Chiến đấu nguyên thần còn nguy hiểm hơn so với giao đấu cương khí và cơ thể bình thường, chấn động nguyên thần cường đại bộc phát từ điểm va chạm, thậm chí luồng lực lượng cường đại đó còn tạo thành một loại sóng âm vô hình.
Âm thanh quét qua, những võ giả đứng quan sát hơi gần một chút thậm chí kêu rên thảm thiết, bị luồng chấn động này ảnh hưởng tới tinh thần.
Nguyên thần giao chiến, sắc mặt Sở Hưu cũng trắng bệch nhưng y cũng thừa cơ né tránh đạo văn áp chế.
Hai tay kết ấn, ma khí tinh khiết ầm ầm bộc phát trong tay Sở Hưu, trường cung bằng ma khí ngưng tụ trên tay y.
Một cánh tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây, Diệt Tam Liên Thành Tiễn lập tức bắn ra.
Nhưng còn chưa xong, ngay khoảnh khắc Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu rung động, hóa thành Vấn Thiên Bá Thương.
Nội lực chân hỏa nồng nặc cháy lên quanh người, Sở Hưu đâm ra một thương, không sử dụng thương pháp trong Huyền Vũ Chân Công mà dùng lực lượng cơ thể đơn thuần tới cực hạn, như muốn xé tan bầu trời!
Lăng Vân Tử giơ Thuần Dương Đạo Kiếm chém ngang xuống, động tác rất chậm nhưng lại như xuất hiện vô số tàn ảnh.
Một khắc sau, không ngờ tàn ảnh lại hóa thành sáu mươi tư thanh trường kiếm do Thuần Dương Cương Khí ngưng tụ ra, biến ra Thuần Dương Kiếm Trận. Ngay lúc Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra, kiếm trận đã bao phủ lấy nó, không ngờ Thuần Dương Cương Khí cường đại dùng lực lượng triệt tiêu lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Ngày trước Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn một mũi tên diệt toàn bọ Thiết Hoàng Bảo, nhưng đó là vì Độc Cô Duy Ngã có đủ sức mạnh để điều động lực lượng tịch diệt gần như vô tận kia.
Còn mũi tên vừa rồi của Sở Hưu tuy cũng rất bá đạo nhưng lực lượng tịch diệt lại không phải vô cùng vô tận, nó bị Thuần Dương Kiếm Trận bao phủ, từ từ tiêu hao.
Lăng Vân Tử đột nhiên bước tới một bước, tay áo che trời, bỗng nhiên vung ra, lại có cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh, ầm ầm đập xuống Vấn Thiên Bá Thương của Sở Hưu. Không ngờ Vấn Thiên Bá Thương do Thiên Đạo Chiến Hạp hóa thành trực tiếp bị ống tay áo kia tới mức tan vỡ!
Sở Hưu vung tay, vô số cơ quan lại ngưng tụ thành thanh trường kích, Đại Dịch Chiến Kích đập xuống điên cuồng. NHưng trong tay Lăng Vân Tử không có kiếm, không ngờ chỉ dùng quyền cước cũng có thể chọi cứng với thân thể cường đại trải qua chân hỏa luyện thân của Sở Hưu. CHo dù Huyền Vũ Chân
Công của Sở Hưu biến hóa ngàn vạn cũng không làm gì được Lăng Vân Tử.
Trận chiến giữa Lăng Vân Tử và Sở Hưu thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, hai vị này giao chiến mới là đặc sắc.
Tuy Rama và Thương Thiên Lương đều là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, nhưng thực ra trận chiến của hai vị này rất vô nghĩa
Có thể nói là một bên xông lên như điên như dại, sau đó bị quất bay, lại tiếp tục xông lên.
Còn trận chiến giữa Sở Hưu và Lăng Vân Tử lại phát huy các loại võ đạo tới cực hạn.
Hiên giờ sức chiến đấu của Sở Hưu đã không thể đánh giá bằng cảnh giới, hơn nữa trên người y có rất nhiều công pháp cường đại, khiến người khác thầm kinh ngạc.
Nhưng người khiến người ta kinh ngạc hơn nữa lại là bên phía Lăng Vân Tử.
Giao đấu võ kỹ, hắn dùng Thuần Dương Cương Khí cường đại tới cực điểm cùng với các loại bí pháp Đạo môn đã được tu luyện tới cực hạn, dựa vào lực lượng bản thân áp đảo Sở Hưu.
Còn Sở Hưu mở ra lối đi riêng, trực tiếp sử dụng lực lượng nguyên thân đối chọi, Lăng Vân Tử cũng không sợ.
Tuy hắn không tu luyện bí pháp nguyên thần, nhưng Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn lại có tể tự gia cố nguyên thần khi tu luyện. Cảnh giới của Lăng Vân Tử vẫn đặt ở đó, có giao chiến nguyên thần, hắn cũng không rơi xuống hạ phong.
Nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là về mặt chiến đấu cận chiến tuy Lăng Vân Tử không biến hóa đa đoan như Huyền Vũ Chân Công của Sở Hưu, nhưng dùng lực phá vạn pháp, cường độ thân thể của đối phương cũng cực kỳ kinh khủng.
Tóm lại, có thể nói vị này không có nhược điểm!
Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao chiến tới mức này, những người khác trên chiến trường cũng không nhàn rỗi.
Bên phía Sở Hưu, nhân số tuy ít nhưng chất lượng cũng không kém, võ đạo như Ngụy Thư Nhai, Ngụy lão.
Năm xưa lão là một trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, trận chiếm năm đó Ngụy Thư Nhai chỉ là vai phụ, thực lực của lão cũng là yếu nhất, chẳng qua tâm đầu ý hợp nên mới kết bái với bốn người còn lại.
Nhưng bây giờ đã qua rất nhiều năm, tu vi của Ngụy Thư Nhai tuy không đạt tới cảnh giới Đông Hoàng Thái Nhất nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Đặc biệt là ma công mà lão được truyền thụ, chúng đều do bốn vị còn lại trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma truyền thụ lại.
Tuy bây giờ Ngụy Thư Nhai đã già, khí huyết đã ngừng tăng trưởng, e đến cuối đời cũng không thể bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng trong cùng cấp độ vẫn ít người địch nổi lão.
Lúc này quanh người Ngụy Thư Nhai là ma khí bá đạo, một mình giao chiến với ba võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Trước đó số lần Ngụy Thư Nhai ra tay rất ít, dẫu là trong trận Chính Ma Đại Chiến ở Phù Ngọc Sơn, thật ra Ngụy Thư Nhai vẫn chưa dốc toàn lực.
Còn lúc này, lão đã ra tay toàn lực, khiến mọi người chứng kiến cường giả uy danh hiển hách năm xưa kinh khủng tới nhường nào.
Nhiều loại ma công liên tiếp xuất hiện trên tay Ngụy Thư Nhai, khiến người ta không kịp nhìn theo.
Hơn nữa võ công bản thân Ngụy Thư Nhai không dùng binh khí, song lúc này trên tay lão lại xuất hiện liên tiếp ba loại binh khí.
Ma khí chém ngang múa dọc, kiếm khí bay lượn tùy ý, như cắt qua hư không.
Ma đạo chém xuống, bễ nghễ thiên hạ. Thân thể trông rất già yếu nhưng bộc phát ra khí thế hùng mạnh vô song.
Cuối cùng là ma thương phá tan bầu trời, trực tiếp chấn vỡ một cánh tay của đối thủ.
Ở đây chỉ có một số võ giả với bối phận cực cao mới nhìn ra binh khí mà Ngụy Thư Nhai đang sử dụng chính là ba binh khí của Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, trong đó có một người không dùng binh khí, hắn am hiểu bí pháp nguyên thần.
Có thể nói sự tồn tại của Ngụy Thư Nhai chính là kéo dài của Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma. Một mình hắn mang theo nhiều loại võ đạo như vậy, mấy năm qua e là đã dung hợp các loại võ đạo này thành một.
Nếu nói Huyền Vũ Chân Công của Sở Hưu là vị cường giả hời thượng cổ dựa vào năng lực võ đạo cực cao của mình cưỡng ép dung hợp.
Vậy Ngụy Thư Nhai lại là dựa vào tình cảm tưởng niệm bốn vị huynh trưởng, dùng nghị lực coi truyền thừa võ đạo của họ như chính mình, cưỡng ép dung nhập vào cơ thể mình.
Ngụy Thư Nhai không dựa vào ngộ tính mà là nghị lực. Có thể nói nếu trước đây lão không chọn cách dung hợp võ đạo của bốn vị huynh trưởng mà tập trung nghiên cứu võ đạo của mình, không khéo bây giờ lão cũng có thể xung kích cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn nữa trong nhánh Ẩn Ma không chỉ có mình Ngụy Thư Nhai bộc lộ năng lực, người mà Ngụy Thư Nhai coi trọng, Chử Vô Kỵ cũng vậy.
Trước đó thực lực của Chử Vô Kỵ đã đạt tới nửa bước Chân Hỏa Luyện Thần, có thể coi là một trong những người mạnh nhất của cảnh giới tông sư võ đạo.
Lúc này Chử Vô Kỵ cũng bắt đầu liều mạng, không ngờ hắn lại chủ động tìm một lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn, dùng lực lượng của cảnh giới Chân
Đan đấu với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là trận chiến này ngang tài ngang sức.
Chương 1167 Đánh cược 1
Trước khi Sở Hưu xuất hiện, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Ngụy Thư Nhai trong nhánh Ẩn Ma là Chử Vô Kỵ.
Nhưng so với Sở Hưu, Chử Vô Kỵ có một khuyết điểm, đó là hắn nhập hồi giữa đường, không phải truyền nhân chính thống của nhánh Ẩn Ma.
Cho nên Chử Vô Kỵ chỉ có thể là thủ hạ của Ngụy Thư Nhai chứ không thể trờ thành người thừa kế của toàn bộ nhánh Ẩn Ma, cũng không thể trở thành nhân vật đại diện.
Tuy trên thực tế bây giờ nhánh Ẩn Ma đã không còn nhiều liên hệ với Côn Luân Ma Giáo, nhưng danh phận chính là danh phận, ngươi không có danh phận, ngươi cũng không thể ngồi vào vị trí này.
Nhưng Sở Hưu lại khác, tuy thân phận truyền nhân ‘chính thống’ Côn Luân Ma Giáo của y còn phải bàn luận, nhưng ít nhất cũng được tất cả mọi người thừa nhận.
Đương nhiên Chử Vô Kỵ cũng không muốn vị trí này, hắn là người hiểu chuyện, không lâu sau khi gia nhập nhánh Ẩn Ma, hắn đã thấy rõ bản chất của nhánh Ẩn Ma. Cho nên trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, hắn chỉ trung thành với một người duy nhất, chính là Ngụy Thư Nhai.
Chử Vô Kỵ liều mình chiến đấu ở đây không phải vì Sở Hưu, nên nói hắn vì Ngụy Thư Nhai, chiến đấu vì lợi ích nhánh Ngụy Thư Nhai. Mà bây giờ người đại diện cho nhánh của bọn họ chính là Sở Hưu.
Dùng cảnh giới cảnh giới Chân Đan giao chiến với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Chử Vô Kỵ từ lúc đầu bị áp đảo đã thành phản công. Người sáng suốt đều nhìn ra được nếu sau trận chiến này Chử Vô Kỵ không chết, có lẽ y sẽ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Mà ngoài Chử Vô Kỵ, biểu hiện của Lã Phụng Tiên cũng cực kỳ bắt mắt.
Đối thủ của Lã Phụng Tiên chính là tiểu sư thúc của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử, cũng là đệ tử bối phận chữ vân nhỏ tuổi nhất trong Thuần Dương Đạo Môn.
Thực lực Tịch Vân Tử vốn sâu không lường được, thậm chí không ai biết tin hắn thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan. Hơn nữa qua bao năm như vậy, không chỉ người trong giang hồ, thậm chí người trong Thuần Dương Đạo Môn cũng không biết về thực lực của Tịch Vân Tử, đều nhất trí cho rằng chưởng môn đời trước già quá hóa hồ đồ nên trước lúc chết mới nhận hắn làm đệ tử.
Kết quả sau khi Tịch Vân Tử thể hiện thực lực thật sự của mình, tất cả mọi người mới bị thuyết phục.
Không ngờ vị này lại có Thuần Dương Đạo Thể, cho nên mới càng phù hợp với thần binh Thuần Dương.
Cho dù hắn suốt ngày bỏ bê việc tu luyện, nhưng chỉ cần ở trong bầu không khí của Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Cương Khí của hắn sẽ tự động tích lũy, tu vi từ từ tăng cường, chẳng khác nào gian lận.
Đương nhiên nếu so về gian lận thì Lã Phụng Tiên còn hơn cả Tịch Vân Tử.
Có đôi khi bản thân vận may đã là loại gian lận lớn nhất.
Hai người kia đều là loại không thể xét theo lẽ thường, trong đó một cầm trong tay thần binh Thuần Dương , một cầm trong tay thần binh Vô Song của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngay cả vẻ ngoài của thần binh cũng rất tương tự.
Cho nên trận chiến của hai người này tạo thành uy lực khiến đại đa số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng thấy xấu hổ.
Nhưng sau khi hai bên giao thủ trong thời gian dài, cuối cùng bên chiếm thượng phong vẫn là Lã Phụng Tiên.
Không phải vì tu vi Tịch Vân Tử yếu, cũng không phải vì thần binh Thuần Dương không bằng Vô Song mà vì chiến ý trên người Tịch Vân Tử không cách nào sánh bằng Lã Phụng Tiên.
Nhìn Lã Phụng Tiên ở trước mắt, tay múa thần binh Vô Song, phát huy uy lực của Ma Thần Vô Song Kích tới mức cực hạn, ngay cả tướng mạo tuấn tú cũng bắt đầu vặn vẹo giữa ma khí vô biên; Tịch Vân Tử bị đánh tới mức phải lùi từng bước một về phía sau, hai tay run rẩy nhưng cũng chỉ có nước cười khổ không thôi.
Lã Phụng Tiên chiến ý vô song nhưng hắn lại không có chiến ý, nói chính xác hơn, vốn là trận này không cần phải đánh.
Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ ra sao? Là thời điểm suy yếu nhất trong suốt mấy ngàn năm qua, không người kế tục, tương lai cũng không thấy được con đường phía trước.
Trong thời điểm này, Thuần Dương Đạo Môn nên khiêm nhượng tới cực điểm, tích cóp lực lượng để tính toán cho tương lai.
Kết quả Trường Vân Tử thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân nhưng tự dưng lại đi kết thù, cuối cùng bản thân còn bị người ta giết.
Mà cái chết của hắn cũng gián tiếp kích thích tất cả mọi người trong Thuần Dương Đạo Môn, bất đắc dĩ buộc phải triển khai lần Chính Ma Đại Chiến này diệt trừ Sở Hưu.
Lăng Vân Tử là người hiểu chuyện, Tịch Vân Tử cũng là người hiểu chuyện.
Bọn họ tiến hành trận chiến này chỉ đơn thuần là bị cuốn theo, không muốn đánh cũng phải đánh.
Còn bên phía Sở Hưu là thề sống thề chết phải bảo vệ lực lượng của bên mình. Sở Hưu còn là huynh đệ kết giao bằng cả tính mạng với Lã Phụng Tiên , sao hắn lại không tử chiến vì Sở Hưu cơ chứ?
Có thể nói ngay cả ý chí của hai bên cũng không cùng một cấp bậc, muốn Trường Vân Tử sục sôi chiến ý như Lã Phụng Tiên thật quá khó khăn.
Trong số những người đứng xem, bọn họ chứng kiến thực lực mà Lã Phụng Tiên thể hiện, cũng thầm kinh ngạc.
Thật ra ban đầu trong thế hệ trẻ vị này của không mấy nổi bật, tuy hắn có truyền thừa của Lã Ôn Hầu nhưng thế hệ của Sở Hưu có quá nhiều yêu nghiệt. Chỉ riêng Sở Hưu, Trương Thừa Trinh và Tông Huyền đã cướp mất tầm mắt của đa số mọi người, còn có Vô Song Công Tử Thiên Hạ Kiếm Tông Doanh Bạch Lộc tuy khiêm nhường nhưng tiếng tăm càng lớn cùng với thiên tài kiếm đạo Phương Thất Thiếu.
Lã Phụng Tiên lại không tranh không đoạt, thanh danh của hắn xưa nay vẫn thuận theo tự nhiên. Mãi tới thời khắc này mọi người mới phát hiện không ngờ vị này lại có tài hoa kinh thế như vậy.
Đồng thời, một số người biết chuyện cũng thầm lắc đầu, Việt Nữ Cung làm một việc quá ngu ngốc, lại định lợi dụng một thiên tài với tài hoa kinh thế như vậy như vật dụng, người như vậy phải lôi kéo mới đúng!
Chỉ tiếc đối phương là bằng hữu thân thiết với Sở Hưu, còn là loại kết giao bằng cả tính mạng. Nếu Sở Hưu thật sự không qua được chuyện lần này, không khéo cả Lã Phụng Tiên cũng mất mạng theo.
Trên núi hoang cách đám người quan sát không xa, đứng từ trên cao nhìn xuống cũng là vị trí rất tốt để quan sát trận chiến. Thế nhưng không mấy ai tập trung ở đây, nguyên nhân rất đơn giản, vì nơi này đã bị người ta chiếm giữ, hơn nữa còn là một vị mà đại đa số mọi người không trêu chọc nổi.
Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly đứng chắp tay. Bên cạnh hắn, Phương Thất Thiếu ngồi xếp bằng dưới đất, giả bộ quan sát cẩn thận nhưng nhân lúc Độc Cô Ly không chú ý là lôi một bình hồ lô nhỏ tinh xảo ra nhấp một ngụm.
“Thất Thiếu, ngươi thấy thế nào?”
Lúc này Độc Cô Ly đột nhiên mở miệng, dọa cho cánh tay của Phương Thất Thiếu run lên một cái, vẩy ít rượu vào tay. Chuyện này khiến hắn do dự một hồi, rốt cuộc mình có nên liếm hay không đây? Hình như vừa rồi mình đi tiểu xong còn chưa rửa tay.
Nghe Độc Cô Ly nói vậy, Phương Thất Thiếu vô thức đáp: “Còn thế nào nữa, dùng mắt mà nhìn.”
Độc Cô Ly trừng mắt: “Ta hỏi ngươi thấy trận chiến này thế nào?”
Chương 1168 Đánh cược 2
Phương Thất Thiếu vội vàng ngồi thẳng người, đằng hắng một cái rồi nói: “Nói thật nhé, theo ta thấy trận chiến này đúng là khó hiểu.
Vì sao lúc trước lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng lại muốn giết Sở Hưu? Đến giờ vẫn không ai biết. Lần này Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không nói mình ra tay vì cái gì, chỉ treo lá cờ hiệu diệt trừ tà ma. Dù sao ta cũng không tin.
Nếu thật sự muốn diệt trừ tà ma, họ còn để Bái Nguyệt Giáo đến bây giờ ư?
Mọi chuyện đều bắt đầu từ trận chiến khó hiểu kia. Hơn nữa với tính cách của Sở Hưu, hắn biết nhẫn nhịn nhưng hắn sẽ không nuốt răng với máu bị đánh rơi ra vào bụng, đương nhiên hắn sẽ đi báo thù. Cho nên trận chiến này cũng rất bình thường.”
Độc Cô Ly dừng một chút, đột nhiên nói: “Ta biết Sở Hưu là bạn tốt của ngươi, nghe ngươi nói vậy là đứng về phía Sở Hưu?
Nhưng Thất Thiếu, ngươi phải nhớ rõ ngươi là người thừa kế Kiếm Vương Thành trong tương lai, nếu Sở Hưu chỉ là một tiểu bối trong nhánh Ẩn Ma, các ngươi có qua lại với nhau thì chúng ta cũng nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao ngươi cũng làm quá nhiều chuyện khác người rồi.
Nhưng bây giờ ngươi nhìn uy thế của Sở Hưu đi, hắn đâu còn là tiểu bối? Đã có dáng dấp của kiêu hùng Ma đạo rồi.
Từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến giờ, trừ Bái Nguyệt Giáo và Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước, uy thế của hắn là lớn nhất.
Trong thời điểm này ngươi còn dây dưa với hắn, e là sẽ khiến các tông môn Chính đạo bất mãn.”
Phương Thất Thiếu nhíu mày nói: “Lão tổ, ngài nhiều tuổi rồi, sao vẫn như đám lỗ mũi trâu của Thuần Dương Đạo Môn, luôn nghĩ mọi chuyện không trắng thì đen?”
Độc Cô Ly lạnh nhạt nói: “Lão tổ nhà ngươi không cổ hủ như vậy, dẫu là lúc vừa bước vào giang hồ ta cũng chẳng tin mấy lời ngu ngốc như không trắng thì đen.
Nhưng ngươi phải biết, trên giang hồ có chính thì có ma, có âm thì có dương. Ngươi có thể không chọn đen trắng, nhưng bất luận chính hay ma, ngươi vẫn phải chọn phe.
Cũng như hai bên lưỡi kiếm sắc bén, ngươi chỉ có thể dùng một bên đả thương kẻ địch.
Trước mắt lưỡi kiếm của bên chính đạo sắc bén hơn, cho nên dẫu Kiếm Vương Thành ta không phải chính đạo nhưng vẫn phải đứng về phía võ lâm chính đạo.
Trừ phi Độc Cô Duy Ngã tái hiện, thay đổi thế cục chính ma, bằng không Kiếm Vương Thành ta nên đứng bên nào, đã rất rõ ràng.”
Phương Thất Thiếu sắc mặt nghiêm túc hiếm có, hắn trầm giọng nói: “Vì sao lại phải lựa chọn? Chẳng lẽ Kiếm Vương Thành ta không thể tự lựa chọn con đường của bản thân à?
Lão tổ, hình như ngài không để ý tới một điều, kiếm là để đâm, cho dù không có lưỡi sắc hai bên cũng có thể đả thương người.”
Độc Cô Ly trừng mắt lườm hắn một cái: “Vớ vẩn! Đã bảo ngươi ngoan ngoãn đứng nhìn đi. Tuy thủ đoạn của tên Sở Hưu kia rất quỷ dị, bị người ta đánh ra tro rồi mà còn sống lại được; nhưng lần này Rama ra tay, chắc chắn hắn phải thua. Cho dù hắn có thể sống lại lần nữa thì cơ nghiệp dưới tay hắn cũng bị phế bỏ thôi.”
Phương Thất Thiếu lại híp mắt nói: “Nhưng ta lại không nghĩ như vậy. Sở Hưu mà ta biết xưa nay không phải người dễ xúc động, cũng không phải người tự cao tự đại.
Nếu hắn dám xuất hiện, dám ứng chiến ở đây, chắc chắn thủ đoạn của hắn không chỉ có chừng đó.
Tuy ta không biết hắn định làm gì nhưng ta không tin hắn sẽ thua như vậy.
Lão tổ, hay là chúng ta đánh cược đi?
Nếu Sở Hưu gánh được chuyện lần này, trong vòng một năm tới các người không thể cấm túc ta. Ta còn muốn tới Nguyệt Trì Quốc ở Tây Vực, uống quốc sản Túy Nguyệt Bồ Đào, chừng mười... không! Một trăm vò!
Ngược lại nếu ta thua, ta sẽ chủ động vào Kiếm Các bế quan một năm tu luyện kiếm pháp, ngài thấy sao?”
Độc Cô Ly hơi ngạc nhiên nhìn Phương Thất Thiếu, sao tên này tin tưởng Sở Hưu
đến vậy?
Nhưng hiếm khi thằng nhãi này chịu thành thật ở lại trong tông môn tu hành, cho nên Độc Cô Ly rất thẳng thắn gật đầu nói: “Được, lão phu đánh cược với ngươi.”
Phương Thất Thiếu nhìn về phía Sở Hưu và Lăng Vân Tử đang giao thủ, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sở huynh ơi Sở huynh, cuộc sống hạnh phúc của ta trong một năm tới phải dựa cả vào ngươi đấy.”
Phương Thất Thiếu tin tưởng Sở Hưu nhưng không nghĩa là người khác cũng tin tưởng Sở Hưu. Rất nhiều người có thể nhìn ra bên phía Sở Hưu có vẻ không chịu nổi.
Lăng Vân Tử với thực lực cường đại nửa bước Thiên Địa Thông Huyền đang áp đảo Sở Hưu. Những người còn lại tuy chiếm được một chút ưu thế nhưng thực lực phe Sở Hưu vốn không mạnh, cho dù có trận pháp của Thanh Long Hội hỗ trợ nhưng những võ giả tầng chót lại liên tiếp thua trận lui bước, thậm chí chỉ miễn cưỡng chống đỡ.
Ánh sao Thuần Dương quanh người Lăng Vân Tử lấp lóe, tiện tay xuất quyền đánh xuống, lực lượng cường đại đó trực tiếp đánh văng Sở Hưu.
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Ngươi còn cố làm gì? Trận chiến này nên kết thúc thôi, còn cố nữa thì chỉ có nước lưỡng bại câu thương.
Thuần Dương Đạo Môn ta sẽ tổn thất rất nhiều lực lượng nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn những thủ hạ của ngươi gặp bất trắc ư? Ngươi nhẫn tâm nhìn vị bằng hữu Lã Phụng Tiên đang liều mình chém giết sẽ có chuyện ư?”
Tuy trước mắt Lăng Vân Tử đang chiếm thượng phong nhưng hắn cũng không dùng tư thế của người thắng nhìn xuống Sở Hưu, không nói những lời tuyên ngôn của kẻ thắng cuộc bảo y đầu hàng.
Những lời vừa rồi của Lăng Vân Tử là thật lòng, thật ra trận chiến này bất luận thắng thua ra sao, tới cuối cùng vẫn là hai bên cùng thua.
Cho dù bọn họ giết Sở Hưu, Thuần Dương Đạo Môn cứu vãn được thể diện, Trường Vân Tử cũng chẳng thể sống lại, số võ giả chết trong Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba này lại càng nhiều.
Cho nên dù là dừng tay sớm một lúc thôi, hắn cũng có thể cứu vãn không ít tổn thất.
Lúc này Sở Hưu lại không hề hốt hoảng, y chỉ lạnh nhạt nói: “Ai bảo ta không cố nổi? Chưởng giáo Lăng Vân Tử, chỉ sợ lát nữa tới ngài không cố nổi thôi. Chẳng lẽ ngài không phát hiện ở đây thiếu cái gì ư?”
Vừa nghe câu này, Lăng Vân Tử như đột nhiên nhận ra điều gì, lần đầu tiên hắn biến sắc.
Lúc này trước Hạo Nhật Phong, Hà Đông Quận, từng đội sát thủ mặc áo đen đeo mặt nạ sắt đen đội mũ rộng vành đang tụ tập ở đây.
Chín phần mười võ giả tổng bộ Thanh Long Hội, tất cả võ giả tinh nhuệ của ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đều tập trung ở đây, nhân số chừng mấy ngàn người.
Tất cả những sát thủ Thanh Long Hội ở đây trên tay đều có hơn trăm mạng người, sát khí trên người vô cùng nồng đậm. Giờ nhiều người như vậy tập trung một chỗ thậm chí đã đến mức ảnh hưởng tới khí hậu. Hạo Nhật Phong vốn quang đãng sáng sủa, lúc này phủ đầy mây đen, cực kỳ khủng khiếp.
Trước Thuần Dương Cung, một đạo sĩ trung niên nhìn những bóng người màu đen chi chít bên dưới, cảm nhận được sát ý ngập trời, hắn gần như bị luồng khí thế cường đại đó đè cho không thở nổi.
Chẳng phải chưởng giáo dẫn người đi diệt Thanh Long Hội à? Vì sao còn nhiều tinh nhuệ của Thanh Long Hội lại tập trung ở đây như vậy?
Sau lưng đạo sĩ trung niên còn có một loạt tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, bọn họ lao nhao kêu gào muốn mở sơn môn, chém giết đám hung đồ ác tặc này.
Nhưng lúc này đạo sĩ trung niên kia lại gầm lên một tiếng: “Tất cả im lặng!”
Chương 1169 Ám độ trần thương
Đám tiểu đạo sĩ này là nghé con mới sinh không sợ cọp, còn bọn họ lại biết sự kinh khủng của đám sát thủ tinh nhuệ Thanh Long Hội này.
Lăng Vân Tử đã đi, hắn mang đi hầu hết tinh nhuệ của tông môn.
Trước mắt trong tông môn chỉ còn một số người tàn phế như hắn, sức chiến đấu không mạnh mẽ gì, lúc bình thường chỉ có thể giảng chút đạo kinh cho đạo đồng.
Tuy Thuần Dương Cung hay nói đúng hơn toàn bộ Hạo Nhật Phong có vô số trận pháp nhưng lại phải đối mặt với nhiều sát thủ Thanh Long Hội như vậy. Tuy trận pháp có thể tự vận hành nhưng uy lực trận pháp không cách nào sánh nổi lúc đỉnh cao.
Đạo sĩ trung niên kia nổi giận gầm lên: “Mau khởi động đại trận!”
Đám đệ tử vội vàng đi khởi động trận pháp, chỉ trong chớp mắt ánh sáng trận đạo đã phủ kín Hạo Nhật Phong.
Nhưng sắc mặt của đạo sĩ trung niên kia lại càng ngày càng kém.
Một số trận pháp trong Thuần Dương Cung phải có người điều khiển, nhưng trước mắt trong Thuần Dương Cung chỉ còn loại đạo sĩ không có chiến lực như hắn, còn lại là một số đệ tử trẻ tuổi còn chưa bao giờ rời khỏi sơn môn. Bọn họ làm sao điều khiển được?
Cho nên sau khi khởi động trận pháp, đạo sĩ trung niên này lập tức sử dụng bí pháp truyền tin cho bọn Lăng Vân Tử cầu viện.
Chân núi, Đoan Mộc Thiên Sơn ngửa đầu lên nhìn Hạo Nhật Phong, có lẽ ngay chính hắn cũng không ngờ lại có ngày Thanh Long Hội lại dám tấn công Thuần Dương Đạo Môn.
Đương nhiên không phải Thanh Long Hội chưa từng làm chuyện như vậy, trước đây Bộ Thiên Nam còn đánh tới tận Đại Quang Minh Tự. Nhưng lần đó chỉ là một mình Bộ Thiên Nam nổi điên còn lần này là Sở Hưu tính toán chu đáo chặt chẽ rồi mới để bọn họ ra tay.
Nói thật ra, trận chiến này rốt cuộc sẽ thắng hay thua, trong lòng Đoan Mộc Thiên Sơn cũng không chắc.
Bên phía Sở Hưu là chiến trường, bên phía hắn cũng là chiến trường, nhưng cuối cùng thắng hay thua phải xem liệu bên phía Sở Hưu có chịu nổi không. Nếu y không chịu nổi, cho dù bọn họ có đánh chiếm được Thuần Dương Cung cũng vô dụng.
Nhưng lúc này, Đoan Mộc Thiên Sơn đã lựa chọn, vậy không còn đường quay đầu nữa. Hắn hít sâu một hơi, nhả ra một chữ: “Giết!”
Hiệu lệnh vang lên, hàng loạt sát thủ Thanh Long Hội không nói một lời đánh thẳng về phía Thuần Dương Cung, yên lặng không một tiếng động nhưng trong mắt lại phủ kín sát ý hưng phấn.
Những người tham gia trận chiến bên này đều là tinh nhuệ của Thanh Long Hội, ai cũng là loại sát thần điên cuồng.
Lúc bình thường, nhiệm vụ bình thường không đủ khiến bọn họ hứng thú, lần này tấn công Thuần Dương Đạo Môn, đổi lại là người khác chắc đã nghĩ chuyện này quá điên cuồng, nhưng đối với đám sát thủ Thanh Long Hội, bọn họ lại cảm thấy hưng phấn trước thử thách này.
Cùng lúc đó, ở khu vực Nam Man, phía trước Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhậm Thiên Thu mang theo hơn vạn đệ tử Vô Tướng Ma Tông, còn có hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần quan hệ rất tốt với Ngụy Thư Nhai, cùng với một số tán tu ma đạo có quan hệ không tệ với Ngụy Thư Nhai, trực tiếp vây công Tu Bồ Đề Thiền Viện!
Có thể nói đây là hành động to gan nhất của nhánh Ẩn Ma trong mấy năm qua.
Lần trước Ngụy Thư Nhai nổi giận mời Dạ Thiều Nam xuất thủ trả thù Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng cũng chỉ là ra tay với một số bộ lạc nhỏ ở Nam Man tôn thờ Tu Bồ Đề Thiền Viện, không trực tiếp vây công Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhìn miếu thờ lấp lánh phật quang, Nhậm Thiên Thu đột nhiên cảm thán: “Khi xưa Thánh giáo ta còn ở đỉnh cao, ra vào vùng đất Nam Man này, hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng phải cúi đầu. Tới nay mới không đến trăm năm, chúng ta thậm chí còn không có dũng khí đối diện với Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Sau khi thở dài một tiếng, Nhậm Thiên Thu đột nhiên nói với Lục tiên sinh ở bên cạnh: “Lục Tân, ngươi nói xem liệu Sở Hưu có thể dẫn đắt nhánh Ẩn Ma ta tái hiện lại huy hoàng của Thánh giáo năm xưa không?”
Sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, Lục Tấn với thủ đoạn và thực lực không tệ, tới nay đã trở thành trụ cột của Vô Tướng Ma Tông.
Nghe Nhậm Thiên Thu nói vậy, Lục Tấn lắc đầu nói: “Không biết, vấn đề này có lẽ không ai nói chính xác được.
Nhưng tông chủ, hơn năm trăm năm qua trong nhánh Ẩn Ma cũng có vô số tuấn kiệt anh tài, nhưng gần như không một ai có thể làm được như Sở Hưu, cũng không ai quật khởi nhanh như hắn.
Môn phái khác còn lựa chọn được nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nâng đỡ Sở Hưu chính là lựa chọn duy nhất của chúng ta.”
Nhậm Thiên Thu gật đầu: “Đúng vậy, nếu không còn lựa chọn, vậy chẳng cần do dự làm gì, trực tiếp ra tay thôi. Ta cũng muốn xem xem, mấy năm nay rốt cuộc Tu Bồ Đề Thiền Viện mạnh đến mức nào!”
Vừa dứt lời, hơn vạn tinh nhuệ của Vô Tướng Ma Tông và nhánh Ẩn Ma đã đánh thẳng về phía Tu Bồ Đề Thiền Viện!
Lúc này trong Tu Bồ Đề Thiền Viện trừ những lão tăng đang bế quan sinh tử, chỉ có Tiêu Ma Kha vừa mù mắt trấn thủ, ngoài ra là một số đệ tử trẻ tuổi
hoàn toàn không có tư cách xuất sư. Đương nhiên dựa theo tiêu chuẩn của Tu Bồ Đề Thiền Viện, bọn họ còn “trẻ tuổi”, nhưng nếu ở môn phái khác, với tuổi của bọn họ e đã là trụ cột trong môn phái rồi.
Nhưng do tính chất đặc biệt của Tu Bồ Đề Thiền Viện, còn lâu nữa bọn họ mới có tư cách đi vào giang hồ.
Cảm giác được những võ giả Ma đạo đang tới bên dưới Tu Bồ Đề Thiền Viện, Tiêu Ma Kha thở dài một tiếng.
Tu Bồ Đề Thiền Viện lấy chính phá tà, liên thủ Đạo Phật trong thiên hạ, ra tay chính diện, không cho Sở Hưu cơ hội nghỉ ngơi.
Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại to gan hơn bọn họ nghĩ.
Vốn dĩ lực lượng trong tay y không có bao nhiêu, nhưng lúc này y còn dám chia nhỏ lực lượng ra đến đánh Tu Bồ Đề Thiền Viện, đây không phải to gan, phải nói là điên cuồng!
Tiêu Ma Kha có thể đoán được lúc này bên phía Thuần Dương Đạo Môn cũng có một lực lượng không yếu đang uy hiếp Thuần Dương Đạo Môn.
Cho nên trước mắt Sở Hưu đang đánh cược, cược xem ai không chịu nổi trước, rốt cuộc là bị liên minh Đạo Phật hủy diệt hay là Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện bị thất thủ trước.
Trước mắt trong Tu Bồ Đề Thiền Viện chỉ có một Chân Hỏa Luyện Thần đang trọng thương là hắn, mấy lão tăng đang bế quan sinh tử thì mấy chục năm rồi chưa từng lộ diện, Tiêu Ma Kha cũng không biết bọn họ đã chết hay chưa.
Huống chi bế quan sinh tử không thể bị quấy rầy, xuất quan mới là sinh, bị nhiễu loạn giữa chừng thì dẫu đang sinh cũng biến thành tử.
Chỉ dựa vào mình hắn và những đệ tử trẻ tuổi trong chùa thì làm sao chặn nổi?
Tiêu Ma Kha thở dài một tiếng nói: “Báo tin cho phương trượng thôi, hy vọng bên phía bọn họ đã diệt trừ được Sở Hưu.”
Lúc này, trong chiến trường tại Thanh Long Hội, tình hình chiến đấu đã cực kỳ khốc liệt.
Thương Thiên Lương đã có vẻ không ngăn nổi.
Trên thực tế hắn có thể chống chọi lại Rama trong thời gian dài như vậy đã coi là kỳ tích rồi. Thậm chí hắn đã sắp liều mạng rồi, đương nhiên không phải liều mạng vì Sở Hưu mà liều mạng vì những người còn trong Thương Thành, Lục Đô.
Còn bên phía Lăng Vân Tử, tuy vẫn luôn áp đảo Sở Hưu nhưng mãi vẫn không chiến thắng triệt để. Hơn nữa hắn cũng phát hiện nơi này đang thiếu cái gì.
Thiếu người, rất nhiều người!
Tuy đã lâu rồi Lăng Vân Tử không đặt chân lên giang hồ, nhưng không nghĩa là hắn không biết gì về tin tức trên giang hồ.
Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, tuy nhánh Ẩn Ma luôn năm bè bảy đảng nhưng cũng không đến mức toàn bộ nhánh Ẩn Ma chỉ có mấy người Ngụy Thư Nhai tới hỗ trợ.
Còn có Thanh Long Hội, thân là thế lực đứng đầu Tứ Linh, thực lực của Thanh Long Hội tuyệt đối không yếu. Bây giờ toàn bộ tổng bộ Thanh Long Hội, đại đa số võ giả Thanh Long Hội lại đi khống chế trận pháp, những người khác đâu? Đoan Mộc Thiên Sơn đâu?
Một suy đoán nhanh chóng dâng lên trong lòng Lăng Vân Tử, khiến tâm trạng hắn lập tức hóa thành nặng nề.
Chương 1170 Tâm ma 1
Đôi lúc trên thế gian này có những chuyện rất thú vị, chuyện này ngươi càng không muốn xảy ra, nó lại càng dễ xảy ra.
Ngay lúc bên phía Sở Hưu bị đè ép tới cực hạn, bên phía Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện lại có người biến sắc, vội vàng đi tới báo tin cho Lăng Vân Tử và Rama.
Sau khi nghe tin, sắc mặt Lăng Vân Tử lập tức thay đổi, Rama thì khẽ nhíu mày, sau đó một luồng Phật ấn hạ xuống, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương.
Thấy ánh mắt hai người, Sở Hưu cũng biết kế hoạch của mình đã thành công, bọn Vô Tướng Ma Tông và Đoan Mộc Thiên Sơn đã ra tay.
Sở Hưu cười to một tiếng: “Sao hai vị không nói rõ ra mình vừa nhận được tin gì? Được rồi, các ngươi không nói thì để ta giúp!
Tổng bộ của Thanh Long Hội và ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đã xuất thủ, vây công Thuần Dương Đạo Môn. Hy vọng trận pháp của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi đủ chắc chắn, cũng cố thủ được đủ lâu.
Đồng thời, nhánh Ẩn Ma được Vô Tướng Ma Tông dẫn dắt đã đi tới khu vực Nam Man, tấn công Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nghe nói trong Tu Bồ Đề Thiền Viện có không ít cường giả đang bế quan sinh tử. Vậy thì phượng trượng Rama à, tốt nhất ngài nên cầu nguyện một chút, hy vọng những cường giả đang bế quan sinh tử vẫn còn sống. Nếu không e là Tu Bồ Đề Thiền Viện của ngài cũng chẳng còn nhiều thời gian đâu!”
Vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức xôn xao.
Có thể nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thật ra từ đầu đã có vài người cảm thấy không đúng, thậm chí bọn họ còn phát hiện lực lượng bên phía Sở Hưu không khớp sớm hơn Lăng Vân Tử.
Nhưng bọn họ còn tưởng Sở Hưu cố tình để lại lực lượng dự bị, chờ tới khi bọn họ đánh vào trong Thanh Long Hội mới ra tay.
Kết quả, lúc này bọn họ mới biết chỉ có chừng đó lực lượng thôi. Sở Hưu đã chia quân làm ba, đến đánh lén Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn. Đây nào phải to gan, đúng là đánh cược cả tính mạng!
Nhìn Lăng Vân Tử và Rama, gương mặt Sở Hưu nở nụ cười gằn gần như điên cuồng: “Phương trượng Rama, chưởng giáo Lăng Vân Tử, sao hai vị không nói gì?
Thực lực là thứ rất tốt, cho nên thực lực không đủ sẽ bị đánh.
Giao chiến chính diện thì ta có dốc hết vốn liếng ra chắc cũng chẳng phải đối thủ của các người. Tỷ lệ thắng rất xa vời.
Nhưng! Muốn giết Sở Hưu ta, hai vị không chỉ dính máu lên người thôi đâu.
Bây giờ phải xem các ngươi và chúng ta, rốt cuộc ai sẽ đợi được tới cuối cùng. Ta đã ra lệnh cho Thanh Long Hội và Vô Tướng Ma Tông, sau khi đánh hạ Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện, đào sâu ba thước, không tha cho một ai!
Ngươi hủy tiền đồ của ta, ta diệt đất tổ của ngươi. Rất công bằng, nhỉ?
Bây giờ phải xem xem hai vị có tự tin vào trận pháp của tông môn hay không, xem xem rốt cuộc ngươi diệt ta trước hay người của ta hủy diệt đất tổ tông môn các người trước!”
Y vừa nói xong câu này, sắc mặt Lăng Vân Tử đã cực kỳ khó coi, tuy dáng vẻ Rama vẫn rất lạnh nhạt nhưng hai hàng lông mày của hắn đã nhíu chặt lại, hiển nhiên đang tức giận tới cực điểm.
Chiêu này của Sở Hưu đúng là kế tuyệt hậu, là độc kế đánh bạc tính mạng. Nhưng vấn đề là y không chỉ đánh cược tính mạng của mình y, mà còn tương lai của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn!
Thứ gì là quan trọng nhất của tông môn? Rất đơn giản, là truyền thừa.
Hai chữ truyền thừa này không phải chỉ những công pháp ghi trên giấy hay trong hộp báu mà là chỉ người.
Công pháp bị hủy nhưng chỉ cần người vẫn còn, sau này có thể tu bổ.
Nhưng nếu đệ tử thế hệ trẻ trong tông môn chết sạch, cho dù bọn họ có công pháp đi nữa, phải đi đâu tìm nhiều đệ tử trẻ tuổi thích hợp?
Huống hồ nếu ngay cả đất tổ của tông môn cũng bị hủy, bọn họ làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?
Vì giết một tên Sở Hưu mà phải trả giá lớn như vậy, có đáng giá không? Đây là vấn đề rất đáng suy nghĩ.
Lăng Vân Tử hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi có biết ngươi càng như vậy ta càng muốn giết ngươi không?.
Độc ác quyết liệt, trong giới Ma đạo xuất hiện loại người như ngươi, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Bây giờ ngươi còn chưa trưởng thành tới mức độ của Dạ Thiều Nam mà đã khó giải quyết như vậy, chờ đến lúc ngươi có thực lực của Dạ Thiều Nam lại phối hợp với thủ đoạn ác liệt như vậy, e là giang hồ không còn ngày nào được thái bình!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Mấy lời này của Lăng Vân Tử chưởng giáo sai mất rồi. Nếu không phải đánh chính diện ta không địch nổi, sao ta phải dùng loại thủ đoạn cực đoan như vậy?
Nếu ta có thực lực của Dạ Thiều Nam, vậy lần này ta sẽ không ngồi đợi chư vị đến đánh mà sẽ tự mình tới Tu Bồ Đề Thiền Viện hay Thuần Dương Đạo Môn lĩnh giáo võ công của hai vị!”
Những lời mà Lăng Vân Tử vừa nói có rất nhiều người khác cũng từng nói, trừ hại cho giang hồ cũng rất bình thường, nhưng có mấy người thật sự cam lòng bất chấp tất cả đi trừ hại cho giang hồ?
Thật ra xét tới uy hiếp thì loại chí cường giả Ma đạo như Dạ Thiều Nam còn có uy hiếp lớn hơn Sở Hưu gấp trăm lần.
Tuy lão thiên sư và Rama thua trong tay đối phương, nhưng nếu bọn họ thật sự bất chấp tất cả liều mạng diệt trừ Dạ Thiều Nam, không phải không có chút cơ hội nào.
Nhưng không có ai liều mạng, cho nên hiển nhiên, con người đều ích kỷ.
Cho dù Lăng Vân Tử không ích kỷ thì Thuần Dương Đạo Môn cũng có.
Lúc này Tịch Vân Tử đã không dây dưa với Lã Phụng Tiên nữa, sau khi biết tin này hắn lập tức sử dụng bí pháp chủ động liên hệ với bên phía Thuần Dương Đạo Môn, sau khi nhận được tin tức kỹ càng hơn, sắc mặt của hắn lập tức tay đổi, hô lớn với Lăng Vân Tử: “Sư huynh! Đừng đánh nữa, Hạo Nhật Phong đã bị công phá. Bây giờ tất cả mọi người đang cố thủ trong Thuần Dương Cung. Nhưng trận pháp của Thuần Dương Cung cũng không giữ được lâu đâu!”
Thật ra những người Sở Hưu phái tới Nam Man còn mạnh hơn, có võ giả Vô Tướng Ma Tông và những người trong nhánh của Ngụy Thư Nhai.
Nhưng ít nhất Tu Bồ Đề Thiền Viện còn có Tiêu Ma Kha trấn thủ, hơn nữa lực lượng trận pháp cũng rất mạnh. Còn Thuần Dương Đạo Môn chẳng khác nào rắn mất đầu, an nguy trong sớm tối.
Lăng Vân Tử thở dài một tiếng: “Một chiêu! Đợi ta thêm một chiêu nữa thôi!’
Thật ra trước khi ra tay, Lăng Vân Tử cũng không muốn đánh trận này, vì thắng thua gì cũng chẳng được lợi.
Nhưng nếu Thuần Dương Đạo Môn cứ thế rút lui, không chỉ không có lợi mà còn tốn công tốn thời gian, còn tổn thất bao người, mất đi danh tiếng.
Thân là chưởng môn, người khác có thể buông tay dễ dàng chứ Lăng Vân Tử một khi đã quyết định, hắn sẽ không dễ gì bỏ cuộc.
Sau khi dứt lời, Thuần Dương Cương Khí lại nở rộ quanh người Lăng Vân Tử. Nhưng không biết từ khi nào một bóng người màu đen toàn thân Mạc gia theo khí tức âm trầm bạo ngược lại bước tới sau lưng hắn, tay cầm một thanh trường kiếm, tạo hình cũng hệt như Thuần Dương Đạo Kiếm của Lăng Vân Tử, chỉ khác là do ma khí âm tà ngưng tụ thành.