẽ bắt tay nhau cấm cửa chuỗi cửa hàng Tô Lan nhà họ.

Thế là họ bị dồn đến đường cùng rồi!

“Anh Tôn, tôi xin anh, xin anh đừng làm như vậy! Tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi anh…”, Lâm Đề hoảng loạn, liên tục van nài.

Nếu Lý Triết làm đúng như lời Tôn Hàn nói thì không chỉ còn là vấn đề bố anh ta có tha cho cái tội tày trời này hay không.

Mà Tôn Lan sẽ cầm cự được trong bao lâu.

Một hay ba tháng?

Anh ta dám chắc, dù thần tiên có xuất hiện giúp đỡ thì nhà họ cũng không trụ nổi quá nửa năm.

“Ai cũng phải trả giá cho lời nói và hành động của mình”.

Tôn Hàn chỉ nói một câu đó rồi lại nhìn Liễu Y Y ở trên sân khấu, sau đó quay người rời đi.

Còn các ông chủ đứng cùng chiến tuyến với Lâm Đề cũng lặng lẽ ngồi xuống, giả bộ không quen biết anh ta.



Buổi chiều.

Tôn Hàn ngồi một mình uống trà ở ven sông.

Không biết Phương Minh Nguyệt đã bước tới và ngồi xuống cạnh anh từ lúc nào.

“Bữa tiệc sao rồi?”, Tôn Hàn nhấp một ngụm trà xanh với hương vị khá đại trà rồi hỏi.

Phương Minh Nguyệt cười đáp: “Có một nhân vật lớn như cậu ra mặt thì còn sao được nữa? Nói không phải nịnh chứ, để không đắc tội với cậu, các ông chủ đó đều ký hợp đồng với Y Minh Nguyệt hết rồi. Đâu ai muốn có kết cục như Lâm Đề của chuỗi cửa hàng Tô Lan chứ”.

“Đương nhiên điều kiện đưa ra trong hợp đồng của Y Minh Nguyệt cũng không tệ, nói chung là hai bên đều có lợi”.

Tôn Hàn ngả người vào lưng ghế, sau đó vuốt cằm rồi bình tĩnh nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng tôi dùng quyền lợi công tử của Thiên Cửu Môn để giúp Y Y”.

Anh nói vậy là sao?

Phương Minh Nguyệt lí nhí hỏi lại: “Chuyện tình cảm của anh và Y Y sao lại thành ra như vậy? Đừng chấp nhau mấy chuyện nhỏ nhặt, không đáng đâu”.

Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bật cười nhìn qua: “Cô nghĩ đi đâu đấy, chuyện tình cảm của chúng tôi vẫn thuận theo tự nhiên thôi. Ý của tôi là chắc rất nhanh thôi, tôi sẽ không còn là công tử của Thiên Cửu Môn nữa”.

Phương Minh Nguyệt: “…”

Ban nãy, Phương Minh Nguyệt còn nghĩ lẽ nào chuyện tình cảm của Tôn Hàn và Liễu Y Y gặp trục trặc?

Sao có thể vậy được! Hai người không ai phản bội nhau mà sao lại thành ra như vậy.

Nhưng bây giờ, cô ta mới hiểu ý của Tôn Hàn, sau đó lập tức thấy chấn động.

Thiên Cửu Môn sắp đổi chủ ư?

Vậy Tây Nam sẽ thay đổi đến mức nào đây?

“Có nhiều chuyện cô đừng hỏi nhiều, càng không được nói cho Liễu Y Y biết. Nhưng chuyện gì tôi đã hứa với cô thì tôi sẽ làm được”.

Đột nhiên Tôn Hàn nhìn Phương Minh Nguyệt một cách hào hứng, hệt như ánh nhìn chói loà lần trước.

Cũng đúng, Phương Minh Nguyệt là tình nhân duy nhất của anh mà.

Tôn Hàn không thấy mình lăng nhăng, nhưng ưỡn ngực nói mình chung thuỷ thì cũng không được.

“Tôi biết rồi, tối nay…”

Phương Minh Nguyệt mới nói được một nửa thì điện thoại của Tôn Hàn đã đổ chuông.

“Y Y gọi”.

Tôn Hàn cầm điện thoại lên nhìn rồi nghe máy, nhưng không tránh ra chỗ khác.

“Anh đang… ở đâu đấy?”

Phương Minh Nguyệt có thể nghe thấy vẻ chần chừ trong giọng nói của Liễu Y Y.

“Anh đang ngồi uống trà ở ven sông”.

“Chờ em, em sẽ đến đó”.

Dứt lời, Liễu Y Y đã ngắt máy.

Phương Minh Nguyệt có vẻ hụt hẫng cầm túi xách đứng dậy rồi thức thời nói: “Vậy tôi đi trước đây, không cô ấy lại hiểu lầm”.

Thật ra cũng không phải hiểu lầm, mà cô ta lo Liễu Y Y sẽ phát hiện ra chuyện của họ.

Chuyện xảy ra đêm đó với Tôn Hàn khiến Phương Minh Nguyệt thấy mình hơi xúc động, nhưng nói cho cùng cũng vì lợi ích của mỗi người.

Cô ta hiểu một điều, Tôn Hàn có thể cho cô ta mọi thứ cô ta muốn, còn cô ta cũng phải làm tròn bổn phận của mình.

“Làm cô tủi thân rồi!”, Tôn Hàn thật lòng nói.

“Không sao, vì giữa chúng ta cũng không có tình cảm mà”, Phương Minh Nguyệt mỉm cười rồi xua tay.

“Thế tối nay, cứ để tôi xem sao đã”.

“Ừm”.

Nhìn bóng dáng thư thái rời đi của Phương Minh Nguyệt, Tôn Hàn bật cười, anh chợt nhớ đến câu mình từng nói Phương Minh Nguyệt: trong số các người phụ nữ nịnh bợ anh, Phương Minh Nguyệt là người có phong cách riêng nhất.

Anh cảm thấy khá thích người phụ nữ này.

Nhưng nợ tình cảm thường rất khó trả!

Khoảng hai mươi phút sau, Liễu Y Y đã đến, sau đó ngồi vào chỗ mà Phương Minh Nguyệt vừa ngồi.

“Em định nói gì?”, Tôn Hàn hờ hững hỏi.

“Tự nhiên em thấy mình thật vô dụng. Nếu không có anh, thì em sẽ không xử lý tình huống hôm nay được mất”, Liễu Y Y chán nản nói.

Dù buổi tiệc hôm nay đã thành công tốt đẹp, nhưng quá trình lại không được như Liễu Y Y mong muốn.

“Để anh thay đổi lối tư duy cho em. Bữa tiệc hôm nay, em đã làm rất tốt, nhưng chưa đủ kiên quyết! Nếu đổi là anh ở vị trí của em thì anh có thể xử lý chiêu trò gây khó dễ của Lâm Đề!”, Tôn Hàn sắp xếp lại từ ngữ rồi nói.

Liễu Y Y nhíu mày, không hiểu cho lắm.

“Đầu tiên, em phải nhìn nhận rõ địa vị và bối cảnh của mình, chứ Lâm Đề thì có cái gì chứ?”

“Em có chỗ dựa là Sâm Uy và Phong Hoả, so về bối cảnh và tiềm lực thì Lâm Đề kém em xa. Anh ta có thể gây khó dễ cho em vì biết sản phẩm may mặc rất cần các chuỗi cửa hàng, còn nhà họ thì không cần đến nhãn hiệu Y Minh Nguyệt của mình cho lắm”.

“Nhưng em phải biết rằng doanh nghiệp và sản phẩm luôn song hành với nhau. Chỉ có doanh nghiệp mà không có hàng hoá thì mấy mà sập tiệm. Hôm nay, anh có thể chặn mọi đường làm ăn của Tô Lan, cũng là đánh từ hàng hoá đấy”.

“Chỉ cần các nhãn hiệu nổi tiếng từ chối hợp tác với Tô Lan, thì chẳng mấy nữa chuỗi cửa hàng của họ sẽ mất sự tín nhiệm về hàng hoá, cuối cùng dẫn đến phá sản”.

“Vì vậy, Tô Lan không thể bắt chẹt được Y Minh Nguyệt, nhưng em lại có thể dùng sức ảnh hưởng của hai công ty để bóp chết Lâm Đề!”

“Chứ không cần xin xỏ anh ta làm gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK