Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân oán với Lâm Mỹ Quyên đã kết thúc tại đây, những chuyện sau đó sẽ có người phụ trách, Tôn Hàn không muốn can thiệp nữa.

Về việc sau này Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong sẽ ra sao, cũng chẳng còn liên quan gì đến Tôn Hàn.

Mới hôm qua, nhà họ Đường đã đích thân gửi bản thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của công ty Phong Quyên cho Từ Khang Niên, xem như là nhận lỗi.

Đối mặt với chủ nhân của Thiên Cửu môn, nhà họ Đường của Ma Đô không dám có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Sau khi Đường Triêu Bính và Đường Minh Phong trả giá, cuối cùng cũng phải chọn cách cúi đầu.

Dù có nằm trong phạm vi thế lực của mình, thì nhà họ Đường của Ma Đô cũng đừng hòng động đến Tôn Hàn, khoan hãy nói đến Tây Nam - khu vực do Tôn Hàn làm chủ.

Tôn Hàn cũng không khách sáo, tiếp nhận Phong Quyên là sản nghiệp dưới tên mình. Mà đây cũng vốn là công ty của anh thôi. Chỉ là Tôn Hàn không ngờ, sau khi đi một vòng, cái công ty bé nhỏ của anh đã trở thành công ty lên sàn.

Sau khi tiếp quản công ty, việc đầu tiên mà Tôn Hàn làm chính là đổi tên công ty thành bất động sản Lạc Hướng. Ngoài kinh phí vận hành bình thường, tất cả lợi nhuận đều sẽ dùng vào chuyện công ích, và do Từ Khang Niên quản lý.

Từ khi làm chủ nhân Thiên Cửu môn, anh đã trở thành người đứng giữa chính và tà.

Mọi việc mà anh đã làm vừa thiện vừa ác, vừa đúng vừa sai.

Hiện tại, hoặc có lẽ về sau, anh sẽ làm rất nhiều chuyện đúng về mặt lợi ích, nhưng lại rất sai trái khi đứng trên góc độ đạo đức.

Anh không quan tâm đến giá trị của công ty Phong Quyên, mà để tâm đến thứ Lâm Mỹ Quyên đã nợ anh.

Sử dụng lợi nhuận của Phong Quyên để làm công ích, cũng xem như là hành thiện tích đức.

Đêm giao thừa đã đến, không hề có bất kỳ sóng gió nào xảy ra.

Trở về Giang Châu đã lâu, cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi vài ngày, thoải mái vô cùng.

Cả người cũng được thả lỏng hoàn toàn.

Nhưng hôm nay, anh phải đến nhà giam phía Nam.

Buổi trưa, anh dùng bữa với Liễu Y Y, Đồng Đồng và Từ Hạ ở biệt thự Thương Sơn. Sau đó, anh rời biệt thự, ngồi xe của Chu Lão Lục để đi đến nhà giam phía Nam.

Anh ngồi ở hàng ghế sau. Chiếc xe đã ra khỏi Giang Châu và chạy lên đường cao tốc.

Nhìn thấy cả thành phố Giang Châu chầm chậm trôi về phía sau mình, Tôn Hàn chợt nhớ đến ngày anh bị xe cảnh sát áp giải đến nhà giam phía Nam.

Mọi chuyện tựa như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Có lẽ không ai ngờ rằng, tên tội phạm đã khiến người ta kinh tởm năm xưa, lại có thể trở về như một ông hoàng vào sáu năm sau.

Những chuyện xảy ra trong cuộc sống, có nhiều lúc thực sự giống như một giấc mơ vậy.

Mà người thay đổi số mệnh của anh, chính là Phó Văn Húc.

Sau sáu giờ đi xe, Tôn Hàn đặt chân đến trước nhà giam phía Nam, trời đã xẩm tối.

Lúc này, bên trong chợt vang lên bài hát của nhà giam.

Vô cùng quen thuộc.

Ấn tượng đầu tiên mà chốn ngục tù mang lại chính là tăm tối, con người đầy tội lỗi, sinh mệnh như cỏ rác.

Đây là sự thật, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.

Trong nhà giam phía Nam có những lúc rất tối tăm, nhưng cũng có tình, có nghĩa.

Trên có quản giáo, dưới có tù nhân, đều như vậy cả.

Mỗi dịp lễ Tết đều có một bữa ăn thịnh soạn trong nhà giam.

Đêm nay là đêm cuối cùng trong năm, đối với tù nhân ở nhà giam phía Nam, bữa cơm tối nay chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất hằng năm.

Bài hát của nhà giam này, chính là khúc dạo đầu khi bắt đầu ăn cơm.

“Cậu Tôn, đây là trang phục của quản giáo. Để tránh gây ra ảnh hưởng không cần thiết, mong cậu thay đồ ạ!”, một người quản giáo bước đến, điệu bộ rất cẩn trọng.

Nếu Tôn Hàn không muốn thay đồ, anh ta cũng không dám ép buộc.

“Không sao, tôi hiểu mà!”

Tôn Hàn thay trang phục quản giáo ngay trong xe rồi mới bước xuống.

Một tiếng ken két vang lên, cổng sắt đã được mở ra.

Dưới sự dẫn đường của quản giáo, Tôn Hàn đi qua từng lớp cửa sắt và tiến vào bên trong nhà giam phía Nam.

Tôn Hàn không hề xa lạ gì với con đường này. Dù không có quản giáo dẫn đường, anh vẫn có thể tìm đến vị trí của Phó Văn Húc.

Thật ra, với tình trạng của Phó Văn Húc thì ông ấy nên ở bệnh viện của nhà giam.

Nhưng Phó Văn Húc lại cố chấp không muốn đi đến đó.

Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn đã đi qua nhà ăn của khu nhà giam số hai, đi vào khu nhà giam, và đến gian phòng phía trong cùng.

“Cậu Tôn, người, người đang ở bên trong ạ”, quản giáo dừng bước lại.

“Ừm, anh cứ đi làm việc đi. Nếu cần gì thì tôi sẽ chủ động tìm anh. Ngoài ra, tối nay đừng để ai quấy rầy”, Tôn Hàn vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng nói.

Tối nay, Tôn Hàn không dự định rời đi.

“Vâng”.

Sau khi mở cửa sắt ra, Tôn Hàn tiến vào phòng.

Lúc này, một bóng người gầy gò lom khom đang ngồi trên chiếc giường sắt tầng hai, nhìn ra cảnh vật ngoài song cửa sắt.

Cánh cửa phòng giam mở ra cũng không thể thu hút sự quan tâm của người kia.

Tôn Hàn nhìn bóng lưng ấy, đôi mắt chợt rơm rớm.

Năm nay, ông ấy còn chưa đến năm mươi tuổi.

Vậy mà đã già cỗi đến nhường này, cả mảng tóc sau gáy đều bạc trắng.

Anh không hiểu.

Tại sao ông ấy phải tự giày vò bản thân như thế?

Lời hứa sau cuộc chiến với Giang Lệ, thực sự quan trọng đến vậy sao?

“Tôi đoán là cậu đến”, cuối cùng Phó Văn Húc cũng lên tiếng, giọng nói già nua và khản đặc.

Chỉ có những người sắp chết đi mới có giọng nói yếu ớt thế này.

Bọn trẻ con mà nghe được, hẳn sẽ sợ đến mức khóc oà lên.

“Là tôi”, Tôn Hàn nghẹn ngào bước đến. Anh xoay người trèo lên giường tầng đối diện, cùng Phó Văn Húc ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Đã bảo cậu đừng đến mà cậu vẫn không nghe. Hầy, Tôn Hàn à, cậu đúng là bướng bỉnh hệt như tôi vậy!”

Phó Văn Húc từng dặn Tôn Hàn đừng đến nhà giam phía Nam nữa. Nhưng ông ấy biết Tôn Hàn sẽ quay lại.

Nếu anh không đến, vậy thì khi hay tin ông ấy mắc bệnh nguy kịch, chắc chắn sẽ gửi tin vào đây.

Nhưng không hề có tin nào cả.

Có nghĩa là anh sẽ đến.

Vậy nên Phó Văn Húc vẫn sống, để chờ đợi Tôn Hàn.

Phó Văn Húc nghiêng mặt nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt đến mức không có chút huyết sắc nào, trên mặt cũng đã có nhiều nếp nhăn.

Nếu không có những thứ này, có lẽ Phó Văn Húc là một người đàn ông trung niên điển trai và đầy sức hút.

“Đã đến ngày hôm nay rồi, ông cũng thực hiện được lời hứa mười năm không rời khỏi nhà giam phía Nam. Tối nay, ông rời khỏi đây cùng tôi đi. Đi ra ngắm phong cảnh bên ngoài”, Tôn Hàn nói.

Nhưng Phó Văn Húc lại lắc đầu rồi bảo, “Sau khi tôi chết, cậu có thể đưa tôi ra ngoài”.

Chỉ có chết rồi, mới có thể rời đi.

Lời hứa của kẻ bá chủ Tây Nam, chắc như đinh đóng cột!

Ông sẽ không đi ngược lại lời hứa với Giang Lệ.

“Ông có biết không, sự quật cường này của ông chỉ khiến tôi căm hận Giang Lệ hơn. Nhưng để đấu với ông ta thì tôi lại không có lòng tin”, Tôn Hàn thành thật đáp.

Trong chuyện đối phó với Giang Lệ, Tôn Hàn chưa từng nghĩ rằng mình có nhiều cơ hội thắng.

Năm ấy Phó Văn Húc đã đánh đổi mọi thứ mới có thể miễn cưỡng cản bước Giang Lệ.

Tôn Hàn chẳng qua chỉ ở nhà giam phía Nam sáu năm, làm sao so được với Phó Văn Húc.

Lại càng không sánh bằng Giang Lệ.

“Quyết chiến một trận mới tìm được một cơ hội sống. Tôn Hàn, nếu cậu thực sự không có lòng tin, vậy hãy chờ Giang Lệ đánh tới rồi mang Thiên Cửu môn ra đầu hàng đi”.

Tôn Hàn đột nhiên bật cười, “Mười năm trước ông không đầu hàng, giờ lại bảo tôi đầu hàng, có ý nghĩa gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK