Tôn Hàn mỉm cười, “Tạm thời không làm gì khác được, chỉ có thể làm mấy chuyện nhỏ nhặt này quấy rầy tâm trạng của Giang Lệ thôi”.
Từ Khang Niên vốn rất có tầm nhìn. Ông ấy cũng biết, nếu Tôn Hàn thực sự tìm cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh để hợp tác, tuy phải trả cái giá rất lớn, nhưng sẽ có năm phần thắng trong cuộc chiến này.
Hơn nữa, tập đoàn Thiên Tử cũng giống như tập đoàn Cửu Thành của họ, không thể để thua.
Giang Lệ chắc chắn sẽ đề phòng!
Tôn Hàn, như đang đi một nước cờ.
“Có rất nhiều người trong Thiên Cửu môn đang phàn nàn về cậu, cho rằng cậu là người vô dụng. Đám người đó đúng là thiển cận. Bọn họ làm sao hiểu được cậu kia chứ”.
Tôn Hàn chẳng mảy may quan tâm, “Có đôi khi chính tôi còn không hiểu nổi mình, họ phàn nàn cũng là lẽ thường. Đi bước nào tính bước ấy vậy. Đến cuối cùng, thua là thua mà thắng là thắng, cứ bình tâm đối mặt thôi. Ông lo lái xe đi”.
“Vâng!”
Việc Giang Lệ tranh giành lợi ích ở Tây Nam, dù thắng hay thua, cũng chỉ gây ra ảnh hưởng tạm thời cho Tây Nam mà thôi. Khi qua rồi, mọi thứ sẽ lắng xuống, nên thế nào thì sẽ thế ấy.
Nhưng nếu thua trận, Thiên Cửu môn sẽ phải phụ thuộc vào Giang Lệ.
Còn nếu Giang Lệ thua, thì trong vòng ít nhất mười năm tới, Thiên Cửu môn sẽ không gặp nguy cơ nữa.
Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên.
Chuyện thắng thua không do Tôn Hàn hay Giang Lệ một mình quyết định.
Chờ xem kết quả thôi.
Chuyện này tạm thời chưa đáng lo ngại.
Nửa tháng tiếp theo, tình hình các sản nghiệp lớn của Thiên Cửu môn vẫn không hề khả quan, mọi mặt đều bị kìm hãm.
Đừng nói đến kiếm tiền, vận hành thôi cũng đã nảy sinh vấn đề.
Sản nghiệp thuộc lĩnh vực giải trí gần như đã bị xóa bỏ.
Tôn Hàn tạm thời không quản lý chuyện kinh doanh, chỉ lệnh cho những người đứng đầu các bộ rằng dù việc làm ăn có tốt hay không, thì lương bổng trả cho cấp dưới không được phép thiếu một xu nào, có như vậy mới ổn định được lòng người.
Người ta thường nói, con người đến với thế giới này, những gì cần làm chính là sống tiếp.
Bây giờ chuyện duy nhất mà Tôn Hàn cần làm, chính là giúp những người thuộc cấp trung và thấp của Thiên Cửu môn được sống tiếp. Người dưới có thể sống tiếp, bụng sẽ không bị đói, lòng người vẫn mới vững vàng.
Lòng người còn, thì cơ hội lật ngược ván cờ mới còn.
Làm yên lòng những người thuộc cấp thì dễ, nhưng những nhân vật cộm cán cấp cao thì chuyện nào dễ dàng đến thế.
Bọn họ khao khát nhiều thứ hơn, ví như quyền thế và danh lợi!
“Thưa anh, tối qua hai anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân đã lén đi gặp Giang Lệ”.
Trong phòng nghỉ ngơi ở tầng thượng của tập đoàn Cửu Thành, Thẩm Vấn đi đến báo cáo.
Hai anh em nhà họ Lưu đều có trọng lượng trong môn phái, mỗi ngày họ đều phụ trách rất nhiều sản nghiệp cho Thiên Cửu môn, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Việc hai người họ lén đi gặp Giang Lệ, không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, hai người họ là tiền lệ, sau này sẽ còn nhiều người khác lén lút liên lạc với Giang Lệ để tìm lối thoát cho mình.
Tôn Hàn lặng lẽ hỏi, “Phía Kim Thất Lạc, Tô Vấn Long thì sao?”
Thẩm Vấn đáp, “Gần đây Kim Thất Lạc không có ở nhà, có lẽ lại đi nghe ngóng tình hình! Nhưng Tô Vấn Long lại khá biết điều, chỉ lo quản lý sản nghiệp và ổn định lòng người”.
Tôn Hàn chầm chậm gật đầu, đoạn hỏi tiếp, “Vương Bách Vạn thì sao?”
“Nếu như có một nhóm người quyết trấn giữ đến cùng, tôi tin rằng Vương Bách Vạn sẽ nằm trong số đó!”
Anh ta nói vậy thì Tôn Hàn yên tâm rồi.
Trong tầng cao nhất của Thiên Cửu môn, Vương Bách Vạn là sự tồn tại kém nổi bật nhất. Nhưng sau khi được Tôn Hàn đề bạt lên làm tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành, gã bỗng chốc nắm rất nhiều quyết thế trong tay.
Mà hiện giờ, Vương Bách Vạn đã trở thành nhân vật vô cùng quan trọng.
Nếu gã có lòng riêng thì thực sự sẽ rất phiền phức.
May mắn là Tôn Hàn không tin nhầm người.
“Tối qua, sau khi đi gặp Giang Lệ, hai anh em nhà họ Lưu đã mất tích. Đều liên lạc với thuộc hạ qua điện thoại, về cơ bản là phản bội triệt để, không tìm được người!”, Thẩm Vấn nhíu mày vòng lại chủ đề.
Ý của anh ta rất đơn giản, hai anh em nhà họ Lưu biết chắc rằng chuyện họ đi gặp Giang Lệ sẽ không giấu được, nên ngay sau khi gặp ông ta, bọn họ đã biến mất để tránh bị thanh trừng.
Tôn Hàn không cần nghĩ đã nhếch mép cười nói, “Chắc là được Giang Lệ đưa đến Thượng Kinh và cho người bảo vệ. Hai anh em nhà họ Lưu là những người đầu tiên góp sức cho ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không để họ gặp chuyện”.
Thẩm Vấn khẽ hít một hơi, “Chỉ sợ là sau này những người khác sẽ bắt chước! Nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ khó lòng trụ qua ba tháng!”
Tôn Hàn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất và nhìn xuống.
Anh nói, “Kẻ dưới chỉ cần đủ ăn đủ mặc, nhưng những người cấp cao còn phải giữ gìn cơ nghiệp gia đình. Chính vì lẽ ấy, không phải ai cũng muốn cùng chúng ta chiến đấu đến cùng, chịu rủi ro hai bàn tay trắng”.
“Sau này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy sang phe của Giang Lệ. Đúng lúc, đây xem như là một cuộc kiểm tra nội bộ của chúng ta vậy. Ngoại trừ giám sát thành viên hội động quản trị của tập đoàn Cửu Thành, những người còn lại, cứ để họ đi thoải mái”.
Hàng lông mày của Thẩm Vấn nhăn tít lại, ý định này của Tôn Hàn có khác gì buông xuôi đâu?
Như vậy, e rằng lòng người sẽ suy sụp nhanh hơn.
Nhưng đây là quyết định của Tôn Hàn, dù Thẩm Vấn có nghi ngại thì cũng đành nghe theo.
Dẫu sao thì anh ta tạm thời vẫn không nghĩ được phương án nào tốt hơn.
…
Buổi tối.
Tôn Hàn bí mật đến sàn đấu quyền anh ngầm ở dưới sòng bài trực tiếp Thuỷ Ngạn.
Khi đến nơi, Tề Thiên Tại đã ra lệnh cho người đưa Mạch Ninh và Diêm Hùng ra.
Một tháng sau trận chiến võ đài, Tôn Hàn giữ hai người họ ở đây để dưỡng thương.
“Cậu Tôn, chẳng lẽ cậu muốn giữ chúng tôi ở Tây Nam cả đời?”
Vừa gặp Tôn Hàn, Mạch Ninh đã lạnh lùng hỏi.
Tôn Hàn ngồi xuống băng ghế dài, đoạn cười nói, “Thắng làm vua, thua làm giặc. Các anh thuộc phe Lý Hắc Tử và đã thua trận, tôi có giết các anh cũng chẳng sao cả. Giam giữ các anh thì có gì không được?”
“Thế thì giết đi! Nếu như chúng tôi chết thì kẻ thù lớn nhất của cậu không chỉ có mỗi ông vua thế giới ngầm Giang Lệ đâu, mà còn thương hội của chúng tôi nữa đấy! Cậu Tôn à, cậu phải cân nhắc đấy nhé!”, Diêm Hùng châm chọc.
Những lời này không phải là uy hiếp, hai người bọn họ có địa vị rất quan trọng trong thương hội. Nếu thực sự giết họ, Tôn Hàn sẽ gây nên mối thù không thể hoá giải với thương hội ba tỉnh Đông Bắc!
Nhưng Tôn Hàn vẫn chẳng mảy may dao động, chỉ nói, “Có lẽ các anh ở đây khá lâu nên không biết, Giang Lệ đã sắp ép tôi đến mức không còn đường nào để đi rồi. Lúc này tôi gây thêm thù với thương hội cũng chẳng phải chuyện gì to tát”.
Soạt!
Diêm Hùng và Mạch Ninh nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ biết tin Giang Lệ sẽ tiến quân xuống phía Nam vào tháng Tư.
Nhưng họ không ngờ, ông ta lại ép Tôn Hàn vào đường cùng nhanh đến thế.
Vị vua thế giới ngầm này thực sự lợi hại và quyền lực đến thế ư?
Nên biết rằng, Tây Nam là sân nhà của Thiên Cửu môn đấy!
“Cậu Tôn à, chúng ta đừng nói chuyện bóng gió nữa, rốt cuộc cậu giam chúng tôi ở đây vì mục đích gì?”, Mạch Ninh hỏi.
Tôn Hàn chậm rãi châm thuốc lên, ôn tồn hỏi, “Nói thật là tôi khá tò mò, lúc Lý Hắc Tử tìm đến thương hội, rốt cuộc ông ta đã hứa hẹn những gì mà lại thuyết phục được họ cử hai vị tướng như các anh đến hỗ trợ vậy?”
“Ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Cửu Thành!”