Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang
kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Chương 1402 Thánh Hỏa không tắt, ma đạo vĩnh tồn! 2
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng
Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Thời điểm đó trên giang hồ, bất luận là phương trượng đại môn phái của Phật môn hay là chưởng giáo Đạo môn, chỉ cần tới Côn Luân Sơn, vậy bắt buộc phải bước từng bước một, cung kính đi lên con đường này.
Nhưng năm trăm năm trước, cũng chính bọn họ liên thủ tấn công Côn Luân Sơn, toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị nhuộm sắc máu.
Cho dù năm trăm năm đã qua vẫn có thể chứng kiến vết tích giao thủ của trận đại chiến năm xưa, thậm chí những vết thương màu đen trên cầu thang kia cũng như máu tươi khô cạn tạo thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lão Lục, ngươi nói xem vì sao năm xưa giao chủ lại đặt Côn Luân Sơn làm đại bản doanh của Thánh giáo ta?”
Những người khác ở đây cũng nhìn về phía Lục Giang Hà.
Đừng nói Sở Hưu nghi hoặc, thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Bởi vì vị trí của Côn Luân Ma Giáo cũng không tốt.
Tuy Côn Luân Sơn là nơi long mạch hội tụ, phong thủy rất không tệ, nhưng Côn Luân Sơn cách khu vực Trung Nguyên quá xa, xung quanh không có bóng người, tình báo hay tiếp viện đều rất không tiện.
Cho nên năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đa số các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo chỉ thành lập tổng đường trên Côn Luân Sơn, lưu lại một số người trấn thủ, phần lớn mọi người đều thành lập phân đường trên giang hồ, cho nên lúc bình thường thực lực của phân đường còn mạnh hơn tổng đường trên Côn Luân Sơn. Còn đường chủ như Lục Giang Hà có lúc còn ở phân đường nhiều hơn ở tổng đường.
Chương 1403 Thánh Hỏa không tắt, ma đạo vĩnh tồn! 3
Không làm vậy cũng chẳng có cách nào, nếu tất cả mọi người ở lại Côn Luân Sơn, vạn nhất trên giang hồ có chuyện gì xảy ra cần xử lý khẩn cấp, cho dù có thể dùng trận pháp nhanh chóng truyền tin, nhưng con người lại không thể nào tới nhanh như vậy.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng rồi nói: “Cái này thì ta biết một chút, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra lý do đâu.”
Lần này Lục Giang Hà không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì Côn Luân Sơn là ngọn núi cao nhất đương thời.
Giáo chủ từng nói, đứng trên cao mới nhìn được xa, quan trọng nhất là giáo chủ không thể chịu được chuyện có người đứng cao hơn mình!”
Mọi người ở đây đều im lặng, những người khác mà nói ra câu này là phách lối cuồng vọng, còn nếu là Độc Cô Duy Ngã nói ra thì là bá đạo.
Đám người vừa nói chuyện vừa lên trên đỉnh núi.
Tuy toàn bộ Côn Luân Sơn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng đỉnh Côn Luân Sơn lại ấm áp như mùa xuân, chắc hẳn tám trăm năm trước cũng là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên bây giờ toàn bộ Côn Luân Sơn chỉ có một đống đổ nát thê lương.
Năm trăm năm trước trận chiến đó đã phá hủy hoàn toàn Côn Luân Ma Giáo, các đại môn phái cũng dọn hết những thứ có giá trị trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí trực tiếp phá hủy trận pháp.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn chỉ còn lại duy nhất một trận pháp, là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, dùng để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
“Vô Căn Thánh Hỏa ở đâu?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà chỉ tay lên đỉnh: “Trên đỉnh cao nhất của Côn Luân Sơn.”
Mọi người đi thẳng lên ngọn núi cao nhất Côn Luân Sơn, đập vào mắt mọi người là một đại trận tỏa ra phật quang vàng kim rực rỡ, một trận pháp khổng lồ với phương viên trên trăm trượng, xung quanh là vô số phạn văn bay tứ tán.
Chính giữa trận pháp đó là một ngọn lửa màu xám trắng đang đong đưa, chỉ lớn chừng ngón cái, cứ như một khắc sau là dập tắt.
Chử Vô Kỵ sau lưng Sở Hưu sắc mặt cau có nói: “Tòa Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận này là trận pháp chí cường của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trước đây để bố trí trận pháp này, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã phải trả giá là một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và sáu khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tất cả mất hết tu vi, có vậy mới bố trí được trận pháp này. Trận pháp này trực tiếp cắm rễ vào long mạch, chỉ cần long mạch còn tồn tại, có thể không ngừng cung cấp lực lượng cho trận pháp.
Có thể nói, trận pháp này là dùng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nghe Chử Vô Kỵ giải thích, Sở Hưu cũng thấy chấn động.
Tu Bồ Đề Thiền Viện làm vậy là kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo đến mức nào, để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa mà trả giá lớn tới mức đó.
Tu Bồ Đề Thiền Viện không giống Đại Quang Minh Tự, không có nhiều chức vị rườm rà. Ngoài phương trượng ra, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Nhưng những người có thể trở thành khổ hạnh tăng đều là lão tăng có đại nghị lực, thực lực siêu phàm, trả giá là bọn họ mất sạch tu vi chỉ để phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thế nào.
“Viên Cát.”
“Có thuộc hạ.”
Viên Cát đại sư lập tức đi từ trong đám người ra, tới trước mặt Sở Hưu.
“Ngươi có thể phá trận pháp này không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Cát đại sư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Lão nhân gia không nghe người ta nói à, đây là trận pháp cường đại do Tu Bồ Đề Thiền Viện trả giá bằng tu vi của một cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mới bố trí được. Nếu phá vỡ nó, không khéo hắn đã là tông sư trận đạo đệ nhất đương thời.
Sở Hưu cũng không để ý tới xưng hô của Tần Triều Tiên.
Sức ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã quá lớn, với thực lực hiện tại của Sở Hưu mà muốn thay thế Độc Cô Duy Ngã trở thành giáo chủ Ma Giáo mới, đồn ra ngoài chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đợi tới tương lai, Độc Cô Duy Ngã không xuất hiện, y cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khi đó y xưng là giáo chủ Ma Giáo, có ai dám cười y?
Xưng hô là tự mình gây dựng nên chứ không phải người khác gọi.
Sau khi Tần Triều Tiên đi trước nhận thua, những người khác cũng lần lượt cúi đầu, miệng gọi đại nhân.
Có thể nói trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, Xích Luyện Ma Tông là có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực trung lập, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho nên bây giờ thấy Xích Luyện Ma Tông đã nhận thua, đương nhiên bọn họ cũng phải làm theo.
Còn bọn họ nghĩ thế nào, rốt cuộc tâm phục hay khẩu phục, chuyện này không quan trọng.
Chỉ cần lúc này bọn họ chọn thần phục, vậy tương lai bọn họ có bất cứ dị động nào, Sở Hưu cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Hắn chỉ muốn phục tùng, cũng chỉ cần phục tùng. Cho dù trong lòng bọn họ hận không thể nuốt sống Sở Hưu, chỉ cần bọn họ nghe lệnh làm việc là được.
Nhìn Côn Luân Sơn bị tuyết trắng bao phủ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lên Côn
Luân!”
Mọi người ở đây ngắm nhìn Côn Luân Sơn, đạp lên Long Môn Quan đã thành phế tích, bước từng bước một lên Côn Luân Sơn.
Với thực lực của đám người Sở Hưu, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tới đỉnh núi chỉ trong mười mấy giây.
Nhưng lúc này bọn họ lại bước từng bước một, đi từng bậc thang, tất cả mọi người im lặng không nói gì, nhưng tâm tư ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Nơi này từng là Thánh địa của Ma Giáo bọn họ, đại biểu cho thời khắc huy hoàng nhất cho giới Ma đạo.
Chương 1404 Thánh Hỏa không tắt, ma đạo vĩnh tồn! 2
Nhưng dưới ánh mắt của Sở Hưu, Viên Cát đại sư vẫn cố gật đầu nói: “Trong điển tịch trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại có không ít trận pháp bố trí nhắm vào trận pháp của Phật môn, ta có thể thử một chút.
Nhưng thực lực của thuộc hạ không đủ, đến lúc đó còn cần chư vị đại nhân hỗ trợ.”
Sở Hưu vung tay nói: “Ngươi cứ làm đi.”
Viên Cát đại sư gật đầu, lấy từ trong hộp báu không gian ra một đống vật liệu phá trận, bắt đầu bố trí.
Xưa nay Sở Hưu chưa từng bạc đãi thủ hạ của mình, vật liệu trận pháp trong tay Viên Cát đại sư đều là cực phẩm, không thiếu thứ gì.
Dù sao, tuy Sở Hưu có nhiều thuộc hạ như vậy nhưng về mặt trận pháp lại chỉ có Viên Cát đại sư là dùng được.
Nửa ngày sau Viên Cát đại sư đã bố trí được ba trận pháp, phân bổ tại ba phương vị xung quanh Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận.
Sau khi khởi động trận pháp, Viên Cát đại sư lập tức nói: “Sở đại nhân, lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, dùng ma khí của Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cung cấp lực lượng, chống lại lực lượng của long mạch!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, giang rộng lá cờ lớn mang theo ma khí ngập trời, đứng trong trận pháp. Chỉ trong chớp mắt, ma khí ngập trời va chạm với phật quang, toàn bộ đỉnh Côn Luân Sơn phong vân khuấy động, uy thế vô lượng!
“Sở đại nhân! Mọi người cùng xuất thủ, truyền lực lượng vào trong trận pháp!”
Theo tiếng hô của Viên Cát đại sư, Sở Hưu, Thương Thiên Lương, Chử Vô Kỵ và các võ giả Chân Hỏa Luyện Thần khác vội vàng truyền lực lượng vào trong trận pháp.
Trận pháp vốn không tồn tại vĩnh viễn, ít nhất vật liệu bày trận sẽ có lúc tổn hại.
Năm trăm năm qua đi, trận cơ của Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận cũng đã tổn hại ở mức độ nhất định.
Dưới lực lượng cường đại của đám người Sở Hưu, trận pháp bắt đầu vỡ vụn, phạn văn phật quang đang yếu bớt, ma khí tiêu tan, cuối cùng ầm một tiếng, trận pháp hoàn toàn vỡ vụn!
Vô Căn Thánh Hỏa vốn bị bao phủ trong trận pháp chỉ là ngọn lửa màu trắng xám lớn cỡ ngón cái, có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Nhưng sau khi Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận vỡ vụn, Vô Căn Thánh Hỏa lại được tiếp xúc với lực lượng long mạch, bắt đầu biến đổi.
Từ lớn cỡ ngón trắng biến thành ngọn lửa ngập trời lớn hơn mười trượng, hơn nữa màu sắc này không phải trắng xám mà là màu bạc kỳ dị, có vẻ hết sức thuần khiết. Màu sắc của nó rất giống nội lực chân hỏa mà Sở Hưu ngưng tụ khi đạt được chân hỏa luyện thân.
Lục Giang Hà thở dài nói: “Lại thấy nó rồi.
Thật ra công lao của Vô Căn Thánh Hỏa đối với Thánh Giáo ta cũng không nhỏ.
Tất cả trận pháp trong Thánh giáo ta đều được xây dựng trên cơ sở lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa.
Còn binh khí đều là Thiên Khốc Ma Tôn dùng Vô Căn Thánh Hỏa chế tạo. Tuy ta không dùng binh khí nhưng ta không muốn lãng phí nên vẫn nhờ Thiên Khốc Ma Tôn chế tạo một thanh thần binh, tiếc là ném đâu rồi không biết.”
Đám người Tần Triều Tiên từng nghe danh Lục Giang Hà nhưng chưa từng tiếp xúc với vị này.
Bây giờ xem ra, vị đường chủ Huyết Ma Đường trong truyền thuyết, gần với Tứ Đại Ma Tôn năm trăm năm trước, sao lại có vẻ hèn mọn như vậy, không dùng binh khí mà còn nhờ người ta chế tạo. Thiên Khốc Ma Tôn không trở mặt còn là tốt tính.
Sở Hưu cũng mặc Lục Giang Hà nói hươu nói vượn.
Y mở Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, đứng bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, chỉ trong chớp mắt ma khí cường đại đã nhiễm lên Vô Căn Thánh Hỏa, thiêu cột lửa mang theo ma khí xông thẳng lên trời, khí thế vô cùng hùng hồn.
“Từ nay trở đi, Sở Hưu ta lập lại Ma Giáo, Thánh hỏa không tắt, Ma đạo vĩnh tồn!”
Thời khắc này, kể cả Lục Giang Hà cũng không còn dáng vẻ thiếu đứng đắn lúc bình thường, cùng mọi người đồng thanh hô lớn: “Ma đạo vĩnh tồn!”
Vô Căn Thánh Hỏa cắm rễ vào long mạch, dẫn dắt đại thế của thiên hạ, khoảnh khắc Vô Căn Thánh Hỏa được giải phong ấn, rất nhiều người đã phát giác.
Phát giác đầu tiên là người của Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận vốn do Tu Bồ Đề Thiền Viện bố trí, bọn họ cũng có một loại cảm ứng huyền diệu với trận pháp này.
Trong khu rừng đá phía sau Tu Bồ Đề Thiền Viện, một pho tượng bỗng giật giật, cánh tay khô héo vươn ra từ trong pho tượng, không ngờ đó không phải tượng mà là một tăng nhân đã nhập định ở đó không biết bao nhiêu năm.
Tro bụi bao phủ toàn thân hắn, theo thời gian trôi qua dần tạo thành một lớp vỏ cứng như pho tượng.
Thân hình Rama xuất hiện trước mặt lão nhân đầy bụi bặm kia từ lúc nào không hay, cúi người hành lễ nói: “Bất Không thượng sư, ngài xuất quan rồi.”
Thân là phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho dù bối phận của Rama trong Tu Bồ Đề Thiền Viện rất nhỏ, nhưng không mấy ai đủ tư cách để hắn
hành lễ.
Kết quả bây giờ Rama lại chủ động hành lễ, có thể thấy rốt cuộc trong Tu Bồ Đề Thiền Viện lão hòa thượng Bất Không này có địa vị cao tới mức nào.
Hòa thượng Bất Không móc lỗ tai, rũ ra một đống bụi đất rồi nói với giọng quái dị: “Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận đã bị phá giải, Vô Căn Thánh Hỏa lại cháy trên thế gian, Độc Cô Duy Ngã trở về rồi à?”
Rama lắc đầu nói: “Không phải, tình hình hơi phức tạp.”
Nói đoạn, Rama thuật lại cho hòa thượng Bất Không những chuyện xảy ra từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến bây giờ, nói từng chuyện một, từ giữa trưa tới tận khi trời tối.
Không sai, Rama nói từ lúc Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt tới hiện tại, vì hòa thượng Bất Không này là người từ năm trăm năm trước!
Bây giờ trên giang hồ, người được công nhận là tuổi tác cao nhất là lão thiên sư, khi hắn còn trẻ tuổi Côn Luân Ma Giáo đang lúc đỉnh phong. Hắn cũng tận mắt chứng kiến trận chiến Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.
Nhưng cho dù là lúc Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, lão thiên sư cũng không có thực lực như hiện tại, còn xa mới là cao tầng trong Thiên Sư Phủ.
Còn vị hòa thượng Bất Không này lại là người từng tham gia trận đại chiến hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, thậm chí từng giao thủ với Tứ Đại Ma Tôn, Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận cũng là hắn tự tay bố trí.
Trước đó Tu Bồ Đề Thiền Viện bố trí Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận đã phải trả giá là một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền và sáu cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mất hết tu vi.
Sáu vị võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bày trận không lâu sau cũng đã mất, chỉ có hòa thượng Bất Không, hắn tu luyện là một loại bí pháp cực kỳ đặc thù trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, tên là Bất Tử Thiền.
Bất Tử Thiền không phải thật sự bất tử mà thời khắc sắp chết phong tỏa một chút sinh cơ và chân linh cuối cùng của mình, Thẩm Vân trăm năm, dãi nắng dầm mưa, mượn lực lượng của thiên địa để tái tạo sinh cơ.
Cho nên theo lý luận chỉ cần qua trăm năm, sinh cơ có thể tự hồi phục. Nhưng vấn đề là người Thẩm Vân phong tỏa sinh cơ, mơ mơ hồ hồ, vốn không biết thời gian cũng không có ý thức, làm sao thức tỉnh? Người ngoài mà quấy rầy còn khiến người Thẩm Vânn thất bại triệt để trong gang tấc, sinh cơ đều bị hủy diệt.
Cho nên bao năm qua, chín phần mười võ giả tu luyện môn Bất Tử Thiền này đều thành ‘người thực vật’, vĩnh viễn không thể thức tỉnh.
Chương 1405 Giang hồ chấn động
Hòa thượng Bất Không tThẩm Vân Bất Tử Thiền năm trăm năm, thậm chí ngay cả mọi người trong Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng cho rằng hắn cũng như những võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện khác, tiếp tục ngủ say.
Lần này hắn có thể tình lại thật ra phải cảm tạ Sở Hưu.
Nếu không phải Sở Hưu phá vỡ Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận do hắn tự tay bố trí, khiến cho tâm thần hắn chấn động, có lẽ hắn không cách nào tỉnh lại.
Nghe Rama thuật lại xong, hòa thượng Bất Không thở dài một tiếng nói: “Thánh Hỏa lại cháy, Ma đạo cũng bùng lên từ đống tro tàn. Giang hồ này lại không yên ổn rồi.
Bần tăng thà ngủ say cả đời cũng không muốn thấy giang hồ loạn lạc dưới ma uy năm xưa.”
. . .
Trong Thiên Sư Phủ, lão thiên sư đang phơi nắng bỗng giật mình ngồi bật dậy nhìn về phía tây.
Bên cạnh hắn, Trương Thừa Trinh đang tĩnh tọa, thân thể tràn ngập đạo uẩn, thậm chí có từng luồng lực lượng lôi đình lấp lóe trong hư không.
Cảm nhận được động tĩnh của lão thiên sư, Trương Thừa Trinh mở mắt nói: “Lão thiên sư, sao vậy?”
Lão thiên sư nhìn về phía tây, khẽ lắc đầu nói: “E là giang hồ lại không còn thái bình nữa rồi.
Lão già ta đây sống lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, sao cứ bắt ta chứng kiến hai đời Côn Luân Ma Giáo xuất thế? Ài, sao không thể bớt lo một chút đây.”
. . .
Trong Bái Nguyệt Giáo, Dạ Thiều Nam đang luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng cũng cảm giác được điều gì, mở to mắt nhìn về phía tây, nhưng một khắc sau lại lập tức nhám lại, tiếp tục luyện hóa ma chủng.
Đối với Dạ Thiều Nam, Côn Luân Ma Giáo chỉ là một biểu tượng, không đại biểu cho điều gì.
Hắn kính nể thành tựu của Côn Luân Ma Giáo nhưng hắn cũng có tự tin, tương lai mình cũng có hy vọng đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên hắn thấy Côn Luân Ma Giáo chỉ là một biểu tượng mà thôi, Sở Hưu hay ai đốt cháy Vô Căn Thánh Hỏa cũng có liên quan gì tới hắn?
Đối với Ma đạo hiện tại, Côn Luân Sơn chính là thánh địa của Ma đạo, nhưng không khéo năm trăm năm sau Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ trở thành thánh địa của Ma đạo!
. . .
Vì Vô Căn Thánh Hỏa lại rực cháy, tất cả các chí cường giả trong giang hồ đều phát hiện ra khí tức đó.
Vô Căn Thánh Hỏa sinh ra trong long mạch, còn long mạch lại là sản phẩm của lực lượng thiên địa, cho nên những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều có cảm ứng huyền diệu.
Trước đó bọn họ đã nghe tin Sở Hưu chuẩn bị lên Côn Luân Sơn, nhưng bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại thật sự đốt cháy được Vô Căn Thánh Hỏa.
Mấy ngày sau, tin tức về Sở Hưu đã lan truyền, có tốt có xấu.
Nhánh Ẩn Ma nội loạn, chết mất vài cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, còn tổn thất nhiều võ giả cấp bậc khác.
Có thể nói mấy năm nay những võ giả Ma đạo chết dưới tay Sở Hưu còn nhiều hơn chết trong tay võ lâm Chính đạo.
Thậm chí phần lớn mọi người đều âm thầm kinh ngạc, tên Sở Hưu kia ra tay như vậy đúng là phát điên rồi.
Cùng là người trong giới Ma đạo, thậm chí cùng là người của nhánh Ẩn Ma, kết quả y lại ra tay không hề lưu tình. Chỉ cần đứng dối lập với y, cho dù có mở miệng xin tha, y cũng giết không tha.
Hơn nữa nghĩ kỹ là thấy, Sở Hưu giết người mình còn ra tay ác như vậy, có thể thấy thái độ của y khi đối đãi với các tông môn khác.
Thậm chí gần đây có tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế nên có người còn liên tưởng tới Độc Cô Duy Ngã.
Phải biết trước khi Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, Độc Cô Duy Ngã từng ra tay thống nhất Ma đạo.
Khi đó toàn bộ Ma đạo đều không cho phép xuất hiện âm thanh thứ hai, cho dù mà đại phái Ma đạo hạng nhất như Bái Nguyệt Giáo, cũng chỉ có nước thận trọng sống ở Miêu Cương nuôi cổ trùng, nếu dám ngóc đầu lên thì một là chọn cách thần phục Côn Luân Ma Giáo, hai là bị một bàn tay đập chết.
Hành động của Sở Hưu của giống với Độc Cô Duy Ngã, thật ra mọi người cũng suy nghĩ rất cẩn thận, bọn họ tìm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã lâu như vậy nhưng trên giang hồ người giống Độc Cô Duy Ngã nhất chính là Sở Hưu.
Nhưng mọi người cũng chỉ suy nghĩ chứ ai cũng biết chắc chắn là không phải.
Một là tuổi tác của Sở Hưu không khớp, Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, bây giờ mới mười tám tuổi.
Ngoài ra là với cách hành xử tự tìm đường chết của Sở Hưu, nếu y thật sự là Độc Cô Duy Ngã, có lẽ còn chẳng có ký ức.
Cho dù Độc Cô Duy Ngã thật sự chuyển thế, hắn cũng không thể ngông nghênh như Sở Hưu mà phải âm thầm ngủ đông, đợi tới lúc thực lực khôi phục rồi mới có tính toán khác.
Nhưng cho dù nói thế nào, giới Ma đạo cũng tổn thất đại lượng võ giả, đối với võ lâm Chính đạo mà nói đây chính là chuyện tốt.
Nhưng cũng có chuyện xấu, đó là Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, châm lại Vô Căn Thánh Hỏa, giương lá đại kỳ Ma đạo, dựng lại Côn Luân Ma Giáo. Đối với toàn bộ võ lâm Chính đạo, đây đúng là sỉ nhục!
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn bọn họ không cho phép chuyện này phát sinh.
Nhưng bây giờ, đứng trước tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, chuyện về Sở Hưu có thể gác sang một bên.
Côn Luân Sơn chỉ là tượng trưng của Ma đạo, còn Độc Cô Duy Ngã lại là kiếp nạn khiến toàn bộ giang hồ bị bao phủ dưới bóng Ma đạo.
Tìm ra chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trước rồi giải quyết Sở Hưu cũng không muộn.
Dù sao trong mắt tất cả mọi người trong giang hồ, Độc Cô Duy Ngã mới là họa lớn. Sở Hưu ấy à, tuy phiền toái nhưng chỉ cần bọn họ liên thủ là có thể giải quyết, chẳng qua tạm gác một thời gian mà thôi.
Những chuyện này đều trong dự đoán của Sở Hưu, y trèo lên Côn Luân Sơn, người khác đã không để ý tới. Cũng chỉ võ lâm đứng trước tin tức Độc Cô Duy Ngã mới không có người tới gây sự với y.
Còn chuyện này sẽ chèo chống được bao lâu, Sở Hưu không biết, cũng không nắm chắc.
Cho nên y phải nhân lúc tông môn Chính đạo chưa kịp phản ứng, đầu tiên là tăng cường thực lực của mình tới mức độ nhất định mới được.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu đứng trên đỉnh núi nhìn về phía tây Côn Luân Sơn.
Đây là điểm cuối cùng của dãy núi Côn Luân, cũng là tông môn mạnh nhất đương thời, Tây Côn Luân Thiên Môn!
Thiên Môn và Ma Giáo tuy đều ở Côn Luân Sơn, nhưng Côn Luân Sơn quá lớn, toàn bộ dãy núi Côn Luân kéo dài cả ngàn dặm, Côn Luân Ma Giáo nằm gần với phía đông, là điểm xuất phát cũng là hướng đầu rồng trong long mạch.
Còn Thiên Môn lại là tận cùng phía tây của dãy núi Côn Luân, xem như đuôi rồng trong long mạch.
Nghe nói khi xưa độ cao của Đông Tây Côn Luân vốn bằng nhau, nhưng từ khi Độc Cô Duy Ngã tới Thiên Môn một chuyến đã cưỡng ép san bằng đỉnh núi của Thiên Môn xuống trăm trượng, chỉ vì không chứa chấp được ai đứng cao hơn mình.
Đương nhiên chuyện này là Lục Giang Hà nói, Sở Hưu cảm thấy đối phương đang nói bừa, hắn thấy Độc Cô Duy Ngã còn chưa rảnh rỗi tới mức này.
Nhưng đối với Sở Hưu hiện giờ, Thiên Môn từng bị Độc Cô Duy Ngã san bằng lại là một đại kiếp nạn đối với y.
Chưa nói tới ân oán giữa y và Thiên Môn, năm xưa Độc Cô Duy Ngã không thể chứa chấp Thiên Môn, bây giờ tới y lên Côn Luân, Thiên Môn có chịu bỏ qua cho y không?
Lần trước Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú ép phải trở về, hình như đã rất lâu rồi thần tướng Thiên Môn không xuất hiện trên giang hồ. Sở Hưu cũng hy vọng nội bộ đối phương xuất hiện vấn đề gì.
Sở Hưu đưa mắt nhìn Vô Căn Thánh Hỏa sau lưng mình, bây giờ y cũng không thể lo nghĩ nhiều như vậy, tăng cường thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.