Ngay mai, Diệp Tiên Duyệt sẽ xuất viện nên anh nên tới một chút xem sao.
Tôn Hàn vừa đến thì Diệp Tiên Duyệt đã cố gượng cười nói: “Cậu đến đấy à?”
Trong khoảng thời gian anh ta nằm viện thì bố ngồi tù, em trai nhảy xuống biển tự tử, Diệp Tiên Duyệt vẫn cố cười được là khá lắm rồi.
Thật sự Tôn Hàn không thể mong anh ta có biểu hiện tốt hơn được nữa.
“Vâng”.
Tôn Hàn kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Anh thấy sao rồi?”
“Không đáng ngại nữa, hôm nay cũng có thể xuất viện rồi, nhưng…”
Diệp Tiên Duyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra anh muốn ở lại đây, nhà họ Diệp giờ đang rối ren quá nên anh không muốn về”.
Hiện giờ, nhà họ Diệp đang rất khó khăn.
Anh ta không muốn về, để rồi phải nhìn các gương mặt nhăn nhó.
Nhất là bất động sản Diệp Thị túng quẫn như hiện nay là do bố anh ta gây ra, thêm việc em trai anh ta huỷ hoại danh tiếng của cả gia tộc nữa.
Có lẽ anh ta mà về một cái, sẽ bị cả nhà chỉ trích ngay.
Anh ta không muốn về chút nào.
Tôn Hàn có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Tiên Duyệt nên cười nói: “Nếu anh không muốn về nhà họ Diệp thì cứ đến khách sạn ở một thời gian để chờ mọi chuyện lắng xống”.
Nghe thấy thế, Diệp Tiên Duyệt bật cười rồi thở dài nói: “Trốn tránh đâu phải là cách, anh vẫn phải về thôi. Dẫu sao anh cũng là người thừa kế của gia tộc, phải gánh vác trọng trách chứ”.
Tôn Hàn ngẩn ra.
Nếu ngay khi anh đến Ma Đô mà chuyện này xảy ra, chắc Diệp Tiên Duyệt sẽ đồng ý làm theo cách của anh ngay, cứ ra ngoài ở chờ sóng yên biển lặng đã.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Đôi lúc phải công nhận một điều, chỉ có va vấp mới khiến con người ta trưởng thành nhanh hơn.
Tôn Hàn tán thưởng nói: “Anh dám đối mặt với vấn đề là tốt rồi”.
Nhưng Diệp Tiên Duyệt lại tự giễu nói: “Chứ còn cách gì khác sao? Chẳng lẽ bỏ mặc ông chịu áp lực, dù cho anh có về cũng không giúp được gì mấy. À, Tôn Hàn này…”
Đột nhiên Diệp Tiên Duyệt chuyển chủ đề, cất giọng áy náy và nghiêm túc nói: “Chắc anh không đến Thượng Kinh với cậu được rồi. Bố anh đã vào tù, em trai thì mất, anh phải ở lại đây chăm sóc ông”.
“Vâng”.
Tôn Hàn gật đâu, anh tôn trọng quyết định của Diệp Tiên Duyệt.
Hơn nữa, đây cũng là điều nên làm.
Không lâu nữa, Tôn Hàn cũng đi rồi.
Song, thấy Diệp Tiên Duyệt trưởng thành thế này, Tôn Hàn cũng yên lòng rồi.
Nhưng dù có về nhà thì chắc Diệp Tiên Duyệt cũng không thay đổi được gì.
Anh ta đã gần ba mươi, đến lúc tỉnh ngộ rồi.
Còn những khó khăn hiện giờ của nhà họ Diệp thì Tôn Hàn cũng không nhắc đến nhiều.
Nếu Long Phong có thể giành lấy dự án đảo Lâm An trong mức kinh phí dự trù thì mọi việc sẽ ổn hết thôi.
Còn không thì công cốc hết.
…
Lại một ngày nữa trôi qua.
Hiện giờ, Diệp Tiên Duyệt đã xuất viện. Điều khiến Tôn Hàn ngạc nhiên là ngay trưa đó, Diệp Tiên Duyệt đã gọi điện cho anh, mời Tôn Hàn tối nay về nhà ăn tối, đây là ý của Diệp Hà Sơn.
Tôn Hàn vui vẻ đồng ý ngay.
Lúc Tôn Hàn đến biệt thự nhà họ Diệp thì vẫn còn sơm, mới hơn năm giờ chiều.
Anh thấy hơi lạ khi nhà cửa vắng tanh, có nghĩa Diệp Hà Sơn sắp xếp bữa cơm này chỉ đãi một mình anh.
Có chuyện rồi đây.
Không cần nghĩ, Tôn Hàn cũng đoán được.
“Tôn Hàn đến sớm vậy à, đi dạo với ông một lát nhé!”
Trông thấy Tôn Hàn, Diệp Hà Sơn cười nói.
“Vâng thưa ông!”
Hai người đi bộ trong vườn hoa mà không bị ai quấy rầy.
Diệp Hà Sơn vừa đi vừa hỏi: “Phương Phương về rồi, cháu định thế nào?”
“Vài hôm nữa, cháu cũng đi ạ. Nhưng cháu phải về Giang Châu trước rồi mới quay lại Thượng Kinh sau”.
Đây là lịch trình mà Tôn Hàn mới lên tối qua, anh nhớ Đồng Đồng lắm rồi nên muốn tranh thủ về Giang Châu một chuyến.
“Cháu lớn lên ở Giang Châu à?”
“Vâng”.
“Nơi đó không tệ, địa linh nhân kiệt!”
Diệp Hà Sơn khen ngợi.
Tôn Hàn không đáp lời, bởi Diệp Hà Sơn chỉ khen lấy lệ thôi, vì anh biết Giang Châu có nhân vật kiệt xuất nào đâu.
Nói tỉnh Tây thì may ra còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Còn Giang Châu thì có cái gì đâu.
Nhưng thôi cứ nghe vậy cho bùi tai cũng được.
“Tôn Hàn, ông muốn nhờ cháu giúp một chuyện”.
Sau đó, Diệp Hà Sơn đã nói ra mục đích của mình.
Tôn Hàn không ngạc nhiên, nhà họ Diệp đang rất rối ren, vớ vẩn phá sản chứ chẳng chơi.
Đang như vậy thì sao Diệp Hà Sơn có hứng phí thời gian ăn tối với anh chứ.
Khả năng cao là có việc nhờ vả.
“Ông nói đi ạ”.
Tôn Hàn mở lời.
Anh phải công nhận là mình rất ôm đồm, anh đã cố hết sức giúp nhà họ Diệp, nhưng cũng không dám chắc có thể giúp được đến mức nào.
“Mấy ngày qua, ông đã tính tổng các khoản nợ của Diệp Thị, con số lên đến hơn 65 tỷ”.
“Các nguyên vật liệu đã mua về nhưng chưa dùng vào dự án là khoảng 15 tỷ, nhưng muốn bán ra với giá đó thì hơi khó”.
“Khoản vay ở ngân hàng cũng khá gay go, những 50 tỷ lận, ông không ngờ Vân Đồ lại to gan như thế!”
“Nhưng ông đã tính rồi, nếu bán giảm giá hai mươi phần trăm chỗ nguyên vật liệu đó cùng bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty đi thì có thể trả hết nợ được”.
Tôn Hàn trầm mặc không đáp lời.
Diệp Hà Sơn làm vậy coi như bán hết gia sản của nhà họ Diệp rồi.
Sau này, nhà họ Diệp chỉ còn là một cổ đông nhỏ bé mà thôi.
Nhà họ Diệp chỉ nắm hơn năm mươi phần trăm cổ phần trong công ty, mà lần này phải bán đi những hơn bốn mươi phần trăm.
Như vậy là bị ép vào đường cùng rồi.
“Mà chưa chắc đã bán được ý chứ! Mấy ai dễ dàng bỏ ra cả mấy chục tỷ đây. Mà dù có thì họ cũng nghĩ đủ cách để cò kè mặc cả”.
“Thế nên ông mong cháu liên hệ với Tôn Phát Tài xem ông ta có hứng mua lại bất động sản Diệp Thị không!”
Cuối cùng, Diệp Hà Sơn đã nói ra mục đích cuối.
Ông ấy phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này với tâm trạng rất phức tạp.
Diệp Hà Sơn không ngờ có ngày chính mình đã bán bất động sản Diệp Thị đi.
Còn đống nguyên vật liệu, nếu Long Phong không mua thì ông ấy đành bán cho nhà họ Đậu thôi, trước mắt cứ phải qua được giai đoạn khó khăn này đã.
Không thì tất cả sẽ mất hết.
Diệp Hà Sơn nhìn Tôn Hàn, Long Phong là niềm hi vọng của cuối cùng của Diệp Hà Sơn, chỉ có công ty này mới đủ sức mua lại Diệp Thị thôi.
Còn Tôn Phát Tài lại rất thân cận với Tôn Hàn, ông ta sẽ nể mặt anh mà không ép giá.
Vì vậy, Diệp Hà Sơn mới tìm đến Tôn Hàn.
“Ông ơi, chờ thêm mấy hôm nữa được không ạ? Nhỡ cục diện không gay go đến mức ấy thì sao?”
Tôn Hàn ngẫm nghĩ thật lâu, đến mức Diệp Hà Sơn còn tưởng anh định từ chối, nhưng anh lại nói vậy.