Liễu Phương Phương chỉ biết ngoảnh sang nhìn Tôn Hàn, sao cô ta biết anh có chứng chỉ hành nghề hay không.
Bây giờ, thậm chí Liễu Phương Phương còn chưa chắc Tôn Hàn có biết gì về y thuật hay không nữa là, tại tình thế đang gấp quá nên cô ta mới liều một phen thôi.
Thấy vẻ mặt này của Liễu Phương Phương, người nhà họ Liễu đều đã nắm được sự tình, nhất thời ai nấy đều có vẻ giận dữ, định gây thêm rắc rối hay sao.
“Hồ đồ!”
Liễu Nam Quân hừ mạnh một tiếng, tỏ rõ vẻ tức giận.
“Phương Phương, bệnh viện số Một có các bác sĩ giỏi nhất ở Thượng Kinh và cả trong nước mà con không tin, lại đi tin một cậu thanh niên không biết gì về cứu chữa bệnh này ư!”
“Không sợ đẩy ông con vào tình trạng nguy hiểm sao?”
“Tốt nhất cứ chờ xem bác sĩ nói sao thôi”.
Người nhà họ Liễu đã tỏ rõ thái độ là không muốn cho Tôn Hàn cơ hội khám thử.
Tôn Hàn không quá ngạc nhiên với điều này, nói trắng ra nếu anh không chứng minh bản thân thì mọi người không tin cũng là chuyện bình thường.
Nếu người nhà họ Liễu dễ dàng đồng ý để anh chữa trị cho Liễu Thị Long ngay thì mới là đầu óc có vấn đề.
Anh không vội vàng giải thích, mà đứng sang một bên chờ đợi.
“Tôn Hàn, anh nói là có thể chữa trị được cho ông tôi cơ mà, giờ anh nói đi, anh định chữa thế nào?”
Nhưng Liễu Phương Phương vẫn tin Tôn Hàn.
Lý do là vì Tôn Hàn chẩn đoán bệnh của ông cô ta qua điện thoại không khác tình hình hiện tại là mấy.
Cho nên chắc chắn không phải là anh đoán bừa.
Nếu không, cô ta đã chẳng gọi anh đến đây rồi.
“Cứ xem thế nào đã, dù bệnh của ông cô nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức nguy hiểm ngay đâu. Đương nhiên, càng để lâu thì càng khó nói đấy”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Liễu Nam Quân lập tức nghiêm mặt quát: “Cậu kia, cậu đanh rủa bố tôi đấy à?”
Tôn Hàn bình tĩnh đáp: “Thực tế là vậy mà. Còn cụ thể ra sao thì tốt nhất cứ chờ bác sĩ chủ trị ra là biết”.
Liễu Nam Quân hít sâu một hơi rồi im lặng.
Trước mắt, sự an nguy của bố ông ta mới là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng bệnh đã mở ra trong sự trông ngóng của mọi người.
Một bác sĩ mặc áo blue khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra.
Liễu Nam Quân chạy đến đầu tiên rồi quan tâm hỏi: “Bác sĩ Hồ, bố tôi sao rồi?”
Những người khác của nhà họ Liễu cũng đi tới gần rồi nhìn với vẻ quan tâm.
Trong số những người này, có nhiều người là lo lắng cho sức khoẻ của Liễu Thị Long, nhưng cũng có người đến vì thân phận cao quý của ông cụ ở Thượng Kinh.
Có thể nói, nhà họ Liễu có thể vững mạnh được hay không phụ thuộc rất nhiều vào sức khoẻ của Liễu Thị Long.
Thế hệ cháu chắt của họ nhà họ Liễu vẫn chưa đủ trưởng thành để gánh vác gia tộc, nếu bây giờ mà Liễu Thị Long nhắm mắt xuôi tay thì sẽ là một sự đả kích rất lớn với nhà họ Liễu.
Bác sĩ Hồ thở dài nói: “Hiện giờ, vì vi rút cúm đã thâm nhập quá sâu vào cơ thể ông cụ nên chúng tôi chưa thể loại trừ hết được. Khả năng phát triển của loại vi rút này quá mạnh, giờ chúng đã tăng gấp đôi, cho nên tình hình của ông cụ đang rất không khả quan”.
Tôn Hàn vừa nghe đã biết bác sĩ đã nói giảm nhẹ tình trạng đi nhiều.
Theo quan sát của anh từ mấy hôm trước, vi rút cảm cúm trong người Liễu Thị Long chưa được loại bỏ hoàn toàn, khả năng cao là do sự sơ suất của bác sĩ.
Tóm lại là loại vi rút cảm này không nghiêm trọng đến mức gây nguy hiểm tới tính mạng.
Đương nhiên Tôn Hàn cũng không cần thiết phải nói điều này ra, chuyện đã đến nước này thì có nói ra cũng vô nghĩa.
“Vi rút cảm cúm ư?”
Có người ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Hồ, cảm cúm thì có gì nghiêm trọng mà ông cụ nhà tôi lại gặp nguy hiểm được?”
“Đúng vậy, bác sĩ Hồ, dù nghiêm trọng đến mấy thì cũng là cảm cúm thôi mà! Chứ có phải bệnh nan y gì đâu!”
Khi ấy, bác sĩ của bệnh viện số Một cũng nghĩ như người nhà họ Liễu bây giờ nên không khám bệnh kỹ, vì thế mới dẫn tới tình trạng như bây giờ.
Bác sĩ Hồ có vẻ lo lắng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp: “Vốn vi rút cảm cúm này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi người bệnh mắc phải chủng vi rút AG thì cơ thể sẽ yếu dần trong một khoảng thời gian dài. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng với sức khoẻ của ông cụ nhà mình… thì khó mà chống đỡ được”.
Câu nói này của bác sĩ đã giải thích rõ ràng, là vì sức khoẻ của Liễu Thị Long đã quá yếu.
Mọi người nhà họ Liễu đều đưa mắt nhìn nhau, nếu thế thì nguy hiểm thật rồi.
Còn Liễu Phương Phương thì rơi vào trầm tư.
Lời bác sĩ nói giống hệt như Tôn Hàn đoán.
“Bác sĩ Hồ, vậy tiếp theo phải điều trị thế nào?”
“Giờ chỉ có thể dùng một lượng thuốc thảo dược vừa phải để điều trị thôi, còn lại thì phải xem nghị lực sống của ông cụ đến đâu. Tuy nhiên, mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất”.
Trường hợp xấu nhất là chết!
“Mong bác sĩ cố gắng giúp đỡ!”
Liễu Nam Quân cũng bó tay, đành phải vậy thôi.
Đúng lúc này, Liễu Phương Phương chợt lên tiếng chất vấn: “Bác sĩ Hồ, bệnh của ông tôi chuyển biến nặng có phải do các bác sĩ ở đây đã chẩn bệnh qua loa không?”
“…”
Mọi người nhà họ Liễu đều nhăn mặt lại, bây giờ bác sĩ Hồ đang điều trị chính cho Liễu Thị Long, ông cụ có giữ được mạng sống hay không là trông cậy hết vào vị bác sĩ này.
Vậy mà, Liễu Phương Phương lại dám nói với bác sĩ Hồ như vậy.
“Phương Phương, không được nói linh tinh!”, Liễu Nam Quân mắng.
Bác sĩ Hồ hơi có vẻ chột dạ, nhưng không dám để lộ ra mặt, nếu không một khi bị phát hiện đúng vì lý do này thì to chuyện ngay.
Vì thế, bác sĩ Hồ lập tức giả vờ giận dữ nói: “Cô Liễu, cô ăn nói cho cẩn thận, dù Hồ Dũng tôi chưa phải giáo sư đầu ngành, nhưng cũng là bác sĩ có thâm niên ở viện này, sao tôi có thể phạm phải sai lầm đó được”.
“Nhưng rõ ràng tình trạng của ông tôi đã ổn định rồi, sao giờ lại chuyển biến xấu? Không phải do anh thất trách thì do đâu?”, Liễu Phương Phương không quan tâm gì hết, tiếp tục truy hỏi.
“Cô Liễu!”
Bác sĩ Hồ vẫn cố cứng miệng.
Tôn Hàn nói: “Tổng giám đốc Liễu nói không sai đâu, bệnh của ông cụ Liễu chuyển biến xấu là có liên quan đến anh. Thấy bệnh tình của ông cụ chuyển biến tốt, mọi chỉ số kiểm tra sức khoẻ đều bình thường nên anh đoán vi rút đã được loại bỏ hết, sau đó không tiến hành kiểm tra chuyên sâu nữa, bởi vậy mới bỏ qua cơ hội tốt nhất để khử con vi rút AG”.
“Vì thế tình trạng của ông cụ mới chuyển biến xấu, hơn nữa còn nặng hơn lúc đầu! Bác sĩ Hồ, đã là bác sĩ thì anh phải dũng cảm thừa nhận sai sót của mình chứ!”
Tôn Hàn nói một cách rõ ràng mạch lạc.
“Cậu…”
Bác sĩ Hồ không biết phải phản bác thế nào, mặt mày thì đỏ ửng.
Còn người nhà họ Liễu thì sững sờ.
Thật vậy ư!
Tình trạng của ông cụ Liễu chuyển biến nặng đến mức này là tại sự thất trách của bác sĩ Hồ sao?
Ai nấy đều có vẻ căm phẫn.
Nhưng bác sĩ Hồ không còn dám cãi cố nữa, chỉ cần là một bác sĩ có kinh nghiệm chấn đoán lại, sau đó xem hướng điều trị là có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân tái phát bệnh rồi.
Giờ anh ta còn cố cãi nữa chỉ càng thêm xấu mặt thôi.
“Bác sĩ Hồ, sao anh có thể sơ suất như vậy? Nếu bố tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi… tôi không tha cho anh đâu”, Liễu Nam Quân thở dài nói.
Lúc này, Tôn Hàn mới bình tĩnh nói tiếp: “Bây giờ, không biết mọi người đã tin tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ chưa?”