Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy tôi sẽ chờ đáp án của anh Cẩm”.

Tôn Hàn mỉm cười, tỏ rõ thái độ không nhân nhượng.

Dẫu sao điều kiện để anh chữa bệnh cho ông Cẩm Hoằng cũng chỉ có một mà thôi, đó là trả lại sự trong sạch cho Giang Hồi.

Nhưng chuyện này lại có liên quan đến Cẩm Văn Hạo.

Với các danh gia vọng tộc như nhà họ Cẩm mà nói thì nhiều khi con cháu nhà họ làm sai thì vẫn là đúng.

Đòi lại công bằng cho Giang Hồi thì chẳng khác nào Cẩm Văn Hạo phải cúi đầu.

Sao con cháu nhà họ Cẩm phải nhún nhường trước một diễn viên cỏn con chứ?

Đây là điều khiến Cẩm Hoằng thấy đau đầu nhất.

“Thật ra anh có thể thay đổi lối tư duy một chút, ví dụ Giang Hồi không làm diễn viên nữa thì anh sẽ dễ dàng giữ lấy cô ta hơn. Chứ cứ để cô ta lăn lộn trong ngành giải trí phức tạp này thì chẳng mấy mà cô ta bay đi mất đâu”, Cẩm Hoằng thử khuyên nhủ tiếp.

Theo anh ta thấy, Tôn Hàn ra rức đòi công bằng cho Giang Hồi thế này là vì hai người có quan hệ mờ ám với nhau.

Anh ta cố tình nói như vậy để mong làm giảm bớt thái độ kiên quyết của Tôn Hàn.

Dẫu sao Giang Hồi mà cứ ở trong ngành giải trí thì lúc nào cũng có người nhòm ngó.

Khó tránh khỏi một ngày, cô ta sẽ ngả vào vòng tay của một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền khác.

Nếu không còn ánh hào quang của một ngôi sao nữa, Giang Hồi sẽ không thể thoát khỏi tay Tôn Hàn.

Nhưng ngay từ đầu, Cẩm Hoằng đã nhìn nhận nhầm mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Giang Hồi, nên mấy lời khuyên nhủ này là vô dụng.

Tôn Hàn không giải thích mà chỉ nói: “Tôi vẫn đang chờ tin của anh Cẩm!”

Cực chẳng đã, thấy không thể lung lay được Tôn Hàn, Cẩm Hoằng đành lấy điện thoại rồi đi ra ngoài gọi điện.

Vài phút sau, anh ra đã quay lại: “Ông tôi muốn gặp riêng anh”.

“Bao giờ?”

“Tối nay, anh hãy dẫn Giang Hồi theo”, Cẩm Hoằng đáp.

Tôn Hàn suy nghĩ một lát, đại khái đã hiểu ông của Cẩm Hoằng định đích thân hỏi chuyện của Giang Hồi, anh cũng biết nếu cô ta không đi thì chắc sẽ không đàm phán được nên gật đầu ngay: “Được!”

Cẩm Hoằng nói: “Ok, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh rồi anh tự đến. Tôn Hàn, tôi nghĩ anh đã có một lựa chọn sai lầm rồi”.

Tôn Hàn mỉm cười, không đáp lời.

Tạm biệt Cẩm Hoằng xong, Tôn Hàn đã hẹn Giang Hồi ra gặp mặt.

Hai người hẹn nhau ở một quán trà lộ thiên, Giang Hồi mặc nguyên một cây đen, trông sắc mặt không được tốt cho lắm.

Nói đúng hơn thì dạo này, không có ngày nào cô ta được vui vẻ cả.

“Anh Tôn!”

Vừa đến nơi, Giang Hồi đã lịch sự chào hỏi.

Tôn Hàn cười nói: “Tôi gọi cô ra đây là vì tối nay, cô cần đi với tôi đến gặp một người”.

“Tối nay ư?”

Giang Hồi lập tức cau mày, tỏ vẻ băn khoăn.

Tôn Hàn nghi hoặc hỏi: “Cô có việc gì rồi à?”

“Ừm, tối nay, quản lý của tôi đã hẹn gặp quản lý cấp cao của Tinh Hoàng cho tôi, mong anh ta có thể giúp xoa dịu dư luận”, Giang Hồi thành thât đáp.

Chuyện của cô ta là do Tinh Hoàng khơi ra, nếu có lãnh đạo cấp cao của họ ra mặt nói giúp thì chắc sự việc sẽ giản bớt phần nào.

Tôn Hàn gật đầu, anh có thể thông cảm cho sự đắn đo của Giang Hồi.

Hẹn gặp quản lý cấp cao của Tinh Hoàng cũng là một cách.

Nhưng nếu để so sánh thì buổi gặp tối nay của anh đáng giá hơn.

Tôn Hàn nói: “Cô hãy lùi lịch đi, tối nay hãy cùng tôi đi gặp ông của Cẩm Hoằng”.

Giang Hồi nắm chặt tay vào túi xách rồi trợn tròn mắt: “Ý anh là ông cụ nhà họ Cẩm ư?”

Người trong thể chế của Thượng Kinh thì càng già càng đáng giá.

Rất nhiều người cao tuổi chỉ lo lúc đương vị không leo lên được vị trí cao, nhưng những người đã ở trong thể chế cả mấy chục năm thì có mối quan hệ rất rộng, đều là nhân vật tai to mặt lớn cả.

Nói gì đến một người từng nổi tiếng một thời như ông cụ nhà họ Cẩm.

Vả lại, chuyện này vốn do Cẩm Văn Hạo gây ra, nếu cô ta có thể gặp ông cụ nhà họ Cẩm thì có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.

Chỉ cần ông cụ không thiên vị cháu mình thì sẽ dễ dàng trả lại sự trong sạch cho cô ta thôi.

Giang Hồi thật sự không ngờ, Tôn Hàn có thể hẹn một nhân vật lớn như vậy vì mình!

“Được, tôi sẽ gọi cho quản lý”.

Giang Hồi không chút chần chừ, lập tức rút máy gọi cho quản lý ngay.

Dù họ có tìm gặp quản lý cấp cao của Tinh Hoàng thì cũng chưa chắc người ta đã giúp.

Nhưng Tôn Hàn đã hẹn gặp được ông cụ nhà họ Cẩm, như vậy có thể giải quyết sự việc tận gốc luôn.

Vừa gọi điện thoại, Giang Hồi vừa ra hiệu bằng ánh mắt cảm ơn Tôn Hàn.

Dù cô ta có kém hiểu biết đến mấy thì cũng biết hẹn gặp ông cụ nhà họ Cẩm là một việc khó đến cỡ nào.

“Alo, Giang Hồi, em đang ở đâu thế? Có biết mấy giờ rồi không? Em thay đồ rồi đến đây ngay đi. Chị đang ngồi cùng với quản lý Tô này, chị gửi địa chỉ cho luôn nhé, em mau…”

Điện thoại vừa kết nối, đã vang lên giọng nói thúc giục ngay.

Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn rồi nói với điện thoại: “Chị Mai, chị xin lỗi quản lý Tô giúp em. Hôm nay, em có một việc quan trọng hơn nên không đến được rồi, để hôm khác em sẽ dùng bữa với ông ta sau”.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.

Sau đó vang lên giọng nói không chút khách sáo của một người đàn ông trung niên.

“Vương Mai, mẹ kiếp cô đùa tôi đấy à? Dù tôi không phải người bận trăm công nghìn việc, nhưng cũng không thiếu gì việc nhá. Tôi thu xếp ra đây gặp cô là nể mặt lắm đấy biết không! Kết quả Giang Hồi nhà cô còn cành cao hẹn tôi hôm khác. Thôi, đừng tìm tôi nhờ việc của cô ta nữa”.

“Quản lý Tô, Giang Hồi nhất định sẽ đến mà”.

Vương Mai vội ngăn quản lý Tô lại rồi mới nói với điện thoại: “Giang Hồi, quản lý Tô bực rồi đấy, có chuyện gì thì em gác hết lại cho chị rồi đến đây ngay! Nếu không chị sẽ mặc kệ chuyện của em đấy!”

Nghe thấy vậy, Giang Hồi dở khóc dở cười, quản lý Tô bận, lẽ nào ông cụ nhà họ Cẩm rảnh sao?

Sao mà cô ta gác lại được đây?

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Giang Hồi nói: “Chị Mai, chị xin lỗi quản lý Tô hộ em, hôm nay em thật sự có việc quan trọng cần làm, hôm khác em sẽ đích thân tạ lỗi với ông ấy sau”.

“Không cần!”

Thật ra, Giang Hồi nói gì thì quản lý Tô đều nghe thấy hết, ông ta gào lên: “Giang Hồi, cô chỉ là một ngôi sao xịt thôi, bớt ra vẻ trước mặt ông đây đi! Tôi cũng chẳng thèm màu mè nữa, muốn dẹp yên tai tiếng thì tự đặt phòng khách sạn rồi chờ tôi đi, nếu làm ông đây thoả mãn thì tôi còn xem xét cho”.

“Nếu không, cô cứ chờ rời khỏi ngành giải trí đi!”

Chuyện này…

Giang Hồi lập tức sa sầm mặt, ngoài ra còn có vẻ tủi nhục khó nói nên lời.

Trước đó, cô ta cũng đã đoán ra mục đích mà quản lý Tô kia muốn gặp mình rồi, nhưng sau khi suy xét, cô ta vẫn quyết định đi gặp.

Nhưng chuyện đã đến nước này, cơ hội cứu mạng cô ta đã ở phía trước thì sao cô ta từ bỏ được.

Đã thế, quản lý Tô còn nói một cách trần trụi như vậy thì sao cô ta chịu được đây?

Làm một ngôi sao trong ngành giải trí sao lại khó đến vậy chứ!

“Chào quản lý Tô, tôi là Tôn Hàn. Giang Hồi không thể đồng ý với yêu cầu vừa rồi của anh. Nghe nói giải trí Tinh Hoàng có tầm ảnh hưởng lắm. Thật ra tôi cũng đang tò mò không biết công ty các anh giỏi đến cỡ nào đây?”

Lúc này, Tôn Hàn đã lấy điện thoại của Giang Hồi rồi lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK