Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Cửu Thành”.

Lý Hắc Tử đã chết rồi, giao dịch của ông ta và thương hội Đông Bắc chẳng cần giấu giếm làm gì nữa.

Mạch Ninh trả lời rất dứt khoát.

Nghe câu này xong, Tề Thiên Tại lập tức chép miệng, đúng là hào phóng thật!

Ông ấy lại càng cảm thấy Lý Hắc Tử chết chẳng oan chút nào.

Là cốt cán của Thiên Cửu môn mà dám trao đổi ba mươi phần trăm cổ phần cho thương hội ba tỉnh Đông Bắc!

Điều này tương đương với việc đem tặng huyết mạch kinh tế của Thiên Cửu môn cho người khác.

Tôn Hàn khẽ gật đầu, không đưa ra phán xét gì. Dù sao Lý Hắc Tử cũng chết rồi, chuyện này có thể ngừng tại đây.

Anh nói, “Thật ra tôi có ý hợp tác với hai anh”.

Hử?

Diêm Hùng và Mạch Ninh lập tức nhìn nhau, hợp tác với họ cái gì cơ?

“Cậu Tôn, nói rõ ý của cậu ra đi”, Mạch Ninh đáp.

Tôn Hàn mỉm cười, “Tất nhiên là một vụ hợp tác rất có thành ý”.

Đừng nói là Mạch Ninh, ngay cả người có đầu óc đơn giản như Diêm Hùng cũng thấy câu này rất vớ vẩn.

Cậu chủ của Thiên Cửu môn có bản lĩnh đến vậy mà còn cần hợp tác với họ, e là sự tình không hề đơn giản.

“Nếu cậu cần hai chúng tôi giúp đỡ, phiền cậu liên hệ với hội trưởng của chúng tôi. Hai chúng tôi thôi thì không đồng ý được đâu”, Mạch Ninh trả lời ngay lập tức.

Hàm ý muốn nói với Tôn Hàn rằng, bọn họ là người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, không thể tự quyết định mọi chuyện.

Thực tế là cảm thấy Tôn Hàn tìm họ không phải chuyện tốt lành gì, nên muốn thoái thác.

“Không hiểu tiếng người thì còn giữ lại làm gì? Chi bằng giết phứt đi!”, Tề Thiên Tại lập tức bực bội hừ giọng.

Diêm Hùng cũng cáu kỉnh đáp trả, “Giết thì giết, Diêm Hùng này mà sợ thì không còn là đàn ông nữa!”

Mạch Ninh xua tay ra hiệu cho Diêm Hùng đừng nhiều lời.

Hắn ta nheo mắt nhìn Tôn Hàn, “Cậu Tôn à, chúng tôi nằm trong tay cậu, muốn giết thì cứ giết. Nhưng bây giờ vị vua thế giới ngầm của Thượng Kinh kia đã tiến quân xuống phía Nam”.

“Nếu cậu Tôn giết hai chúng tôi, đến lúc ấy không chỉ phải đấu với một mình ông Giang, mà còn đối mặt với sự báo thù của thương hội ba tỉnh Đông Bắc. Cậu hãy nghĩ thật kĩ!”

Đây lại là một câu uy hiếp, nhưng cũng là sự thật.

Mạch Ninh và Diêm Hùng đều là đả thủ xuất sắc của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, có địa vị khá cao.

Nếu hai người họ chết ở Thiên Cửu môn, thương hội Đông Bắc chắc chắn sẽ không để yên.

Ngồi trên băng ghế dài, Tôn Hàn châm thuốc lên rồi cười nhạt, “Anh không uy hiếp được tôi đâu. Kể từ lúc thương hội ba tỉnh Đông Bắc giúp Lý Hắc Tử đối phó tôi, thì quan hệ giữa tôi và thương hội đã kém đi rất nhiều rồi”.

“Còn về chuyện thương hội trả thù cho các anh, có câu nói ‘nợ nhiều rồi nợ thêm nữa cũng chẳng hề gì’. Một mình Giang Lệ đã đủ làm tôi đau đầu, có thêm thương hội cũng chẳng có gì to tát!”

“Tuy vừa rồi chỉ là lời uy hiếp trong lúc nóng giận của Tề Thiên Tại, nhưng nếu hai anh không hữu dụng thì giết thôi, thế thì đã sao?”

Không khí đột ngột trở nên rất lạ.

Diêm Hùng cũng chẳng dám kêu gào nữa.

Gã biết câu nói giết của Tôn Hàn có sức nặng khác hẳn câu nói của Tề Thiên Tại.

Là dám giết thật!

Ánh mắt khựng lại trong giây lát, Mạch Ninh trở lại chủ đề ban nãy, “Cậu Tôn muốn chúng tôi làm gì?”

Giọng nói không đanh thép như ban nãy nữa.

Tôn Hàn nheo mắt cười, hai người này cũng không phải là không sợ chết.

“Giúp tôi đối phó một người, tôi sẽ cho mỗi người một trăm triệu, và thả hai người đi”.

Đối phó ai?

“Giang Lệ!”

Diêm Hùng còn có thể đoán ra là ai, huống chi là Mạch Ninh.

Ngay lập tức, Mạch Ninh cười khổ, “Cậu Tôn à, Giang Lệ là người thế nào, cậu hiểu rõ hơn anh em chúng tôi. Ngay cả cậu còn không đấu lại ông ta, cậu đánh giá chúng tôi cao quá rồi”.

Lần này không phải là thoái thác.

Mà Mạch Ninh hiểu rõ, dù hắn ta và Diêm Hùng lợi hại đến mấy, thì cũng không nắm được phần thắng khi đấu với Giang Lệ.

“Đương nhiên không chỉ có hai người, còn có tôi mà. Tôi không thích làm những chuyện mà mình không chắc chắn, đã tìm đến hai người, tất nhiên là phải có tôi rồi”.

“Bây giờ hai anh có hai sự lựa chọn, một là đồng ý, sau khi xong chuyện thì mỗi người cầm một trăm triệu quay về”.

“Hai là từ chối, tạm thời tôi sẽ không làm gì hai người. Nhưng nếu tôi thua, hai người cũng không sống tiếp được đâu”.

Sau đó, Tôn Hàn không nói gì nữa, lặng lẽ chờ câu trả lời của hai người họ.

Cả hai nhìn nhau, tựa như hiểu được ý của đối phương thông qua ánh mắt.

Có vẻ như bọn họ không có sự lựa chọn nữa.



Chỉ hai ngày sau khi anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân đi gặp Giang Lệ, lại có một người quan trọng bí mật đi gặp Giang Lệ.

Kim Hạo!

Con trai của Kim Thất Lạc.

Kim Hạo không phải là nhân vật tầm cỡ gì.

Nhưng người bố Kim Thất Lạc thì có.

Cuối cùng, tình huống mà Tôn Hàn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.

Tầng thượng của trụ sở tập đoàn Cửu Thành.

Tôn Hàn chắp tay đứng trên toà nhà nhìn xuống, một lúc lâu sau đó mới bước đến xô pha rồi ngồi xuống. Anh chầm chậm châm thuốc rồi rít mấy hơi.

“Anh nghĩ sao?”

‘Anh’ ở đây là Hàn Hướng Đông!

Hàn Hướng Đông ngồi đối diện Tôn Hàn, nghĩ một lúc rồi nói, “Đại nạn ập đến mới thấu lòng người. Chuyện Kim Hạo đi gặp Giang Lệ chắc chắn không phải là ý của Kim Hạo, ông ta không có lá gan ấy”.

Nếu không phải là chuyện Kim Hạo dám làm, vậy chỉ còn một người khác.

Kim Thất Lạc!

Nòng cốt của Thiên Cửu môn.

Quyền lực của Giang Lệ khiến nhiều người cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng Thiên Cửu môn bị nuốt chửng là chuyện sớm muộn, không thể đi ngược thời thế!

Vì thế, ai nấy đều đã bắt đầu tìm đường lui.

Mà đường lui tốt nhất là, chủ động đầu hàng và bày tỏ lòng trung thành với Giang Lệ trước khi ông ta nuốt chửng Thiên Cửu môn.

Nếu xuất phát từ tư lợi, thì có thể tha thứ.

Nhưng nếu xuất phát từ Thiên Cửu môn, thì chính là tạo phản!

“Kim Thất Lạc không thể phụ trách Thương Bộ nữa!”, Tôn Hàn điềm tĩnh nói.

Thiên Cửu môn hiện nay, tuy quyền lực và tiền của đều nằm ở tập đoàn Cửu Thành, nhưng nền móng thực sự là ba bộ.

Mỗi một bộ đều có tầm quan trọng rất lớn, liên quan đến sự tồn vong của Thiên Cửu môn.

Chỉ cần Thiên Cửu môn chưa thua, thì vị trí của người đứng đầu ba bộ của Thiên Cửu môn không được phép trao cho kẻ có lòng riêng.

“E là Kim Thất Lạc sẽ không ngoan ngoãn giao ra đâu, có Giang Lệ chống lưng, ông ta không ngại dùng bạo lực với chúng ta đâu!”, Hàn Hướng Đông nói.

Tôn Hàn trầm giọng nói, “Chuyện này không do ông ta quyết định!”

Ngay sau đó, anh bèn bổ sung, “Anh đi thông báo với Kim Thất Lạc rằng tối nay tôi sẽ ghé nhà ông ta!”

Hàn Hướng Đông: “…”



Trang viên nhà họ Kim.

Kim Thất Lạc và con trai đang đứng hai bên ghế xô pha.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ có một người đang ngồi.

Giang Lệ!

“Anh Giang à, tối nay Tôn Hàn sẽ đến nhà tôi, e là cậu ta đã biết chuyện Kim Hạo bí mật đi gặp anh rồi. Cậu ta là người rất tàn nhẫn, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho bố con thôi. Ông nhất định phải ra mặt giúp chúng tôi!!”, Kim Thất Lạc nói bằng giọng sợ hãi.

Trước khi Tôn Hàn đến tỉnh lỵ, Kim Thất Lạc chẳng lo lắng là bao. Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tôn Hàn, Kim Thất Lạc đã thực sự biết sợ rồi!

Tôn Hàn dám giết Lý Hắc Tử, chắc chắn cũng dám giết Kim Thất Lạc!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK