Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn lập tức có vẻ mặt khác ngay, anh chỉ nhìn Liễu Y Y mà không nói gì.

Ý của anh đã quá rõ ràng, ban nãy Liễu Y Y vừa nói hôm nay sẽ không làm gì hết và dành toàn bộ thời gian để chơi với Đồng Đồng một ngày.

Vậy mà bây giờ, cô lại nuốt lời.

“Tôn Hàn, công ty có việc gấp thật mà, anh thông cảm cho em một chút được không?”

“Giờ em đang là phụ trách chính của Y Minh Nguyệt, bao nhiêu người đang sống dựa vào em, dù em không nghĩ cho mình thì vẫn phải có trách nhiệm với họ chứ”.

Liễu Y Y giải thích.

Tôn Hàn cười nói: “Lý do của em chính đáng như thế cơ mà, thôi em đi đi, Đồng Đồng để anh lo”.

Đương nhiên Liễu Y Y có thể nghe ra vẻ oán trách trong lời nói của Tôn Hàn, nhưng cô cũng không biết phải giải thích ra làm sao nên quả quyết cầm túi lên đi luôn.

Tôn Hàn nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Liễu Y Y với vẻ phức tạp, sau đó anh thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Bây giờ, anh mới ý thức sâu sắc được rằng Liễu Y Y đã hoàn toàn khác trước rồi.

Hiện nay, cô ấy đã là tổng giám đốc của một công ty thời trang lớn, một nữ doanh nhân thành đạt.

Điều đó có nghĩa là cô có thể đứng độc lập, làm bất cứ việc gì cũng có lối suy nghĩ riêng của mình.

Đúng hay sai cũng tự cô quyết định.

Tôn Hàn cũng không biết sự thay đổi này có tốt hay không nữa.

“Mẹ đâu rồi hả bố?”

Đồng Đồng nhảy xuống khỏi đu quay, nhưng chỉ thấy một mình Tôn Hàn nên khó hiểu hỏi.

“Mẹ có việc phải đi rồi, con còn muốn chơi trò gì nữa, bố sẽ chơi cùng”.

Tôn Hàn cười đáp.

“Mẹ lại đi có việc rồi ạ?”

Đồng Đồng lập tức tỏ vẻ thất vọng, bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau.

Chữ “lại” của cô bé khiến Tôn Hàn biết đây không phải lần đầu tiên Liễu Y Y bỏ về giữa chừng.

Anh cố bảo vệ hình tượng của Liễu Y Y trong lòng Đồng Đồng bằng cách giải thích: “Đồng Đồng, người lớn phải đi làm mà, chỉ có thế thì mới có tiền cho con đi học và mua đồ ăn ngon”.

“Cho nên Đồng Đồng phải thông cảm cho mẹ, biết chưa?”

Đồng Đồng như hiểu như không rồi ngây thơ hỏi lại: “Nhưng sao không phải là bố kiếm tiền ạ?”

Chuyện này…

Tôn Hàn nghẹn họng.

Thật ra, Liễu Y Y không cần làm gì cả, Tôn Hàn cũng có thể đảm bảo cho hai mẹ con cô có một cuộc sống đủ đầy, không phải lo lắng gì hết.

Tôn Hàn đã lên đến vị trí này rồi mà còn phải lo vấn đề tiền nong sao?

“Bố không giỏi bằng mẹ, cho nên mẹ mới phải đi kiếm tiền”.

“Bố…”

Sau khi Liễu Y Y đi rồi, Đồng Đồng có vẻ cụt hứng hẳn, cô bé chơi thêm một lúc là đòi về.

Tôn Hàn dẫn Đồng Đồng vào siêu thị mua đủ các loại hoa quả, bấy giờ cô bé mới vui lên một chút.

Về nhà Liễu Y Y xong, chẳng mấy chốc, Đồng Đồng đã ngủ say sưa.

Sau đó, Tôn Hàn cũng về luôn, chứ không chờ Liễu Y Y.

Gần bảy giờ tối, Liễu Y Y mới nhắn tin cho Tôn Hàn với vẻn vẹn hai chữ cảm ơn!

Có lẽ cô vừa mới về đến nhà.

Tôn Hàn cũng chỉ biết cười trừ.



Ngày hôm sau.

Lâm Ảnh gọi điện tới, báo cho Tôn Hàn biết tối nay sẽ cho anh gặp gia đình cô ấy, đương nhiên Tôn Hàn vui vẻ đồng ý ngay.

Vấn đề của nhà Lâm Ảnh không phải chuyện quá lớn với anh.

Ngược lại, bây giờ chuyện của Liễu Y Y mới khiến anh thấy đau đầu nhất.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.

Đường đường đã sáng.

Tại một nhà hàng lớn!

Lâm Ảnh đứng ngóng ngoài quán mãi mới thấy Tôn Hàn nên vội vẫy tay.

“Tôn Hàn, tôi đã bảo với bố mẹ tôi, cậu là sếp của một công ty nhỏ… Chúng ta quen nhau ở Ma Đô, cậu nhớ đấy nhé”.

Lâm Ảnh nói qua tình hình cho Tôn Hàn biết để hai người phối hợp cho nhịp nhàng.

Tôn Hàn nín cười nói: “Chỉ là một ông chủ nhỏ thôi à, sao cậu cho tôi thân phận kém thế?”

“Cậu không biết bố mẹ tôi đâu thế nào đâu, nếu họ mà biết cậu giàu thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để moi tiền của cậu đấy!”

Lâm Ảnh trợn mắt nói.

Tôn Hàn nhún vai, không nói gì nữa.

Anh rất tò mò muốn biết cặp cha mẹ được Lâm Ảnh đánh giá như vậy trông như thế nào.

Nhưng cũng không cần phải tò mò quá, vì anh sắp được gặp họ rồi.

Sau khi Lâm Ảnh dẫn Tôn Hàn vào một phòng bao, anh nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên ăn vận trẻ trung đang ngồi ở ghế chủ xị, kế bên là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi cũng ăn mặc rất loè loẹt.

Nhưng dù thấy Tôn Hàn đã đến, gã cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cắm đầu vào điện thoại tiếp.

Như thể, bữa ăn tối nay chẳng liên quan gì đến gã cả, thế giới của gã là ở trong cái điện thoại kia.

Dường như trong nhận thức của gã, ăn mặc gọn gàng là thể hiện được khí chất rồi.

“Đây là bố em Lâm Quốc Binh, còn đây là mẹ em Tô Diễm, còn đây là anh trai Lâm Hùng của em”.

Sau khi giới thiệu xong, Lâm Ảnh khoác tay Tôn Hàn rồi nói với vẻ hạnh phúc và ngọt ngào: “Anh ấy là Tôn Hàn, là bạn trai của con!”

“Cháu chào cô Chú, chào anh Lâm”.

Tôn Hàn lịch sự chào hỏi.

“Tôn Hàn đấy hả! Đúng là nhân tài, cháu mau ngồi đi! Lâm Hùng, đừng nghịch điện thoại nữa, con mau rót trà cho Tôn Hàn đi! Cái thằng này, ba mươi mốt tuổi đầu rồi mà từ sáng đến tối chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, thế thì bao giờ mới lấy vợ được hả?”

Tô Diễm trách mắng.

“Có nhân viên phục vụ rồi còn gì mẹ”.

Đúng vậy, có một nhân viên đứng chờ sẵn trong phòng rồi.

Nghe thấy thế, người nhân viên lập tức đi tới rót trà cho Tôn Hàn ngay.

“Mời anh ạ!”

“Ừm!”

Ngay sau đó, đồ ăn đã được đưa lên.

Lâm Quốc Binh cầm một chén rượu trắng rồi nói với Tôn Hàn: “Tôn Hàn, cháu có uống được không?”

“Được ạ”.

Tôn Hàn mỉm cười đáp lời rồi ngước lên nhìn nhân viên phục vụ: “Quán mình còn loại rượu ngon nào không?”

“Có Ngũ Lương Địch, Mao Đài và…”

“Lấy cho tôi một chai Mao Đài thượng hạng”.

“Dạ!”

Nhân viên phục vụ ngẩn ra rồi đi luôn.

Cả nhà Lâm Quốc Binh đều sững sờ với vẻ khó coi.

Tôn Hàn cười nói: “Thưa cô chú, tối nay là cơ hội tốt để cháu thể hiện mình với Lâm Ảnh nên cô chú để cháu mời bữa này. Lát thanh toán, mọi người đừng tranh với cháu nhé”.

Nghe thấy vậy, nhà Lâm Ảnh mới yên tâm.

Chứ họ thanh toán mà Tôn Hàn lại gọi rượu Mao Đài thượng hạng thì sao họ chi cho nổi.

“Thế cả mà!”

Tô Diễm mỉm cười đáp lại cho có lệ.

Chai Mao Đài đã được mang tới, rượu vừa rót ra, Lâm Quốc Binh đã làm vài hớp ngay rồi khen không ngừng: “Ừm, rượu này đúng là khác hẳn, ha ha!”

Tô Diễm không để tâm vào rượu chè, cũng không vì Tôn Hàn mời bữa này mà quên chủ đề chính.

Bà ta hỏi thẳng: “Tôn Hàn này, cháu với Tiểu Ảnh nhà cô đã xác định quan hệ ròi, cô hỏi thẳng nhé, cháu định bao giờ cưới?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK