Đừng nói là Kim Thất Lạc cảm thấy khó chịu, ngay cả Kim Hạo cũng cảm thấy ấm ức thay bố mình!
Cả đời Kim Thất Lạc cũng là người hô mưa gọi gió ở tỉnh Nam này!
Vậy mà bây giờ lại bị truy hỏi đến mức không thể đáp trả câu nào.
Kim Hạo thậm chí còn muốn đứng ra và dõng dạc nói hết những lời trong lòng mình, rằng Thiên Cửu môn đã sắp suy tàn rồi, người không vì mình thì trời tru đất diệt, sự lựa chọn của bố con ông ta có gì là sai chứ?
Nhưng Kim Hạo không dám!
Chủ nhân Thiên Cửu môn là người có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Nếu Kim Hạo dám nói lời bất kính, e rằng hai bố con đều sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Thậm chí là mất cả mạng!
Tôn Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt rất phức tạp. Anh thở hắt ra, “Hầy, dù ông lo lắng muốn tìm đường lui cho mình, cũng đâu cần hành động nhanh đến thế?”
“Thiên Cửu môn, vẫn chưa đến mức hết hy vọng mà”.
Hàm ý rằng, Kim Thất Lạc đã quá nóng vội rồi.
Kim Thất Lạc cúi đầu nhìn vào mắt Tôn Hàn, cho đến bây giờ, đối phương vẫn không cảm thấy ông ta làm sai.
Anh chỉ muốn nói rõ ra rằng, ông ta là kẻ phản bội Thiên Cửu môn, không thể tha thứ.
Rất khó chịu, cảm thấy hổ thẹn với những người anh em vẫn đang cố gắng bảo vệ Thiên Cửu môn đến hiện giờ!
“Thưa cậu, tôi biết là lỗi của tôi. Nhưng trong thời gian lèo lái tập đoàn Cửu Thành, tôi đã giúp tập đoàn vượt qua biết bao khó khăn, đóng góp không ít công lao!”
“Bây giờ, dù tôi đầu quân cho Giang Lệ để tìm đường sống cho tôi, cho nhà họ Kim, thì tôi nghĩ rằng chuyện này cũng không hề đáng trách!”
Kim Thất Lạc nhận lỗi, nhưng không hối hận!
Tôn Hàn thoáng cau mày, cũng không đưa ra nhận xét gì.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Điều mà Kim Thất Lạc suy nghĩ rất khác Tôn Hàn, lựa chọn cũng không giống.
Thật ra anh hiểu được hành động này của Kim Thất Lạc.
Vì sự sung túc cho con cháu đời sau, việc đưa ra sự lựa chọn như vậy không sai.
Anh cũng không trách tội.
Nhưng với tư cách là chủ của Thiên Cửu môn, anh lại không thể không trách tội.
Không có quy tắc không trở thành tiêu chuẩn.
Nếu Kim Thất Lạc đã đưa ra lựa chọn, Tôn Hàn không thể trơ mắt xem như không thấy.
“Giao Thương Bộ ra, tôi sẽ cho nhà họ Kim của ông tự do. Từ nay về sau, nhà họ Kim của ông và Thiên Cửu môn của tôi không còn liên quan đến nhau nữa”, Tôn Hàn nói.
Đây là sự lựa chọn khoan dung nhất mà anh có thể đưa ra.
Nhưng nghe xong câu này, Kim Thất Lạc không còn vẻ vui mừng như trút được gánh nặng nữa, mà hàng lông mày càng nhíu lại hơn.
Ông ta không muốn.
“Thưa cậu, tôi hiểu đây là cách giải quyết hoà bình và khoan dung nhất mà cậu có thể đưa ra. Nhưng cậu cũng hiểu, nếu không có Thương Bộ làm hậu thuẫn, tôi sẽ chẳng còn tác dụng gì với Giang Lệ cả. Có đầu quân cho Giang Lệ hay không cũng không có ý nghĩa”.
“Tôi, không thể chấp nhận!!”
Kim Thất Lạc mà không có Thương Bộ thì cũng chỉ là một ông già vô dụng, Giang Lệ đâu cần phải xem trọng và cho ông ta của cải kia chứ.
Nói cho chúng, Thương Bộ chính là bệ đỡ cho ông ta khi đầu quân sang Giang Lệ!
Giao nộp Thương Bộ, đồng nghĩa với việc giao nộp quyền lực trong tay Kim Thất Lạc.
Không khí ở đại sảnh trở nên rất khó tả.
Tôn Hàn nhìn chằm chằm Kim Thất Lạc bằng đôi mắt u ám, “Không nỡ giao nộp thì phải trả giá. Tôi có thể tha thứ cho lựa chọn này của ông. Nhưng với tư cách người đứng đầu Thiên Cửu môn, sự lựa chọn của ông là không thể tha thứ”.
“Ông, hiểu chứ?”
“Tôi hiểu!”
Đương nhiên là Kim Thất Lạc hiểu, dẫu rằng, ông ta biết sự kiên trì này của mình có nghĩa là bước trên con đường tiến thẳng đến bóng tối.
Ông ta cũng tuyệt đối không quay đầu lại!
Dù có phải chịu kết cục giống như Lý Hắc Tử.
Kim Hạo rất muốn khuyên bố mình từ bỏ, có thể yên ổn sống là được rồi, quyền thế tiền tài danh lợi đều buông xuôi đi.
Nhưng Kim Hạo không lên tiếng được.
Chính Kim Hạo cũng không nỡ rời bỏ trang viên nhà họ Kim tấc đất tấc vàng này.
Ông ta cũng không đành từ bỏ phú quý sang giàu.
Còn Kim Điềm Nhi thì ngây ngốc vô tri, không hiểu gì, cũng chẳng biết gì.
Kim Thất Lạc, sẽ không buông tay!
Ba người đại diện cho ba thế hệ nhà họ Kim đều đang ở đại sảnh, chờ đợi xử lý.
Một lúc lâu sau đó, Tôn Hàn mới đứng dậy từ xô pha, từ tốn nói, “Xem ra tối nay ông Kim không định chuẩn bị bữa cơm cho tôi rồi, vậy tạm biệt nhé”.
“Trang viên nhà họ Kim hình như là tài sản của Thiên Cửu môn. Ba ngày sau, tôi sẽ sai người đến thu hồi. Còn tất cả sản nghiệp liên quan đến nhà họ Kim, tôi cũng sẽ cử người đến thu hồi vào ba ngày sau”.
“Nếu ông Kim không đồng ý, có thể sẽ có một chút xung đột. Đúng rồi, chiếc đồng hồ trên tay cô Kim là quà của cá nhân tôi, không cần giao nộp”.
“Tạm biệt!”
Nói xong những lời này, Tôn Hàn rời đi tức khắc.
Trong khoảng thời gian ấy, ba người nhà họ Kim chẳng ai nói gì.
Ngay cả khi chiếc Maybach bên ngoài trang viên đã rời đi, đại sảnh vẫn tĩnh lặng như tờ.
“Bố à, cậu Tôn đã mạnh tay xử lý rồi!”
Thời hạn ba ngày, chính là thời gian để họ chuẩn bị.
Ba ngày sau, Thiên Cửu môn chắc chắn sẽ dùng quyền thế tịch thu mọi thứ của nhà họ Kim.
Bất chấp công lao khổ cực!
Đây chính là Thiên Cửu môn!
Dẫu những người của môn phái có vinh quang đến mấy, cơ nghiệp lớn mạnh đến mấy, thì chúng đều là của Thiên Cửu môn.
Bọn họ giống như khách thuê nhà, thuê những vinh quang rực rỡ ấy.
Không có Thiên Cửu môn, bọn họ chẳng là gì cả.
Kim Thất Lạc cũng vậy, Hàn Hướng Đông cũng vậy, Thẩm Vấn cũng vậy, ngay cả Tôn Hàn cũng không khác biệt.
Đây chính là nỗi bi thương của những người phụ thuộc vào thế lực.
“Hỏi anh Giang!”, Kim Thất Lạc nói.
Dứt lời, Kim Thất Lạc cũng không dông dài nữa, lập tức gọi điện cho Giang Lệ.
Chỉ trong chốc lát, giọng nói nhẹ tênh của Giang Lệ đã vang lên trong điện thoại, “Tôn Hàn đi rồi?”
“Phải…”
Sau khi thuật lại hai năm rõ mười quyết định của Tôn Hàn, Kim Thất Lạc bèn chờ câu trả lời của Giang Lệ.
Kim Thất Lạc vẫn luôn là người phụ trách về tiền bạc của Thiên Cửu môn, đừng nói là Tôn Hàn, chỉ cần một Hàn Hướng Đông thôi cũng đủ xử lý ông ta rồi.
Nếu không tìm Giang Lệ thì chỉ còn cách chờ chết.
“Cậu ta hẳn là nhắm vào ông đấy. Chuyện anh em họ Lưu lén gặp tôi, chắc chắn cậu ta cũng biết, nhưng lại giả vờ như chẳng hay biết gì. Nhưng con trai ông vừa gặp tôi thì cậu ta đã đến gây phiền phức cho ông rồi. Đúng là thú vị”.
Kim Thất Lạc không trả lời, hai anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân và ông ta không giống nhau.
Ông ta quản lý Thương Bộ, lại có danh tiếng tốt ở tập đoàn Cửu Thành. Nếu chuyện ông ta làm phản không được xử lý cẩn thận sẽ dễ gây ra náo loạn.
Còn anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân thì có thể xử trí bất kỳ lúc nào, không cần phải vội.
Sau vài nhịp thở, Giang Lệ mới cất lời, “Được rồi, ba ngày sau cậu ta sẽ sai người đến thu hồi trang viên đúng không? Đến lúc ấy, tôi sẽ gọi Thanh Hổ và Chu Giang đến, tôi cũng muốn xem Tôn Hàn thu hồi thế nào đây!”
“Cảm ơn anh Giang!”
Nhận được đáp án mình cần, Kim Thất Lạc lập tức cất tiếng cảm ơn.
Thanh Hổ và Chu Giang là hai cánh tay đắc lực của Giang Lệ, chỉ cần một trong số họ thôi đã khiến người ta khiếp sợ rồi.
Có hai người họ bảo vệ, không ai có thể thu hồi tài sản của Kim Thất Lạc.
Tôn Hàn, cũng không thể!
…
Sáng hôm sau, Thiên Cửu môn đã tổ chức họp, và nội dung cuộc họp chỉ có một.
Kim Thất Lạc, Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân đã phản bội Thiên Cửu môn, cần xử phạt nghiêm khắc!
Lệnh cho Hàn Hướng Đông dẫn người đi thu hồi tài sản của Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân và kết liễu hai người họ.
Kim Thất Lạc thì nể mặt một chút, ba ngày sau, Tề Thiên Tại và Thẩm Vấn sẽ hợp sức xử lý.
Thiên Cửu môn, sẽ không để những kẻ phản bội được ung dung tự tại!