Hơn nữa trước khi Tông Huyền bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng đã giao thủ với hắn vài chiêu, khiến hắn chịu thiệt, vô cùng uất ức.
Nói đơn giản hơn thì sau trận Đại chiến chính ma này, có người được lợi, có người được danh, chỉ có Diệp Thiên Tà chẳng kiếm được cái quái gì. Hơn nữa rõ ràng là trong địa bàn của mình, thực hiện một nhiệm vụ đơn giản mà thôi, kết quả hắn lại làm hỏng chuyện.
Yến Lưu Băng không nói gì, chỉ tiếc nuối lắc đầu.
Thực lực Diệp Thiên Tà đặt trong các các thế hệ của Tà Cực Tông đã rất không tồi, nhưng so với loại yêu nghiệt như Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh vẫn kém quá xa.
E rằng mình và tông chủ yêu cầu quá hà khắc với bọn họ rồi.
Đúng lúc này Bạch Khiếu Thiên mang người đi lên đầu tường nhìn người của Tà Cực Tông bên dưới lạnh lùng nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngày trước Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta còn trong thời đỉnh phong các ngươi có dám làm càn như vậy không?”
Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Hạng cáo mượn oai hùm cũng gọi là hổ được chắc? Đúng là làm trò cười cho cả thiên hạ!
Nếu không có cái xác chết kia giữ thể diện, ngươi tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi còn tồn tại được tới giờ hay sao?”
Bạch Khiếu Thiên cười lạnh nói: “Chẳng phải Tà Cực Tông các ngươi cũng bị một người chết như vậy dọa mấy chục năm hay sao?”
Im lặng một hồi, Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Ta không tới để nói nhảm với ngươi. Vì sao Tà Cực Tông ta đến, các ngươi đều biết rồi.
Bó tay chịu trói, giao toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng của cải trong đó, ta có thể tha cho các ngươi không chết.”
Một số đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sau lưng Bạch Hàn Thiên thậm chí đã có phần dao động.
Với thực lực Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiện tại, không cách nào ngăn cản Tà Cực Tông.
Giờ đối phương đã nói vậy, nếu bọn họ chống lại, khéo là uổng phí công sức.
Thấy biểu cảm những người khác, Bạch Khiếu Thiên thở dài một cái nói: “Nếu các ngươi muốn đầu hàng, vậy đầu hàng đi.”
Một số võ giả ở đây động tâm nhưng không ai đứng ra.
Làm phản ngay trước mặt mọi người, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn chưa vô sỉ tới mức này.
Nhưng đúng lúc này Bạch Hàn Thiên lại lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi có thể đầu hàng, ta lại không thể đầu hàng!
Giờ tất cả trận pháp trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã được ta khởi
động, một khi Tà Cực Tông các ngươi tấn công, ta sẽ tự hủy trận pháp. Cho dù toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ bị hủy diệt cũng không để các ngươi thành công!”
Yến Lưu Băng cười lạnh nói: “Lấy đồ của mình ra uy hiếp ta? Đúng là nực cười.
Các ngươi không muốn sống cũng chẳng muốn chết, vậy được, ta đem các ngươi ra hiến tế cho ma thần, để các ngươi nếm thử thế nào là sống không được chết cũng chẳng xong!”
Yến Lưu Băng không muốn nói nhảm với người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nữa, vừa định động thủ lại nghe một giọng nói vang lên.
“Hiến tế ma thần? Hình như ta có nghe lúc trước Tà Cực Tông các ngươi tế lễ Độc Cô Duy Ngã cơ mà? Sao giờ lại đổi thành tà ma quỷ quái gì khác à?
Tín ngưỡng không kiên định lại khoe khoang như vậy, rõ là nực cười!”
Dưới áo choàng đen gương mặt Yến Lưu Băng lóe lên thần sắc lạnh lùng.
Dám sỉ nhục Tà Cực Tông của hắn, rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?
Có điều khi hắn quay đầu lại thấy Sở Hưu mang một đám người đến, Yến Lưu Băng cùng Diệp Thiên Tà bên cạnh cùng biến sắc. Sao Sở Hưu lại ở đây.
Yến Lưu Băng cau mày nói: “Sở Hưu, nếu ta nhớ không nhầm Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thù oán với ngươi cơ mà. Chẳng lẽ giờ ngươi định lấy ơn báo oán, cứu giúp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay sao? Sở Hưu ngươi có lòng hảo tâm như vậy từ bao giờ thế?”
Nhìn đám người Tà Cực Tông, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta có ý tốt hay có ý xấu không cần các ngươi suy đoán. Giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã thuần phục dưới trướng Trấn Võ Đường của ta. Các ngươi, có thể cút.”
Khi đối mặt với Tà Cực Tông, thái độ của Sở Hưu chỉ có thể mô tả bằng hai chữ: Phách lối.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Sở Hưu, y đã có thể nói chuyện ngang hàng với Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo. Một môn phái dựa vào nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo mới tồn tại được như Tà Cực Tông, Sở Hưu thật sự không để trong mắt.
Huống hồ ngày trước Tà Cực Tông thân là phản đồ, phần lớn tông môn trong nhánh Ẩn Ma hận Tà Cực Tông tới nghiến răng nghiến lợi, cho nên Sở Hưu cũng không cần khách khí với hắn.
Sắc mặt Yến Lưu Băng lập tức trở nên âm trầm tới cực hạn, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi đúng là cuồng vọng không phân biệt phải trái nữa rồi!
Nể tình cùng là người trong giới Ma đạo, ngươi thành lập Trấn Võ Đường tại Bắc Yên, Tà Cực Tông ta trước nay chưa từng làm khó ngươi. Giờ chỉ là ân oán riêng tư giữa Tà Cực Tông ta cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhúng tay vào?”
Sở Hưu cười cười, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Dựa vào cái gì? Dựa vào lúc này ngươi thậm chí chẳng có tư cách gì bàn điều kiện nói quy củ với ta!
Muốn nói chuyện với ta thì gọi tông chủ Bái Nguyệt Giáo ra đây. Ngươi, còn chưa đủ tư cách!”
Mặc dù lời nói của Sở Hưu rất cuồng vọng, nhưng thực tế y cũng có tư cách để cuồng vọng.
Hơn nữa Yến Lưu Băng cũng biết điểm này.
Bằng không đường đường tông sư võ đạo, điện chủ Tế Ma Điện, trong Tà Cực Tông cũng là người có địa vị. Đổi lại là người khác chỉ thẳng mũi bảo hắn cút, có lẽ Yến Lưu Băng đã sớm coi hắn làm đồ tế, hiến lên cho ma thần.
Thế nhưng bị Sở Hưu mắng một câu cút, Yến Lưu Băng lại nghĩ tới chuyện nói lý với Sở Hưu. Có thể thấy trong lòng Yến Lưu Băng, hắn cũng bất giác đặt địa vị mình bên dưới Sở Hưu.
Nhưng liên tục bị Sở Hưu chửi hai lần, cho dù Yến Lưu Băng có tốt tính đến đâu cũng không nhịn nổi.
Quanh người hắn là hắc khí quỷ dị ăn mòn mặt đất dưới chân, khiến tuyết trắng bên dưới thành tuyết độc đen kịt.
Trong áo choàng là làn sương đen mù mịt, thậm chí ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần đứng sau lưng hắn.
Sở Hưu nheo mắt, lười nói nhiều với Yến Lưu Băng, định trực tiếp ra tay.
Thật ra nếu là người khác Sở Hưu cũng nói lý đôi chút. Có điều đối phương là Tà Cực Tông, vậy không cần.
Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, Tà Cực Tông lại là kẻ phản bội Côn Luân Ma Giáo, bị đông đảo võ giả nhánh Ẩn Ma hận tới thấu xương, thậm chí còn bị người ta hận hơn cả Bái Nguyệt Giáo.
Thân phận hai bên đã nói rõ hai bên không thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện, đánh cho sớm, giải quyết sớm.
Nhưng ngay lúc Sở Hưu vừa định xuất thủ, Lã Phụng Tiên lại đột nhiên bước lên một bước, giữ chặt Sở Hưu lại trầm giọng nói: “Sở huynh, tới địa vị hiện tại của ngươi nếu ngay hạng tôm tép cũng phải đích thân xuất thủ thì mất giá quá. Tên này, giao cho ta.”
Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích trong tay đi ra, đứng trước người Sở Hưu.
Đối với Sở Hưu mà nói, y làm việc chưa bao giờ để ý tới thể diện hay mất thể diện, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực. Nếu Sở Hưu thật sự muốn giết người, hắn mặc kệ đối phương là nam hay nữ, thân phận địa vị lớn hay nhỏ, nói chi tới thực lực cao hay thấp.
Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ra không chỉ vì lấy thể diện cho Sở Hưu, quan
trọng nhất là hắn thấy mình nợ Sở Hưu quá nhiều.
Chương 1007 Thực lực của Lã Phượng Tiên
Lần thứ nhất Sở Hưu bị vây công, mặc dù hắn cũng ra tay giúp đỡ, có điều chỉ là dệt hóa trên gấm mà thôi.
Còn lần trước Sở Hưu cứu hắn thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, người khác đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ trả lại ba phần.
Giờ Sở Hưu đã làm tới cả mười phần, Lã Phụng Tiên thậm chí không biết nên trả thế nào, chỉ có thể giúp Sở Hưu trong những chuyện đủ khả năng.
Sở Hưu biết tâm ý của Lã Phụng Tiên, huống hồ y cũng muốn xem xem sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Lã Phụng Tiên mạnh tới mức nào. Cho nên Sở Hưu không từ chối, y trực tiếp nói: “Vậy thì được, Lã huynh tới đi!”
Yến Lưu Băng thấy Sở Hưu với Lã Phụng Tiên còn nhường tới nhường lui, coi hắn như món hàng, không khỏi tức giận nói: “Các ngươi chết chắc rồi!”
Đối đầu với Sở Hưu có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Yến Lưu Băng thật sự lo lắng.
Nhưng đối dầu với một Lã Phụng Tiên chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Yến Lưu Băng chỉ cho rằng đối phương đang tự tìm đường chết.
Trong tuấn kiệt trẻ tuổi thế hệ này, Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền khi ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã khiến các tông sư võ đạo không dám khinh thường.
Bậc thứ hai là bọn Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc cùng Lã Phụng Tiên.
Mặc dù thực lực bọn họ cũng rất bất phàm, nhưng theo suy nghĩ của phần lớn người trong giang hồ, bọn họ kém hơn đám người Sở Hưu một bậc.
Đối đầu với Sở Hưu, Yến Lưu Băng không dám chắc chắn. Nhưng đối đầu với một Lã Phụng Tiên vừa mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chẳng lẽ y còn không chắc thắng?
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ cầm Phương thiên họa kích trong tay bước ra.
Thật ra Lã Phụng Tiên là người rất tốt tính, như Sở Hưu đôi khi miệng lưỡi rất ác, khiến đối phương nổi giận đùng đùng. Nhưng có lúc nào ngươi thấy Lã Phụng Tiên động thủ với người khác lại mở miệng chửi rủa không?
Cho dù Nhan Phi Yên và Việt Nữ Cung lừa hắn như vậy, , Lã Phụng Tiên cũng không nói gì quá đáng.
Hơn nữa cùng là người không nói năng hung hăng, khác với Lý Phi Liêm vừa ra tay đã muốn đoạt mạng đối thủ, Lã Phụng Tiên đứng ra đầu tiên là chắp tay thi lễ với Yến Lưu Băng. Sau tiếng hừ lạnh của Yến Lưu Băng hắn mới trực tiếp xuất kích đánh xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, khí thế hùng hồn cuồng bạo đột nhiên bộc phát, lật đổ thiên địa phá tan sơn hà!
Ngay khi Lã Phụng Tiên đánh ra đòn thế đó, Yến Lưu Băng lập tức biến sắc.
Không có bất cứ kỹ xảo biến hóa này, thứ đang có chỉ là lực lượng, lực lượng cực hạn, lực lượng khiến người ta tuyệt vọng!
Yến Lưu Băng hai tay kết ấn, ma khí màu đen bùng lên xung quanh người, huyễn hóa ra một ma thần đầu có hai sừng bước từ trong làn sương đen ra, kêu lên một tiếng chói tai, đón lấy đòn thế của Lã Phụng Tiên.
Công pháp của Tà Cực Tông chủ yếu là chữ ‘tà’.
Diệp Thiên Tà dùng thân người tu luyện công pháp hung thú đã đủ tà rồi, còn Yến Lưu Băng của Tế Ma Điện lại thông qua hài cốt ma thần từ thời thượng cổ truyền xuống, ngày đêm tế bại, đạt được một chút chân ý của ma thần. Sau đó hắn lại dùng cương khí mô phỏng lại, cũng cực kỳ quỷ dị.
Nhưng dưới đòn thế này của Lã Phụng Tiên, ma thần đầu có hai sừng kia trực tiếp bị đánh nát, nổ thành một làn sương đen.
Yến Lưu Băng đột nhiên biến sắc, ma khí màu đen sau lưng hắn huyễn hóa thành hai cánh, một bóng đen lướt qua, chớp mắt đã thối lui hơn mười trượng.
Đòn thế của Lã Phụng Tiên không hề dừng lại tiếp tục đập xuống trước mặt Yến Lưu Băng. Mặt đất lập tức nổ thành một cái hố lớn cỡ mười trượng, chấn động lan tỏa ra xung quanh khiến đất đai nứt nẻ không ngừng, vết rách không ngừng kéo dài. Chiêu này của Lã Phụng Tiên không ngờ lại tạo thành một cơn động đất cỡ nhỏ, uy thế sánh vai với thiên địa.
Cầm kích bước tới, Ma Thần Vô Song Kích được Lã Phụng Tiên thi triển tới cực hạn, mang theo khí thế cuồng bạo không gì sánh nổi tiếp tục đánh về phía Yến Lưu Băng.
Yến Lưu Băng gầm lên một tiếng, trong làn sương đen ngưng tụ vô số ma thần quỷ dị mọc ra hai cánh lao về phía Lã Phụng Tiên, nhưng đều bị Ma Thần Vô Song Kích của hắn đập nát.
Thật ra ma thần mà Tế Ma Điện thờ cúng không thật sự là ma thần mà chỉ là hung thú thượng cổ khá cường đại mà thôi, nhưng nó mang theo nhiều lực lượng quỷ dị, khiến những dân chúng ngu muội thời thượng cổ tế bái như ma thần.
Đã bao năm như vậy, Tà Cực Tông tìm được không ít thứ tương tự, cho nên trong Tế Ma Điện không chỉ thờ phụng một ma thần.
Chỉ có điều những thứ này trước mặt Lã Phụng Tiên đều yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, y không hề lo lắng gì về Lã Phụng Tiên.
Thật ra thực lực Lã Phụng Tiên cũng bị rất nhiều người trong giang hồ coi nhẹ.
So với Sở Hưu kết thù kết oán khắp nơi, Lã Phụng Tiên hầu như không có kẻ thù không chết không thôi trên giang hồ.
Cho nên chuyện này cũng khiến Lã Phụng Tiên rất ít khi ra tay toàn lực, khiến mọi người đánh giá thấp thực lực của hắn.
Đặc biệt là Yến Lưu Băng còn dùng thủ đoạn cương khí hóa hình đối phó với Lã Phụng Tiên, hành động này theo Sở Hưu thấy rõ ràng là tự tìm đường chết.
Lã Phụng Tiên được truyền thừa từ ai? Ma Thần tái thế Lã Ôn Hầu!
Trong thời thượng cổ vị này cường đại tới mức có thể khiến ma thần chân chính cúi đầu, mấy vật chết dùng cương khí hóa hình này mà muốn làm thương tổn tới Lã Phụng Tiên, đúng là nực cười.
Thấy thế công của mình đều hóa thành hư ảo trước mặt Lã Phụng Tiên, thậm chí bản thân cũng bị ép lui, Yến Lưu Băng gầm lên một tiếng, áo đen xốc lên ma khí gào thét. Rốt cuộc tướng mạo của hắn cũng hiện lên trước mặt mọi người.
Giờ coi như Sở Hưu đã hiểu vì sao Yến Lưu Băng lại luôn giáo mình trong áo choàng đen, bởi vì Yến Lưu Băng đã hoàn toàn không ra ‘hình người’.
Chỉ thấy bên mặt trái Yến Lưu Băng là một màu đen kịt, bên trên còn có ma văn.
Mặt bên phải của hắn lại nổi lên từng mạch máu thô kệch dữ tợn, đúng là không còn hình người nữa.
Không biết hắn tu luyện công pháp xảy ra vấn đề hay công pháp Tế Ma Điện vốn quỷ dị như vậy.
Ma khí vô biên hội tụ trong tay trái Yến Lưu Băng, tay trái của hắn lập tức trở nên tái nhợt, như bị rút sạch tất cả máu tươi.
Một tay duỗi ra, ma vân hội tụ, một bàn tay lớn do ma khí ngưng tụ thành che khuất cả bầu trời ầm ầm đánh xuống, chộp xuống đầu Lã Phụng Tiên!
Lúc còn trẻ Yến Lưu Băng to gan điên cuồng, hắn tình cờ nhận được một xương tay không giống xương người, ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Hắn lại còn cấy ghép khúc xương này vào tay trái mình, mặc dù nhận được lực lượng cường đại chẳng khác nào cánh tay ma thần nhưng cũng khiến dung mạo hắn bị hủy hoại, ma văn bên má trái của hắn xuất hiện chính vì vậy.
Nhưng cánh tay này lại vô cùng cường đại, một khí sử dụng thậm chí sẽ thôn tính khí huyết của hắn, cho nên nếu không phải lúc liều mạng Yến Lưu Băng hầu như không dám dùng tới. Có thể thấy giờ hắn đã bị Lã Phụng Tiên ép tới mức nào.
Nhưng đối mặt với đòn thế này, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không hề thay đổi.
Phương thiên họa kích trong tay hắn đột nhiên đổi thành thần binh Vô Song, uy thế vô cùng hung ác cuồng bạo. Một kích đánh ra, cánh tay ma thần ầm ầm vỡ vụn, thân thể Yến Lưu Băng cũng bị đòn thế này quất bay!
Chương 1008 Bàn bạc 1
Nhưng đối mặt với đòn thế này, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không hề thay đổi.
Phương thiên họa kích trong tay hắn đột nhiên đổi thành thần binh Vô Song, uy thế vô cùng hung ác cuồng bạo. Một kích đánh ra, cánh tay ma thần ầm ầm vỡ vụn, thân thể Yến Lưu Băng cũng bị đòn thế này quất bay!
Thực lực Lã Phụng Tiên mạnh mẽ thậm chí vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu.
Yến Lưu Băng kia mặc dù không có tiếng tăm gì trên giang hồ nhưng cũng có chút thực lực, dám dùng ma công tu luyện khiến bản thân hóa thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, người thường chưa chắc đã hạ thủ được.
Đặc biệt là đòn Ma Thần Chi Thủ cuối cùng của hắn, uy lực cực mạnh, nhưng vẫn bị Lã Phụng Tiên đánh bay.
Lã Phụng Tiên lúc thường luôn rất hiền hòa, nhưng một khi xuất thủ uy thế thật sự vô cùng cuồng bạo.
Yến Lưu Băng bị đòn này của Lã Phụng Tiên đánh bay xa mấy chục trượng, mắt miệng chảy máu tươi.
Ma khí quanh người tan hết, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt kinh hãi.
“Đi!”
Yến Lưu Băng không nói hai lời trực tiếp phun ra một chữ, mang theo người của Tà Cực Tông bỏ chạy.
Hắn cũng tính là thức thời, một Lã Phụng Tiên hắn đã không đánh nổi, nói chi Sở Hưu.
Quan trọng nhất là hắn chứng kiến vẻ hờ hững trong mắt Sở Hưu.
Không hề e ngại, thậm chí chẳng hề để ý. Nếu hắn ngoan cố chống cự đến cùng, chắc chắn Sở Hưu sẽ ra tay giết người.
Lúc này ngay những thủ hạ Trấn Võ Đường của Sở Hưu cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lã Phụng Tiên.
Bọn họ đều biết Sở Hưu và Lã Phụng Tiên là hảo hữu, thậm chí lần này Sở Hưu cố ý tới Đông Tề chính là để cứu Lã Phụng Tiên. Phong Mãn Lâu đã sớm lan truyền chuyện này ra khắp giang hồ.
Trước đó bọn họ còn nghi hoặc, Sở đại nhân thật nghĩa khí với bằng hữu, nhưng sao lại trả giá lớn đến vậy.
Còn giờ chứng kiến thực lực của Lã Phụng Tiên, mọi nghi hoặc đều tan biến.
Cho dù dùng ánh mắt thực dụng nhất để nhìn lại, kết giao với bằng hữu có thực lực như vậy cũng hết sức đáng giá.
Đúng lúc này Bạch Khiếu Thiên của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mang theo một đám đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đi ra thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở đại nhân đã cứu viện.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta cứu viện, ta cũng không có lý do vô
duyên vô cớ cứu giúp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi. Ta chỉ đang giữ gìn thứ thuộc về mình mà thôi.
Bạch Vô Kỵ đã bán Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cho ta, là thứ của ta đương nhiên ta phải giữ kỹ rồi.”
Gương mặt Bạch Khiếu Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt Sở Hưu cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Khiếu Thiên.
Giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có người này có thực lực mạnh nhất, hắn ngồi lên chức thành chủ cũng xứng danh.
Cho nên Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc tên này có chịu thần phục mình không.
Nếu đối phương có tâm tư khác, Sở Hưu cũng chẳng ngại giải quyết hắn ngay tại chỗ.
Dù sao y cũng chỉ cần một con chó nghe lời chứ không phải một con sói có hai lòng.
May là Bạch Khiếu Thiên không có dã tâm gì.
Cho dù Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gặp thời khắc nguy nan nhất, Bạch Khiếu Thiên cũng không bỏ trốn hay ngồi lên chức vị thành chủ, nói chi hiện tại.
Cho nên Bạch Khiếu Thiên chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức lên tiếng: “Nếu Vô Kỵ đã quyết định như vậy, đương nhiên tại hạ thần phục.”
Theo Bạch Khiếu Thiên, Sở Hưu tiếp quản Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là một chuyện tốt.
Chí ít với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã gây thù tứ phía, có Sở Hưu che chở có thể ngăn cản đa số những kẻ giá áo túi cơm mưu đồ bất chính.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Bạch thành chủ, ngươi lựa chọn rất chính xác.”
Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: “Sở đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không định làm thành chủ, chức thành chủ là của Vô Kỵ.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Bạch Vô Kỵ cũng hết sức kinh ngạc, hắn vội vàng nói: “Tam thúc, giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thực lực của thúc là mạnh nhất, thúc không làm thành chủ, làm sao ta làm được?”
Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: “Vô Kỵ, xưa nay ta chưa từng nghĩ tới chức vụ thành chủ này, vị trí này có thế nào cũng là của ngươi.
Giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không cần thực lực, chỉ cần ổn định.
Bối phận và danh tiếng ngươi đều có, còn ta chỉ là một đệ tử chi phụ mà thôi.
Mặc dù giờ thực lực ta thăng tiến, có điều uy danh chỉ có thế. Lời của ta chưa chắc đã có tác dụng bằng ngươi.
Cho nên chức vụ thành chủ vẫn là của ngươi, ta chỉ phụ trách giúp đỡ từ bên cạnh thôi là được.”
Bạch Vô Kỵ còn định nói gì đó, có điều thấy ánh mắt kiên định của Bạch Khiếu Thiên, hắn đành gật đầu đáp ứng.
Sở Hưu vỗ tay một cái nói: “Các ngươi đã giải quyết xong vấn đề của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, giờ cũng nên nói chuyện của Trấn Võ Đường ta thôi.”
Bạch Vô Kỵ rất biết điều, hắn trực tiếp cung kính chắp tay nói: “Sở đại nhân có gì căn dặn xin cứ nói thẳng.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đi báo cho những thế lực có liên quan tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi, bảo bọn họ năm ngày sau tới Trấn Võ Đường nghị sự.
Tạm thời ngươi không cần biết nội dung nghị sự, chỉ cần biết bất luận lúc nào Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi cũng phải đứng về phía ta vô điều kiện.”
Sở Hưu nhìn Bạch Vô Kỵ cùng Bạch Khiếu Thiên một hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Thậm chí, kể cả giờ ta bảo các ngươi đi chịu chết!”
Bạch Vô Kỵ hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Vâng thưa đại nhân!”
Nói xong, Sở Hưu dẫn người đi khỏi.
Sau khi đám người Sở Hưu đi khỏi, Bạch Vô Kỵ mới thở dài một hơi nói: “Tam thúc, thúc nói xem lần này ta quyết định như vậy có phải sai lầm hay không?”
Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: “Không sai, ngươi làm tốt lắm. Toàn bộ khu vực Bắc Yên này, chỗ dựa tốt nhất chỉ có Sở Hưu, không ai thích hợp hơn hắn.
Hơn nữa Sở Hưu nói rất đúng, giờ cho dù Sở Hưu bảo chúng ta đi chết, chúng ta cũng chỉ có thể làm theo lời hắn.
Bởi vì nếu không có Sở Hưu, e là chúng ta sẽ chết còn nhanh hơn!”
Lúc này Sở Hưu tạm thời không có thời gian lo chuyện đám người Bạch Vô Kỵ nghĩ ra sao. Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, y lập tức triệu tập nhân thủ, để tất cả các tông môn thế gia, các thế lực võ lâm lớn lớn nhỏ nhỏ đã thần phục Trấn Võ Đường tập trung tại Trấn Võ Đường bàn bạc.
Sở Hưu không để lộ nội dung cuộc họp, có điều đại đa số các thế lực võ lâm nhận được tin đều thấy có vẻ không phải là chuyện ốt.
Với tính cách của Sở Hưu, chỉ cần y chịu yên ổn đừng gây chuyện trong võ lâm Bắc Yên, các đại tông môn đã phải vái trời vái đất rồi. Đương nhiên giờ xem ra chuyện này chỉ là một mơ ước xa vời mà thôi.
Năm ngày sau, trước Trấn Võ Đường tại Yên Kinh Thành đã có không ít người của các thế lực lớn tới, có điều một số người cũng không vội bước vào Trấn Võ Đường mà ở lại bên ngoài tìm hiểu tin tức, bàn bạc gì đó.
“Tôn chưởng môn, các ngươi biết lần này Sở đại nhân định làm gì không?”
“Ai mà biết được chứ? Đại chiến chính ma vừa mới kết thúc, không phải ngài ấy lại định làm chuyện lớn gì đấy chứ?”
Chương 1009 Bàn bạc 2
Có người cười lạnh nói: “Ngu ngốc! Đổi lại là người khác có lẽ không làm chuyện gì lớn, nhưng các ngươi còn chưa rõ tính cách của vị Sở đại nhân này hay sao?
Đại chiến chính ma vừa kết thúc hắn đã xuất hiện ra tay trong Việt Nữ Cung, giết chết Lâm cung chủ của Việt Nữ Cung, cuối cùng còn khiến mọi chuyện huyên náo hồi lâu.
Một người như vậy mà ngươi bảo ta lần này hắn gọi chúng ta tới đây nói chuyện phiếm, bản thân ngươi có tin hay không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức nghẹn họng.
Nếu là người khác có lẽ bọn họ còn phân tích tính toán, có điều người này là Sở Hưu, bọn họ thật sự không hiểu được.
“Đúng rồi, nghe nói Thẩm Phi Ưng có quan hệ khá gần với Sở Hưu, chẳng bằng chúng ta tới chỗ Thẩm Phi Ưng tìm hiểu thử xem?”
Người vừa lên tiếng trước đó cười lạnh nói: “Đừng phí công, cho dù Thẩm Phi Ưng có biết cũng chẳng nói cho các ngươi đâu.
Giờ Cự Linh Bang không phải Cự Linh Bang trước đó, chỉ là con rối cho Trấn Võ Đường mà thôi.
Còn Thẩm Phi Ưng kia là do Sở Hưu đẩy lên chức vị bang chủ, rõ ràng là chó săn trung thành của Sở Hưu. Nếu Sở Hưu không cho hắn nói, ngươi nghĩ hắn dám nói chắc?”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, đương nhiên đa phần là vô dụng.
Thậm chí chính bọn họ còn không phát hiện không biết từ lúc nào Sở Hưu đã phát triển tới mức bọn họ phải run sợ. Thậm chí bất cứ chuyện gì dính tới Sở Hưu, bọn họ chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Trong lúc bọn họ tranh luận càng lúc càng náo nhiệt, cánh cửa lớn của Trấn Võ Đường bị đẩy ra, Sở Hưu bước tới nói: “Chư vị đã tới rồi sao phải vất vả chờ đợi ngoài này? Vào ngồi đi.”
Thấy Sở Hưu đã tự mình tới mời, mọi người xung quanh đành gật đầu cùng Sở Hưu tiến vào Trấn Võ Đường.
Lúc này Tôn Thường Lễ chưởng môn Song Nguyệt Môn thấy con Thanh Không Chuẩn buộc ngoài cửa Trấn Võ Đường không khỏi tấm tắc lấy làm lạ: “Là hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn còn non, thứ này rất hiếm thấy, không ngờ giờ vẫn còn Thanh Không Chuẩn còn sống.
Thanh Không Chuẩn vỗ cánh một cái bay được mười dặm, cơ thể cực kỳ cường đại, chất thịt cũng cực ngon. Nghe nói sau khi ăn có thể tăng cường tốc độ thân pháp.”
Sở Hưu quay đầu nhìn lại nói: “Tôn chưởng môn còn nhận ra con Thanh Không Chuẩn còn non này? Chẳng lẽ Tôn chưởng môn từng có nghiên cứu đối với hung thú?”
Tôn Thường Lễ ngượng ngùng trả lời: “Khiến Sở đại nhân chê cười rồi. Thật ra không phải tại hạ có nghiên cứu đối với hung thú mà là có sở thích ăn uống hơi lạ. Ta đọc được mô tả về thanh Không Chuẩn trong một số điển tịch nói về mỹ vị trân quý thời thượng cổ.”
Sở Hưu hiểu ra gật đầu nói: “A, hóa ra là vậy, nếu là điển tịch thượng cổ, vậy chắc chắn không sai.
Đường Nha, Nhạn Bất Quy, các ngươi làm thịt con súc sinh này đi rồi đem xuống bếp. Bảo bọn họ muốn kho muốn xào muốn hấp gì thì tự tính, làm mười mấy mâm đồ ăn ra chiêu đãi chư vị gia chủ chưởng môn.”
Đám người Tôn Thường Lễ ngây ngẩn, đặc biệt là Tôn Thường Lễ. Hắn vội vàng nói: “Sở đại nhân đừng coi là thật, tại hạ nói đùa thôi mà.
Con Thanh Không Chuẩn này sau khi trưởng thành thậm chí sánh ngang tông sư võ đạo, giết đi ăn thịt như vậy chẳng đáng tiếc lắm sao?”
Sở Hưu liếc mắt nhìn Thanh Không Chuẩn rồi lạnh nhạt nói: “Chờ thứ này trưởng thành khéo ta đã bồi dưỡng được hơn mười tông sư võ đạo rồi.
Huống chi ta buộc nó ở cửa là muốn để nó trông cửa giữ nhà. Kết quả con súc sinh này ăn của ta uống của ta, lại suốt ngày ra vẻ không phục không cam lòng, còn chẳng bằng một con chó trông cửa, ta nuôi nó làm gì? Vừa hay dùng nó chiêu đãi chư vị.”
Lời này của Sở Hưu như có ý khác, khiến sắc mặt đám chưởng môn gia chủ này đều lộ vẻ kỳ quái.
Thịt Thanh Không Chuẩn rất thơm ngon, là mỹ vị trong chốn nhân gian.
Hơn nữa thứ này chỉ có thể gặp được chứ cầu cũng chẳng có. Dù sao người thường cũng không xa xỉ như Sở Hưu, dùng hung thú làm đồ ăn. Chuyện này khiến đám chưởng môn gia chủ ăn như gió cuốn, còn âm thầm chửi mắng Sở Hưu này phung phí của trời.
Sở Hưu an vị trên ghế chủ lẳng lặng nhìn mọi người ăn xong thức ăn rồi mới hỏi: “Chư vị, hương vị thế nào?”
Tôn Thường Lễ đứng ra đầu tiên tặc lưỡi thở dài: “Quả không hổ là thịt hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn, ngon tới mức không thể dùng ngôn ngữ mô tả, còn ngon hơn mô tả trong điển tịch.
Lần này nhờ ơn của Sở đại nhân, bằng không khéo cả đời chúng ta cũng không được ăn bảo bối quý giá đến vậy.”
Sở Hưu cười cười nói: “Chư vị, còn nhớ khi Trấn Võ Đường vừa thành lập, mọi người đều cho rằng Sở Hưu ta là loại ma đầu lạm sát kẻ vô tội, ai cũng kháng cự không?”
Mặc dù ăn đồ của Sở Hưu, nhưng nghe câu này mọi người ở đây đồng thời nhếch miệng.
Giờ Sở Hưu ngươi vẫn là một ma đầu lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa giờ bọn họ
vẫn muốn kháng cự.
Có điều kết quả của kháng cự là phá gia diệt môn, cho nên bọn họ không thể không khuất phục.
Sở Hưu như không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mọi người, y tiếp tục nói: “Thật ra con người ta luôn làm theo đạo lý. Điểm tốt lớn nhất của Sở Hưu ta là tuyệt đối không bạc đãi người mình..
Thật ra trên giang hồ phân chia Chính Ma đâu có rõ ràng nặng nề như vậy? Chư vị có thể vỗ lương tâm nói thử, rốt cuộc lợi ích bản thân quan trọng hơn hay phân chia Chính Ma quan trọng hơn không?”
Nhìn mọi người ở đây một hồi, Sở Hưu cười nói: “Trong mắt ta, chư vị đều lựa chọn cái sau. nếu chọn cái trước chắc chư vị đã không xuất hiện ở đây mà mai phục ngoài Yến Kinh thành tìm cơ hội ám sát tên ma đầu ta đây, trừ hại cho giang hồ rồi.”
Mọi người ở đây đều cười ngượng ngùng vài tiếng, không ai nói gì, thực tế đúng là như vậy.
Kẻ có thù với Ma đạo là danh môn chính phái.
Thế nào là danh môn chính phái? Chí ít ngươi phải thành danh môn rồi mới được xưng là chính phái.
Những thế gia nhỏ môn phái nhỏ trên giang hồ như bọn họ trước nay luôn là cỏ đầu tường, thật ra không mấy để tâm tới phân chia Chính Ma.
Sở Hưu vỗ mạnh bàn, dọa mọi người giật mình.
Y dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Nói nhiều như vậy thật ra tổng kết lại chỉ có một câu: Đi cùng Sở Hưu ta tuy không đến mức ngày ngày ăn ngon uống say nhưng chí ít ta sẽ không quên chư vị, giờ có một chuyện tốt đang chờ chư vị đây.”
Mọi người ở đây vừa nghe Sở Hưu nói vậy, trong lòng lại căng thẳng.
Bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức nghĩ Sở Hưu nói chuyện tốt thì tin ngay là chuyện tốt.
Tôn Thường lễ thận trọng nói: “Xin hỏi Sở đại nhân, chuyện tốt mà ngài nói rốt cuộc là chuyện gì?”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Chư vị biết thân phận của ta rồi đó. Trong nhánh Ẩn Ma ta từng đọc không ít điển tịch liên quan tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa, trong đó còn ghi chép một số chuyện rất thú vị.
Ngày trước một số đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chôn bảo vật khắp giang hồ, vừa hay gần Đại Quang Minh Tự có hai nơi.
Chương 1010 Cần ngươi làm gì?
Có điều chư vị cũng biết rồi đó, đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự rất thích xen vào việc của người khác. Nếu ta tùy tiện đào bảo vật e rằng sẽ phát sinh xung đột với mấy tên hòa thượng đó, cho nên việc này cần nhờ chư vị.
Đến lúc đó chư vị tạm thời chuyển gia tộc mình tới gần Đại Quang Minh Tự, quang minh chính đại đào kho báu. ta sẽ cho các ngươi vị trí đại khái, chỉ cần đào được, vậy bảy thành là của các ngươi, ta chỉ cần ba thành.”
Vừa nghe xong câu này, mọi người xung quanh lập tức lên tiếng bàn tán ầm ĩ, nhưng không ai dám tán đồng, vì chuyện này thật sự quá điên cuồng.
Ai cũng biết Cực Bắc Hoang Nguyên là địa bàn của Đại Quang Minh Tự, giờ Sở Hưu bảo bọn họ di chuyển gia tộc môn phái tới đó, rõ ràng là khiêu khích uy nghiêm Đại Quang Minh Tự.
Quan trọng là bọn họ còn đào kho báu xung quanh Đại Quang Minh Tự, rõ ràng là chọc giận Đại Quang Minh Tự nặng nề hơn.
Đừng nói Đại Quang Minh Tự, cho dù đổi lại là bọn họ cũng không chấp nhận được chuyện người lạ tới cửa nhà mình, đông đào một xẻng, tây lại đào một xẻng.
Cho nên những người bên dưới lập tức nói: “Sở đại nhân, không phải chúng ta không giúp, mà là chúng ta thật sự không làm được chuyện này.”
“Đúng vậy, đó là Đại Quang Minh Tự, làm sao chúng ta dám làm vậy?”
“Hơn nữa di chuyển toàn bộ gia tộc là một công trình lớn, cho dù chỉ tạm thời thôi cũng tiêu tốn không ít công sức.”
Mọi người ở đây ngươi một câu ta một câu, hầu hết đều là tiếng phản đối, không ai tán thành.
Sở Hưu im lặng nhìn mọi người, không nói một lời.
Đại sảnh vốn ầm ĩ lúc này lại im ắng tới quỷ dị. Mọi người cảm nhận được bầu không khí không đúng lập tức im bặt, không dám nói thêm điều gì.
Đợi tới khi đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hưu mới lạnh lùng nói: “Thịt Thanh Không Chuẩn vừa rồi ăn có ngon không?”
Lời này của Sở Hưu rất nhẹ, nhưng ý lạnh lập tức xông lên trong lòng bọn hắn, khiến bọn họ run rẩy, thiếu chút nữa phun hết thịt Thanh Không Chuẩn ra.
Giờ bọn họ mới hiểu trước đó Sở Hưu chỉ nói một câu đã lập tức làm thịt con Thanh Không Chuẩn rốt cuộc có ý gì.
Thịt Thanh Không Chuẩn rất ngon, vậy ta mời các ngươi ăn một bữa thịt hung thú, rất rộng lượng, cũng rất hào sảng.
Giờ ta có việc cần nhờ các ngươi, các ngươi lại ra sức khước từ, như vậy không hợp với quy củ. Sở Hưu ta mà phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ăn của người ta rồi khó mà lên tiếng, Sở Hưu thậm chí đã làm thịt hung thú
giữ cửa đãi bọn họ, nếu bọn họ còn cự tuyệt, vậy thứ gì đang chờ bọn họ? Không cần nhiều lời.
Những gia chủ chưởng môn ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức đoán ra toàn bộ ý tứ của Sở Hưu.
Cho nên lúc này bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.
Nếu sớm biết chuyện này, trước đó bọn họ không nên ăn chỗ thịt kia.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu gõ bàn một cái lạnh nhạt nói: “Chư vị, ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, đơn giản là lo về Đại Quang Minh Tự mà thôi.
Chẳng qua các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ một việc, đó là luật pháp không phạt nhiều người.
Cho dù các ngươi chọc giận Đại Quang Minh Tự thì đã sao? Chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự lại giết sạch các ngươi được chắc? Thậm chí Đại Quang Minh Tự sẽ không lén lút chèn ép các ngươi, vì các ngươi nhiều người.”
Mọi người ở đây suy nghĩ cẩn thận lại, có vẻ cũng có lý.
Mặc dù Đại Quang Minh Tự cũng có lúc vì thù oán riêng mà ra tay giết người, có điều chuyện này luôn rất hiếm thấy.
Những thế gia môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ bọn họ cộng lại cũng tới mười mấy, không cần lo Đại Quang Minh Tự giết sạch bọn họ. Nếu vậy đối phương không phải Đại Quang Minh Tự mà là Côn Luân Ma Giáo rồi.
Có điều tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bị Đại Quang Minh Tự ghi thù cũng không phải chuyện đáng khoe khoang gì, cho nên đám người vẫn còn muốn từ chối.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại dùng giọng trầm trầm nói: “Chư vị, trước khi nói tốt nhất phải suy nghĩ cho kỹ vào. Hòa thượng Đại Quang Minh Tự có thiện tâm không nỡ lạm sát kẻ vô tội. Nhưng Sở Hưu ta không phải người rộng lượng gì đâu.
Ăn của ta, uống của ta, kết quả lại không chịu làm việc cho ta. Người như vậy còn cần làm gì?”
Mọi người ở đây trong lòng lạnh buốt. Lúc này bọn họ mới nhớ lại có vẻ lúc ở cửa Sở Hưu cũng nói với con Thanh Không Chuẩn như vậy.
Lúc đó y nói với Thanh Không Chuẩn nhưng cũng là nói với bọn họ.
Trong sảnh tĩnh lặng như tờ, không ai dám phản kháng nhưng cũng không ai đồng ý, cứ giằng co như vậy.
Đúng lúc này, một võ giả trung niên để hai hàng ria mép đứng dậy cười ha hả nói: “Sở đại nhân đã nói đến vậy rồi, nếu ta từ chối chẳng phải không nể mặt Sở đại nhân à?
Phùng gia ta đáp ứng chuyện này. Lát nữa về ta sẽ triệu tập đệ tử di chuyển tới Đại Quang Minh Tự.”
Nói xong gia chủ Phùng gia quay người định đi.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Phùng gia chủ, nhìn bộ dáng ngươi e là không phải muốn di chuyển tới Đại Quang Minh Tự mà là tới báo tin cho Đại Quang Minh Tự?”
Gia chủ Phùng gia quay người cười cười xấu hổ nói: “Sao lại như vậy được? Sở đại nhân hiểu lầm rồi.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Rốt cuộc là ta hiểu lầm hay ngươi coi ta là kẻ ngu đây?
Phùng gia chủ, con ngươi gia nhập Đại Quang Minh Tự làm đệ tử, bối phận ngang với Tông Huyền, còn là sư đệ Tông Huyền. Ngày trước ngươi khoe khoang chuyện này bao lâu cơ mà.
Giờ nếu ngươi muốn đứng về phía ta thì tốt. Ngươi viết một bức thư bảo con mình hoàn tục, ta tự phái người đưa tới Đại Quang Minh Tự. Ngươi có dám không?”
Gia chủ Phùng gia biến sắc, hắn hừ lạnh nói: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy chẳng phải ép chúng ta vào đường cùng à? Ngươi với Đại Quang Minh Tự có thù oán là chuyện của ngươi, vì sao lại nhất quyết kéo tất cả chúng ta cùng xuống nước?
Hành động như vậy thứ cho chúng ta khó lòng tuân lệnh!”
Gia chủ Phùng gia nói vậy cũng là tiếng lòng của rất nhiều người ở đây.
Bọn họ không thể trêu vào Đại Quang Minh Tự, cũng không thể chọc vào Sở Hưu, cho nên tốt nhất nên đứng ngoài chuyện này.
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào gia chủ Phùng gia cả nửa ngày rồi mới lắc đầu nói: “Phùng gia chủ, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Ta đã đọc tài liệu về Phùng gia ngươi. Tổ tiên Phùng gia ngươi là đạo tặc cự khấu khét tiếng trên giang hồ, tung hoành bảy quận Bắc Yên, tới lui như gió.
Nhưng tiên tổ Phùng gia ngươi lại chết trong tay tân tú tuấn kiệt của Đại Quang Minh Tự, trở thành chiến tích cho đối phương bước lên Long Hổ Bảng.
Ngươi với Đại Quang Minh Tự vốn có thâm thù đại hận, thế nhưng giờ ngươi lại đứng về phía Đại Quang Minh Tự.
Con của ngươi còn chưa thành hôn đã bị ngươi đưa vào trong Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, đời này không có cơ hội lưu lại hậu duệ, thậm chí không thể chạm vào nữ nhân. Đúng là thê thảm.
Người như ngươi trên có lỗi với tổ tiên, dưới có lỗi với con cái, sống còn ý nghĩa gì nữa? Ta cần ngươi làm gì?”