Sau khi rời bệnh viện, Tôn Hàn đi tới một quảng trường khá đông đúc.
Ở quảng trường người qua kẻ lại nhộn nhịp, tấp nập.
Thùyên hải tặc, vòng xoay ngựa gỗ và mấy trò chơi mà trẻ con ưa thích thì bên cạnh còn đông đúc hơn nữa.
Khi đến nơi, Tôn Hàn gọi điện cho Lâm Ảnh nhưng mãi cô không nhấc máy.
Bất lực, Tôn Hàn chỉ còn cách chen vào đám đông tìm người.
Lúc anh ở bệnh viện, Lâm Ảnh nhắn tin hỏi anh có thời gian ra ngoài gặp mặt không, cô có chút chuyện muốn nói.
Tôn Hàn không từ chối, đồng ý đi gặp Lâm Ảnh.
"Ở đây! Ở đây!"
Đột nhiên, ở phía trên vòng quay ngựa gỗ, Lâm Ảnh đang mặc một chiếc váy ngắn vẫy tay lia lịa với Tôn Hàn.
Tôn Hàn mỉm cười, anh cũng vẫy vẫy tay phải ra hiệu mình đã nhìn thấy.
Sau đó, Tôn Hàn tìm một chiếc ghế đá gần đó rồi ngồi xuống.
Một vài phút sau, Lâm Ảnh cầm hai cốc trà sữa lạnh đi tới, nói: "Không biết cậu thích uống vị gì nên tôi chọn bừa một cốc, cậu uống đi".
Tôn Hàn không nhận lấy cốc nước, khó xử đáp: "Tôi không thích trà sữa".
Như thể việc uống một ly trà sữa đối với Tôn Hàn là việc vô cùng khó khăn.
Nhưng thực tế, anh quả thực không có thói quen uống thứ đồ uống này.
Lâm Ảnh đơ ra một lát, sau đó cầm cốc trà sữa đặt sang một bên: "Cậu không uống thì tôi uống!"
Lâm Ảnh cũng mặc kệ Tôn Hàn, bắt đầu uống trà sữa.
"Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Tôn Hàn hỏi thẳng vào vấn đề.
Lâm Ảnh liếc nhìn Tôn Hàn, hỏi vặn lại: "Vậy không có việc thì không được tìm cậu sao?"
"Không phải, nhưng chính cậu nói là có chuyện tìm tôi cơ mà".
Tôn Hàn cười đáp.
"Đâu có!"
Lâm Ảnh khẽ mím môi, nhiều khi cô cảm giác Tôn Hàn có lối sống như một ông gìa vậy.
Mà rõ ràng hai người họ bằng tuổi nhau.
Nhưng Tôn Hàn lại quá trầm tĩnh, chín chắn.
Lâm Ảnh sau cùng cũng đành mở lời: "Tôi đã mua vé máy bay rồi, ngày mai tôi sẽ rời Ma Đô về Giang Châu".
"Còn cậu thì sao?"
"Cậu định ở lại Ma Đô bao lâu?"
"Chắc cũng không lâu đâu", Tôn Hàn cũng chưa chắc chắn.
Đối với Lâm Ảnh thì về Giang Châu cũng tốt.
Ở Ma Đô này, Lâm Ảnh không có lấy một công việc tử tế. Nếu cô đã không muốn làm việc ở club nữa thì cũng không còn lý do để ở lại nơi đây.
"Vậy...sau khi rời Ma Đô, cậu sẽ tới Giang Châu chứ?"
Đột nhiên, Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Đột nhiên, Tôn Hàn trầm mặc một lát.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: "Tôi cũng không biết nữa, tạm thời tôi sẽ không về Giang Châu. Nhanh nhất phải năm sau".
Không phải là không có thời gian, mà là về đó để làm gì kia chứ?
Liễu Y Y đã cho anh thời hạn một năm, một năm không liên lạc.
Đặc biệt là giờ anh còn đã kết hôn rồi.
Mặc dù cuộc hôn nhân của anh và Liễu Phương Phương ngay từ đầu hai bên đã thỏa thuận chỉ là một màn kịch mà thôi.
Nhưng việc anh kết hôn vẫn là sự thật không thể chối bỏ.
Thật không biết nếu Liễu Y Y biết được thì anh phải giải thích ra sao.
Có điều anh rất nhớ Đồng Đồng.
Lâm Ảnh không nhắc đến thì thôi, nhưng giờ cô ấy đã nhắc đến, Tôn Hàn lại thấy nặng lòng.
"Vậy hay là sắp xếp thời gian về đó một chuyến?", Tôn Hàn tự hỏi lòng.
Nhưng những điều này, Lâm Ảnh không biết nên không khỏi cảm thấy thất vọng.
Ý của Tôn Hàn có nghĩa là sau khi hai người họ rời khỏi đây thì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Hoặc có thể, sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
Việc này quả thực không thể nói trước được!
Những bạn bè năm xưa đến giờ cũng rất hiếm còn liên lạc lại với nhau.
Đại đa số, nhiều người mười mấy năm không nghe tin tức gì, bặt vô âm tín.
Thậm chí đi trên phố còn khó mà nhận ra nhau.
"Ồ, ra là vậy!"
Lâm Ảnh cố nặn ra một nụ cười, sau đó cô cúi đầu xuống, cũng không biết nên nói gì tiếp.
Tôn Hàn dường như cũng không muốn nói gì, hai người họ im lặng một lát.
"Đúng rồi, cậu đến quán rượu lần trước là vì muốn nghe ngóng về vụ án chôn xác sao?"
Sau đó, Lâm Ảnh đột nhiên nhớ ra, tò mò hỏi.
Trước đó Lâm Ảnh không biết, nhưng thông qua Lý Hổ, Lâm Ảnh mới biết được hóa ra Tôn Hàn đến quán rượu không phải để chơi mà là có mục đích khác.
Cũng có nghĩa là, ngay từ đầu cô đã trách lầm Tôn Hàn.
Tôn Hàn không giấu giếm, đáp: "Đúng vậy, có điều manh mối mà tôi nghe ngóng được không có giá trị".
Tốn bao nhiêu thời gian ở đó nhưng Trương Tam lại không dính dáng nhiều đến vụ án này.
Cho nên thu hoạch có thể nói là bằng không.
"Vậy hung thủ hiện tại của vụ án đó không phải hung thủ thực sự sao?"
Lâm Ảnh cẩn trọng nhìn tứ phía, sau đó hỏi nhỏ.
Hôm đó, cô đã nghe rõ ràng anh trai của Lý Hổ là con cừu thế mạng mà nhà họ Diệp tìm để chịu tội thay. Từ đó, giảm bớt ảnh hưởng của vụ án này lên nhà họ Diệp.
Mà đột nhiên hai ngày trước, hung thủ tự ra đầu thú.
Điều đó khiến Lâm Ảnh không thể không nghi ngờ người ra đầu thú kia chính là anh trai của Lý Hổ.
Tôn Hàn cau mày nhìn cô, đáp: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi".
"Ừm!"
Lâm Ảnh lúc này càng khẳng định rằng người ra đầu thú không phải hung thủ thực sự.
Chỉ là chuyện này cô đừng quan tâm tới thì tốt hơn.
"Thực ra, nếu ngay từ đầu cậu nói với tôi cậu muốn tìm manh mối cho vụ án chôn xác thì không chừng tôi cũng biết một chút!"
Thế nhưng, Lâm Ảnh đột nhiên nói một câu khiến Tôn Hàn giật mình liếc mắt nhìn cô.
"Cái gì?"
"!"
Tôn Hàn nghiêm mặt lại hỏi.
Lâm Ảnh biết một số nội tình trong vụ án chôn xác sao?
Lâm Ảnh vội vã nói: "Cậu nhỏ tiếng chút đi, những việc như này vô ý nói ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối đấy! Nếu cậu thực sự muốn biết thì chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi nói!"
Một lát sau, hai người họ đi tới một sân cỏ bên cạnh quảng trường, nơi này không có một ai.
Tôn Hàn nghiêm túc nhìn Lâm Ảnh: "Nếu cậu biết điều gì thì có thể nói với tôi".
"Nhưng không được nói linh tinh đâu đấy!"
Bất cứ manh mối sai nào đều có thể dẫn tới rất nhiều rắc rối.
"Nếu không phải là cậu thì còn lâu tôi mới nói nhé!"
"Rốt cuộc cậu có nghe hay không?"
Lâm Ảnh không vui, dẩu mỏ đáp.
"Nghe".
Tôn Háp đáp vỏn vẹn một chữ.
Lâm Ảnh cũng không tính toán với Tôn Hàn nữa, vẻ mặt cô lúc này cũng trở nên nghiêm túc, nhưng lại có chút bối rối: "Tôi hơi sợ nói ra việc này"
Tôn Hàn lặng người hỏi lại: "Là người rất có thế lực sao?"
Lâm Ảnh thành thật đáp: "Đâu chỉ là có thế lực bình thường, mà là có cơ cánh vô cùng lớn! Hơn nữa, tôi cũng không dám chắc là người đó!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Ảnh thì xem ra cô thực sự có manh mối.
"Nói đi, tôi sẽ không để lộ ra ngoài đâu!"
"Vậy được, để tôi nói".
Lâm Ảnh đã hẹn Tôn Hàn ra đây thì ngay từ đầu cô đã không có ý định giấu.
Nghe Lâm Ảnh nói xong, vẻ mặt Tôn Hàn ngày càng nghiêm lại.
Nếu những điều Lâm Ảnh nói là thật, thì kẻ tình nghi thực sự đã có thể xác định được.
Người đó không ai khác mà chính là Diệp Vân Nghĩa!
Trước khi rời Ma Đô, Diệp Vân Nghĩa là khách quen của khu giải trí Tiêu Dương.
Thực ra anh ta còn từng theo đuổi Lâm Ảnh, nhưng Lâm Ảnh tìm mọi cách tránh né dù biết Diệp Vân Nghĩa có rất nhiều tiền.
Bởi cô nghe nói Diệp Vân Nghĩa này là một tên biến thái.
Có điều không phải cô gái nào làm ở club cũng đủ bản lĩnh từ chối cậu Hai nhà họ Diệp.
Tiểu Vũ và Tiểu Hoa là hai cô gái có quan hệ mật thiết với Diệp Vân Nghĩa.
Bọn họ rất thích tiền, chỉ cần khách cho tiền thì muốn họ làm gì cũng được.
Mà nhu cầu của Diệp Vân Nghĩa cũng chỉ có kiểu phụ nữ như vậy mới thỏa mãn được.
Vào đêm mà Tiểu Vũ và Tiểu Hoa mất tích, không ai biết họ đi đâu, làm gì!
Lâm Ảnh cũng không biết.
Nhưng Lâm Ảnh biết, tối đó Diệp Vân Nghĩa có tới club. Mà sau khi Tiểu Vũ và Tiểu Hoa mất tích thì Diệp Vân Nghĩa cũng đã rời Ma Đô.
Chương 520: Lễ tái khởi công
"Vốn dĩ việc cậu Hai nhà họ Diệp rời khỏi Ma Đô, những cô gái làm việc trong khu giải trí như chúng tôi sẽ không biết. Nhưng có một lần tôi ra ngoài ăn cơm cùng một cậu ấm nhà giàu tình cờ nghe được".
"Đại khái là hình như cậu Hai nhà họ Diệp đã gây ra chuyện gì đó nên bị chủ tịch Diệp đuổi đi!"
"Lúc đó, Tiểu Vũ và Tiểu Hoa chưa được xem là mất tích, chúng tôi chỉ nghĩ họ nghỉ việc mà thôi".
"Hai chuyện này nghe thì chẳng mấy liên quan đến nhau, người bình thường sẽ không thể xâu chuỗi chúng lại".
"Nhưng tôi cảm thấy quá trùng hợp, lại không dám nói với ai, cho nên cứ chôn mãi chuyện này trong lòng! Nếu không phải do cậu muốn hỏi thăm chuyện đó thì..."
Vế sau, Lâm Ảnh không nói tiếp nữa.
Nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu không phải Tôn Hàn muốn biết thì chắc chắn cô sẽ quên hết những chuyện này để tránh rước họa vào thân.
Lâm Ảnh làm sao dám đắc tội với nhà họ Diệp cơ chứ?
Thấy Tôn Hàn cau mày trầm tư suy nghĩ, Lâm Ảnh gợi ý: "Diệp Vân Nghĩa là anh họ của vợ cậu, cậu muốn tìm ra chân tướng việc này cũng là để giúp nhà họ Diệp".
"Giờ vụ án chôn xác này cũng coi như đã có kết quả rồi, hay là cậu cứ kệ đi".
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia sáng dị thường.
Mặc kệ sao?
Quả thực lý do anh lặn lội đi điều tra vụ án chôn xác này cũng là vì muốn giúp đỡ nhà họ Diệp.
Thế mà khi điều tra kỹ thì vụ án này lại dính dáng tới chính nhà họ Diệp, vậy anh mặc kệ không quản nữa là tốt nhất.
Nếu thủ phạm thực sự là Diệp Vân Nghĩa thì một khi chân tướng bại lộ, anh ta sẽ vào tù, thậm chí bị tử hình.
Còn nhà họ Diệp cũng sẽ rơi xuống vực sâu.
Có điều!
Trong mỗi con người đều có lương tri.
Có nhiều chuyện không biết thì thôi nhưng một khi đã biết rồi thì không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được.
Vậy không cần lấy lại công bằng cho cái chết của Tiểu Vũ và Tiểu Hoa sao?
Tôn Hàn là cậu chủ Thiên Cửu Môn, anh đối xử với kẻ thù của mình tàn độc vô cùng, không thể coi là người tốt.
Nhưng anh chưa từng đụng tới người vô tội.
"Được rồi, cậu cứ giữ kín như bưng chuyện này là tốt nhất".
"Từ giờ hãy quên nó đi, sáng sớm mai lên máy bay rời khỏi đây".
"Chuyện về vụ án kia cậu đừng quan tâm làm gì, cũng đừng đi hỏi han gì về nó!"
Một lúc sau, Tôn Hàn nhắc nhở Lâm Ảnh.
Sau khi biết được thông tin chấn động này, Tôn Hàn cũng không còn tâm trạng vui chơi gì nữa. Một lát sau, hai người họ từ biệt nhau.
Sau đó, Tôn Hàn đi về khách sạn.
"Về rồi sao?"
"Anh họ thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không?"
Liễu Phương Phương lúc này đang ngồi trên sô pha xem TV, cô chỉ tưởng rằng Tôn Hàn đi thăm Diệp Tiên Duyệt chứ không đi đâu khác nên tiện miệng hỏi một câu.
"Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được xuất viện".
Tôn Hàn cũng ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mệt mỏi nằm dài ra.
Không biết từ lúc nào, càng ở bên nhau lâu, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương ngày càng hành động rất thoải mái.
Cũng ngày càng giống một cặp vợ chồng hơn.
Có điều Tôn Hàn biết họ không thể trở thành một đôi vợ chồng thực sự.
Sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả.
Liễu Phương Phương ngạc nhiên nhìn Tôn Hàn, hỏi: "Anh mệt lắm hả?"
"Một chút".
Tôn Hàn khẽ đáp, đột nhiên anh nghiêm mặt lại nhìn Liễu Phương Phương hỏi: "Phía bên ông ngoại cô thế nào rồi?"
"Gần đây tâm trạng ông ấy có tốt không?"
Liễu Phương Phương thấy khó hiểu khi Tôn Hàn hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Sao tâm trạng có thể tốt được cơ chứ? Lúc nào cũng phập phồng lo sợ".
"Anh cũng biết, một khi việc tìm người nhận tội trong vụ án kia bị bại lộ thì sẽ là đòn chí mạng đối với nhà họ Diệp!"
"Những đối thủ của nhà họ Diệp cũng sẽ đào bới, quyết không để yên chuyện này cho xem!"
Tôn Hàn cũng không tiện bình luận gì về việc này.
Nếu đã sợ thì sao còn liều lĩnh làm việc đó?
Hơn nữa, tình hình thực tế của nhà họ Diệp rất tệ, ông ngoại của Liễu Phương Phương vẫn còn chưa biết hay sao?
Dự án đảo Lâm An khả năng cao sẽ tuột khỏi tay.
Không chỉ có vậy, chuyện này nhà họ Diệp có thể bình an thoát nạn thực ra đã là may mắn lắm rồi!
Một khi chân tướng bại lộ, chỉ sợ rằng cả nhà họ Diệp sẽ như đoàn tàu lao dốc không phanh không thể hồi phục lại được.
Mà những chuyện này Liễu Phương Phương cũng không biết chi tiết!
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Sao trông anh có gì đó không đúng lắm, giống như trong lòng đang có nhiều tâm sự! Có phải có chuyện gì rồi không?"
Càng nhìn Tôn Hàn, Liễu Phương Phương càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôn Hàn cau mày, cố tỏ ra thư thái cười đáp: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Anh tự cảm thấy sao?"
Liễu Phương Phương cười ha ha hỏi lại.
Quả thực Tôn Hàn đã đem tâm sự của mình viết hết lên mặt rồi.
"Chuyện lớn thì không có, chỉ là có chuyện này tôi không biết nên giải quyết thế nào. Hay là cô góp ý giúp tôi nhé?"
Tôn Hàn khẽ mìm cười nói.
"Nói đi!"
"Giả dụ nhé, nhà Trương Tam bị mất một con dê, cho nên ông ta viết cáo trạng đi báo chính quyền, nói rằng mình nghi ngờ người trộm dê là Lý Tư".
"Chính quyền điều tra, kết quả điều tra đúng là Lý Tư, sau đó định sẽ xử tử Lý Tư!"
"Nhưng lúc này, Trương Tam đột nhiên phát hiện Lý Tư bị oan. Người trộm dê không ai khác chính là con trai ông ta!"
"Cô cảm thấy, Trương Tam nên làm như thế nào?"
"Sẽ tới công an rửa oan cho Lý Tư, đưa con trai mình vào chỗ chết?"
Liễu Phương Phương nghe xong mà ù ù cạc cạc chưa hiểu: "Cái gì vậy trời? Anh so sánh cái..."
Nhưng giây tiếp theo.
Đột nhiên đôi mắt Liễu Phương Phương trở nên đăm chiêu, giọng run run như không dám tin, hỏi lại: "Ý anh là...người trộm dê chính là người nhà họ Diệp!"
Cuối cùng cô đã hiểu ra.
Hung thủ của vụ án chôn xác chính là...nhà họ Diệp!
"Tôi sẽ không nói thêm gì đâu, cô trả lời câu hỏi này của tôi đi".
Tôn Hàn nhún vai, chưa lật tẩy nốt tầng cuối cùng của bí mật này.
...
Hai ngày sau.
Hôm nay là ngày nhà họ Diệp thay da đổi thịt cho dự án đảo Lâm An. Họ chăng dây đỏ, ai nấy vô cùng vui mừng.
Hôm nay là ngày tái khởi công dự án đảo Lâm An.
Để giải đen, Diệp Hà Sơn còn chuẩn bị nghi thức tế trời.
Riêng múa lân thôi đã có tới tám đội.
Khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt!
Người từ các công ty truyền thông của Ma Đô cũng kéo đến từ rất sớm để ghi hình trực tiếp.
Khi Tôn Hàn đến, bên ngoài đã đỗ đầy xe sang, người qua kẻ lại như mắc cửi.
"Ha ha, Tôn Hàn, Phương Phương, mau tới đây. Ông ngoại đã chuẩn bị chỗ ngồi cho hai đứa để chứng kiến nghi thức tái khởi công rồi!"
Thấy Tôn Hàn và Liễu Phương Phương, Diệp Vân Đồ mặt mày hớn hở chạy tới đón.
Có điều, cả Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đều không có vẻ gì là vui vẻ.
"Sao thế, tối qua hai đứa mới cãi nhau sao?"
"Tôn Hàn à, không phải cậu đã nói rồi sao. Hai đứa mới cưới nhau, cháu không biết nhường Phương Phương một chút sao?"
Diệp Vân Đồ tưởng đôi vợ chồng này đang cãi nhau, cho nên giả vờ tức giận giáo huấn Tôn Hàn.
"Cậu à, cháu và Tôn Hàn vẫn ổn, chúng ta tới chỗ ông ngoại đi".
Liễu Phương Phương chẳng có chút tinh thần nào, dẫn Tôn Hàn đi khỏi chỗ Diệp Vân Đồ.
Diệp Vân Đồ mặt đầy nghi hoặc, Liễu Phương Phương và Tôn Hàn có gì đó không đúng lắm!
Nhưng ông ta cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, mới kết hôn chưa hiểu tính nhau, tranh cãi cũng là việc khó tránh khỏi. Ai mà chẳng vậy cơ chứ?
Cho nên ông ta không để ý thêm mà tiếp tục đi đón khách.
Diệp Vân Đồ lúc đó còn chưa biết đại nạn sắp ập xuống đầu đến nơi rồi.
Càng ngày càng nhiều khách khứa tới, chen chúc chật ních ở khu vực đó.
Ở Ma Đô mà có hào quang như vậy cũng chỉ có mấy gia tộc lớn đếm trên đầu ngón tay.
Thấy khách khứa đến đông như vậy, Diệp Hà Sơn vô cùng phấn khởi, cảm thấy rất nở mày nở mặt!