Mấy phút trôi qua, trên người Diêm Hùng lại có thêm vài vết thương. Lại thêm cả việc giao thủ cường độ mạnh nên máu chảy không ngừng.
Đừng nói là chính Diêm Hùng, ngay cả đám người của Thiên Cửu môn, ai nấy xem mà đều nén giận.
Nếu như đổi một ai đó linh hoạt nhanh nhẹn hơn thì sẽ không bị đánh thảm hại như vậy.
"Xem ra kết cục của trận này đã rõ", Chu Giang nhìn sàn đấu, phân tích.
Nhưng Giang Lệ lại không nghĩ thế: "Đối thủ còn chưa ngã xuống thì vẫn chưa được coi là thắng. Hơn nữa..."
Khựng lại một chút, sau đó Giang Lệ bổ sung: "Mấu chốt của việc thắng bại không nằm ở đây!"
Giang Chu rất tán thành với điều này, ánh mắt hắn nhìn về phía đối diện: "Theo như quỹ đạo bình thường, người lên sàn tiếp theo của bên kia có lẽ sẽ là Thẩm Vấn. Nhưng hình như Thẩm Vấn xếp hạng rất thấp, có lẽ Tôn Hàn sẽ không dùng! Còn có một khả năng nữa, trừ khi Tôn Hàn vẫn còn ẩn giấu một cao thủ khác".
"Nhưng trên thực tế, chúng ta đã điều tra hết những cao thủ đẳng cấp trong nước, không hề có ai đến Tây Nam. Chẳng lẽ trong nội bộ Thiên Cửu môn vẫn còn ẩn giấu một cao thủ lợi hại mà chưa tung ra sao?"
Không phải là không có những cao thủ ngầm trong thành phố này.
Nhưng nếu muốn trở nên hữu dụng trong sàn đấu ngầm tối nay thì cao thủ võ đạo bình thường không thể làm được.
Ít nhất cũng phải nằm trong top đầu bảng xếp hạng cao thủ trong nước thì mới có đất dụng võ ở đây.
Cao thủ thế này rất hiếm, họ đều đã giám sát chặt chẽ lịch trình của những cao thủ nổi tiếng trong nước.
Trong Thiên Cửu môn có lẽ không có nhân vật lợi hại đến vậy.
"Chưa nói trước được, nhưng nếu bên Tôn Hàn không còn ai nữa thì tối nay chúng ta thắng chắc", Giang Lệ nói rất tự tin.
Cho dù bên bọn họ trừ Lưu Hạ cũng chỉ còn ông ta và Thanh Hổ là chưa lên sàn, mà bên Thiên Cửu môn vẫn còn tận ba người, nhưng Giang Lệ vẫn rất tự tin.
Nói trắng ra thì nếu đối thủ không quá mức lợi hại thì một mình Thanh Hổ có thể đấu được hai người, thậm chí đánh đến cuối cùng mới bại trận.
Ông ta chỉ cần kết thúc trận chiến, không phí chút sức lực nào.
Ở nơi này, nếu xét về thực lực thì ông ta và Thanh Hổ chính là những người đứng đầu.
"Kết thúc rồi".
"Không hay rồi!"
Mọi người ở hai bên trận doanh đồng loạt hô lên.
Trên sàn đấu, Diêm Hùng vì mất máu quá nhiều mà đã loạng choạng chóng mặt, lung lay chực đổ.
Do gã phản ứng chậm nên đã tạo ra cơ hội cho Lưu Hạ. Cô ta nhảy vọt lên, hai thanh song đao đồng thời đâm về phía cổ họng Diêm Hùng.
Đây là đòn chí mạng, Diêm Hùng chắc chắn phải chết.
Hơn nữa theo như biểu hiện trong trận đấu, Diêm Hùng không thể nào tránh được.
Ba tấc!
Một tấc!
Nửa tấc!
Ngay lúc thanh đao sắp cứa vào cổ Diêm Hùng, đột nhiên một cánh tay vung đến, nắm chặt hai thanh đao vào trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Lưu Hạ liền thay đổi ngay lập tức!
Cô ta nhận ra rằng đối phương đã lừa mình.
Nhưng mà đã sai một bước thì tất cả đều sai, đã quá muộn rồi.
Ầm!
Diêm Hùng đập một quyền thật mạnh lên ngực Lưu Hạ, cô ta bị đánh bay ra sau, đập vào lan can thép cao bảy tám mét phía sau.
Khi rơi xuống đất, cơ thể nhỏ nhắn của Lưu Hạ co giật, sau đó không động đậy nữa.
Tất cả mọi người đều nín lặng.
Không một ai dám tin một kẻ ngốc như Diêm Hùng lại biết cách giả vờ yếu để lừa địch, sau đó dùng một quyền quyết định thắng bại.
Còn về việc thương hoa tiếc ngọc, nhường phụ nữ?
Không thể nào!
Sắp chết đến nơi rồi còn nhường cái gì nữa!
Giang Lệ khe khẽ thở dài, sau đó phất tay dặn dò: "Cho người kéo Lưu Hạ ra xem đã chết chưa. Nếu chưa chết thì đem đi chữa trị đi".
"Diêm Hùng thắng!"
Phụt!
Vương Bách Phương vừa nói thế, một bóng người lạnh lùng bên phía Giang Lệ liền đứng lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng kiêng dè, thậm chí là sợ hãi.
Kẻ này là mãnh tướng, chưa bao giờ thua!
Cho dù vào cái hôm ở trang viên nhà họ Kim, Thẩm Vấn và Tề Thiên đem theo rất nhiều cao thủ bao vây tầng tầng lớp lớp cũng không thể làm gì kẻ này.
Hơn nữa họ suýt chút đã bị tiêu diệt.
Sức mạnh của kẻ này vô cùng đáng sợ.
Cộp, cộp, cộp!
Thanh Hổ đi lên sàn đấu mà mặt không biểu cảm.
Hắn vừa đi lên, tất cả mọi người đều im bặt.
Cuộc chiến trước đó tuy rằng rất kịch liệt, nhưng cũng chỉ có thể coi là màn khởi động mà thôi.
Kịch hay bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Hùng lết cơ thể đầy vết thương, gã nhìn Thanh Hổ với cơ thể trông rất mỏng manh so với gã mà lại run rẩy không ngừng.
Gã đã từng chứng kiến thực lực của Thanh Hổ.
Mạch Ninh từng suýt nữa bị hắn đánh chết.
Đừng nói là với cơ thể đầy thương tích như bây giờ, cho dù là hoàn toàn khỏe mạnh thì gã cũng chẳng có chút phần thắng nào trước Thanh Hổ.
Kẻ này thực sự được sinh ra để chiến đấu!
"Diêm Hùng, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi".
Ngay lúc này, giọng Tôn Hàn vang lên nơi khán đài.
Đối với Diêm Hùng, giọng nói này tựa như tiếng trời.
Gã không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu rồi lập tức rời khỏi sàn đấu.
Biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào Tôn Hàn, trận tiếp theo bên Thiên Cửu môn sẽ để ai ra đối phó với Thanh Hổ đây!
Thẩm Vấn thì thôi, vẫn nên nhận thua ngay thì hơn.
Vậy chỉ còn lại Trần Cửu và Tôn Hàn thôi.
Nhưng hai người này dù cho có đánh bại Thanh Hổ thì vẫn còn Giang Lệ nữa.
Kẻ đứng đầu Công Tử Minh này mới chính là kẻ đáng sợ nhất trong trận chiến.
Ngay cả Giang Lệ cũng nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt tràn ngập hứng thú, ông ta rất tò mò xem anh sẽ cho ai ra đấu trận này.
"Lệ Lận, có thể đi ra được rồi".
Ngay lúc này, Tôn Hàn thốt lên.
Tất cả mọi người: "...."
Lận soái?
Lận soái không phải bị thương nặng đã lâu sao, sao bây giờ có thể ra đấu được? Chẳng lẽ muốn bị phế hoàn toàn sao?
Nhưng ở chỗ hành lang, một bóng người từ từ xuất hiện.
Đó chính là Lệ Lận, Lận soái của Thiên Cửu môn.
Nhưng mọi người vô cùng kinh ngạc, bởi lúc này Lệ Lận tràn ngập khí thế, vừa đi vào là đã nhìn chằm chằm Thanh Hổ trên sàn đấu, hùng hổ như muốn nuốt chửng tất cả.
Trông anh ta đâu hề giống như bị thương?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao vết thương của anh ta đã hồi phục rồi?
Hay là anh ta giả vờ bị thương?
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ.
Giang Lệ và Chu Giang cũng rất khó hiểu.
Ngày hôm đó, Giang Lệ buộc Tôn Hàn rời đi, sau đó vì để đảm bảo có thể hủy hoại Lệ Lận mà Chu Giang và Thanh Hổ đã bắt tay nhau để đối phó Lệ Lận.
Hai người đó hiểu rõ Lệ Lận bị thương nặng đến mức nào, ít nhất phải qua nửa năm mới có thể ra đấu được.
Nhưng bây giờ mới có hơn một tháng.
"Ông Giang, đây là món quà mà tôi chuẩn bị riêng cho ông. Một tuần trước Lệ Lận đã hoàn toàn bình phục rồi", Tôn Hàn từ tốn nói.
Giang Lệ nhíu mày, sau đó lông mày ông ta chợt giãn ra: "Tôi đã quên mất cậu còn tinh thông y thuật. Nhưng thực sự không ngờ y thuật của cậu lại lợi hại đến thế, là do tôi đã quá chủ quan. Nhưng mà..."
Giang Lệ ngừng lại thoáng chốc: "Cho dù như thế thì việc thắng bại giữa chúng ta tỷ lệ vẫn như thế, tôi sáu cậu bốn!"
"Chưa đến cuối cùng thì chưa thể biết được ai thắng, phải đánh mới biết được".
Lúc mày Lệ Lận đã lên sàn, ánh mắt lạnh lẽo quan sát Thanh Hổ.
"Lần đó các người lấy hai đánh một, thắng không công bằng. Lần này tôi sẽ báo thù!"
Lận soái của Thiên Cửu môn, mười sáu tuổi đã là kẻ mạnh nhất chỉ sau Phó Văn Húc.
Dù cho phải đối mặt với một kẻ đáng sợ Như Thanh Hổ thì anh ta cũng không sợ!