Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 320: Lệ Lận gặp nguy

Ầm!

Âm thanh của cú đấm này, ngay cả ở khán đài ở tầng hai cũng nghe thấy rõ ràng và vang dội.

Mạch Ninh phản ứng rất nhanh và tránh được chỗ hiểm, song cú đấm của Lệ Lận vẫn đập vào xương vai của hắn ta, tiếng gãy xương vang lên lắc rắc.

“A!!”

Trong không khí căng thẳng, Mạch Ninh hét lên đầy thảm thiết, cả người gục xuống.

Lệ Lận không tiếp tục ra đòn nữa. Anh ta bước ra giữa võ đài trong ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, đoạn ngước mắt lên, “Người tiếp theo”.

Những người có mặt ở đó đều im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của nhau.

Mạnh quá!

Họ chưa từng thấy ai mạnh đến thế!

Toàn thân Lý Hắc Tử đang run như cầy sấy. Ông ta cứ tưởng Mạch Ninh có thể làm tiêu hao một nửa thể lực của đối thủ, sau đó Diêm Hùng kết thúc trận đấu, thậm chí không cần Trần Cửu ra tay, cuộc chiến này phân rõ thắng bại!

Nhưng bây giờ Mạch Ninh đã thua, thua dễ dàng như thế!

Chẳng lẽ ông ta sẽ thất bại trong trận chiến này ư?

Nhưng ông ta đã cấu kết với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, nếu như thua trận, liệu tỉnh lỵ có còn tiếp nhận ông ta không?

Trong vô thức, lưng của Lý Hắc Tử đã ướt đẫm mồ hôi, cõi lòng cũng lạnh như băng.

Ông ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thua trong trận chiến võ đài. Nhưng bây giờ, ông ta buộc phải nghĩ đến viễn cảnh ấy rồi.

Rất nhiều người ở phía sau Lý Hắc Tử đang có những suy nghĩ khác nhau, ánh mắt chốc chốc lại hướng về Tôn Hàn, dần dần hiểu ra vị chủ nhân mới này đúng là không đơn giản.

Tuy Tôn Hàn vẫn chưa ra tay, nhưng năng lực đáng gờm ấy của anh đã được chứng minh qua việc thuyết phục được người rời khỏi Thiên Cửu môn mười sáu năm - Lệ Lận, tham chiến.

Thậm chí có thể nói rằng, có khả năng hay không, để Lệ Lận ra trận là thấy ngay!

Vốn dĩ chẳng ai tin, nhưng Mạch Ninh đã thua trận nhanh như vậy, dù bên Lý Hắc Tử có thêm Diêm Hùng thì cũng chỉ còn hai người xuất trận thôi, thế là có khả năng này rồi!

Bên này xuống thì bên kia lên. Lệ Lận giương cờ đại thắng, chỉ trong một nhoáng đã hạ được sáu người, phe của Tôn Hàn vui sướng lắm. Xem ra, trận chiến võ đài đêm nay, phần thắng của bọn họ đã bắt đầu tăng lên rồi!

Riêng Tôn Hàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc. Người ta chỉ thấy Lệ Lận chiến thắng, còn anh cảm nhận được hơi thở của Lệ Lận đã hơi rối loạn.

Thực chất ban nãy anh ta đánh bại Mạch Ninh, không hề thoải mái dễ dàng như người ta nhìn thấy.

Chắc chắn đã tiêu hao sức lực rất nhiều!

“Để tôi!”

Không chờ Lý Hắc Tử lên tiếng, Diêm Hùng đột ngột đứng lên và bước ra võ đài.

Người thứ bảy ra trận, bàn chân thép Diêm Hùng!

Chỉ trong chốc lát, Diêm Hùng đã tiến lên võ đài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Lệ Lận, “Ban nãy anh không giết Mạch Ninh, nên tôi cũng sẽ nể tình, không giết anh! Nhưng anh đã đánh Mạch Ninh thế nào, tôi sẽ trả lại anh y hệt!”

Diêm Hùng và Mạch Ninh cùng nhau nhận lời đến đây, tình cảm rất thân thiết.

Nay Mạch Ninh đã bị đánh gãy xương vai, Diêm Hùng nhất định phải trả thù cho đối phương!

Lệ Lận lạnh lùng nhìn lại, nói với vẻ không hề khách sáo, “Còn phải xem anh có bản lĩnh ấy hay không!”

“Ha ha, thế thì thử xem. Mời!”

Đúng lúc này, Tôn Hàn trên khán đài đột ngột đứng dậy, “Màn này, phía tôi nhận thua!”

Mọi người: “…”

Không ai lý giải được ý định của Tôn Hàn, có người còn tưởng mình nghe nhầm.

Thế trận của Lệ Lận đang rất tốt, cần gì phải nhận thua chứ?

Nhưng Lý Hắc Tử lại lộ vẻ mừng rõ. Nếu màn này nhận thua, vậy Tôn Hàn sẽ đích thân ra trận, anh cần phải đấu với Diêm Hùng rồi mới được đánh với Trần Cửu, phần thắng của họ vẫn sẽ rất lớn!

Thế này thì có khả năng rồi!

Tuy Diêm Hùng không cam lòng, nhưng vì để bảo đảm khả năng chiến thắng, nên cũng không nói gì.

Báo thù có thể để sau.

“Tôi không đồng ý!”

“Bây giờ người đang đánh trên võ đài là Lệ Lận này chứ chẳng phải bất kỳ ai khác. Tôi không nhận thua thì không ai có tư cách thay tôi nhận thua!”

Nhưng giọng điệu của Lệ Lận rất kiên quyết, không muốn chấp nhận.

Lệ Lận biết Tôn Hàn lo lắng thể lực của anh ta suy yếu, sẽ để thua Diêm Hùng.

Anh ta đã làm Mạch Ninh bị thương nặng, khó lòng bình phục chỉ trong vài tháng. Một khi Diêm Hùng nắm được thời cơ, chắc chắn sẽ không nương tay với anh ta.

Nhưng vì thắng lợi của trận chiến đêm nay, anh ta buộc phải loại bỏ chướng ngại Diêm Hùng này giúp Tôn Hàn.

Sau đó để Tôn Hàn dồn toàn sức đấu với Trần Cửu, mới có cơ hội thắng!

Anh ta không thể rút lui trong màn đấu này!

“Vậy được, bắt đầu đi!”, ngọn lửa hiếu chiến cháy lên trong mắt Diêm Hùng.

“Mời!”

Không nhiều lời, Diêm Hùng lập tức ra tay, thân hình tựa như mãnh hổ áp sát Lệ Lận, bắp đùi cường tráng bổ từ ngực xuống, tựa như cây cột đình vây.

“Tốt lắm!”

Lệ Lận gầm lên, không hề lùi bước, hai chân đứng tấn, hai tay giơ cao lên để đỡ đòn tấn công này.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, Lệ Lận cắn răng ép Diêm Hùng lùi bước, cả hai đều ngã nhào.

Diêm Hùng bắt đầu lên tinh thần. Chẳng trách tên Lệ Lận này đánh bại được Mạch Ninh, sức mạnh đúng là không thể xem thường.

Không có cao thủ bình thường nào dám đỡ cú ra chân này của gã cả.

“Lần nữa!!”

Diêm Hùng rống lên rồi lại xông đến. Một cú bật cao, chân vung ra, thế tấn công vô cùng dữ dội.

Lệ Lận đưa một tay chắn trước ngực để phòng ngự, đoạn nghiêng đầu, cắn răng dùng cú đấm tay phải để đỡ đòn. Trong lúc ấy, một tiếng rắc rất nhỏ đã vang lên.

Gương mặt anh cũng loé lên vẻ đau đớn.

Anh biết, xương tay phải của mình đã gãy rồi.

Nhưng bây giờ anh ta đã bất chấp tất cả, nhân cơ hội này tung nắm đấm tay trái của mình ra và đánh trúng một bên đùi của Diêm Hùng.

Cơ thể nặng hơn một trăm ký của Diêm Hùng đã bị văng ra cả trăm mét.

Tất cả đều trợn trừng mắt. Không ai dám tin, Lệ Lận vừa đánh một trận có cường độ cao với Mạch Ninh, mà vẫn có sức bùng nổ ghê gớm đến vậy.

Chỉ có Tôn Hàn ngày càng lộ rõ vẻ lo lắng.

“Phụt!”

Đột nhiên Diêm Hùng bò dậy từ dưới đất, đau đến toét miệng.

Nhưng Diêm Hùng lại đang cười, ý cười ngày một sâu hơn, “Nếu anh chưa giao đấu với Mạch Ninh, cú đấm này sẽ khiến tôi bị thương rất nặng, thậm chí không đủ sức chiến đấu nữa! Nhưng thể lực của anh đã cạn, Lệ Lận, anh thua chắc rồi!!”

Những người đang ngồi xem cảm thấy lực đánh bay Diêm Hùng của Lệ Lận đã đủ mạnh rồi, nhung đòn tấn công với cường độ này hoàn toàn không là gì với Diêm Hùng.

Nếu thể lực của tên Lệ Lận này đã không còn, vậy kết quả đã rõ ràng, Lệ Lận, chắc chắn sẽ thua!

Vẻ mặt của Lệ Lận bắt đầu nghiêm túc hơn, lòng bàn tay đang đặt sau lưng khẽ run rẩy.

Ban nãy anh ta đã cố gắng dùng hết sức của mình, nhưng vẫn không thể làm Diêm Hùng bị thương nặng. Tiếp theo sẽ khó nhằn đây.

Quả nhiên, đối phó với cao thủ có trình độ như Diêm Hùng và Mạch Ninh, anh ta hoàn toàn không thể lấy một địch hai.

“Nhận thua!”

Lúc này, Tôn Hàn ngồi trên khán đài mấp máy môi, dùng khẩu hình nói hai chữ này với Lệ Lận.

Lệ Lận vờ như không nhìn thấy, dời ánh mắt đi, “Tiếp đi!”

“Như anh mong muốn!”

Diêm Hùng không dông dài, lập tức xông thẳng đến. Lại là một đòn đá từ trên cao xuống, khí thế hừng hực, nếu Lệ Lận bị đá trúng thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.

May mà Lệ Lận vẫn tránh được.

Nhưng bây giờ Diêm Hùng đã đoán được tình trạng thế suy sức yếu của Lệ Lận, nên không còn e dè gì nữa, cứ dốc hết sức mà đánh. Cú này không trúng thì lập tức tung ra cú khác.

Gã có vô số cơ hội ra chân, nhưng Lệ Lận chỉ có một cơ hội tránh đòn!
Chương 321: Trần Cửu

Rầm rầm rầm!

Mỗi một cú đá của Diêm Hùng khi tiếp đất, đều có thể làm vỡ nát miếng đá cẩm thạch. Như vậy cũng đủ biết lực chân Diêm Hùng mạnh thế nào.

Biệt hiệu “bàn chân thép” tuyệt đối không phải hư danh.

Chỉ trong chốc lát, Diêm Hùng đã tung ra hơn hai mươi đá, còn khẽ thở phì phò.

Lệ Lận chật vật tránh đòn, đầu đã ướt đẫm mồ hôi, có dấu hiệu mất sức.

Cảnh này khiến Lý Hắc Tử bật cười ha hả, “Còn tưởng Lận soái ghê gớm thế nào, cũng chỉ có vậy mà thôi!”

Thấy Diêm Hùng chiếm thế thượng phong, nỗi lo lắng trong lòng Lý Hắc Tử đã bay biến sạch sẽ.

Ông ta không tin, Tôn Hàn có lợi hại đến mấy cũng không thể mạnh bằng Quyền vương Trần Cửu đã đánh bao trận sống chết trên võ đài!

“Ông Lý nói hay đấy, nếu ông cảm thấy Lệ Lận không giỏi, hay là ông ra trận đánh thử xem”.

Tôn Hàn ngông nghênh đứng dậy, bước ra rìa khán đài.

“Cậu muốn làm gì?”, Lý Hắc Tử nhận thấy có điều không ổn, vội vàng cảnh cáo, “Không được phép nhúng tay vào trận đấu trên võ đài, Tôn Hàn, đây là luật!!”

Lúc này, Lệ Lận đã bị ép vào đường cùng, không thể lùi nữa.

Diêm Hùng hơi ngừng lại, vung một cú đá có độ cao bằng người trưởng thành, vẻ mặt lạnh tanh, “Kết thúc rồi”.

Còn Lệ Lận chỉ biết giương mắt nhìn cú ra chân ấy, nhưng anh ta không oán trách cũng không hối hận.

Dù cho cú đá này có thể lấy mạng hay khiến anh ta bị thương đến mức không thể chữa trị đi nữa.

Nhưng thể lực của Diêm Hùng đã bị anh ta làm tiêu hao quá nửa, Lệ Lận đã đạt được mục đích rồi!

Nghĩ đến đây, Lệ Lận bèn nhắm mắt lại, không chống trả nữa.

Rầm!!

Một tiếng va chạm mạnh vang rền, Lệ Lận cảm thấy cơ thể mình chẳng bị tác động gì, bèn chậm chậm mở mắt ra với vẻ khó khăn.

Lệ Lận bất ngờ nhìn thấy Tôn Hàn đã đứng trước mặt mình và khẽ mỉm cười.

Còn Diêm Hùng đã văng vào thanh chắn cách đó hơn mười mét và bất tỉnh.

Tất cả đều tĩnh lặng như tờ!

“Bàn chân thép” - cao thủ hàng đầu Đông Bắc, vừa bị đá đến mức văng ra xa.

Lệ Lận không nhìn thấy nhưng những người khác thấy rất rõ, Tôn Hàn đã nhả từ khán đài xuống và tung chân đá Diêm Hùng văng ra cả chục mét như thế nào!

Rốt cuộc… ai mới là bàn chân thép đây?

Dẫu có bị cho là đánh lén, thì một người cường tráng như Diêm Hùng lại có thể bị đá bay mười mấy mét, lực chân quả là kinh hoàng.

Không ai ngờ Tôn Hàn lại được Phó Văn Húc dạy đến trình độ nhường này.

E là người bất khả chiến bại ở Tây Nam này mất!

Chẳng trách, Phó Văn Húc lại yên tâm giao Thiên Cửu môn cho một người trẻ tuổi như thế.

Có lý do cả!

“Chỉ là một Diêm Hùng cỏn con, đâu cần anh phải dùng mạng để làm tiêu hao sức lực giúp tôi. Anh đánh giá cao gã quá rồi”, Tôn Hàn chìa tay ra với Lệ Lận.

Lệ Lận sửng sốt một lúc mới đưa tay ra, để Tôn Hàn kéo mình lên, bĩu môi nói, “Cậu cũng không nói là cậu ghê gớm đến vậy, tôi mà biết thì đã để cậu ra trận rồi, tôi lười đánh lắm!”

“Đi nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho tôi!

“Được!”

Lúc này, Lý Hắc Tử trên khán đài đã nổi trận lôi đình, “Tôn Hàn, cậu tự ý can thiệp, vi phạm quy tắc đấu trên võ đài! Màn này phải xử cậu thua!!”

“Phạm quy à? Ai nhìn thấy vậy?”

Tôn Hàn vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh vừa dò hỏi. Ánh mắt anh lướt nhìn đến đâu, mọi người đều cúi đầu im lặng.

Đòn tấn công mà Tôn Hàn vừa tung ra quá chấn động, chẳng ai dám đắc tội anh cả.

Đương nhiên còn một lý do khác, ấy là từ lúc giết tướng Đậu, Lý Hắc Tử đã không còn được lòng mọi người nữa.

Thế là Tôn Hàn mỉm cười đầy hài lòng, “Ông Lý à, hình như có mỗi ông thấy tôi phạm quy thôi, những người khác không thấy. Ông tính thế nào đây?”

Lý Hắc Tử tức giận lắm, nhưng lại không có cách phản bác Tôn Hàn.

“Được rồi, ông Lý à, phe ông còn một người cuối cùng thôi, mời ra đi. Tôi cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào, mà lại có thể khiến ông Lý để ra trận sau cùng như vậy!”, Tôn Hàn tựa như rất muốn giải quyết thật nhanh, không muốn kéo dài nữa.

Lúc này, rất nhiều người đã nhận định Tôn Hàn nắm chắc phần thắng.

Cao thủ như Diêm Hùng mà còn bị Tôn Hàn đá đến mức choáng váng, còn ai có thể là đối thủ của Tôn Hàn kia chứ?

Nhưng cũng có người không cho là vậy.

Đám người Tô Vấn Long, cả Hàn Hướng Đông và Thẩm Vấn đều biết người tiếp theo ra đấu là ai!

Lý Hắc Tử hít một hơi thật sâu, dõng dạc bảo, “Như cậu mong muốn, người cuối cùng của phe tôi là… Trần Cửu!!”

Rầm!!

Ngay lập tức, tất cả đều náo động.

Trần Cửu.

Không ngờ lại là Trần Cửu!!

Quyền vương danh xứng với thực của Đông Bắc - Trần Cửu.

Có quá nhiều tin đồn về người này, ví dụ như thương hội ba tỉnh Đông Bắc từng sai người ép Trần Cửu về làm việc cho thương hội.

Kết quả là hơn một trăm cao thủ được họ cử đi, đều bị Trần Cửu đánh gục.

Hoặc là, Diêm Hùng và mn từng cùng lúc ra tay đọ sức với Trần Cửu, kết quả là trong vòng hai mươi chiêu, cả hai đã thất bại!

Cái tên này đã trở thành huyền thoại ở Đông Bắc!

Không ngờ Lý Hắc Tử lại mời được Trần Cửu đến đây.

Vốn dĩ có rất nhiều người cho rằng Tôn Hàn đã nắm chín trên mười phần thắng trong trận chiến võ đài tối nay. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Trần Cửu đã khiến họ không dám suy đoán lung tung nữa.

Tôn Hàn mạnh đấy, nhưng Trần Cửu từ khi ra mắt đến nay, chưa từng bại trận!

Hai nhân vật đáng gờm giao đấu với nhau, ai thắng ai thua, thực sự rất khó nói!

Lệ Lận ở dưới võ đài biết rõ sự lợi hại của Tôn Hàn, nhưng vào lúc này cũng cảm thấy lo lắng thay anh.

Tiếng tăm của Trần Cửu quá lớn, lớn đến mức không thể nhìn thẳng.

Rầm rập!

Tiếng bước chân trầm mà vững chầm chậm vang lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào lối vào sàn đấu.

Một người đàn ông với đôi mắt trũng sâu và toàn thân đen sạm xuất hiện ở lối vào.

Tóc húi cua, gầy, đen!

Người bình thường nhìn vào đều sẽ cảm thấy đây chỉ là dân lao động làm việc cực nhọc trên công trường.

Có lẽ thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy khác hẳn chính là đôi mắt. Đôi mắt của Trần Cửu tựa như không có cảm xúc vậy, rất chết chóc.

Tiếng xôn xao lại vang lên.

“Đây mà là Trần Cửu ư, không phải chứ?

“Phải đấy, vóc dáng thế này, sao lại là Quyền vương được!”

“Chẳng lẽ lại là giả được ư? Nếu đoán năng lực dựa trên vóc dáng thì cậu Tôn thì sao?”

“…”

Lý Hắc Tử không để ý đến những lời nghi ngờ xung quanh. Ông ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Trần Cửu, dõng dạc nói, “Tôn Hàn, đây chính là người cuối cùng ra trận của phe tôi. Nếu tối nay cậu có thể đánh bại Trần Cửu, vậy thì cậu thắng!”

Khi mời Trần Cửu đến đây, ông ta đã sai người thử thân thủ của hắn, ‘đáng sợ’ là một từ không đủ để hình dung.

Ông ta không hề nghi ngờ gì năng lực của Trần Cửu.

“Được!”, Tôn Hàn cười nhạt, điềm tĩnh nhìn Trần Cửu ở phía đối diện, “Trực tiếp một chút, có thể bắt đầu rồi”.

Lý Hắc Tử muốn chắc chắn hơn, lập tức nói với Trần Cửu, “Trần Cửu, chỉ cần anh thắng, tôi lập tức chuyển cho anh một trăm triệu, không thiếu một xu!”

Nghe câu này xong, rất nhiều người lập tức chậc lưỡi.

Đúng là chịu chi!

Để mời Trần Cửu đến đây mà Lý Hắc Tử chịu bỏ ra tận một trăm triệu!

Tất nhiên, số tiền này thực chất không phải do một mình Lý Hắc Tử chi ra, mà có cả đám người Tô Vấn Long góp vào.

Chỉ là khi ấy họ cũng không ngờ, Lý Hắc Tử lại muốn làm chủ của Thiên Cửu môn, bây giờ biết thì đã muộn.

Trần Cửu không động đậy, đột nhiên nói ra một câu khiến tất cả đều ngỡ ngàng.

“Tôi… nhận thua!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK