Liễu Phương Phương ở lì trong nhà, trong lòng buồn bã, cô đang đau đầu nghĩ xem trong thời gian mình kết hôn ai sẽ thay mình quản lý chi nhánh công ty Lệ Lan ở Thượng Kinh.
Ban đầu khi vừa du học quay về là Liễu Phương Phương đã vào công ty Lệ Lan làm việc, dựa vào năng lực của mình mà từng bước đi lên vị trí tổng giám đốc chi nhánh này.
Cô đã bỏ quá nhiều công sức vào công ty này.
Là cháu gái của Liễu Thị Long, nhà họ Liễu ở Thượng Kinh cũng có cơ ngơi đồ sộ, thực ra Liễu Phương Phươngcũng không nhất thiết phải ngồi lên vị trí này bằng được.
Tổng giám đốc công ty Lệ Lan thì cũng vẫn là người làm công.
Nhưng đối với Liễu Phương Phương mà nói thì công việc này chính là sự tự do duy nhất của cô.
Việc hôn nhân đại sự đã không thể tự quyết, cho nên cô không muốn đến quyền tự do cuối cùng này cũng bị cướp mất.
Nếu không có công việc này, thì sau khi gả cho Tôn Tiểu Bân xong, cô sẽ trở thành một người phụ nữ ở nhà ăn bám!
Không thể chấp nhận được!
Vốn dĩ, Tôn Hàn là một lựa chọn rất đáng tin cậy.
Nhưng người ta lại nói có tâp đoàn lớn muốn trả mức lương năm mươi triệu tệ một năm mời mình làm tổng giám đốc để từ chối.
Liễu Phương Phương chỉ cảm thấy nực cười. Tôn Hàn vì muốn từ chối cô mà lý do gì cũng bịa ra được.
Reng reng reng!
Đột nhiên, chuông điện thoại của Liễu Phương Phương reo lên.
Là trợ lý của cô gọi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc, mau xem tin tức đi, tập đoàn Thiên Tử thay tổng giám đốc mới rồi!”, sau khi nhấc điện thoại, giọng hốt hoảng của cô trợ lý vọng ra từ đầu dây.
Liễu Phương Phương cảm thấy hơi hồ nghi, cô cũng biết một chút về tập đoàn Thiên Tử này.
Chu Giang vay ngân hàng số tiền lên tới hàng trăm tỷ để đầu tư vào Tây Nam, kết quả lại bị các thế lực bản địa ăn chặn khiến một số tiền lớn bị thất thoát.
Sau khi gây ra thiệt hại lớn, cái ghế tổng giám đốc của Chu Giang không giữ được nữa.
Thay người chỉ là chuyện sớm muộn.
Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy chứ.
“Chỉ là chuyện này thôi sao? Tập đoàn Thiên Tử kiểu gì chẳng cần thay một tổng giám đốc mới, có gì mà kinh ngạc như vậy!”, Liễu Phương Phương vừa bực vừa buồn cười đáp.
Việc này thì liên quan gì đến Liễu Phương Phương cơ chứ!
“Không phải, giám đốc Liễu, giám đốc mới nhậm chức là người quen của chúng ta!”
“Người quen? Ai vậy?”
“Ai da… Giám đốc xem tin tức đi rồi sẽ biết!”
Liễu Phương Phương không nghĩ ngợi nhiều mà mở TV lên, tìm kênh truyền hình Thượng Kinh.
Tập đoàn Thiên Tử đổi tổng giám đốc là chuyện lớn nên thời sự đương nhiên phải đưa tin rầm rộ.
Mà ngay khi nhìn thấy mặt vị giám đốc mới trên truyền hình, Liễu Phương Phương như chết lặng, lắp bắp: “Tôn, Tôn Hàn!”
Lúc này, máy quay đang hướng về phía văn phòng trụ sở tập đoàn Thiên Tử.
Người đang ngồi trên ghế chủ tịch là Giang Lệ, ngoài ra còn một người ngồi ở vị trí tổng giám đốc. Người mặc bộ âu phục gọn gàng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người đó không ai khác chính là Tôn Hàn!
Tôn Hàn trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử!
Những người có chút hiểu biết đều hiểu rằng sau lưng tập đoàn Thiên Tử chính là hội Công Tử Minh!
Nói cách khác, tập đoàn này tồn tại chỉ là để kiếm tiền cho đám công tử nhà giàu có máu mặt ở Thượng Kinh.
Tập đoàn này đã truyền qua ba thế hệ.
Làm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, có nghĩa là sau lưng có một phần ba số công tử nhà giàu bậc nhất đất Thượng Kinh này chống lưng.
Vậy mà Tôn Hàn lại có thể ngồi lên vị trí này, thật không thể tưởng tượng nổi!
Cùng lúc dó.
Liễu Phương Phương không phải người duy nhất đang sững sờ.
Sau khi tin tức truyền ra, Giang Hồi, Bạch Cần, thậm chí cả Tôn Tiểu Bân và Tôn Đào cũng chết lặng.
Không ai tưởng tượng nổi, một người ngoại tỉnh mới tới Thượng Kinh không lâu, một thanh niên không danh tiếng lại đột ngột trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử!
Đây là tập đoàn Thiên Tử đấy!
Giá trị của nó trên thị trường lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ!
Đằng sau là hội Công Tử Minh chống lưng!
Tôn Đạo Hương nhìn vào màn hình TV hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Cũng thú vị đấy!”
Phụt!
Sau đó ông ta tắt luôn TV, cầm điện thoại lên và bấm một dãy số điện thoại.
“Nghĩ cách liên lạc với Tiết Lan, nói với bà ta con trai bà ta đã phạm tội lớn ở Thượng Kinh, sắp phải ngồi tù! Sau đó, đưa bà ta tới Thượng Kinh!”
Bởi Tôn Vượng Thịnh và quân khu phía Bắc phong tỏa nên thuộc hạ của Tôn Đạo Hương rất khó tiếp cận được Tiết Lan chứ đừng nói là moi được thông tin gì từ bà.
Nhưng kiểu gì cũng có cách thôi.
…....
Lúc này.
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của toà nhà tập đoàn Thiên Tử.
Trước những ánh đèn flash của giới truyền thông, Tôn Hàn chậm rãi phát biểu: “Nhận được lời mời trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Sau này tôi và các vị ngồi đây sẽ trở thành đồng nghiệp”.
“Tập đoàn Thiên Tử hiện tại đang rơi vào một tình thế hơi bất lợi, nhưng chưa thể gọi là khủng hoảng. Hy vọng, tôi và các vị có thể hợp tác cùng đưa tập đoàn vượt qua tình thế khó khăn này…”
Sau khi phát biểu vài câu, Tôn Hàn chính thức nhậm chức.
Một tràng pháo tay giòn giã vang lên trong phòng họp.
Không nhiệt tình nhưng cũng chẳng quá thờ ơ.
Chuyện tập đoàn Thiên Tử đổi tổng giám đốc đã nhanh chóng được truyền thông đưa tin, lan ra cả nước.
Những người quan tâm tin tức một chút đều sẽ biết đến cái tên Tôn Hàn.
Sau cuộc họp.
Giang Lệ dẫn Tôn Hàn tới văn phòng của tổng giám đốc.
Chu Giang không tới.
Nhưng lúc này Chu Giang đã từ chức, có tới hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Sắp tới đây, tập đoàn Thiên Tử cụ thể sẽ tập trung vào phát triển lĩnh vực nào thì vài ngày nữa tôi sẽ thông báo. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi cho anh Giang một bản kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp!”
Tôn Hàn ngồi trên ghế, điềm nhiên nói.
Giang Lệ ngồi đối diện, cười rồi xua tay đáp: “Không cần, đã trọng dụng cậu thì ắt phải tin cậu. Nhưng hai vị phó tổng kia thì cậu phải tự đối phó. Nếu Tôn Khải Thành nhúng tay vào thì tôi sẽ ra mặt, còn nếu hắn không nhúng tay vào thì cậu tự lo đi”.
“Còn kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp gì đó tôi sẽ không hỏi tới”.
Tôn Hàn gật đầu, về việc hai vị phó tổng kia sẽ gây khó dễ cho anh thì anh đã được cảnh báo trước, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng Giang Lệ không can thiệp vào quyền kiểm soát của Tôn Hàn đối với công ty thực ra lại là chuyện tốt.
Có rất nhiều công ty, tổng giám đốc chỉ là người phát ngôn của chủ tịch chứ không hề có thực quyền.
Nếu Giang Lệ cũng làm như vậy thì Tôn Hàn sẽ cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên, Giang Lệ đưa anh lên làm tổng giám đốc cũng có ý đồ bên trong.
Nếu Giang Lệ chỉ cần một con bù nhìn thì đã không tới tìm anh.
“Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giải quyết vấn đề khoản nợ bị thâm hụt của công ty. Sau đó tìm thời cơ thích hợp để rút lui”.
Giang Lệ liếc mắt nhìn Tôn Hàn hỏi: “Vị trí này vẫn chưa đủ để giữ chân cậu?”
Tôn Hàn bật cười lắc đầu: “Nói ra có thể anh Giang sẽ không tin, nhưng thực ra con người tôi không có chí hướng, mục tiêu gì quá to tát. Lần này đến Thượng Kinh chỉ là do bất đắc dĩ”.
“Nếu mọi việc đã ổn định thì tôi sẽ chọn một cuộc sống yên bình, đơn giản”.
“Đời người được có vài chục năm, không cần phải sống một cách mệt mỏi và cực nhọc như vậy”.
Nghe xong, Giang Lệ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ đáp: “Đến lúc đó rồi nói đi. Dù gì, hiện giờ việc của tập đoàn Thiên Tử tôi trông cậy cả vào cậu!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Hai người không trò chuyện nhiều, nói thêm vài câu là Giang Lệ rời khỏi tập đoàn Thiên Tử.
Tôn Hàn đi tới bên cạnh ô cửa sổ sát sàn, kéo rèm lên.
Cảnh tượng phồn hoa của Thượng Kinh hiện ra trước mắt.
Thực sự phải thừa nhận, cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống non sông bên dưới quả thực không tệ.
Thế nhưng, anh vẫn muốn sống một cuộc đời yên bình đơn giản hơn.
Chỉ là anh nghĩ vậy nhưng Liễu Y Y có nghĩ như vậy không? Liệu cô ấy có bằng lòng với cuộc sống như vậy?
Một lúc sau Tôn Hàn mới thoát ra được khỏi dòng suy nghĩ.
Có lẽ là do bản thân anh suy nghĩ quá nhiều.
Thân thế của anh và nguyên nhân cái chết của bố anh còn chưa được làm rõ.
Biết đâu, anh sẽ bỏ mạng ở đất Thượng Kinh này!