Chuyện này Hạng Lê cũng nghe được, lúc đó hắn còn âm thầm chế giễu Sở Hưu.
Có điều Hạng Lê vẫn nghi ngờ: “Ngươi trở mặt với phụ hoàng thì liên quan gì tới chuyện giúp hay không giúp thập tam đệ của ta?”
Nghe Hạng Lê hỏi như vậy, Sở Hưu cũng khẽ lắc đầu.
Đầu óc vị nhị hoàng tử này thật không linh hoạt, có một số việc vẫn không hiểu rõ, chẳng trách Hạng Long không giao chức vị thái tử cho hắn.
Nếu năng lực Hạng Lê thật sự xuất chúng tới mức vượt xa tất cả các hoàng tử khác, vậy cho dù Hạng Xung có giống Hạng Long đến mức nào đi nữa cũng không uy hiếp được địa vị của nhị hoàng tử này.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng là quan hệ giữa ta và Hạng Xung không tệ, nhưng ta vẫn chỉ là người ngoài. Thời điểm này Hạng Xung thậm chí không dám nói giúp ta câu nào, làm sao ta trông cậy vào hắn được nữa?”
Hạng Lê suy nghĩ, đột nhiên cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi đừng quên ta cũng họ Hạng. Ở chỗ ta ngươi cũng là người ngoài.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy được thôi, chờ tới khi Hạng Xung đăng cơ ngươi có thể thử xem hắn có nhớ ngươi cũng họ Hạng không?
Vốn cùng một căn nguyên, sao phải phân thứ bậc.
Mỗi lần tranh đoạt hoàng vị huynh đệ tương tàn, thủ đoạn tàn khốc ra sao không cần phải nói, chắc điện hạ cũng hiểu.”
Hạng Lê im lặng cả nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thể giúp ta thế nào?”
Sở Hưu đứng dậy trầm giọng nói: “Giúp ngươi thế nào ư. Toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều ủng hộ nhị hoàng tử leo lên hoàng vị, như vậy có đủ không?”
Hạng Lê chợt run rẩy, nhánh Ẩn Ma, đây là một con quái vật khổng lồ không nhìn thấu hết nội tình.
Nhưng Hạng Lê không phải đồ ngốc, hắn hạ giọng nói: “Nếu ta đáp ứng chẳng phải dẫn sói vào nhà à!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, vậy ngươi còn chẳng có tư cách dẫn sói vào nhà, sẽ bị đuổi thẳng cổ ra cửa.
Nhị hoàng tử có đức độ, coi trọng lợi ích của Bắc Yên hơn tiền đồ của mình. Vậy ta cũng không nói nhiều nữa, cùng lắm không sống ở Bắc Yên nữa, ta mang theo người của Trấn Võ Đường về Quan Trung Hình Đường là được.
Dù sao người của nhánh Ẩn Ma phiêu bạt quen rồi, có đổi chỗ khác cũng chẳng sao.”
Ngay lúc Sở Hưu định đi khỏi, Hạng Lê đột nhiên nói: “Ta đáp ứng ngươi!”
Ánh mắt Hạng Lê lóe lên tơ máu, cực kỳ kinh khủng.
Hắn biết Sở Hưu tới hợp tác với hắn không phải là có hảo tâm gì, hắn cũng biết việc mình làm là dẫn sói vào nhà.
Nhưng hắn ngóng trông hoàng vị này đã hơn mười năm, kết quả nước đã đến chân rồi hắn lại phát hiện mọi cố gắng của mình rất có thể là uổng phí. Tất cả mọi suy nghĩ của hắn trước đây rất có thể là hoa trong gương trăng trong kính, hỏi Hạng Lê làm sao cam tâm?”
Cho nên dù hắn biết trước mặt là một ly rượu độc, nhưng chỉ cần giải khát được, hắn cũng không hề do dự uống cạn.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Điện hạ yên tâm, tương lai ngươi sẽ biết, hợp tác với ta ngươi sẽ không hối hận.
Có điều giờ còn phải phiền điện hạ giúp ta làm một việc, đó là bố trí người của nhánh Ẩn Ma vào triều đình Bắc Yên.
Không cần vị trí quá cao, chỉ cần bọn họ hoạt động thuận tiện trong Yên Kinh Thành là được.”
Hạng Lê đờ đẫn gật nhẹ đầu, hắn đã đáp ứng Sở Hưu, vậy không còn đường quay đầu.
Thân hình Sở Hưu lập tức được một luồng ma khí đen nhánh bao phủ ẩn mình vào trong bóng tối, nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Sau khi ra khỏi vương phủ, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài trong đầu Sở Hưu: “Giờ bản tôn mới phát hiện tiểu tử ngươi mồm mép thật lưu loát, mới đôi câu đã lừa gạt đám oắt con này rồi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lừa gạt? Ta không lừa gạt bọn họ.
Muốn một người toàn tâm toàn ý hợp tác với ngươi, vậy ngươi cũng phải khiến bọn họ thấy được lợi ích mới được.
Bất luận Hạng Võ, hay Hạng Lê, chỉ cần mọi chuyện thành công, một trong số bọn họ sẽ leo lên hoàng vị, một lại có tiền đồ vô lượng quản lý toàn bộ quân đội Bắc Yên. Những lợi ích này ta không lừa gạt bọn họ.
Lừa gạt chỉ được lợi nhất thời, chỉ có lợi ích mới là lựa chọn vĩnh hằng.”
Lục Giang Hà không nói gì, vì hắn chợt phát hiện cả mình hay Côn Luân Ma Giáo năm xưa thật ra đã rất nhiều lần làm chuyện ngu ngốc.
Phong cách hành sự của Sở Hưu rất giống với Côn Luân Ma Giáo năm xưa, ra tay vô cùng tàn nhẫn, làm việc cực kỳ quyết liệt, đến chết mới thôi.
Nhưng Sở Hưu vẫn còn một phong cách hành sự mà Côn Luân Ma Giáo xem nhẹ, đó là để lại một con đường cho người khác.
Lấy lợi ích xâu chuỗi các bên, cuối cùng người được lợi là mình nhưng cũng không khiến người khác không còn đường đi.
Còn Côn Luân Ma Giáo năm xưa rõ ràng làm mọi chuyện tới mức không còn đường đi, đến mức Côn Luân Ma Giáo không chết các thế lực võ lâm khác không còn ngày ngóc đầu lên. Chính vì vậy năm xưa khi diệt Côn Luân Ma Giáo các đại phái mới đoàn kết đến vậy.
Đã hoàn thành bố trí của mình, Sở Hưu cũng tính sang việc bên Đại Quang
Minh Tự.
Thu xếp nhánh Ẩn Ma vào triều đình Bắc Yên là một công trình lớn, phải phân công tỉ mỉ, nếu nóng vội bị người khác phát hiện, vậy rất sẽ hỏng việc.
Cho nên trong thời gian này Sở Hưu cũng phải giả bộ làm một ‘trung thần’, phải giả bộ cho xong nhiệm vụ của mình.
Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà: “Ngươi nói nơi cất giấu kho báu ở gần Đại Quang Minh Tự, bên trong rốt cuộc chôn thứ gì?”
Dù sao cũng đã nói với Sở Hưu, Lục Giang Hà cũng không giấu diếm, hắn nói thẳng: “Thật ra kho báu đó có ba, một là do bản tôn đích thân chôn giấu, cách Đại Quang Minh Tự gần nhất. Hai cái còn lại do đám nhóc con thủ hạ của bản tôn chôn giấu, ta chỉ biết vị trí đại khái.
Mấy tên nhóc con đấy chỉ cất giấu một số tài nguyên tu luyện bình thường, để dự phòng, không có gì đặc biệt.
Còn những thứ bản tôn tự tay cất giấu thật ra là một số huyết dịch. Máu tươi của một số cường giả năm trăm năm trước!”
Trong lòng Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Cường giả ra sao?”
Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Cường giả ra sao ư? Mạnh hơn xa tưởng tượng của ngươi!
Năm trăm năm trước, thiên sư thời đại đó của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ?
Đệ tử chân truyền của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, Thái Huyền Chân Nhân phó chưởng giáo Chân Vũ Giáo, có đủ mạnh không?
Đại phương trượng Đại Quang Minh Tự tu luyện thành công Bất Diệt Kim Thân có đủ mạnh không?
Cố Khuynh Thành danh xưng Kiếm Thánh, cường giả Phong Vân Kiếm Trủng chấp chưởng Côn Ngô hạng ba Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, có đủ mạnh không?
Những người này nếu còn chưa đủ mạnh, vậy chỗ của bản tôn thậm chí còn có một giọt máu tươi của Độc Cô giáo chủ, ngươi nói xem, có đủ mạnh không?”
Lần này Lục Giang Hà thật sự khiến Sở Hưu kinh ngạc, có trời mới biết rốt cuộc hắn kiếm đâu ra nhiều máu của cường giả như vậy.
Những người hắn nói đều là cường giả chí cường đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền năm trăm năm trước.
Chuyện đáng ngạc nhiên nhất là hắn còn kiếm được một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, hắn làm sao làm được?
Hơn nữa Sở Hưu cũng hiểu vì sao Lục Giang Hà không đặt những thứ này trong Côn Luân Ma Giáo mà đặt ở bên ngoài, hóa ra trong đó còn có một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này phạm vào đại kỵ.
Chương 1002 Huyết Ảnh Đại Pháp 1
“Với thực lực của ngươi khi đó, làm sao ngươi lấy được máu tươi của những cường giả này?” Sở Hưu không hề e ngại thể diện của Lục Giang Hà mà trực tiếp hỏi thẳng.
Lục Giang Hà như bị sỉ nhục hét lớn: “Tiểu tử ngươi có ý gì đây? Thực lực bản tôn thì sao? Có phải ngươi coi thường bản tôn không? Lúc trước trong Thánh giáo, địa vị của bản tôn gần với Tứ Đại Ma Tôn đấy!”
Sở Hưu không nói gì, dùng tinh thần lực nhìn chằm chằm vào Lục Giang Hà một lúc lâu, nhìn tới mức Lục Giang Hà cảm thấy xấu hổ.
Lục Giang Hà ho khan một tiếng, đắn đo hồi lâu rồi mới nói: “Cái này, bản tôn thích nghiên cứu các loại võ đạo, cho nên khi những người kia giao thủ cùng Tứ Đại Ma Tôn, bản tôn luôn đứng ngoài quan sát một chút.”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu ra, hóa ra kẻ này tiện tay lượm được.
Một giọt máu tươi mà thôi, đều là người của Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà lại không lấy thêm cái gì, Tứ Đại Ma Tôn cũng không thể không biết xấu hổ mà trở mặt với hắn.
“Thế còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã ngươi làm sao lấy được? Rốt cuộc là ai làm thương tổn được tới Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ là Ninh Huyền Cơ?”
Điểm này Sở Hưu cũng lấy làm lạ, Lục Giang Hà nhặt được máu tươi của người khác thì cũng thôi, sao Độc Cô Duy Ngã lại thụ thương được? Chẳng lẽ Lục Giang Hà còn đứng nhìn Độc Cô Duy Ngã đánh với Ninh Huyền Cơ chắc?
Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải Ninh Huyền Cơ, nếu là Ninh Huyền Cơ giao thủ cùng giáo chủ, ngươi nghĩ ta còn dám xem ư?
Là cường giả chí cường thế hệ đó của Phong Vân Kiếm Trủng, cũng là đệ nhất nhân trong kiếm đạo ngàn năm nay, Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành.
Vị này quả thật là người tài. Hắn đánh cược với giáo chủ, nếu hắn thắng được giáo chủ một chiêu, từ đó trở đi người của Côn Luân Ma Giáo không được xuất hiện trong phạm vi trăm dặm xung quanh Phong Vân Kiếm Trủng.
Nếu hắn thua, hắn sẽ dẫn dắt toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng thần phục Côn Luân Ma Giáo, từ đó trở đi hắn sẽ là vị Ma Tôn thứ năm trong Côn Luân Ma Giáo.”
Sở Hưu cau mày nói: “Chẳng lẽ hắn thắng?”
Lục Giang Hà thở dài một cái nói: “Thắng nhưng cũng là thua. Ngươi không sinh trong thời đó, không biết sự cường đại của giang hồ, trừ Ninh Huyền Cơ, giáo chủ không thua bất cứ ai.
Nhưng Cố Khuynh Thành lại dùng bản thân hóa thành kiếm hồn của Côn Ngô, chém ra Nhất Kiếm Khuynh Thành mạnh nhất trong đời làm bị thương bàn tay của giáo chủ. Mất mạng nhưng cũng thắng được giáo chủ một chiêu.
Theo lời đặt cược, hắn thắng nhưng cũng thua tính mạng.”
Sở Hưu im lặng không nói gì, trong lòng đã dấy lên muôn vàn sóng gió.
Sở Hưu không sinh trong thời đại đó, quả thật không hiểu được sự cường đại của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng theo lời Lục Giang Hà miêu tả, Sở Hưu cũng nghe ra thế nào là ma uy.
Đệ nhất nhân trong kiếm đạo ngàn năm nay, tay cầm thần kiếm hạng ba trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, liều cả tính mạng cũng chỉ làm bị thương một bàn tay Độc Cô Duy Ngã. Sự cường đại này thật sự khiến người khác tuyệt vọng.
Chuyện sau đó Sở Hưu không hỏi, bởi vì Phong Vân Kiếm Trủng vẫn còn, vậy chắc hẳn Độc Cô Duy Ngã tuân thủ hứa hẹn không động tới Phong Vân Kiếm Trủng.
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, tới cấp bậc như Độc Cô Duy Ngã bọn họ đã khinh thường chuyện nói dối, khinh thường chuyện vi phạm lời hứa.
“Đúng rồi, ngươi thu thập nhiều máu tươi của cường giả như vậy làm gì? Thu được nhiều thì dùng để tu luyện à?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Không phải, mỗi người chỉ một giọt mà thôi.”
“Một giọt máu thì làm gì được?”
Sở Hưu đã tu luyện Huyết Thần Ma Công, quả thật thần dị.
Nhưng muốn dùng lực lượng khí huyết của người khác tu luyện cần lượng khí huyết cực kỳ khổng lồ, cho dù là vài giọt máu tươi của cường giả chí cường cũng vô dụng.
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Lợi cho tiểu tử ngươi rồi, ngày trước bản tôn vừa nghiên cứu được một cách dùng của Huyết Thần Ma Công, dùng lực lượng khí huyết mô phỏng lại chân lý võ đạo của những cường giả này, có điều phải dùng máu tươi của đối phương làm vật dẫn.
Bản tôn đặt tên môn công pháp này là Huyết Ảnh Đại Pháp, quá trình tu luyện đã rất hoàn thiện.
Lúc trước bản tôn đặt chỗ máu tươi này trong trận pháp dùng để bồi dưỡng lực lượng, khiến chân lý võ đạo trong đó hoàn nguyên càng thêm hoàn chỉnh.
Có điều không đợi bản tôn kịp tu luyện đã xảy ra chuyện, giờ lại làm lợi cho thằng nhóc nhà ngươi.
Sau năm trăm năm bồi dưỡng, chân lý võ đạo trong máu tươi có lẽ đã tới mức đỉnh cao, lấy ra là có thể tu luyện sử dụng được.
Có điều tiểu tử, trước đó ta đã nói rồi đấy, máu tươi khác đều thuộc về ngươi, giờ ta không có cơ thể, không dùng được.
Nhưng ngươi phải giữ lại máu của một người cho ta, ta có việc cần dùng.”
“Ồ? Máu của ai?”
“Cung chủ đời thứ chín của Thất Tuyệt Cung trên Điểm Thương Sơn, vị này là một kỳ nữ, Di Hồn Đại Pháp có uy lực không kém hơn Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp của Nam Cung Vô Minh đường chủ Ma Tâm Đường.
Máu tươi của cô ta bồi dưỡng xong có thể chữa trị tàn hồn, bản tôn muốn thứ này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, dù sao cũng là đồ của người ta, mình cũng không thể không biết xấu hổ lấy hết đi được.
Có điều cái tên Thất Tuyệt Cung y chưa từng nghe nói.
Đương nhiên chuyện này rất bình thường. Đại chiến chính ma năm trăm năm trước coi như một đại kiếp nạn của giang hồ, trong đại kiếp nạn này vô số tông môn bị tiêu diệt.
Thiết Hoàng Bảo kia đặt ở hiện tại dẫu sao cũng là thế lực sánh vai với Kiếm Vương Thành, thế nhưng năm trăm năm trước đã bị Độc Cô Duy Ngã bắn một mũi tên phá hủy, bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau khi biết vị trí của kho báu, Sở Hưu không trực tiếp hành động mà quay về Trấn Võ Đường suy nghĩ một chút.
Gần đây y đang có quá nhiều việc, bố trí từng bước nối tiếp nhau, phải bố trí xong cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma y mới có thể suy tính sang chuyện Đại Quang Minh Tự.
Đây cũng là một chuyện phiền toái. Sở Hưu muốn tới gần Đại Quang Minh Tự đào kho báu của Lục Giang Hà, đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Hạng Long phó thác. Bất luận là chuyện nào đều động chạm tới đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự.
Giờ Sở Hưu không muốn làm đao trong tay Hạng Long, cũng không muốn đối chọi với Đại Quang Minh Tự, cho nên chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, y lại phát hiện bang chủ Cự Linh Bang Thẩm Phi Ưng cũng có mặt.
Vị này sau khi trở thành bang chủ Cự Linh Bang ngược lại càng hiểu rõ vị trí của mình.
Sở Hưu còn ở đây, hắn có thể hoành hành trong võ lâm Bắc Yên không hề kiêng kỵ điều gì, thậm chí phát triển Cự Linh Bang cường đại hơn cả lúc Phương Đại Thông còn sống.
Nếu Sở Hưu không còn nữa, có lẽ sẽ có không ít kẻ thích xen vào việc của người khác tới gây sự với hắn.
Cho nên hắn là người trung thành nhất với Sở Hưu, quan hệ đôi bên là có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Thấy Sở Hưu về, Thẩm Phi Ưng vội vàng đi tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Sở đại nhân, trước đó ngài bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tại hạ tặng lễ hơi ít.
Vừa hay gần đây bang chúng dưới tay đưa tới một thứ tốt, tại hạ lập tức cho người đưa tới coi như quà mừng cho đại nhân.”
Chương 1003 Huyết Ảnh Đại Pháp 2
Nói xong Thẩm Phi Ưng trực tiếp vung tay, lập tức có vài bang chúng Cự Linh Bang mang một con chim lớn tới.
Con chim đó cao cỡ một người, đầu như chim ưng, lông vũ xanh nhạt, hai mắt vàng óng lấp loáng vẻ hung dữ..
Nếu không phải dưới chân nó có hai sợi xích khắc trận pháp rõ rệt giam cầm hành động của nó, có lẽ nó đã mổ chết mấy võ giả bên cạnh.
“Hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn còn non, nghe nói có huyết mạch Kim Sí Đại Bằng, vỗ cánh bay là biến mất vô tung vô ảnh.
Vốn nhiều người còn cho rằng thứ này đã tuyệt tích, không ngờ bang chúng dưới trướng tại hạ lại tình cờ vớt được một con non rơi xuống nước.
Sau khi biết tin ta lập tức đem tới cho đại nhân.”
Con chim lớn nay tuy cao cỡ một người nhưng vẫn chỉ là con non mà thôi.
Đương nhiên nếu hung thú này trưởng thành ngay cả tông sư võ đạo cũng không đánh nổi, cũng không bị bang chúng Cự Linh Bang bắt được.
Sở Hưu không hứng thú gì với thứ này, y cũng chẳng muốn nuôi vật cưỡi làm gì.
Trần Thanh Đế nuôi một con hổ đen, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng nuôi một con báo đen, y nuôi một con chim có vẻ không dễ nghe.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay nói: “Gia cố thêm trận pháp trên xích, nuôi nó ở cổng giữ thể diện.”
Da mặt Thẩm Phi Ưng giật giật, vị đại nhân này đúng là không làm theo lẽ thường.
Đây là hung thú thượng cổ, thế nhưng Sở Hưu lại nuôi như chó canh cửa, suy nghĩ thật kỳ quái.
Đương nhiên Thẩm Phi Ưng cũng chẳng dám nghĩ nhiều, tặng quà xong rồi, Sở Hưu muốn dùng thế nào thì dùng, hắn không quản được.
“Thẩm bang chủ, ngươi biết tính ta rồi đấy, có gì nói thẳng đi.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Thẩm Phi Ưng đưa một con hung thú còn non cho y không phải chỉ là để nịnh bợ.
Tặng quà giá trị chắc chắn có thứ cần nhờ.
Đương nhiên Sở Hưu cũng không thấy bài xích điểm này, người như Thẩm Phi Ưng mới gọi là hiểu quy củ.
Thẩm Phi Ưng cười cười nói: “Quả nhiên không qua mắt được Sở đại nhân. Thật ra chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
Trường Lâm Tường gia gần với Cự Linh Bang ta tranh đoạt đường buôn bán với Cự Linh Bang ta vài lần. Nơi đó vốn là con đường buôn thuộc về Cự Linh Bang ta, thế nhưng Tường gia này...”
Thẩm Phi Ưng còn chưa dứt lời Sở Hưu đã nói: “Lát nữa để Đường Nha đi theo ngươi một chuyến.”
Thẩm Phi Ưng sửng sốt, sau đó mặt cười tươi như hoa, vội vàng khom người nói: “Đa tạ đại nhân!”
Đối với Sở Hưu hiện tại, y đã lười lo nghĩ mấy chuyện thế này.
Y chỉ biết Thẩm Phi Ưng đi theo mình, hơn nữa rất hiểu chuyện, như vậy là đủ.
Bất luận Tưởng gia muốn đoạt đường buôn của Cự Linh Bang hay Cự Linh Bang muốn cướp đoạt của Tưởng gia, những chuyện này với Sở Hưu đâu có quan trọng? Còn không quan trọng bằng tối nay ăn gì.
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Thẩm Phi Ưng vô cùng cao hứng đi khỏi.
Có điều lúc này Sở Hưu lại nhìn bóng lưng Thẩm Phi Ưng vuốt cằm.
Có vẻ y đã nghĩ ra phải làm sao để đối phó với Đại Quang Minh Tự, đương nhiên chiêu này quả thật ghê tởm. Có điều người ghê tởm là Đại Quang Minh Tự, không phải y.
Sở Hưu đã có tính toán về chuyện Đại Quang Minh Tự, có điều còn cần suy nghĩ cẩn thận một chút mới được.
Vạn nhất chọc phải võ lâm chí tôn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hư Từ, vậy đừng nói là kho báu mà Lục Giang Hà cất giấu, cho dù là kho báu Độc Cô Duy Ngã lưu lại, Sở Hưu cũng bỏ trốn trước đã.
Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, còn chưa chính thức động thủ, lại có một người Sở Hưu không ngờ tới tìm đến cửa. Người đó, chính là Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Ngay khi thấy Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ trực tiếp làm một đại lễ với Sở Hưu rồi vội vàng nói: “Xin Sở đại nhân cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta một lần, sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta nguyện coi Sở đại nhân làm chủ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ phản bội!”
Bạch Vô Kỵ nói vậy khiến Sở Hưu sững sờ, thế này là sao?
Lời thề của Bạch Vô Kỵ rất nghiêm trọng, trực tiếp nhận Sở Hưu làm chủ, thái độ chẳng khác nào coi mình là nô bộc.
Nếu là người khác Sở Hưu còn tin, nhưng là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu không tin.
Đặc biệt là tên Bạch Hàn Thiên kia, nhìn như thô kệch nhưng thực ra có không ít tâm cơ, thậm chí Sở Hưu còn bị hắn lừa mấy lần.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi? Với thực lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi còn cần ta cứu sao? Bạch Hàn Thiên cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu.”
Gương mặt Bạch Vô Kỵ lộ vẻ phức tạp: “Phụ thân ta chết rồi, Bạch Hàn Phong
cũng chết rồi.”
Sở Hưu sửng sốt: “Hai vị tông sư võ đạo của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã chết? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ai ra tay?”
Ngày trước Bạch Hàn Thiên đưa ra ý tưởng hy sinh đứa con trai này của hắn đổi lại lợi ích cho toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Sau này Bạch Vô Kỵ biết được mọi chuyện còn âm thầm oán hận Bạch Hàn Thiên.
Nhưng Bạch Hàn Thiên dẫu sao cũng là phụ thân hắn, giờ Bạch Hàn Thiên chết, tâm trạng Bạch Vô Kỵ lại càng phức tạp.
Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Bạch Vô Kỵ thở dài một cái nói: “Phụ thân chết trong tay tán tu Bắc Địa, Kỳ Lĩnh Song Kiếm.
Kỳ Lĩnh Song Kiếm không phải một người mà là hai người, hai người là song sinh cùng nhau học kiếm, tâm linh tương liên, khi liên thủ đối địch uy lực tăng cường gấp bội.
Khi phụ thân ta còn trẻ từng kết thù kết oán với hai người này, có điều bọn họ ngại uy thế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không dám báo thù.
Sau này hai người đó trốn trong vùng Kỳ Lĩnh khổ tu, đồng thời trở thành tông sư võ đạo, nhưng tiếp đó vẫn không dám tới khiêu khích phụ thân ta.
Mãi tới gần đây, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra biến cố, bọn họ tìm được cơ hội nhân lúc phụ thân ra ngoài một mình ra tay đánh lén giết chết phụ thân.
Sau khi phụ thân chết, các thế lực ở Bắc Địa đều ngấp nghé Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta, âm thầm ra tay gây sự chèn ép. Bạch Hàn Phong cũng chết trong tay tân tú tuấn kiệt Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông.
Giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta đã gặp nguy cơ chồng chất, nếu Sở đại nhân đồng ý ra tay giúp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta chắc chắn sẽ tôn Sở đại nhân làm chủ.”
Nói thật, từ sau chuyện Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lần trước, Sở Hưu đã không quan tâm tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nữa.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dùng một người chết hù dọa các thế lực xung quanh bao năm như vậy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Đối với những người của thế lực khác mà nói, nếu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thật sự có thế lực, bọn họ cũng biết thân biết phận thành thật thần phục.
Mạnh được yếu thua, chuyện này với người trong giang hồ rất bình thường.
Nhưng kết quả là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại dùng thủ đoạn này lừa gạt bọn họ. Khoảnh khắc đó tất cả các thế lực ở Bắc Địa đều cảm thấy nhục nhã.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không chỉ sỉ nhục nhân cách bọn họ mà còn sỉ nhục trí thông minh của bọn họ.
Cho nên khi đó Sở Hưu có thể khẳng định Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ gặp thời kỳ suy yếu, thậm chí bị diệt môn cũng rất có khả năng.
Chương 1004 Biến cố của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Chẳng qua y không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, mới qua bao lâu mà Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã không chịu nổi nữa rồi, đúng là tường đã đổ người đẩy lên cũng chẳng được.
Sở Hưu vuốt cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu hai vị tông sư võ đạo của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã bị xử lý, vậy các ngươi làm sao thủ được đến giờ?”
Bạch Vô Kỵ thở dài nói: “Là do tam thúc chi phụ của Bạch gia ta, Bạch Khiếu Thiên dưới sự bức ép của Tà Cực Tông bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, lúc này mới tranh thủ được chút đường sống.
Có điều kẻ thù của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có vô số cao thủ cường giả, một tông sư võ đạo chẳng thể chống cự được bao lâu, cho nên ta chỉ có thể tới nhờ Sở đại nhân giúp đỡ.”
Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía Bạch Vô Kỵ mang theo vẻ cầu khẩn.
Giờ hắn cũng bị ép không còn cách nào, xung quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đâu đâu cũng là địch, hắn cầu cứu ai được?
Có thể cầu cứu Đại Quang Minh Tự, Đại Quang Minh Tự cũng thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Đại Quang Minh Tự chỉ nhúng tay vào những chuyện có liên quan tới Ma đạo, mặc dù lần này cũng có người trong Ma đạo xuất thủ nhưng thực tế lại do Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tự gây nghiệt. Đại Quang Minh Tự sẽ không xuất thủ.
Cho nên nghĩ lại, giờ người có thể giúp đỡ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có mình Sở Hưu.
Bạch Vô Kỵ biết Sở Hưu từ rất sớm, cho nên hắn biết muốn khiến Sở Hưu ra mặt chỉ có một thứ có thể đả động y, đó là lợi ích.
Còn đối với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thứ duy nhất bọn họ có thể lấy ra là chính bọn họ. Nếu điểm này vẫn không đả động được Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ thật sự tuyệt vọng.
Sở Hưu nhìn Bạch về Vô Kỵ, khẽ nhíu mày.
Ngày xưa khi Sở Hưu vừa gặp Bạch Vô Kỵ, kẻ này phách lối ngông cuồng coi trời bằng vung, thậm chí lúc đó Nhiếp Đông Lưu có thanh danh vang dội hơn hắn nhiều, hắn còn không để trong mắt.
Giang hồ như đao, năm tháng khiến người già đi.
Tính khí Bạch Vô Kỵ bị đả kích nhiều lần, đã mài giũa tới mức không còn chỗ nào giống năm xưa.
Nếu là Bạch Vô Kỵ năm đó, hắn thà chết cũng không thần phục Sở Hưu, không cúi đầu trước mặt Sở Hưu.
Trong không khí im lặng này, im lặng tới mức Bạch Vô Kỵ đã sắp tuyệt vọng, Sở Hưu đột nhiên lên tiếng: “Giúp ngươi thì cũng được thôi, có điều ta đang rất hiếu kỳ một chuyện, ngươi không oán hận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành à?
Dù sao lúc trước ngươi suýt nữa bị coi là nhiên liệu hiến tế cho một người chết.”
Bạch Vô Kỵ im lặng hồi lâu nói: “Nếu ta nói không oán hận, vậy là nói dối. Nhưng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao cũng là đất sinh thành nuôi dưỡng ta.
Một thế lực truyền thừa mấy ngàn năm, ta không muốn trơ mắt ra nhìn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hoàn toàn biến mất trong thế hệ của ta.
Bọn phụ thân làm sai, vậy sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ do ta sửa lỗi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện này không, ngươi lựa chọn ta có thể cuối cùng sẽ khiến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chết thảm hại hơn.
Ngươi biết thân phận của ta rồi đó. Một khi ngươi lựa chọn thần phục ta, vậy có một số việc không phải theo ý ngươi nữa.”
Mặc dù giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã gần bị diệt môn, có điều dù sao cũng là đại phái truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình chính là ưu thế lớn nhất.
Chỉ cần chống đỡ qua được kiếp này, tương lai Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sở Hưu thu nhận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không lỗ, huống hồ sau khi nhận được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng có lợi ích đối với kế hoạch nhắm vào Đại Quang Minh Tự của y.
Nhưng Sở Hưu có thể khoan dung cho chuyện khác chứ y không thể tha thứ cho việc phản bội.
Nếu cuối cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại phản bội, hậu quả sẽ thê thảm hơn cả bị diệt môn ngay bây giờ.
Bạch Vô Kỵ kiên định nói: “Người sống trên đời thời thời khắc khắc đều phải đặt cược. Phụ thân ta đặt cược sai, đem tiền cược đặt vào một người chết.
Giờ ta đem tiền cược đặt vào Sở đại nhân ngài, bất luận thành hay bại, ta đều chấp nhận kết quả.”
Sở Hưu đứng dậy trầm giọng nói: “Ngươi đã có chuẩn bị thì tốt, lát nữa ta sẽ để Bàng Hổ đích thân dẫn người tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng ngươi"
Gương mặt Bạch Vô Kỵ lộ vẻ lúng túng nói: “Đại nhân, chỉ mình Bàng Hổ có lẽ không đủ.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ tiếng tăm Sở Hưu ta không đủ trấn áp?”
Với hung danh của Sở Hưu trong võ lâm Bắc Yên hiện giờ lại thêm một vị tông sư võ đạo như Bàng Hổ, trừ phi Đại Quang Minh Tự đích thân tới, những người khác dẫu sao cũng phải suy nghĩ lại phân lượng của mình mới được.
Bạch Vô Kỵ vội vàng lắc đầu nói: “Ta không có ý này, mà là nguy cơ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đang gặp phải hơi lớn.
Trước đó người của Tà Cực Tông chủ động đánh tới cửa, tên Diệp Thiên Tà kia còn hạ độc thủ giết chết Bạch Hàn Phong. Tam thúc ta mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo còn chưa quen thuộc với lực lượng cảnh giới Chân Đan đã liều mình giao chiến với hắn, liều chết đánh tới trọng thương.
Tên Diệp Thiên Tà kia là người thừa kế của Tà Cực Tông, thân phận tôn quý. Giờ hắn bị người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta đánh trọng thương, chắc chắn Tà Cực Tông sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho nên xin đại nhân ngài tự mình tới một chuyến.”
Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy, Sở Hưu thật sự kinh ngạc.
Sở Hưu hiểu rõ Diệp Thiên Tà, lúc trước y đã giao thủ với Diệp Thiên Tà không chỉ một lần.
Người này quả thận là nhân tài trong nhánh Minh Ma, nếu không tính đám yêu nghiệt Bái Nguyệt Giáo.
Dùng thân người tu luyện công pháp hung thú, còn nuốt nội đan hung thú, lực lượng mạnh mẽ vô cùng. Sau khi bọn Sở Hưu liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực Diệp Thiên Tà đủ đứng trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng.
Người như vậy có vượt cấp giết chết tông sư võ đạo là chuyện rất bình thường, cho nên Sở Hưu không hề ngạc nhiên.
Nhưng Bạch Khiếu Thiên chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thậm chí lực lượng bản thân còn chưa củng cố lại có thể đánh trọng thương Diệp Thiên Tà, chuyện này thật sự rất lạ.
“Vậy thì được, ta đi cùng ngươi một chuyến.
Bái Nguyệt Giáo đã bị trọng thương, giờ Tà Cực Tông còn tâm tư chui ra gây chuyện, xem ra trong Đại chiến chính ma bọn chúng không vận dụng toàn lực.”
Khóe miệng Sở Hưu không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Tà Cực Tông như Thiên Lôi của Bái Nguyệt Giáo chỉ đâu đánh đó, cho dù ở Bắc Yên xa xôi nhưng trong Đại chiến chính ma lần trước Tà Cực Tông cũng dốc hết sức ra tay.
Nhưng giờ xem ra lực lượng của Tà Cực Tông không bị ảnh hưởng.
Ngay lúc Sở Hưu định triệu tập nhân thủ, Lã Phụng Tiên lại đột nhiên đi ra nói: “Chờ đã, Sở huynh, mang ta đi cùng. Cả ngày bế quan chán chết, ta cũng muốn giúp một tay.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi mới bế quan mấy ngày? Không cần làm quen lực lượng của cảnh giới Chân Đan à?”
Lã Phụng Tiên gãi gãi đầu rồi lắc đầu nói: “Có vẻ không cần, ta cảm thấy mình rất quen thuộc với lực lượng hiện tại, cứ như ta vốn biết cách khống chế chúng. Không biết có phải nhờ mảnh vỡ nguyên thần của Lã Ôn Hầu không?”
Sở Hưu cũng bó tay, người với người đúng là bất đồng. Có một số người đã may mắn tới mức bớt cả việc bế quan tu luyện?
Chương 1005 Tà Cực Tông 1
Trong đại sảnh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đèn đuốc lờ mờ, so với khung cảnh đèn đuốc sáng trưng trước đó quả thật như hai nơi hoàn toàn khác biệt.
Một người trung niên sắc mặt trắng bệch ngồi dưới, bên trên là vị trí của riêng thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng hắn không dám ngồi lên.
Người này chính là tông sư võ đạo duy nhất trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiện tại, Bạch Khiếu Thiên.
Giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bạch Vô Kỵ có thân phận người thừa kế, có danh phận, còn Bạch Khiếu Thiên lại có thực lực. Nhờ hai người bọn họ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới không sụp đổ.
Trước đó Bạch Khiếu Thiên là người trong chi phụ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tuổi tác đã trung niên, không nóng không lạnh, là chấp sự của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Dù sao cũng là thế lực lớn truyền thừa vài ngàn năm, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không có nhiều tông sư võ đạo nhưng lại có không ít chấp sự cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Bạch Khiếu Thiên.
Chỉ có điều trong quá khứ Bạch Khiếu Thiên luôn hết sức khiêm nhượng, lại thêm hắn là người chi phụ cho nên không khiến người khác chú ý tới. Không ngờ cuối cùng lại là hắn ngăn cơn sóng dữ, cứu được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Đương nhiên hắn chỉ cứu được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một lần, không cứu được cả đời.
Lúc trước Tà Cực Tông cho rằng lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn sống, cho nên bao năm như vậy Tà Cực Tông vẫn luôn chung sống hòa bình với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hai bên không có xung đột gì.
Thậm chí do thân phận Ma đạo, khi Tà Cực Tông đối mặt với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn có cảm giác thua kém một chút.
Dù sao đếm lại khắp khu vực Cực bắc, tông môn Ma đạo chỉ có mình Tà Cực Tông, những kẻ khác sống dưới mí mắt Đại Quang Minh Tự lại không biết điều, đã bị xử lý từ lâu rồi.
Giờ lời nói dối của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị lật tẩy, Bạch Khiếu Thiên còn đánh trọng thương Diệp Thiên Tà, có thể thấy tiếp đó Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ bị trả thù ra sao.
Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trừ người của Bạch gia còn có một số đệ tử họ khác làm quản sự hay chấp sự.
Tin tức vừa lộ ra, đám người này đã chạy mất một phần, thậm chí ngay người trong Bạch gia cũng có ý đồ khác. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành to lớn này đã sắp sụp đổ.
Ngẩng đầu nhìn lên vị trí thành chủ, Bạch Khiếu Thiên ho khan một tiếng, mỉm cười tự giễu.
Vị trí thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn là chuyện Bạch Khiếu Thiên thậm chí không dám nghĩ tới, thế nhưng giờ hắn có thể ngồi mà lại chẳng dám ngồi, cũng chẳng có hứng thú ngồi.
Hắn là chi phụ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, theo lý mà nói sau khi hắn thăng cấp lên tông sư võ đạo, có đặt ở đâu cũng là người nổi bật, không cần chôn cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nhưng hắn không muốn chạy.
Không phải Bạch Khiếu Thiên trung thành gì với Bạch gia, thực tế đệ tử chi phụ như hắn tuy đãi ngộ không phải không tốt, nhưng ít nhất cũng kém chi chính, nói trong lòng không có oán hận rõ ràng là giả dối.
Hắn ở lại đây không phải muốn bảo vệ Bạch gia mà là toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bảo vệ nơi mang ký ức nửa đời của hắn.
Sở Hưu đã từng hỏi Bạch Vô Kỵ vì sao hắn muốn bảo vệ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đáp án của Bạch Vô Kỵ cũng như Bạch Khiếu Thiên, cho nên hai người một già một trẻ mới ở lại đây ổn định thế cục toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không để nó sụp đổ.
Bạch Vô Kỵ tới tìm Sở Hưu cầu viện, Bạch Khiếu Thiên biết, cũng đồng ý, nhưng hắn không ôm hy vọng gì.
Dựa vào người ngoài như vậy không bằng bản thân liều mạng một lần. Hắn không ngăn cản chẳng qua là mong Bạch Vô Kỵ có thể tránh được kiếp này, tiếp tục sống sót.
Còn bản thân hắn ư, sinh ra ở đây, sống tại đây, cuối cùng có chết ở đây cũng là một lựa chọn rất tốt.
Đúng lúc này một đệ tử đột nhiên hốt hoảng chạy vào nói: “Thành chủ! Không xong rồi! Người của Tà Cực Tông đã đánh tới cửa rồi!”
Bạch Khiếu Thiên vung tay lên nói: “Nói bao lần rồi, ta không phải thành chủ, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã không có thành chủ nữa rồi.
Đừng có sợ, Tà Cực Tông tới thì sao? Trước đó Tà Cực Tông còn chẳng dám lớn tiếng nói chuyện với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta. Dù là lúc này rồi cũng đừng đánh mất thể diện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta!”
Nói xong cầm binh khí trực tiếp đi ra đại sảnh.
Bên ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, vài trăm võ giả Tà Cực Tông mang theo ma khí cùng sát khí dữ tợn nhìn chăm chằm vào tòa thành băng trước mắt.
Mặc dù Tà Cực Tông chỉ có mấy trăm người, nhưng mấy trăm người này lại là toàn bộ tinh nhuệ của Tà Cực Tông, đủ hủy diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ đã thoi thóp này.
Người dẫn đầu là một võ giả toàn thân bao phủ trong áo đen, quanh người tỏa ra chấn động ma khí quỷ dị, dung hơp với thiên địa nguyên khí xung quanh, thậm chí nhuộm mặt đất đầy tuyết trắng thành màu đen.
Người này chính là điện chủ Tế Ma Điện, Yến Lưu Băng của Tà Cực Tông.
Mặc dù người này không có danh tiếng gì trên giang hồ, nhưng trong Tà Cực
Tông lại là một vị đại nhân gần với tông chủ.
Tà Cực Tông nhẫn nhịn phát triển trong khu vực Bắc Nguyên, trong Tà Cực Tông có vài điện, mỗi người đều có chức vụ của mình, Tế Ma Điện của Yến Lưu Băng phụ trách tế lễ ma thần.
Năm trăm năm trước khi Tà Cực Tông còn là một thành viên dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, Tế Ma Điện thờ cúng Độc Cô Duy Ngã, nịnh bợ trắng tợn tới cực điểm. Cho nên trong thời đại đó điện chủ Tế Ma Điện có địa vị cực cao, thậm chí giống với tông chủ Tà Cực Tông, có thân phận Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo.
Đương nhiên cho dù giờ Tà Cực Tông đổi đối tượng tế lễ, thực lực vẫn bất phàm như vậy.
Lúc này nhìn lên đầu tường Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Thiên Tà, ngươi làm việc thế nào vậy? Một Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã sắp sụp đổ đến nơi rồi cũng khiến ngươi trọng thương như vậy à?
Rõ ràng là một công lao, cuối cùng lại khiến ngươi làm thành một trò cười.”
Trước đó Tà Cực Tông để một tiểu bối như Diệp Thiên Tà tới đối phó với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không phải khinh thường mà là Tà Cực Tông cố ý gây dựng công lao và chiến tích cho Diệp Thiên Tà, để sau này hắn thuận lợi tiếp quản Tà Cực Tông.
Thời điểm đó lòng người trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã bàng hoàng, bản thân Diệp Thiên Tà cũng có lực lượng sánh vai với tông sư võ đạo, muốn hủy diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thành vấn đề.
Trong thế hệ trẻ, chỉ duy nhất Sở Hưu từng có chiến tích hủy diệt thế lực trong ca dao giang hồ. Giờ nếu Diệp Thiên Tà có thể diệt trừ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, chưa nói sánh vai với Sở Hưu, chí ít trên Long Hổ Bảng hắn có thể vượt qua Phương Thất Thiếu, trở thành đệ nhất Long Hổ Bảng.
Thế nhưng ai ngờ nổi một chuyện đơn giản như vậy mà hắn cũng làm hỏng chuyện.
Diệp Thiên Tà vẻ mặt uất ức nói: “Tên Bạch Hàn Phong kia không chịu nổi một đòn, ai ngờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại có người đột phá lên cảnh giới tông sư võ đạo, hơn nữa còn chưa quen thuộc lực lượng đã lập tức ra tay liều mạng.
Hắn muốn chết cũng chẳng sao, nhưng ta còn chưa sống đủ. Nếu ta không chạy e rằng hắn sẽ kéo ta đồng quy vu tận mất!”
Nói lại thì Diệp Thiên Tà cũng vô cùng uất ức.
Trước đó hắn lóc cóc tới giúp Bái Nguyệt Giáo, kết quả chẳng được lợi lộc gì thì thôi còn bị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo quở trách một hồi. Nói ra thì còn chẳng bằng Sở Hưu được mời tới giúp.