Sau khi rời khỏi biệt thự của nhà họ Diệp, Tôn Hàn đã đi cùng Tôn Phát Tài ra sân bay.
Tôn Phát Tài là chủ tịch của bất động sạn Long Phong nên vô cùng bận rộn, ông ta có thể ở lại Ma Đô lâu như vậy là một điều rất khó. Bây giờ, nếu mọi việc đã ổn thoả rồi thì cũng đến lúc ông ta phải về thôi.
Trên đường đến sân bay, Tôn Phát Tài chắp tay nói: “Việc ở đây xong rồi, tôi về trước đây”.
Tôn Hàn mỉm cười rồi bày tỏ lòng biết ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn chú Tôn!”
Tình trạng hiện giờ của nhà họ Diệp có thể nói là được giải quyết một cách êm đẹp nhất rồi, nếu không có Tôn Phát Tài giúp sức thì Tôn Hàn không dám chắc mình có thể xử lý mọi việc thuận lợi như vậy, thậm chí Diệp Thị phá sản cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ.
Họ có thể cải tử hoàn sinh đã là một chuyện rất khó tin rồi.
Dù Tôn Hàn biết rõ Tôn Phát Tài làm vậy để anh phải mang ơn ông ta, nhưng dẫu sao thì ông ta cũng đã giúp anh được một việc lớn.
“Ha ha, Tôn Hàn, chúng ta cũng coi như hiểu nhau rồi nên cậu đừng nói mấy cái câu cảm ơn thiếu dinh dưỡng ấy nữa, chỉ cần sau này chú Tôn có gì cần, cậu cứ giúp tận lực là được”.
Tôn Phát Tài cười lớn rồi nói với vẻ sâu xa.
Tôn Hàn cũng cười đáp: “Chú Tôn đúng là người thẳng thắn”.
Ý của Tôn Phát Tài rất rõ ràng, nếu sau này ông ta có việc cần Tôn Hàn giúp thì anh không được phép từ chối.
Quá thẳng thắn luôn!
Nhưng Tôn Hàn không hề thấy Tôn Phát Tài nói vậy là quá đáng, mà là rất hợp lý.
Nếu chuyện gì cũng giấu giấu giếm giếm mới là khó chịu nhất.
Tôn Phát Tài cứ thẳng thắn như vậy càng dễ hiểu.
Người ta đã giúp anh một việc lớn, nếu mai này họ có việc cần anh giúp thì đương nhiên anh không được từ chối rồi.
“Ngoài ra, cậu đừng có quên chuyện tôi mời cậu làm cố vấn cấp cao cho Long Phong nhé!”
“Chú Tôn không đùa với cậu đâu, về cái là tôi sẽ bảo trợ lý soạn hợp đồng luôn đấy”.
Khi gần đến sân bay, Tôn Phát Tài chợt nhắc nhở.
Tôn Hàn cười đáp: “Chú Tôn đang cho tôi tiền mà vẫn sợ tôi không đồng ý ư?”
Giá mà Tôn Phát Tài thuê Tôn Hàn làm cố vấn cho Long Phong là năm trăm triệu một năm.
Thậm chí không cần đi làm mà vẫn có thể nhận tiền hàng năm.
Nếu là người khác thì đây có lẽ là chuyện tốt mà họ không dám mơ tới.
Đương nhiên với Tôn Hàn và Tôn Phát Tài mà nói thì đây không hẳn chỉ là chuyện tiền bạc.
Mà là vấn đề thân phận, sự ràng buộc giữa hai người.
“Cậu nhớ kỹ đấy nhé. Nếu rảnh thì nhất định phải đến đại bản doanh của Long Phong chơi, để chú Tôn đây thử cảm giác làm sếp của cậu nhé!”
“Nhất định ạ!”
Sau khi Tôn Hàn tiễn Tôn Phát Tài lên may bay xong thì cũng đã ba giờ chiều rồi.
Đột nhiên Tôn Hàn cảm thấy lòng mình trống trải, dường như Ma Đô không còn gì để anh lưu luyến nữa rồi.
Chuyện của nhà họ Diệp đã giải quyết được đại khái rồi, ít nhất thì Tôn Hàn cũng có lời được với Liễu Phương Phương.
Còn phần Đỗ Tiên, chờ dự án hoàn thành rồi, đương nhiên anh sẽ tính rõ ràng và trả đủ thù lao cho chị ta.
Long Phong giành được dự án đảo Lâm An thì Ninh Quảng Sênh cũng được lợi không ít.
Mà Đỗ Tiên lại là người phát ngôn bên ngoài của Ninh Quảng Sênh.
Nên chị ta cũng sẽ không thể thiếu phần.
Còn anh thì sao!
Tôn Hàn nhìn lên trời, đến lúc anh phải đi rồi.
Đến thành phố Giang Châu của Thượng Kinh!
Tôn Hàn đứng một mình ở bờ biển thật lâu rồi đưa ra quyết định cuối cùng.
Anh sẽ về Giang Châu trước đã.
Vì anh nhớ Đồng Đồng lắm rồi.
Còn về Thượng Kinh thì cứ từ từ đã.
Nói là làm, ngay khi quyết định xong, Tôn Hàn lập tức đặt vé máy bay về Giang Châu vào ngày mai.
Nhìn chuyến bay hiện thị trong điện thoại, Tôn Hàn mỉm cười, thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của Đồng Đồng khi nhìn thấy bố.
Nghĩ tới Đồng Đồng, Tôn Hàn luôn thấy mình có lỗi với cô bé.
Vì anh không thể đưa cô bé lên Thượng Kinh cùng được.
Lý do thứ nhất, anh ở Thượng Kinh một mình sẽ tốt hơn, anh chưa trả thù được kẻ đã giết bố đẻ của mình nên có lẽ kẻ đó vẫn đang ẩn núp.
Thứ hai là vì Liễu Y Y, Tôn Hàn không muốn hai mẹ con lại phải xa nhau chỉ vì anh muốn ở bên Đồng Đồng.
Bất giác mùa thu đã đến từ lúc nào, tiết trời cũng hơi lạnh rồi.
Vậy là thương hiệu Y Minh Nguyệt sắp được tung ra thị trường, có Phong Hoả và Sâm Uy làm hậu thuẫn, thêm tài marketing của Liễu Y Y, chắc chắn thương hiệu này sẽ ra mắt thành công thôi.
Tôn Hàn luôn rất quan tâm đến những chuyện này nên biết rõ, hết năm nay, thương hiệu Y Minh Nguyệt của Liễu Y Y chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Cuối cùng thì Liễu Y Y cũng lột xác từ con vịt xấu xí thành thiên nga rồi.
Bây giờ, cô không còn là cô bán cá chật vật mà anh mới gặp lúc ra tù nữa, mà là nữ doanh nhân thành đạt ở Giang Châu rồi.
Từng là người hỗ trợ cho Liễu Y Y, Tôn Hàn cảm thấy rất hài lòng.
Cuối cùng, anh cũng chuộc được hết mọi lỗi lầm với cô rồi.
Có lẽ chỉ còn thiếu một hôn lễ nữa thôi.
Liễu Y Y và Liễu Phương Phương, hai cái tên chỉ khác biệt một chút.
Nhưng Liễu Y Y mới là người phụ nữ mà anh muốn lấy.
Tiếc là vận mệnh đẩy đưa thế nào anh lại cưới Liễu Phương Phương mất rồi.
Dù hôn nhân của họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, chứ không có tình cảm gì.
Nhưng dù thế thì Tôn Hàn vẫn không biết sau khi về Giang Châu rồi, anh nên giấu nhẹm chuyện này đi, hay thú nhận với Liễu Y Y nữa.
Anh thấy rất rối bời, không biết nên làm sao.
Tinh tinh!
Không biết bao lâu sau, điện thoại của Tôn Hàn chợt đổ chuông.
Anh cầm lên xem thì thấy là một số lạ, nhưng là số ở Ma Đô nên lập tức thấy tò mò, anh chỉ quen vài người ở Ma Đô thôi, hơn nữa đều có lưu số cả.
Lẽ ra không nên có số lạ gọi tới máy anh mới đúng.
“Alo!”
Tôn Hàn không suy nghĩ nhiều xem đó là ai, vì nghe máy thì sẽ biết thôi.
“Em họ, là anh, Tôn Thiên Kỳ đây!”
Trong điện thoại vang lên giọng nói có vẻ sâu xa của Tôn Thiên Kỳ.
“Là anh à? Anh tìm em có việc gì không?”
Giọng nói của Tôn Hàn khá lạnh lùng.
Dẫu sao, giữa họ cũng không cần khách sáo với nhau làm gì.
“Phải có việc thì mới được gọi cho cậu à? Tại anh chưa chúc mừng cậu đã thành công giúp Long Phong giành được dự án đảo Lâm An, hơi bị siêu đấy!”
Tôn Thiên Kỳ nói với vẻ chế nhạo và châm chọc.
Vì Tôn Hàn mà hai tỷ của bố con họ đã không cánh mà bay, sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này được.
“Còn gì nữa không?”
Tôn Hàn hỏi thẳng.
Anh không tin Tôn Thiên Kỳ lại gọi mình một cách vô cớ.
“Em họ không thích dài dòng thì anh cũng không nhiều lời nữa. Bố anh bảo dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, nếu chuyện dự án xong rồi thì mình cũng không nên bất hoà nữa”.
“Tối nay, bố anh muốn mời cậu ăn cơm, coi như thắt chặt tình thân”.