Câu hỏi này làm Thẩm Vấn á khẩu. Anh ta đưa tay sờ mũi, “Tất nhiên tôi là người rồi. Nhưng, tôi có tài cán gì mà anh lại bảo tôi tham gia trận chiến võ đài chứ, còn chẳng bằng Tề Thiên Tại!”
Đây không phải là lời thoái thác. Bản lĩnh của Thẩm Vấn không dựa vào khả năng đánh đấm. Dù có chọn ứng cử viên, thì xếp trước anh ta vẫn còn Hàn Hướng Đông, Tề Thiên Tại hay Tô Vấn Long mà.
Để anh ta tham gia chỉ tổ lãng phí thôi.
Nhưng Thẩm Vấn chợt nhận ra ánh mắt Tôn Hàn nhìn mình hơi lạ, rốt cuộc cũng phát giác được điều khác thường, “Ý của anh là, để điền tên tôi vào, nhưng thật ra anh đã có sự lựa chọn khác rồi?”
Tôn Hàn không phủ nhận, “Người giang hồ chúng ta đánh võ đài không giống như bên chính quy, luật lệ cũng không quá khắt khe, ai lên sàn đều có thể quyết định ngay tại chỗ. Vậy nên dùng ai đều có thể quyết định tạm thời”.
“Tạm điền tên anh vào vị trí cuối cùng, đến lúc ấy tôi sẽ đổi người khác vào”.
“Tôi hiểu rồi”, Thẩm Vấn gật đầu đồng ý.
Không phải Thẩm Vấn không muốn tham chiến, mà là anh ta thực sự không có năng lực này.
“Vậy chúng ta còn cần chuẩn bị gì nữa không?”, Thẩm Vấn hỏi tiếp.
“Cố gắng hết mình, thuận theo số trời”.
Tôn Hàn đứng dậy từ xô pha, “Tôi còn bận việc khác, tạm thế này trước nhé”.
Thời hạn nửa tháng đã định, bây giờ chỉ cần chờ ngày đó đến để quyết định thắng thua là được.
Những hành động khác không còn ý nghĩa gì mấy.
Sau khi rời khách sạn, Tôn Hàn đến một quán cà phê.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Tô đã gọi điện nói rằng muốn hẹn gặp anh vì có chuyện rất quan trọng liên quan đến Từ Tiểu Bân.
Nếu không vì chuyện có liên quan đến Từ Tiểu Bân, Tôn Hàn thực sự rất lười đi gặp cô ta.
“Tìm tôi để nói chuyện quan trọng gì?”
Vừa ngồi xuống, Tôn Hàn đã đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Tôn Hàn làm Diệp Tô hơi sợ, nhưng cô ta vẫn ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nói, “Tôn Hàn, cậu có từng nghĩ đến thân thế của mình hay không?”
Hửm?
Tôn Hàn nhíu mày, “Ý chị là sao?”
Hiện giờ manh mối về thân thế của Tôn Hàn chỉ có miếng ngọc Tụ quý hiếm kia thôi, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Anh chỉ nghe nói rằng loại ngọc Tụ này rất hiếm thấy, mấy miếng ngọc hiện có hoặc là nằm trong tay các thế lực ngoài nước, hoặc là thuộc sở hữu của các gia tộc ẩn mình.
Bây giờ Tôn Hàn quá bận rộn, nên không thể tiêu hao lượng lớn nhân lực và vật lực để điều tra chuyện này.
Nhưng anh không hiểu Diệp Tô vô cớ nhắc đến chuyện này làm gì?
“Tôn Hàn, chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Cậu là con nuôi, tôi cũng là con nuôi. Thật ra chúng ta là những người đồng bệnh tương lân, sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu”.
“Nhưng cậu may mắn hơn tôi, người của gia đình cậu đã tìm đến rồi!”
Soạt!
Ngay lập tức, hàng lông mày của Tôn Hàn nhíu lại, cảm giác hốt hoảng trào dâng trong lòng. Anh hỏi bằng giọng khó tin, “Chị nói… người của gia đình tôi tìm đến rồi ư?”
“Ừ!”
Diệp Tô gật đầu chắc nịch, “Vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện này đâu. Nhưng cậu cũng biết vụ án đầu tư nguyên thạch vẫn chưa kết thúc, thỉnh thoảng tôi phải đến Mục Thành một chuyến! Nên tôi mới biết chuyện gia đình cậu đã đến đó tìm cậu. Chỉ là…”
Diệp Tô không hề vòng vo, lập tức nói tiếp, “Từ Tiểu Bân đã mạo danh cậu, tự xưng là đứa con trai được nhà họ Từ nhận nuôi năm xưa! Hình như là ba ngày nữa, cậu ta sẽ cùng người của gia đình cậu trở về, làm con trai nhà giàu có đấy!”
“Tôn Hàn, gia đình cậu thực sự rất giàu! Đoàn xe đến đón cậu toàn là Bentley có giá mấy triệu!”
Nói đến câu cuối, Diệp Tô còn không ngừng chậc lưỡi.
Nhà giàu bình thường có một chiếc Bentley thôi đã đủ đắc ý rồi.
Nhưng người của gia đình Tôn Hàn lại đưa cả đoàn xe đến.
Một đoàn xe Bentley?
Tôn Hàn nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu lời Diệp Tô nói là thật, vậy thì anh có thể nhận định gia tộc nào đến tìm mình.
Trong chuyện này có đôi chút vấn đề.
Nếu miếng ngọc Tụ có liên quan đến thân thế của Tôn Hàn thực sự là loại ngọc mà chỉ những gia tộc ẩn mình mới sở hữu được, vậy những gia tộc ấy tuyệt đối sẽ không phô trương như thế.
Hơn nữa, một đoàn xe Bentley cũng chẳng có gì hiếm lạ, Tôn Hàn cũng mua được.
Vấn đề là không nhiều gia tộc quyền thế bình thường thích dùng Bentley để đi lại, đa số họ thích Lincoln, Mercedes hơn.
Chỉ có một nhóm người.
Nhóm người thượng lưu ở Thượng Kinh.
Giới quý tộc Thượng Kinh lúc nào cũng khoe khoang và cao cao tại thượng, đám người giàu có ở bên ngoài Thượng Kinh chẳng bao giờ được họ xem trọng cả.
Vậy nên họ rất thích dùng Bentley - biểu tượng của sự cao quý.
Nếu phân tích như vậy, lẽ nào gia đình anh là quý tộc ở Thượng Kinh?
Đỉnh cao của đất nước!
“Chị còn biết thêm gì không?”, Tôn Hàn nhẹ giọng hỏi tiếp.
Diệp Tô đáp, “Hình như Từ Tiểu Bân vẫn chưa đi Thượng Kinh vì còn thiếu món đồ gì đó để chứng minh thân phận. Cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ. Có điều cô út đã nhiều lần cảnh cáo, không được để anh biết chuyện. Còn hứa là một khi Từ Tiểu Bân phất lên thì chúng tôi cũng được thơm lây!”
Thiếu miếng ngọc bội ấy!
Tôn Hàn không cần nghĩ cũng biết. Anh đột nhiên bật cười, không biết bây giờ mẹ nuôi có hối hận vì đã bán miếng ngọc ấy và để nó rơi vào tay anh hay không.
“Mẹ nuôi tôi đã hứa hẹn cho chị lợi ích mà chị vẫn không dao động, còn chạy đến đây nói cho tôi biết?”, Tôn Hàn hỏi với vẻ ẩn ý.
Hành vi của mẹ nuôi và Từ Tiểu Bân khiến anh rất thất vọng.
Tôn Hàn có thể không quan tâm gia tộc ấy giàu có ra sao, giữ địa vị thế nào ở Thượng Kinh!
Cái mà Tôn Hàn để tâm là nguồn gốc của mình.
Không ai lại thích bản thân mình như kẻ chui ra từ tảng đá, không cha không mẹ.
Tôn Hàn cũng không ngoại lệ.
Nhưng mẹ nuôi và Từ Tiểu Bân lại vì đam mê giàu sang mà tước đi quyền lợi biết được sự thật của Tôn Hàn.
Diệp Tô nói, “Tôn Hàn, tôi tin nhân cách của cậu hơn Từ Tiểu Bân và cô út!”
Chuyến đi này được quyết định sau Diệp Tô đã cân nhắc hai mặt lợi và hại.
So với Dương Dung và Từ Tiểu Bân, cô ta tin Tôn Hàn sẽ cho mình lợi ích hơn.
Tôn Hàn lặng im trong giây lát, điện thoại bất chợt reo lên.
Anh mở ra xem, ánh mắt lập tức trở nên thích thú.
“Cô út gọi cậu à?”, Diệp Tô suy đoán.
Tôn Hàn không nói gì, chỉ bắt máy và bật loa ngoài.
“Tôn Hàn à, gần đây con sống tốt chứ?”
Diệp Tô đoán đúng, giọng nói vang lên trong điện thoại quả thật là Dương Dung, ngữ điệu còn có phần lấy lòng.
“Con vẫn ổn. Còn mẹ?”, Tôn Hàn điềm tĩnh đáp.
“Cũng được. Bây giờ Tiểu Bân cũng hiểu chuyện rồi, ngoan ngoãn tìm việc rồi đi làm, không làm mẹ lo lắng nữa. Có điều…”, Dương Dung nói bừa, rồi ngừng lại.
Tôn Hàn cũng thuận đà hỏi tiếp, “Có điều gì thế mẹ? Chẳng lẽ gặp khó khăn gì sao?”
“Có điều tối qua bố con báo mộng cho mẹ, bảo là không thấy miếng ngọc bội đâu cả. Trong mơ mẹ cũng có nói với ông ấy là miếng ngọc đã đưa cho Tôn Hàn, vẫn còn mà! Nhưng ông ấy không tin, nhất quyết bảo mẹ phải đem miếng ngọc bội ấy đến mộ cho ông ấy xem!”
“Hầy, Tôn Hàn, con thấy đó, bố con đã ra đi lâu như vậy, sao vẫn còn hiện về chứ!”
Diệp Tô có thể nhận ra mục đích của bà ta là miếng ngọc bội, cũng thấy được Dương Dung vô liêm sỉ đến mức nào, chỉ vì muốn lừa miếng ngọc bội mà có thể nói dối đủ điều như thế. Cô ta bèn dè dặt nhìn Tôn Hàn.
“Thế thì đem về cho bố xem vậy”, Tôn Hàn nhẹ nhàng đáp.