Xưa nay trên giang hồ số người dùng thân phận tán tu tu luyện tới tông sư võ đạo chỉ là số ít, còn người có thể lên tới Chân Hỏa Luyện Thần đã ít lại càng ít. Phương Kim Ngô chính là một trong số đó, Sở Hưu cũng từng nghe tới tên hắn.
Người này vừa chính lại vừa tà, nghe nói nửa đời trước cực kỳ bấp bênh, trước đây cũng từng tung hoành trên võ lâm Bắc Yên, tuổi tác nhỏ hơn lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chút, có điều cũng phải hơn ba trăm tuổi, đã bước vào giang hồ khí huyết suy yếu.
Tuổi tác đã cao, Phương Kim Ngô liền bế quan trong Không Sơn Cốc tại Yến Nam, cái danh Không Sơn Cốc Chủ cũng từ đó mà ra.
Có điều Phương Kim Ngô chỉ bế quan ẩn thế chứ không phải như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dùng mọi phương pháp để sống tạm bợ, được thêm ngày nào hay ngày đó.
Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Nhậm Thiên Lý là đệ tử Phương Kim Ngô thu nhận sau khi bế quan tu hành, thiên phú xuất sắc, tốn không tới ba mươi năm đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hơn nữa sư phụ hắn không phải người tông môn thế gia, cho nên triều đình Bắc Yên cũng rất yên tâm, chứng kiến chiến công của hắn bèn đề bạt hắn lên chức cao.
Hơn nữa hắn có một nửa thân phận là người trong giang hồ, cho nên khi ngươi chưa tới, đại đa số những chuyện liên quan tới giang hồ Bắc Yên đều do Nhậm Thiên Lý xử lý.
Người trẻ tuổi vừa rồi hẳn là sư đệ của Nhậm Thiên Lý, Trần Kim Đình. Nghe nói mấy năm gần đây lại Phương Kim Ngô lại thu một thanh niên làm đệ tử, chắc là Trần Kim Đình này.”
“Nói vậy là ta cản đường người ta rồi?”
Chẳng trách trước đó y luôn cảm thấy Phương Kim Ngô kia có địch ý rất lớn với mình, hóa ra Phương Kim Ngô đã ngứa mắt với mình từ trước rồi.
Đương nhiên Sở Hưu không để ý tới chuyện này, trên giang hồ này rất nhiều người khó chịu với y, thêm Phương Kim Ngô cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Đúng lúc này, Bạch Vô Kỵ lại trực tiếp đi về phía Sở Hưu, hắn đứng bên cạnh Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, đã lâu không gặp.”
Giọng nói Bạch Vô Kỵ mang theo ý thổn thức, Sở Hưu cũng không ngờ Bạch Vô Kỵ lại chủ động tới chào hỏi mình.
Sở Hưu cùng Bạch Vô Kỵ xem như người quen, hai bên biết nhau từ lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên.
Chỉ có điều đừng nói so với người đã nhảy khỏi Long Hổ Bảng như Sở Hưu, cho dù đem đám người Tạ Tiểu Lâu ra so sánh, Bạch Vô Kỵ cũng chẳng thể sánh bằng. Tu luyện tới giờ Bạch Vô Kỵ vừa vặn đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa sức chiến đấu còn chưa được tôi luyện, chiến lực chắc chắn không quá mạnh.
Cho nên tới giờ hai bên đã là người của hai thế giới, thậm chí Sở Hưu còn lười đi gây sự với Bạch Vô Kỵ. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là Bạch Vô Kỵ đừng chọc vào y.
Thấy Bạch Vô Kỵ không có địch ý gì, Sở Hưu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật lâu rồi không gặp.”
Bạch Vô Kỵ cầm chén rượu lên, giơ về phía Sở Hưu nói: “Sở huynh, ngày trước hai ta có chút mâu thuẫn, có điều khi đó mọi người đều còn trẻ tuổi nóng tính. Nhiều năm như vậy, ta đã nghĩ thông rồi, thuở niên thiếu ta luôn bị những ân ân oán oán kia quấy nhiễu, đúng là nực cười.
Giờ trong thế hệ chúng ta, ngươi cùng Tiểu Thiên Sư đã bước ra khỏi Long Hổ Bảng, tiền đồ tương lai không thể ước lượng được. Ta sinh cùng thời với bậc tuấn kiệt như các ngươi, là bi ai nhưng cũng là may mắn. Xin kính một ly!”
Nói xong, Bạch Vô Kỵ tiến tới mời Sở Hưu một ly sau đó trực tiếp quay người bỏ đi.
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chu oa, tiểu tử Bạch gia này có vẻ nghĩ thông rồi, thật hiếm thấy.”
Sở Hưu uống một chén, lén lút nhét cho Mai Khinh Liên một trang giấy, bên trên không có chữ viết nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nó được dùng nội lực cương khí cực kỳ tinh tế ép ra kiểu chữ, một thời gian sau sẽ tiêu tán.
Trên giấy chỉ viết một câu, có vẻ được ghi lại trong lúc vội vàng.
“Sở huynh cứu ta! Ta nguyện lấy tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú để nhờ Sở huynh cứu ta một lần!”
Trước đó khi Bạch Vô Kỵ tới nói với y những lời đó, y lập tức cảm thấy có phần không đúng, vì Bạch Vô Kỵ không như đang giả vờ.
Bạch Vô Kỵ không có tật xấu gì lớn, khuyết điểm duy nhất có lẽ là quá kiêu ngạo.
Ngày xưa ở Bắc Yên, đừng nói Sở Hưu, ngay cả Nhiếp Đông Lưu hắn cũng coi thường.
Sau này tới giang hồ, hắn vẫn tự phụ coi tất cả mọi người trên Long Hổ Bảng là một lũ tầm thường.
Mãi tới khi bị một kiếm của Thẩm Bạch đánh trọng thương, bị đả kích nặng nề, tính tình hắn mới ổn định hơn chút.
Có điều những lời vừa rồi căn bản không giống Bạch Vô Kỵ lúc bình thường. Mãi tới khi uống chén rượu mời, Bạch Vô Kỵ đưa tờ giấy kia cho y, Sở Hưu mới khẳng định mình không đoán sai. Bạch Vô Kỵ quả thật có vấn đề, có chú băn khoăn, thậm chí tới mức không dám nói rõ.
Nội dung trên giấy chắc chắn được viết vội vàng khi thấy Sở Hưu, tổng cộng chỉ có hai ý. Một là cứu hắn, hai là chỉ cần cứu được hắn, Bạch Vô Kỵ sẽ giao tung tích một trong bảy bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú ra để
giao dịch.
Còn rốt cuộc trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hắn đang gặp nguy cơ gì, muốn mình cứu thế nào, bên trên đều không viết. Hay nên nói Bạch Vô Kỵ không có thời gian viết nhiều thứ như vậy.
Mai Khinh Liên kinh ngạc truyền âm nói: “Thế này là sao?”
Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười không thể nắm bắt nói: “Ta cũng không biết rốt cuộc có ý gì, ta chỉ biết chuyện này rất thú vị.”
Vốn ta cho rằng lần này tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ là đi ngang qua cho có mà thôi, không ngờ lại gặp một chuyện thú vị như vậy.
Bạch gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?
Lúc này trên ghế chính, Bạch Hàn Phong thấy hành động của Bạch Vô Kỵ không khỏi cau mày: “Thành chủ, Vô Kỵ tới tìm Sở Hưu làm gì? Hắn đang có ý xấu gì?”
Bạch Hàn Thiên thản nhiên nói: “Thấy tuấn kiệt thời đại này như Sở Hưu đương nhiên phải cảm khái chút rồi. Yên tâm đi, nó là con ta, lại là người thừa kế mà Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành toàn lực bồi dưỡng. Vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nó nên trả giá như vậy, vì đại cục, nó cũng phải biết nên làm thế nào.”
Bạch Hàn Phong thở dài lắc đầu. Nếu không phải vì đại cục, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng không nỡ để tuấn kiệt trẻ tuổi có thiên phú như Bạch Vô Kỵ hy sinh.
“Sắp tới giờ rồi. thành chủ, chuẩn bị bắt đầu thôi.” Bạch Hàn Phong nói.
Bạch Hàn Thiên gật nhẹ đầu đứng dậy trầm giọng nói với mọi người: “Chư vị tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta chúc thọ đã không phải lần đầu. Có điều ta vẫn nên nói vài lời cảm tạ. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cảm ơn chư vị đã động viên.”
Mọi người ở đây nghe vậy âm thầm khinh bỉ.
Ngươi cũng biết không phải lần chúc thọ đầu tiên sao còn phải ra cái vẻ này? Nhất quyết phải làm tới tận khi lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chết mới thôi à?
Có điều mọi người ở đây không ai dám nói thêm gì, coi như nể mặt Bạch Hàn Thiên.
Lúc này Bạch Hàn Thiên còn cảm thấy mình làm rất tốt, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Có điều tiệc mừng thọ lần này không như lúc trước. Hôm nay là ngày mừng thọ bốn trăm tuổi của lão tổ nhà chúng ta, cho nên khi chư vị ra về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cũng có chút quà tặng lại.”
Chương 907 Thú vị 2
Vừa nghe vậy mọi người ở đây đều sửng sốt, bình thường đều phải tặng quà, lần này rốt cuộc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng hào phóng được một lần, tặng lại quà?
“Tiếp đó xin mời lão tổ lên nói với mọi người đôi câu.”
Bạch Hàn Thiên vung tay, có người mở một cánh cửa lớn ra. Chỉ trong chớp mắt uy áp hàn ý cực hạn hàng lâm. Đây là khí tức của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, uy áp của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí không thấy suy yếu bao nhiêu.
Đã bao năm như vậy, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hầu như không hề lộ diện. Thậm chí ngày trước xảy ra một số chuyện lớn, hắn vẫn ngồi yên trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Chuyện này cũng khiến không ít người lén lút cười nhạo lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đường đường cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, không ngờ lại ham sống sợ chết như vậy.
Nhưng giờ xem ra mặc dù người ta ham sống sợ chết nhưng chí ít cũng có hiệu quả. Nếu hắn hành động nôn nóng một chút khiến cho bản thân chết sớm, vậy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không còn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ, uy thế sẽ yếu hơn hiện tại không chỉ một cấp bậc.
“Chư vị đồng ý tới tham gia ngày mừng thọ của lão hủ, lão hủ vô cùng cảm kích.
Sống bốn trăm năm rồi, lão hủ cũng thấy được rất nhiều thứ, tới nay sống được thêm năm nào thì hay năm đó. Mười năm nữa có còn được thấy mọi người không vẫn là một ẩn số.
Lão hủ không tiện gặp mặt mọi người, hẳn chư vị cũng hiểu. Cho nên lão hủ chỉ có thể ngồi đây nói lời cám ơn chư vị.”
Ở đây có người nói: “Lão tiên bối sống ngàn vạn năm, đừng nói mấy chuyện điềm xấu như vậy.”
Lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cười khẽ hai tiếng rồi nói: “Thần tiên mới có thể sống ngàn vạn năm. Lão tổ ta không hy vọng có thể sống lâu như vậy. Thôi, lão hủ không tiện nói nhiều. Chư vị, mời dùng bữa.”
Dứt lời, uy áp Chân Hỏa Luyện Thần kia lập tức biến mất, chuyện này khiến mọi người thở dài một tiếng.
Sở Hưu nhíu mày, y bỗng thấy mất tự nhiên.
Uy áp cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là thật, nhưng sao hắn lại thấy vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này đang khoa trương thanh thế?
Uy áp của võ giả ai ai cũng có, bình thường chỉ tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất uy thế mới rõ ràng như vậy.
Nhưng bất luận là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hay tông sư võ đạo như Sở Hưu, chỉ cần không phải lúc giương cung bạt kiếm đối mặt với kẻ địch, ai lại rảnh rỗi nhàm chán tới mức bộc lộ uy áp cơ chứ? Nhất quyết muốn khoe
khoang mình là cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất hay khoe thân phận tông sư võ đạo đây?
Có lẽ trên giang hồ có kẻ kỳ dị như vậy, có điều lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, sao lại ngông nghênh như vậy. Có nghĩ thế nào y cũng có cảm giác ngây thơ.
Đúng lúc này, Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói: “Dựa theo quy củ, mỗi lần mừng thọ lão tổ đều có một đệ tử thiên tư xuất chúng được lão tổ dạy bảo.
Trong thế hệ trẻ tuổi lần này, con ta Bạch Vô Kỵ chính là người xuất sắc nhất trong giới trẻ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Cho nên nhân tuyển lần này không cần tỷ thí, trực tiếp để Vô Kỵ nhận là được.”
Lời này vừa nói ra, đám đệ tử trẻ tuổi của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều lộ vẻ hâm mộ ghen tị, cũng có những kẻ âm thầm không phục, cho rằng Bạch Hàn Thiên dùng quyền lực mưu toan tư lợi, không ngờ lại trực tiếp hủy bỏ tỉ thí để con trai mình vào nhận chỉ dạy của lão tổ.
Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ tùy ý chỉ điểm một câu cũng đủ cho họ hưởng cả đời.
Không ai phát hiện khi Bạch Vô Kỵ đi ra, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Sở Hưu, trong mắt lóe lên vẻ cầu khẩn rất khó nhận ra.
Thật ra với tính cách Sở Hưu, y rất không thích xen vào chuyện của người khác.
Nếu đặt trong môn phái khác, y sẽ coi như trò hay đứng ngoài nhìn.
Nhưng chuyện này lại diễn ra ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hơn nữa Bạch Vô Kỵ còn nói hắn biết tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, cho nên Sở Hưu không thể không để ý tới.
Mặc dù Sở Hưu cũng không biết bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú kia rốt cuộc có phải bộ mà y muốn không.
Dù sao Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú rơi lả tả ra khắp giang hồ, không khéo trong tay ai đó lại có một bộ phận.
Cũng như Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, đây là bộ truyền bá rộng nhất trong bảy bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, quân đội Đông Tề có không ít người tu luyện công pháp này.
Nhưng giờ xem bộ dáng Bạch Vô Kỵ, rõ ràng hắn không thể nói cụ thể công pháp là gì, Sở Hưu phải tự mình tới hỏi.
Cho nên đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên đứng dậy nói: “Bạch thành chủ, tại hạ ngưỡng mộ Bạch lão tiền bối đã lâu, muốn bái kiến một phen, vừa hay để ta đi cùng Bạch huynh.”
Thấy Sở Hưu đứng ra, ánh mắt Bạch Vô Kỵ lộ vẻ nhẹ nhõm, còn sắc mặt Bạch Hàn Thiên lại biến đổi.
Ho khan một tiếng, Bạch Hàn Thiên nói: “Kể từ khi lão tổ bế quan mấy chục năm trước, người không hề tiếp khách. Cho dù trong ngày mừng thọ lão tổ cũng chỉ đứng ra nói vài lời mà thôi, cho nên mong Sở đại nhân rộng lòng tha thứ.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Bạch thành chủ nói như vậy là không được rồi. Nếu là lúc bình thường không tiếp khách thì cũng thôi, nhưng giờ Bạch huynh được vào nhận chỉ điểm của Bạch tiền bối, chắc chắn cũng sẽ gặp mặt nói chuyện.
Sao nào, Bạch huynh gặp được, chẳng lẽ ta lại không thể gặp. Đường đường cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, lão tổ Bạch gia còn ngại gặp người ngoài hay sao?”
Bạch Hàn Thiên sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Ngươi nói vậy là có ý gì? Đứng giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của ta sỉ nhục trưởng bối của ta, ngươi muốn chết à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Bạch thành chủ đừng giận dữ như vậy. Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn cầu kiến lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chút mà thôi, muốn bái kiến chiêm ngưỡng phong thái lão tổ, chẳng lẽ lại khó khăn vậy sao?”
Bạch Hàn Thiên vung tay lên nói: “Lão tổ nhà ta không tiếp khách!”
Sở Hưu bước tới một bước, híp mắt nói: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn gặp thì sao?”
Mọi người ở đây sắc mặt ngây ngốc, sao đang yên đang lành đột nhiên lại rùm beng lên như vậy? Sở Hưu này cố chấp ngươi gặp lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rốt cuộc có ý gì?
Ngay trong bầu không khí gương cung bạt kiếm này, Trần Kim Đình trước đó từng có xung đột với Sở Hưu đột nhiên đứng dậy nói: “Sở đại nhân nói vậy là không đúng đạo lý rồi.
Gặp hay không gặp là chuyện của người ta, ta từng nghe nói tới ép mua ép bán nhưng thật sự chưa từng nghe chuyện cưỡng ép một người không muốn gặp phải gặp. Ham mê này đúng là thú vị!”
Mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn sang phía Trần Kim Đình, muốn xem xem rốt cuộc ai to gan như vậy, còn dám vuốt râu hùm của Sở Hưu.
Đương nhiên sau khi bọn họ thấy người này là Trần Kim Đình, tất cả mọi người đều lộ vẻ đã hiểu.
Trần Kim Đình không có danh tiếng gì trên giang hồ Bắc Yên, tuổi tác nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bản thân cũng chẳng có chiến tích gì, cho nên thậm chí không có tên trên Long Hổ Bảng.
Nhưng sư phụ hắn Phương Kim Ngô lại có tiếng rất lớn trong võ lâm Bắc Yên, không ai không biết.
Chương 908 Vì ngươi là một tên rác rưởi!
Trong giới tán tu rất ít tông sư võ đạo, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần xuất thân tán tu đã ít lại càng ít.
Cho dù là thủ tọa một viện của Đại Quang Minh Tự đi ngang qua Không Sơn Cốc còn vào bái kiến, thái độ hết sức khách khí.
Trần Kim Đình thân là đệ tử Phương Kim Ngô, hơn nữa với tuổi tác của Phương Kim Ngô, chắc hắn cũng chẳng thể thu thêm đệ tử khác. Cho nên Trần Kim Đình gần như là đệ tử quan môn, thân phận này quả thật bất phàm, chưa nói tới chuyện so được với Sở Hưu, nhưng chí ít hắn không sợ Sở Hưu.
Nhậm Thiên Lý ở bên cạnh muốn kéo Trần Kim Đình lại nhưng không kịp, đành phải đứng cạnh Trần Kim Đình, đề phòng Sở Hưu đột nhiên xuất thủ.
Người khác không biết rõ về Sở Hưu, Nhậm Thiên Lý đã đọc tỉ mỉ tư liệu về Sở Hưu. Người này hành xử điên cuồng vô độ, khi những người khác cho rằng y sẽ không xuất thủ, y lại xuất thủ, quả thật không thể xét theo lẽ thường được.
Sở Hưu nhìn Trần Kim Đình, híp mắt nói: “Người phải tự biết mình, ngươi biết mình xuất thân không kém, vì sao giờ còn chưa được lên Long Hổ Bảng không?”
Mặc dù Trần Kim Đình biết lời từ miệng Sở Hưu chắc chắn không tốt đẹp gì, có điều hắn vẫn không nhịn được nói: “Vì sao?”
Cùng là võ giả thế hệ trẻ, hai người Trương Thừa Trinh và Sở Hưu đều đã đứng trên đỉnh cao trong cùng lứa tuổi. Thế nhưng Sở Hưu còn khiến người ta ước ao ghen tị hơn cả Trương Thừa Trinh.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Thừa Trinh thành danh quá lâu, thậm chí từ khi hắn sinh ra trên người đã phủ một vầng hào quang.
Cho nên khi Trương Thừa Trinh còn niên thiếu, những kẻ ước ao ghen tị với hắn đã chịu đựng tới phát chán rồi. Tới lúc này thậm chí tất cả mọi người đều đã quen, bất luận Trương Thừa Trinh làm ra đột phá khó lòng tưởng tượng đến đâu đi nữa, mọi người chỉ cảm thấy rất bình thường, bởi vì hắn là Trương Thừa Trinh.
Còn Sở Hưu lại khác, mặc dù y là võ giả của nhánh Ẩn Ma nhưng thực tế người trong giang hồ đều biết y coi như xuất thân nửa dân dã. Trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chắc chỉ có Lã Phụng Tiên xuất thân thấp hơn y.
Hơn nữa Sở Hưu còn dùng tư thế hắc mã leo thẳng một mạch vượt qua đại đa số các tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thậm chí vượt qua cả Tông Huyền mà mọi người luôn cho rằng ngang tài ngang sức với Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Chuyện này quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thanh danh thực lực thăng tiến quá nhanh, kết quả đương nhiên là nhiều người nghi vấn cùng vô thức căm thù, Trần Kim Đình này cũng là như vậy.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Trần Kim Đình cười lạnh nói: “Rất đơn giản, vì ngươi là một tên rác rưởi!”
Gương mặt Trần Kim Đình lập tức lộ rẻ giận dữ.
Hắn xem như nửa đường xuất gia, hơn mười tuổi mới bắt đầu tu luyện võ đạo, chỉ dùng hơn mười năm đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, như vậy đã rất không tệ.
Huống chi được một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Phương Kim Ngô để ý tới đồng thời thu làm đệ tử quan môn, đâu thể là hạng kém cỏi?
Sở Hưu tiếp tục cười lạnh nói: “Đạo tu võ, một mình xông lên phía trước, sắc bén vô song. Những võ giả đã thành danh có ai không trải qua vô số tôi luyện? Có ai không chém giết từ núi đao biển máu ra?
Vừa rồi ngươi có gan đối mặt trả lời Bàng trại chủ, dựa vào cái gì? Dựa vào chút lực lượng cỏn con yếu tới mức đáng thương của ngươi sao? Không, là dựa vào thanh danh cùng thực lực của sư phụ ngươi.
Giờ ngươi có gan phát ngôn bừa bãi trước mặt ta là dựa vào cái gì? Có phải nghĩ ta không dám chọc tới sư phụ ngươi không?
Một tên chỉ dựa vào sư phụ mình mới dám phát ngôn bừa bãi, không phải rác rưởi thì là gì?”
Trần Kim Đình bị những lời này của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng, chẳng khác nào sắp chảy ra máu.
Sở Hưu nói từng lời đều như đâm thấu vào tim, mặc dù trong lòng hắn thật sự nghĩ vậy nhưng lại không đồng ý thừa nhận.
Bước một bước về phía Trần Kim Đình, khí thế quanh người Sở Hưu đã cô đọng tới cực hạn, ma khí hùng hồn xen lẫn huyết khí vô biên đánh về phía Trần Kim Đình. Chỉ là khí thế đơn thuần thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi tới ngạt thở.
So với khí thế Chân Hỏa Luyện Thần của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vừa rồi, mặc dù Sở Hưu không có uy áp và khí thế như cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng khí tức của y lại chân thực kinh khủng. Thậm chí so sánh ra, mọi người lại có cảm giác khí thế vừa rồi của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có phần giả dối như lâu đài trên không trung.
Nhậm Thiên Lý biến sắc, lập tức hành động. Hắn trực tiếp che trước người Trần Kim Đình, hai tay kế ấn, một luồng cương khí hùng hồn bộc phát quanh người, bất động như núi, cứng rắn như sắt thép, kiên cường ngăn chặn khí thế cường đại của Sở Hưu.
Mặc dù vẻ ngoài rất bình tĩnh nhưng thực ra trong mắt Nhậm Thiên Lý đã khó nén nổi vẻ hoảng sợ.
Ngay khoảnh khắc ngăn cản khí thế quanh người Sở Hưu, không ngờ hắn lại thấy được biển máu vô biên, bên trong có vô số linh hồn ác quỷ kêu gào.
Chuyện này khiến Nhậm Thiên Lý kinh hãi tới cực điểm, rốt cuộc Sở Hưu này
giết bao nhiêu người mới ngưng luyện được khí thế kinh khủng như vậy?
Phía sau Sở Hưu, Mai Khinh Liên lại hơi cau mày.
Nàng coi như người chứng kiến Sở Hưu quật khởi, cho nên so với những người khác, Mai Khinh Liên quen thuộc với Sở Hưu hơn nhiều.
Nàng vẫn còn nhớ, trước đó mặc dù khí thế của Sở Hưu rất hung ác, nhưng lại rất khác so với hiện tại.
Giờ khí thế trên người Sở Hưu rất mạnh, thậm chí khiến người ta có cảm giác tim đập chân run.
Nhưng nàng lại thấy luồng lực lượng kia rất lạ lẫm, dường như không phải lực lượng thuộc về Sở Hưu.
Những thứ này bản thân Sở Hưu lại không hề phát giác, y chỉ lạnh nhạt nói với Nhậm Thiên Lý: “Nhậm tướng quân, nơi này không có việc của ngươi. Nếu ngươi tới đây chúc thọ, vậy ngoan ngoãn chúc thọ đi, quản lý cho tốt sư đệ của ngươi là được, đừng xen vào việc của người khác!”
Nhậm Thiên Lý không nói gì, trong mắt chỉ lóe lên vẻ kiêng dè.
Kéo Trần Kim Đình lại, Nhậm Thiên Lý bí mật truyền âm quát: “Sư đệ! Trước đó ta đã nói với ngươi như thế nào? Cho dù có sư phụ, ngươi cũng đừng gây chuyện trên giang hồ.
Sư phụ chúng ta dù sao cũng là tán tu, chỉ có một thân một mình, không có căn cơ của đại phái. Giờ sư phụ còn tại thế, ngươi có thể sống thoải mái một chút, vạn nhất có ngày nào sư phụ không còn, ngươi làm thế nào chứ? Ta cũng rất muốn che chở cho ngươi, nhưng giang hồ rộng lớn như vậy, có rất nhiều người ta không động được tới!
Ví dụ như tên Sở Hưu này, trên triều đình hắn là đại đô đốc Trấn Võ Đường mà bệ hạ đích thân sắc phong, còn kết giao với Hạng Võ đại tướng quân Tây Lăng Quân.
Trên giang hồ, hắn còn là người thừa kế hai. Ngươi có biết lực lượng nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối lớn tới mức nào không? Cho dù sư phụ chúng ta cũng không dám động tới!”
Trần Kim Đình cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ không phục, chỉ giải thích: “Đệ chỉ không quen thấy thái độ hung hăng bá đạo của tên Sở Hưu kia mà thôi. Hơn nữa hắn có chức vị đó chẳng qua là đoạt của sư huynh mà thôi!
Bệ hạ thành lập Trấn Võ Đường, muốn tìm một người có liên hệ sâu sắc với giang hồ làm đại đô đốc. Có nhìn thế nào thì người này cũng nên là sư huynh, thế nhưng lại bị tên Sở Hưu này đoạt mất. Vì sao lại như vậy?”
Nhậm Thiên Lý hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện của ta không cần ngươi ra mặt giúp, tự lo cho chính mình là được! Nhớ cho kỹ, lát nữa đừng nhiều lời!”
Chương 909 Chân tướng rõ ràng 1
Trần Kim Đình ít kinh nghiệm giang hồ, dễ bị tâm tính bản thân chi phối, nhưng Nhậm Thiên Lý lại là người lão luyện, lại trải bao sóng gió trong triều đình, đấu đá với bao người, cũng có không ít tâm cơ.
Tình huống trước mắt rõ ràng có phần không đúng, thời điểm này tốt nhất là đứng ngoài xem trò hay, cố gắng đừng có xen vào.
Thấy Sở Hưu lại nhìn về phía mình, Bạch Hàn Thiên bèn nói: “Chư vị, tiệc mừng thọ kết thúc. Lão tổ chuẩn bị truyền thụ võ công cho tiểu bối, mời các chư vị về thôi.”
Sở Hưu chẳng những không đi ngược lại bước lên trước một bước, cười cười nói: “Gấp làm gì? Ta nói rồi, chỉ cần để ta gặp Bạch lão tiền bối một lần, ta sẽ lập tức đi khỏi.”
“Sở Hưu! Ngươi cố ý gây sự đấy à?”
Dứt lời, Bạch Hàn Thiên vung tay, lập tức có đại lượng đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trào ra, nhìn chằm chằm vào đám người Sở Hưu.
Những người này có kẻ đang chuẩn bị khởi động trận pháp, có người lại lăm lăm cung nỏ nhắm vào người Sở Hưu.
Cung nỏ bình thường đương nhiên không cách nào đối phó với tông sư võ đạo, nhưng cung nỏ trong tay bọn họ đều được đặc chế, bên trên khắc họa phù văn. Mặc dù một bộ cung nỏ riêng lẻ, tông sư võ đạo có thể tùy ý đánh tan hay né tránh, nhưng cả ngàn bộ cung nỏ cùng bắn, uy lực cũng cực kỳ kinh người.
Thấy cảnh này, Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên đều lộ vẻ cảnh giác đứng bên cạnh Sở Hưu, nhưng lúc này Sở Hưu lại nở một nụ cười.
Từ khi tới tham gia mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu vẫn luôn có cảm giác quái dị.
Người khác có lẽ đã quen nên cảm thấy bình thường, nhưng lần này Sở Hưu tới lại thấy rất mất tự nhiên.
Mãi tới khi Bạch Vô Kỵ âm thầm đưa tin cho y, trong lòng Sở Hưu mới nảy sinh một suy đoán mơ hồ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, còn cần Sở Hưu kiểm nghiệm lại.
Y đoán đúng, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ gặp xui. Vạn nhất y đoán sai, vậy phải đối mặt với sự truy sát của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Đối thủ là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu đương nhiên không quá lo lắng. Ngay cả La Thần Quân ngày trước y còn dám chống đỡ, lúc này đối mặt với một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã già, đương nhiên y có nắm chắc trốn thoát.
Chỉ có điều giờ xem ra, y có lẽ không có cơ hội giao thủ với cường giả Chân
Hỏa Luyện Thần rồi.
Sở Hưu gây sự ở đây như vậy nhưng vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia vẫn không xuất hiện. Vị này hoặc là nhẫn nhịn tới cực hạn, hoặc là trong chuyện này có gì bất ổn!
Bạch Hàn Thiên càng che giấu càng lộ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay, cười lạnh nói: “Ngươi nói không sai, ta đang gây sự đấy!
Bạch Hàn Thiên, bệ hạ bảo ta tới bàn điều kiện với ngươi là nể mặt ngươi, thế nhưng đã nể mặt rồi ngươi vẫn không chịu, vậy đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn!”
Vốn Sở Hưu muốn gây sự từ trước rồi nhưng vẫn chưa tìm được cớ, y định lấy ân oán ngày xưa ra làm cớ, có điều nghĩ tới chuyện Hạng Long, y bên lôi ra nói thẳng.
Câu nói này có hiệu quả rất tốt, trước đó còn có một số thế lực có giao tình với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành định nhúng tay, chẳng qua vừa nghe Sở Hưu nói vậy, đám người này lập tức bỏ qua suy nghĩ lúc trước.
Nếu chuyện này là Sở Hưu tự quyết định, tự y gây chuyện, vậy bọn họ có thể quang minh chính đại xuất thủ.
Nhưng giờ lại liên lụy tới cả triều đình Bắc Yên, bọn họ không thể không cẩn thận. Có một số việc tốt nhất đừng tùy tiện nhúng tay vào.
Bạch Hàn Thiên nghe Sở Hưu nói vì nguyên nhân này mà níu chặt không tha cho Bạch gia của hắn, không khỏi cảm thấy hối hận.
Trước đó Sở Hưu đã nói với hắn, triều đình muốn đóng quân tại vùng Cực Bắc, chủ yếu không phải phòng ngự Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn mà là Đại Quang Minh Tự.
Nhưng chính vì vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng bị hạn chế đôi chút, lại thêm hắn sợ ảnh hưởng tới thanh danh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bị người trong giang hồ nghĩ rằng mình sợ Sở Hưu, sợ triều đình, cho nên không đáp ứng.
Thế nhưng ai mà ngờ được, Sở Hưu này lại điên cuồng tới mức trực tiếp gây chuyện trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Rơi vào đường cùng, Bạch Hàn Thiên đành đưa mắt nhìn về phía gian phòng bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Một luồng uy áp mạnh mẽ thuộc về cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ầm ầm giáng lâm, còn cuồng bạo hơn lúc trước vài lần.
“Tiểu bối to gan! Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta không phải nơi ngươi cho ngươi tùy ý giễu võ giương oai!
Nể tình ngươi là người trong triều đình, lão hủ tha cho ngươi một con đường sống, còn không mau cút đi!”
Lúc này gương mặt Sở Hưu lại nở một nụ cười quỷ dị: “Tha cho ta một con đường sống? Xin lỗi, con người ta rất cố chấp, không thích đi đường sống, cứ thích đi đường chết cơ!”
Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu trực tiếp chém xuống, mang theo ma khí cùng khí huyết sát ngập trời bộc phát. Một đao này ma tính sâu nặng, khí tức kinh khủng thậm chí khiến mọi người xung quanh không nhịn được trong lòng chấn động.
Hơn nữa điểm khiến người ta kinh hãi nhất là mục tiêu của chiêu đao này của tên Sở Hưu kia lại chém thẳng vào cánh cửa mà lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bế quan tu luyện. Rốt cuộc y định làm gì? Tâm địa bành trướng định chiêu chiến cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần?
Mặc dù mọi người ở đây đều thừa nhận thực lực của Sở Hưu quả thật rất mạnh, mặc dù y chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có điều đối với vài người, vừa bước vào cảnh giới này cũng đã là đỉnh phong.
Mặc dù Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan đỉnh phong nhưng tối thiểu so với những võ giả cùng cảnh giới, y có thể thắng được tám thành.
Nhưng Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là Võ Đạo Chân Đan, đối mặt với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù đối phương có hơi già yếu, phần thắng của y cũng không nhiều.
Nói chính xác hơn, Sở Hưu hoàn toàn không có phần thắng, chỉ có hai kết cục chật vật bỏ trốn giữ mạng và bị giết chết tại chỗ.
Bạch Hàn Thiên thấy vậy lại biến sắc, phẫn nộ quát lớn: “Tất cả mọi người ra tay, ngăn cản Sở Hưu!”
Dứt lời Bạch Hàn Thiên xuất chưởng đánh ra, chưởng lực âm hàn đóng băng tất cả, những nơi thế chưởng đi qua tất cả đều hóa băng, cương khí ngưng kết hơi nước trong không khí, không ngờ lại hóa thành một con rồng băng đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu.
Cùng lúc, vô số kiếm khí thế đao ập tới người Sở Hưu, trên mặt đất cũng lấp loáng ánh sáng trận văn, hóa thành một lực lượng hùng hồn đánh về phía ba người.
Đây là căn cơ súc tích của một đại phái, cho dù không có cao thủ tông sư võ đạo, nhưng chỉ dùng một số ngoại vật cũng đủ ngăn cản cường địch.
“Lược trận giúp ta!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất đao chém tan băng long, lao về phía Bạch Hàn Thiên.
Còn Bàng Hổ và Mai Khinh Liên đứng lại tại chỗ giúp Sở Hưu ngăn cản trập pháp cùng mũi tên vô biên vô hạn kia.
Đấu pháp này khiến Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ rất không thích ứng, bọn họ tình nguyện lao tới tấn công cũng chẳng thích đứng tại chỗ bị cả đám bao vây công kích.
Đây là căn cơ súc tích của một đại phái, cho dù không có tông sư võ đạo ra
tay, chỉ dùng ngoại vật cũng đủ khiến đối thủ biết khó mà lui.
Chương 910 Chân tướng rõ ràng 2
Lần trước khi Bạch Hàn Thiên gặp Sở Hưu, Sở Hưu còn chưa phải tông sư võ đạo. Cảnh tượng y giao thủ cùng Nhiếp Nhân Long lúc đó đã khiến hắn ấn tượng sâu sắc.
Điểm mạnh nhất của Sở Hưu không phải đao pháp của y, cũng không phải nội công của y, mà là năng lực bộc phát kinh người của Sở Hưu!
Lực bộc phát đó mới là thứ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất. Đột nhiên dính phải một lần, ngươi không chết cũng bị trọng thương.
Thời điểm đó Sở Hưu có thể giết chết Nhiếp Nhân Long, giờ Sở Hưu đã lên tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, thực lực của y thậm chí khiến Bạch Hàn Thiên không thể nhìn thấu.
Nhưng cho dù không nhìn thấu hắn cũng phải xuất thủ, nếu không cơ nghiệp ngàn năm của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ gặp nguy hiểm!
Hàn khí lạnh lẽo thấu xương, dưới chân Sở Hưu ngưng tụ thành trận pháp màu băng lam, theo ấn quyết trong tay Bạch Hàn Thiên niết thành, dưới chân y xuất hiện từng khôi băng lớn như những mũi thương, mang theo khí thế sắc bén vô biên đâm về phía Sở Hưu.
Có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, công kích như vậy đừng hòng động tới Sở Hưu, bị y tùy ý né tránh.
Nhưng sau đó mũi thương băng thất bại không ngờ lại trực tiếp bùng nổ, tỏa ra ý lạnh thấu xương truyền vào cơ thể Sở Hưu, như đang đóng băng chân khí của hắn.
Hơn nữa lực lượng này còn quỷ dị tới cực điểm, trong lúc nhất thời Sở Hưu không cách nào thanh trừ, khiến động tác của y càng ngày càng chậm.
Đây là điểm yếu khi động thủ trong địa bàn của người ta. Rốt cuộc người ta có bao nhiêu thủ đoạn, có bao nhiêu bố trí, tất cả ngươi đều không biết. Ngược lại ngươi mới là bên chuẩn bị ít nhất.
Bạch Hàn Thiên nhân cơ hội này bộc phát hàn ý, giơ tay kéo một phát. Cương khí hàn băng vô biên bị hắn ngưng tụ thành một thanh trường thương xanh thẳm, mang theo khí thế cường đại rung chuyển sơn hà nhắm thẳng về phía Sở Hưu!
“Chỉ có hình mà không có ý, còn kém nhiều lắm!”
Võ giả dùng binh khí dài như thương như kích chú trọng khí thế, trực tiếp lấy lực ép người.
Tỷ như Lã Phụng Tiên, Phương thiên họa kích của hắn mà đạp xuống chẳng khác nào núi lở.
Còn Lạc Phi Hồng mặc dù là nữ nhưng thương pháp của nàng cũng mạnh mẽ hùng hồn, bá đạo tới cực điểm.
Giờ Bạch Hàn Thiên ra tay, cái gọi là thương pháp này thậm chí còn kém cả Lạc Phi Hồng.
Ngay khi trường thương hàn băng kia đâm tới, Sở Hưu thu đao kết ấn, quanh người bừng lên phật quang nóng rực!
Hoán Nhật Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, chỉ trong chốc lát khí huyết quanh người y cũng như bốc cháy, trực tiếp quét sạch hàn khí.
Hư ảnh Đại Nhật Như Lai lóe lên phía sau lưng Sở Hưu, chắp tay hành lễ. Phật ấn đánh xuống, trường thương hàn băng trực tiếp bị đánh nát, cũng đánh lui Bạch Hàn Thiên vài bước, khiến gương mặt hắn không nhịn nổi đỏ bừng lên.
Cùng lúc, Sở Hưu không hề dừng lại, không tiếp tục tấn công Bạch Hàn Thiên mà trực tiếp xuất chưởng đánh ra. Hoán Nhật Đại Pháp cường đại trực tiếp bộc phát tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan trận pháp phía trước nơi bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngay cả cánh cửa cũng sụp đổ.
Đến lúc này, mọi người ở đây đều đã cảm thấy không đúng.
Sở Hưu ngang nhiên ra tay trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đúng là phách lối cuồng vọng tới cực hạn, vì sao lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn không ra tay?
Chẳng lẽ lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra vấn đề gì?
Thấy Sở Hưu còn định ra tay, Bạch Hàn Thiên lúc này đã vô cùng hoảng hốt, hắn muốn chặn đường nhưng lại không nhanh bằng tốc độ xuất thủ của Sở Hưu.
Lại một đòn phật ấn đánh xuống, triệt để phá tan nơi bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Thứ hiện lên trước mắt bọn họ không phải là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mà bọn họ tưởng tượng mà là một thi thể khô đét được trận pháp bảo vệ, bên trên còn tỏa ra uy áp của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Bạch Hàn Phong nãy giờ không lộ diện đang đứng cạnh thi thể khô đét kia, phát động trận pháp.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người như đều hiểu ra.
Mọi người ở đây không ai là kẻ ngốc, khi thấy thi thể khô đét kia, lại liên tưởng tới biểu hiện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lúc trước, đám người đều đã hiểu rõ.
Vì sao bao năm như vậy lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn không hề lộ diện? Bởi vì hắn đã chết từ lâu rồi!
Vì sao lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cứ mười năm lại tổ chức mừng thọ một lần? Đó là vì đám người Bạch Hàn Thiên sợ người ngoài biết lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết cho nên dùng hết tất cả mọi cách che giấu. Mà phương pháp che giấu tốt nhất là đem ‘người thật’ đặt trước mắt mọi người.
Chứng kiến cảnh tượng này, cả Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong sắc
mặt đều trở nên trắng bệch.
Bại lộ, bí mật bọn họ che giấu mấy chục năm cuối cùng đã bị bại lộ.
Thật ra lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết rất lâu rồi, sau khi hắn bế quan tu luyện không lâu, lúc luyện công xảy ra sự cố, khiến cho vết thương cũ tái phát mà chết.
Khi đó Bạch Hàn Thiên không dám tiết lộ tin tức này, bởi vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ từng đắc tội với rất nhiều người.
Sau khi lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bá đạo điên cuồng khuếch trương, trong chuyện này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người, kết thù với bao nhiêu kẻ, ngay chính Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng không biết được.
Do có lão tổ Bạch gia trấn thủ nên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới không cần sợ hãi. Có điều một khi lão tổ Bạch gia đã chết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ gặp khó khăn, tình cảnh đó thậm chí Bạch Hàn Thiên không dám nghĩ tới.
Cho nên trong tình huống cấp bách như vậy, Bạch Hàn Thiên nhanh chóng nghĩ ra chiêu này, lợi dụng trận pháp bí truyền của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ, giữ lại một bộ phận lực lượng trên thi thể, sau đó cứ mười năm một lần tổ chức mừng thọ. Bạch Hàn Phong sẽ trốn ở Trung Nguyên bắt chước lão tổ lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lên tiếng, lại vận dụng trận pháp tỏa khí thế ra, giả như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn sống.
Chỉ có điều trận pháp của Bạch gia không phải để bảo tồn thi thể mà là để bảo tồn người sống.
Có một số võ giả nếu thụ thương quá nặng lâm vào cảnh sắp chết có thể dùng trận pháp này giữ lại một hơi, mãi tới khi tìm được phương pháp cứu chữa mới thôi.
Nhưng trận pháp này không phải tiêu hao lực lượng bình thường của võ giả mà là máu tươi của võ giả chí thân, còn phải trẻ tuổi, tràn ngập sức sống.
Những năm gần đây, mỗi lần vào ngày mừng thọ, Bạch gia sẽ lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi thiên phú xuất chúng dâng lên máu tươi, truyền vào trong trận pháp. Máu tươi này có thể duy trì trận pháp mười năm.
Mặc dù võ giả dâng hiến máu tươi sẽ không chết nhưng nguyên khí trọng thương, có thể nói đời này phế bỏ.
Hơn nữa bọn họ chứng kiến thứ không nên thấy, mặc dù bọn họ đều là đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng Bạch Hàn Thiên cũng biết không phải đệ tử nào cũng đồng ý hy sinh tiền đồ bản thân vì gia tộc mình.
Để bảo đảm bọn họ sẽ không nói những chuyện này ra, Bạch Hàn Thiên chỉ đành nhốt hết tất cả những người đã hiến máu lại. Tuyên bố với bên ngoài lại là tất cả những người này đều được lão tổ chỉ điểm sau đó bế quan, bế quan xong lại ra ngoài giang hồ xông xáo, chưa từng trở về.