Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhường tám mươi phần trăm lợi nhuận.

Thế mà cũng dám nghĩ!

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đại khái đã biết Lâm Đề làm vậy là cố ý gây khó dễ.

Đúng là sản phẩm hàng hiệu trong ngành thời trang có lợi nhuận siêu khủng thật.

Nhưng lợi nhuận đó là thành quả của rất nhiều quá trình.

Hiện giờ, Y Minh Nguyệt mới thành lập, hơn nữa riêng tiền sửa sang một loạt các quầy hàng thôi đã là con số trên trời rồi.

Nếu nhượng tám mươi phần trăm lợi nhuận cho các cửa hàng thì Y Minh Nguyệt cần bao nhiêu vốn để tung ra thị trường đây? Hơn nữa, họ đã quyết định bán hàng không lãi xuất, tiền đã không thể quay vòng, nếu không có tiềm lực kinh tế tốt thì chắc chưa đến một năm, nhãn hiệu này sẽ phải đóng cửa.

Cách xâm chiếm thị trường của Liễu Y Y là chuẩn bị nhường lãi xuất để đổi lấy gian hàng, nhưng điều ấy không có nghĩa là cô đồng ý nhường mức cổ phần cao đến mức chết người ấy.

“Anh Lâm, anh không thấy mình nói vậy rất trẻ con sao?”, Liễu Y Y nhìn từ trên sân khấu xuống.

Lâm Đề nhún vai rồi khinh thường nói: “Thế thì sao chứ? Tóm lại, nếu cô không đồng ý điều kiện này thì Y Minh Nguyệt đừng hòng có mặt trong chuỗi cửa hàng của Tô Lan”.

Trước đó, Lâm Đề muốn tán đổ Liễu Y Y nên đương nhiên cô muốn gì anh ta cũng đồng ý.

Nhưng giờ bố của con gái Liễu Y Y đã quay về rồi thì còn gì để nói nữa.

Lần này, anh ta mà không dồn Liễu Y Y vào đường cùng thì sao mà hả giận được.

“Thế thì tuỳ anh Lâm thôi, Y Minh Nguyệt không hợp tác với Tô Lan cũng được”.

Biết Lâm Đề quyết phá đám, Liễu Y Y cũng chẳng thèm cầu xin, nhất là khi đang có rất nhiều ông chủ của các thương nghiệp ở đây, cho nên cô càng không thể nhún nhường làm hạ thấp khí thế của nhãn hiệu mới.

Đến một chuỗi cửa hàng mà cô còn phải khúm núm cầu xin, vậy chẳng phải thương nghiệp nào cũng có thể bắt nạt cô sao?

Lúc này, Liễu Y Y nhớ tới một chuyện, hình như Tôn Hàn nói đúng rồi, hợp tác có rất nhiều cách, trong đó tâng bốc nịnh bợ nhau là cách hạ đẳng nhất.

Nếu Y Minh Nguyệt đã trở thành thương hiệu nổi tiếng và quen thuộc trong nước, khéo Lâm Đề và cả bố anh ta còn phải đến xin cô hợp tác.

Nếu bây giờ, Liễu Y Y mà đồng ý nhượng tám mươi phần trăm tổng lãi xuất cho Lâm Đề thì chức danh tổng giám đốc của cô chỉ để làm cảnh rồi.

“Ha ha, khí phách đấy! Được thôi, sau này chắc chắn chuỗi cửa hàng Tô Lan sẽ không hợp với một thương hiệu vứt đi như Y Minh Nguyệt. Nhưng Liễu Y Y này, cô tưởng sự việc chỉ đơn giản vậy thôi sao? Cô nhầm rồi, không chỉ có chuỗi cửa hàng nhà tôi đâu, mà bạn bè trong ngành của chúng tôi cũng sẽ không hợp tác với cô”.

“Các chú ơi, tổng giám đốc Liễu không chào đón mình đâu, về thôi”.

Lâm Đề vừa lên tiếng thì đã có liên tiếp bảy, tám người đứng dậy hưởng ứng.

Dù họ không nói gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó là cùng một chiến tuyến với Tô Lan.

Phương Minh Nguyệt vừa liếc nhìn những người đó xong đã méo mặt: “Đều là các ông chủ có qua lại làm ăn mật thiết với Tô Lan nên họ không thể đắc tội với Lâm Đề!”

“Dù đám người này bỏ đi cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng buổi tiệc hợp tác hôm nay sẽ trở thành trò cười mất”.

Tôn Hàn chỉ khẽ gật đầu, làm cho Phương Minh Nguyệt không thể đoán được ý anh.

Liễu Y Y ở trên sân khấu cũng bắt đầu có vẻ lúng túng.

Còn Lâm Đề thì dương dương đắc ý.

“Liễu Y Y, học đòi người ta làm ăn như cô đúng là chỉ thêm mất mặt! Nói thật nhớ, nếu không thấy cô có vài phần nhan sắc, tôi còn chẳng thèm nói chuyện với cô đâu! Nhãn hiệu Y Minh Nguyệt cái gì, chỉ là trò cười trong vụ hợp tác của hai công ty mà thôi”.

Sau khi không tiếc lời chế nhạo Liễu Y Y xong, Lâm Đề chợt nhìn về phía Tôn Hàn rồi đắc ý nói: “Chẳng phải có người bảo sẽ lấy được các quầy hàng ở sáu tỉnh Tây Nam cho Liễu Y Y à? Sao giờ không lên tiếng đi? Hay sợ đứng lên lại mất hết thể diện?”

Người nào đó mà Lâm Đề nhắc đến chính là Tôn Hàn.

Phương Minh Nguyệt cũng nhận ra điều này nên định đứng lên phản bác.

Nhưng, Tôn Hàn lại giơ tay ngăn cản.

Ngay sau đó, anh đã đứng dậy trước ánh nhìn của tất cả mọi người, anh chỉnh trang lại quần áo rồi cố ý hỏi lại: “Anh đang nói tôi đúng không?”

Lâm Đề nhìn thẳng đáp: “Không thì ai vào đây nữa? Anh Tôn, làm người mà không có tài cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được ba hoa khoác lác, bị vạch trần rồi thì sẽ ê chề lắm”.

“Ha ha!”

Tôn Hàn không đáp lời mà ngoảnh lại nhìn Liễu Y Y đang trơ trọi trên sâu khấu, anh lấy danh sách trong tay ra rồi đặt xuống bàn.

“Minh Nguyệt, cô đọc danh sách này đi”.

“Dạ? Vâng!”

Phương Minh Nguyệt ngập ngừng một lát rồi lập tức nhận lấy tờ danh sách và bắt đầu đọc.

“Lý Triết của tập đoàn Hối Mỹ!”

“Lý Vệ Tinh của siêu thị thời trang Long Thần!”

“An Bối Nhi của doanh nghiệp bách hoá dành cho phái nữ Tô Hàng!”

“…”

Phương Minh Nguyệt đã đọc một lèo hơn năm mươi doanh nghiệp lớn và người phụ trách ở Tây Nam, tính ra đã chiếm đến nửa số người ở đây.

Ngoài ra còn có các công ty lớn được mời nhưng không đến tham gia buổi tiệc hôm nay.

“Cậu Tôn, tôi đọc xong rồi”.

Phương Minh Nguyệt trả tờ danh sách lại bằng hai tay.

“Anh đọc các công ty ấy làm gì? Đừng bảo với tôi là chủ của họ đều nghe theo anh nhé!”, Lâm Đề khi bỉ và nói với vẻ không tin.

Nếu không có bối cảnh siêu lớn thì không thể nào bắt một lúc cả đống công ty lớn như vậy ngoan ngoãn phục tùng được.

“Đại khái là vậy”, Tôn Hàn đáp.

“Ha ha ha, tôi thấy anh vẫn mơ ngủ rồi!”

Nghe thấy vậy, không chỉ có Lâm Đề bật cười chế nhạo, mà còn có không ít người cũng coi lời nói của Tôn Hàn như trò cười.

Bất kể một doanh nghiệp nào vừa được nhắc tên chủ yếu đều kinh doanh thương nghiệp và có bối cảnh lớn, hơn nữa còn rải rác khắp sáu tỉnh của Tây Nam.

Sao có chuyện một người móc nối được hết với các công ty này được?

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã phát hiện đại diện của các công ty đó không hề lên tiếng, coi như đã ngầm thừa nhận.

“Tôi là Lý Triết - chủ của tập đoàn Hối Mỹ, tôi có thể khẳng định với một người một điều là bản danh sách này là thật”.

“Mà lý do nó xuất hiện chỉ có một thôi, mọi việc hợp tác với Y Minh Nguyệt hôm nay sẽ do cậu Tôn làm chủ!”

“Điều này có nghĩa là nếu cậu Tôn thấy chúng tôi nên hợp tác với Y Minh Nguyệt thì thương hiệu này được ưu tiên tuỳ ý chọn gian hàng ở các cửa hàng của chúng tôi, mà không cần bất kỳ điều kiện gì”.

“Đồng thời, nếu cậu Tôn thấy chúng tôi không cần hợp tác với Y Minh Nguyệt thì chúng tôi sẽ từ chối bằng mọi giá”.

Đột nhiên, Lý Triết đứng dậy và nói câu này, tất cả mọi người đều im phăng phắc.

Lý Triết nói vậy có nghĩa là Tôn Hàn sẽ là người quyết định xem Y Minh Nguyệt có đối tác làm ăn hay không ư?

Nói một cách nghiêm trọng hơn thì sự sống chết của Y Minh Nguyệt phụ thuộc hoàn toàn vào lời nói của Tôn Hàn.

Chuyện này…

Lâm Đề đờ người luôn.

Anh ta vô thức nghĩ người đang lên tiếng này được Tôn Hàn mời đến để diễn trò, nhưng vấn đề đó lại là lý Triết - chủ thương nghiệp có tầm ảnh hưởng nhất ở Tây Nam.

Lời nói của ông ấy rất uy tín.

Sao có thể là giả được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK