Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886 Vị thịt gà 2

Có điều lúc này đang trước mặt Sở Hưu, hắn nào dám nói không muốn ăn đồ Sở Hưu nướng, thậm chí còn phải ra vẻ cảm động tới rơi nước mắt nhận lấy nói: “Đa tạ Sở đại nhân.”

Sở Hưu xua tay, lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí, Sở Hưu ta xưa nay không bạc đãi người mình, chỉ có điều giờ ta có thể tin tưởng ngươi là người một nhà không?”

Nói xong, Sở Hưu chăm chú nhìn vào hai mắt Viên Cát đại sư, áp lực đó khiến Viên Cát đại sư run lên lẩy bẩy.

Cười khổ một tiếng, Viên Cát đại sư nói: “Sở đại nhân yên tâm, lão đạo ta không còn đường lui nữa rồi. Ngài cũng thấy đấy, ta đắc tội với Thiên Sư Phủ và Bái Nguyệt Giáo, Chính đạo Ma đạo đều không có chỗ cho ta dung thân, không đi cùng Sở đại nhân ngài, ta còn đi cùng ai được nữa?”

Sở Hưu không cảm thấy có gì không đúng trong lời của Viên Cát đại sư, hắn suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói: “Chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi rất bí mật, bí mật tới mức trừ ngươi ra ta chưa từng nói với bất cứ ai. Thế nhưng, ta mong rằng ngươi có thể giữ bí mật, là một người sống giữ bí mật, chứ không phải người chết .”

Nói xong lời này, Sở Hưu còn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cảm ứng mọi biến đổi dù nhỏ nhất trên người Viên Cát đại sư, đồng thời y thi triển tinh thần lực tới cực hạn, như một cái lưới lớn bao phủ lấy người Viên Cát đại sư.

Một khi Viên Cát đại sư có dị động gì, vậy Sở Hưu sẽ trực tiếp giết chết hắn, đổi một người khác.

May là Viên Cát đại sư không có dị động gì, ngược lại hắn nghiêm túc nói: “Sở đại nhân, mặc dù lão đạo ta không phải người tốt lành gì, nhưng ta vẫn luôn tuân thủ quy củ của thầy bói, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ ta căn dặn tới chết cũng phải tuân thủ.

Bao năm như vậy, lão đạo ta bói toán đoán mệnh cho người khác nhưng đã bao giờ để lộ một chữ nào đâu. Nếu không, Sở đại nhân nghĩ ta còn sống tới hiện giờ, còn thanh danh nữa sao?”

Lời này của Viên Cát đại sư không phải nói khoác, giới thầy bói vốn làm chuyện tiết lộ thiên cơ, nếu hắn còn tiết lộ tin tức về người khác nữa, vậy là thiên tai nhân họa đều đủ, muốn không chết cũng khó.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cũng cau mày tự hỏi, rốt cuộc mình nên nói thế nào để Viên Cát đại sư hiểu rõ tình huống bản thân, lại không thể đem chuyện kinh thế hãi tục chuyển sinh từ thế giới khác này nói ra.

Thấy Sở Hưu đang tự hỏi, Viên Cát đại sư cũng lén lút đặt con gà nướng sang một bên, ra vẻ lắng nghe.

Nửa ngày sau, Sở Hưu trầm giọng nói: “Viên Cát đại sư, ngươi từng nghe tới chuyện chuyển thế chưa?”

Viên Cát đại sư sửng sốt nói: “Đương nhiên từng nghe rồi, đặc biệt là nhánh Mật tông trong giới Phật môn, bọn họ cực kỳ tin tưởng thuyết chuyển thế.

Hơn nữa trong số công pháp Mật tông thật sự có công pháp phong ấn nguyên thần bản thân trước lúc chết sau đó truyền vào cơ thể một đứa bé.

Tới khi đứa bé đó trưởng thành lại dùng bí thuật quán đỉnh thức tỉnh, đây cũng là chuyển thế.

Chỉ có điều bí pháp đó có thiếu hụt quá lớn, một khi trong quá trình này xảy ra bất cứ sai lầm gì, nguyên thần sẽ bị hao tổn, từ đó thành ra ý thức tiêu tán, chuyển thế sẽ biến thành truyền thừa.

Nghe nói trong Mật tông thật sự có người dùng bí pháp này sống hai đời, có điều thiên địa này không cho phép có người trường sinh. Những người đó không sống được tới đời thứ ba đã chết oan chết uổng.

Hơn nữa cho dù không cố tình chuyển thế, đạo về nguyên thần cũng cực kỳ thần bí, có xuất hiện chuyện như vậy cũng không phải là lạ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn thẳng và Viên Cát đại sư nói: “Ngươi đã chuẩn bị tâm lý rồi thì tốt. Nếu ta nói ta là người khác chuyển thế thì sao?”

Viên Cát đại sư nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Có điều hắn cũng không sửng sốt bao lâu, chỉ lộ vẻ hiểu ra: “Hóa ra đại nhân là một vị cường giả chuyển thế, chẳng trách có thực lực như vậy, thất kính thất kính. Chẳng hay kiếp trước đại nhân là vị cường giả nào? Không chừng lão đạo ta còn từng nghe nói.”

Chuyện chuyển thế đối với người khác có vẻ phá hủy thế giới quan, nhưng đối với Viên Cát đại sư, hắn coi như người kiến thức rộng rãi, không mấy ngạc nhiên, chỉ thấy hiếu kỳ.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không phải cường giả gì chuyển thế, nói chính xác hơn ta hẳn chỉ là người sống hai đời mà thôi.

Đời trước ta không phải cường giả gì, sau khi bất hạnh bỏ mình, ta lại trở thành chủ nhân của thân thể này, Sở Hưu.

Ban đầu ta cho rằng đây chỉ là chuyện tình cờ, nhưng sau này lại phát hiện, cuộc đời mới này của ta có vẻ không đơn giản.

Ký ức kiếp trước của ta đang từ từ trở nên mơ hồ, thậm chí đã có rất nhiều thứ không thể nhớ rõ được nữa.

Hơn nữa ngươi còn nói có một bàn tay xóa đi mọi thứ liên quan tới ta, biến ta thành một ‘người không tồn tại’. Như vậy còn tính là chuyển thế hay không?”

Sở Hưu không nói mình chuyển sinh từ thế giới khác hay chuyện mình phát hiện bản thân có liên hệ nhất định với Độc Cô Duy Ngã.

Chuyện chuyển sinh từ thế giới khác có lẽ Viên Cát đại sư không thể lý giải nổi. Còn về Độc Cô Duy Ngã, những thứ liên lụy quá nhiều, y càng không tiện nói ra.

Cho nên Sở Hưu chỉ nói với Viên Cát đại sư chuyện chuyển thế, dù sao bản chất là hắn từ một thân thể khác đổi sang thân thể này, chuyển sinh từ thế giới khác hay chuyển thế thực chất cũng giống nhau.

Gương mặt Viên Cát đại sư lộ vẻ suy tư, hắn suy nghĩ rồi nói: “Sở đại nhân, sao ngài biết ngài chuyển thế?”

Sở Hưu bị câu hỏi này của Viên Cát đại sư làm cho sửng sốt, y cau mày nói: “Kiếp trước ta bất hạnh bỏ mình, sống lại xong liền biến thành người khác, chuyện này chẳng lẽ ta không tự biết hay sao?”

Viên Cát đại sư suy nghĩ câu từ một hồi rồi nói: “Đại nhân, ngài nghĩ lại xem, thứ thật sự chứng minh sự tồn tại của một người rốt cuộc là ký ức, thân thể hay bản thân nguyên thần?”

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là ký ức, chuyện đoạt xá trước nay không hiếm thấy. Một khi bị người khác đoạt xá, ký ức nguyên bản sẽ bị thanh trừ, đương nhiên thành người khác rồi.”

Viên Cát đại sư vỗ tay một cái nói: “Sở đại nhân nói không sai, ký ức mới là quan trọng nhất, cho nên đại nhân vẫn luôn cho rằng mình là người chuyển thế. Theo lý mà nói, khi ta thôi diễn về ngài, ta có thể tính toán ra mọi thứ trong kiếp trước của ngài, vì đây mới thật sự là ngài.

Thế nhưng kết quả lại khác, khi ta thật sự thôi diễn, tất cả mọi thứ về ngài đều bị người ta cưỡng ép xóa bỏ. Chuyện này cực kỳ không hợp lý, vì nó đã liên quan tới chuyện thay đổi thiên cơ.

Cho nên chỉ có hai loại kết quả mà thôi. Một là người ra tay che giấu thiên cơ kia có thực lực cao như trời biển, cho nên có thể làm sạch sẽ không một kẽ hở như vậy.

Nhưng lão đạo ta không phải nói khoác, trong đạo về bói toán, trình độ của ta không so được với Hư Tĩnh của Nhân Quả Thiện Đường, nhưng cũng không mấy người sánh được với lão đạo ta.

Thế nhưng ngay cả ta cũng không nhìn ra một chút dấu vết nào, ta không tin trên giang hồ giờ còn ai làm được như vậy.”
Chương 887 Suy đoán kinh người

“Kết quả thứ hai là Sở đại nhân ngài vẫn luôn cho rằng mình là người chuyển thế, thật ra đây là sai lầm, chẳng qua trong đầu ngài bị người khác cưỡng ép cắm vào một đoạn ký ức, khiến cho ngài nghĩ rằng mình là người chuyển thế. Sau khi thời gian qua đi hay thực lực của ngài càng lúc càng mạnh, ký ức hư cấu đó sẽ càng lúc càng mơ hồ, ngài sẽ cảm thấy mình quên đi rất nhiều chuyện.

Thật ra trước nay ngài vẫn là ngài, xưa nay chưa từng thay đổi!”

Lời nói này của Viên Cát đại sư khiến Sở Hưu kinh ngạc, trước nay y chưa từng nghĩ theo chiều hướng suy đoán của Viên Cát. Chuyện này thật sự quá kinh thế hãi tục, tối thiểu đối với Sở Hưu là vậy.

Y vẫn luôn cho rằng linh hồn mình chuyển sinh từ thế gới khác, thế nhưng giờ Viên Cát lại nói với y, tất cả mọi thứ về y đều là giả dối. Chẳng lẽ địa cầu trong kiếp trước là giả, mà thế giới trong trò chơi này mới là thật?

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ý ngươi là ký ức kiếp trước của ta đều là giả? Nhưng vì sao tính cách của ta, hiểu biết của ta đều vô cùng chân thật?”

Viên Cát lắc đầu nói: “Đại nhân, ngài hiểu lầm ý ta rồi, ta chỉ nói ngài bị cưỡng ép cắm vào một đoạn ký ức nhưng lại không nói ký ức của ngài là giả dối.

Giả chính là giả, có thật đến đâu cũng có tỳ vết, thủ đoạn từ không sinh có là khó khăn nhất.

Cho nên ký ức này có thể là thật, chẳng qua không phải ký ức thuộc về đại nhân mà là ký ức bị người ta sửa chữa.

Thậm chí ký ức kiếp này của đại nhân cũng vậy, tính cách gốc của đại nhân đã bị phong ấn, ngài trong trí nhớ của mình thật ra không phải ngài bản thân ngài.”

Viên Cát nói rất lòng vòng, nhưng Sở Hưu nghe xong cũng hiểu, có điều y lại không thể tiếp nhận điểm này.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nếu mọi chuyện thật sự như lời Viên Cát nói, vậy người gây ra mọi việc rốt cuộc là ai? Độc Cô Duy Ngã?

Vị này là đệ nhất nhân Ma đạo trong vạn năm nay, nếu hắn chưa chết, vậy rốt cuộc hắn đang ở đâu?

Sở Hưu tạm thời không rõ, y trầm giọng nói: “Ngươi đám khẳng định ký ức của ta bị người ta động tay động chân không ?”

Viên Cát vội vàng lắc đầu nói: “Lão đạo ta chỉ suy đoán theo kinh nghiệm mà thôi, không dám kết luận trăm phần trăm.”

Chuyện Sở Hưu nói quá mức huyền bí, là nhờ Viên Cát kinh nghiệm phong phú, chuyện ly kỳ cổ quái gì cũng từng gặp. Hơn nữa nhánh của hắn cũng có lai lịch, truyền thừa hoàn chỉnh, chuyện còn ly kỳ hơn Sở Hưu, Viên Cát còn gặp rồi, cho nên hắn mới có thể dùng kinh nghiệm suy đoán ra nhiều thứ như vậy.

“Vậy ngươi tính toán kết quả sao?”

Viên Cát đại sư vẻ mặt như đưa đám nói: “Đại nhân, tiếp tục tính nữa, lão đạo ta thật sự không chịu nổi. Thầy tướng tu luyện đạo bói toán như chúng ta bản thân đã không có bao nhiêu lực lượng khí huyết rồi, phun thêm mấy ngụm máu nữa là chết người thật đấy.”

Đám thầy tướng tu luyện bói toán thời gian dài như bọn họ kiểu gì cũng gặp một số chuyện, khó tránh khỏi bị phản phệ. Nhưng bình thường chuyện này mấy năm cũng chẳng gặp một lần.

Thế nhưng tới chỗ Sở Hưu lại liên tục hộc máu hai lần, thêm mấy lần nữa thân thể này của hắn thật sự không chống nổi.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy ngươi làm sao chứng minh được những lời ngươi nói là có căn cứ?”

Sở Hưu bỏ bao công sức như vậy mới bắt được Viên Cát đại sư, còn vì vậy mà đắc tội với Thiên Sư Phủ, động thủ với Bái Nguyệt Giáo. Nếu Viên Cát đại sư chỉ cầm mấy thứ đoán bừa này lừa gạt y, Sở Hưu rất không hài lòng!

Viên Cát đại sư vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức nói: “Đại nhân, mặc dù ta không cách nào chứng minh ký ức ngài bị người ta động tay động chân, thế nhưng ta lại có thể chứng minh thân thể này của ngài không phải chuyển thế hay đoạt xá.”

“Cách gì?”

Viên Cát đại sư xoa xoa hai bàn tay nói: “Trong tông môn của ta có một bí pháp thất truyền tên là Tam Sinh Chiếu Ảnh. Mặc dù nó không được như tên, không thể nhìn được tương lai kiếp sau, nhưng có thể nhìn rõ bản chất một con người, biết được nguyên thần và thân thể đối phương có chung một đời hay không.”

Sở Hưu liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Thứ thất truyền ngươi cũng biết, vậy còn gọi là thất truyền hay sao?”

Viên Cát đại sư cười ngượng ngùng một tiếng nói: “Thật ra thứ bị thất truyền chủ yếu là chí bảo Tam Sinh Thạch để phát động môn bí pháp này, cho nên chỉ có bí pháp không thì không thi triển được.”

Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra, lúc vào Tiểu Phàm Thiên mình cũng từng thấy một khối Tam Sinh Thạch, chính do đại phái Ma đạo Cực Lạc Ma Cung chế tạo ra, không biết Tam Sinh Thạch này và Tam Sinh Thạch Viên Cát đại sư nói tới có phải cùng một vật hay không.

“ngươi không có Tam Sinh Thạch đó, vậy còn nói làm gì?” Sở Hưu hừ khẽ một tiếng.

Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Mặc dù nhánh của ta đã làm mất Tam Sinh Thạch, có điều các sư tổ lại nghĩ ra cách khác, dùng những thứ khác thay thế. Có điều vật kia chế tạo hơi khó, chí ít là đời này ta không có cơ hội lấy được,

cho nên công pháp này cũng không khác mấy so với thất truyền.”

“Thứ gì?”

Viên Cát đại sư nói: “Đại nhân có nghe nói tới Xá Thần Ngọc không?”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Có hơi quen tai.”

Viên Cát đại sư mặt mày hớn hở nói: “Xá Thần Ngọc là bí bảo truyền qua các đời của Cao Lăng Đổng gia, nó là bảo bối hiếm thấy có thể tăng cường tinh thần lực, thậm chí có thể sử dụng nhiều lần.

Thật ra Xá Thần Ngọc là do lão tổ của Cao Lăng Đổng gia đặt tên. Thực chất Xá Thần Ngọc là mảnh vỡ của chí bảo thời thượng cổ, Định Hồn Châu.

Có thứ này, hiệu quả sẽ như Tam Sinh Thạch, thậm chí còn tốt hơn.”

Cao Lăng Đổng gia thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, các đời trong Cửu Đại Thế Gia đều không mạnh nhưng cũng không yếu, tối thiểu so với nhánh thầy tướng như Viên Cát đại sư đã là một con quái vật khổng lồ.

Cho nên nhánh của hắn chỉ có thể nhìn Xá Thần Ngọc mà thòm thèm, không dám có ý nghĩ xấu gì.

Nếu đời này hắn có thể kiếm được Xá Thần Ngọc kia, vậy cũng coi như may mắn lớn.

Hắn không trêu được vào Cao Lăng Đổng gia, nhưng Sở Hưu lại chọc nổi.

Uy thế nhánh Ẩn Ma đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Cao Lăng Đổng gia, chuyện này Viên Cát đại sư có thể khẳng định.

Sở Hưu nhíu mày một cái nói: “Cao Lăng Đổng gia thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, giờ đã gia nhập giới Chính đạo, đối kháng với Bái Nguyệt Giáo, chuyện này ngươi có biết không?”

Viên Cát đại sư không phải người mới bước chân vào giang hồ, nghe Sở Hưu nói vậy xong, vẻ hưng phấn trên mặt hắn lập tức cứng đờ.

Cho dù ngu ngốc đến đâu hắn cũng biết, một khí Cao Lăng Đổng gia gia nhập giới Chính đạo, vậy tức là sau lưng hắn có vô số lực lượng. Một khi nhánh Ẩn Ma tham dự vào, bất kể mục đích là gì đều gây ra chấn động cực lớn.

Cho nên trong lúc tình thế căng thẳng như hiện tại, Sở Hưu không thể vọng động.

Chỉ có điều tiếp đó Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Có điều không dùng thế lực nhánh Ẩn Ma, chẳng lẽ ta lại không thể dùng cách khác ư? Xá Thần Ngọc này, ta chắc chắn phải đoạt được!”

Nếu là những thứ khác, có thể Sở Hưu còn nhịn một chút, chờ sóng gió qua đi mới lại ra tay.

Nhưng giờ Xá Thần Ngọc này liên quan tới bí mật sâu nhất của Sở Hưu, y cũng không muốn trì hoãn nữa.
Chương 888 Đã nể mặt mà không cần 1

Thật ra Sở Hưu cũng chịu nói lý. Đừng cười, phần lớn thời điểm Sở Hưu không muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề mà là dùng đạo lý. Chỉ tiếc đại đa số thời điểm đạo lý không có tác dụng bằng bạo lực.

Lần này y tới Đổng gia cũng định nói lý. Dù sao y còn chưa cuồng vọng tới mức dùng lực lượng bản thân mình hủy diệt Đổng gia, cướp đi Xá Thần Ngọc.

Khi Đổng Tề Khôn gia chủ Đổng gia cùng lão tổ Đổng gia nghe được tin Sở Hưu tới cửa cầu kiến, cả hai cùng sửng sốt. Sở Hưu tới Đổng gia làm gì?

Tính nghiêm chỉnh ra, Sở Hưu và Đổng gia còn có chút thù hận.

Ngày trước khi Đổng gia tổ chức Khai Sơn Tế, Đổng gia định cướp đoạt truyền thừa Ôn Hầu trong tay Lã Phụng Tiên, thế nhưng lại bị Trần Thanh Đế dạy dỗ một trận.

Nếu không có Trần Thanh Đế, Sở Hưu cùng đám người Lã Phụng Tiên chắc chắn phải liều mạng với Đổng gia một hồi.

Còn sau đó đám người Đổng gia đương nhiên không dám oán hận với Trần Thanh Đế, cho nên bọn họ chỉ có thể tới gây sự với Sở Hưu.

Khi liên minh Đông Tề vây công Sở Hưu, người của Đổng gia đã định bỏ đá xuống giếng, có điều đi được nửa đường lại bị Trần Thanh Đế cản lại.

Đổng gia không dám chắc Sở Hưu có biết chuyện này hay không, cho nên giờ Sở Hưu tới cửa, Đổng gia thật sự bất ngờ.

Huống chi cho dù không có những chuyện này, Đổng gia bọn họ cũng đã gia nhập bên tông môn Chính đạo. Mặc dù Sở Hưu không phải người của Bái Nguyệt Giáo, nhưng nhánh Ẩn Ma cũng là ma. Y xuất hiện ở đây quả thật rất mẫn cảm.

Đổng Tề Khôn hỏi: “Lão tổ, giờ nên làm sao đây? Gặp hay không gặp?”

Lão tổ Đổng gia suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu đối phương đã tới, vậy ra gặp đi thôi. Nơi này là Đổng gia, Sở Hưu chỉ tới một mình, với sức mình hắn cũng không dùng được âm mưu quỷ kế gì.”

Nghe lão tổ Đổng gia nói vậy, Đổng Tề Khôn lập tức vẫy tay một cái, cho người mời Sở Hưu tới.

Thấy Sở Hưu tiến vào Đổng Tề Khôn nở một nụ cười giả tới không thể giả hơn nói: “Sở đại nhân không ở Bắc Yên làm đại đô đốc Trấn Võ Đường, sao còn thời gian nhàn rỗi tới Tây Sở? Chẳng lẽ Tây Sở cũng định mở một Trấn Võ Đường hay sao?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đổng gia chủ nói đùa rồi, cho dù chúng ta thật sự có ý tưởng này nhưng chắc hoàng thất Tây Sở lại chẳng có can đảm làm vậy.”

Đổng Tề Khôn chỉ cười cười, hoàng thất Tây Sở quả thật là trò cười ở Tây Sở. Lực lượng bọn họ không mạnh, tiếng tăm cũng thấp. Thậm chí phần lớn các nơi ở Tây Sở không phải do triều đình Tây Sở quản lý mà do một số tông môn

thế gia hay các trưởng lão bộ lạc bản xứ quản lý.

Cho nên trên đất Tây Sở, tất cả các thế lực võ lâm hầu hết đều không coi hoàng tộc Tây Sở ra gì. Thậm chí tâm trạng không tốt đám người này còn chửi mắng triều đình vài câu ngay trước mặt mọi người, coi như vật trút giận. Chuyện này hết sức bình thường.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không nhiều lời nói nhảm nữa. Lần này ta tới đây thật ra muốn làm một giao dịch với Đổng gia.”

Đổng Tề Khôn kinh ngạc nói: “Giao dịch gì?”

Thân nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Đổng Tề Khôn nói: “Ta muốn đổi lấy Xá Thần Ngọc của Đổng gia!”

Lời này vừa nói ra, Đổng Tề Khôn còn chưa nói gì, lão tổ Đổng gia đã trực tiếp lên tiếng: “Không thể được!”

Hừ khẽ một tiếng, lão tổ Đổng gia nói: “Ngươi có biết Xá Thần Ngọc mang ý nghĩa ra sao với Đổng gia không? Đó không chỉ là một bảo vật mà là một truyền thừa. Đổng gia đời đời kiếp kiếp truyền lại bảo vật này, thế hệ này của Đổng gia ta đâu thể nào giao ra ngoài được?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lão tiền bối xin đừng kích động. Đã là giao dịch đương nhiên ta sẽ lấy ra thứ ngang hàng ra trao đổi.

Xá Thần Ngọc có thể truyền thừa, nhưng công pháp ta lấy ra cũng có thể truyền thừa.

Chắc các vị cũng từng nghe nói tới Vong Ngã Sát Quyền? Một trong số những ma công Đại Bi Phú chí cường. Không chỉ ta tu luyện, ngay cả quân đội Đông Tề cũng có không ít cao thủ tu luyện.

Còn Khoái Mạn Cửu Tự Quyết của Phật môn, tin rằng Đổng gia chủ cũng từng nghe tới tên Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này. Nếu không biết ngài có thể tới Phong Mãn Lâu tra hỏi tình báo. Chỉ cần Đổng gia đáp ứng giao dịch cùng ta, ba loại trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, mặc ngài lựa chọn.

Nếu Đổng gia không hứng thú với vô cùng Phật môn cùng Ma môn, vậy chỗ này của ta còn kiếm pháp đao pháp. Tóm lại Đổng gia các ngươi muốn võ công gì ta cũng lấy ra được.”

Nghe Sở Hưu nói xong, lão tổ Đổng gia và Đổng Tề Khôn đều kích động. Bọn họ không ngờ Sở Hưu lại hào phóng như vậy, vì đổi lấy Xá Thần Ngọc mà đem hết của cải trong nhà ra.

Ánh mắt Đổng Tề Khôn sáng bừng lên nói: “Ngươi nói là có thể giao hết những công pháp này cho Đổng gia ta?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đương nhiên là không, chỉ có thể chọn một trong số đó mà thôi. Nếu không ta đã chẳng gọi là giao dịch, gọi thẳng là truyền thừa đi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, gia chủ Đổng gia lập tức lộ vẻ thất vọng.

Nếu chỉ dựa vào một trong những thứ này mà muốn đổi lấy Xá Thần Ngọc của Đổng gia bọn họ, quả thật còn kém nhiều lắm.

Công pháp truyền thừa của Sở Hưu không phải bí mật gì trên giang hồ, người của Đổng gia cũng biết trên người y có rất nhiều công pháp truyền thừa hết sức cường đại.

Nếu có thể nhận được toàn bộ công pháp truyền thừa của Sở Hưu, đây là đại cơ duyên đối với Đổng gia. Nhưng nếu chỉ có một môn công pháp vậy cùng lắm chỉ xem như dệt hoa trên gấm, không thể trực tiếp tăng cường thực lực Đổng gia.

Cho nên Đổng Tề Khôn chỉ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, Đổng gia ta cũng muốn hợp tác cùng Sở đại nhân ngài. Có điều giờ trên giang hồ Tây Sở đang nổi sóng to gió lớn, chắc ngươi cũng biết chuyện này rồi. Mặc dù ngươi không phải võ giả Bái Nguyệt Giáo, nhưng Minh Ma Ẩn Ma đều là ma, đến lúc đó Đổng gia ta chắc chắn sẽ bị chèn ép. Cho nên kính mong Sở đại nhân rộng lòng tha thứ.”

Sở Hưu cũng chẳng hề dây dưa, y chỉ gật nhẹ đầu, trực tiếp đi khỏi. Chuyện này khiến cả Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia đều sửng sốt.

Đổng Tề Khôn nghi hoặc: “Lão tổ, ngài nói xem rốt cuộc Sở Hưu muốn Xá Thần Ngọc làm gì?”

Lão tổ Đổng gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói trình độ bí pháp nguyên thần của Sở Hưu cũng không tệ. Chắc hẳn bí pháp nguyên thần của hắn gặp bình cảnh, định sử dụng Xá Thần Ngọc của Đổng gia ta để đột phá.

Không cần để ý tới hắn, Xá Thần Ngọc là chí bảo truyền đời của Đổng gia ta, một bộ công pháp đã đòi đổi lấy nó, đúng là nằm mơ nói mộng!

Nếu Thiên Sư Phủ tới đây còn tạm, giao dịch với tên Sở Hưu kia khác nào vô duyên vô cớ dính tiếng xấu.”

Thật ra Đổng gia cự tuyệt Sở Hưu có nguyên nhân rất lớn là vì thân phận của y.

Nếu người của Thiên Sư Phủ tới, tùy ý lấy một bộ công pháp ra trao đổi Xá Thần Ngọc, Đổng gia sẽ mừng rỡ đáp ứng, vi như vậy có thể giao hảo với Thiên Sư Phủ.

Nhưng Sở Hưu vốn có thù với Đổng gia, đối phương còn là người trong nhánh Ẩn Ma. Trong thời khắc quan trọng mẫn cảm này, Đổng gia ăn no rửng mỡ mới giao dịch với Sở Hưu.

Cho nên đối với chuyện này, Đổng gia không hề để ý, thấy Sở Hưu không dây dưa, bọn họ cũng tưởng mọi chuyện đã xong.
Chương 889 Đã nể mặt mà không cần 2

Bên ngoài Đổng gia, Viên Cát đại sư thấy Sở Hưu đi ra bèn ghé qua hỏi: “Đại nhân, giao dịch thành công không? Nhận được Xá Thần Ngọc chưa?”

Sở Hưu lắc đầu, Viên Cát đại sư lại lộ vẻ không ngoài dự liệu.

Hắn thấy, Sở Hưu trực tiếp động đao trắng trợn cướp đoạt là xong, việc gì phải văn vẻ như vậy, đây rõ ràng không phải phong cách của y.

Chỉ có điều vấn đề là đang trong giai đoạn hết sức mẫn cảm, động đao cũng chẳng dễ, cho nên tình cảnh lại khá lúng túng.

“Đại nhân, giờ ngài định làm thế nào?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Làm thế nào ư? Chẳng còn cách nào, ta nhất định phải có Xá Thần Ngọc. Nếu Đổng gia đã được nể mặt mà không cần, vậy đừng trách ta tính sổ.”

Đổng gia tưởng Sở Hưu không biết chuyện bọn họ định bỏ đá xuống giếng, nhưng thực chất sao Sở Hưu lại không biết cho được?

Chỉ có điều ngày trước số thế lực muốn ra tay với y thật sự rất nhiều, Sở Hưu cũng chẳng có thực lực và sức lực đi trả thù từng nhà một.

Vốn dĩ Sở Hưu thật sự định lấy đồ tốt ra giao dịch, mau mau chóng chóng lấy được Xá Thần Ngọc, đáng tiếc Đổng gia lại không chịu nể mặt.

Sở Hưu không nói mình sẽ làm gì với Viên Cát đại sư. Y chỉ đi thẳng tới địa bàn Thiên Hạ Minh, tới tìm Tạ Tiểu Lâu. Chỉ tìm Tạ Tiểu Lâu chứ không phải Trần Thanh Đế.

Với thực lực Trần Thanh Đế ngược lại có thể tùy ý ép Đổng gia giao Xá Thần Ngọc ra.

Có điều Sở Hưu là người tự biết mình, quan hệ giữa y và Trần Thanh Đế còn chưa thân mật tới mức này, dựa vào cái gì mà đòi Trần Thanh Đế ra tay giúp mình?

Huống chi giờ Đổng gia đã là một thành viên của liên minh Chính đạo. Thiên Hạ Minh lại là thế lực trung lập, không tính Chính đạo nhưng cũng không phải Ma đạo. Lúc này nếu Trần Thanh Đế ra tay, liên lụy tới quá nhiều thứ.

Thế nhân đều cho rằng Trần Thanh Đế là mãng phu, thực tế hắn lại hiểu chuyện hơn bất cứ ai. Một kẻ lỗ mãng có lẽ có thực lực rất mạnh, nhưng lại không cách nào xây dựng một thế lực đứng trong Nhân Hòa Lục Bang như Thiên Hạ Minh.

Cho nên Sở Hưu tới tìm Tạ Tiểu Lâu chỉ định nhờ hắn giúp một chuyện nhỏ mà thôi. Dù sao ở Tây Sở y không có chút căn cơ nào.

Thấy Sở Hưu tìm đến, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nói: “Sở huynh, sao ngươi có thời gian tới Tây Sở này? Ngươi khống chế được tình hình bên Bắc Yên rồi à? Còn vị này là?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đến Tây Sở tìm một thứ mà thôi. Đây là thầy tướng đệ nhất Bắc Yên, Viên Cát đại sư, sau này cũng là người của Trấn Võ Đường ta.”

Nói xong, Sở Hưu thuật lại chuyện mình muốn giao dịch Xá Thần Ngọc với Tạ Tiểu Lâu, đương nhiên y không nói mình Xá Thần Ngọc làm gì.

Tạ Tiểu Lâu nghe vậy nói thẳng: “Cao Lăng Đổng gia? Sở huynh yên tâm, một Đổng gia nhỏ nhoi, Thiên Hạ Minh ta không để trong mắt. Nếu Đổng gia không biết điều, ta sẽ nhờ sư phụ tới nói với bọn hắn. Bọn hắn chắc chắn sẽ đồng ý.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần làm phiền tới Trần tiền bối. Hiện giờ Cao Lăng Đổng gia đã gia nhập liên minh Chính đạo, Nếu Trần tiền bối ra tay sẽ liên lụy tới rất nhiều chuyện sau này.

Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện mà thôi, mượn lực lượng của Thiên Hạ Minh giúp ta gieo rắc một số tin tức trong giang hồ Tây Sở.”

Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nói: “Tin tức gì?”

Sở Hưu chỉ vào Viên Cát đại sư đang nhàn nhã uống trà bên cạnh nói: “Một tin tức có liên quan tới hắn. Cứ nói ta và Trương Thừa Trinh, cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đánh một trận lớn là vì tranh đoạt Viên Cát đại sư. Còn nguyên nhân tranh đoạt Viên Cát đại sư là vì hắn bói ra có một chí bảo thượng cổ đang ở Đổng gia.

Còn về chí bảo kia rốt cuộc là thứ gì, vậy tùy các ngươi bịa chuyện, là công pháp truyền thừa hay thần binh lợi khí hay thứ gì khác cũng được. Càng khoa trương càng tốt!”

Những thứ trên giang hồ thật thật giả giả, giả giả thật thật, mỗi ngày đều có vô số tin tức lan truyền, có điều với phần lớn mọi người, thà tin là có đừng ngờ là không.

Cũng như thời gian vừa rồi trên giang hồ lan truyền tin đồn, Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cùng tới Long Hổ Sơn tranh đoạt một đại sư bói toán tên là Viên Cát. Kết quả còn dẫn tới Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh xuất thủ ngăn cản, nguyên nhân là vì đại sư bói toán này tính ra một món chí bảo, một chí bảo giấu trong Đổng gia.

Có người nói đây là đao pháp tuyệt thế trong truyền thuyết thời thượng cổ, một thức trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, cho nên mới khiến Sở Hưu dùng đao chạy tới.

Còn có người nói chí bảo này là Phệ Thiên Trùng, tiên thiên cổ trùng do thiên địa đản sinh trong truyền thuyết thượng cổ, cho nên bị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo ngấp nghé.

Lại có người nói thực ra Đổng gia có bí điểm của Lã Thuần Dương sư tổ của Đạo môn, về phần vì sao bí điển của Lã Thuần Dương không ở Thuần Dương Đạo Môn mà lại ở Đổng gia, chuyện này không ai biết.

Dù sao tin tức càng lan truyền càng quái dị, cái gì cũng nói, hơn nữa chuyện này không phải thêu dệt vô cớ mà có vô số nhân chứng.

Trận chiến lúc trước có rất nhiều người chứng kiến, Sở Hưu liên tục giao chiến với Trương Toàn Tông cùng Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ, cuối cùng hai bên hòa nhau, đối chọi cực kỳ gay gắt. Cuối cùng còn có thánh nữ Bái Nguyệt Giáo xen vào, chẳng qua sau lại chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.

Bị người hữu tâm điều tra, thân phận Viên Cát cũng trở nên rõ ràng. Đối phương mặc dù là thầy tướng đệ nhất Bắc Yên, có điều bên Bắc Yên lực lượng Đạo môn ít tới mức đáng thương, thậm chí không có một đạo quan ra dáng một chút.

Thế lực Đạo môn trong thiên hạ có sáu phần ở Đông Tề, ba phần rưỡi ở Tây Sở, còn lại nửa phần mới ở Bắc Yên. Cho nên mặc cù Viên Cát xưng là thầy bói đệ nhất Bắc Yên nhưng thật ra trên giang hồ số người sánh ngang với hắn mặc dù không nhiều nhưng vẫn có một ít.

Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vì một người như vậy mà ra tay giao chiến, ngoại trừ chuyện trong lời đồn, những người khác thật sự không nghĩ ra nổi nguyên nhân gì khác.

Mặc dù trong tin tức này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỷ như nếu Thiên Sư Phủ biết Viên Cát đại sư bói ra Đổng gia có trọng bảo, sao không đưa hắn vào trong Thiên Sư Phủ khống chế lại, còn để hắn ngồi dưới chân núi Long Hổ Sơn?

Lại tỷ như Bái Nguyệt Giáo nếu biết tin này sao lại để thánh nữ Bái Nguyệt Giáo tới? Tùy tiện phái một trong Cửu Đại Thần Vu Tế ra, ai làm việc chẳng lưu loát hơn nàng?

Còn Sở Hưu, hắn đang ở Bắc Yên cơ mà, tin đồn này ngay giang hồ Tây Sở còn chẳng nghe được, hắn biết tin ở đâu mà chạy tới trước?

Càng ly kỳ hơn nữa là bản thân tin tức này, ai chẳng biết muốn làm thầy bói trước hết phải quản được cái miệng của bản thân.

Thế nhưng Viên Cát này bói ra trong Đổng gia có trọng bảo nhưng còn ngốc nghếch tới mức tiết lộ ra. Chẳng lẽ đúng như tin đồn, hắn không cẩn thận nói lộ ra trên giường, sau đó bị dì của cô hai của em họ của tiểu thiếp này tiết lộ ra ngoài?

Mặc dù tin tức này không đáng tin cậy tới cực hạn, có điều vẫn như câu nói bên trên, thà tin là có đừng ngờ là không. Cho nên chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Đổng gia càng lúc càng bị để ý tới.
Chương 890 Thật thật giả giả

Lúc này trong trấn nhỏ gần Đổng gia, Sở Hưu đang mang theo Viên Cát đại sư dùng bữa trong gian riêng.

Thiên Hạ Minh ra tay quả thật lưu loát. Chỉ là lan truyền một tin tức mà thôi, Tạ Tiểu Lâu thậm chí không cần tới nói với Trần Thanh Đế chỉ gọi vài chấp sự của Thiên Hạ Minh tới, chuyện này lập tức làm xong, không để lại chút manh mối nào.

Đây là tác dụng của thế lực bản địa, cho dù ở Bắc Yên, Sở Hưu muốn tạo thành thanh thế như vậy cũng phải liên thủ với triều đình, còn Thiên Hạ Minh lại dễ dàng làm được.

Viên Cát ở bên cạnh gẩy gẩy đồ ăn với rượu trên bàn, có vẻ không ưa.

Nơi nhỏ nhoi này đầu bếp cũng chẳng ra sao cả, tay nghề thật quá thấp.

Hơn nữa hắn cũng oán thầm Sở Hưu, bố trí thì bố trí, còn kéo mình vào làm gì?

Tốt xấu gì Viên Cát hắn cũng coi như người có danh tiếng trên giang hồ, thế nhưng giờ thanh đanh lại đổi thành tiếng xấu. Một thầy bói không giữ được miệng, ai dám tới nhờ hắn bói nữa?

Đương nhiên oán có oán, nhưng hắn cũng không dám nói gì với Sở Hưu, ngược lại nịnh bợ dâng một chén rượu lên nói với Sở Hưu: “Đại nhân, chắc lúc này Đổng gia đã ngây ngốc ra rồi. Ngài định lúc nào động thủ?”

Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Còn chưa đủ nóng, Đổng gia dù sao cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, đâu dễ khiến người ta giết người đoạt bảo?

Một đứa bé cầm thỏi vàng trong tay chắc chắn sẽ khiến những người khác ngấp nghé tranh đọt. Thế nhưng nếu là một gã cao to cầm trong tay, người ta sẽ chỉ ghen tị, thèm thuồng mà thôi.

Đổng gia đương nhiên không phải dứa trẻ mà là một gã to lớn, một gã cao to cầm đao hẳn hoi.”

Viên Cát suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân định dỡ bỏ thanh đao của Đổng gia à?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không, đầu tiên phải để thỏi vàng trong tay hắn biến thành thất bảo lưu ly đã, sau đó dẫn một tên cao to cầm đao khác tới, tiếp theo là một bầy sói đói!”

...

Bên trong Đổng gia, Đổng Tề Khôn, lão tổ Đổng gia cùng hơn mười trưởng lão Đổng gia và các võ giả có thực quyền khác, đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ, thần sắc ngây ngốc.

Mấy ngày nay tin tức lan truyền trên giang hồ quá mức nhanh, khi tới chỗ Đổng gia, người của Đổng gia cũng thấy ngây ngẩn.

Trong gia tộc chúng ta có trọng bảo từ bao giờ? Còn Thất Đại Hạn, Phệ Thiên

Trùng? Bọn họ còn chưa thấy con sâu róm nào trong đấy.

Có điều lời đồn bên ngoài quá thật, thật tới mức bản thân người của Đổng gia cũng nghi ngờ.

Một chấp sự Đổng gia không nhịn được lên tiếng hỏi: “Lão tổ, chẳng lẽ Đổng gia ta thật sự có đao pháp chí cường thời thượng cổ, Thất Đại Hạn?”

Lão tổ Đổng gia sắc mặt tối sầm lại, ném thẳng chén trà sang, nổi giận gầm lên: “Ngươi bị ngu hay sao? Người khác nói gì ngươi cũng tin à? Đổng gia ta nếu có đao pháp cấp bậc đó thật đã sớm lấy ra cho mọi người tu luyện, sớm có ngày vượt qua Thương Thủy Doanh thị, trở thành đứng đầu Cửu Đại Thế Gia rồi, cần gi lăn lộn ở đây?”

Chấp sự Đổng gia kia rụt cổ, không dám nhiều lời.

Thực tế chuyện này không ai tiện nói, đừng nghĩ trong gia tộc thì không ai có tư tâm, vạn nhất ai nhận được công pháp chắc chắn sẽ cất giấu tự mình tu luyện. Bọn họ làm vậy hoặc vì danh lợi, hoặc vì quyền thế, đây là chuyện bình thường, không thể trách người của Đổng gia tự nghi người mình.

Lão tổ Đổng gia đảo mắt một vòng, trầm giọng nói: “Thu hết những ý nghĩ xấu trong lòng các ngươi lại! Ta nhắc lại lần nữa, những lời đồn đại bên ngoài đều là dối trá, không phải sự thật!”

Nói xong, lão tổ Đổng gia nhìn Đổng Tề Khôn một cái nói: “Tề Khôn, cho người tung tin, nói lời đồn đó chỉ là nói hươu nói vượn, không tin được.”

Đổng Tề Khôn gật nhẹ đầu, lập tức bố trí người làm việc.

Sau khi những người khác đi khỏi, Đổng Tề Khôn mới cau mày nói: “Lão tổ, chuyện này rốt cuộc là sao? Là ai đang tính kế Đổng gia ta? Đối phương làm vậy có ích lợi gì?”

Những tin đồn linh tinh này không gây thương tổn gì đối với Đổng gia hiện tại, chỉ có điều cảm giác suốt ngày bị người ta nhòm ngó rất khó chịu mà thôi.

Cho nên người tung tin đồn này đơn thuần là trêu chọc Đổng gia?

Lão tổ Đổng gia lắc đầu nói: “Không biết được. Trên giang hồ Tây Sở, số người có thù oán với Đổng gia ta không phải số ít, ai biết được kẻ nào làm?”

Đúng lúc này, Đổng Tề Khôn đột nhiên nói: “Liệu có phải Sở Hưu hay không? Chuyện này bản thân hắn cũng là người tham dự. Huống hồ mấy ngày trước hắn còn nhất quyết muốn giao dịch Xá Thần Ngọc, nhưng lại bị chúng ta cự tuyệt. Có phải hắn ghi hận trong lòng nên làm vậy không?”

Lão tổ Đổng gia suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Không giống. Nếu là Sở Hưu thì thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng có nghi vấn, hơn nữa nghi vấn của Bái Nguyệt Giáo còn lớn hơn cả Sở Hưu.

Dù sao giờ Đổng gia ta đang đứng về phía tông môn Chính đạo, đối địch với Bái Nguyệt Giáo.

Hơn nữa tên Sở Hưu này mặc dù là tiểu bối nhưng không thể không nói, đối phương thân là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, thậm chí là tuấn kiệt duy nhất trong thế hệ trẻ có thể sánh vai với Tiểu Thiên Sư, chắc chắn phải có chút độ lượng.

Hắn từng làm chuyện hại người lợi mình, nhưng chuyện này rõ ràng là hại người không lợi mình, chắc hắn không nhỏ nhen tới mức độ này đâu?”

Đổng Tề Khôn cũng gật nhẹ đầu, lão tổ nói vậy cũng có lý. Nhưng nếu không phải Sở Hưu làm, vậy là ai? Tóm lại chuyện này khó lòng phân biệt, Đổng gia nên cẩn thận hơn một chút.

Mấy ngày sau, Đổng gia lại tung tiên trên giang hồ nói chuyện này là giả tới không thể giả hơn. Có điều đa số người trong giang hồ đều không tin.

Ngươi nói không có thì không có thật chắc? Thậm chí nhiều người còn cho rằng Đổng gia đang giấu đầu lòi đuôi.

Còn lúc này Sở Hưu đang ẩn nấp gần Đổng gia, lặng lẽ quan sát hết thảy. Đồng thời y đang chờ một cơ hội, một cơ hội góp thêm chút lửa vào chuyện của Đổng gia.

Đổng gia ở gần Thập Vạn Đại Sơn, gần đó không có châu phủ gì lớn, chỉ có một tòa thành nhỏ tên là Quý Thành, cũng tương đối phồn hoa, có không ít người trong giang hồ tới đây buôn bán những linh dược kỳ trân kiếm được trong Thập Vạn Đại Sơn.

So với những tiệm đan được khác, kiếm được linh dược trân quý ở đây tự mình luyện hóa còn có lời hơn mua đan dược thành phẩm ở tiệm đan dược.

Đương nhiên không phải ai cũng hiểu rõ về linh dược, không ít gian thương lấy hàng giả ra lừa.

Lúc này, một thiếu niên mặc hoa phục, tuổi tác mới khoảng mười bảy mười tám, đang vừa đi vừa thăm dò những thảo dược linh dược trên mấy gánh hàng rong ven đường, muốn mua nhưng lại không chắc.

Hắn mặc hoa phục, dáng vẻ dường như là người của thế gia, không cùng phong cách với những võ giả tán tu thô kệch. Nhưng thực tế trừ thân phận và bộ quần áo này, hắn cũng chẳng khá hơn đám võ giả tán tu bao nhiêu.

Hắn là đệ tử của Cao Lăng Đổng gia, tên là Đổng Vân Thành, còn là người trong chi chính của Đổng gia. Nói chính xác hơn thì từng là chi chính

Chi chính của Đổng gia không cố định mà căn cứ theo thực lực. Nhánh của ngươi có thực lực mạnh, ngươi chính là chi chính. Ngược lại nhánh của ngươi không có cường giả, ngươi là chi phụ.

Nhánh của Đổng Vân Thành đã từng có người làm gia chủ, có điều sau đó không có cao thủ cường giả gì. Thực lực phụ thân hắn còn không tệ, thậm chí còn từng tranh đoạt chức gia chủ với Đổng Tề Khôn. Đáng tiếc phụ thân hắn bất hạnh mất sớm, cho nên nhánh của hắn chỉ còn lại chính hắn. Vì vậy tuy danh là chi chính nhưng thực chất còn chẳng bằng chi phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK