“Tôi mà thua thì sẽ tuân thủ giao ước và rời khỏi tỉnh, sau đó không còn dính dáng gì đến Thiên Cửu Môn nữa. Còn các anh và Lý Hắc Tử sẽ như thế nào… cũng không còn liên quan đến tôi nữa”.
Tôn Hàn bình thản nói, như thể đã từ bỏ rồi.
Rõ ràng đây không phải là kết quả mà Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông muốn thấy.
“Công tử, lẽ nào không còn cách gì nữa ư?”, Hàn Hướng Đông trầm giọng hỏi.
Nếu để Lý Hắc Tử đạt như ý nguyện, chắc chẳng bao lâu nữa, Thiên Cửu Môn sẽ bị người ngoài xơi tái mất.
Tôn Hàn bưng chén trà lên rồi nhấp một ngụm, từ chối trả lời.
Đột nhiên, Thẩm Vấn như ý thức ra điều gì đó, chợt nghiêm giọng nói: “Tôi thấy chưa chắc công tử đã chắc chắn là mình thua đâu, anh đang muốn chúng tôi có một lời hứa với anh đúng không?”
Hàn Hướng Đông cau mày nghi hoặc, Tôn Hàn thật sự có thể thắng sao?
Hai chọi tám đã là không công bằng rồi, huống hồ phía Lý Hắc Tử còn có hai cao thủ của Đông Bắc tới giúp, đấu với một người thôi khéo Tôn Hàn đã oải rồi chứ nói gì đến ba người?
“Tôi không hiểu ý của anh”, nhưng Tôn Hàn chợt lên tiếng phủ định.
Thẩm Vấn cũng không rõ mình đoán Tôn Hàn có cách để thắng trong trận đấu tối nay có đúng hay không.
Nhưng trước mắt, anh ta không dám đặt cược.
Chỉ có thể nói ra mục đích ban đầu khi đến tìm Tôn Hàn thôi.
“Công tử, nếu anh thấy mình có thể thắng được thì mong anh nhất định phải thắng trận đấu tối nay. Còn nếu anh thấy không có hi vọng thì hãy kiếm một lý do nào đó để bỏ đấu”.
Hàn Hướng Đông tiếp lời: “À, công tử, chỉ cần cậu huỷ bỏ trận đấu này, dù sẽ hơi mất thể diện một chút, nhưng chúng ta có thể ngăn chặn được âm mưu của Lý Hắc Tử. Cậu mới là chủ nhân thật sự của Thiên Cửu Môn, cậu không từ chức thì không ai có thể giành vị trí của cậu được”.
Hai người họ đến tìm Tôn Hàn là vì lý do này, nếu không nắm chắc phần thắng thì thôi khỏi đấu nữa.
Bây giờ, Lý Hắc Tử đã giết một Đậu Tướng rồi, nếu ông ta thắng tiếp trận đấu tối nay thì chắc chắn sẽ bộc lộ dã tâm đen tối, muốn lên thay Tôn Hàn ngay lập tức.
Đến lúc đó, không biết sẽ bao nhiêu người phải bỏ mạng như Đậu Tướng nữa.
Lý Hắc Tử đã điên rồi.
Nghe thấy kiến nghị này, Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, chuyện đâu có đơn giản như vậy.
Anh nói: “Tôi không rút lui thì ông ta cũng không bắt tôi được, nhưng nhỡ ông ta ám sát tôi thì sao? Hoặc ra tay với bạn bè và người thân của tôi thì làm thế nào? Này Thẩm Vấn, anh nghĩ thử xem, Lý Hắc Tử đã dám giết Đậu Tướng thì liệu ông ta có nương tay với người đứng về phe đối lập với mình không?”
“Nếu tôi không phân thắng bại với ông ta một chút thì ông ta có chịu yên phận không? Đến lúc đó, bạn bè và người thân của tôi xảy ra chuyện thì tôi biết bắt đền ai đây?”
Hàn Hướng Đông không nói gì, vì sự thật đúng là như vậy. Dù Tôn Hàn huỷ bỏ trận đấu tối nay, những việc đã đến nước này rồi thì kiểu gì Lý Hắc Tử cũng nghĩ cách ép anh đến cùng, dù cho có phải làm gì đi nữa.
“Ám Bộ sẽ dốc hết sức để bảo vệ người thân cùng bạn bè của công tử”, Thẩm Vấn trầm giọng nói.
Tôn Hàn khinh thường: “Dốc hết sức bảo vệ, anh nói hay quá nhỉ? Nhỡ không làm được thì sao?”
Nói đến đây, Tôn Hàn cũng chẳng buồn mập mờ nữa mà nói thẳng luôn: “Chắc chắn tối nay, tôi phải tham gia trận đấu này, nhưng nói đến thắng thua thì…”
Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó rồi nói: “Nếu tôi có thể thắng, hai anh có công nhận thân phận công tử của tôi không?”
Chuyện này…
Hai người đó cùng ngẩng đầu lên rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
Lẽ nào, anh cũng có thể thắng ư?
Dù phải đối mặt với ba quyền thủ giỏi nhất của thế giới ngầm ở Đông Bắc sao?
Riêng Diêm Hùng và Mạch Ninh thôi cũng đủ quần cho Tôn Hàn ra bã rồi, đấy là còn chưa kể đến một Trần Cửu siêu đáng sợ nữa.
Sao anh có thể thắng được chứ?
“Nếu công tử thắng, từ giời Hàn Hướng Đông tôi sẽ nghe lời cậu tuyệt đối”.
Người bày tỏ thái độ trước tiên là Hàn Hướng Đông. Trước kia, dù anh ta nghe lệnh của Tôn Hàn, nhưng cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi, chứ thật lòng cũng chưa quá tôn trọng anh.
Nếu tối nay, Tôn Hàn có thể thắng, như vậy đủ để chứng tỏ thực lực của anh rồi, vậy còn ai đủ tư cách trở thành thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn hơn anh nữa?
“Còn anh thì sao?”, Tôn Hàn nhìn sang Thẩm Vấn.
Thẩm Vấn chỉ do dự một chốc rồi đáp: “Được, nếu công tử có thể thắng thì từ nay về sau, Ám Bộ sẽ tuyệt đối tuân lệnh”.
“Uống trà đi!”
Tôn Hàn không nói gì nữa, chỉ nâng chén trà lên.
Anh đến tỉnh đã lâu mà không có việc gì thuận lợi cả.
Các nhân vật cốt cán cả trong lẫn ngoài của Thiên Cửu Môn đều rất kiêu ngạo, thế nên chẳng ai thấy một thanh niên non nớt như anh đủ tư cách làm chủ của mình.
Nếu họ không thể hiện ra ngoài thì trong lòng vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng sau đêm nay, chỉ cần anh thắng Lý Hắc Tử thôi.
Thiên Cửu Môn sẽ thống nhất.
…
Khi ánh đèn bắt đầu sáng.
Các chiếc xe sang liên tục đi vào khu vui chơi Thuỷ Ngạn, sau đó người trên xe đã đi thang máy xuống tầng thứ sáu dưới lòng đất.
Bên dưới chính là sàn đấu võ duy nhất ở tỉnh do Vương Bách Vạn quản lý.
Đêm nay, sàn đấu vốn luôn náo nhiệt lại yên tĩnh lạ thường, những người có mặt ở đây đều rất nho nhã, họ tự tìm chỗ của mình trong im lặng.
Tôn Hàn xuất hiện dưới sự hộ tống của Hàn Hướng Đông, Thẩm Vấn và Kim Thất Lạc.
Anh vừa tới là thu hút hết ánh nhìn của mọi người ngay.
“Mời Tôn công tử, chỗ ngồi của các cậu ở bên trên, ghế số hai!”, lúc này, Vương Bách Vạn đã tới đón tiếp, sau đó giơ tay chỉ lên vị trí giữa khán đài trên tầng hai.
Sàn đấu ở bên dưới như một chiếc lồng sắt dài hơn hai mươi mét, rộng chục mét, xung quanh là ghế ngồi của khán giả.
Còn gần ba mươi chỗ ngồi có tầm nhìn bao quát hơn trên tầng hai thì dành cho khách mời đặc biệt.
Nhưng đêm nay là trận đấu của nội bộ Thiên Cửu Môn, nên những người có mặt ở đây đều là các nhân vật có tiếng trong môn phái cả.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn lên thì thấy vị trí của mình rất đẹp, nhưng lại được xếp ngồi ngay cạnh đám Lý Hắc Tử.
Điều thú vị nhất là chỗ ngồi của anh là ghế số hai, còn Lý Hắc Tử là số một!
Đắc ý đến mức này chứng tỏ Lý Hắc Tử nắm chắc phần thắng trong trận đấu tối nay rồi.
Song, Tôn Hàn không để tâm mà đi về chỗ.
Nhóm Hàn Hướng Đông lập tức đi sát theo sau.
“Sao dẫn theo nhiều người thế này, rõ ràng cậu bảo tối nay phe cậu chỉ có hai người tham gia đấu thôi mà?”, Lý Hắc Tử dương dương đắc ý nói.
Diêm Hùng và Mạch Ninh đứng hai bên cạnh ông ta.
Vị trí của ghế số một và số hai cách nhau chưa tới một mét, nên trò chuyện khá tiện.
“Nhiều gì đâu, tôi thấy phía ông Lý mới nhiều ấy, xem ra tối nay ông phải thắng cho bằng được nhỉ?”, Tôn Hàn thoải mái đáp lời.
“Chắc vậy, à Tôn công tử này, nếu tối nay cậu thua thì nhớ biến khỏi tỉnh, đừng có nuốt lời đấy nhé?”
“Đương nhiên, nhưng ông Lý, chưa bắt đầu đã nói chuyện thắng thua, hình như hơi sớm đấy. Nhỡ ông Lý thua thì còn nhớ lời tôi nói không?”
Lý Hắc Tử nhếch mép cười rồi khinh thường nói: “Nếu không chịu khuất phục thì bỏ mạng, đương nhiên là tôi nhớ. Nhưng Tôn công tử này, cậu vẫn tự tin thế sao?”
Tôn Hàn không khách sáo mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải ông Lý cũng rất tự tin à?”
Bọn họ mỗi người một câu xỏ xiên lẫn nhau, còn người phía sau đều thức thời mà im lặng.
Vương Bách Vạn đi tới cạnh Lý Hắc Tử rồi cúi xuống nói: “Ông Lý, có thể bắt đầu được chưa?”
“Được rồi!”, Lý Hắc Tử cau mày đáp.
Chương 318: Không đánh chết ông, tôi sẽ nhận thua
“Tô Vấn Long, ông xuống đánh trận đầu đi!”
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử đã thơ ơ lên tiếng với chất giọng ra lệnh.
Dù Lý Hắc Tử có thế lực mạnh hơn một chút, nhưng Tô Vấn Long cũng là một trong ba ông trùm của Tây Nam, so ra thì họ ngang hàng nhau.
Vì thế đương nhiên Tô Vấn Long thấy không hài lòng với cách nói như sai khiến thuộc hạ của Lý Hắc Tử.
Song, cuối cùng ông ta cũng không nói gì, mà rời khỏi khán đài rồi đi xuống sàn đấu.
Bây giờ, Lý Hắc Tử đã được nhận định là thủ lĩnh tương lai của Thiên Cửu Môn rồi, ai dám không phục thì sẽ bị giết ngay.
Nếu Tô Vấn Long dám chống đối với Lý Hắc Tử, chắc khỏi cần lên sàn đấu nữa, mà người của Lý Hắc Tử sẽ ra tay với ông ta ngay.
Hôm nay, ông ta đến đây với Lý Hắc Tử, nên biết rõ Lý Hắc Tử đã bố trí bao nhiêu người và súng ống đạn dược.
“Người tham gia thi đấu của đội tôi đã lên sàn rồi, cậu chọn ai lên đầu tiên thế? Hay chọn Tề Thiên Tại đi, lần trước ông ta chẳng nói muốn đấu với Tô Vấn Long một trận còn gì, hôm nay thích hợp đấy”, Lý Hắc Tử nhìn sang phía Tôn Hàn.
Tề Thiên Tại cũng muốn lên, nhưng ông ấy biết rõ mình đánh bại ba người giúp công tử thôi là quá giỏi rồi, đương nhiên là không tính Diêm Hùng và Mạch Ninh trong số đó.
Nếu hai người này lên sàn đấu thì ông ấy không thể đối phó với ai được.
Đến lúc ấy, một mình công tử sẽ phải luân phiên đấu với năm, sáu người, thế thì chịu sao nổi!
Vậy nên, dù bị Lý Hắc Tử chế giễu, ông ấy vẫn phải cố nhịn.
“Người mà tôi chọn vừa đi ra ngoài rồi, các vị chờ chút”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Đi ra ngoài rồi?
Khá nhiều người thấy nghi hoặc, lẽ nào Tôn Hàn cũng mời trợ thủ tới ư?
Nhưng dù là ai thì kết quả cũng vậy thôi, lần này, Lý Hắc Tử đã mời Diêm Hùng và Mạch Ninh đến, riêng hai người này thôi đã đủ quét sạch các cao thủ của Thiên Cửu Môn rồi.
Âu cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu quay lại mười năm trước thì một mình Phó Văn Húc có thể cùng lúc đối phó với cả hai người trên.
Thời kỳ đỉnh cao của Thiên Cửu Môn, cả bảy đại tướng đều là các cao thủ tài giỏi.
Thật ra, Tề Thiên Tại của thời kỳ đó cũng có thể so tài với Diêm Hùng và Mạch Ninh được.
Nhưng tuổi tác có tha ai bao giờ.
Các cao thủ cũ của Thiên Cửu Môn đều đã già nên thực lực không còn như trước được nữa.
Sau khi Thiên Cửu Môn suy yếu, các thế hệ sau lại chưa có cao thủ nào xuất hiện.
Trong các cao thủ của thế hệ mới thì Phá Quân có thể coi là người đỉnh nhất.
Nhưng so với Diêm Hùng và Mạch Ninh thì cậu ta chưa đủ thực lực và kinh nghiệm.
Thế nên, Tôn Hàn khó mà tìm được cao thủ nào giỏi như Diêm Hùng và Mạch Ninh.
Bởi trong sáu tỉnh của Tây Nam, hình như không có một nhân vật nổi tiếng nào có thể mạnh hơn hai người này.
Còn những cao thủ bình thường thì có mời đến cũng vô dụng.
Lý Hắc Tử cũng đang rất hiếu kỳ không biết Tôn Hàn mời ai đến.
Song, chính ông ta đã thuê người ngoài đến thì sao cấm Tôn Hàn được, vậy nên ông ta chỉ lạnh giọng nói: “Cùng lắm là năm phút thôi, nếu người đó không tới thì cậu lên luôn đi, chờ cậu thua xong thì người kia đến vẫn kịp”.
“Sao ông sốt sắng thế? Hay sợ rồi à?”, Thẩm Vấn châm chọc.
“Sợ? Ha ha, Thẩm Vấn, cậu nghĩ tôi có sợ không?”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Ngay sau đó đã có một người bước từ phía thang máy vào, nụ cười trên mặt Lý Hắc Tử lập tức tắt ngúm, ông ta chỉ thấy người đàn ông này trông rất quen.
Không chỉ có một mình Lý Hắc Tử thấy vậy, mà nhiều nhân vật lão thành của Thiên Cửu Môn đang có mặt ở đây cũng không lạ gì với người này.
Dù bây giờ, trông người đó chỉ như một chàng trai ngoài ba mươi bình thường, nhưng vẫn còn nhiều nét của cậu thiếu niên năm nào.
“Đó là… Lệ Lận ư?”, Tề Thiên Tại run giọng nói với vẻ không dám tin.
Không ai ở đây hiểu rõ về Lệ Lận hơn Tề Thiên Tại.
Ngày xưa, dù Lệ Lận là đồ đệ của Phó Văn Húc, nhưng ông ta là chủ nhân của Thiên Cửu Môn nên luôn bận rộn, phần lớn thời gian đều là Tề Thiên Tại dạy dỗ Lệ Lận.
Nói đúng ra thì Lệ Lận có thể trở thành đả thủ vô địch ở Thiên Cửu Môn khi mới mười sáu tuổi có công rất lớn của Tề Thiên Tại.
“Lận soái, không ngờ cậu lại quay về! Hay, hay đấy!”
Lý Hắc Tử cũng phản ứng lại, đây chẳng phải người từng được công nhận là người kế nhiệm của Phó Văn Húc hay sao.
Nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ nên hiếu thắng, hành xử thiếu cân nhắc nên đã đánh chết người, đến Phó Văn Húc cũng không muốn bảo vệ anh ta.
Tiếc cho một thiếu niên như đoá phù dung sớm nở tối tàn của Thiên Cửu Môn.
Sau mười sáu năm, anh ta đã trở về.
Hàn Hướng Đông và Thẩm Vấn đều thấy hơi kích động.
Ngày xưa, Lận soái mạnh thế nào thì họ rõ hơn ai hết, chắc chắn anh ta là một tuyển thủ thực chiến tài ba.
Lận soái mà ra trận thì họ cũng có khả năng giành chiến thắng rồi.
Ngay sau đó, Lệ Lận đã đi lên khán đài rồi bình tĩnh đứng sau lưng Tôn Hàn.
“Này Lệ Lận, nếu ngày xưa khi cậu xảy ra chuyện mà Phó Văn Húc bảo vệ cậu thì khéo bây giờ, cậu đã là thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn rồi. Giờ thì hay rồi, Phó Văn Húc đã chọn người khác, vậy mà cậu còn đứng về phe của Tôn Hàn, lẽ nào không thấy chạnh lòng ư?”, Lý Hắc Tử bắt đầu đâm chọt, ý đồ chia rẽ.
“Ông Lý, nhiều năm trôi qua rồi mà ông vẫn vậy nhỉ, mồm nhanh hơn tay. Chuyện năm xưa là sư phụ muốn tốt cho tôi, nên tôi không trách ông ấy. Còn vị trí thủ lĩnh thì tôi tin vào mắt nhìn của sư phụ”.
Năm nay, Lận soái mới ba mươi mốt, nhưng có thể nói là đã nếm trải mọi thứ trên đời, nên đương nhiên anh ta sẽ không dao động bởi mấy câu nói của Lý Hắc Tử.
“Ha ha ha, chẳng qua tôi thấy có nhiều thứ không xứng đáng với cậu thôi. Nhưng cậu lên đấu cũng vậy thôi, tôi giới thiệu qua hai người của phe tôi nhé, họ là Diêm Hùng bàn chân thép và huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh của Đông Bắc. Nếu cậu xuất chiến giúp Tôn Hàn thì đối thủ sẽ là họ đấy”.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở, lên sàn đấu rồi là nắm đấm không có mắt đâu, nhỡ có què tay cụt chân thì cũng đừng trách ai!”
Lý Hắc Tử sầm mặt xuống rồi nói với giọng uy hiếp.
Diêm Hùng trừng mắt, dù không nói gì, nhưng ý chí chiến đấu đã bùng cháy.
Lệ Lận chẳng buồn đáp lời, anh ta ung dung hỏi Tôn Hàn: “Đánh chết người rồi có phải chịu trách nhiệm không?”
Tất cả mọi người: “…”
Đã mười sáu năm trôi qua rồi mà ngạo khí của Lệ Lận vẫn như ngày nào.
Hai trong ba cao thủ nổi tiếng nhất của Đông Bắc đang đứng trước mặt, nhưng anh ta vẫn chẳng hề sợ hãi.
Đã thế còn hỏi xem có thể giết người được không!
“Đấu lôi đài mà, cứ thoải mái đi!”
Tôn Hàn cũng hờ hững đáp lại một câu, anh vốn thấy Diêm Hùng và Mạch Ninh cũng thường thôi nên tuỳ ý thúc giục: “Nếu đã đến rồi thì đừng để người ta chờ lâu, xuống đấu đi!”
“Được!”
Lệ Lận đáp lời rồi cất bước.
Lúc này, Tô Vấn Long đang nuốt nước miếng với vẻ khá sợ sệt.
Trước kia, mọi người đều là thành viên của Thiên Cửu Môn, ông ta vẫn là trưởng bối của Lệ Lận nên không thấy anh ta có gì đáng sợ.
Nhưng giờ, hai người đang đứng ở phe đối lập thì cảm giác đã khác hẳn.
Tô Vấn Long nhớ lại mười mấy năm trước, Lệ Lận mới mười sáu tuổi, ông ta còn nổi hứng muốn thử tài của anh.
Kết quả là nếu Lệ Lận không thu tay kịp thì đã đấm vỡ đầu ông ta rồi.
Một cảm giác lạnh lẽo chợt ùa về.
“Lệ Lận, chúng ta cứ đấu từ từ nhé!”, Tô Vấn Long run giọng nói.
Lệ Lận khoanh tay trước ngực rồi cứng nhắc nói: “Tôn Hàn đã bảo có thể giết người mà. Tô Vấn Long, tôi chỉ dùng ba chiêu thôi, nếu không đánh chết ông thì tôi sẽ nhận thua luôn”.
Tô Vấn Long: “…”
Chương 319: Đánh bại năm người liên tiếp
“Có thể bắt đầu rồi!”
“Tôi nhận thua!”
Sắc mặt của Lệ Lận dần trở nên nghiêm túc, vừa chuẩn bị ra tay thì Tô Vấn Long đột nhiên hèn nhát nhận thua.
Đang ngồi theo dõi, Lý Hắc Tử cảm thấy tức giận vô cùng, với tính cách này mà dám tự xưng mình là Long vương, sao không đổi tên thành sâu bọ luôn đi.
Nhưng những người khác không hề thấy mất mặt. Đối thủ là Lệ Lận đấy, thân thủ của anh ta vào năm mười sáu tuổi đã chẳng có ai áp chế được ngoại trừ Phó Văn Húc.
Bây giờ anh ta không cần phải mạnh hơn, chỉ cần không yếu hơn ngày xưa là đủ rồi.
Đối phương đã nói nếu sau ba chiêu vẫn không đánh chết được ông ta thì sẽ nhận thua, cũng có nghĩa là, sẽ đánh chết ông ta trong vòng ba chiêu!
Tô Vấn Long không nhận thua, chẳng lẽ chờ bị đánh chết sao?!
“Lý Nam, ra trận đi!!”, Lý Hắc Tử gào lên với một thuộc hạ.
Thuộc hạ bị gọi tên lập tức mặt ủ mày chau, “Ông Lý à, tôi…”
“Tôi bảo cậu ra thì ra đi, chẳng lẽ lệnh của tôi mà cậu cũng dám không nghe?”
Không còn cách nào khác, Lý Nam đành cắn răng bước ra, nhìn Lệ Lận ở phía đối diện mà hai chân run rẩy.
Đây là người nổi tiếng tàn nhẫn của Thiên Cửu môn cách đây mười mấy năm đấy!
Lệ Lận vẫn cất lên câu nói đanh thép ấy, “Cũng giống như Tô Vấn Long, tôi chỉ tung ra ba chiêu, chỉ cần cậu không chết, tôi sẽ nhận thua!”
Ngay lập tức, Lý Nam càng hoảng sợ hơn.
Đây rõ ràng là muốn đánh chết cậu ta mà!
Lý Nam bất giác muốn nhận thua. Nhưng thấy sắc mặt sa sầm của Lý Hắc Tử, rốt cuộc cậu ta vẫn không dám trực tiếp đầu hàng, đành cắn răng bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Hơn hai mươi người đang đổ dồn ánh mắt vào võ đài.
Lệ Lận cười khẩy, “Có can đảm đấy, chỉ không biết năng lực đến đâu thôi”.
Rồi ngay sau đó, Lệ Lận đã giậm một bước về phía trước, bước chân ấy tựa như tiếng rồng kêu hổ gầm.
Soạt soạt soạt!
Bước chân của Lệ Lận càng lúc càng nhanh. Chỉ trong một nhịp thở, anh ta đã lao thẳng đến trước mặt Lý Nam và tung ra một cú đấm cực kỳ gọn ghẽ.
Tốc độ cực nhanh, lực mạnh khủng khiếp.
Rầm!
Lý Nam còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị một lực rất lớn đập thẳng vào, cả người văng ra xa mấy mét rồi va mạnh vào thanh chắn.
Đến khi rơi xuống đất, cơn đau dữ dội đã lan khắp toàn thân Lý Nam. Cả người cậu ta không ngừng run rẩy, ngay cả ngất đi cũng chỉ là mong ước xa vời.
Rất nhiều người đều khiếp sợ khi nhìn thấy đòn này của Lệ Lận. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà năng lực của Lệ Lận vẫn không hề suy giảm!
Ánh mắt của Diêm Hùng và Mạch Ninh dần trở nên nghiêm túc. Họ đã biết đây là một đối thủ khó nhằn.
“Khá lắm, đã qua được một chiêu. Chiêu tiếp theo, tôi sẽ không nương tay nữa”.
Lệ Lận như thể chẳng hề cảm thấy cú đấm vừa rồi kinh khủng đến nhường nào, thong thả bước lại gần Lý Nam.
“Tôi, tôi, tôi nhận thua!!”
Hai tay ôm ngực, Lý Nam dùng hết sức lực còn lại để nói.
Người thứ hai đã nhận thua rồi.
Sắc mặt của Lý Hắc Tử đã tối sầm đến mức không lời nào tả được. Nhưng ông ta không thể trách Lý Nam. Đối thủ quá mạnh, Lý Nam còn chẳng có sức đánh trả, dù có đánh tiếp cũng chỉ còn cách nộp mạng.
Còn Tô Vấn Long thì rất may mắn, nếu ông ta không nhận thua thì kết cục đã giống như Lý Nam rồi!
“Chu Tuấn Lai, lên!”
“Tôi nhận thua!”
Không chờ mọi người nhớ lại cú đấm vừa rồi của Lệ Lận, Chu Tuấn Lai đã bước lên võ đài và dứt khoát nhận thua.
“Nhận thua!!”
Người tiếp theo cũng vậy, ngay cả dũng khí giao đấu với Lệ Lận còn chẳng có.
Tôn Hàn nhìn từng người trong phe Lý Hắc Tử nhận thua, nhếch môi cười nhạt, “Ban nãy còn tưởng Lệ Lận nói câu đánh chết người trong vòng ba chiêu chỉ là mấy lời tự kiêu, không ngờ đây là một nước đi rất thông minh!”
“Lệ soái ngày xưa không hề mưu trí như vậy”, Thẩm Vấn ở bên cạnh cũng gật gù tán thành, phần trăm thắng đã dần dần tăng lên.
Tình hình phát triển thành ra như bây giờ, rất nhiều người đều đã hiểu ra Lệ Lận nói vậy không phải vì ngông cuồng tự cao, mà nhằm tiết kiệm thể lực để còn đối phó với hai người đáng gờm hơn - Diêm Hùng và Mạch Ninh.
Những người lên võ đài trước dù không đánh lại Lệ Lận thì cũng có thể làm tiêu tốn nhiều thể lực của anh ta.
Nhưng câu nói “không đánh chết thì sẽ nhận thua” của Lệ Lận đã buộc họ phải nhận thua. Anh ta vẫn sẽ thắng mà không cần chiến đấu.
Nhờ đó, Lệ Lận tiết kiệm thể lực nhiều nhất có thể, để đối phó với hai đối thủ sau cùng.
“Mạch Ninh, lên đi!”, Lý Hắc Tử bất lực thở dài.
Vốn dĩ Lý Hắc Tử cứ nghĩ năm người đầu tiên sẽ có thể làm tiêu hao một nửa thể lực của Lệ Lận, nhưng thực tế đã giáng cho ông ta một cú tát đau điếng.
Lệ Lận chỉ cần tung ra một cú đấm, đã khiến toàn bộ năm người họ phải nhận thua.
Đành để vị huấn luyện viên máu lạnh này lên võ đài thôi.
“Yên tâm đi, tôi không giống như đám rác rưởi kia!”
Mạch Ninh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi bước lên võ đài.
Hai người chỉ cách nhau vài mét, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.
“Sao hả, không nói câu ‘không đánh chết được anh trong vòng ba chiêu thì sẽ nhận thua’ nữa à?”, Mạch Ninh nhìn Lệ Lận bằng ánh mắt hiếu chiến.
“Anh cứ đùa, tôi làm sao đánh thắng vị huấn luyện viên máu lạnh như anh trong vòng ba chiêu chứ? Nếu như là một trăm hoặc hai trăm chiêu thì còn có thể!”, Lệ Lận đanh mặt lại, nghiêm túc nói, “Hay thế này nhé, hoặc là anh đánh chết tôi, hoặc là tôi đánh chết anh?”
“Được thôi!”
Mạch Ninh đã có biệt hiệu vị huấn luyện viên máu lạnh của Đông Bắc, thì tất nhiên không e sợ Lệ Lận rồi.
Mọi người đều đang mở to mắt nhìn lên võ đài, bây giờ trận chiến mới thực sự bắt đầu.
Ai nấy đều rất tò mò, rốt cuộc là Lệ soái đã từng vang danh vô địch của Thiên Cửu môn lợi hại hơn, hay vị huấn luyện viên Mạch Ninh nổi tiếng máu lạnh của Đông Bắc xuất sắc hơn?
Thực lực của hai người này, hẳn là ngang nhau nhỉ.
“Cậu nghĩ ai sẽ thắng?”, Thẩm Vấn hỏi.
“Chắc chắn là Lệ Lận, chỉ là không biết thắng như thế nào thôi”, Tôn Hàn có lòng tin tuyệt đối với Lệ Lận.
Trên võ đài, Mạch Ninh đột nhiên gầm lên một tiếng, rồi nhanh chóng lao đến gần Lệ Lận. Khi cú đấm tung ra, loáng thoáng vang lên tiếng gió.
Trong tích tắc, cú đấm ấy đã ở ngay trước mặt Lệ Lận.
“Chỉ bấy nhiêu đây thì vẫn chưa đủ”.
Nói thì nói vậy, nhưng Lệ Lận cũng không dám khinh suất, xếp hai cánh tay lên nhau để đỡ đòn.
Ầm!
Âm thanh giòn giã vang lên, Lệ Lận lùi hai mét mới dừng lại.
“Hay lắm, tiếp đi!!”
Mạch Ninh thét lên rồi lại lao thẳng về phía đối phương.
Song lần này Lệ Lận không tiếp tục phòng ngự nữa. Sau khi tránh đòn tấn công của Mạch Ninh, anh ta đã vung nắm đấm đáp trả.
Mạch Ninh thấy vậy bèn lập tức tránh đòn, Lệ Lận thừa thế xông lên, những cú đấm liên tục vung đến, cú sau mạnh hơn cả cú trước.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh nắm đấm va chạm liên tục vang lên, Mạch Ninh đã bị ép đến mức liên tục lùi về sau.
Những người theo dõi trận đấu không dám chớp mắt lấy một lần, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ đòn đánh nào đó.
Sự tấn công với cường độ ấy, nếu là bọn họ thì chẳng ai dám bảo đảm mình có thể cầm cự qua hai hiệp.
Lý Hắc Tử đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, thầm cảm thấy may mắn vì đã tìm Diêm Hùng và Mạch Ninh, nếu không thì e rằng ông ta sẽ không nắm được phần thắng nào trong cuộc chiến này.
“Không ổn, Mạch Ninh sắp thua rồi!!”
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của Diêm Hùng.
Trên võ đài, Mạch Ninh đã bị dồn đến sát thanh chắn, không còn đường lui. Trận chiến ngày một khó khăn hơn.
Lệ Lận vung nắm đấm quá nhanh. Ngoại trừ đòn tấn công đầu tiên thì Mạch Ninh gần như trong trạng thái phòng thủ, sức chống trả còn không có, đôi tay cũng trở nên tê rần vì đỡ cú đấm của đối phương.
Chỉ khi đích thân trải nghiệm, hắn ta mới biết Lệ Lận đáng sợ đến mức nào. Anh ta tựa như một con quái vật không biết đau vậy.
Tiếng gió thổi vù vù chợt vang lên bên tai, ngay trong khoảnh khắc Mạch Ninh mất tập trung, một cú đấm đã xé gió vung thẳng đến…