"Hình như bộ lạc Cáp Tư Lỗ nhận được một thanh đao, nghe nói là do tổ tiên bọn họ là ma thần thượng cổ để lại. Bọn họ tin chắc dựa vào thanh đao này mình có thể khôi phục vinh quang cho tổ tiên, khu trục kẻ ngoại lai.
Những bộ lạc này, đặc biệt là bộ lạc nằm sâu trong Đế La Sơn Mạch có địch ý rất lớn đối với chúng ta. Bộ lạc Cáp Tư Lỗ là một trong những bộ lạc có địch ý lớn nhất với chúng ta.
Ti chức trả một khoản lớn mua chuộc được người có giao hảo với bộ lạc Cáp Tư Lỗ, lén lút quan sát thanh đao đó rồi quay về miêu tả cho ti chức.
Đó là một thanh loan đao như vầng trăng tròn, bên trên tỏa ra ma khí và khí tức sắc bén, nhưng có tổn hại, có vết nứt và vết rạn.
Trên thân đao còn có một hàng chữ, hắn cũng ghi chép lại. Tuy những chữ kia hơi khác so với văn tự của Đại La Thiên, nhưng có thể đọc được, chắc chắn không phải chữ viết của đám man tộc kia.
Ta chỉ hiểu được mấy chữ, hình như trên đó viết tiểu lâu xuân vũ gì đó, có lẽ là tên man tộc kia nhớ nhầm vài nét nên mấy chữ khác không rõ lắm.
Đám người man tộc này thường xuyên gây chuyện, cứ nghe bọn chúng nói khôi phục vinh quang tổ tiên gì gì đó là biết chắc chắn bọn chúng đang có ý xấu.
Sau khi phát hiện, ta cảm thấy không ổn nên báo cho quận trưởng đại nhân.
Nhưng đám man tộc kia vẫn không động thủ, cho nên chuyện này cũng không quá cấp bách, được tổng kết cùng những tài liệu khác báo về cho tổng bộ.”
Sau khi Kha Sát thuật lại toàn bộ mọi chuyện, Sở Hưu đã có thể khẳng định thanh đao kia chắc chắn là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!
Ma đao hạ giới lại bị đám bộ lạc man tộc này coi là thần binh của tổ tiên, đúng là nực cười.
Sở Hưu gật đầu nói: “Những người khác có thể đi, Kha Sát lưu lại, tiện đây thu dọn thi thể ở bên ngoài đi.”
Mọi người rời khỏi như trút được gánh nặng, còn Kha Sát thầm cười khổ trong lòng.
Hung uy của Sở Hưu quá khủng khiếp, hắn không muốn ở lại một mình bên cạnh Sở Hưu, nhưng càng không dám cự tuyệt.
Sở Hưu gõ bàn nói: “Trong khu vực Nam Man, thực lực của những bộ lạc man tộc kia mạnh tới đâu? Ví như như bộ lạc Cáp Tư Lỗ mà ngươi nhắc tới ấy?”
Tuy bây giờ Sở Hưu đang hỏi chuyện về man tộc, nhưng Kha Sát cứ cảm thấy thực chất đối phương chỉ quan tâm tới thanh đao kia.
Nhưng Kha Sát cũng không dám hỏi nhiều, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực lực của đám man tộc này cũng không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Tất cả man tộc cộng lại thì không bàn, chỉ riêng man tộc trong phạm vi Thương Ngô Quận chúng ta đã không dễ giải quyết.
Hệ thống võ đạo của đám man tộc này khác với chúng ta, bọn chúng cũng có một số chiến sĩ cường đại, sử dụng các loại bí pháp là có thể sánh vai với cường giả võ đạo, không dễ đối phó. Hơn nữa bọn chúng còn có rất nhiều bí thuật cần nhiều người sử dụng, uy lực phối hợp cũng không nhỏ.
Ta chỉ có thể nói, trong số các bộ lạc man tộc, bộ lạc nhỏ một chút thì tương đương với tông môn có võ giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ.
Còn bộ lạc lớn một chút phối hợp với bí pháp quỷ dị hoàn toàn có thể giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
May là đa số bộ lạc gần Thương Ngô Quận ta chỉ là bộ lạc nhỏ, chỉ có sâu trong Đế La Sơn Mạch mới là bộ lạc lớn.”
Sở Hưu tiếp tục gõ bàn nói: “Vậy bộ lạc Cáp Tư Lỗ gì đó là lớn hay là nhỏ?”
Kha Sát cười khổ nói: “Cũng là bộ lạc lớn, bằng không tì chức đã không cần mua chuộc man tộc khác âm thầm tìm hiểu.
Nếu ti chức tự đi vào, rất có thể vào được mà ra không được.”
Thật ra thực lực đám man tộc ở Thương Ngô Quận cũng trong dự đoán của Sở Hưu.
Dù sao ngay cả người của Hoàng Thiên Các cũng chết trong tay bọn chúng, lần trước man tộc bạo động còn chết mất một cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên thực lực không thể yếu được.
Cho nên Sở Hưu muốn giải quyết chuyện này cũng chẳng dễ dàng.
“Tình hình đám man tộc kia thế nào rồi?”
Kha Sát nói: “Lần trước sau khi man tộc bạo động, các chủ đại nhân đích thân dẫn người tới hủy diệt liên tục ba bộ lạc man tộc cỡ lớn, ép cho mấy bộ lạc man tộc trong Đế La Sơn Mạch liên kết lại xin tha, chuyện này mới kết thúc.
Các chủ cũng không muốn khai chiến triệt để với những bộ lạc man tộc kia, cho nên không giết tiếp. Từ đó trở đi các bộ lạc man tộc này cũng biết điều hơn nhiều, không gây chuyện nữa.
Nhưng mấy năm qua bọn chúng vẫn luôn như vậy, đợi tới lúc thực lực mạnh hơn là nhảy ra gây chuyện, bị giết một chầu là thành thật, là một lũ nhớ ăn không nhớ đòn.”
Giọng nói của Kha Sát đầy vẻ khinh thường, không hề cảm thấy thực ra mình cũng coi là man tộc.
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai đi theo ta tới biên giới bộ lạc man tộc thăm dò tình hình một chút.”
Kha Sát lại cười khổ một tiếng, hình như mình bị vị đại nhân này nhìn trúng rồi, nhưng hắn đành gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm sau, Sở Hưu căn dặn những người khác xong, y dẫn Kha Sát rời thành, chuyện này khiến đám người không biết nên nói gì cho phải.
Vị đại nhân này đúng là bốc đồng, mới nhậm chức ngày thứ hai mà nói đi là đi, chẳng quan tâm tới việc gì.
Nhưng thực ra Sở Hưu còn quản cái gì? Y cũng lười bày mưu tính kế, tăng cường thực lực vân vân... cho Hoàng Thiên Các
Tới cửa thành, lần này có hai võ giả Hoàng Thiên Các canh gác, thấy Sở Hưu bèn vội vàng hành lễ.
Sở Hưu dẫn Kha Sát ra của thành, đang định bảo Kha Sát chỉ đường thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ cực lớn đang ập về phía mình.
Thân hình y đột nhiên lướt ngang sang trái hơn mười trượng, một mũi tên đen nhánh mang theo ngọn lửa diệt thế bắn thẳng về phía y.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn!
Sở Hưu thật sự không ngờ trong Đại La Thiên này y lại được thấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Nhưng mũi tên này và Diệt Tam Liên Thành Tiễn vẫn có chút khác biệt, lực lượng tịch diệt ít hơn một chút, trong ngọn lửa diệt thế lại mang chút thần vận khác, nhưng lại giống tới chín phần mười.
Những nơi mũi tên đi qua, ngọn lửa diệt thế bá đạo làm bốc hơi tất cả mọi lực lượng, hiển nhiên thực lực của người bắn tên kia đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Sở Hưu né được mũi tên này nhưng không biết vì sao cảm giác nguy hiểm trong lòng y vẫn chưa mất.
Chỉ trong chớp mắt, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, giờ khắc này rốt cuộc Sở Hưu cũng thấy được, mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn vừa rồi chỉ là hư ảo, ngọn lửa diệt thế rung động hư không nhưng lại không có thứ gì.
Mũi tên thật sự đã cách y chưa tới mười trượng!
Ảo thuật thật khủng khiếp!
Khoảnh khắc này Sở Hưu thầm giật mình.
Y tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật, trong cùng cấp độ thì linh giác của y đã là đỉnh phong.
Nhưng cho dù như vậy, y vẫn bất tri bất giác bị lừa, nói chính xác hơn không phải y trúng ảo thuật mà người xuất thủ đã đạt tới cảnh giới ngưng ảo thành
thật. Ngoài cửa thành Kha Sát và hai võ giả canh gác của Hoàng Thiên Các cũng nhìn chằm chằm vào mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn giả, sắc mặt hoảng sợ.
Chương 1507 Đánh lén bất ngờ
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn được kết thành, phật quang lóng lánh chiếu rọi, giới tử nạp tu di, không gian vặn vẹo, Diệt Tam Liên Thành Tiễn kia bị thủ ấn này vặn vẹo tới bùng nổ, lực lượng tản mác ra cũng đánh lui Sở Hưu hơn mười trượng.
“Lại là công pháp dị đoan của đám Thiên La Bảo Tự, đúng là đáng ghét.”
Giữa hư không hiện lên gợn sóng, một hòa thượng mặc áo đen, bên trên thêu kín các loại phù văn huyền bí, sắc mặt âm trầm xuất hiện trước mắt Sở Hưu.
Nói hắn là hòa thượng là vì đầu hắn để trọc, hơn nữa trên người đeo chuỗi tràng hạt đen nhánh.
Quả nhiên thực lực của đối phương là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa dựa theo chấn động tỏa ra trên người chứng minh hắn cũng không yếu, ít nhất cũng hơn loại Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương và Lăng Vân Tử.
Thấy cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hiện thân, Kha Sát và hai đệ tử Hoàng Thiên Các lập tức đóng cửa thành, mở trận pháp trốn lên trên tường thành, vừa chạy đi thông báo cho các võ giả Hoàng Thiên Các khác.
Không phải bọn họ cố ý không giúp Sở Hưu mà trong tình huống này với thực lực của bọn họ thì có xông lên cũng bị người ta giơ tay đập chết.
Sở Hưu mới nhậm chức ngày thứ hai đã thể hiện thái độ mạnh mẽ bá đạo như vậy, bọn họ có trung thành với Sở Hưu mới gọi là lạ.
Sở Hưu cũng không quan tâm tới bọn họ mà nheo mắt nhìn hòa thượng kỳ quái kia nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ban đầu lúc ở Lăng Tiêu Thành nhìn trộm ta là ngươi, trước đó trên đường đi nhìn trộm ta cũng là ngươi, ta không nhớ mình đắc tội với cường giả như ngươi lúc nào.”
Hòa thượng kỳ quái kia cười quái dị nói: “Ta là cung chủ Ma Lợi Kha của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, thuộc Vishnu Điện, Phạm Giáo. Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn của chi phái nào, cũng không quan tâm ngươi có phải quận trưởng của Hoàng Thiên Các hay không. Bây giờ mau nói cho ta biết rốt cuộc ngươi học được ngọn lửa diệt thế từ đâu!”
Sau khi nghe đối phương là người của Phạm Giáo, Sở Hưu thầm nhủ không tốt, mình chủ quan rồi.
Thật ra công pháp trên người Sở Hưu đều không có vấn đề, chưa tính những công pháp hạ giới, cho dù vận dụng công pháp của Độc Cô Duy Ngã cũng có thể lấy cớ.
Y hoàn toàn có thể nói là khi sư tổ chi phái của mình giao chiến với Sở Hưu, trong lúc chém giết đã mô phỏng ra, sau năm trăm năm thôi diễn đã dần dần học được, coi như biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Nhưng trên người Sở Hưu còn có một môn công pháp khá đặc thù, đó là ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Thần Cung, Shiva Điện, Phạm Giáo.
Hiện giờ Phạm Giáo vẫn là đại phái ở Tây Vực, cho dù đặt lên toàn bộ Đại La Thiên vẫn là cấp bậc đỉnh phong.
Thật ra Sở Hưu cũng bị những điển tịch của Cửu Phượng Kiếm Tông lừa gạt.
Trong những điển tịch đó có giới thiệu, những cường giả tông môn của Đại La Thiên sẽ không tùy tiện tới địa bàn của người khác.
Một là diện tích của Đại La Thiên rất rộng lớn, hai là dễ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Ai ngờ Sở Hưu lại trùng hợp như vậy, hai vực đông tây cách nhau xa xôi mà cũng có người của Phạm Giáo tới xem lễ, còn vừa vặn chứng kiến Sở Hưu sử dụng ngọn lửa diệt thế.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Không hỏi một tiếng đã động thủ, đây là tác phong của Phạm Giáo các ngươi à?
Sư tổ chi phái ta trong thời thượng cổ rất nổi tiếng, từng quen biết nhiều cường giả, trao đổi công pháp, biết ngọn lửa diệt thế của Phạm Giáo các ngươi cũng có gì là lạ? Đây là sư tổ của Phạm Giáo các ngươi cho sư tổ của chi phái ta.”
Ma Lợi Kha sắc mặt tối đen, trực tiếp mắng chửi: “Nói láo!
Đại Hắc Thiên Thần Cung là Phạm Giáo ta thành lập năm ngàn năm trước để đối phó với Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự.
Ngọn lửa diệt thế cũng được sáng tạo ra để khắc chế Tịnh Liên Phật Quang của Hóa Sinh Các.
Chẳng lẽ sư tổ của chi phái các ngươi còn có thể vượt thời gian, tới năm ngàn năm sau học ngọn lửa diệt thế hay sao?”
Sở Hưu lập tức im lặng, bị người ta bóc mẽ ngay trước mặt như vậy, đúng là xấu hổ.
Ma Lợi Kha lạnh lùng nói: “Nói mau, rốt cuộc ngươi học được ngọn lửa diệt thế như thế nào!
Từ năm trăm năm trước... Từ khi Đại Hắc Thiên Thần Cung không còn ở đây, truyền thừa của ngọn lửa diệt thế chỉ được một số trợ thủ của Phạm Giáo ta nắm giữ, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Nói, có phải ngươi phát hiện Đại Hắc Thiên Thần Cung không?
Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nói ra, bằng không đợi ta phế bỏ tu vi của ngươi, kéo ngươi vào Huyễn Hoặc Thần Cảnh, cho ngươi trầm luân trong Luyện Ngục vô biến, đến lúc đó cảm giác chẳng hề dễ chịu đâu.
Đừng tưởng ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, là quận trưởng của Hoàng
Thiên Các thì ta không dám động tới ngươi.
Phạm Giáo ta truy tìm tung tích Đại Hắc Thiên Thần Cung đã năm trăm năm, ta tiếp nhận việc này cũng hơn trăm năm rồi.
Bất cứ ai ngăn cản đều là kẻ địch của Phạm Giáo ta!
Võ Tiên, cũng không phải Phạm Giáo ta chưa từng giết!”
Năm trăm năm trước Đại Hắc Thiên Thần Cung mang theo manh mối mà Phạm Giáo phát hiện, đi vòng qua mấy đại phái ở Nam Vực, thử nghiệm đi vào tổ địa trong truyền thuyết rồi một đi không trở lại, không còn tin tức.
Phạm Giáo điều tra việc này đã năm trăm năm, cuối cùng đưa ra kết quả là Đại Hắc Thiên Thần Cung không vẫn lạc trong tay các đại phái ở Nam Vực, cũng không chết trong tay đám man tộc kia.
Trước khi thử đi vào tổ địa, bọn họ còn liên lạc với Phạm Giáo một lần, nhưng sau đó là không còn tin tức, vô ảnh vô tung.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ có đi vào tổ địa thành công không, hay gặp bất trắc gì đó.
Đại Hắc Thiên Thần Cung gánh vác nhiệm vụ của Phạm Giáo, tìm hiểu các bí ẩn về tổ đị. Cho nên dẫu năm trăm năm đã trôi qua, Phạm Giáo vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Đại Hắc Thiên Thần Cung.
Điện chủ của ba điện Brahma, Shiva, Vishnu dưới trướng cung chủ đều là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, luân phiên tìm kiếm manh mối về Đại Hắc Thiên Thần Cung.
Hơn nữa cho dù không xét tới chuyện tổ địa, Đại Hắc Thiên Thần Cung cũng là thần cung mạnh nhất trong Phạm Giáo.
Trước đây Phạm Giáo bị Thiên La Bảo Tự áp đảo cực kỳ nghiêm trọng, cho nên các cường giả trong Shiva Điện với sức chiến đấu mạnh nhất phối hợp với nhau nghiên cứu ra ngọn lửa diệt thế, sáng tạo ra Đại Hắc Thiên Thần Cung, dùng để khắc chế Tịnh Liên Phật Quang của Thiên La Bảo Tự.
Cho nên các thần cung của Phạm Giáo, Đại Hắc Thiên Thần Cung có thực lực mạnh nhất, thậm chí cung chủ đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên. Ngoài ra trong Đại Hắc Thiên Thần Cung còn có năm cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Nhiều cường giả như vậy lại một đi không trở lại, sống không thấy người, chết không thấy xác, dù sao cũng phải có một câu trả lời.
Ma Lợi Kha tiếp nhận việc này đã hơn trăm năm, đã đi gần hết bốn vực đông tây nam bắc nhưng vẫn không có manh mối, cho nên hắn đã định về Tây Vực bàn giao lại chuyện này.
Tới Lăng Tiêu Thành quan sát tỷ võ chỉ là hắn đột nhiên nổi hứng, không ngờ lại được thấy ngọn lửa diệt thế trong trận tỷ võ!
Từ khi Đại Hắc Thiên Thần Cung mất tích, Phạm Giáo chưa từng gây dựng lại. Tuy những cung chủ vẫn có thể tu luyện ngọn lửa diệt thế, nhưng chỉ là phụ tu, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Vậy lai lịch ngọn lửa diệt thế trên người Sở Hưu là ở đâu, không cần nói cũng biết.
Không ngờ hắn đã chuẩn bị bàn giao lại việc này mà lại thấy manh mối, đây chính là cơ duyên mà trời cao ban cho Ma Lợi Kha hắn!
Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu Tông, hắn luôn âm thầm đi theo Sở Hưu, nhưng có người của Hoàng Thiên Các, hắn cũng không tiện ra tay.
Dọc con đường này tuy Ma Lợi Kha có nhòm ngó nhưng cũng sợ dẫn các cường giả Hoàng Thiên Các tới nên hắn vẫn luôn nhẫn nhịn. Mãi tới khi Sở Hưu tới Thương Ngô Quận, hắn cũng xác nhận trong Thương Ngô Quận không có cường giả Thiên Địa Thông Huyền, Ma Lợi Kha mới hiện thân ra tay.
Chương 1508 Tựa như mộng ảo, là hư mà cũng là thật 1
Khi Sở Hưu nghe thấy bốn chữ năm trăm năm trước, trong mắt y lập tức toát lên một luồng thần quang.
Những thứ trước kia còn thấy mù mờ, hiện giờ đã hiểu.
Những đại phái như Hoàng Thiên Các và Phạm Giáo, bọn họ không chỉ biết hạ giới tổ địa mà còn biết trong tổ địa có người.
Chỉ có điều điểm khác biệt là chắc Phạm Giáo đã tìm được manh mối gì đó, nhưng manh mối này ở khu vực Nam Man, không thuộc phạm vi thế lực của Phạm Giáo, bọn họ không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, đành phái Đại Hắc Thiên Thần Cung lén lút xuống hạ giới.
Hơn nữa nghe Ma Lợi Kha nói thì hắn cũng không chắc chắn liệu Đại Hắc Thiên Thần Cung có tới hạ giới thành công hay không, cho nên hắn mới chất vấn Sở Hưu rốt cuộc y lấy đâu ra ngọn lửa diệt thế chứ không khẳng định Sở Hưu có liên quan tới hạ giới.
Người của Phạm Giáo cũng không ngờ, thật ra Đại Hắc Thiên Thần Cung đã thành công, trong tình huống không có chìa khóa Thông Thiên mà họ vẫn đưa tất cả mọi người tới hạ giới an toàn.
Chỉ có điều tạo hóa trêu ngươi, có thể nói Phạm Giáo đúng là xui xẻo tới cực hạn.
Nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung xuống hạ giới trễ hơn một chút, gặp lúc Côn Luân Ma Giáo bị tiêu diệt, võ lâm chính đạo tổn thương nguyên khí trầm trọng, Thiên Môn lại bị Độc Cô Duy Ngã giết tới mức chỉ còn một hơi thở, vậy Đại Hắc Thiên Thần Cung sẽ là thế lực vô địch.
Một vị nửa bước Võ Tiên, năm cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đủ để tung hoành trong giang hồ thời đại đó.
Còn nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung xuống hạ giới sớm hơn một chút, bỏ lỡ thời điểm Côn Luân Ma Giáo quật khởi, chỉ cần không trêu chọc Thiên Môn hay võ lâm Chính đạo thì cũng không có vấn đề gì.
Kết quả Đại Hắc Thiên Thần Cung lại chọn đúng thời gian trùng hợp nhất để xuống hạ giới.
Côn Luân Ma Giáo đang lúc đỉnh phong, Độc Cô Duy Ngã hùng bá giang hồ, Ninh Huyền Cơ tài hoa tuyệt thế, võ lâm chính đạo cũng có đủ loại cường giả tầng tầng lớp lớp.
Đó là quãng thời gian mà giang hồ rối loạn nhất, cũng là cường đại nhất, có rất nhiều thế lực vượt trội so với Đại Hắc Thiên Thần Cung, chỉ có thể nói là bọn họ không may.
Lúc này Sở Hưu cũng nghĩ tới một điều, một điều trước đây y luôn coi nhẹ.
Sở Hưu vẫn luôn suy nghĩ làm sao để trở lại hạ giới, lúc đầu y đặt hy vọng vào Thiên Môn.
Bây giờ y đã có thể khẳng định, Thiên Môn có liên hệ với Đại La Thiên, chỉ cần tìm được điểm liên hệ, không khéo y có thể trở về.
Nhưng y lại quên, Đại Hắc Thiên Thần Cung còn dẫn tất cả mọi người trong thần cung đi tới hạ giới, nếu bọn họ đi được thì y cũng đi được.
Lúc này Sở Hưu nhìn về phía Ma Lợi Kha, không ngờ trong mắt cũng lóe lên sát ý.
Ma Lợi Kha điều tra chuyện Đại Hắc Thiên Thần Cung tới hơn trăm năm, chắc chắn trên người hắn có những manh mối liên quan tới Đại Hắc Thiên Thần Cung năm xưa.
Xử lý hắn, không chừng mình có thể tìm được manh mối Đại Hắc Thiên Thần Cung đi tới hạ giới năm xưa.
Bên phía Ma Lợi Kha còn định ép hỏi Sở Hưu, nhưng không ngờ hắn lại thấy trong mắt Sở Hưu lóe lên sát ý. Chuyện này khiến Ma Lợi Kha sửng sốt.
Tên này định làm gì? Bây giờ hắn nên bỏ trốn giữ mạng chứ? Sao hắn còn dám để lộ sát ý với mình?
Đúng lúc này, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ.
Đao quang lóng lánh phủ kín thiên địa, tất cả mọi thứ đều bị đao này chia cắt, tựa như trên trời dưới đất không thứ gì chống đỡ được lưỡi đao sắc bén này.
Thấy Sở Hưu còn dám chủ động xuất thủ, Ma Lợi Kha hừ lạnh nói: “Cứng đầu không chịu nghe lời, muốn chết à!”
Kha Sát trên cửa thành quan chiến bất giác há hốc mồm.
Vị quận trưởng đại nhân này sao lại cậy mạnh đến vậy, bây giờ hắn đang đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sao hắn còn dám chủ động xuất thủ. Chuyện này khiến Kha Sát không biết nên mô tả ra sao.
Bộ tăng bào màu đen của Ma Lợi Kha lay động, tiếp đó tay hắn niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt thiên địa xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Lấy hai người làm trung tâm, khu vực trăm trượng bị bóp méo triệt để, tạo thành một bong bóng màu khổng lồ bảy màu, người ngoài không cách nào thấy cảnh tượng bên trọng.
Lúc này đám người Từ Phùng Sơn từ trong phủ quận trưởng vội vàng chạy ra, thấy cảnh này, ai nấy hoảng sợ, vội vàng hỏi Kha Sát: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Kha Sát cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ta vừa ra khỏi thành thì thấy tên này đánh lén quận trưởng đại nhân.
Đây là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta còn không dám tới gần nữa là.”
Mọi người ở đây đều im lặng, giao chiến cấp bậc này thì bọn họ còn không có tư cách nhúng tay vào.
Từ Phùng Sơn và Tần Chung liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cười khổ.
Bọn họ đã biết mà, đi chuyến này chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ Thương Ngô Quận này lại nguy hiểm đến vậy.
Ban ngày ban mặt mà có người dám tập kích quận trưởng của Hoàng Thiên Các ngay bên ngoài phủ quận trưởng, có còn luật pháp hay không?
Hơn nữa người xuất thủ còn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nguy hiểm vượt ngoài tưởng tượng của hai người.
Đúng lúc này trong quả cầu lớn kia, Sở Hưu lại đột nhiên nhíu mày.
Đao ý Phá Tự Quyết chém lên không, trước mặt đã không còn bóng dáng Ma Lợi Kha.
Bong bóng khổng lồ kia là một loại lĩnh vực, vốn dĩ vạn vật quy nguyên của Phá Trận Tử là thứ khắc chế lĩnh vực nhất mới đúng.
Nhưng lĩnh vực mà Ma Lợi Kha bố trí lại cực kỳ đặc thù, nó không phải lĩnh vực điều khiển thiên địa nguyên khí bình thường mà là lĩnh vực tinh thần.
Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trực thuộc Vishnu Điện là nơi am hiểu ảo thuật và công kích tinh thần nhất.
Ma Lợi Kha thân là điện chủ, hắn đã tu luyện ảo thuật tới cực hạn, đạt tới mức ngưng ảo thành thật.
Phá Trận Tử có thể quy nguyên mọi lực lượng thành lực lượng cực âm, nhưng đây hoàn toàn là tinh thần lực hư ảo, vừa vặn khắc chế hiệu quả của Phá Trận Tử.
Đối phương vốn là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, giờ còn khắc chế cả binh khí của Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã rơi xuống hạ phong.
Thân hình Ma Lợi Kha xuất hiện ở bốn phía xung quanh Sở Hưu, đủ các phương vị, cứ như hóa thân ngàn vạn.
Những bóng người này đồng thời mở miệng nói: “Đừng cố giãy dụa, đừng phản kháng, ngoan ngoãn khai ra lai lịch của ngọn lửa diệt thế, nơi này trời cao hoàng đế xa, không ai tới cứu ngươi đâu.”
Vô số âm thanh đồng thời mở miệng, không khác nào ma âm rót vào tai, vang vọng trong đầu Sở Hưu, chấn động tới mức đầu óc y đau nhức.
Sở Hưu thở dài một tiếng, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, từng thân hình trước mắt bỗng mơ hồ vặn vẹo, chỉ có một bóng người là rõ ràng.
Một khắc sau, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém xuống, thời gian và không gian ngưng bặt, thân hình kia cũng bị Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngưng đọng giữa không trung.
Ngay khoảnh khắc đao này chém xuống, Sở Hưu bỗng cảm thấy không đúng.
Một khắc sau, đao thế đảo ngược, một đóa sen đen đã xuất hiện dưới chân Sở Hưu từ lúc nào không hay. Đóa sen đen nở rộ, cánh sen như lưỡi đao nóng rực, mang theo ngọn lửa diệt thế chém về phía Sở Hưu.
Chương 1509 Tựa như mộng ảo, là hư mà cũng là thật 2
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngăn cản những cánh sen kia, đồng thời quanh người Sở Hưu cũng tỏa ra ngọn lửa diệt thế, dùng ngọn lửa diệt thế đối phó với ngọn lửa diệt thế, khiến nó tịch diệt.
Nhưng so với ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế của Ma Lợi Kha còn mang theo uy áp về tinh thần, có thể tan rã nguyên thần.
Dù sao hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau khi học được ngọn lửa diệt thế không phải chỉ tu luyện đơn thuần mà bổ sung thêm lý giải về võ đạo của bản thân vào.
“Phản ứng nhanh chóng lắm, ta có thể cảm giác được ngươi tu luyện một môn bí pháp tinh thần của giới Đạo môn, chậc chậc, Đạo Phật Ma, đồng tu ba đạo, rốt cuộc chi phái của ngươi là gì?
Đáng tiếc, ngươi có biết nhiều hơn cũng vô dụng, thật thật giả giả, là ảo hay là thật? Ngươi làm sao xác định thứ ngươi thấy là thật?”
Bóng người mà Sở Hưu đang nhắm vào không ngờ lại trở nên mơ hồ rồi vặn vẹo biến mất, còn thân hình Ma Lợi Kha lại xuất hiện ở một hướng khác, nhìn y như cười như không.
Thấy cảnh này trong lòng Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Có thể nói Ma Lợi Kha là kẻ địch khó giải quyết nhất mà y từng gặp.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, cho dù bảo Sở Hưu xuống hạ giới liều mạng giao chiến với Hư Từ và Rama, y cũng dám xuất thủ, cũng có sức đánh một trận.
Có lẽ căn cơ lực lượng của Ma Lợi Kha này còn không bằng Hư Từ và Rama, nhưng chỉ riêng chiêu ảo thuật quỷ dị vô cùng của hắn, đã ít võ giả cùng cấp bậc có thể đối phó được.
Nói chính xác hơn phải là không cách nào làm gì được hắn.
Ma Lợi Kha vung tay, trong không gian này vô số đóa sen đen nở rộ, mỗi đóa sen đen lại bùng lên một ngọn lửa diệt thế.
Vô vàn đóa sen đen bay về phía Sở Hưu, bây giờ y cũng không thể phân biệt được rốt cuộc những thứ này là thật hay là giả.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, tay kết ấn quyết, pháp tướng Phật Đà hiển hiện sau lưng.
Pháp tướng Phật Đà kia bên trái trang nghiêm túc mục, phật quang rực rỡ, Đại Nhật Như Lai chiếu sáng vạn cổ.
Bên phải lại phẫn nộ dữ tợn, đầu sinh ba mắt, Đại Hắc Thiên Ma Thần hủy diệt thế gian.
Chỉ trong chớp mắt phật quang nóng rực và ngọn lửa diệt thế lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh, lực lượng này khiến Ma Lợi Kha cũng hơi đổi sắc.
Không ngờ hắn lại kết hợp ngọn lửa diệt thế và công pháp của Phật môn lại với nhau, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Giờ khắc này trong lòng Ma Lợi Kha đã có một suy đoán mơ hồ.
Có lẽ Đại Hắc Thiên Thần Cung xảy ra chuyện bất trắc gì đó nhưng bị sư tổ trong chi phái của tiểu tử này phát hiện, hơn nữa nhận được ngọn lửa diệt thế, trải qua nhiều năm nghiên cứu mới đạt tới trình độ này.
Hắn không nghĩ đây là Sở Hưu sáng tạo ra, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi, làm sao mà dung hợp hai loại thuộc tính tới mức hoàn mỹ như vậy được?
Nhưng cho dù là Cổ Tôn thì đã làm sao? Đúng là các đại phái không muốn trêu chọc vào Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên, nhưng điều kiện đầu tiên là giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì về lợi ích.
Bây giờ chi phái của Sở Hưu nắm giữ manh mối về Đại Hắc Thiên Thần Cung, cho dù sư phụ y là Cổ Tôn, Phạm Giáo cũng nhất định phải tra hỏi cho ra nhẽ!
Lúc này dưới lực lượng của Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần thiêu đốt, những đóa sen đen vô tận đã biến mất.
Nhưng toàn bộ bọn chúng đều là giả, tất cả đều là giả, đòn vừa rồi của Sở Hưu cũng chỉ là hao phí lực lượng!
Ma Lợi Kha cười đắc ý, đang định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện lĩnh vực của mình bị xé thành một vết rách, trời khóc đổ mưa máu, đột nhiên hàng lâm!
Ảo thuật của Ma Lợi Kha đã cường đại tới mức khiến Sở Hưu không còn cách nào.
Như thật như ảo, ngươi cho rằng là giả thì lại là thật, ngươi cho rằng là thật nhưng lại là giả.
Dưới ảo thuật như vậy, sớm muộn gì Sở Hưu cũng bị mài chết.
Cho nên sau khi ngưng tụ Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần, y bất chấp tiêu hao khi thi triển hai loại võ kỹ chí cường, sử dụng sang Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú.
Lực lượng của Đại Bi Chú bắt nguồn từ ác ý và lực lượng mặt trái âm trầm nhất.
Bất cứ hư ảo thật giả gì đứng trước nó cũng là vô nghĩa, trời khóc đổ mưa máu, tất cả không còn chỗ trú thân.
Lại thấy hư ảnh ma thần giữa không trung xé rách thiên địa, giơ tay chộp về phía mình, Ma Lợi Kha cười lạnh nói: “Thi triển đồng thời hai loại võ kỹ chí cường, cơ thể của hậu bối nhà ngươi đúng là rất mạnh, còn chịu được chấn động nhường này.
Nhưng ngươi tưởng ta chỉ am hiểu ảo thuật chứ phương diện khác không bằng võ giả cùng cấp hay sao?”
Sau khi Ma Lợi Kha dứt lời, quanh người hắn tỏa ra một làn sương mù hỗn độn, bao phủ toàn thân, kéo dài mấy trăm trượng, như một con mãng xà khổng lồ quấn quanh cánh tay ma thần kia.
Làn sương mù hỗn độn dần dần để lộ thực thể, hóa thành rõ ràng, không ngờ lại biến thành ngàn con mãng xà, bao vây lấy ma thần.
Đây là thần thú mà Vishnu Điện thờ cúng, rắn khổng lồ Ananta, trong truyền thuyết đây con rắn khổng lồ đã bầu bạn bên cạnh thần Vishnu.
Đúng là Ma Lợi Kha am hiểu ảo thuật nhất, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng biết một số vô cùng bí thuật của Phạm Giáo, cho dù lực lượng của Đai Bi Chú khó giải quyết, nhưng đừng hòng đánh trọng thương hắn.
Nhưng ngay lúc này, quanh người Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát ra khí huyết vô biên.
Cột máu xông thẳng tới chân trời, không ngờ y lại lập tức thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp cầm Phá Trận Tử trong tay chém như điên về phía Ma Lợi Kha.
Nhân lúc Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú xé rách ảo cảnh kia, Sở Hưu phải lập tức tấn công Ma Lợi Kha.
Ma Lợi Kha nhíu mày, hắn đã nhìn ra Sở Hưu định liều mạng nhưng hắn lại không muốn liều mạng. Không phải hắn sợ chết, hắn không tin Sở Hưu có thể uy hiếp đến hắn, mà là hắn lo Sở Hưu sẽ chết.
Hắn còn phải tra hỏi tung tích Đại Hắc Thiên Thần Cung từ miệng Sở Hưu, nếu Sở Hưu chết, vậy phải làm thế nào?
Cho nên Ma Lợi Kha đành phải hao hết sức lực chống cự lại áp lực từ cánh tay ma thần do Đại Bi Chú huyễn hóa, vừa chống cự lại Sở Hưu, còn không thể quá nặng tay, vì hắn sợ mình giết chết Sở Hưu, khiến cho manh mối duy nhất đứt đoạn.
Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc lực lượng của Đại Bi Chú hao hết, Ma Lợi Kha cười ha hả nói: “Giờ thì ngươi còn thủ đoạn gì nữa nào? Ta đã nói rồi, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, khai hết ra, không chừng còn giữ được một cái mạng. Bây giờ khí huyết của ngươi đã thiêu đốt sạch sẽ, có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ta cũng làm người tốt một lần, sau khi đọc ký ức sẽ tiễn ngươi lên đường!”
Ma Lợi Kha vung tay, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí hỗn độn hóa thành con rắn lớn trực tiếp cuốn lấy thân hình của Sở Hưu, hai mắt Ma Lợi Kha bùng lên thần quang, xung quanh như vòng xoáy trùng trùng điệp điệp, hút lấy Sở Hưu vào trong.
Ma Lợi Kha trực tiếp thi triển tinh thần lực của bản thân tới mức cao nhất, có vậy mới đọc được toàn bộ tinh thần lực của Sở Hưu.
Chương 1510 Khó phân thật giả, thắng hiểm Thông Huyền
Nhưng một khắc sau, mảnh vỡ ký ức đã như dòng lũ ồ ạt đánh vào, khiến sắc mặt Ma Lợi Kha tái nhợt, thậm chí không khống chế nổi trí nhớ của mình.
Đây không phải mảnh vỡ trí nhớ của một người mà là của mười mấy người, mấy trăm người, thậm chí mấy ngàn người.
Ma Lợi Kha thậm chí không kịp xem xét cẩn thận nội dung trong mảnh vỡ ký ức, nếu không phải tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, không khéo chỉ trong chớp mắt đã bị xung kích thành kẻ ngốc.
“Sao lại như vậy? Không thể nào! Sao trong đầu một người lại có nhiều mảnh vỡ ký ức như vậy?”
Lúc này Sở Hưu bị bao phủ trong vòng xoáy lại mỉm cười quỷ dị với Ma Lợi Kha: “Nhưng ta, đâu phải là người.”
Ma Lợi Kha lập tức biến sắc, nhưng không đợi hắn phản ứng lại, một thanh trường đao mang theo ma khí sâu thẳm đã nhô ra từ hậu tâm hắn, xuyên thủng cả người hắn.
Chỉ trong chớp mắt, ma khí cường đại đột nhiên bộc phát, đao khí sắc bén trên thân đao xé tan kinh mạch toàn thân của Ma Lợi Kha, không lưu lại cho hắn chút sinh cơ nào.
Cho dù sinh cơ đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng Ma Lợi Kha vẫn dựa vào tinh thần lực cường đại của bản thân cố quay đầu lại nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch phía sau, trợn tròn hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?”
“Như ngươi nói đó thôi, thật thật giả giả, như ảo như thật, ngươi nói xem là bắt đầu từ lúc nào?”
Không đợi Ma Lợi Kha trả lời, trong tay Sở Hưu đã tỏa ra một luồng lực lượng tịch diệt cực mạnh, tiêu diệt hoàn toàn sinh cơ còn lại của Ma Lợi Kha!
Rút đao ra, ném thi thể của Ma Lợi Kha sang một bên, Sở Hưu thở dài một tiếng.
Lúc này sắc mặt y đã trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên tinh thần lực và nguyên thần đã tiêu hao tới cực hạn.
Sở Hưu giả cũng tiêu tan theo, một luồng tinh thần lực ẩn vào trong đầu Sở Hưu.
Tâm ma tặc lưỡi trong đầu Sở Hưu: “Đây là kẻ tu luyện tinh thần lực tới mức cao nhất trong số các võ giả mà ta từng chứng kiến.
Thậm chí hắn có thể dung nhập tinh thần lực vào thiên địa này, xây dựng một trạng thái thật thật giả giả, như thật như ảo, đúng là hiếm thấy, hiếm thấy.”
Sở Hưu đã không rảnh mà để ý tới lời đánh giá của tâm ma, bây giờ tinh
thần lực của y tiêu hao quá độ, đầu đau như muốn nứt, di chứng còn nghiêm trọng hơn thiêu đốt khí huyết.
Theo Sở Hưu, mức độ nguy hiểm của trận chiến lần này gần ngang với lúc đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn của Quân Vô Thần.
Tuy căn cơ lực lượng của Sở Hưu rất cường đại, gặp cường giả vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì y cũng có sức đánh một trận, thắng bại chưa rõ.
Gặp cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thực lực tương đối mạnh như Rama, Hư Từ ở dưới hạ giới thì Sở Hưu cũng tự tin mình có nhiều thủ đoạn để giữ mạng.
Nhưng gặp phải loại cường giả như Ma Lợi Kha, tinh thần lực cường đại tới cực hạn, sử dụng ảo thuật vô cùng tinh diệu, số thủ đoạn mà Sở Hưu có thể sử dụng để đối phó với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên nhìn bên ngoài thì trận chiến này hai bên so đấu thực lực, nhưng Sở Hưu luôn chơi công tâm.
Ma Lợi Kha quá tự tin, theo hắn thấy trong số võ giả cùng cấp tuy có người mạnh hơn hắn nhưng gần như không ai có tinh thần lực và ảo thuật cao minh hơn hắn.
Trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn vậy, nói chi tới Sở Hưu.
Hơn nữa từ lúc đầu Sở Hưu luôn thể hiện võ đạo mạnh mẽ bá đạo, căn cơ lực lượng cực kỳ thâm hậu. Có thế nào hắn cũng không ngờ đòn trí mạng mà Sở Hưu dành cho hắn lại là ảo thuật.
Ma Lợi Kha cho rằng trước đó Sở Hưu thi triển đồng thời cả Song Diện Phật Đà và Đại Bi Chú, hai võ kỹ chí cường. Nhưng thực ra từ lúc đó trở đi, Sở Hưu đã truyền toàn bộ tinh thần lực của mình vào tâm ma, nhân lúc Đại Bi Chú xé rách lĩnh vực ảo thuật của Ma Lợi Kha, lại dung nhập tinh thần lực của bản thân vào trong, huyễn hóa thành bộ dạng của Sở Hưu.
Sau đó tâm ma bắt đầu mô phỏng lại dáng vẻ liều mạng tử chiến của Sở Hưu, thật ra đó là ảo thuật nhưng năng lực bắt chước của tâm ma quá mạnh, nó từng tiến vào nguyên thần của Sở Hưu, có thể nói là hiểu rất rõ về Sở Hưu, cho dù là người quen biết trong nhất thời nửa khắc cũng không nhận ra được, nói chi Ma Lợi Kha.
Nhưng tâm ma cứ tồn tại thêm một chút thì Sở Hưu lại tiêu hao một phần tinh thần lực, duy trì ảo thuật này, cho dù tinh thần lực của Sở Hưu không yếu, y cũng không giữ được bao lâu.
Một khi mọi chuyện có gì bất ngờ xảy ra, Sở Hưu bị Ma Lợi Kha phát hiện ra sai lầm, kế hoạch của y cũng thất bại trong gang tấc.
Trận chiến này cực kỳ gian nan hiểm trở, Ma Lợi Kha cũng trở thành vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đầu tiên chết trong tay y. Chỉ có thể nói Sở Hưu quá may mắn còn Ma Lợi Kha quá xui xẻo, hay nên nói là hắn quá tự tin.
Có lẽ theo Ma Lợi Kha, giải quyết một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu thì tự hắn ra tay là được, không cần về Phạm Giáo gọi thêm người.
Vạn nhất Ma Lợi Kha cẩn thận hơn, về Phạm Giáo triệu tập một số cường giả rồi mới ra tay, vậy Sở Hưu còn chẳng có cơ hội đánh cược.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đầu óc của Sở Hưu đã không đau đớn kịch liệt như trước, y mang thi thể Ma Lợi Kha vào trong Thương Nam Phủ.
Đám người Kha Sát vẫn ở cửa thành, nhưng bọn họ như bị dọa tới mức ngây ngốc, thậm chí không dám nói một câu.
Trước đó lĩnh vực ảo thuật của Ma Lợi Kha che giấu một khoảng thiên địa, bọn họ không thấy được thứ gì.
Sau đó bọn họ mới loáng thoáng chứng kiến có cánh tay ma thần xé rách thiên địa, lại có ngàn con rắn lớn lượn lờ xung quanh quanh.
Tiếp theo đó, lĩnh vực ảo thuật tiêu tan, bọn họ thấy Ma Lợi Kha bị Sở Hưu đâm chết, cảnh tượng như phá hỏng quan niệm sống của bọn họ.
Bọn họ từng thấy cảnh giới thấp đánh bại cảnh giới cao, nhưng đó là chuyện của võ giả cấp thấp.
Còn bây giờ, Sở Hưu lại đâm chết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngay trước mặt bọn họ, chuyện này chấn động tới mức bọn họ không nói ra lời.
Hiện tại đã không ai không phục Sở Hưu.
Tuy quận trưởng tiền nhiệm cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng tuổi tác đã cao, có thể chiến đấu với võ giả cùng cấp hay không còn là ẩn số. Còn Sở Hưu lại dùng tu vi Chân Hỏa Luyện Thần giết chết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngay trước mặt bọn họ. Chuyện này còn có hiệu quả chấn nhiếp cao hơn lúc Sở Hưu chém chết Tôn Càn Thành tới một vạn lần.
Đồng thời bọn họ cũng thầm mặc niệm trong lòng.
Nếu Tôn Càn Thành thấy cảnh này, chắc chắn hắn không dám làm trái ý Sở Hưu.
Thậm chí Sở Hưu có nói với hắn băng là nóng, lửa là lạnh, vợ ngươi ở nhà bàn luận triết lý nhân sinh với người đàn ông khác, hắn cũng lập tức tin tưởng, không hề do dự.
Chỉ có điều Từ Phùng Sơn và Tần Chung lại run rẩy.
Rốt cuộc Thương Ngô Quận này là nơi quái quỷ gì, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng tùy tiện xuất thủ, cũng tùy tiện bị giết chết. Chút thực lực đó của bọn họ đặt ở nơi khác còn là cao thủ, nhưng đặt đến đây đúng là không đáng chú ý.
Sở Hưu kéo thi thể vào thành, tất cả mọi người vô thức lùi lại một bước, ánh mắt đầy sợ hãi.
Sở Hưu nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Đây là kẻ thù của chi phái chúng ta, tới báo thù riêng. không liên quan tới Hoàng Thiên Các và chuyện ở Thương Ngô Quận, không cần lo lắng.”