Nhưng Lục Giang Hà lại nhíu mày một cái nói: “Trong suối này không phải là máu nhưng cũng không phải thứ tốt lành gì, nó ẩn chứa lực lượng cực kỳ âm tà, tính ăn mòn rất nặng.”
Bên cạnh dòng suối nhỏ kia còn có một gốc cây lớn.
Gốc cây lớn này không có gì kỳ quái, nhưng lá cây đỏ như máu, trên cây kết quả lớn cỡ đầu người, cũng đỏ như máu.
Đương nhiên nó sinh trưởng ở nơi này, còn bên cạnh dòng suối đỏ máu, cây đại thụ có biến thành màu này cũng không có gì lạ.
Mà quả cây đỏ máu này còn tỏa ra mùi thơm, khiến người ngửi được có cảm giác lâng lâng.
Sở Hưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đã có vài võ giả Ma đạo dáo dác ngó về đại thụ kia.
Những người này đều là tán tu Ma đạo, nghe tin Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế nên vội vàng chạy tới đây. Có vài người thậm chí còn không biết rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật là cái gì, chỉ biết trong này có chí bảo của Ma đạo.
Bây giờ đám kiêu hùng Ma đạo như Sở Hưu không có hành động gì, đám tông môn Chính đạo cũng ngồi yên, bọn họ đã không nhịn được muốn tới hái lấy quả cây kia, xem xem rốt cuộc đây là bảo vật gì.
Một số người của Đại Quang Minh Tự cũng đứng cách đó không xa, Hư Từ đi theo Dạ Thiều Nam còn Hư Vân, Hư Ngôn thì đi theo Sở Hưu.
Chứng kiến những tán tu Ma đạo chuẩn bị động thủ, một đệ tử định ra tay ngăn chặn nhưng bị Hư Vân cản lại.
Hư Vân ra hiệu cho hắn chờ một lát rồi lại ra hiệu cho hắn quan sát.
Chỉ thấy đám võ giả Ma đạo kia đã tới dưới gốc cây, không phát hiện có gì dị thường, đang lúc chuẩn bị hái quả thì những quả cây đỏ máu kia lại xoay một vòng. Không ngờ phía sau những quả cây đỏ rực đó lại là từng gương mặt người dữ tợn.
Đám tán tu Ma đạo kia đều giật nảy mình, nhưng một khắc sau những mặt người kia mở cái miệng rộng dữ tợn, lè lưỡi ra, quấn lấy người đám tán tu Ma đạo. Cùng lúc đó lá cây đỏ như máu lướt qua kinh mạch trên người bọn họ, chỉ trong chớp mắt đám người như bị lăng trì, vô số máu tươi bắn ra.
Trên mặt đất lại có từng sợi rễ cây phá đất chui lên, kéo tụt bọn họ xuống dưới.
Một tiếng vang lớn lan ra, bốn tán tu Ma đạo chết ngay lập tức, trên gốc cây quỷ dị kia nhanh chóng mọc ra bốn quả cây mang mặt người, tuy thần sắc dữ tợn nhưng mọi người đều nhận ra chính là gương mặt của bốn tán tu Ma đạo!
Lần này mọi người đã hiểu, quả trên cây đại thụ này đều là võ giả từng đến đây. Thứ này sẽ ăn thịt người!
Lúc này một lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng: “Thứ tà ma ngoại đạo này có để lại cũng chỉ hại người!’
Dứt lời, lão đạo sĩ xuất chưởng đánh ra. Thuần Dương Cương Khí nóng rực, ép thẳng tới gốc cây quỷ dị kia.
Ánh mắt các võ giả Ma đạo nhìn về phía lão đạo sĩ kia đã có vẻ tức giận.
Ngươi nói tà ma ngoại đạo là chỉ ai? Đứng trước mặt nhiều võ giả Ma đạo như vậy nói tà ma ngoại đạo là đang khiêu khích phải không?
Nhưng lúc này vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Lăng Vân Tử cũng có mặt, cho nên mọi người ở đây không ai dám nói gì.
Thuần Dương Cương Khí nóng rực lập tức đốt cháy gốc cây quỷ dị kia, không ngờ trong đó lại vang lên từng tiếng kêu khóc, cực kỳ quỷ dị.
Nửa ngày sau, gốc cây cao chừng vài trượng chỉ còn lại một rễ cây, nhưng Thuần Dương Cương Khí có thiêu đốt thế nào nó cũng không đứt. Thậm chí lão đạo sĩ kia thi triển kiếm cương chém tới cũng không ảnh hưởng gì.
Mọi người không để ý nhiều, nhưng lúc này Lục Giang Hà lại ồ lên một tiếng, đi về phía rễ cây.
Lục Giang Hà đào chỗ đất đó lên, đột nhiên nói: “Giáo chủ từng tới nơi này!”
Sở Hưu đi tới nói: “Ngươi có chắc không? Làm sao nhận ra?”
Lục Giang Hà chỉ mặt đất đã biến thành màu đen bên dưới nói: “Đây là vết tích của Vô Thiên Ma Chưởng của giáo chủ. Thức võ kỹ này được giáo chủ sử dụng hồi đầu, sau này không còn dùng lại nữa. Toàn bộ Thánh giáo chỉ có giáo chủ và Vô Tâm Ma Tôn biết, hắn cũng là được giáo chủ truyền thụ.
Theo ta được biết Vô Tâm Ma Tôn chưa từng đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, vậy chưởng này chỉ có thể là của giáo chủ.”
Nói xong Lục Giang Hà đạp mạnh xuống, đất đá xung quanh bay toán loạn, từng tầng bùn đất bị xốc lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một dấu chưởng khổng lồ lớn cỡ mười trượng.
Hơn nữa gốc cây quỷ dị kia ở chính giữa dấu chưởng.
Hiển nhiên năm xưa Độc Cô Duy Ngã từng đi qua nơi này, hơn nữa hắn cũng thấy khó chịu về thứ này nên cho nó một chưởng.
Nhưng không biết gốc cây quỷ dị này là thứ quái quỷ gì, chịu một chưởng của Độc Cô Duy Ngã mà còn sống sót, chỉ còn một rễ cây mà vẫn sinh trưởng lại được.
Thấy dấu vết Độc Cô Duy Ngã lưu lại, ánh mắt Sở Hưu lập tức sáng bừng lên.
Dọc theo dấu vết Độc Cô Duy Ngã lưu lại có thể sẽ tìm được đồ tốt. Tuy địa hình nơi này không ngừng thay đổi nhưng những dấu vết mà cường giả như Độc Cô Duy Ngã lưu lại sẽ in dấu xuống đất, không cách nào xóa bỏ.
“Tiếp tục đào đất, tìm kiếm dấu vết mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại ngày trước.”
Lục Giang Hà nghe câu này rất bất mãn, hắn đường đường là đường chủ
Huyết Ma Đường, năm xưa cũng là đại nhân vật trong Côn Luân Ma Giáo, sao Sở Hưu ngươi dám bảo ta làm thợ đào đất?
Nhưng Sở Hưu đưa mắt nhìn sang, Lục Giang Hà đành tiếp tục đào, không thể không nói loại công pháp phạm vi cực lớn như Huyết Thần Ma Công có hiệu quả đào đất rất tốt.
Từng sợi tơ máu quấn quanh Lục Giang Hà, kéo dài vào trong bùn đất, xốc từng khối bụi bặm lên.
Mấy trăm năm, địa hình thay đổi, nhưng những cường giả cấp bậc Độc Cô Duy Ngã, cho dù không hành động thì nguyên khí cũng tự động tập trung bên cạnh bọn họ.
Cũng như Thương Thiên Lương, trên con đường hắn đi qua, thậm chí lực lượng truyền xuống vài trượng dưới đất. Hắn không cố tình làm vậy mà tinh thần lực vô thức điều động lực lượng truyền xuống, xem dưới mặt đất có gì nguy hiểm không.
Tuy bây giờ không nhìn ra điều gì, nhưng trải qua hơn trăm năm tích lũy, dấu vết sẽ rất rõ ràng.
Quả nhiên, khối đất lớn bị lật ra, từng dấu chận cũng hiện lên. Đám người Sở Hưu lập tức đi theo dấu chân đó.
Một số võ giả ở đây thấy hành động của Sở Hưu, có một số người không hiểu bọn Sở Hưu đang làm gì bèn trực tiếp quay người rời khỏi, đi tìm theo phía khác.
Bây giờ đi theo Sở Hưu, cho dù thấy được đồ tốt, bọn họ cũng không tranh được với bọn Sở Hưu. Phía trước tuy có nguy hiểm chưa biết nhưng ít nhất còn có cơ hội.
Đương nhiên các thế lực như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn vẫn theo sát sau lưng đám người Sở Hưu. Vốn dĩ mục đích của bọn họ không phải đoạt bảo mà là ngăn bọn Sở Hưu lấy được bảo vật.
Những thứ bình thường thì thôi, còn những thứ đại hung có thể thay đổi lực lượng của hai bên Chính Ma thì bọn họ tuyệt đối không để người của Ma đạo nhận được.
Cũng như Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã, trên giang hồ đã có một thanh ma đao dính đầy máu tươi rồi, bây giờ nó đã biến mất theo Độc Cô Duy Ngã, không ai trong tông môn Chính đạo muốn thanh ma binh thứ hai xuất hiện.
Chương 1287 Giấc mộng hoàng lương 1
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)
Dọc theo dấu chân mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đám người Sở Hưu đi về phía trước gần một canh giờ. Nhưng dọc con đường này vẫn không thấy thứ gì, khắp nơi chỉ có đất đá hoang vu.
Nhưng dọc con đường này ngoài dấu chân ra thì Lục Giang Hà còn đào được từng bộ xương cốt hình thù kỳ quái, trông rất giống hung thú gì đó nhưng đều bị Độc Cô Duy Ngã cho một chưởng đập chết. Hiển nhiên những thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật không uy hiếp được hắn.
Có điều dọc con đường này, ngoài gốc cây quỷ dị không biết nên tính là động vật hay thực vật kia ra, đám người Sở Hưu không thấy một vật sống nào. Chuyện này khiến Sở Hưu nghi ngờ, có phải vật sống đều bị Độc Cô Duy Ngã giết sạch rồi không?
Thứ duy nhất còn sống là gốc cây quỷ dị kia, còn là vì sinh mệnh của nó tương đối ương ngạnh, bị đánh thành rễ cây mà còn sinh trưởng được.
“Rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật lớn tới mức nào?” Sở Hưu không khỏi nghi hoặc.
Ngụy Thư Nhai suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không nói rõ được lớn cỡ nào, nhưng nơi này rất kỳ dị, không gian trong này vặn vẹo. Nếu ngươi cứ đi theo một đường thẳng sẽ không đến được điểm cuối mà đi ra từ hướng khác.
Cho nên tuy có nhiều người đi vào, đừng nhìn mọi người đi theo những hướng khác nhau, rất có thể về sau lại tập trung về một chỗ.”
Ngay lúc Sở Hưu đang định nói gì đó, Lục Giang Hà đột nhiên lên tiếng: “Phía trước có thứ gì đó.”
Mọi người tập trung nhìn lại, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một sơn cốc khổng lồ sâu thẳm, bên trong đó tỏa ra một cảm giác khiến người ta rất không thoải mái.
Lục Giang Hà nói: “Dấu chân kéo dài tới bên trong sơn cốc, nhưng bản tọa dùng nhân phẩm cam đoan chắc chắn trong đó có gì bí ẩn, thậm chí còn rất nguy hiểm.
Năm xưa giáo chủ có thể từ trong đi ra, đổi lại là chúng ta thì chưa biết được. Cho nên tốt nhất nên nghĩ cách đi vòng qua. Ngươi quyết định đi.”
Sở Hưu chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói thẳng: “Vào trong.”
Thật ra bảo vật trong Nguyên Thủy Ma Quật chỉ là phụ, bây giờ Sở Hưu chỉ
muốn biết tin tức về Độc Cô Duy Ngã, kể cả những dấu vết mà hắn lưu lại.
Lục Giang Hà nhún vai, đi cùng Sở Hưu vào trong.
Một số võ giả xung quanh chọn cách lui bước, nhưng đại đa số võ giả Chính đạo vẫn đi theo sau lưng bọn họ.
Sở Hưu đi trước dò đường, hơn nữa bên phía bọn họ còn có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, sợ cái gì?
Sau khi bước vào thung lũng, đám người Sở Hưu lập tức bị bóng tối bao phủ.
Đó là bóng tối thật sự, không thấy chút ánh sáng nào.
Cứ như tất cả ánh sáng trong sơn cốc này đều bị hấp thu.
Nhưng ở đây không ai là kẻ yếu, năng lực cảm giác đều kinh người, cho dù không nhìn được bọn họ cũng có thể cảm nhận được đường, cho nên cứ thế đi thẳng về phía trước.
Nhưng dọc đường đi không ai phát hiện năng lực cảm giác của mọi người đang từ từ suy yếu, từ trăm trượng đến mười trượng, lại tới vài tấc quanh người, cuối cùng bị áp chế triệt để, thậm chí không thấy được ai bên cạnh mình.
Nhưng tất cả mọi người vẫn không phát hiện, vẫn lẳng lặng đi về phía trước.
Trước mắt Sở Hưu chỉ có bóng tối, một cảm giác khiến y rất không thoải mái. Y khó nhọc vung tay, nắm cái chăn tơ tằm đang đắp trên người sang một bên. Sở Hưu gãi đầu đứng lên khỏi giường, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào phòng ngủ kiểu dáng châu Âu, tạo cho Sở Hưu một cảm giác hết sức quen thuộc nhưng cũng mười phần xa lạ.
Lại gãi đầu, Sở Hưu đẩy cửa ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ đi tới nói khẽ: “Thiếu gia, công ty trò chơi đã đưa chiếc mũ 3D mà ngài đặt làm tới, ngài có cần xem thử không?”
“Ồ? Để ta xem xem.”
Sở Hưu đi xuống tầng dưới, vuốt ve chiếc mũ trò chơi tinh xảo, tâm trạng lại hơi bực bội.
“Thiếu gia, ngài định thử luôn à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Được rồi, làm vài món cho ta ăn đã.”
Quản gia trung niên kia thấy nghi hoặc, trước kia thiếu gia luôn hứng thú với thứ này nhất. Y đã nhắc cái mũ trò chơi này rất lâu rồi, mãi tới giờ mới tới nhưng hắn có vẻ không thích lắm? Chẳng lẽ là vì vừa ngủ dậy?
Nhưng thân là quản gia, nhiệm vụ lớn nhất của hắn là thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân. Không tới mười phút sau, một phần bít tết đã được đưa tới bàn ăn trước mặt Sở Hưu.
Nhai bít tết tái ba phần, nước thịt chảy ra khắp nơi, cảm giác này rất quen thuộc nhưng dao ăn trong tay lại cho hắn cảm giác quen thuộc hơn.
“Hôm qua chơi game khuya quá, ngủ hơi ít à?”
Sở Hưu cau mày, từ khi rời giường tới giờ y luôn có cảm giác bực bội. Cảm giác này khiến y rất khó chịu.
Đang lúc này bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, chỉ chốc lát sau quản gia trung niên đã dẫn một thanh niên hơn ba mươi tuổi vào. Người này mặc âu phục rất vừa vặn, đeo mắt kính gọng vàng, mái tóc chải chuốt cẩn thận.
Sở Hưu nhớ mang mang người này là một thuộc hạ tâm phúc được nhị ca tương đối coi trọng? Rõ ràng mình mới gặp hắn gần đây, sao lại không nhớ ra?
Thanh niên kia đi tới trước bàn ăn của Sở Hưu, nhìn từ cao xuống, không có vẻ tôn kính khi thấy thiếu gia của Lâm gia.
“Tiểu thiếu gia, Lâm tiên sinh nói ngài ấy không quan tâm chuyện ngươi sống phóng túng ở bên ngoài. Nhưng ngươi dùng cờ hiệu của Lâm gia đắc tội với người khác là ngươi không đúng.
Trong bữa tiệc trên du thuyền lần trước, ngươi trêu chọc vị Lý tiên sinh kia, phụ thân của hắn và Lâm tiên sinh là bạn làm ăn, Lý tiên sinh rất tức giận.
Chính vì ngươi, rất có thể một vụ làm ăn lớn cỡ hơn trăm triệu sẽ bị ảnh hưởng, Lâm tiên sinh cũng rất tức giận.
Nhưng dẫu sao ngươi cũng là người của Lâm gia, chuyện này thì Lâm tiên sinh sẽ tiếp tục bao che cho ngươi. Có điều thời gian tới mong ngươi đừng ra khỏi cửa.
Lâm gia có thể khoan dung cho thứ kém cỏi nhưng không thể chịu được chuyện có người làm bại hoại gia phong, kéo chân người trong nhà.”
Sở Hưu mặt không biểu cảm, nghe hắn nói hết rồi đột nhiên vẫy tay với thanh niên kia: “Đến đây, gần một chút.”
Thanh niên kia nhíu mày, bước lên hai bước, nghi hoặc nói: “Ngươi định làm...”
Hắn vừa dứt lời Sở Hưu đã tóm ngay lấy cổ áo hắn, đập thẳng đầu hắn xuống bàn ăn.
“Ta rất không thích có người nhìn từ trên xuống nói chuyện với ta.”
Thanh niên kia vừa định giãy dụa, dao ăn trong tay Sở Hưu đã đâm thẳng xuống. “Phốc” một tiếng, xuyên thẳng vào cổ đối phương!
Máu tươi lập tức bắn ra, văng tung tóe lên mặt Sở Hưu.
Quản gia trung niên đã sợ tới choáng váng, trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả.
Nhưng Sở Hưu tiếp tục đâm lia lịa vào cổ thanh niên kia, mãi tới khi thân thể của đối phương không thể giãy dụa, thậm chí không co giật, Sở Hưu mới ném thi thể sang một bên.
Lau máu tươi bắn tung tóe trên mặt, không ngờ Sở Hưu lại đưa vào miệng mút một cái. Y lắc đầu nói: “Cái khác đều rất giống, chỉ có một điểm, mùi máu tươi không đúng.”
Biểu cảm của quản gia trung niên đang từ sợ hãi lại hoàn toàn thay đổi, hắn ra vẻ nghi hoặc nói: “Sao lại không đúng? Đây chính là mùi máu tươi trong trí nhớ của ngươi mà?”
Chương 1288 Giấc mộng hoàng lương 2
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng là mùi máu tươi trong trí nhớ của ta, nhưng đây là mùi máu của võ giả trong trí nhớ của ta.
Máu của người bình thường sao lại ẩn chứa lực lượng cường đại như vậy được?”
Quản gia trung niên kia ảo não nói: “Hóa ra là vậy. Nhưng không phải ta không đủ hoàn hảo mà là ngươi quá mức kỳ quái. Ngươi là duy nhất mà ta gặp có hai ký ức hoàn toàn khác biệt.”
Lông mày Sở Hưu lập tức nhíu lại, hắn nói cái gì? Trong cơ thể mình có hai ký ức?
Kiếp trước không chỉ dính tới ký ức, nếu hắn nói mình có hai linh hồn, hay linh hồn không xứng đôi với cơ thể, mấy thứ này thì Sở Hưu còn hiểu.
Nhưng hắn lại nói mình có hai ký ức, chẳng lẽ mọi thứ của kiếp trước đều không có vết tích gì, chỉ có ký ức thôi sao? Chuyện này có vẻ rất giống một số khả năng mà Viên Cát từng phân tích cho Sở Hưu.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”
Sở Hưu không truy hỏi chuyện liên quan tới ký ức, y thấy hiếu kỳ về thứ trước mắt hơn.
Bây giờ tinh thần lực và nguyên thần của Sở Hưu đều cực kỳ cường đại, muốn y trúng chiêu đã khó lại càng khó.
Kết quả bây giờ Sở Hưu bất tri bất giác trúng chiêu, thậm chí ban đầu y chỉ cảm thấy bực bội, thiếu tự nhiên, nhưng không phát hiện có điểm nào không đúng.
Thứ khiến y thật sự tỉnh lại vẫn là máu tươi.
Tính cách kiếp trước và kiếp này của Sở Hưu chẳng khác nào hai người, ký ức kiếp trước đã sắp tan thành mây khói.
Kiếp trước chỉ biết nhẫn nhịn, dẫu bị người khác coi là rác rưởi, coi là tên công tử chỉ biết ăn chơi vui đùa, kẻ đó đã chết. Kiếp này đã có lúc nào Sở Hưu bị sỉ nhục như vậy?
Tính cách trong tiềm thức ảnh hưởng tới Sở Hưu, cho dù ảo ảnh này có chân thực đến đâu đi nữa cũng không ảnh hưởng được tiềm thức y. Cho nên thứ trước mắt không thể ngờ được Sở Hưu lại đột nhiên ra tay giết người, còn nhận ra điểm khác biệt trong máu tươi mà thoát khỏi ảo ảnh.
Vật kia nói: “Ta không phải thứ gì, ta là tâm ma.”
Sở Hưu sửng sốt, y không ngờ đối phương lại nói toạc ra như vậy.
“Tâm ma? Tâm ma của võ giả? Sao thứ này lại có thực tể, còn có cả ý thức?”
Đương nhiên Sở Hưu biết tâm ma, chỉ cần là võ giả, khi tu luyện đều phải đối diện với tâm ma của mình.
Nhưng đa số mọi người đều có thể trấn áp. Không trấn áp được thì hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc bị công pháp cắn trả.
Hoặc là hành động thường ngày càng lúc càng cực đoan, càng ngày càng khó khống chế bản tâm, gây ra rất nhiều lựa chọn sai lầm, tình hình sẽ càng lúc càng tệ.
Nhưng tâm ma vốn bắt nguồn từ võ giả, không có bản thân võ giả thì lấy đâu ra tâm ma?
Tâm ma kia nhún vai nói: “Ta cũng không biết thế này là thế nào. Có lẽ chủ nhân trước của ta chết ở đây từ tám ngàn năm trước.
Người chết hồn tiêu, tâm ma tan biến.
Nhưng dường như nơi này rất đặc biệt, cho nên ta không tan biến mà lưu lại ở đây.
Sau này thỉnh thoảng lại có người đi qua, chỉ cần đi vào nơi này là tâm ma của bọn họ sẽ xuất hiện.
Nhưng những tâm ma này không có ý thức như ta, ngược lại bị ta ăn. Ăn càng nhiều thì năng lực của ta càng mạnh, thậm chí có thể chủ động xâm nhập lòng người, bố trí khung cảnh.
Ngươi rất kỳ quái, ngươi có tâm ma nhưng tâm ma của ngươi và ngươi đã hòa thành một thể. Ngươi, chính là ma.”
Tâm ma này cực kỳ quái dị, chí ít Sở Hưu chưa từng nghe nói người đã chết mà tâm ma vẫn còn sống.
Nguyên Thủy Ma Quật này đúng là hết sức quỷ dị, ở đây tâm ma còn có thể lột xác thành một loại sinh linh.
Thậm chí Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thứ này như thế nào, thậm chí nó còn không có thực thể, hay có thể nói cả tòa sơn cốc này chính là thực tể của nó.
Bây giờ Sở Hưu đã có thể thoát khỏi thứ này. Tâm ma chỉ là tâm ma, chỉ cần bản thân Sở Hưu không bị ảo ảnh trước mặt mê hoặc, y có thể phá tan nơi này, trở lại thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều với tính cách của Sở Hưu vốn là không có lợi thì không chịu làm, tất cả mọi thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật đều được hình thành tự nhiên, cho nên người khác thì thấy những thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thực tế không biết chừng sẽ có tác dụng gì đó.
Ví dụ như gốc cây quỷ dị ăn thịt người kia, tuy những trái cây trông như đầu người cực kỳ ma quái, nhưng nếu luyện chế chúng thành đan dược thì sao? Liệu có hiệu quả đặc biệt nào không?
Trước đó Sở Hưu còn định đem thứ này về để Phong Bất Bình nghiên cứu, nhưng đám người Thuần Dương Đạo Môn động thủ quá nhanh, đã đốt trọi gốc cây đó.
Tâm ma trước mặt cũng vậy, nếu mình mang nó ra ngoài, liệu nó có tác dụng khác không?
Sở Hưu đã gặp rất nhiều thứ kỳ quái, cũng đã thấy một số sinh linh phi nhân, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy tâm ma thông minh như vậy, thậm chí có thể giao lưu như người bình thường.
Sắc mặt tâm ma kia đột nhiên thay đổi: “Ngươi đúng là quái thai, ma tính sâu nặng, thậm chí còn có ý đồ với cả ta!”
Nơi này là ảo ảnh do tâm ma tạo ra, Sở Hưu nghĩ cái gì thì nó cũng cảm giác được.
Chỉ có điều bao năm qua, vốn không có ai nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Tuy trong lòng mỗi người đều có tâm ma, nhưng một số người tâm chí kiên định có thể chịu đựng được, không bị tâm ma ăn mòn. Cho nên đại đa số những người đi ngang qua sơn cốc này vẫn còn sống.
Nhưng cho dù những người sống sót rời khỏi sơn cốc, sau khi thoát khỏi ảo ảnh của tâm ma là lập tức bỏ trốn, chỉ một lòng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Có ai như Sở Hưu, đã không đi còn có ý đồ với hắn.
Tâm ma hừ lạnh nói: “Nhưng ngươi cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Vô dụng thôi, tự ta còn không ra được, làm sao ngươi mang ta ra ngoài được? Ta không nhốt được ngươi, cùng lắm thì đi ăn người khác thôi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không thể mang bản thể của ngươi ra nhưng mang một bộ phận thì vẫn được. Tâm ma vô hình vô tướng, vậy vĩnh viễn lưu lại trong tâm của ta đi.”
Tâm ma thầm hô không ổn, nhưng một khắc sau ảo ảnh đã trực tiếp sụp đổ, nội lực chân hỏa vô biên vô tận bao phủ nơi này, trực tiếp ép tâm ma vào góc trong cùng của đầu óc Sở Hưu.
Thấy cảnh này, tâm ma sợ tới choáng váng. Nó thật sự không ngờ Sở Hưu còn chơi chiêu này.
Tất cả ký ức và tri thức của nó đều là hấp thu từ các võ giả, nhưng tình huống như Sở Hưu có thể nói là có một không hai.
Nội lực chân hỏa có thể rèn luyện nguyên thần, đương nhiên cũng có thể giam cầm loại lực lượng tinh thần lực như tâm ma.
Nhưng võ giả bình thường sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần sẽ không còn nội lực chân hỏa.
Nhưng Sở Hưu thì khác, y tu luyện chân hỏa luyện thân, thi thoảng lại cần dùng chân hỏa trong cơ thể rèn luyện bản thân.
Có thể nói, đương thời chỉ có Sở Hưu và Trần Thanh Đế mới có thể dùng phương thức này vây khốn tâm ma.
Sau khi vây khốn tâm ma, Sở Hưu trực tiếp dùng lực lượng nguyên thần xé tan ảo ảnh, rời khỏi nơi này.
Tâm ma vô hình vô chất, Sở Hưu chỉ bao vây được một bộ phận, những người khác vẫn đang chìm trong ảo ảnh.
Chương 1289 Tâm ma
Vốn dĩ Sở Hưu cho rằng mình là người đầu tiên xuyên qua ảo ảnh, ai ngờ lại ngoài dự liệu của y. Vị Khánh tiền bối của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn nhanh hơn y, cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Sau khi thấy Sở Hưu, vị Khánh tiền bối hơi ngạc nhiên, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại thoát khỏi ảo ảnh nhanh chóng như vậy.
Người trong Ma đạo giết chóc quá nhiều, hơn nữa đa số có tính cách cực đoan, càng dễ gặp tâm ma.
Còn hắn là người sắp xuống mồ, có gì mà không nghĩ thoáng cho được? Cho nên không bị tâm ma ảnh hưởng.
Hắn thấy Sở Hưu mới từng đó tuổi mà đã là hung đồ Ma đạo danh chấn giang hồ, chắc chắn tâm ma của y rất mạnh, không ngờ y lại thoát khỏi tâm ma nhanh chóng như vậy.
Nhưng vị Khánh tiền bối này cũng không nhiều lời, tay hắn niết Lôi Ấn, ngay chớp mắt sau lôi quanh lấp loáng giữa sơn cốc u tối này.
Trong sơn cốc, mọi người nghe tiếng sấm nổ, đa số đều tỉnh táo lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bốn phía.
Khánh tiền bối phóng thích Lôi Ấn ở bên cạnh mình, bọn Sở Hưu đã ra xa nên không tỉnh lại.
Thấy sắc mặt Mai Khinh Liên và đám người Lục Giang Hà có vẻ không đúng, hiển nhiên đã chìm rất sâu, Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp niết ấn pháp. Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đã tạo thành cơn bão tinh thần càn quét qua, đánh thức mọi người. Ai nấy vội vàng ra khỏi sơn cốc.
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi sơn cốc quỷ dị kia, mọi người mới thở phào một hơi, ai nấy sắc mặt sợ hãi.
Tâm ma vô thanh vô thức ăn mòn sâu tận trong nội tâm bọn họ, không ai ngờ được chuyện này, ngay cả vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền như Lăng Vân Tử cũng trúng chiêu.
Dù sao cảnh giới là cảnh giới, tâm ma là tâm ma, tuy Lăng Vân Tử là Thiên Địa Thông Huyền nhưng hắn không nhìn thoáng được như vị Khánh tiền bối kia.
Đương nhiên nếu bị nhốt tới cuối cùng, hắn cũng trong số những người thoát khỏi trói buộc của ảo ảnh.
Đừng nên coi thường những võ giả ở đây, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, bọn họ đều là cường giả tinh nhuệ. Có lẽ bọn họ phải tốn thời gian dài hơn Sở Hưu và Khánh tiền bối nhưng dù sao ảo ảnh cũng không được hoàn hảo, tâm ma cũng chỉ là tâm ma chứ không phải bản thân bọn họ. Thời gian dài, chắc chắn sẽ có người phát hiện không đúng.
Lúc này rời khỏi sơn cốc, Sở Hưu cũng thu hồi nội lực chân hỏa trong đầu.
Y phát hiện liên kết giữa tâm ma và lực lượng trong sơn cốc đã bị chặt đứt, một bộ phận của đối phương cũng bị mình “mang đi”.
Lúc này tâm ma đã từ lão quản gia biến thành một làn sương đen mờ ảo, âm thanh của nó không hề phẫn nộ, chỉ có vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ ngươi lại mang được một bộ phận của ta đi.
Nhưng như vậy cũng tốt, từ khi ra đời đến giờ ta chưa từng thấy phong cảnh nơi khác, xem càng nhiều, không chừng ảo ảnh của ta sẽ càng hoàn hảo.”
“Ngươi còn đang nghĩ chuyện này? E là sau này ngươi không còn cơ hội. Đúng rồi, năm trăm năm trước ngươi có thấy một võ giả cũng xuất thân Ma đạo tới đây hay không? Thực lực của hắn rất mạnh, là người mạnh nhất mà ngươi từng gặp từ khi sinh ra đến giờ.”
Tuy tâm ma sinh ra trong cơ thể con người nhưng nó không phải sinh linh, không có vui mừng hay phẫn nộ. Cuốn người ta vào trong ảo ảnh rồi hấp thu tâm ma chỉ là một hành động bản năng, thậm chí nói chuyện với nó không cần xã giao quanh co lòng vòng, cứ hỏi thẳng là được.
Quả nhiên tâm ma không cần suy nghĩ đã nói ngay: “Ta đã từng thấy, đó cũng là một người kỳ quái.
Ta từng đi vào tâm cảnh của hắn nhưng lại phát hiện hắn không có tâm ma. Thậm chí ta đi vào nơi sâu nhất trong tâm cảnh của hắn mà không tìm ra một sơ hở nào, không chiếm được bất cứ ký ức nào, đành phải từ bỏ.”
Nghe nó nói như vậy, Sở Hưu càng sửng sốt. Chẳng lẽ từ lúc đó tu vi tâm cảnh của Độc Cô Duy Ngã đã đạt tới trình độ như vậy? Ngay cả lực lượng của tâm ma cũng không thể ảnh hưởng tới hắn?
Lúc này còn có những người khác, Sở Hưu không tiếp tục thảo luận với tâm ma về chuyện này mà trực tiếp dẫn mọi người tiếp tục thăm dò về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước thì một chấn động ma khí cường đại đã lan tới.
Mọi người ở đây đều biến sắc, lập tức phân tán ra, đi thẳng theo hướng đó.
Không tới nửa canh giờ, một đầm lầy đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Điểm kỳ dị nhất là trong đầm lầy có từng sợi xích màu đen, nhưng nhìn kỹ lại thì đó là từng cột đá nhô lên, bên trên phủ kín hoa văn kỳ dị, tựa như xích sắt, nó lan ra bốn phía, không thấy được biên giới.
Những cốt đá kia được hình thành tự nhiên nhưng không biết tình cờ hay ra sao, những cột đá xích sắt này đã tạo thành một trận pháp thiên nhiên hết sức kỳ quái, không ngừng hấp thu lực lượng từ những nơi chưa biết, bổ sung vào trong đầm nước.
Có bài học lần trước, lần này mọi người cẩn thận hơn nhiều, kiểm tra một lượt, xác định không có gì dị thường rồi mới đi tới bên cạnh đầm nước, nhìn xuống bên dưới. Vừa nhìn, mọi người lập tức giật nảy mình.
Chỉ thấy dưới đáy đầm nước đã bị ma khí phủ kín, bên dưới lại có một ô
nhỏ, bên trong ô nhỏ đó lại có hơn mười võ giả đang bị nhốt. Có người cạo trọc đầu, có người mặc đạo bào, còn có một số là võ giả Ma đạo. Tất cả đều bị nhốt ở đây.
Bên dưới đầm nước, bọn họ như bị che giấu cảm giác, không ai phát hiện bên trên đầm nước có người, mãi tới lúc có ai đó vô thức nhìn lên trên, người kia mới kích động hét lớn: “Tám trăm năm! Rốt cuộc cũng có người đến rồi!”
Vừa nghe câu này, những người bên dưới đầm nước lập tức kích động nhìn lên, ai nấy kêu la: “Mau tìm tới ngọn nguồn, chặt đứt Nguyên Thủy Ma Văn! Cứu chúng ta ra!”
Nhưng những người ở đây bất luận Sở Hưu hay người của Thuần Dương Đạo Môn đều không có hành động gì, chỉ quan sát bọn họ không chớp mắt.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật khắp nơi đều là nguy cơ, bọn họ vừa tiếp xúc với những chuyện quỷ dị như vậy, ai dám tùy tiện phóng thích đám người không rõ lai lịch? Có trời mới biết rốt cuộc bọn họ là người hay là thứ gì.
Hơn nữa trong đầm nước còn có ma khí cường đại che đậy, ngay cả cảm giác của bọn họ cũng bị ngăn cách, khiến bọn họ không thể kiểm tra khí tức những người bên dưới.
Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự cau mày nói: “Chư vị, tạm thời đừng vội. Rốt cuộc vì sao các ngươi lại bị nhốt ở đây?”
Một võ giả cầm kiếm trong đó thấy bọn họ còn không làm gì, không khỏi tức tối quát lớn: “Chúng ta là tổ tông của các người!”
Chương 1290 Tám trăm năm 1
Tuy Hư Ngôn xuất thân Kim Cương Viện nhưng thật ra hắn là người tốt tính trong Đại Quang Minh Tự.
Nhưng cho dù tính tình có tốt đến đâu đi nữa, có người chỉ vào mặt hắn nói ta là tổ tông của ngươi, hắn cũng chẳng chịu được.
Cho nên lúc này sắc mặt Hư Ngôn đã đen kịt, nhưng một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng trông đó lại cười khổ một tiếng rồi nói: “Kim thí chủ vội quá nên không nói rõ ràng. Nói chính xác hơn thì chúng ta thật sự là tiền bối của các người.
Nếu trong số các người có Cửu Đại Thế Gia thì có gọi bọn họ là tổ tông cũng không phải là sai.
A Di Đà Phật, tuy bây giờ năng lực cảm giác của bần tăng đã bị che khuất nhưng nếu bần tăng không đoán sai, chắc ngươi là người của Kim Cương Viện, tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đúng không?”
Hư Ngôn cau mày nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Lão hòa thượng kia thở dài một tiếng nói: “Bần tăng pháp hiệu Viên Quảng.”
Vừa nghe câu này, Hư Ngôn đầu tiên sửng sốt, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, la lên thất thanh: “Tổ sư bối tự chữ Viên? Nhưng vị tổ sư bối phận chữ Viên cuối cùng đã viên tích tám trăm năm trước rồi!”
Hòa thượng Viên Quảng kia cười khổ một tiếng rồi nói: “Tám trăm năm à, thời gian cũng khoảng như vậy. Thật không ngờ chúng ta bị nhốt tới tám trăm năm mà còn không phát điên, đúng là kỳ tích.”
Nghe đối phương thừa nhận nhưng Hư Ngôn vẫn thấy nghi ngờ.
Sống tám trăm năm? Cho dù chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không sống lâu như vậy, e là thứ quỷ dị gì đó ở bên dưới đánh cắp ký ức trong lòng bọn họ.
Hư Ngôn còn chưa nói gì, hòa thượng Viên Quảng kia đã cười khổ một tiếng: “Các ngươi đúng là cẩn thận, cẩn thận hơn đám người bần tăng nhiều. Nếu lúc trước chúng ta cũng như các ngươi, có lẽ đã không rơi vào tình cảnh này.”
Sau đó, hòa thượng Viên Quảng kia nói thẳng vài bí mật liên quan tới Đại Quang Minh Tự.
Những thứ này được truyền qua từng đời, thậm chí ngay cả Hư Ngôn cũng không nhớ rõ, lúc này nghe hắn nói ra vài món trân bảo, Hư Ngôn lập tức tin tưởng.
Lúc này Viên Quảng lại nói: “Nếu các ngươi không tin, ở đây có những người có liên quan tới các ngươi, các ngươi có thể thăm dò tùy ý.”
Mọi người ở đây vội vàng lắc đầu nói không cần, có một mình Viên Quảng chứng thực là được.
Dường như nơi giam giữ bọn họ không thể sử dụng chân khí, cho nên mấy câu này đều được nói trước mặt mọi người chứ không phải truyền âm.
Đại Quang Minh Tự sản nghiệp lớn, cho dù có bí mật thì cũng qua tám trăm năm rồi, nói ra cũng không sao.
Nhưng những thế lực khác mấy năm qua đã làm những chuyện ác độc gì? Nếu bị nói toạc ra trước mặt mọi người mới là mất mặt.
“Viên Quảng sư tổ, rốt cuộc các ngài gặp chuyện gì?”
Viên Quảng cười khổ một tiếng rồi thuật lại mọi chuyện cho bọn họ.
Chuyện này bắt đầu từ tám trăm năm trước, khi Nguyên Thủy Ma Quật khai mở lúc đó.
Lần đó Nguyên Thủy Ma Quật mở cửa cũng khiến không ít người đi vào.
Đám người Viên Quảng cũng theo chân những võ giả Ma đạo đi vào bên trong.
Không biết nên nói là bọn họ may mắn hay xui xẻo.
Bọn họ đi từ một hướng khác đến nên không gặp tâm ma quỷ dị kia.
Nhưng đầm lầy này còn khủng khiếp hơn tâm ma.
Trong đầm lầy này có trận pháp tự nhiên, hội tụ ma khí tám phương vào trong, ngưng tụ thành một viên Tiên Thiên Ma Châu ở dưới mặt hồ.
Người trong Ma đạo muốn có được nó, người trong Chính đạo lại không muốn người trong Ma đạo nhận được một món chí bảo như vậy, cho nên hai bên giao chiến kịch liệt.
Kết quả trong lúc sơ sẩy, tất cả mọi người rơi xuống đầm lầy.
Đầm lầy này hội tụ ma khí cường đại như vậy, nhưng do có trận pháp trời sinh nên không có lực sát thương gì, ngược lại tạo thành một cân bằng hết sức vi diệu. Đương nhiên những người ở đây cũng không cách nào rời khỏi.
Hơn nữa khi bọn họ bị nhốt ở đây, thời gian như dừng lại, lực lượng trên người không tiêu hao nhưng cũng không tăng cường, thậm chí ngay cả hành động cũng rất tốn sức.
Cho nên tuy nói những người này sống tám trăm năm nhưng cũng có thể nói bọn họ biến thành ‘thực vật’ tám trăm năm.
Trong tám trăm năm này, phần lớn thời gian là bọn họ chỉ ngủ. Nếu không ngủ, thời gian này rất dễ hóa thành kẻ điên.
Sau khi tỉnh lại, người của hai phe Chính Ma bắt đầu chửi nhau, chửi mệt rồi thì ngủ, có vậy mới kiên trì được.
Lục Giang Hà nhếch miệng, cảm thấy không có gì lớn.
Hắn còn bị nhốt trong Huyết Hồn Châu năm trăm năm, tuy thời gian ngắn hơn bọn họ nhưng ở đây bọn họ có nhiều người như vậy, ít nhất còn có thể mắng chửi nhau giải trí! Hắn thì ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
Hư Ngôn hỏi: “Bao năm qua chưa từng có ai tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật
hay sao?”
Viên Quảng cười khổ: “Có thì cũng có, nhưng chỉ có một.”
“Ai? Bọn họ không cứu các người à?”
Viên Quảng lắc đầu nói: “Không những không cứu chúng ta, hắn còn lấy mất viên Tiên Thiên Ma Châu mà chúng ta tranh đoạt lúc trước.
Hình như người kia tên là Độc Cô Duy Ngã.”
Nghe thấy cái tên này, mọi người ở trên lập tức im bặt.
Chẳng trách, nếu người xuất hiện là Độc Cô Duy Ngã, vậy chắc chắn sẽ không cứu bọn họ.
Lúc này Hư Ngôn nói thẳng: “Tổ sư, nên làm thế nào để thả mọi người ra? Trong phá hỏng ma văn trên mặt đất là được rồi à?”
Viên Quảng vội vàng lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần không được!
Những ma văn này hội tụ thành trận pháp tự nhiên, một khi phá hủy cân bằng, ma khí trong đầm sẽ bộc phát. Đến lúc đó không chỉ chúng ta phải chết, các ngươi ở gần cũng không ngăn nổi.
Muốn phá giải trận pháp chỉ có thể chặt đứt căn nguyên của ma văn. Đến lúc đó ma khí không còn hội tụ, ma khí trong đầm lầy cũng tản ra trong ma quật, chúng ta cũng có thể đi ra.”
Lúc này Viên Quảng đột nhiên nhìn đám người Sở Hưu rồi nói: “Nhưng muốn chặt đứt căn nguyên của ma khí nhất định phải dùng ma khí đồng nguyên mới được.
Bằng không nếu ngươi dùng lực lượng Phật môn vẫn gây ra phá hoại đối với ma văn, đến lúc đó chúng ta cũng không chịu nổi.”
Nghe Viên Quảng nói như vậy, Hư Ngôn nhìn về phía Sở Hưu, lập tức cau mày.
Nhờ Sở Hưu giúp người trong Chính đạo, y có làm không?
Lúc này võ giả Ma đạo bị nhốt bên dưới bắt đầu xao động, trong đó có một lão già mũi ưng sắc mặt âm trầm nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử, ngươi là đệ tử phái nào? Nghe lão hòa thượng kia nói chưa? Đi tìm căn nguyên của ma văn, chặt đứt nó đi, thả những lão tổ chúng ta ra.
Yên tâm, không cần sợ đám người Chính đạo này, cứ thả chúng ra đã. Chờ ngày sau lão tổ sẽ cùng nhau giải quyết bọn chúng!”
Bị nhốt ở nơi này tám trăm năm, trong lòng cả Chính đạo lẫn Ma đạo chỉ có hai chữ, đó là “ra ngoài”!
Cho nên bọn họ không quan tâm chuyện thả bọn họ ra cũng là thả kẻ đối nghịch với bọn họ, ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất.
Sở Hưu nhìn lão già mũi ưng kia, mặt không biểu cảm.
Y rất ghét có ai dùng giọng điệu vênh váo hung hăng này nói chuyện với y.
“Lão tổ? Ngươi là lão tổ của môn phái nào?”
Không biết có phải bị nhốt ở đây quá lâu không, phản ứng của lão già kia khá chậm chạp. Hắn không hề phát hiện giọng điệu của Sở Hưu có gì không đúng, còn tưởng Sở Hưu đang hỏi thăm xuất thân của hắn, định móc nối tình cảm với hắn.