Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1676 Nổi danh nhờ chiến đấu 1

Nam Vực, Nghi Dương Quận, bên ngoài phân đà của Cực Lạc Ma Cung.

Sở Hưu nhìn phân đà không mấy rộng lớn trước mắt, hỏi Vương Dật Chi bên cạnh: “Đây là phân đà đã diệt Vương gia của ngươi?”

Ánh mắt Vương Dật Chi toát lên ý hận nói: “Chính là bọn chúng! Ngoài vài phân điện nhỏ lẻ ra, Cực Lạc Ma Cung thường xuyên nghiên cứu những bí thuật tà pháp cho nên có không ít phân đà ở Nam Vực.

Đám người này chính là chó săn của Cực Lạc Ma Cung, tỏa ra khắp nơi lạm sát cướp bóc, tiếng xấu lan khắp Nam Vực.”

Nghe Vương Dật Chi nói vậy, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.

Cực Lạc Ma Cung này đúng là làm mất mặt Ma đạo.

Phong thái như vậy mà là Ma đạo à? Lớn thì không dám trêu vào, chỉ cố chọn kẻ yếu để ức hiếp.

Nói là Ma đạo, còn không bằng nói là cường đạo cho chuẩn, hành động như vậy thật thiếu phóng khoáng.

“Như vậy, bắt đầu từ phân đà này đi.”

“Bắt đầu cái gì?” Vương Dật Chi còn thấy mơ hồ.

“Bắt đầu nói cho toàn bộ giang hồ Nam Vực, Vương Dật Chi ngươi trở về!”

Sở Hưu giơ tay đẩy Vương Dật Chi mặc áo đen giống mình ra ngoài, Sở Hưu và Thương Thiên Lương thì đứng sau lưng hắn như thuộc hạ.

Trong số các thế lực Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung cũng không yếu, hơn nữa Đại La Thiên không phân chia Chính Ma quá nghiêm trọng, cho nên võ giả Đại La Thiên không mấy e ngại Ma đạo, có không ít võ giả gia nhập loại tông môn như Cực Lạc Ma Cung, thậm chí còn có không ít kẻ là loại cùng hung cực ác vô pháp vô thiên.

Khi Vương Dật Chi đi tới trước cửa phân đà, võ giả thủ vệ bỗng cảm thấy Vương Dật Chi có vẻ rất quen mắt.

Dù sao trước đây chính bọn họ là người đã diệt môn Vương gia, Vương Dật Chi vừa xuất hiện, bọn họ lập tức nhận ra thân phận của đối phương, lập tức hô lớn: “Tiểu tử đào tẩu của Vương gia trở về! Chắc hai vị đại nhân được Công Tôn trưởng lão phái đi đuổi giết hắn đã gặp bất trắc rồi!”

Vương Dật Chi lạnh lùng nói: “Bọn chúng chết rồi, các ngươi cũng đi theo chúng đi!"

Vừa nói xong, Vương Dật Chi vốn đã được Sở Hưu cho đùng đan dược chữa khỏi thương thế, lúc này lập tức xuất kiếm chém ra, kiếm mang quyết liệt giết chết đệ tử canh gác, đẩy cửa phân đà, xâm nhập vào trong.

Lúc này trong phân đà, tất cả các võ giả đều bị kinh động. Trong phân đà này có khoảng ba võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, bọn họ thấy Vương Dật Chi, vừa không thể tin nổi vừa cười lạnh nói: “Vương Dật Chi, chúng ta không tới tìm ngươi, ngươi lại chủ động tới chịu chết? Định đưa công lao cho chúng ta đấy à?”

Vừa thấy ba người này, con mắt Vương Dật Chi lập tức đỏ bừng lên.

Hai người này chính là kẻ cầm đầu đã hủy diệt Vương gia của hắn.

“Đừng lo lắng, nói đi.” Sở Hưu sau lưng Vương Dật Chi lạnh nhạt truyền âm nói.

Vương Dật Chi sửng sốt một hồi, lúc này mới nổi giận nói: “Chịu chết? Hôm nay ta tới là để đưa tang cho Cực Lạc Ma Cung các ngươi!

Các ngươi là lũ tà ma ngoại đạo táng tận thiên lương, cướp bóc chém giết, để tu luyện tà công mà các ngươi đã hại bao nhiêu mạng người rồi?

Đám tà ma ngoại đạo vô sỉ hèn hạ các ngươi tồn tại một ngày chính là sỉ nhục đối với Nam Vực chúng ta!

Hôm nay ta tới đây là vì thù riêng, cũng là vì đại nghĩa, vì toàn bộ võ lâm Nam Vực, diệt trừ đám tà ma ngoại đạo các người!”

Thương Thiên Lương ở bên cạnh nhìn Sở Hưu với vẻ quái dị, mấy câu này là Sở Hưu dạy Vương Dật Chi nói, nhưng ở hạ giới lại có không ít người nói với Sở Hưu. Thậm chí chắc chắn hiện tại vẫn có không ít người đang âm thầm chửi rủa ‘ma đầu’ Sở Hưu này.

Hiện tại Vương Dật Chi nói những lời hiên ngang lẫm liệt này nhưng lại với vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm, có vẻ thiếu tự nhiên, nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, Sở Hưu cũng không mong hắn đứng trước mặt hung thủ giết cả nhà mình mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Nhưng đám võ giả Cực Lạc Ma Cung ai nấy ngơ ngác, rốt cuộc thế này là sao? Tiểu tử Vương gia này uống nhầm thuốc gì à?

Không đợi bọn họ lên tiếng, Vương Dật Chi đã cầm trường kiếm xông tới.

Ba võ giả Cực Lạc Ma Cung đang định ra tay, đã thấy kẻ mang mặt nạ đen kỳ quái sau lưng Vương Dật Chi nhẹ nhàng vung tay, như đang chém ra một đao.

Một khắc sau, bọn họ bỗng cảm thấy thân thể của mình đau đớn, không đợi bọn họ kiểm tra, thi thể ba người đã lập tức biến thành một đống thịt vụn.

Tuy không thể tự tay chém chết hung thủ diệt môn gia tộc mình, khiến Vương Dật Chi cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng Vương Dật Chi cũng biết, dựa vào lực lượng của mình, muốn giết ba người bọn họ là quá khó khăn, thậm chí hắn không thể giết được bất cứ ai trong ba người này.

Cho nên kiếm thế trong tay Vương Dật Chi lại càng hung ác, giết về phía những võ giả khác trong phân đà Cực Lạc Ma Cung.

Đợi tới khi toàn bộ phân đà đã bị Vương Dật Chi giết một nửa, số còn lại đã bỏ trốn, Sở Hưu mới lạnh nhạt nói: “Được rồi, lưu lại những kẻ khác báo tin cho bọn chúng.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Vương Dật Chi mới dừng tay, thở hổn hển một hồi, giơ thanh trường kiếm thấm máu tươi trên mặt đất viết lên tường một hàng chữ.

Kẻ giết người, Vương Dật Chi!

Sau khi làm xong chuyện này, Vương Dật Chi mới quay sang hỏi Sở Hưu: “Tiền bối, chúng ta làm vậy là sao?”

Vương Dật Chi là người chấp hành rất tốt, những việc Sở Hưu giao cho hắn, hắn chỉ làm chứ không hỏi, mãi tới lúc làm xong hắn mới hỏi câu này.

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Là sao à? Chính là ý trên tường. Nói tới toàn bộ võ lâm Nam Vực, Vương Dật Chi ngươi trở về báo thù.

Trừ ma vệ đạo đâu có dễ dàng? Một cây đũa thì bẻ cái là gãy, một nắm đũa thì không gãy được.

Cực Lạc Ma Cung làm khổ võ lâm Nam Vực đã lâu, nhưng không ai đứng lên cầm đầu tập trung đám người năm bè bảy đảng đó lại.

Việc ngươi cần làm chính là chiến đấu tới lúc nổi danh, gom đống cát vụn đó lại, tập hợp nhân sĩ chính nghĩa ở Nam Vực, trừ ma vệ đạo, diệt trừ Cực Lạc Ma Cung này!”

Vương Dật Chi hiểu ra gật nhẹ đầu, hắn đột nhiên cảm giác thấy những việc mình làm trong mấy năm gần đây so với vị tiền bối này thì đúng là trò trẻ con.

Trước đây hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi trong giang hồ Nam Vực, có tiềm lực nhưng lại quá ngây thơ.

Sau này gặp đại nạn, tuy thù hận đã biến tiềm lực thành thực lực, bản thân cũng nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng tâm tính lại không theo kịp.

Thủ đoạn bố trí tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung của vị tiền bối này cực kỳ xảo diệu, chắc chắn là nhân sĩ chính nghĩa cực kỳ có kinh ngạc trong phương diện này.

Nhưng Sở Hưu còn không nói với hắn một câu, một nắm đũa thì không bẻ gãy được, nhưng có thể dùng đao kiếm chặt đứt.

...
Chương 1677 Nổi danh nhờ chiến đấu 2

Nam Vực, Trung Nguyên Phủ, Thiên Phương Lâu.

Đây là trung tâm của toàn bộ Nam Vực, nhưng không thuộc về thế lực nào, mà là của chung cho tất cả các thế lực võ lâm ở Nam Vực.

Lý do là vì lúc đầu khu vực Nam Vực tràn ngập hung thú, đầy những nguy hiểm chết người. Đối với tất cả mọi người, tình báo là cực kỳ quan trọng.

Cho nên Trung Nguyên Phủ nằm chính giữa Nam Vực dã trở thành nơi chia sẻ tin tức của tất cả các thế lực võ lâm ở Nam Vực, còn Phương Thiên Lâu là quán rượu lớn nhất Nam Vực, cũng là nơi công khai buôn bán tin tức.

Lúc này trong Phương Thiên Lâu, không ít võ giả đang thì thầm nói chuyện.

“Đã nghe chưa? Một phân đà của Cực Lạc Ma Cung bị người khác tiêu diệt ngay trước mặt mọi người.”

“Nghe lâu rồi, chuyện này đã đồn khắp Nam Vực rồi. Vương Dật Chi của Vương gia kia đúng là hung hãn, ngang nhiên diệt trừ một phân đà của Cực Lạc Ma Cung, còn dám để tên lại.”

“Ài, cũng là Cực Lạc Ma Cung làm việc quá đáng, lúc trước chỉ vì một gốc Quỷ Diện Hoa mà diệt môn Vương gia. Vương Dật Chi kia cũng thật nóng máu, không ngờ lại không bỏ trốn sang ba vực còn lại mà trở về báo thù.”

Trong lúc mọi người ở đây thảo luận, một người cũng lại gần nói: “Ài, cùng là Ma đạo, nhìn Thiên Ma Cung của người ta xem, tuy Thiên Ma Cung cũng hành xử bá đạo, nhưng ít ra còn nói lý. Các ngươi nói xem, cùng là Ma đạo, sao chênh lệch lại lớn đến vậy chứ?”

Lời nói của võ giả này âm thầm chê bai Cực Lạc Ma Cung, đề cao Thiên Ma Cung, trên thực tế hắn chính là người của Thiên Ma Cung, có thể nói là kẻ lừa gạt.

Đúng lúc này, vài võ giả Cực Lạc Ma Cung đi tới tức giận nói: “Tất cả câm miệng! Dám bàn tán về Cực Lạc Ma Cung ta, chán sống rồi à?”

Thân là đại phái đứng đầu Nam Vực, người của Cực Lạc Ma Cung ra mặt, những môn phái nhỏ hơn bọn họ thật sự không dám đàm tiếu nhiều.

Một võ giả Cực Lạc Ma Cung lấy ra bức họa của Vương Dật Chi, lạnh lùng nói: “Nếu có ai trong Nam Vực thấy kẻ này, báo cáo cho Cực Lạc Ma Cung ta, tất có trọng thưởng!

Ngược lại nếu có ai bao che, chắc chư vị cũng biết thủ đoạn của Cực Lạc Ma Cung ta rồi đậy”

“Không cần tìm, Vương Dật Chi ta đang ở đây!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Vương Dật Chi đường hoàng đi vào trong quán.

Ngay khoảnh khắc thấy Vương Dật Chi, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung lập tức ngơ ngác.

Có thế nào bọn chúng cũng không ngờ Vương Dật Chi lại lớn lối tới mức này, còn dám xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Không đợi bọn chúng kịp xuất thủ, Vương Dật Chi đã ra tay.

Nhưng lần này hắn không dùng kiếm mà là ấn pháp, ấn pháp Phật môn.

Một ấn đánh xuống, giới tử tu di, không gian xoay chuyển, chính là Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Sở Hưu.

Theo Sở Hưu thấy, trước đây võ công công của Vương Dật Chi khá kém cỏi, tuy hắn tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng do vấn đề võ kỹ nên không mạnh lắm, chỉ có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú.

Cho nên Sở Hưu mới truyền thụ cho hắn một chút võ công, để hắn giữ thể diện.

Võ giả cầm đầu bên Cực Lạc Ma Cung có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng không đợi hắn kịp hành động, Vương Dật Chi đột nhiên biến mất trước mặt hắn.

Hắn vô thức nhìn xung quanh, nhưng lúc này Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lại trực tiếp phá hủy chân khí hộ thể của hắn, đánh chết hắn!

Cùng lúc, trường kiếm của Vương Dật Chi cũng rời vỏ, chỉ vài kiếm đã giết chết võ giả còn lại của Cực Lạc Ma Cung.

Cảnh tượng chiến đấu cực kỳ lưu loát này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng trong Thiên Phương Lâu, một số võ giả thế hệ trước có kinh nghiệm phong phú lại nhìn về phía sau lưng Vương Dật Chi.

Ấn pháp mà Vương Dật Chi vừa thi triển đúng là rất mạnh, nhưng biểu hiện của võ giả Cực Lạc Ma Cung lại có vấn đề, không ngờ trong thời khắc mấu chốt lại ngây người, đây là sai lầm chỉ xuất hiện ở võ giả cấp thấp.

Người sau lưng Vương Dật Chi này, không tầm thường.

Có người sẽ đoán ra sau lưng Vương Dật Chi có cao nhân, nhưng Sở Hưu không để ý tới chuyện này, chỉ cần những người này không gây chuyện với y, y cũng mặc kệ.

Vương Dật Chi đứng trước mặt mọi người, nói thật, hắn khá căng thẳng.

Tuy hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, không còn là tiểu bối mới vào đời năm xưa, nhưng đây là lần đầu tiên đứng trước mặt nhiều người giang hồ như vậy.

Nhưng liên tưởng tới lời dạy của Sở Hưu, Vương Dật Chi vẫn giữ biểu cảm nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Chư vị, chắc mọi người đều biết chuyện về Vương gia ta.

Vương gia ta đã bị lũ tà ma Cực Lạc Ma Cung này diệt môn, chỉ mình ta còn sống. Thực ra ta có thể bỏ trốn, với thực lực của ta, tới ba vực còn lại cũng có thể tự xây dựng một khoảng trời riêng.

Nhưng ta không đi, là vì sao? Vì thù riêng, cũng vì đại nghĩa!

Cực Lạc Ma Cung gây họa cho Nam Vực, không chỉ mình Vương gia ta gặp nạn, chắc trong số chư vị có không ít người tức giận với Cực Lạc Ma Cung, cũng có người bị Cực Lạc Ma Cung ức hiếp?

Cực Lạc Ma Cung ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không ra tay với những đại phái mà chỉ xuất thủ với những tiểu thế gia chúng ta.

Người của đại phái thờ ơ, chẳng lẽ chúng ta không thể tự cứu mình?

Lần này ta trở về là muốn liên thủ với đồng đạo Nam Vực, cùng diệt trừ tà ma, phò trợ chính nghĩa!”

Nói xong những lời đại nghĩa lẫm liệt này, Vương Dật Chi trực tiếp bỏ đi, không hề đây dưa dài dòng.

Những lời này là Sở Hưu dạy cho hắn, làm việc gì cũng không thể quá cấp bách, đã gieo mầm rồi, chuyện còn lại cứ từ từ là được.

Mấy ngày sau, chuyện Vương Dật Chi đã làm ở Phương Thiên Lâu đã lan truyền khắp Nam Vực, gây chấn động không nhỏ.

Dù sao bao lâu nay, tuy Cực Lạc Ma Cung hoành hành ở Nam Vực, nhưng rất ít người dám khiêu khích, thậm chí có thể nói là khiêu chiến Cực Lạc Ma Cung.

Trong số các đại phái ở Nam Vực, ngoài Thiên Hạ Kiếm Tông là Cực Lạc Ma Cung không dám đối đấu, những tông môn khác, Cực Lạc Ma Cung đều tự tin có thể đánh một trận.

Cho nên bao năm qua, chỉ cần Cực Lạc Ma Cung không chạm tới ranh giới cuối cùng của các đại phái, đương nhiên những đại phái kia sẽ không xen vào việc của người khác, không trêu chọc Cực Lạc Ma Cung.

Còn những thực lực võ lâm khác, cho dù bọn họ có thù hận Cực Lạc Ma Cung đến đâu đi nữa, nhưng Cực Lạc Ma Cung có hàng loạt thủ đoạn cay độc, ai dám trêu chọc? Không ngờ lần này lại có người dám tới nhổ râu hùm của Cực Lạc Ma Cung.

Lúc này bên trong Cực Lạc Ma Cung, Công Tôn trưởng lão vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn u sầu xem xét tin tức trên giang hồ.

Công Tôn trưởng lão là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhiều tuổi nhất trong Cực Lạc Ma Cung, khi cung chủ đời trước còn tại thế, hắn đã phụ trách xử lý một số tạp vụ của Cực Lạc Ma Cung.

Tất cả tin tức trên giang hồ có liên quan tới Cực Lạc Ma Cung đều được đưa tới chỗ Công Tôn trưởng lão. Sau đó có chuyện gì hắn không xử lý được mới giao cho Nhan Bi Phong.

Trong tình báo, rốt cuộc hung thủ giết chết cháu ruột của hắn đã xuất hiện. Nhưng những lời mà Vương Dật Chi nói, những chuyện mà Vương Dật Chi làm khiến hắn rùng mình, có cảm giác không ổn.
Chương 1678 Lấy hạ khắc thượng

Công Tôn trưởng lão định tới nói chuyện với Nhan Bi Phong, nhưng lúc này Nhan Bi Phong đang bế quan, không phải bế quan tu luyện mà là bế quan nghiên cứu Chu Thiên Ma Thần Đại Trận của hắn.

Trận pháp này là Nhan Bi Phong tự nghĩ ra, thật ra tính kỹ thì nó không coi là trận pháp mà là sản phẩm kết hợp của trận pháp, võ đạo, luyện khí, bí thuật nguyên thần, và bí pháp của Cực Lạc Ma Cung bọn họ.

Nếu Nhan Bi Phong bế quan bình thường, hắn còn có thể tìm được đối phương, nhưng Nhan Bi Phong bế quan chế tạo Chu Thiên Ma Thần Đại Trận, nếu hắn tới quấy rầy, rất có thể sẽ mất mạng.

Cho nên Công Tôn trưởng lão đành thở dài một tiếng, lệnh cho tất cả các võ giả có thể điều động trong Cực Lạc Ma Cung, dốc toàn lực lùng bắt Vương Dật Chi.

Còn lúc này Vương Dật Chi đang chạy khắp Nam Vực cùng Sở Hưu, đi gặp gia chủ chưởng môn của các thế lực.

Tư liệu mà Hình Bộ Công đưa cho Sở Hưu rất đầy đủ, xem ra trước đây Thiên Ma Cung đã nghiên cứu nhiều về Cực Lạc Ma Cung.

Trong tài liệu đó, tất cả đều là các võ giả có thù oán với Cực Lạc Ma Cung trong nhiều năm vừa qua.

Triệu gia ở Thường Sơn Quận, khi Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư lặng lẽ xâm nhập đại trạch của Triệu gia, đột ngột xuất hiện trước mặt gia chủ Triệu gia, đối phương lập tức giật mình.

“Triệu thúc, đã lâu không gặp.” Vương Dật Chi bình tĩnh chào hỏi đối phương.

Đối phương và Vương gia bọn họ từng có làm ăn qua lại, quan hệ cũng khá tốt.

Gia chủ Triệu gia kinh ngạc nói: “Dật Chi, ngươi không muốn sống nữa à? Cực Lạc Ma Cung truy sát ngươi khắp Nam Vực, ngươi còn dám đi lung tung khắp nơi?”

“Truy sát? Triệu thúc, hiện giờ là Cực Lạc Ma Cung truy sát ta, nhưng tương lai ai truy sát ai còn chưa biết được.”

Vương Dật Chi trầm giọng nói: “Triệu thúc, chắc ngươi cũng biết ta tới tìm ngươi là để làm gì.

Trước đây Triệu huynh và Cực Lạc Ma Cung có xung đột, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi mà đối phương lại bá đạo phế bỏ tu vi của hắn, dẫn tới Triệu huynh nghĩ quẩn tự sát. Ngài cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mối thù này, chẳng lẽ ngài không muốn báo ư?”

Gia chủ Triệu gia nghe vậy lập tức nghĩ ngợi, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên ta muốn báo thù rồi, nhưng đó là Cực Lạc Ma Cung, làm sao chúng ta báo thù được đây?”

“Trong Nam Vực này, số người có thù oán với Cực Lạc Ma Cung nhiều không kể xiết, một nhà đánh không lại thì mười nhà, mười nhà đánh không lại thì trăm nhà!”

Gia chủ Triệu gia vẫn đang do dự, lúc này Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng nói: “Triệu gia chủ đang lo về vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên Nhan Bi Phong?

Chúng ta đối phó với Cực Lạc Ma Cung là tuyên dương chính nghĩa chứ không phải đi chịu chết, sẽ có người đối phó với Nhan Bi Phong.

Trên giang hồ này, số người muốn hủy diệt Cực Lạc Ma Cung nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.”

"Vị này là?"

Vương Dật Chi trầm giọng nói: “Vị tiền bối này cũng có thù oán với Cực Lạc Ma Cung, cũng muốn giúp võ lâm Nam Vực chúng ta được thái bình. Chúng ta không chỉ có một chút người như vậy đâu.”

Gia chủ Triệu gia cũng từng nghe lần này Vương Dật Chi trở về báo thù, dường như bên cạnh có một số người, còn là cường giả thân phận thần bí, xem ra chính là vị trước mặt.

Gia chủ Triệu gia cũng là người lão luyện, trực giác nói với hắn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, cho nên tạm thời hắn còn không muốn đáp ứng.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Triệu gia chủ có băn khoăn cũng rất bình thường, một tháng sau chúng ta sẽ có một buổi hội nghị. Hy vọng lúc đó Triệu gia chủ sẽ đến, chúng ta sẽ báo thời gian và địa điểm cho Triệu gia chủ.”

Nói xong, Sở Hưu và Vương Dật Chi trực tiếp rời khỏi.

Dù sao đối phương cũng là Cực Lạc Ma Cung, Sở Hưu không hy vọng vị gia chủ Triệu gia này có thể đáp ứng ngay lập tức.

Sau đó Sở Hưu và Vương Dật Chi lại tới vài chục thế lực khác, đại đa số đều do dự như Triệu gia, còn có người thâm cừu đại hận với Cực Lạc Ma Cung trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng có kẻ không hề do dự cự tuyệt.

Cho dù là ai, Sở Hưu cũng báo cho bọn họ thời gian và địa điểm, cho bọn họ một tháng để quyết định.

Một tháng sau, tất cả các gia chủ chưởng môn đều nhận được tin của Vương Dật Chi, địa điểm nghị sự là tại một căn nhà lớn ở Trung Nguyên Phủ.

Một tháng trước Vương Dật Chi đã gây động tĩnh rất lớn ở Trung Nguyên Phủ. Trung Nguyên Phủ lại là trung tâm của toàn bộ Nam Vực, có không ít võ giả Cực Lạc Ma Cung tới nơi này.

Kết quả Vương Dật Chi lại lựa chọn xuất hiện ở đây, có thể nói là cực kỳ to gan.

Trong căn nhà này, tất cả cửa sổ đều bị bịt kín, cảnh tượng mờ ảo, chỉ có ánh đèn yếu ớt.

Gia chủ chưởng môn của mười mấy thế lực đều có mặt tại đây, thì thầm nhỏ to, trò chuyện với nhau.

Một khắc sau, đèn đuốc đột nhiên sáng bừng lên, Vương Dật Chi và Sở Hưu xuất hiện trong phòng.

Có người tinh mắt phát hiện lần trước luôn là Sở Hưu đứng sau lưng Vương Dật Chi, còn lần này lại là Vương Dật Chi đứng sau lưng Sở Hưu.

Khi ở trước mặt những người giang hồ khác, mọi chuyện phải để Vương Dật Chi làm chủ. Vì những võ giả Nam Vực này chỉ biết Vương Dật Chi, ai cũng biết thân thế của hắn, biết mối thù giữa hắn và Cực Lạc Ma Cung, cho nên hắn là người có đại nghĩa. Sở Hưu chỉ là một kẻ thần bí không rõ lai lịch, lại tới bàn chuyện tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung, sẽ không ai nghe lời y.

Còn bây giờ đối mặt với nhiều vị gia chủ chưởng môn như vậy, tuy bọn họ không mấy nổi danh ở Nam Vực, nhưng cũng là lão hồ ly rèn luyện nhiều năm trên giang hồ, không mấy ai là loại vụng về. Cho nên trước mặt bọn họ, Sở Hưu không cần ngụy trang.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị có thể tới đây, ta rất vui mừng, vì điều này mang ý nghĩa võ giả Nam Vực này, không phải ai cũng là dê béo đợi làm thịt!

hôm nay ta mời chư vị tới, chắc mọi người cũng hiểu lý do, Cực Lạc Ma Cung hành động quá hung ác trong Nam Vực này!

Chắc chư vị đều bị thế gia vọng tộc đại phái chèn ép, nhưng ta nghĩ chư vị có thể nhẫn nhịn là vì bọn họ làm theo quy củ, không vì ngứa mắt với ngươi mà tiêu diệt ngươi.

Nhưng Cực Lạc Ma Cung thì khác, xưa nay bọn chúng chỉ làm ác, không tuân theo quy củ, thủ đoạn hung tàn, tâm tính ác độc, quả thật là khối u ác tính trong võ lâm Nam Vực ta!

Chư vị ở đây chắc không ai không bị Cực Lạc Ma Cung ức hiếp, không ai không có thù hận với Cực Lạc Ma Cung? Hiện tại, chư vị còn muốn nhẫn nhịn không?”

Mọi người ở đây đều bị lời nói của Sở Hưu làm cho sắc mặt âm trầm, ánh mắt lấp lóe vẻ giận dữ, nhưng không ai lên tiếng.

Đương nhiên bọn họ có thù với Cực Lạc Ma Cung, chỉ hận hiện tại không thể hủy diệt Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng phía sau bọn họ còn tông môn, còn người nhà, một khi thất bại, những người khác phải làm sao?

Cho nên dẫu có thù, bọn họ cũng phải nhịn.

Chứng kiến thái độ mọi người ở đây, Sở Hưu lắc đầu nói: “Chư vị khiến ta rất thất vọng. Có phải các vị nghĩ đối mặt với loại hung đồ ma đạo tàn ác như Cực Lạc Ma Cung, chỉ cần nhẫn nhịn là được?

Chư vị nhìn Vương Dật Chi xem khi Vương gia bị diệt môn, các vị không xuất thủ, thậm chí không dám nói một lời đòi lại công bằng. Là vì các vị không phải người của Vương gia.

Lần tiếp theo, khi Lý gia bị diệt môn, các vị vẫn làm vậy, vì các vị không phải người của Lý gia.

Tới cuối cùng, đến phiên các vị, các vị có nghĩ tới không? Xung quanh các vị đã không còn ai có thể lên tiếng cho mình!”

Lời nói của Sở Hưu vang vọng trong lòng bọn họ, cứ như có một loại ma lực, thiêu đốt hận thù trong lòng bọn họ.

Vị gia chủ Triệu gia mất con trai kia đột nhiên đứng dậy, tức giận nói: “Chơi mẹ nó đi! Lần này ông đây không nhịn nữa!”
Chương 1679 Đầu danh trạng 1

Lực lượng của thù hận rất lớn, lớn tới mức có thể khiến một tên công tử trước đây cái gì cũng không biết như Vương Dật Chi, thành kẻ báo thù giết người không chớp mắt.

Sở Hưu không kích động tinh thần bọn họ, chỉ khuếch đại cảm xúc trong lòng họ, bọn họ sẽ tự biết mình nên làm thế nào.

Sau khi gia chủ Triệu gia mở miệng, cảm xúc của đám người như bị nhen lửa, lao nhao hô hào, muốn tới tìm Cực Lạc Ma Cung báo thù.

Sở Hưu giơ tay ấn nhẹ xuống, trầm giọng nói: “Chư vị, báo thù không phải chuyện một lần là thành công. Bây giờ nếu ta bảo chư vị cùng tấn công tổng bộ Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn chư vị sẽ cho rằng ta bảo mọi người đi chịu chết.

Cho nên lần này chúng ta chỉ ra tay với một phân điện của Cực Lạc Ma Cung là đủ. Tập kết tinh nhuệ trong thế lực của mình, ta sẽ xung phong, trước hết phải đoạt lại chút lợi tức từ chỗ Cực Lạc Ma Cung đã!’

Nghe thấy phải làm thật, mọi người ở đây mới tỉnh táo hơn một chút, đồng thời trong lòng cũng thấy băn khoăn.

Tiến đánh một phân điện của Cực Lạc Ma Cung thì đơn giản, nhưng sau khi đánh, vạn nhất Cực Lạc Ma Cung ra tay trả thù thì làm sao giờ?

Lúc này lại có một người đứng đậy, vẻ mặt lúng túc nói: “Chư vị, các ngươi muốn tới báo thù Cực Lạc Ma Cung cũng được, nhưng ta sẽ không xen vào.

Trong Huyền Không Môn của ta còn có nhiều đệ tử, không thể chịu liên lụy lớn như vậy được.”

Nói đoạn, chưởng môn của Huyền Không Môn định rời khỏi.

Có người dẫn đầu như vậy, những người khác cũng dao động.

Ai cũng có gia thất, có đệ tử, trừ ma vệ đạo cũng phải xem thực lực của ma đầu kia đã.

Lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Liễu chưởng môn của Huyền Không Môn, ngươi định đi như vậy à?”

Liễu chưởng môn kia biến sắc nói: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Xưa nay ta chỉ nghe tới ép người khác đi giết người, chưa từng nghe chuyện ép người khác đi báo thù!”

Sở Hưu hừ lạnh nói: “Ép? Mọi người đều tự nguyện tới, có ai ép ai?

Thời gian vừa qua, ta rải trăm tấm thiệp, hôm nay có bảy phần mười tới đây.

Ba phần mười kia ta không cưỡng ép, dù sao mỗi người có chí riêng.

Nhưng hôm nay chư vị đã tới đây, tương đương với nộp đầu danh trạng, chuẩn bị đối phó với Cực Lạc Ma Cung, bây giờ ngươi bảo đi là có ý gì?

Ngươi đã thấy mặt chúng ta, cũng biết mục đích của chúng ta, bây giờ ngươi ngươi bỏ đi, chỉ cần thuật lại cho Cực Lạc Ma Cung là bán chúng ta đi đổi lại cái giá rất tốt rồi.”

Nói xong, Sở Hưu đưa mắt nhìn mọi người bên dưới: “Chư vị, bây giờ các ngươi có không đáp ứng cũng muộn rồi. Trong mắt Cực Lạc Ma Cung, chỉ cần các ngươi đến đây là coi như chuẩn bị ra tay với Cực Lạc Ma Cung. Nếu tin tức này lan truyền, Cực Lạc Ma Cung trả thù, các ngươi có ngăn được không?”

Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu lợi và hại trong chuyện này, ánh mắt bọn họ nhìn vị Liễu chưởng môn kia đã có vẻ bất thiện.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Liễu chưởng môn kia lập tức biến sắc, bộc phát tốc độ nhanh chóng nhất, định nhảy ra khỏi căn nhà này.

Trận pháp ở đây không mạnh, vị Liễu chưởng môn này lại có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, muốn lao ra thì chỉ một giây là đủ.

Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, rõ ràng mình đã hành động, nhưng cánh cổng lại càng ngày càng xa. Rõ ràng chỉ là căn phòng hơn mười trượng nhưng lại xa xôi như ngàn dặm.

Ảo thuật!

Liễu chưởng môn vừa ý thức được điều này, một bàn tay đã đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, dễ dàng phá hủy cương khí hộ thể của hắn, bóp chết hắn, ném xuống trước mặt mọi người.

Tiếng thi thể rơi xuống đất vang vọng trong đáy lòng mọi người, khiến trái tim họ giật thọt, không ai dám nói gì nữa.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Trừ ma vệ đạo, vệ đạo chính là bảo vệ chính đạo, là võ lâm Nam Vực ta!

Kết quả bây giờ có người không muốn ra tay thì thôi, còn định tư thông với Cực Lạc Ma Cung, làm chó săn cho chúng, hành vi này càng đáng ghê tởm!

Ta tin chư vị sẽ không học theo loại người này, phải không?”

Mọi người ở đây gật đầu lia lịa, chứng kiến kết cục của vị Liễu chưởng môn này, không ai muốn làm ‘kẻ phản bội’.

Sở Hưu lấy một tờ giấy ra, trên đó viết đủ loại tội trạng của Cực Lạc Ma Cung.

Y đưa tờ giấy tới, trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện hôm nay đã không còn đường lui. Mọi người đã liên minh với nhau, không ai muốn nửa đường lại xảy ra chuyện.

Ký lên tờ tội trạng này, thảo phạt Cực Lạc Ma Cung, chúng ta và loại tà ma Cực Lạc Ma Cung này, không chết không thôi!”

Tờ giấy này mới là đầu danh trạng thật sự, ký lên đó mới là thật sự không còn đường lui. Không ai ký lên thứ này rồi lại dám mật báo với Cực Lạc Ma Cung, vì đó là tự tìm đường chết.

Sau khi mọi người ký xong tên của mình, Sở Hưu mới trầm giọng nói: “Chư vị, ba ngày sau tập trung lực lượng, tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung!”

Mọi người sắc mặt nghiêm nghị giải tán, Vương Dật Chi cũng đi xuống.

Sở Hưu lại đứng trong phòng trầm giọng nói: “Hình trưởng lão, có thể báo cho Viên cung chủ, Thiên Ma Cung cũng chuẩn bị tập kết lực lượng, chuẩn bị tấn công Cực Lạc Ma Cung.

Với thực lực của đám người này, phối hợp với bọn chúng, hủy diệt phân điện của Cực Lạc Ma Cung rất dễ dàng, đối phó với các đệ tử khác cũng rất dễ dàng, nhưng muốn giết Nhan Bi Phong vẫn phải nhờ Viên cung chủ đích thân xuất thủ.”

Thân thể Hình Bộ Công xuất hiện từ góc tối, lắc đầu nói: “Ngươi lừa bọn họ xoay vòng như vậy, tuy thủ đoạn từ thấp tới cao này rất mới lạ, nhưng đám người kia tới giờ vẫn mơ mơ màng màng, đúng là đáng thương.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta làm vậy sao lại gọi là lừa? Ta muốn hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, đây là sự thật. Còn bọn họ, sau khi hủy diệt Cực Lạc Ma Cung họ cũng được lợi, đây cũng là sự thật, ta làm vậy chỉ coi là hướng dẫn mà thôi.

Hơn nữa Hình trưởng lão cũng là võ giả của Thiên Ma Cung, thân là võ giả Ma đạo, sao lại có tâm tư thương xót người khác như vậy?”

Hình Bộ Công kinh ngạc nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện có phải võ giả Ma đạo hay không?”

Sở Hưu khẽ lắc đầu, y quên Ma đạo ở Đại La Thiên khác với Ma đạo ở hạ giới.

Thật ra từ trước tới nay Sở Hưu luôn cảm thấy mấy môn phái nhỏ trong Đại La Thiên khá hèn nhát, hay nên nói là không nên thân.

Một vạn năm rồi chỉ có hai phần mười thế lực đỉnh cao là tông môn quật khởi sau này như Hàn Giang Thành, đúng là quá ít.

Thực lực của các tông môn này không yếu, nhưng có lẽ bọn họ đã quen với thống trị và áp bách của các đại phái, chỉ biết nhún nhường chứ không phản kháng.

Lần này là Sở Hưu cầm đầu, lại nửa dẫn dụ nửa bức ép, bằng không bọn họ vẫn không có chút tâm tư phản kháng nào.

Nếu ở hạ giới có tông môn như Cực Lạc Ma Cung, e là đã thành cái đích chung của đám đông rồi.

Thậm chí ngay Sở Hưu còn chưa làm tới mức như Cực Lạc Ma Cung mà còn bị mọi người vây công tới vài lần. Thậm chí khi y quản lý võ lâm Bắc Yên, những thế lực nhỏ ở đó cũng dám nhảy ra đối nghịch với sát ý.

Tuy là kẻ địch, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như võ giả hạ giới rắn rỏi hơn võ giả Đại La Thiên này nhiều.

Ba ngày sau, những thế lực có thù oán với Cực Lạc Ma Cung đều tập kết. Thật ra trong ba ngày này Sở Hưu vẫn luôn phòng ngừa Cực Lạc Ma Cung xuất thủ.

Ký đầu danh trạng, tuy Sở Hưu tin chắc đám người này sẽ không mật báo, nhưng y vẫn lo Cực Lạc Ma Cung phát hiện manh mối gì.

Dù sao nhiều thế lực tập kết như vậy, hơn nữa tất cả đều là thế lực có thù oán với Cực Lạc Ma Cung, chuyện này vốn không thể là trùng hợp.

Nhưng không biết Cực Lạc Ma Cung quá tự tin hay bọn họ không coi trọng tình báo phương diện này, ba ngày này Cực Lạc Ma Cung lại như không phát hiện hành động của bọn họ.

...
Chương 1680 Đầu danh trạng 2

Trên đỉnh núi cao cạnh Thương Lưu Giang ở Nam Vực, cung điện đen nhánh tọa lạc tại đó.

Đây là một phân điện dưới trướng Cực Lạc Ma Cung.

Toàn bộ Cực Lạc Ma Cung, tính cả phân điện ở khu vực Nam Man bị Sở Hưu phá hủy, tổng cộng có bốn phân điện, mỗi chỗ trấn áp một khu vực đại hung chứa đầy hung thú.

Vạn năm trước, trong Thương Lưu Giang có không ít hung thú sống dưới nước, nghe nói còn có giao long. Nhưng bây giờ chỉ còn một số cá lớn.

Xung quanh phân điện của Cực Lạc Ma Cung có mười mấy thế lực tụ tập, mấy vạn võ giả bao vây triệt để phân điện của Cực Lạc Ma Cung.

Mười mấy vị gia chủ chưởng môn tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm, có điều sâu trong lòng còn cảm thấy hào hùng.

Dù sao đưa mắt nhìn khắp Đại La Thiên, có mấy ai dám đối địch với Cực Lạc Ma Cung? Bọn họ dám!

Sở Hưu lại không biết y mở đầu như vậy đã mang tới một bầu không khí khác hẳn cho Nam Vực. Sau này trên khắp Nam Vực nổi lên không ít phản kháng, cũng sinh ra nhiều vị kiêu hùng dân dã.

Đương nhiên đây là chuyện về sau, lúc này Sở Hưu nhìn Cực Lạc Ma Cung đã mở trận pháp, trầm giọng nói: “Chư vị, việc đã đến nước này, không còn đường lui nữa rồi, phải dốc toàn lực ứng phó!

Lên núi, diệt trừ tà ma, bảo vệ chính đạo!”

Trước kia Sở Hưu luôn là tà ma mà người khác muốn diệt trừ. Còn bây giờ tới phiên y đứng dưới hô khẩu hiệu, cảm giác này đúng là không tệ.

Lúc này trong phân điện của Cực Lạc Ma Cung, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung ngày thường luôn có vẻ cực kỳ tùy tiện, lúc này ai nấu đều lộ vẻ kinh hãi.

Thực lực của phân điện này không mạnh, kém xa phân điện của Minh Huyền Vũ, nhân số cũng chỉ có hơn ngàn người.

Tuy võ giả Cực Lạc Ma Cung mạnh hơn hẳn những võ giả xuất thân tiểu môn phái như những kẻ bên dưới, nhưng nhân số của đối phương đông hơn mình tới vài chục lần. Nhìn đám người chi chít bên dưới, làm sao bọn họ lại không sợ hãi cho được?

Điện chủ của phân điện này là một lão già một mắt. Hắn lạnh lùng nói: “Sợ cái gì mà sợ? Tưởng một đám rác rưởi có thể tấn công vào phân điện của chúng ta à? Còn diệt trừ tà ma, tự sát mới đúng!

Bảo vệ trận pháp cho tốt, đã đưa tin rồi, đợi cung chủ mang cứu viện tới, tất cả bọn chúng đều phải chết!”

Lão già một mắt vừa dứt lời đã thấy trong đám người có một thân hình mặc áo đen xuất hiện giữa không trung.

Tiếp đó trường đao trong tay phải của hắn chém xuống, hư không cũng theo đó vặn vẹo.

Đao mang vô hình vô chất, không ai nhìn thấy, phiêu miểu vô tung, đao thế vô hình.

Nhưng một khắc sau, trận pháp của phân điện Cực Lạc Ma Cung lập tức bộc phát ra một luồng sáng cực hạn. Ầm một tiếng, trận pháp vỡ vụn!

Vẻ bình tĩnh trong mắt lão già kia đã hóa thành hoảng sợ.

"Nửa bước Võ Tiên!"

Nửa bước Võ Tiên không phải Võ Tiên, nhưng đối với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường thì đối phương vẫn là cường giả khiến mình cảm thấy tuyệt vọng.

Đao vừa rồi của Sở Hưu mang theo uy thế kinh thiên động địa, trực tiếp phá bỏ đại trận của phân điện Cực Lạc Ma Cung. Hiển nhiên đây là liều thuốc trợ tim cho các võ giả khác, khiến sĩ khí mọi người nâng cao.

Lão già một mắt trong Cực Lạc Ma Cung vẫn khá có trách nhiệm, hắn không bỏ trốn mà nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Hôm nay các ngươi tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung ta, đã nghĩ tới hậu quả chưa? Kết tục tương lai sẽ là không chết không thôi đấy!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thật ra ngươi đã biết đáp án rồi, sao phải hỏi một câu thừa thãi như vậy? Giết cũng giết rồi, kết cục, ta cũng biết.

Đúng là không chết không thôi, nhưng đợi khi Cực Lạc Ma Cung các ngươi chết sạch là sẽ thôi ngay.”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, người chưa tới, đao mang đã tới.

Không gian xung quanh vặn vẹo, đao mang sắc bén vô biên bao phủ khắp nơi xung quanh lão già một mắt của Cực Lạc Ma Cung.

Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng là đao mang sắc bén vô biên, khiến hắn không cách nào trốn tránh.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm vô hình vô chất được thi triển, uy lực lại cường đại hơn trước đây, đao này thậm chí đã cực kỳ tiếp cận thần thông.

Đương nhiên đó là do Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, đạt tới mức thật sự vô hình vô chất, nhưng tiêu hao cũng tăng nhiều.

Còn bây giờ Sở Hưu chém một đao, vẫn lưu lại chút dao động trong hư không, vẫn có dấu vết lần theo.

Nhưng cho dù như vậy, một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường cũng không thể ngăn cản uy lực của đao này.

Lão già một mắt của Cực Lạc Ma Cung cảm thụ được khí tức này, không ngờ chỉ trong chớp mắt xung quanh hắn đã hóa thành một làn sương đen.

Cũng là vô hình vô chất, không ngờ làn sương đen đó có thể tàn qua khe hở của đao mang, cuối cùng ngưng tụ lại, hóa thành thân hình lão già kia.

“Ồ? Thú vị.”

Sở Hưu ồ khẽ một tiếng, y thật sự thấy hứng thú đối với Cực Lạc Ma Cung, bí thuật trong tay đối phương luôn vượt ngoài tưởng tượng.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu đã niết Thập Tự Liên Hoa Ấn đánh xuống.

Phật quang trắng toát chiếu rọi vạn cổ, hoa sen thập tự nở rộ, lão già một mắt kia đang định hóa thành sương đen bỏ trốn lần nữa, kết quả lại bị bốc hơi tịnh hóa hoàn toàn, chết không toàn thây giữa phật quang này.

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Công phu bỏ chạy đúng là độc đáo, đáng tiếc có luyện tốt nữa cũng có lúc không trốn thoát được.”

Có thể nói lão già một mắt này là võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chết uất ức nhất dưới tay Sở Hưu.

Người khác còn có thể phản kháng, chỉ có hắn mới né được một chiêu thì đã mất mạng bởi chiêu thứ hai.

Còn lúc này, đám võ giả trong Cực Lạc Ma Cung đã hoàn toàn sụp đổ.

Điện chủ nhà mình, cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trong Cực Lạc Ma Cung cũng là một đại nhân vật, kết quả tới tay người này chỉ mới hai chiêu đã bị giết, đúng là quái vật!

Khoảnh khắc này đám người Cực Lạc Ma Cung lập tức mất hết chiến ý, không ít võ giả bắt đầu bỏ chạy tứ phía.

Bọn họ vừa bỏ trốn, sĩ khí bên phe Sở Hưu càng tăng cao, thậm chí trực tiếp truy sát, không cần Sở Hưu chỉ huy.

Trước đó bọn họ còn cảm thấy e ngại về Cực Lạc Ma Cung, dù sao đối phương đã hoành hành ở Nam Vực lâu năm, ma uy vẫn còn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như Cực Lạc Ma Cung không có gì đáng sợ.

Trận chiến chỉ diễn ra không quá nửa canh giờ, Vương Dật Chi toàn thân đẫm máu đi tới, trầm giọng nói: “Tiền bối, toàn bộ phân điện đã bị mọi người thu dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có số ít trốn thoát.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, híp mắt nói: “Tốt lắm, tiếp theo trực tiếp tới tổng bộ Cực Lạc Ma Cung!”

Nếu trước đó Sở Hưu bảo bọn họ tấn công tổng bộ của Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng Sở Hưu bảo mình đi chịu chết.

Nhưng lúc này, trải qua trận giết chóc như vậy, mọi người ở đây đều khá hào hứng, nói đơn giản hơn là tự tin bành trướng, cho rằng Cực Lạc Ma Cung cũng không là thứ gì, thừa thế xông lên muốn giết tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK