Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xuất chưởng đánh về phía Long Thiên Anh, khoảnh khắc này phật quang bùng lên, ánh sáng rực rỡ.
Còn Long Kỵ Cấm Quân không hề e ngại, cương khí quang người ngưng tụ thành một thể, như núi kêu biển gầm ầm ầm đánh ra một quyền, gió lớn dậy sóng, uy hế vô biên.
Thân là hội chủ Kình Thiên Hội, Long Thiên Anh không thể chỉ có cảnh giới mà không có chút sức chiến đấu này. Phải biết Kình Thiên Hội là do hắn gây dựng từ hai bàn tay trắng, ban đầu cũng tranh đoạt chém giết với không ít người. Cho nên sức chiến đấu của Long Thiên Anh không kém, ngờ ngờ còn giao chiến ngang hàng với Minh Kỳ.
Đương nhiên không phải do thực lực Long Thiên Anh đã cường đại tới mức ngang cơ với võ giả Đại Quang Minh Tự mà do Minh Kỳ là trường hợp đặc biệt.
Hắn là người của Nhân Quả Thiện Đường, chủ tu công pháp bí truyền «Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh» của Nhân Quả Thiện Đường. Môn công pháp này chủ yếu ở chỗ suy tính nhân quả, tu luyện tâm cảnh. Mặc dù cũng có giúp ích nhất định cho chiến lực bản thân nhưng muốn phát huy lực lượng chân chính phải đợi tới cảnh giới tông sư võ đạo mới được. Giờ Minh Kỳ còn kém nhiều lắm, cho nên mới đánh ngang tay với Long Thiên Anh.
Nếu đổi lại thành võ tăng Kim Cương Viện hay Đạt Ma Viện, muốn đánh ngã Long Thiên Anh thật sự rất đơn giản.
Thấy mình không ngờ còn không thắng được Long Thiên Anh, Tông Huyền bên cạnh lại đứng đực ra như pho tượng, Minh Kỳ buồn bực tới muốn hộc máu.
Tông Huyền này quả thật chẳng có chút nhãn lực nào, thấy ta không thắng được Long Thiên Anh chẳng lẽ ngươi không biết đường xuất thủ? Chẳng lẽ mình phải mất mặt kêu hắn ra tay hay sao?
Mà thực tế Tông Huyền lại có ý định ra tay, có điều không phải hiện tại mà là lúc Minh Kỳ gặp nguy hiểm.
Trong cách tư duy của Tông Huyền, Minh Kỳ là sư thúc của hắn, bị người ta đánh hộc máu thụ thương mình sẽ phải xuất thủ. Nhưng giờ hắn đang đánh với người ta tới lui không ngừng, cực kỳ náo nhiệt. Tình huống này nếu không ai lên tiếng, Tông Huyền sẽ không xen vào.
Có điều giờ Minh Kỳ không có cách nào thắng Long Thiên Anh, đành phải hô lớn: “Tông Huyền! Mau tới giúp ta!”
Lời này vừa nói ra, Minh Kỳ đã nghe tiếng bàn tán xôn xao của những võ giả xung quanh. Đơn giản là đang nói hắn kém cỏi, thân là sư thúc còn phải nhờ sư điệt hỗ trợ. Còn nữa là võ giả Đại Quang Minh Tự mà phải quần ẩu lấy một địch hai, thật sự quá thấp kém.
Thế nhưng giờ Minh Kỳ chỉ muốn ngăn cản Đàm Uyên đại sư truyền công, hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Còn lúc này Tông Huyền đã xuất thủ.
Bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt Long Thiên Anh đã cảm thấy mây đen ngập đầu. Tựa như một cơn bão sắp tới, uy áp kinh người hoàn toàn bao phủ xung quanh hắn!
Biến hóa này lập tức khiến Long Thiên Anh biến sắc. Hạng hai Long Hổ Bảng kinh khủng tới mức này ư? Khí thế này thậm chí đã sánh được với tông sư võ đạo, thậm chí trên người một số tông sư võ đạo Long Thiên Anh cũng không cảm nhận được khí thế kinh khủng như Tông Huyền!
Một đòn Minh Vương Ấn đánh xuống. Minh Vương Ấn đơn giản nhưng lại trấn áp hết thảy, tựa như bất cứ thứ gì cũng phải tan nát hóa thành hư vô dưới đòn Minh Vương Ấn này.
Long Thiên Anh gầm lên một tiếng, hít một hơi dài. Chỉ trong nháy mắt vô số thiên địa nguyên khí được hắn nuốt vào trong bụng, sau đó dung hợp với cương khí bản thân ầm ầm bộc phát, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ đánh về phía Tông Huyền.
Kình Thôn Thiên Hạ!
Nhưng chiêu này của Long Thiên Anh thậm chí không đỡ được Minh Vương Ấn của Tông Huyền dù chỉ một hơi. Chỉ trong chớp mắt luồng khí xoáy vỡ tan, cương khí tiêu biến, Long Thiên Anh trực tiếp bị chiêu ấn này đánh bay, miệng phun máu tươi.
Cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, Minh Kỳ và Long Thiên Anh đánh nhau tới phân thắng bại, thế nhưng giờ đổi thành Tông Huyền hắn thậm chí không đỡ nổi một chiêu, đủ thấy chênh lệch trong cùng cảnh giới này lớn tới nhường nào.
Long Thiên Anh cũng âm thầm kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng. Những người khác tạm không nói, tên Tông Huyền này tuyệt đối là quái vật, thậm chí còn kinh khủng hơn tông sư võ đạo.
“Lên! Ngăn cửa lại, đừng để ai vào quấy rầy Đàm Uyên đại sư!” Long Thiên Anh hét lớn với các khách khanh Kình Thiên Hội.
Những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia không hề do dự, cho dù đối mặt với một cao thủ thanh danh hiển hách như Tông Huyền, thậm chí chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Long Thiên Anh; bọn họ vẫn lập tức lao thẳng tới.
Không thể không nói chất lượng những khách khanh mà Long Thiên Anh mời chào tới đây đều khá cao.
Những người này đều là võ giả tán tu tiếng tăm không tệ trên đất Đông Hải. Sau khi chiêu mộ họ vào Kình Thiên Hội, Long Thiên Anh lại đối xử như huynh đệ, hào sảng thoải mái. Cho nên tới lúc then chốt như hiện tại, những vị cung phụng khách khanh này cũng nguyện ý liều mạng vì Long Thiên Anh.
Tông Huyền mặt không biểu cảm nhưng hạ thủ không hề ngừng lại. Đủ loại Minh Vương Ấn đánh ra, những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nơi này thậm chí không ai đỡ nổi một chiêu của hắn, tất cả đều bị một ấn đánh cho trọng thương hộc máu.
Hơn nữa càng đánh mọi người cũng nhận ra Tông Huyền không định đoạt mạng, hắn ra tay vẫn lưu thủ.
Nếu không một số võ giả yếu một chút trong Kình Thiên Hội rất có thể đã bị một đòn Minh Vương Ấn của Tông Huyền trực tiếp đánh chết.
Lúc này trong phòng, Đàm Uyên đại sư đã truyền hết lực lượng và công pháp cho Sở Hưu. Sau khi quán đỉnh truyền thừa mặc dù Đàm Uyên đại sư không chết, thậm chí vẻ ngoài cũng không hề thay đổi nhưng Sở Hưu lại cảm nhận được một luồng khí tức từ trên người hắn. Một luồng khí tức mục nát.
Lúc này Đàm Uyên đại sư đã sắp đến lúc dầu hết đèn tắt.
Sở Hưu đứng dậy thi lễ với Đàm Uyên đại sư: “Đa tạ đại sư.”
Một tiếng đa tạ này của Sở Hưu là thật tâm thật lòng. Cho dù lực lượng cùng truyền thừa là do y lừa tới, nhưng cũng coi như Đàm Uyên đại sư cam tâm tình nguyện cho y.
Đàm Uyên đại sư miễn cưỡng khoát tay áo nói: “Tâm nguyện cuối cùng đã xong, mục đích ta trở về tài nguyên` đã viên mãn, tâm niệm thông suốt không còn mong nhớ điều gì. Là ta nên cảm tạ Sở tiểu hữu mới đúng.”
Sở Hưu im lặng không nói gì, có đôi khi làm người nên hồ đồ một chút thì hơn, việc gì cũng nhìn nhận quá rõ ràng ngược lại sẽ lưu nhiều tiếc nuối.
Lúc này Sở Hưu nhìn ra ngoài quán trọ nói: “Đại sư, nên xử lý người Đại Quang Minh Tự ra sao?”
Vừa rồi lúc truyền công Sở Hưu và Đàm Uyên đại sư đã nhận ra động tĩnh bên dưới, có điều khi đó đang thời khắc mấu chốt không thể bị quấy rầy, cho nên bọn họ đương nhiên không ra mặt.
Đàm Uyên đại sư nghe vậy thở dài một tiếng nói: “Ngày trước khi ta chưa tới Đông Hải, đối với tất cả đệ tử Phật môn trong thiên hạ, thánh địa Phật tông chỉ có hai, một là Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự, một là Nam Phật Tông - Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Do công pháp tu luyện, trước nay ta luôn coi Đại Quang Minh Tự là thánh địa trong lòng, cho dù nằm mơ cũng muốn tới Đại Quang Minh Tự một chuyến.
Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, mong ước đó càng ngày càng phai nhạt, tới cuối cùng ta đã không còn hứng thú tới Đại Quang Minh Tự xem thử nữa.
Chương 537 Bá đạo
Dưới ánh sáng của Quang Minh Phật không dung tha cho bất cứ hắc ám nào. Không biết từ bao giờ, Đại Quang Minh Tự đã thay đổi, trở nên cực đoan tự đại.
Bọn họ chỉ lo làm phật quang của mình lớn mạnh, để quang minh tới trấn áp càng nhiều hắc ám. Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới làm sao mới có thể tìm ra khởi nguồn của hắc ám chứ không phải đi trấn áp như vậy.”
Chứng kiến thánh địa Phật môn trong gốc mộng của mình đã biến thành một nơi như vậy, tràn ngập lợi ích cùng toan tính, Đàm Uyên đại sư không khỏi thổn thức cảm khái trong lòng.
Sở Hưu ngược lại không đa sầu đa cảm như Đàm Uyên đại sư, y chỉ thản nhiên nói: “Đại sư, có một điểm ngươi nghĩ sai rồi. Nếu không có hắc ám lấy đâu ra quang minh? Mọi thứ đều cần so sánh, không chừng bản thân Đại Quang Minh Tự còn không muốn hắc ám hoàn toàn bị hủy diệt là khác.”
Đàm Uyên đại sư sửng sốt, lời này của Sở Hưu cũng có chút đạo lý, chẳng qua có phần cực đoan mà thôi. Mặc dù cảm thấy hành động của Đại Quang Minh Tự khá bá đạo nhưng chắc hẳn đối phương không đến mức đen tối như vậy mới phải.
Lại thở dài một tiếng, Đàm Uyên đại sư nói: “Sở tiểu hữu, chuyện bên dưới ngươi giải quyết đi. Giờ ta không đánh nổi, cũng không ngăn nổi bọn họ.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp đẩy cửa đi ra.
Lúc này bên dưới, những khách khanh Kình Thiên Hội mà Long Thiên Anh mang tới không chèo chống được bao lâu, tất cả đều đã bị Tông Huyền đánh trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Mắt thấy Tông Huyền cùng Minh Kỳ muốn bước vào quán trọ, Long Thiên Anh gắng gượng chống đỡ thân thể đứng dậy ngăn trước hai người.
Lần này những người vây xem đều vô cùng kinh ngạc. Long Thiên Anh này cũng coi như người hiệp nghĩa, đã đến nước này rồi vẫn dám ngăn trước mặt Tông Huyền cùng Minh Kỳ. chẳng lẽ người này thật sự không sợ chết à?
Tông Huyền thản nhiên nói: “Tránh ra.”
Long Thiên Anh cắn răng lắc đầu nói: “Đại Quang Minh Tự các ngươi bá đạo như vậy, không sợ người khác chỉ trích ư?”
Minh Kỳ cau mày hừ lạnh nói: “Bá đạo? Đại Quang Minh Tự ta là người đứng đầu Phật tông, đương nhiên không thể trơ mắt võ công Phật môn rơi vào tay người ngoài. Đừng quên ngươi cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nếu ngươi không biết điều, vậy đừng trách bần tăng hạ thủ nặng tay!”
Dứt lời Minh Kỳ định ra tay, giải quyết triệt để Long Thiên Anh.
Người của Đại Quang Minh Tự trước nay không sợ người ngoài nói họ bá đạo, vì bản thân Đại Quang Minh Tự làm việc luôn rất bá đạo, không hề quan
tâm người ngoài nói ra nói vào gì.
Có điều ngay lúc hắn định xuất thủ, một luồng đao quang xé gió đánh ra từ trong quán trọ.
Theo đao quang kia tới người, ma khí xen lẫn huyết sát khí ầm ầm giáng lâm. Đao mang cường đại quét ngang mười trượng, thậm chí bao phủ toàn bộ con phố.
Đao quang chém xuống, sát cơ bùng lên!
Theo ánh đao chém xuống, ma khí thậm chí mơ hồ nghe được tiếng ác quỷ kêu khóc vang lên, kinh khủng dị thường.
Ma khí kinh thiên như vậy nếu không phải Minh Kỳ biết người bên trong là ai, thậm chí hắn đã hoài nghi không biết có phải bên trong là một ma đầu tuyệt thế hay không!
Song chưởng giương lên, phật quang vô tận nở rộ. Nhưng dưới ma đao kia, phật quang liên tiếp tiêu biến, cũng tự nhiên nhẹ nhàng y như lúc Tông Huyền áp đảo Long Thiên Anh.
Ngay lúc Minh Kỳ sắp bị đao kia giết chết, Tông Huyền đã ra tay.
Quanh người hắn tiếng phật âm phạm xướng vọng ra, thân thể vốn như sắt thép đúc thành lúc này lại toát ra phật quang vàng kim càng thêm chói mắt.
Một ấn đánh ra, Kim Cương hàng ma, lực toái sơn hà!
Kim Cương Minh Vương Ấn!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tông Huyền trực tiếp ngăn cản trước người Minh Kỳ, dùng Kim Cương Minh Vương Ấn đỡ lấy một đao của Sở Hưu. Theo cương khí cường đại tỏa ra tứ tán, lòng bàn tay Tông Huyền không ngờ đã hiện lên một vệt trắng rất sâu, nhưng lại không hề chảy ra chút máu tươi nào, hết sức quỷ dị.
Sở Hưu cầm đao từ trong quán trọ đi ra, y mặc một bộ trường bào màu đen, tung bay theo kình phong còn chưa tan hết. Lúc này khí thế quanh người y hòa hợp cùng thiên địa, dáng vẻ vô cùng huyền ảo. Mọi người đều nhìn ra, Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Trước đó các võ giả giang hồ nói tới Long Hổ Bảng đều là năm hạng đầu Long Hổ Bảng ra sao, mười hạng đầu Long Hổ Bảng như thế nào. Dù sao phần lớn mọi người đều coi năm hạng đầu là người chung tầng thứ, bởi vì những người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều là cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mà lúc này Sở Hưu đã bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ sợ sau này chuyện họ phải thảo luận không phải năm hạng đầu nữa mà là sáu hạng đầu.
Nhìn Minh Kỳ và Tông Huyền, Sở Hưu cười lạnh nói: “Đàm Uyên đại sư đã truyền lực lượng cho ta, công pháp ta cũng đã học được. Sao nào? Giờ Đại Quang Minh Tự các ngươi có ý kiến, muốn đòi về à?
Đúng là quá nực cười!
Đàm Uyên đại sư là Đàm Uyên đại sư, Đại Quang Minh Tự là Đại Quang Minh Tự. Quyết định của Đàm Uyên đại sư các ngươi có tư cách gì nhúng tay? Đại Quang Minh Tự các ngươi quản rộng quá rồi đấy!
Các ngươi thật sự nghĩ mình là người cầm đầu Phật tông trong thiên hạ, toàn bộ võ giả Phật môn đều phải nghe lời Đại Quang Minh Tự các ngươi à?”
Lời này vừa nói ra, những võ giả Phật môn xung quanh đều mất tự nhiên.
Phật tông trong thiên hạ đều tôn Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện là người đứng đầu, chuyện này tất cả mọi người đều biết, bọn họ cũng luôn làm vậy.
Có điền tôn thì tôn, hành động của Đại Quang Minh Tự hôm nay quả thật quá bá đạo.
Mặc dù bọn họ cũng không đồng ý với việc Đàm Uyên đại sư truyền dạy công pháp cho Sở Hưu. Nhưng Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng được toàn bộ giang hồ thừa nhận, địa vị của hắn không kém gì Đại Quang Minh Tự.
Đừng nói giờ Đàm Uyên đại sư muốn đem công pháp truyền cho Sở Hưu, cho dù hắn định truyền công pháp cho dư nghiệt Ma giáo, những người khác cũng chẳng nói được gì!
Giờ Đại Quang Minh Tự đối xử với Đàm Uyên đại sư còn mang thái độ như vậy, về sau nếu xảy ra chuyện gì với bọn họ thì sao? Chuyện này thật sự khiến mọi người ở đây cảm thấy không thoải mái.
Minh Kỳ nhướn mày, hắn chợt phát hiện đấu võ mồm với tên Sở Hưu này, hắn không hề có ưu thế gì.
Bản lĩnh lật ngược phải trái, hung hăng càn quấy của kẻ này không kém hơn thực lực của y. Mình vốn nhắm vào y, thế nhưng giờ tới miệng y lại thành ra Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo, đang nhắm vào Đàm Uyên đại sư.
Cho nên Minh Kỳ rất lý trí không nhiều lời với Sở Hưu, trực tiếp hừ lạnh nói với Tông Huyền: “Tông Huyền, động thủ! Tên Sở Hưu này không biết dùng phương pháp gì lừa gạt Đàm Uyên đại sư đoạt lấy truyền thừa. Đại Quang Minh Tự ta không thể ngồi nhìn truyền thừa của Đàm Uyên đại sư rơi vào tay hạng tiểu nhân như vậy được. Cho dù hắn nhận được truyền thừa, giờ cũng phải giao ra đây cho ta!”
Minh Kỳ cũng biết ân oán lúc trước của Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự, cuối cùng còn là thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường - Hư Vân mở miệng mới giải quyết xong.
Có điều Minh Kỳ lại không buồn để ý tới Hư Vân. Mặc dù thực lực của Nhân Quả Thiện Đường không bằng Vọng Niệm Thiền Đường nhưng địa vị lại quan trọng hơn Vọng Niệm Thiền Đường.
Vọng Niệm Thiền Đường cường đại chỉ do thủ tọa Hư Vân. Còn tầm quan trọng của Nhân Quả Thiện Đường đối với Đại Quang Minh Tự là ở chính bản thân Nhân Quả Thiện Đường.
Chương 538 Tái chiến Tông Huyền 1
Sở Hưu nheo mắt nhìn Tông Huyền, y cũng không ngờ mình lại giao thủ lần nữa với Tông Huyền nhanh như vậy.
Thật ra mặc dù tác phong tên Minh Kỳ của Đại Quang Minh Tự có phần bá đạo nhưng hắn lại nói đúng sự thật. Lực lượng và truyền thừa của Sở Hưu là lừa được.
Chẳng qua với tính cách của Sở Hưu, thứ đã vào miệng y chẳng lẽ còn nhả ra hay sao? Y vốn không có thói quen này.
Cho nên trận chiến này không thể tránh né, mà Sở Hưu cũng vui lòng phụng bồi.
Vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, bình thường Sở Hưu còn cần bế quan một thời gian để làm quen với cảnh giới hiện tại của bản thân.
Nhưng với Sở Hưu hiện tại, làm quen với cảnh giới trong lúc giao thủ cùng người khác còn nhanh chóng hơn mình tự bế quan tu luyện. Nhất là đối thủ này còn là Tông Huyền, Tông Huyền từng gây áp lực cực lớn cho Sở Hưu lúc trước!
Bên kia sau khi nghe Minh Kỳ nói, Tông Huyền dừng lại một chút, có điều vẫn đứng dậy.
Thật ra Tông Huyền không muốn động thủ, vì có động thủ cũng chẳng ý nghĩa gì.
Tông Huyền chỉ là kẻ tính cách tương đối ngoan cố nhưng hắn không phải kẻ ngu, cũng biết suy nghĩ.
Giờ đang trước mặt nhiều người như vậy, Đàm Uyên đại sư lại đã truyền cả lực lượng cùng công pháp cho Sở Hưu. Cho dù bọn họ ép được Sở Hưu giao công pháp ra cũng có ích lợi gì? Thứ mà Đại Quang Minh Tự thật sự muốn không phải công pháp mà là thanh danh của Đàm Uyên đại sư.
Cho nên giờ mà xuất thủ, bọn họ ngoại trừ kiếm được chút hư danh vô dụng, thật ra chẳng có ý nghĩa gì lớn.
Có điều Minh Kỳ là sư thúc, là trưởng bối của mình. Nếu hắn đã mở miệng, trong tình huống không ảnh hưởng tới đại cục, Tông Huyền sẽ không cự tuyệt.
Bước ra một bước, phật quang quanh người Tông Huyền đã ngưng tụ tới cực hạn, tôn thân thể hắn lên như thần như ma.
Minh Vương Ấn đánh xuống, nhưng lần này không phải Minh Vương Ấn bình thường nữa mà là Phẫn Nộ Minh Vương Ấn, phật diễm bốc lên, trấn áp hết thẩy.
Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Sở Hưu trước đó căn bản là hai khái niệm khác nhau. Cho dù lúc này chưa chính thức giao thủ nhưng Tông Huyền cũng có thể cảm nhận chênh lệch trong đó, cho nên lúc này hắn vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Trong mắt Sở Hưu ma khí bốc lên, cũng bước lên trước một bước. Chỉ chớp mắt ma diễm đã ngập trời.
Bước thêm bước nữa, Huyết Luyện Thần Cương phá không bắn tới, hóa thành lưỡi sắc màu đỏ máu lượn lờ trên đao mang.
Bước thứ ba bước ra, quanh người Sở Hưu đã hoàn toàn bao phủ trong sát ý, nhập Vong Ngã Sát Cảnh, trong thiên hạ không gì không giết được!
Liên tục bộc phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, mây gió đất trời xung quanh đều bị khuấy động, một luồng lực lượng truyền vào cơ thể Sở Hưu. Đây là một loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
Thái thượng vong tình, thiên địa này vốn dĩ không có bất cứ thuộc tính nào. Ma có thể sinh tồn trong thiên địa này, Phật cũng có thể tỏa ánh sáng dưới vầng mặt trời.
Cho nên Sở Hưu có thể thu hút bao nhiêu lực lượng hoàn toàn dựa vào mức độ phù hợp giữa bản thân y và thiên địa này cao tới mức nào. Y là ma, thiên địa này cũng là ma!
Một đao chém xuống, tiếng ác quỷ kêu khóc vô biên ập tới, tựa như cánh cửa Địa Ngục mở rộng, khiến người ta kinh hãi quỷ dị vô cùng.
Đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao lúc này đã như hóa thành thực chất, một đao vô cùng tà ác quỷ dị đánh thăng vào Phẫn Nộ Minh Vương Ấn của Tông Huyền. Chỉ trong nháy mắt một luồng chấn động kinh khủng dã bùng ra!
Ma khí cùng phật diễm văng khắp nơi, từng tiếng nổ kịch liệt truyền tới, lực lượng cường đại đó khiến mọi người biến sắc. Vừa giao thủ một chiêu nhưng mặt đất xung quanh đã bắt đầu rạn nứt, toàn bộ con phố đều trở nên hỗn độn. Nếu để hai người kia tiếp tục đánh nữa, e rằng cả trấn nhỏ này cũng bị đôi bên đánh nát.
Trong ma diễm vô biên, quanh người Tông Huyền bao phủ bởi phật quang, đón lấy đao cương đang chém xuống của Sở Hưu. Từng nhát Minh Vương Ấn liên tiếp đánh ra, trực tiếp thô bạo chọi cứng với đao của Sở Hưu.
Sở Hưu cũng không dừng tay, dưới Vong Ngã Sát Cảnh, cương khí toàn thân y đã tập trung trên thân đao, ma đao điên cuồng chém ra, chỉ chớp mắt đã chém trên trăm đao, ma khí cùng đao cương bay tán loạn, thiếu chút nữa che khuất cả ánh sáng mặt trời.
Hai người này giao thủ đơn giản thô bạo tới cực hạn, hoàn toàn sử dụng lực lượng bản thân chọi cứng với nhau.
Chỉ có điều một bên vô tình, một bên lại cố ý.
Phong cách chiến đấu của Tông Huyền vốn là như vậy thẳng thắn hùng hồn, cường đại tới cực điểm.
Còn Sở Hưu không chỉ am hiểu lực lượng không, lúc này y làm vậy chẳng qua chỉ là để tôi luyện lực lượng cảnh giới bản thân à thôi.
Có điều Minh Vương Ấn cùng ma đao va chạm, mọi người cùng phát hiện
bên chiếm ưu thế vẫn là Tông Huyền.
Thân hình Sở Hưu không lùi, nhưng Tông Huyền lại đón lấy đao cương của Sở Hưu, tiếp tục tiến tới. Ma đao cường đại đó hoặc bị Minh Vương Ấn đánh nát, một số dư chấn cũng bị hắn dùng thân thể chống chọi lại, không hề có chút thương thế nào.
Tông Huyền không chỉ có lực lượng cường đại tới đáng sợ, ngay cả cơ thể hắn cũng vậy, quả thực cường hãn tới mức biến thái. Chẳng trách Phương Thất Thiếu lại gọi Tông Huyền là quái thai.
Ma khí đao cương cường đại của Sở Hưu chém lên người võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác chắc sẽ lập tức khiến hắn thổ huyết bay ngược, kẻ yếu hơn chút thậm chí trực tiếp bị giết chết.
Nhưng chém lên người Tông Huyền thì sao? Chỉ để lại một vệt trắng mà thôi, thương tổn hết sức nhỏ bé.
Thấy cảnh này Phương Thất Thiếu trong đám người không khỏi nghiêm nghị. Tu vi của Tông Huyền e rằng còn mạnh hơn lúc trước vài phần.
Lần đầu Sở Hưu giao thủ với Tông Huyền, khi đó Tông Huyền không vận dụng toàn lực, giờ mới xem như Tông Huyền bộc lộ toàn bộ tu vi.
Trên giang hồ Tông Huyền nổi danh nhờ Minh Vương Ấn của hắn. Minh Vương Ấn thiên biến vạn hóa, uy thế vô lượng.
Nhưng thực tế trong Đại Quang Minh Tự, Minh Vương Ấn không phải công pháp tuyệt thế, chỉ có thể coi là không tệ mà thôi. Nhưng Phương Thất Thiếu lại biết công pháp luyện thể mà Tông Huyền tu luyện lại là một trong những môn mạnh nhất giữa đông đảo các công pháp luyện thể ở Đại Quang Minh Tự. Đó là thần công tuyệt thế vượt qua cửu chuyển, «Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân»!
Môn công pháp này mặc dù là thân công tuyệt thế bí truyền của Đại Quang Minh Tự, nhưng nó lại không mấy tiếng tăm trên giang hồ. Bởi vì có rất ít người tu luyện thành công môn công pháp này.
«Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân» tu theo pháp tướng của Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, coi bản thân như một món binh khí mài giũa, diễn hóa Bất Diệt Lưu Ly Tịnh Thổ trong cơ thể. Tu luyện tới cuối cùng không nói cơ thể bất diệt nhưng cũng giống như Kim Cương Lưu Ly, vạn pháp bất xâm, chư tà tránh lui.
Hơn nữa về mặt chữa thương Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân cũng có điểm thần diệu. Cho dù khi chiến đấu bị thương nặng hơn nữa, có lực lượng của Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục như cũ. Cho nên người Tông Huyền với Tông Huyền cho dù giai đoạn trước chiến thượng phong, nhưng kéo tới sau này lại là ác mộng của hắn.
Chương 539 Tái chiến Tông Huyền 2
Chỉ có điều, mặc dù môn công pháp này hết sức cường đại nhưng lại yêu cầu cực cao đối với tư chất và nghị lực người tu luyện. Thậm chí có thể nói thiếu một thứ cũng không được.
Người có tư chất không chịu nổi đau đớn khi mài giũa bản thân không khác gì mài giũa binh khí, còn người chịu đựng được loại đau đớn này lại không có tư chất đó. Cho nên ngàn năm gần đây chỉ có mình Tông Huyền tu luyện thành công Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân.
Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Tông Huyền đã thi triển tu vi cơ thể của mình tới cực hạn, lao thẳng tới trước mặt Sở Hưu, lại một đòn Minh Vương Ấn đánh ra, uy thế hùng hồn vô song, Đại Uy Đức Minh Vương Ấn!
Một ấn kia đánh ra như Ngũ Chỉ Sơn ầm ậm nện xuống, tạo thành uy áp khiến Sở Hưu không thở nổi.
Khoảnh khắc đó Sở Hưu thu đao kết ấn, trong mắt nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, song vẫn vô dụng!
Đại Uy Đức Minh Vương Ấn của Tông Huyền hoàn mỹ vô khuyết ư? Không phải, dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật , Sở Hưu vẫn nhìn ra vài sơ hở. Thế nhưng có nhìn ra cũng vô dụng.
Cho dù Sở Hưu tấn công vào những sơ hở này, nhưng trước mặt lực lượng cường đại tuyệt đối như vậy, y vẫn không thể đánh tan Minh Vương Ấn của Tông Huyền.
Còn nếu y muốn né tránh, trước mắt khí thế toàn thân Tông Huyền đã phong tỏa tất cả lối thoát xung quanh Sở Hưu. Chỉ cần Sở Hưu lui lại phía sau, thế công của Tông Huyền chắc chắn sẽ trút xuống điên cuồng. Cho nên giờ Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!
Trí Quyền Ấn bộc phát, cương khí ngưng trệ, lưỡi buông khắp thiên địa!
Nhưng dưới Đại Uy Đức Minh Vương Ấn của Tông Huyền, Trí Quyền Ấn lại trực tiếp bị đánh tan.
Sở Hưu không lùi mà tiến Viên Mãn Bảo Bình Ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn, Nhật Luân Ấn ầm ầm đánh ra. Ba ấn pháp xuất ra liên tục, lực lượng cả ba chồng chất lên nhau va chạm với Đại Uy Đức Minh Vương Ấn của Tông Huyền. Một tiếng nổ lớn vang lên, dưới chân hai người bị nổ thành một hố lớn chừng hơn mười trượng, bùn đất đều hóa thành tro bụi dưới cương khí cường đại này.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cánh tay Sở Hưu không nhịn được đau nhói, hổ khẩu rách toác, máu tươi chảy xuống.
Về mặt sức mạnh, cho dù Sở Hưu có bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, y vẫn không bằng Tông Huyền.
Đại Kim Cương Thần Lực có hiệu quả không tệ trong số công pháp luyện thể,
nhưng chỉ là không tệ mà thôi. Còn Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân mà Tông Huyền tu luyện lại là công pháp tuyệt thế vượt ngoài cửu chuyển. Cho dù trong Đại Quang Minh Tự nó cũng là một trong những công pháp cao cấp nhất, chênh lệch của song phương không phải chỉ một chút.
Ngay lúc ánh mắt Tông Huyền bùng lên phật quang, chuẩn bị tấn công tới lần nữa, hai mắt Sở Hưu đột nhiên hóa thành đầm sâu đen nhánh vô biên vô hạn, thôn phệ phật quang của Tông Huyền, lập tức kéo hắn vào trong đó.
Chỉ trong chốc lát vô số ma quỷ hung ác từ dưới chân Tông Huyền lao lên lôi kéo cắn xé hắn, như muốn kéo hắn vào thâm huyên hoàng tuyền u minh.
Còn bên cạnh Tông Huyền lại có vô số sương mù màu hồng lượn lờ, có nữ thần Tu La nhảy múa, các nàng không ai mặc một mảnh vải, thần sắc quyến rũ, mê hoặc tới cực hạn.
Trên không trung lại diễn hóa ra vô số chư thiên thần phật trợn mắt với Tông Huyền, luôn miệng quát mắng hắn khi sư diệt tổ, không tuân theo giới luật vân vân.
Những ảo giác đó hệt như giấc mộng, khiến người ta không cách nào phân rõ thực giả.
Đây là ảo giác tinh thần do Sở Hưu kết hợp Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp tạo thành.
Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp lấy tinh thần lực công tâm, phá tâm cảnh, nghiêng theo hướng tà ác quỷ quyệt. Còn Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp lại lấy tinh thần lực mạnh mẽ xâm lấn tinh thần não hải của đối phương, thiên hướng bá đạo tàn nhẫn.
Lúc này Sở Hưu kết hợp hai môn lại với nhau, vừa ảnh hưởng tới tâm cảnh Tông Huyền, lại vừa ăn mòn tinh thần lực của hắn!
Trong số những công pháp mà Sở Hưu có, thật ra Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp và Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức là hai loại võ công mà y không muốn thể hiện trước mặt người ngoài nhất. Dù sao hai môn công pháp này cũng là võ công Côn Luân Ma Giáo chính tông, mặc dù số người biết cực kỳ thưa thớt nhưng Sở Hưu không dám cam đoan tất cả mọi người không nhận ra nó.
Thân phận bây giờ cùng thân phận Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu vừa vặn một sáng một tối, Sở Hưu không muốn bộc lộ thân phận của mình ra quá sớm như vậy.
Cho nên hai môn công pháp này Sở Hưu rất ít khi vận dụng, cho dù vận dụng y cũng chỉ chọn một phần võ thuật đặc tính không quá rõ ràng để sử dụng. Như lần trước Sở Hưu tính toán Trịnh Thành Vĩnh của Thiết Kiếm Môn, sử dụng Khiên Ti Hồn Võng, đặc điểm bên ngoài cũng ít rõ ràng nhất.
Còn giờ trực tiếp sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp và Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cũng vậy, ngoại trừ chính bản thân Tông Huyền, người khác ăn bản không nhận ra có điểm nào đặc biệt.
Lúc này trong ảo giác vô biên kia, phật quang trong hai mắt Tông Huyền ảm đạm, hắn thật sự không ngờ tới chiêu này của Sở Hưu.
Trước nay Sở Hưu luôn thể hiện võ đạo cương mãnh bá đạo khi giao thủ với hắn, ai ngờ nổi Sở Hưu lại đột nhiên sử dụng bí pháp nguyên thần tà ác quỷ dị như vậy.
Với tính cách của Tông Huyền, hắn căn bản không đi tìm hiểu tư liệu về Sở Hưu, phải nói là Tông Huyền sẽ không tìm hiểu tư liệu về bất cứ đối thủ nào.
Hơn nữa cho dù hắn biết Sở Hưu am hiểu nguyên thần bí pháp thì sao? Dù sao đối với Tông Huyền, bất luận đối mặt với thứ gì, cách làm của hắn chỉ có một, đó là trực tiếp nghiền ép quét ngang!
Hai tay Tông Huyền kết thành một thủ ấn kỳ lạ, so với Minh Vương Ấn cương mãnh hùng hồn, thủ ấn này tạo cho người ta cảm giác hết sức nhu hòa.
Chỉ trong chớp mắt phật quang trong mắt Tông Huyền lại bùng lên, sau lưng hắn một hư ảnh Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hiện lên, ngồi trên đài sen, dáng vẻ trang nghiêm.
“Vỡ!”
Tông Huyền bình thản phun ra một chữ này, chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng khí huyết hùng hồn xông thẳng lên tận trời!
Bí pháp nguyên thần quỷ dị như vậy là vì phương pháp ứng phó với bí pháp nguyên thần rất ít, thậm chí có thể nói là cực kỳ thưa thớt.
Hoặc bản thân ngươi tinh thông bí pháp nguyên thần, như vậy có thể cứng rắn chống chọi.
Hoặc là hoàn toàn dựa vào lực lượng khí huyết cường đại ứng phó với xung kích của bí pháp nguyên thần.
Người khí huyết mạnh mẽ, tinh thần lực vững chắc kiên nghị, khả năng kháng cự xung kích từ bí pháp tinh thần cũng rất mạnh.
Đây cũng là lý do vì sao một số quỷ vật trong rừng núi thường tìm những người bình thường vóc dáng gầy yếu chứ không tìm tông sư võ đạo.
Có điều dùng phương thức này đối phó với bí pháp nguyên thần thật ra chỉ có hai chữ thông tục: Cứng rắn chống đỡ. Chỉ là chống cự bị động mà thôi, không cách nào phản kích.
Nhưng giờ Tông Huyền lại nói cho mọi người, khi lực lượng khí huyết của ngươi đã cường đại tới mức độ nhất định cũng có thể phản chấn lại lực lượng tinh thần.
Chương 540 Hoán Nhật Đại Pháp
Tỷ như hiện tại, theo lực lượng khí huyết ngập trời bộc phát, tất cả ác quỷ nát bấy, Tu La thần nữ kêu rên tiêu tán, ngay cả thần phật đầy trời cũng không cam lòng gào thét, cuối cùng tịch diệt.
Lại bước ra một bước, hắc ám trước mắt tan tành, Tông Huyền thậm chí không buồn nhìn lại mình, lại một đòn Minh Vương Ấn ầm ầm đánh ra phía trước!
Tông Huyền dự đoán rất đúng, ngay khi Sở Hưu kéo hắn vào ảo cảnh, y cũng lập tức xuất thủ.
Sở Hưu không lựa chọn toàn lực thôi động ảo cảnh vì y biết đối mặt với kẻ địch cấp bậc như Tông Huyền, cho dù dùng toàn lực vận dụng tinh thần bí pháp và ảo thuật cũng vô dụng, chẳng bằng dùng để tạm thời ngăn cản đối phương một thời gian ngắn.
Còn giờ cũng đúng thật như vậy, ảo cảnh kia không ngăn nổi Tông Huyền thời gian một hơi thở đã bị hắn đánh vỡ. Có điều với Sở Hưu như vậy đã đủ!
Chỉ trong nháy mắt, quanh người Sở Hưu bừng lên phật quang, một pháp tướng Địa Nhật Như Lai hiện lên sau lưng. Theo tay Sở Hưu niết ấn quyết, thân hình hắn cùng pháp tướng Đại Nhật Như Lai càng lúc càng phù hợp.
Tay phải Sở Hưu đặt trước ngực, hiện lên Vô Úy Ấn, pháp tướng trang nghiêm.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vô tận bừng lên, máu tươi trong cơ thể Sở Hưu như sôi trào, thiêu đốt ra phật diễm nóng rực, hóa thành lực lượng Đại Nhật Như Lai, phật quang bùng lên bao phủ về phía Tông Huyền!
Hoán Nhật Đại Pháp!
Đoạt thiên địa tạo hóa, thâu thiên hoán nhật, uy năng vô hạn.
Hơn nữa Hoán Nhật Đại Pháp này không phải Hoán Nhật Đại Pháp nguyên bản mà được Đàm Uyên đại sư tự mình lĩnh ngộ, phát triển thêm thành Hoán Nhật Đại Pháp hiện giờ.
Sau khi được Đàm Uyên đại sư quán đỉnh truyền thừa, Sở Hưu có thể sử dụng tám phần uy năng của Hoán Nhật Đại Pháp. Cho nên dưới uy lực cường đại, thiếu chút nữa không nắm giữ được thức công pháp mạnh mẽ này.
Tắm trong phật quang vô tận, Minh Vương Ấn của Tông Huyền lần đầu tiên vỡ vụn, lần thứ nhất bị Sở Hưu chính diện trực tiếp đánh nát.
Ngẩng đầu lên nhìn Đại Nhật Như Lai lóng lánh phật diễm chói mắt, lần đầu tiên Tông Huyền lựa chọn thủ thế.
Phật quang quanh người hắn tiêu tán, chuyển thành một ánh trăng lạnh lẽo.
Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hiện lên sau lưng hắn, rõ ràng hơn hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu nhiều.
Trong ánh trăng hoàn mỹ đó, pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật tay niết Thiền Định Ấn. Một luồng lực lượng kỳ dị tản ra, không phải cương khí nhưng cũng không phải lực lượng thiên địa. Luồng lực lượng này quay quanh người Tông Huyền, khiến trên người hắn bừng lên ánh sáng rực rỡ, không ngờ lại dùng chiêu thức tương tự Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu để đối chọ lại!
Một mặt trời, một ánh trăng, nhưng cả hai không ai nhường ai.
Minh Kỳ ở bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt đầy lo âu.
Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu sau khi nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư lại cường đại đến mức này, có thể đánh với Tông Huyền với mức độ như vậy. Chuyện này khiến Minh Kỳ không nhịn nổi bắt đầu lo lắng.
Tông Huyền không thể thua!
Đối với Đại Quang Minh Tự mà nói, Tông Huyền chính là đại diện cho Đại Quang Minh Tự. Trong số tuấn kiệt trẻ tuổi đông đảo trong thiên hạ, mọi người luôn coi hai giới Đạo Phật là người đứng đầu. Ngoại trừ Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ, Tông Huyền không thể thua bất cứ kẻ nào, nói chi Sở Hưu kém Tông Huyền vài thứ hạng.
Lần này Đại Quang Minh Tự chỉ định ôm danh tiếng truyền thừa của Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải làm việc mà thôi. Còn người bảo Tông Huyền ra tay với Sở Hưu là bản thân Minh Kỳ.
Một khi Tông Huyền có vấn đề gì, khi trở lại Đại Quang Minh Tự, người chịu trọng phạt sẽ là hắn.
Minh Kỳ cắn răng, trong tay bùng lên phật quang yếu ớt, mười ngón tay kết thành đủ loại thủ ấn, nhanh chóng thôi diễn.
Đây là Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh của Đại Quang Minh Tự. Nghe nói khi tu luyện tới đỉnh phong thậm chí có thể tính toán ra tam thế trong tương lai. Theo lý luận mà nói có phần tương tự Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu.
Chỉ có điều Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thuộc về bí điển Đạo gia, tác dụng chủ yếu vẫn là trong chiến đấu chém giết. Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ có thể thấy thứ trước mắt mà không cách nào nhìn ra tương lai khác, không thể dùng để bói toán thôi diễn. Nhưng đồng thời tốc độ của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng nhanh hơn Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh nhiều. Căn bản không cần kết ấn thôi diễn phức tạp như vậy.
Lúc này ma khí đang dùng hết toàn lực thôi diễn sơ hở của Sở Hưu, chuẩn bị nhúng tay vào.
Tông Huyền quanh năm suốt tháng ôm cái biểu cảm như pho tượng. Minh Kỳ cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có nắm chắc chiếm thượng phong hay không. Cho nên để an toàn, dù sẽ bị người ngoài nói Minh Kỳ hắn đánh lén vô sỉ, hắn cũng muốn nhúng tay vào.
Có điều đúng lúc này một luồng kiếm khí đánh vào phía sau hắn, dọa cho Minh Kỳ la lên một tiếng, cũng ngắt đứt thôi diễn của Minh Kỳ.
Minh Kỳ nhìn về phía sau, vừa vặn thấy Phương Thất Thiếu ôm theo bầu rượu, bộ dáng cà phất cà phơ coi trò hay, hắn không khỏi cả giận nói: “Phương Thất Thiếu! Ngươi làm vậy là sao?”
Phương Thất Thiếu xòe tay nói: “Công bằng chứ sao. Người ta đang đánh hay như vậy, ngươi cứ nhất quyết nhúng tay vào làm gì? Có thời gian rảnh rỗi chẳng bằng thôi diễn cho chính mình, xem lúc về Đại Quang Minh Tự có bị phạt hay không. Như vậy mới tiện chuẩn bị.”
Minh Kỳ lông mày giật giật, hắn quát khẽ: “Phương Thất Thiếu! Đại Quang Minh Tự ta không oán không thù với ngươi, còn Sở Hưu và người Kiếm Vương Thành có thù oán. Ngươi điên rồi hay sao mà đi giúp Sở Hưu?”
Phương Thất Thiếu thần sắc nghiêm túc lắc đầu nói: “Không phải ta giúp Sở Hưu mà đang xem kịch, một màn kịch đặc sắc như vậy, ngươi không thể ngắt đứt được.
Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu không lần tiếp theo ta muốn xem xem rốt cuộc là Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh của ngươi thôi diễn nhanh hơn hay là Nhân Quả Kiếm Đạo của ta nhanh hơn.”
Phương Thất Thiếu nghiêm túc một cách hiến tấy, nghe bên ngoài thì có vẻ như hắn đang kiếm cớ nhưng thực tế hắn nói thật. Hắn thật sự đang xem kịch, xem trò hay.
Thân là hạng ba trên Long Hổ Bảng, Phương Thất Thiếu cũng từng giao thủ với Tông Huyền, có điều đều chịu thiệt. Có lẽ do thể diện cũng có lẽ vì không nắm chắc cho nên sau khi chịu thiệt vài lần, Phương Thất Thiếu không tiếp tục giao thủ với Tông Huyền nữa.
Nhưng lần này Tông Huyền và Sở Hưu giao thủ trực tiếp vận dụng toàn lực. Quan sát bọn họ giao thủ cũng có chỗ tốt nhất định đối với người cùng cảnh giới như Phương Thất Thiếu, cho nên hắn không thể để Minh Kỳ phá hoại được.
Bên kia Minh Kỳ thấy bộ dáng này của Phương Thất Thiếu, hắn tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng không dám ra tay lần nữa.
Minh Kỳ biết sự kinh khủng của Tông Huyền. Vậy Phương Thất Thiếu chỉ thấp hơn Tông Huyền một hạng sẽ mạnh mẽ tới mức nào, chuyện này không cần nhiều lời.
Ngay lúc Sở Hưu và Tông Huyền giằng co, một tiếng thở dài vang lên trong quán trọ.
“Ài, thu tay lại đi. Chư vị Đại Quang Minh Tự, truyền nhân là do lão tăng tự chọn. Chẳng lẽ lão tăng nhiều tuổi như vậy rồi mà không có cả quyền lựa chọn truyền nhân?”
Đàm Uyên đại sư chậm rãi bước ra khỏi quán trọ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vốn dĩ hắn cho rằng Sở Hưu đã ra mặt đại biểu cho truyền thừa đã hoàn tất, người của Đại Quang Minh Tự sẽ thối lui. Nào ngờ bọn họ vẫn nhất quyết xuất thủ.
Đã lâu không đặt chân về Trung Nguyên, Đại Quang Minh Tự đã trở nên hoàn toàn bất đồng so với trong ấn tượng của hắn.
Có lẽ từ đầu Đàm Uyên đại sư chưa bao giờ thật sự nhận thức được thế nào mới là Đại Quang Minh Tự. Bởi vì lúc đó thực lực và địa vị của hắn căn bản không có tư cách tiếp xúc với Đại Quang Minh Tự thật sự.