Từ Hạ có vẻ ngạc nhiên và khó tin, sao anh cô ấy kết hôn lúc nào mà không ai hay biết gì cả?
Chuyện lớn như vậy lẽ ra anh phải nói với cô em gái này một tiếng chứ.
Tôn Hàn chỉ biết cười trừ.
Chuyện anh lấy vợ là bất đắc dĩ thì sao thông báo cho em gái được.
Lúc đó, Từ Tiểu Bân và mẹ nuôi bị đuổi khỏi Thượng Kinh. Sau đó, thân họ ra sao còn chưa biết, đương nhiên cũng không rõ Tôn Hàn có phải lấy Liễu Phương Phương nữa hay không. Chính Từ Tiểu Bân đòi mạo danh thân phận của Tôn Hàn để trở thành ngũ công tử của nhà họ Tôn, thậm chí còn đòi lấy vợ chưa cưới của anh.
Cuối cùng thì bị đuổi khỏi Thượng Kinh, đúng là bi kịch!
Chắc Từ Tiểu Bân và mẹ nuôi không dám kể ai nghe chuyện này đâu.
Cho nên không ai biết về tình hình của Tôn Hàn ở Thượng Kinh cả.
Tôn Hàn nhìn vẻ mặt đầy nghi vẫn của em gái mình mà mãi không biết phải giải thích thế nào.
“Giờ Tiểu Bân đang ở đâu?”
Đột nhiên, anh hỏi sang chuyện khác.
Sau khi hai mẹ con Từ Tiểu Bân bị nhà họ Tôn đuổi khỏi Thượng Kinh, Tôn Hàn chưa liên lạc lại với họ nên không biết tình hình thế nào.
“Anh ấy tìm được việc ở Giang Châu rồi, mẹ muốn anh ấy chuyển đến đây ở, nhưng anh ấy không chịu”.
“Hơn nữa em cũng không đồng ý quan hệ giữa hai anh”.
Nhắc đến Từ Tiểu Bân, Từ Hạ cũng thấy rất rắc rối.
Trước kia, dù Từ Hạ vẫn làm giáo viên ở Giang Châu, nhưng vẫn biết chuyện anh hai giả mạo thân phận của anh cả rồi đến Thượng Kinh.
Sau khi hai anh quay về, mẹ và anh hai luôn miệng mắng chửi anh cả là cái loại bất nhân bất nghĩa, Từ Hạ tức lắm nên còn tranh cãi với cả hai một lúc lâu.
Nhưng cô ấy vẫn không biết phải giải quyết chuyện xấu trong nhà thế nào.
“Nó cũng chịu đi làm rồi cơ à?”
Nghe thấy Từ Tiểu Bân đã tìm được việc làm, Tôn Hàn thấy rất ngạc nhiên.
Anh quá hiểu rõ con người cậu ta, nếu cậu ta biết tự lập sớm hơn, thì người làm anh như Tôn Hàn đâu phải đau đầu thế này.
Còn việc Từ Tiểu Bân và mẹ nuôi chửi bới sau lưng anh thì Tôn Hàn không quan tâm, anh đã quen rồi.
“Nói là đi làm, chứ thực chất là bám đuôi Lâm Nhã Nhi”
“Cách đây không lâu, Lâm Nhã Nhi đã đến Giang Châu làm việc, anh hai về gọi cho người ta, biết thế một cái là cun cút đi theo luôn, nhưng người ta có để ý đến anh ấy đâu”.
Tôn Hàn trầm mặc, chỉ thấy buồn cười.
Anh cũng biết chuyện trước kia của Từ Tiểu Bân và Lâm Nhã Nhi. Ban đầu, hai nhà bất đồng quan điểm vì chuyện sính lễ, sau đó Tôn Hàn đã cho Từ Tiểu Bân một khoản tiền, gọi là tiền sính lễ nhưng cậu ta thừa sức có thể mua một căn nhà.
Kết quả Từ Tiểu Bân lấy số tiền đó đi đầu tư nguyên thạch rồi thua đến trắng tay.
Sau đó, hai nhà lại tranh cãi về chuyện tiền sính lễ.
Vừa hay lúc đó, nhà họ Tôn đã đến tìm.
Từ Tiểu Bân đã mạo danh thân phận của Tôn Hàn rồi đến Thượng Kinh làm công tử nhà họ Tôn. Khi ấy, trong mắt cậu ta làm gì có Lâm Nhã Nhi nữa nên lập tức đòi chia tay.
Ha ha.
Bây giờ, khi về nguyên hình, cậu ta lại nhớ tới cô bạn gái cũ.
Thật sự không còn gì để nói về con người này nữa.
“Anh, rốt cuộc chuyện anh kết hôn là thế nào?”
“Sao tự nhiên anh lại kết hôn, dù anh không nghĩ đến chị Y Y thì vẫn còn Đồng Đồng cơ mà?”
Tuy nhiên, Từ Hạ nhanh chóng hỏi lại Tôn Hàn về chuyện kết hôn.
“Cũng tại anh hai của em đấy…”
Tôn Hàn kể lại mọi chuyện, dù nghe xong, Từ Hạ thấy rất khó tin, nhưng cũng đã hiểu được phần nào.
“Anh hai giả mạo thân phận của anh rồi đính hôn với người phụ nữa khác”.
“Khi hai người chuẩn bị cưới thì ông cụ Tôn đó đã lôi anh ra rồi bảo anh hai là giả mạo, sau đó bắt anh lấy vợ”.
“Sau đó, anh và cái cô Liễu… Phương Phương đó đã kết hôn giả với nhau ư?”
“Trời, lằng nhằng thế!”
Tôn Hàn cười khổ nói: “Đúng là lằng nhằng thật! Nếu không tại anh hai em thì ngay từ đầu, anh đã từ chối hôn sự này rồi”.
Nhưng sau đó, anh muốn từ chối cũng không được nữa.
Tôn Vượng Thịnh có rất nhiều điểm tốt, nhưng một khi đã quyết chuyện gì thì không ai có thể cản được.
Ông ấy đã chọn Liễu Phương Phương làm vợ cho Tôn Hàn thì phải bắt anh lấy cô ta bằng mọi giá.
Nhưng nếu không vì Từ Tiểu Bân đẩy cục diện đến mức này, Tôn Hàn chắc chắn sẽ có cách tránh được cuộc hôn nhân này.
Kết cuối cùng lại thành ra thế này mất rồi.
“Thế khi nào anh định kết thúc cuộc hôn nhân này?”
Từ Hạ hỏi ngay vấn đề mấu chốt.
Nếu Tôn Hàn và cô Liễu Phương Phương chỉ kết hôn theo thoả thuận với nhau thì đâu phải là thật.
Nhưng cả hai vẫn đi đăng ký, nếu không xử lý gọn gẽ, để Liễu Y Y biết được thì không hay.
Trừ khi, Tôn Hàn ly hôn!
“Anh chưa biết được, thậm chí phải kéo dài thêm dăm ba năm nữa cũng là”.
Tôn Hàn bất đắc dĩ nói.
Phải chờ đến khi anh không cần gì ở Thượng Kinh nữa thì mới có thể làm trái ý Tôn Vượng Thịnh để ly hôn với Liễu Phương Phương.
Dù lúc đó anh và Tôn Vượng Thịnh phải trở mặt với nhau và anh không làm ngũ công tử của nhà họ Tôn nữa cũng được.
Nhưng anh chưa lật đổ được Tô Văn thì chưa dám làm vậy.
Bây giờ, cả Thượng Kinh đã biết con trai của Tôn Hành Vương đã về nhà họ Tôn rồi.
Nếu không có thân phận con cháu nhà họ Tôn bảo vệ, Tô Văn muốn trừ khử anh là một chuyện rất dễ dàng.
Thượng Kinh rất phức tạp, ngay đến Tôn Hàn cũng thấy mình lực bất tòng tâm.
“Thế thì khó rồi, sao anh có thể bắt chị Y Y chờ ngần ấy năm được?”
Từ Hạ định nghĩ cách cho Tôn Hàn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không có cách nào cả.
Nói đúng ra thì dù anh trai cô ấy vẫn còn độc thân thì cũng không thể ngăn cản con gái nhà người ta có bạn trai, huống hồ chính anh đã kết hôn rồi, vậy thì còn lý do gì để cản bước người ta nữa?
“Hay anh thử thương lượng với chị Y Y rồi đón Đồng Đồng về đi!”
Từ Hạ nói.
Tôn Hàn bây giờ vừa luyến tiếc Liễu Y Y, vừa lo sợ nhỡ cô kết hôn với người đàn ông khác thì người đó sẽ không đối xử tốt với Đồng Đồng.
Nhưng anh đã kết hôn nên không thể ở bên Liễu Y Y nữa, cách duy nhất bây giờ là giành quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng thôi.
Cách mà Từ Hạ nghĩ ra đó là đón Đồng Đồng về nuôi.
Nhưng Tôn Hàn lại thấy khó xử.
Tôn Hàn suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: “Nếu không có Đồng Đồng thì Y Y phải làm sao?”
Hai mẹ con đã phải xa nhau một thời gian dài, chẳng dễ gì mới được ở bên nhau, nếu anh lại tách họ ra thì Liễu Y Y sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Nói chung là không thể thương lượng chuyện này được.
Nhưng nếu Tôn Hàn một mức muốn đưa Đồng Đồng đi thì Liễu Y Y cũng không cản được.
Song, anh thật sự không muốn ích kỷ làm như vậy.
Từ Hạ đương nhiên cũng hiểu điều này.
Cô ấy nói: “Anh, cái gì cũng có hai mặt của nó. Nếu anh không nhẫn tâm đón Đồng Đồng về, nhưng lại không thể ở bên chị Y Y, vậy thì phải từ bỏ con bé thôi”.