Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671 Liên thủ diệt ma 2

Đáng tiếc, vài chục năm trước Tăng Tiêu Trấn Long Kích muốn tế luyện một ma linh trời sinh trong ma quật, dung nhập nó vào đại điện của Thiên Ma Cung để bảo hộ, kết quả xảy ra sự cố, ngược lại chính thân thể của hắn dung hợp với đại điện, cuối cùng không thể ra khỏi Thiên Ma Cung một bước.

Trừ phi Tà Khâu Lương từ bỏ thân thể mình, nếu không cả đời này hắn không thể ra khỏi Thiên Ma Cung một bước.

Nhưng Tăng Tiêu Trấn Long Kích tu luyện công pháp đặc thù, rèn luyện thân thể là cực kỳ quan trọng. Cho nên tuy đã nhiều năm trôi qua những Tà Khâu Lương chưa từng rời khỏi đại điện một bước.

Sau khi Viên Không Thành thuật lại giao dịch giữa Sở Hưu và mình cho Tà Khâu Lương, Tà Khâu Lương lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên nói: “Không được! Không được, ngươi đúng là ngớ ngẩn, lời hứa của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà ngươi cũng tin, còn định liên thủ gây chuyện lớn như vậy, đúng là nực cười!

Thiên Ma Cung ta đặt chân ở Nam Vực đã lâu năm, dựa vào tác phong trầm ổn, mỗi bước đi đều không sai, từ trước tới nay không suy yếu đi mấy. Mấy chuyện nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể làm được!”

Viên Không Thành nói nhỏ trong lòng, còn bảo trầm ổn, nếu không phải lúc trước ngươi đột nhiên muốn luyện chế ma linh gì đó, chắc đã chẳng hóa thành bộ dạng như bây giờ.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Viên Không Thành đành lên tiếng giải thích: “Tông chủ, Sở Hưu kia không phải tiểu bối bình thường, người này đang rất nổi danh ở Đông Vực, gần với cường giả Võ Tiên.

Hơn nữa hắn từng dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỡ một chiêu thần thông Vạn Ma Triều Bái của Nhan Bi Phong, thực lực đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Lần này nếu có thể hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, Thiên Ma Cung ta...”

“Ta nói không cho phép tức là không cho phép!”

Tà Khâu Lương trực tiếp ngắt lời Viên Không Thành, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Thấy dáng vẻ này của Tà Khâu Lương, Viên Không Thành cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Tuy đã mấy chục năm rồi Tà Khâu Lương không rời khỏi Thiên Ma Cung, nhưng Thiên Ma Cung vẫn nằm trong sự khống chế của hắn. Hắn đã quyết định thì Viên Không Thành cũng không thể phản bác, đành bất đắc dĩ rút lui.

Nhưng Viên Không Thành vẫn khá cẩn thận, tuy chuyện này không thành công, nhưng hắn vẫn đích thân tới Nam Vực, báo kết quả cho Sở Hưu.

Sở Hưu lại không buồn rầu, y chỉ hỏi: “Tạm thời bỏ qua thái độ của Tả cung chủ, ta chỉ hỏi Viên cung chủ có đồng ý với chuyện này không?’

Viên Không Thành gật đầu nói: “Nhưng cho dù ta có đồng ý cũng không có tác dụng gì.

Cung chủ nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã không đồng ý, thì trừ đám tâm phúc ra, ta cũng không điều động được nhiều người trong Thiên Ma Cung.”

Sở Hưu hạ giọng nói: “Xin hỏi quan hệ giữa Viên cung chủ và Tả cung chủ là?”

Viên Không Thành nói: “Hắn là sư bá của ta.”

Thấy ánh mắt Sở Hưu có vẻ không đúng, Viên Không Thành giải thích: “Năm xưa sư phụ ta gặp bất trắc mất sớm, khi còn sống quan hệ giữa người với cung chủ cũng không tệ, không có chuyện tông môn nội đấu đâu.

Thậm chí cung chủ đã từng nói với ta, tương lai trong Thiên Ma Cung chỉ mình ta mới có tư cách tiếp nhận chức vị cung chủ.”

Sở Hưu vỗ tay một cái nói: “Nếu vậy thì dễ thôi, ta có một kế, chẳng hay Viên cung chủ có dám làm không?”

“Kế gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, tiền trảm hậu tấu là được.

Chẳng phải Tả cung chủ không đồng ý à? Vậy chúng ta nghĩ cách lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, xử lý Minh Huyền Vũ của Cực Lạc Ma Cung, sau đó mang đầu của hắn tới đặt trước mặt Tả cung chủ, đương nhiên hắn sẽ đồng ý.

Phân điện của Minh Huyền Vũ là phân điện quan trọng nhất của Cực Lạc Ma Cung. Chúng ta diệt trừ nơi này coi như gạo sống đã nấu thành cơm, Tả cung chủ có không đồng ý thì hai bên cũng phải tử chiến một trận.”

Chiêu này của Sở Hưu nói là tiền trảm hậu tấu, thực tế là bức ép mà thôi.

Giết chết một điện chủ của Cực Lạc Ma Cung, đến lúc đó cho dù hai phái không muốn đánh cũng phải đánh.

Viên Không Thành không phải loại do dự thiếu quyết đoán, trên thực tế võ giả đi tới nước này, không mấy ai do dự thiếu quyết đoán.

Tính cách Viên Không Thành khá cấp tiến cho nên lúc trước hắn mới ngăn cản Nhan Bi Phong, chủ động trao đổi tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã với Sở Hưu.

Kế hoạch của Sở Hưu tuy mạo hiểm nhưng theo Viên Không Thành, nếu mình thật sự mang đầu của Minh Huyền Vũ về Thiên Ma Cung, chắc chắn Tà Khâu Lương sẽ đáp ứng.

“Giết Minh Huyền Vũ thì đơn giản, nhưng có thể làm kinh động Cực Lạc Ma Cung không?” Viên Không Thành hỏi.

Sở Hưu híp mắt nói: “Viên cung chủ yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, cam đoan sẽ làm sạch sẽ. Có đôi khi giết người là không cần phải tự mình động thủ.

Viên cung chủ cứ chờ ta bố trí là được.”

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y muốn giết Minh Huyền Vũ là cực kỳ đơn giản, cái khó là làm sao không kinh động tới Cực Lạc Ma Cung.

Cho nên y có thể động thủ nhưng người ra tay chủ chốt lại không thể là y.

Sở Hưu đã tính toán kỹ lưỡng về người ra tay, đám man tộc kia vốn là tay chân rất tốt.

Hiện tại, Sở Hưu dốc toàn lực bồi dưỡng, bộ lạc Hắc La đã là bộ lạc hàng đầu trong Đế La Sơn Mạch.

Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện một đặc điểm của man tộc, đó là đám man tộc này làm việc chỉ quan tâm tới cái trước mắt, rất ít man tộc suy nghĩ tới tương lai.

Không thể nói là tầm mắt của đám man tộc này hạn hẹp, chỉ có thể nói đây là một thói quen của bọn họ, một tập quán xấu.

Cho nên chuyện Sở Hưu bảo bộ lạc Hắc La làm rất đơn giản, tầm mắt của bọn họ hạn hẹp, vậy thì để bộ lạc Hắc La làm người dẫn đầu, cùng nhau xuất thủ.

Chuyện này không phải Sở Hưu sáng tạo ra, trước đó Hàn Giang Thành gây chuyện trong Thương Ngô Quận cũng là kích động các bộ lạc man tộc đồng thời ra tay, tạo thành bạo động, giết chết quận trưởng tiền nhiệm của Thương Ngô Quận.

Phân điện của Minh Huyền Vũ vốn nằm gần rừng rậm của Nam Vực, tuy không nằm trong phạm vi của bộ lạc Hắc La, nhưng chắc chắn đám man tộc ở đó cũng nghe danh bộ lạc Hắc La. Thật ra giao lưu giữa đám man tộc này rất đơn giản, chỉ cần đề cập tới tổ tiên và thần linh của mình là rất dễ tin tưởng lẫn nhau.

Lúc này Minh Huyền Vũ còn không biết mình đã bị Sở Hưu nhắm vào, trong phân điện Cực Lạc Ma Cung kia, Minh Huyền Vũ đứng trong đại điện âm u, phía trước đổ đầy máu tươi, còn có từng phù văn lưu chuyển, giam cầm lực lượng nguyên thần chân linh của một số võ giả

Cực Lạc Ma Cung thường xuyên nghiên cứu những thứ tà ác quỷ dị, muốn giết một người, vậy phải tìm hiểu kỹ lưỡng về con người.

Trong đủ loại thí nghiệm, có lẽ bọn chúng sẽ nhận được một số bảo vật, đạt được một số lực lượng, đương nhiên cũng có thể sáng tạo ra một số quái vật.

Minh Huyền Vũ trộn lẫn các loại máu tươi và ma khí, luyện hóa một chân linh thành thứ gì đó như ác quỷ, dung nhập vào thân thể mình. Sau đó hắn nhếch miệng cười.
Chương 1672 Tiền trảm hậu tấu

Thân thể đám man tộc này đúng là cực kỳ cường đại, nhưng tinh thần lực lại quá yếu, chỉ có đại tế ti của man tộc mới có thể rút ra chân linh.

Hơn nữa hiện giờ đám người này cũng thành khó bắt, Minh Huyền Vũ còn muốn đẩy phân điện này vào sâu trong Nam Man hơn nữa.

Nhưng ngay lúc này bên ngoài phân điện vang lên tiếng chém giết, Minh Huyền Vũ đột nhiên biến sắc, vội vàng ra ngoài hét lớn: “Có chuyện gì vậy?’

Một đệ tử Cực Lạc Ma Cung kinh hãi hét lớn: “Là đám man tộc kia! Có mấy thậm chí là mười mấy bộ lạc liên hợp lại tấn công phân điện, trận pháp đã bị bọn chúng phá hỏng!”

Nghe hắn nói vậy, Minh Huyền Vũ lộ vẻ không thể tin nổi.

Hắn trấn thủ ở Nam Man nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách đám man tộc kia.

Cho nên Minh Huyền Vũ chắc chắn mình không chạm tới ranh giới cuối cùng của bọn chúng, sao đám man tộc này lại liên kết lại, đồng thời ra tay?

“Báo cáo cho tổng bộ, ta ra ngoài xem thử.’

Tuy chuyện này rất khẩn cấp nhưng Minh Huyền Vũ không quá kinh hãi.

Đám man tộc kia tuy có nhiều nhưng hắn lại là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, chiến lực của man tộc thường khá thấp, tộc trưởng man tộc bình thường không thể thắng được hắn.

Nhưng khi Minh Huyền Vũ ra ngoài, hắn lại không trấn tĩnh nổi.

Xung quanh khắp nơi đều là chiến sĩ man tộc, phát ra từng tiếng gầm rú khó hiểu lao ầm ầm về phía đệ tử Cực Lạc Ma Cung. Nhân số của bọn chúng đông đúc hơn người của Cực Lạc Ma Cung tới mười mấy lần. Nhiều người như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung đã bị nhấn chìm.

“Rút lui! Mau rút lui!’

Minh Huyền Vũ hét lớn, vừa định ra tay cứu viện thì trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm cực hạn.

Trực giác khiến Minh Huyền Vũ lập tức thu tay về, bộc phát toàn bộ lực lượng trong người, chỉ trong chớp mắt quỷ vực đã trải rộng quanh người hắn, quỷ đói dữ tợn bao bọc khắp toàn thân, lĩnh vực cũng phân tán ra khắp người.

Nhưng đúng lúc này, một vệt phong mang đột ngột hàng lâm, đám quỷ vật âm tà xung quanh Minh Huyền Vũ lập tức bị cắt đứt.

Minh Huyền Vũ quát lên chói tay, ma đao đen nhánh chém về phái sau, làm phát ra một tiếng nổ lớn, thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài, đồng thời cũng thấy được dáng vẻ của người kia.

"Sở Hưu!"

Ánh mắt Minh Huyền Vũ không thể tin nổi, hắn không ngờ trong thời điểm

này mà Sở Hưu lại dám ra tay với mình.

Lúc này quan hệ giữa Đông Vực và Nam Vực đang lúc mẫn cảm, hơn nữa Cực Lạc Ma Cung cũng mạnh hơn Hoàng Thiên Các sau lưng Sở Hưu, rốt cuộc y lấy đâu ra tự tin mà dám ra tay với mình?

Khoảnh khắc này, trong đầu Minh Huyền Vũ hiện lên không ít quan hệ lợi ích, nhưng nói đợi hắn suy nghĩ xong, Sở Hưu đã niết ấn quyết, Đại Nhật Như Lai Ấn ầm ầm đập xuống.

Khí thế cường đại đó lập tức bao phủ toàn thân Minh Huyền Vũ, phật quang vô biên thanh tẩy ma khí, khiến tất cả quỷ đói âm độc đó tan rã.

Nhưng chỉ một chiêu này thôi đã khiến Minh Huyền Vũ càng thêm kinh ngạc.

Nửa bước Võ Tiên!

Bây giờ hắn thậm chí không thể ngăn cản, điều này chỉ nói lên một việc, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên!

Nhưng hiện tại mới cách lúc động thiên phúc địa mở ra bao lâu? Tuy khi đó thực lực của Sở Hưu đã rất mạnh, nhưng chắc chắn chưa đạt tới cấp độ nửa bước Võ Tiên.

Dưới Đại Nhật Như Lai Ấn, thân thể Minh Huyền Vũ bị đánh bay ra ngoài, lực lượng phật quang cường đại truyền vào thân thể hắn, phá hủy ma khí trong cơ thể, khiến hắn rên lên một tiếng.

“Sở Hưu! Ngươi dám ra tay với ta, không sợ...”

Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã mặt không biểu cảm đánh thêm một ấn, phật quang bao phủ, vẫn là Đại Nhật Như Lai Ấn!

Đối với công pháp lưu phái âm quỷ dị như Cực Lạc Ma Cung, võ công Phật môn khắc chế bọn họ tới cực hạn.

Nhìn ánh mắt Sở Hưu là Minh Huyền Vũ biết, đối phương ra tay lần này là quyết tâm giết chết mình.

Minh Huyền Vũ cũng rất quyết đoán, đến nước này rồi hắn cũng không lo tới đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung, đám quỷ vật mà hắn luyện hóa nổ tung liên tiếp, hóa thành một làn sương đen dung nhập vào thân thể hắn.

Chỉ trong chớp mắt quỷ vật xung quanh hắn đã tan vỡ tới chín phần mười, tốc độ của Minh Huyền Vũ cũng bộc phát đến cực hạn, hóa thành một làn sương đen, chỉ giây lát sau đã xuất hiện cách xa vài trăm trượng.

Sở Hưu nheo mắt, giơ đao chém xuống.

Không thấy đao quang, cũng không thấy đao mang.

Nhưng luồng ý cảnh sắc bén như muốn xé rách thiên địa này, ai ai cũng cảm nhận được.

Đao ý vô tung, mờ mịt vô hình!

Minh Huyền Vũ cho rằng mình có thể trốn thoát, hắn vừa thở phào một tiếng nhưng không đợi hắn trốn thoát, Minh Huyền Vũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình đau xót.

Tới khi cúi đầu nhìn xuống, lại chứng kiến một cỗ thi thể không đầu.

Một tiếng ‘phịch’ nhỏ vang lên, cái đầu đã rơi xuống đất mà thân thể vẫn đứng thẳng.

Sở Hưu chậm rãi đi tới phía trước, nhặt cái đầu của Minh Huyền Vũ lên, một ngọn lửa diệt thế hiện lên trên tay, hết sức thuần thục đốt thi thể của Minh Huyền Vũ thành tro bụi.

Hắn gật nhẹ đầu với Lục Phi trong đám man tộc, bản thân lại biến mất trong bóng tối.

Lúc này ở phía trước, Thương Thiên Lương và Viên Không Thành đồng thời đi tới.

Thời gian vừa rồi, Thương Thiên Lương đã luyện hóa xong giọt máu ma thần, bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên, cho nên bị Sở Hưu gọi tới làm tay chân.

Có lẽ do chịu ơn nên cũng không tiện nói năng, lúc thường mà gặp chuyện này tuy Thương Thiên Lương cũng ra tay giúp đỡ, nhưng chắc chắn cũng phải bỏ lại vài câu tức tối, chỉ có lần này hắn không nói thêm tới nửa câu.

Còn lúc này ánh mắt Viên Không Thành nhìn về phía Sở Hưu đã trở thành kinh hãi, cực kỳ kinh hãi.

Sức chiến đấu này, cảnh giới này, tốc độ tiến bộ của Sở Hưu đúng là khiến Viên Không Thành không thể tưởng tượng nổi.

“Viên cung chủ, võ giả bên phân điện này đã báo tin man tộc bạo động về Cực Lạc Ma Cung rồi chứ?”

Viên Không Thành sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Ta thấy bọn chúng đã truyền tin rồi mới ra tay giết người.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cầm cái đầu trong tay lên nói: “Nếu vậy không còn vấn đề gì nữa, có thể tới gặp Tả cung chủ rồi.”

Viên Không Thành cũng gật nhẹ đầu, trực tiếp dẫn Sở Hưu và Thương Thiên Lương tới Thiên Ma Cung.

Hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại làm việc lưu loát như vậy, lợi dụng man tộc, dễ dàng phá hủy phân điện của Cực Lạc Ma Cung.

Thật ra trước đó không phải không ai nghĩ ra cách này. Chỉ có điều trong Đại La Thiên không mấy ai có thể sai khiến man tộc làm tay chân như Sở Hưu.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới Nam Vực, dọc con đường này y cũng quan sát cẩn thân. Chẳng trách các đại tông môn ở Nam Vực như Thiên Hạ Kiếm Tông có ý đồ với Đông Vực. Phong thủy tại Nam Vực đúng là không bằng Đông Vực, thậm chí trong thiên địa nguyên khí ở Nam Vực cũng mang theo một luồng khí tức nóng nảy, không bình thản như ở Đông Vực.

Sau khi tới Thiên Ma Cung, Viên Không Thành cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn đám người Sở Hưu tới gõ cửa cung điện của Tà Khâu Lương.

Tà Khâu Lương nghi hoặc nhìn Sở Hưu và Thương Thiên Lương: “Bọn họ là ai? Khách khanh mà Thiên Ma Cung ta mới chiêu mộ?”

Viên Không Thành lắc đầu nói: ”Cung chủ, bọn họ chính là Sở Hưu của Hoàng Thiên Các mà ta kể với ngươi lần trước, ngoài ra còn có cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên dưới trướng hắn, Thương Thiên Lương.”

Tà Khâu Lương lập tức biến sắc, quát lớn: “Lần trước ta đã nói với ngươi rồi mà? Ta không...”

Tà Khâu Lương còn chưa nói xong đã ngừng lại, vì Viên Không Thành đã lấy cái đầu của Minh Huyền Vũ từ trong hộp báu không gian ra, đặt trước mặt Tà Khâu Lương!
Chương 1673 Tà ma ngoại đạo, người người tru diệt 1

Tà Khâu Lương chấp chưởng Thiên Ma Cung nhiều năm, đương nhiên không phải kẻ ngốc, cho nên vừa thấy cái đầu Minh Huyền Vũ, hắn đã biết có chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng đối phương đang bức ép hắn!

“Viên Không Thành, ngươi lại dám tiền trảm hậu tấu như vậy à? Ta còn chưa có chết đâu, ngươi nóng lòng muốn ngồi lên chức vị này đến vậy cơ à?”

Nhìn Tà Khâu Lương đang nổi giận, Viên Không Thành bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cung chủ, sư bá!! Đông Vực Nam Vực sắp rối loạn rồi, Cực Lạc Ma Cung ta cũng phải tham gia trận chiến nhắm vào Đông Vực đó. Vạn nhất Cực Lạc Ma Cung kiếm được lợi lộc gì từ trận chiến lần đó, thực lực tăng cường, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ bỏ qua cho Thiên Ma Cung chúng ta hay sao?

Thiên Ma Cung ta mới là Ma đạo chính thống chứ không phải Cực Lạc Ma Cung bọn chúng!”

Sở Hưu ở bên cạnh cũng nói: “Tả cung chủ, đứng trong giang hồ này không giết người khác thì người khác sẽ giết người. Tác phong của Cực Lạc Ma Cung như thế nào, chắc ngươi còn hiểu rõ hơn ta mới đúng, tiên hạ thủ vi cường.”

Tà Khâu Lương lập tức nhìn về phía Sở Hưu, một luồng uy áp hùng hồn của cảnh giới Võ Tiên lập tức hàng lâm, nhưng không ngờ Sở Hưu vẫn kháng cự được, sắc mặt chỉ hơi thay đổi. chuyện này khiến Tà Khâu Lương cũng phải nhìn với ánh mắt khác.

“Chính ngươi đã xúi giục Viên Không Thành đi diệt Cực Lạc Ma Cung? Ngươi tưởng ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, là quận trưởng của Hoàng Thiên Các thì ta không dám giết ngươi à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tả cung chủ, ta không phải trẻ con ba tuổi, nói mấy lời đe dọa đấy có gì thú vị? Ngươi thật sự không dám giết ta.

Minh Huyền Vũ đã chết, chân tướng đã lan truyền, Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung ắt sẽ có một trận chiến.

Trong thời điểm này, nếu Tả cung chủ còn động tới ta, vậy tương đương với đắc tội cả Hoàng Thiên Các và một vị Cổ Tôn.

Cung chủ chấp chưởng Thiên Ma Cung đã nhiều năm, ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu rõ lợi và hại trong chuyện này.”

Tà Khâu Lương bị câu này của Sở Hưu làm cho giận tới mức không nói nổi thành tiếng.

Tiền trảm hậu tấu, người cũng bị giết rồi, hắn còn xử lý thế nào được đây?

Nửa ngày sau Tà Khâu Lương mới thở dài một tiếng nói: “Có lẽ ta đã già rồi, hay bị nhốt trong Thiên Ma Cung này quá lâu nến đã không còn nhuệ khí nữa.

Không Thành, tương lai Thiên Ma Cung là của ngươi, có gì ngươi muốn làm thì cứ làm đi.

Nhưng ngươi cũng phải biết, chấp chưởng một đại tông môn đỉnh cao, trong một số thời khắc không cần phải là người có năng lực cao siêu gì.

Năng lực càng cao thì làm càng nhiều việc, làm càng nhiều thì sai cũng càng nhiều.

Ngươi thấy Thiên Ma Cung rất mạnh, nhưng thực tế có một số sơ hở có thể khiến Thiên Ma Cung nhanh chóng đi về phía sụp đổ.”

Viên Không Thành thần sắc nghiêm nghị gật nhẹ đầu, đây là suy nghĩ của Tà Khâu Lương, không phải suy nghĩ của hắn.

Tuy hắn không đồng ý nhưng vẫn tuân thủ, vì hiện tại hắn vẫn chưa phải cung chủ Thiên Ma Cung.

Ra khỏi đại điện, Viên Không Thành trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi nên nói rõ kế hoạch đi, ta trả giá lớn như vậy để hợp tác với ngươi, hy vọng tới cuối cùng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”

Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười kỳ quái nói: “Yên tâm, những người từng hợp tác với Sở Hưu ta, chưa có ai thất vọng.

Thật ra kế hoạch rất đơn giản, Viên cung chủ, ngươi có nghe câu ác giả ác báo không?”

Viên Không Thành không kịp phản ứng lại: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ý ta là Cực Lạc Ma Cung làm đủ trò xấu, thủ đoạn lại cực kỳ ác liệt, không chỉ lạm sát kẻ vô tội mà còn dùng thân thể nguyên thần của những người này để làm những thí nghiệm tàn nhẫn, trái với luân thường đạo lý.

Hạng tà ma ngoại đạo như vậy thì ai ai cũng có thể diệt trừ, chẳng qua trước kia uy thế của Cực Lạc Ma Cung quá mạnh, mọi người giận mà không dám nói thôi.

Còn bây giờ có Thiên Ma Cung cầm đầu, ngươi đoán bọn chúng sẽ làm như thế nào?

Cho nên Viên cung chủ chỉ cần làm hai điều, một là lợi dụng thế lực của Thiên Ma Cung, âm thầm kích động tất cả các tông môn trong võ lâm Nam Vực căm thù Cực Lạc Ma Cung, chi tiết cụ thể có thể âm thầm bố trí.

Thứ hai là khi mâu thuẫn tích lũy tới mức độ nhất định, mọi người công khai ra tay với Cực Lạc Ma Cung, Thiên Ma Cung cũng đứng ra hô hào, giương cao lá cờ Ma đạo chính thống tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung!

Tuy cùng là ma, nhưng Cực Lạc Ma Cung lại là tà ma, vì sự phồn thịnh của võ lâm Nam Vực, vì hòa bình lâu dài, đám ma đạo yêu nhân Cực Lạc Ma Cung phải chết!”

Thương Thiên Lương ở bên cạnh nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

Sở Hưu nói những lời này chẳng phải là những lời mà võ lâm Chính đạo dưới hạ giới tuyên bố về y à?

Còn tà ma ngoại đạo, ngươi có chắc mấy câu đó không phải nói chính ngươi không?

Sở Hưu bị người ở hạ giới coi là ma đầu, bị võ lâm Chính đạo liên thủ diệt trừ nhiều lần, nhưng tới Đại La Thiên lại nói người khác là tà ma ngoại đạo, muốn tới trừ ma. Thương Thiên Lương chứng kiến cảnh tượng này, luôn có cảm giác mất tự nhiên.

Lúc này Viên Không Thành cũng sửng sốt, vì hắn chưa từng nghe tới thủ đoạn như vậy.

Huyết Hà Giáo phân chia Chính Ma, còn Đại La Thiên thì không.

Đạo môn, Phật môn, Ma đạo, Kiếm tông, tất cả đều là một trong số những thế lực ở Đại La Thiên, mọi người không có gì khác biệt.

Đại chiến giữa các tông môn cũng không có đại nghĩa gì, chỉ có lợi ích.

Cho nên giang hồ ở Đại La Thiên còn thực tế hơn ở hạ giới, tất cả mọi tranh đấu đều bắt nguồn từ lợi ích.

Bây giờ Sở Hưu lại lôi ra, bôi xấu danh tiếng của Cực Lạc Ma Cung, khiến bọn chúng trở thành kẻ địch chung. Đúng là chưa một ai sử dụng thủ đoạn như vậy ở Đại La Thiên.

Trên thực tế, thủ đoạn này không có tác dụng với Sở Hưu, nhưng không ít người từng dùng với hắn, nhìn nhiều cũng thành thuận tay.

Viên Không Thành thở dài một tiếng nói: “Vẫn là những người trẻ tuổi như ngươi có nhiều ý tưởng, đáng để thử một phen. Vậy cứ làm theo lời ngươi nói.

Thời gian tới đây ta sẽ bố trí người bên cạnh ngươi, bọn họ sẽ phối hợp theo hành động của ngươi, nhưng phải cảnh cáo trước, loại phối hợp này cũng là giám thị.

Nếu suy nghĩ làm tốt, vậy không cần nhiều lời. Nếu có gì sai sót thì đừng trách ta không khách khí, Thiên Ma Cung ta sẽ lập tức rút lui. Đến lúc đó Cực Lạc Ma Cung có để ngươi ra khỏi Nam Vực hay không cũng là ẩn số.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta đã ra tay thì sẽ không thua. Nếu không nắm chắc, ta đã không ra tay.”

...

Phù Du Quận, Nam Vực, Sở Hưu đổi lại một bộ áo đen không có bất cứ hoa văn nào, đeo chiếc mặt nạ mà y từng dùng để lừa gạt bộ lạc Hắc La, đứng trong rừng rậm, đánh giá con đường phía xa.

Bên cạnh Sở Hưu, Thương Thiên Lương không hề ngụy trang, vì hắn chưa ra tay mấy lần, trong Nam Vực này vốn không có ai nhận ra hắn.

Sau lưng hai người bọn họ là một người trung niên mặc cẩm bào màu đen, có thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Hắn là người mà Viên Không Thành phái tới phụ trợ Sở Hưu, hay nên nói là người giám thị Sở Hưu. Trưởng lão chấp sự của Thiên Ma Cung, Hình Bộ Công.
Chương 1674 Tà ma ngoại đạo, người người tru diệt 2

“Hình trưởng lão, ngươi nói Vương Dật Chi kia gần đây xuất hiện ở nơi này?” Sở Hưu đột nhiên mở miệng hỏi.

Hình Bộ Công gật đầu nói: “Chắc chắn chín phần mười, tình báo của Thiên Ma Cung ta sẽ không sai.”

Tuy Hình Bộ Công không hiểu nổi vì sao phó cung chủ lại hợp tác với một tiểu bối trẻ tuổi ở Đông Vực như vậy, còn giao cho hắn chủ trì kế hoạch này. Nhưng Hình Bộ Công nổi tiếng nhất ở Thiên Ma Cung chính là khả năng chấp hành.

Hắn có thể nghi hoặc, cũng có thể nghi ngờ, những mỗi chuyện cấp trên giao phó đều được hắn hoàn thành cẩn thận. Cho nên Viên Không Thành mới phái hắn tới phụ tá cho Sở Hưu.

Hình Bộ Công vừa dứt lời, cuối con đường đã có một võ giả toàn thân phủ trong áo tơi.

Hắn có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, tuy dáng vẻ khá chật vật nhưng tuổi tác còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, như đang có thương thế trên người.

Hình Bộ Công thở dài một tiếng: “Hắn chính là Vương Dật Chi, nói lại thì tên này cũng là kẻ đáng thương.

Vương gia của hắn tuy không nổi danh ở Nam Vực, nhưng bản thân hắn cũng có thiên phú không tệ, thậm chí có thể sánh ngang với những tuấn kiệt trẻ tuổi trong đại phái đỉnh cao.

Chỉ tiếc tuổi nhỏ quá ngông nghênh, vì khoe khoang một gốc dị thảo Quỷ Diện Hoa mà Vương gia tình cờ nhận được, kết quả Cực Lạc Ma Cung để mắt tới, dẫn tới Vương gia bị giết sạch cả nhà.

Sau đó Vương Dật Chi lưu lạc ở Nam Vực, tốn bao công sức gây sự với Cực Lạc Ma Cung, nhưng thực lực của hắn thậm chí không chạm tới chỗ đau của Cực Lạc Ma Cung.

Ngày trước hắn cũng kết bạn với không ít đệ tử trẻ tuổi của đại phái, kết quả vừa gặp chuyện thì đám người kia đã né tránh. Kẻ này cũng coi như trải qua thói đời ấm lạnh, đáng thương, đúng là đáng thương.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đáng thương? hình trưởng lão, ta dám chắc ngươi không phải người xuất thân từ giang hồ tầng chót, hoặc lớn lên trong Thiên Ma Cung, hoặc là người của thế gia đại tộc?”

“Ồ? Làm sao ngươi biết?” Hình Bộ Công khá ngạc nhiên, Sở Hưu đoán đúng, hắn lớn lên trong Thiên Ma Cung, cha mẹ cũng là đệ tử Thiên Ma Cung.

“Rất đơn giản, nếu là một người quật khởi từ tầng chót, sẽ không nói hắn đáng thương.

Chúng sinh đều khổ, trên đời này có nhiều người đáng thương hơn hắn nhiều.

Vương Dật Chi này chỉ là kẻ mang thù hận, còn có vài người, thậm chí muốn chết cũng không được.

Chúng sinh trong thiên hạ, có ai không đáng thương?”

Hình Bộ Công bị những lời của Sở Hưu làm cho không biết nên đối đáp ra sao, tuy hắn muốn phủ định nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Cho nên hắn đành đổi chủ đề hỏi: “Nếu Vương Dật Chi này không phải người đáng thương nhất, vậy vì sao Sở công tử lại chọn hắn?”

Sở Hưu tùy ý nhún vai nói: “Tùy duyên thôi, trong tư liệu mà các ngươi đưa ta, tên này là bắt mắt nhất, sôi nổi nhất.

Mấu chốt của kế hoạch này không phải ở Vương Dật Chi mà ở Sở Hưu ta.

Cho nên theo lý luận, chỉ cần điều kiện cho phép, cho dù chọn một con chó, kế hoạch của ta vẫn có thể thành công.”

Hình Bộ Công lại bị Sở Hưu làm cho nghẹn lời, lúc này Thương Thiên Lương lại đột nhiên trầm giọng nói: “Người của Cực Lạc Ma Cung đến rồi!”

Lúc này phía cuối con đường, một làn sương đen nhanh chóng lướt tới.

Sương đen tiêu tán, xuất hiện hiện trước mặt Vương Dật Chi là hai võ giả Cực Lạc Ma Cung có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.

Một người trong đó cầm ma đao như vầng trăng khuyết, cười lạnh nói: ”Vương Dật Chi, ngươi đúng là chán sống rồi.

Vương gia đã chết Sạch, ngươi còn sống đã là phúc ba đời rồi, kết quả ngươi còn cố gây chuyện.

Ngươi có biết vì sao bao năm qua Cực Lạc Ma Cung ta biết rõ ngươi không chết nhưng không phái ai truy sát không?

Vì lười giết đấy!

Đối với Cực Lạc Ma Cung ta, ngươi thậm chí còn không tính là con kiến. hạ lệnh truy sát ngươi mới là đề cao ngươi.

Nhưng lần này ngươi lại dám giết cháu ruột của Công Tôn trưởng lão. Được lắm, ngươi đã chọc giận Cực Lạc Ma Cung ta. Nếu ngươi muốn chết, Cực Lạc Ma Cung ta cũng giúp ngươi một tay!”

Lực lượng của thù hận rất lớn, có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.

Đúng như võ giả Cực Lạc Ma Cung kia đã nói, vì sao trước đây Cực Lạc Ma Cung không nhổ cỏ tận gốc? Vì Vương Dật Chi quá yếu, yếu tới mức còn không tới tai vị cung chủ Nhan Bi Phong.

Cho nên mấy năm gần đầy Vương Dật Chi nghĩ trăm phương ngàn kế gây sự với Cực Lạc Ma Cung, giết đệ tử của của Cực Lạc Ma Cung, nhưng ảnh hưởng đối với Cực Lạc Ma Cung còn không bằng muỗi đốt.

Nếu không phải lần này Vương Dật Chi có hành động quá đáng, không ngờ

lại giết cháu ruột của một vị trưởng lão Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn chuyện này sẽ không huyên náo quá lớn.

Thù hận khiến hắn bỏ qua suy nghĩ tham sống sợ chết tới ba vực khác, bắt đầu tập kích đệ tử Cực Lạc Ma Cung điên cuồng. Có lẽ từ ngày đó trở đi, Vương Dật Chi đã mang ý muốn chết.

Vương Dật Chi rút thanh trường kiếm bên hông ra, trong mắt lấp loét sát ý điên cuồng, còn có một chút tuyệt vọng.

“Cực Lạc Ma Cung! Kiếp sau Vương Dật Chi ta và các ngươi vẫn sẽ không chết không thôi!”

Sau khi dứt lời, không ngờ Vương Dật Chi còn chủ động lao tới, giao chiến với hai võ giả Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng thực lực bản thân hắn vốn đã không bằng hai người kia, hơn nữa lúc này còn đang bị thương, giao chiến không tới mười chiêu đã bị đẩy vào nguy hiểm.

Thương Thiên Lương ở phía xa quan sát, hắn chọc Sở Hưu một cái nói: “Ngươi còn không ra tay à? Muộn thêm chút nữa thì tiểu tử này bị giết mất.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Yên tâm, không chết được đâu. Đã muốn làm chúa cứu thế thì phải có dáng vẻ của chúa cứu thế chứ. Không ép hắn tới mức đường cùng thì làm sao biết được cái tốt của sự sống?

Một kẻ trong lòng phủ kín thù hận sẽ rất điên cuồng, người như vậy sẽ có tác dụng rất lớn nhưng cũng rất dễ làm hỏng chuyện.

Cho nên phải đợi tới lúc hắn bị ép vào đường cùng rồi mới ra tay cứu hắn, cho hắn biết còn sống đáng quý như thế nào, biết cảm ơn, không phải sao?”

Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Hèn hạ, tâm tư ngươi thật bẩn thỉu.”

“Bây giờ ngài mới biết à?”

Hình Bộ Công ở bên cạnh nhìn Sở Hưu và Thương Thiên Lương đấu võ mồm, cảm giác khá kỳ quái.

Hai người này thuộc hạ không ra thuộc hạ, bằng hữu không giống bằng hữu, quan hệ khá đặc biệt.

Đúng lúc này, Sở Hưu liếc nhìn chiến trường, lạnh nhạt nói: “Tới lúc ta làm chúa cứu thế rồi!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp bước ra một bước, thân hình đã biến mất trước mặt hai người.

Lúc này Vương Dật Chi miệng mũi chảy máu, trên người có thêm hai vết thương.

Trường kiếm trong tay hắn đã gãy từ lâu, trong mắt đầy vẻ điên cuồng, không ngừng ngưng tụ khí huyết quanh người. Một quỷ ảnh đỏ máu dữ tợn hiển hiện sau lưng hắn, tập trung lực lượng cường đại, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị cho dù có chết cũng phải kéo theo một người đồng quy vu tận.

Nhưng hai võ giả Cực Lạc Ma Cung thấy vậy lại đồng thời cười lạnh.

Một người trong đó tay niết ấn quyết, không biết từ lúc nào dưới chân Vương Dật Chi có hai bàn tay quỷ nhô lên, nắm lấy hai chân hắn.
Chương 1675 Chúa cứu thế

Thù hận có sức mạnh rất lớn, nó có thể làm người ta mạnh lên, và cũng có thể làm người ta trở nên điên cuồng, Vương Dật Chi đã là như thế .

Võ giả của Cực Lạc Ma Cung nói tới như vậy, vì sao lúc trước Cực Lạc Ma Cung không có triệt để tiêu diệt mầm họa? Bởi vì Vương Dật Chi quá yếu, yếu đến mức truyền không đến tai của cung chủ Nhan Bi Phong.

Cho nên những năm gần đây, Vương Dật Chi nghĩ trăm phương ngàn kế đi tìm Cực Lạc Ma Cung gây phiền phức, giết đệ tử Cực Lạc Ma Cung, nhưng tất cả chỉ là gãi ngứa cho Cực Lạc Ma Cung mà thôi.

Nếu không phải là lần này Vương Dật Chi làm quá mức, giết chết cháu trai của một trưởng lão Cực Lạc Ma Cung thì sự tình cũng không lớn chuyện .

Cừu hận khiến cho hắn từ bỏ ý nghĩ sợ chết, điên cuồng tập kích đệ tử Cực Lạc Ma Cung, có lẽ bắt đầu từ ngày mà Vương Dật Chi đi vào con đường này hắn đã không còn ý chí muốn sống.

Vương Dật Chi nhổ trường kiếm bên hông mình ra, trong mắt chớp động lên điên cuồng sát cơ, còn có một chút tuyệt vọng .

"Cực Lạc Ma Cung! Vương Dật Chi Ta nếu có kiếp sau cũng sẽ tới tìm các ngươi báo thù!" Hắn vừa nói dứt thì chủ động xông tới, cùng Cực Lạc Ma Cung bắt đầu chém giết .

Thực lực của Vương Dật Chi cũng không bằng hai người, đồng thời còn đang bị thương cho nên không đến mười chiêu, đã lâm vào thế hạ phong.

Ở phía xa đang xem, Thương Thiên Lương dùng tay thọc Sở Hưu: "Ngươi còn không xuất thủ? Nếu trễ một chút, tiểu tử này sẽ bị người ta chém chết đấy." Sở Hưu thản nhiên nói: "Yên tâm, không chết được, nếu đã muốn làm chúa cứu thế thì phải đem hắn bức đến tuyệt lộ, hắn làm sao biết còn sống tuyệt vời biết bao? Một người bị thù hận khống chế, ở một phương diện nào đó cũng rất tốt nhưng cũng rất xấu.

Cho nên phải dồn hắn đến đường cùng, sau đó ra tay cứu hắn, cho hắn biết còn sống trân quý như thế nào, không phải sao?"

Thương Thiên Lương bĩu môi nói: "Hèn hạ, tiểu tử ngươi tâm đủ bẩn rồi đấy."

"Ngươi đến hôm nay mới biết à?"

Người bên cạnh nhìn Sở Hưu và Thương Thiên Lương ở chỗ này đấu võ mồm, cảm giác có chút kỳ quái .

Hai người này cấp dưới không giống như là cấp dưới, bằng hữu cũng không giống là bằng hữu, quan hệ có hơi kì cục.

Đúng lúc này, Sở Hưu liếc tới chiến trường, thản nhiên nói: "Đến lúc ta làm chúa cứu thế rồi!"

Tiếng nói vừa ra, Sở Hưu trực tiếp bước ra một bước, thân hình liền biến mất.

Lúc này miệng mũi Vương Dật Chi đã chảy máu, trên người lại nhiều thêm hai vết thương .

Trường kiếm trong tay của hắn cũng sớm đã bị gãy, trong mắt lóe ra vẻ điên cuồng, quanh thân khí huyết ngưng tụ, một cái huyết sắc quỷ ảnh phù dữ tợn hiện sau lưng hắn, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu có chết cũng muốn kéo theo kẻ địch đồng quy vu tận .

Nhưng hai tên võ giả của Cực Lạc Ma Cung lại là liếc nhau, cười lạnh một tiếng .

Một người trong đó tay nắm ấn quyết, dưới chân Vương Dật Chi không biết từ khi nào xuất hiện ra hai cái quỷ thủ, giữ hai chân hắn.

Trong nháy mắt một cỗ ma khí âm tà từ hai chân hắn lan rộng ra khắp cơ thể khiến hắn không cách nào động đậy được.

Lúc này một tên võ giả Cực Lạc Ma Cung vung tay chém ra một đao.

Trên mặt Vương Dật Chi lộ ra vẻ không cam lòng, đến trước khi chết hắn ngay cả một tên cũng không làm gì được.

Ngay lúc hắn đã triệt để tuyệt vọng, một cái bóng người từ giữa hư không tốc độ cực nhanh đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tóc dài áo bào đen tại cuồng phong ở trong cổ động, khắc vẽ lấy thần dị hoa văn hắc thiết mặt nạ, để cho người ta không tự chủ được đem tinh thần đắm chìm trong trong đó, không cách nào tự kềm chế .

"Ngươi là ai?" Vương Dật Chi nhịn không được hỏi.

"Chúa cứu thế, có thể mang ngươi thoát khỏi bể khổ!" Sở Hưu tùy ý vươn tay, hai ngón tay nhẹ nhõm kẹp lấy ma đao của tên võ giả Cực Lạc Ma Cung .

Tên võ giả còn lại của Cực Lạc Ma Cung không dám tin, kinh hãi nói: "Ngươi có sao không...?"

Không đợi hắn nói cho hết lời, Sở Hưu liền buông ma đao ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên phía trên đó, trong nháy mắt, ma đao vỡ vụn! Nhưng mà còn chưa xong, vết rách kinh khủng do ma đao tạo ra đánh úp lại tên võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, đối phương thậm chí còn chưa kịp kêu lên thân thể cũng như ma đao bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hóa thành tro bụi!

Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía tên võ giả còn lại, đối phương sợ hãi cảnh giác, lúc Sở Hưu mới vừa nhắn hắn xuất thủ, trong nháy mắt hắn đã thi triển Huyết Độn Bí Pháp, toàn thân tản ra huyết mang, biến mất trong không khí.

Sở Hưu chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, toàn thân tên đó tỏa ra huyết mang thê lương rú thảm một tiếng, huyết mang quanh thân thiêu đốt gấp mười lần tốc độ trước đó, cơ hồ là trong nháy mắt khí huyết cũng bị đốt hết, trở thành thây khô! Vương Dật Chi nhìn người trước mắt, trong lòng thốt lên cường đại, vô cùng cường đại!

Mọi chuyện giống như mộng ảo, người trước mắt người bỗng nhiên xuất hiện, đem hắn trong thời khắc sinh tử tuyệt vọng sợ hãi cứu ra, hết thảy hắn có chút phản ứng không kịp .

Nửa ngày sau, Vương Dật Chi mới dùng giọng khàn khàn nói hỏi: "Ngươi là...? " Sở Hưu lắc lắc đầu nói: "Ngươi không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ta có thể giúp ngươi hủy diệt Cực Lạc Ma Cung là đủ rồi.”

“Ngươi càng không cần lo lắng ta lợi dụng ngươi, hiện tại ngươi ngoại trừ cái mạng này, còn có cái gì có thể lấy bị lợi dụng?" Vương Dật Chi trên mặt lộ ra một vòng thần sắc phức tạp, cuối cùng cười khổ lắc lắc đầu nói: "Đúng vậy, ta đã không còn gì cả .”

“Mạng ta là ngươi cứu, dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng chỉ có thể giao cho ngươi ."

Nói đến đây, Vương Dật Chi trên mặt lộ ra một vòng thâm trầm hận ý: "Nhưng cho dù ta chết, cũng muốn lôi Cực Lạc Ma Cung c chôn cùng! Hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, cần ta làm cgì?"

"Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi, nghe lời ta!" Thần sắc Sở Hưu bị mặt nạ chỗ che lấp, chỉ có hắn hai mắt bên trong lộ ra.

Một tòa sâu nhất của Cực Lạc Ma Cung, từng đợt thê lương giận dữ hét lên từ trong đó truyền đến .

Đệ tử ở bên ngoài nghe được thanh âm kia, cảm giác được khí tức từ trong đó truyền đến, sắc mặt cũng không khỏi hơi trắng bệch .

Mười lăm phút về sau, đại môn mới mở ra, Nhan Bi Phong từ trong đó đi tới, đẩy ra ngoài một bộ to lớn thi thể, giống như người giống như thú, thân thể khổng lồ bên trên có một đầu người dữ tợn.

"Chế tác Thi quỷ thất bại, ghi chép lại, hỗn hợp chân linh quá mạnh, không cách nào điều khiển, cưỡng ép khống chế sẽ làm chân linh tự bạo .

Lần sau chế tác thi quỷ, để người phía dưới đi tìm một võ giả có chút ý chí cứng cỏi, nhân lúc đối phương vô thanh vô tức cướp đoạt nguyên thần để làm quỷ thi.”

“Đem cái rác rưởi này thuận tiện xử lý đi." Nhan Bi Phong phân phó thủ vệ võ giả vài câu, vẫy tay một cái, lại gọi tới một lão giả, nhíu lông mày hỏi: "Công Tôn lão đầu, ta cho ngươi đi điều tra nguyên nhân cái chết của Minh Huyền Vũ nguyên nhân phân điện hủy diệt, đã qua thời gian dài như vậy ngươi có tra rõ ràng chưa?"

Lão giả kia vội vàng nói: "Bẩm cung chủ, đã điều tra rõ, là Man tộc liên thủ gây nên, bọn hắn tựa hồ là rất hận Cực Lạc Ma Cung chúng ta, hơn mười bộ lạc liên thủ xuất động, dẫn đến toàn bộ phân điện triệt để công phá, không một người sống."

Nhan Bi Phong cau mày nói: "Ngươi xác định ở trong đó không có người ngoài xuất thủ? Minh Huyền Vũ nói với ta, đám Man tộc đều là lũ ngu đần, lấy đầu óc bọn hắn, hẳn là không dám làm ra loại chuyện này."

Công Tôn trưởng lão thận trọng nói: "Mặc dù đầu óc Man tộc xác thực không tốt, nhưng người dẫn đầu Man tộc vẫn có chút bản lĩnh.”

Trước đó Minh Huyền Vũ điện chủ bắt được người Man tộc còn nắm chắc chắn, nhưng trong khoảng thời gian này, điện chủ vì luyện chế Chu Thiên Ma Thần Đại Trận, đã tiêu hao không ít nhục thân của cao thủ Man tộc, Minh Huyền Vũ điện chủ bên kia, bắt Man tộc cũng nhiều hơn, có thể vì nguyên nhân này dẫn đến đám Man tộc liên thủ bạo động." Nhan Bi Phong đưa mắt nhìn sang Công Tôn trưởng lão, trong mắt không mang theo mảy may sát khí, bình thản hỏi: "Ý Trưởng lão là bản tôn sai?"

Công Tôn trưởng lão khẽ run rẩy, vội vàng nói: "Cung chủ không cần hiểu lầm, ta cũng không phải ý này, là Minh Huyền Vũ chủ quan, không có làm tốt phòng bị."

Người của Cực Lạc Ma Cung đều biết, vị cung chủ của bọn hắn là một người điên .

Mặc dù cung chủ của các đời Cực Lạc Ma Cung tính cách đều có chút cực đoan, nhưng Nhan Bi Phong lại làcực đoan điên cuồng nhất, đơn giả mà nói là không có nhân tính.

Ở Cực Lạc Ma Cung hắn nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi dám làm trái hắn dám giết, không có chút cố kỵ nào, cho dù ngươi là trưởng lão hay là điện chủ.

Có một vị cung chủ như này, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung giống như ngồi trên đống lửa, không dám mạo phạm đến Nhan Bi Phong.

Nhan Bi Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Lại phái người đi thăm dò, ta luôn cảm giác ở trong đó có chút không đúng.”

Nếu là thật sự chỉ là đơn thuần Man tộc bạo động, vậy ta liền đi Nam Man một chuyến, đúng lúc gần đây vật liệu luyện chế Chu Thiên Ma Thần Đại Trận lại có chút thiếu .

“Còn có, Công Tôn lão đầu, tại sao ta cảm giác ông có chút không vui? Trong cung lại đã xảy ra chuyện gì?"

Công Tôn trưởng lão trong mắt lóe lên một tia buồn: "Đứa cháu lão hủ thương yêu nhất bị một tên oắt con thù hận Ma cung ta giết chết, ta phái người đuổi theo báo thù, hiện tại người vẫn chưa về, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Loại chuyện này đối với Nhan Bi Phong chỉ là chuyện nhỏ, võ lâm hận Cực Lạc Ma Cung cũng không phải một cái hai cái, lại nhiều thì phải làm thế nào đây? Cho nên Nhan Bi Phong chỉ vỗ vỗ bả vai Công Tôn trưởng lão nói: "Công Tôn lão đầu ngươi càng già càng dẻo dai, con trai không ít, cháu trai càng nhiều, chết một người thì sinh mấy người, loại chuyện nhỏ này nghĩ thoáng một chút, ông cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn giang hồ ."

Nhìn Nhan Bi Phong rời đi, Công Tôn trưởng lão một trận bất đắc dĩ .

Mặc dù ông ta biết Nhan Bi Phong đây là đang an ủi mình, nhưng lời an ủi này có khác gì đang trào phúng đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK