Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831 Lão thiên sư 1

Long Hổ Sơn cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ, thân là thế lực đứng đầu Đạo môn, lúc thường người tới Thiên Sư Phủ cũng không ít.

Trong đó có khách hành hương tới dâng hương, cũng có võ giả tán tu tới chiêm ngưỡng.

Thiên Sư Phủ vẫn mở cửa tiếp đón những người này, đương nhiên người tiếp đãi chỉ là một số đạo sĩ ngoại môn bình thường mà thôi, đệ tử Thiên Sư Phủ chân chính đều đang tu luyện trong nội môn.

Dạ Thiều Nam lên Thiên Sư Phủ không phải theo đường núi bình thường mà đi dọc vách núi cạnh đường, từng bước đạp lên không trung, từng bước lên cao, hết sức thần dị.

Chẳng qua đây là do Dạ Thiều Nam cũng muốn tiện đường ngắm phong cảnh, nếu không muốn bay thẳng lên cũng không phải việc khó khăn gì với Dạ Thiều Nam.

Lúc này trên con đường núi, một số võ giả thấy thân hình Dạ Thiều Nam, không khỏi giật mình.

Đối với những võ giả cấp thấp cùng người bình thường như bọn họ, hành động của Dạ Thiều Nam lúc này đã chẳng khác nào thần tiên.

Bọn họ không nhận ra Dạ Thiều Nam, nhưng một số võ giả canh giữ trên đường núi không phải là hạng kiến thức nông cạn. Đám đệ tử này lập tức sơ tán mọi người trên Long Hổ Sơn, đồng thời phái người tới báo cho lão thiên sư.

Lúc này Dạ Thiều Nam không quan tâm tới đám đệ tử Long Hổ Sơn, nói chính xác hơn là hắn không đặt sự chú ý trên người bọn họ.

Đối với Dạ Thiều Nam hiện tại, hắn chỉ quan tâm tới hai chuyện, cảnh sắc thanh nhã trên Long Hổ Sơn này cùng lão thiên sư.

Nếu nói tới truyền thuyết, vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ chính là truyền thuyết sống.

Nghe nói lão thiên sư sống đã rất lâu, thậm chí hắn từng thấy Độc Cô Duy Ngã.

Lâu đến mức hắn đã mấy lần giao chức vị thiên sư ra, thế nhưng thiên sư tân nhiệm còn chết sớm hơn hắn, hắn chỉ có thể lần lượt nhận lại vị trí thiên sư, lại bồi dưỡng người thừa kế thiên sư mới.

Ngày trước khi Độc Cô Duy Ngã suất lĩnh Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ, lão thiên sư có lẽ chỉ là một tiểu đạo sĩ vừa bước vào đời. Có điều hắn thật sự từng gặp Độc Cô Duy Ngã, thậm chí khoa trương hơn một chút, có nói lão thiên sư cũng Độc Cô Duy Ngã là người cũng không vấn đề gì.

Đương nhiên lão thiên sư xưa nay chưa từng thừa nhận điểm này, dùng lời tự giễu của lão thiên sư mà nói, hắn đúng thật cũng thời đại với Độc Cô Duy Ngã, có điều không phải là người, sâu kiến còn tạm được.

Thời điểm đó, hắn đứng trước Độc Cô Duy Ngã cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Nhưng năm trăm năm qua đi, Độc Cô Duy Ngã đã không rõ tung tích, chỉ còn lưu truyền trong truyền thuyết trên giang hồ, còn vị lão thiên sư này thân thể vẫn rất cứng rắn, thậm chí lúc rảnh rỗi buồn chán còn ra ngoài dạy dỗ các đệ tử. Trương Thừa Trinh không ít lần nhận được chỉ điểm của lão thiên sư.

Năm trăm năm này, lão thiên sư chưa từng đứng trên đỉnh cao nhất của giang hồ, xa thì có Độc Cô Duy Ngã, gần thì có Quân Vô Thần môn chủ Thiên Môn cùng Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên. Giữa thời gian đó còn có vô số người tài hoa tuyệt thế.

Nhưng năm trăm năm này, lão thiên sư vẫn luôn là người có tư cách đánh cờ cùng những người đỉnh cao trong thiên hạ. Kết quả giờ năm trăm năm đã qua, giang hồ đời nào cũng có nhân tài, số người đủ tư cách đứng trên đỉnh phong giang hồ đánh cờ tầng tầng lớp lớp; chỉ duy nhất một người vẫn đứng yên tại đó không hề suy chuyển, chính là lão thiên sư.

Dạ Thiều Nam cũng lão thiên sư là hàng xóm, nhưng trước nay hắn chưa từng quen biết lão thiên sư.

Đến cảnh giới bọn họ, không có lòng tin tuyệt đối thường sẽ không động thủ.

Đương nhiên đó chỉ là Dạ Thiều Nam. Theo lão thiên sư thấy, hắn đã tới tuổi này rồi, chuyện trừ ma vệ đạo nên giao cho người trẻ tuổi làm việc, hắn chỉ phụ trách trồng hoa, dạy dỗ đệ tử một chút là được.

Đi thẳng tới trước cửa Thiên Sư Phủ, trước cửa Thiên Sư Phủ vốn rất náo nhiệt lúc này đã hoàn toàn phong tỏa, không thấy một bóng người.

Dạ Thiều Nam đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, vãn bối đời sau muốn mời lão thiên sư chỉ giáo.”

Mặc dù lão thiên sư nói mình là vãn bối xin chỉ giáo nhưng trong giọng điệu hắn không hề có ý nhờ người ta chỉ giáo.

Hơn nữa ngay khi hắn vừa dứt lời, trước cửa Thiên Sư Phủ lập tức lóe lên ánh chớp và tiếng sấm, dẫn đắt mây dông trên bầu trời, khiến toàn bộ Thiên Sư Phủ được bao phủ trong lực lượng lôi đình.

Bên trong Thiên Sư Phủ, vài tông sư võ đạo tụ tập ở đó, một đạo sĩ trung niên trong đó sắc mặt nghiêm nghị. Hắn mặc đạo bào màu xám đen, dưới hàm để ba chòm râu dài, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.

Người này chính là vị tạm thời thay thế lão thiên sư tiếp quản Thiên Sư Phủ, Ngự Tiêu Chân Nhân - Trương Đạo Linh. Hắn làm việc trầm ổn, công chính minh bạch, thanh danh trong Thiên Sư Phủ rất tốt.

Lúc này đối mặt với Dạ Thiều Nam, trong lòng Trương Đạo Linh cũng không năm chắc.

“Sư huynh, Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận có thể chống được Dạ Thiều Nam không? Chúng ta mau gọi lão thiên sư tới đi.” Một tông sư võ đạo

lo lắng nói.

Trương Đạo Linh nhìn hắn một cái nió: “Ngăn không được cũng phải ngăn! Chuyện gì cũng tới làm phiền lão thiên sư, vậy Thiên Sư Phủ còn cần chúng ta làm gì?”

Võ giả kia lập tức bị lời của Trương Đạo Linh làm cho á khẩu.

Nhưng đúng lúc này, Dạ Thiều Nam lại đột nhiên hành động.

Hắn bước ra một bước, không hề phòng ngự, chẳng ngờ lại chủ động bước vào Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận.

Chỉ trong chốc lát, vô số Thần Tiêu Lôi Đình điên cuồng đánh về phía Dạ Thiều Nam.

Nhưng Dạ Thiều Nam chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm nhẹ một cái, vô số sấm chớp tan biến giữa không trung, mây giông bắt đầu tiêu tán, cứ như trước nay chưa từng xuất hiện.

Trong Thiên Sư Phủ, mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh.

Đây là đại trận hộ sơn Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận của Thiên Sư Phủ, cho dù cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường cũng không chống đỡ nổi. Thế nhưng trước mặt Dạ Thiều Nam, nó thậm chí không chịu nổi một đòn.

“Đây là uy lực của Bổ Thiên Tâm Kinh?” Trương Đạo Linh vẻ mặt kinh ngạc nói.

Dạ Thiều Nam bế quan lĩnh ngộ Bổ Thiên Tâm Kinh, chuyện này toàn bộ giang hồ đều biết, thậm chí mọi người còn hiểu khá rõ về công pháp này.

Bái Nguyệt Giáo thân là đại phái đệ nhất Ma đạo, thế nhưng công pháp lại tên là Bổ Thiên Tâm Kinh. Cái tên này tuy cực kỳ giống với tông môn Chính đạo, nhưng thực tế đây là một môn ma công chính thống.

Thế gian này không có thứ gì hoàn mỹ, cho dù thiên đạo cũng vậy.

Thiên đạo năm mươi, đại diễn bốn chín.

Một trốn mất này đại biểu cho thiên đạo không hoàn chỉnh, Bổ Thiên Tâm Kinh của Bái Nguyệt Giáo không thật sự tu bổ thiên, mà là bổ sung thiên đạo thiếu hụt!

Dùng sức người trộm lấy lực lượng thiên địa, sau khi bổ thiên ta sẽ thành thần!

Đương nhiên đối với quy tắc của toàn bộ thiên địa này, ngươi có thành thần hay không cũng chẳng ảnh hưởng máy tới thiên địa. Nhưng trộm cắp lực lượng thiên địa chính là hành động nghịch thiên, kẻ không tôn kính thiên đạo chính là ma!

Một chỉ điểm ra, Dạ Thiều Nam đã khống chế toàn bộ thiên địa này, nhẹ nhàng phá tan đại trận hộ sơn của Thiên Sư Phủ.
Chương 832 Lão thiên sư 2

Trong lúc đám người Trương Đạo Linh còn đang suy nghĩ đối sách, một giọng nói già nua bỗng truyền tới: “Được rồi, mọi người giải tán thôi, đến lúc lão già ta ra sân rồi.”

Đám người tách ra, một ông lão đi tới.

Ông lão này râu tóc bạc trắng, sắc mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ hiền hòa.

Mặc dù hắn đã già nhưng thân hình vẫn ưỡn thẳng, lưng chẳng còng, thân thể cũng không có bất cứ tử khí nào.

“Lão thiên sư!” Mọi người ở đây lập tức lui lại phía sau hành lễ.

Lão thiên sư tùy ý khoát tay để mọi người lui lại, bản thân trực tiếp đẩy của đi ra, đối mặt với Dạ Thiều Nam.

“Giáo chủ Bái Nguyệt Giáo đại giá quang lâm Thiên Sư Phủ, quả thật vinh hạnh, lão già ta đã nhiều tuổi lọm khọm lắm rồi, chỉ có danh lão tiền bối giữ thể diện mà thôi, e rằng không chỉ giáo được Dạ giáo chủ rồi.”

Dạ Thiều Nam mặt không biểu cảm nói: “Lão thiên sư khiêm tốn rồi, qua nhiều năm như vậy, vô số kẻ đối đầu với ngươi. Thua ngươi, đã chết; thắng ngươi, cũng đã chết.

Người khác có thể cho rằng đó chỉ vì ngươi nhẫn nhịn tốt, đợi được bọn họ chết cả. Thế nhưng bọn họ lại quên mất một việc, người không chết sau khi bại, thật ra là chuyện rất khó.”

Lão thiên sư cười khổ một tiếng nói: “Dạ giáo chủ nhất quyết muốn đánh một trận với ta?”

Dạ Thiều Nam mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu.

Lão thiên sư thở dài một tiếng, bộ xương già này của hắn còn đánh được nữa ư? Cho dù còn đánh được, chẳng lẽ mạnh hơn Dạ Thiều Nam đã tu luyện đại thành Bổ Thiên Tâm Kinh?

“Được rồi, đánh thì đánh đi. Tới không trung phía sau núi đối chiến, tránh làm hỏng điện thờ của Thiên Sư Phủ ta.

Mấy tên hòa thượng kia cực kỳ khôn khéo, tính toán đâu ra đấy, bọn họ không lo tiền hương hỏa, nhưng chúng ta thì lo.”

Nghe lão thiên sư nói vậy, Dạ Thiều Nam trực tiếp đạp lên không trung lướt đi, cùng lão thiên sư đi tới sau núi.

Đám người Trương Đạo Linh thấy vậy vội vàng chạy ra sau núi quan sát. Thế nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện toàn bộ sau núi đều bị một khí tràng cường đại bao phủ, khắp nơi đều trở nên mơ hồ. Đám người tới nơi căn bản không thấy được bất cứ thứ gì.

Có điều không thấy được nhưng bọn họ vẫn cảm giác được.

Sau núi tất cả đều bị lực lượng lôi đình bao phủ, khí tức đó vô cùng cường đại, uy lực lôi đình như muốn diệt thế.

Cùng lúc, thiên địa nguyên khí sau núi bắt đầu sôi trào điên cuồng, cứ như thiên địa này đã tách ra, bị đánh tan, cực kỳ kinh khủng.

Sau thời gian hô hấp trăm lần, tất cả trở lại bình tĩnh, khí tràng mơ hồ cũng tiêu tán, lộ ra thân hình của Dạ Thiều Nam cùng lão thiên sư.

Thần sắc Dạ Thiều Nam vẫn không hề thay đổi, lão thiên sư cũng không có biến hóa gì, chỉ có sắc mặt tái đi mà thôi.

Cười khổ một tiếng, lão thiên sư nói: “Ta thua!”

Dạ Thiều Nam trầm giọng nói: “Chỉ thua một chiêu rưỡi mà thôi.”

Lão thiên sư xoa xoa eo của mình nói: “Chỉ giao thủ có mười chiêu đã thua một chiêu rưỡi, còn đánh nữa sẽ thua càng nhiều. Già rồi, không dùng được, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, lão thiên sư quay sang phía đám người Trương Đạo Linh: “Từ nay trở đi, phong tỏa Long Hổ Sơn một năm, tất cả bế quan cho ta. Không cho phép bất cứ ai bước ra khỏi Thiên Sư Phủ một bước!”

Lão thiên sư bèn nhìn sang phía Dạ Thiều Nam.

Lời này là hắn nói với Dạ Thiều Nam.

Trận chiến này hắn thua, cho nên để trả giá, Thiên Sư Phủ sẽ phong sơn một năm, không quan tâm tới Bái Nguyệt Giáo của ngươi.

Nếu Dạ Thiều Nam ngươi đi thì cũng thôi, nếu ngươi còn định được đằng chân thua đằng đầu, lão thiên sư dẫu thua một chiêu rưỡi nhưng vẫn còn sức liều mạng.

Dạ Thiều Nam gật nhẹ đầu, không nói một câu, quay người rời đi.

Sau khi Dạ Thiều Nam đi khỏi mọi người mới ùa lên. Có điều không đợi bọn họ nói gì, lão thiên sư đã xua tay, sắc mặt càng tái đi, cánh tay thậm chí run rẩy.

Trong giới võ lâm Chính đạo, lão thiên sư là một truyền thuyết, một truyền thuyết sống. Không ngờ hôm nay truyền thuyết sống này lại bị Dạ Thiều Nam đến tận nhà đánh bại, chuyện này đủ gây nên sóng gió ngập trời trên giang hồ.

Nhưng chuyện này còn chưa hết, sau khi khiêu chiến lão thiên sư xong, Dạ Thiều Nam còn chuyển hướng tới đất Nam Man, khiêu chiến Thần Tăng - Rama phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trận này hắn cũng thắng, ép Tu Bồ Đề Thiền Viện trong một năm không được bước khỏi đất Nam Man một bước. Sau hai trận chiến, thiên hạ chấn động, cái tên Dạ Thiều Nam cũng bước lên hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trở thành đệ nhất nhân trong giới Ma đạo trên giang hồ hiện giờ.

Trận chiến ở Quan Trung Hình Đường đã xong, Sở Hưu thật sự đã thắng. Có điều các đại phái rút lui nhanh chóng như vậy cũng có phần vì Dạ Thiều Nam.

Hơn nữa sau đó cũng vậy, không ai tới gây sự với Sở Hưu, đây cũng là công lao của Dạ Thiều Nam.

Thiên phú thực lực của Sở Hưu quả thật kinh người, lần này y gây ra thanh thế không nhỏ. Có điều so với Dạ Thiều Nam, đây vẫn chỉ là con kiến so với con voi.

Lần này Sở Hưu bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đương nhiên rời khỏi Long Hổ Bảng. Nhưng do biểu hiện của y trong trận chiến lần này, Phong Mãn Lâu trực tiếp đưa Sở Hưu lên Phong Vân Bảng, đứng thứ ba mươi lăm, vừa vặn sau Trương Thừa Trinh.

Thật ra ngay chính Phong Mãn Lâu cũng không nói rõ được rốt cuộc giữa Sở Hưu và Trương Thừa Trinh ai mạnh ai yếu.

Sở Hưu khiêu chiến bốn tông sư, còn có một Thẩm Bạch không thua kém gì tông sư.

Nhưng lúc trước Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới Chân Đan, mặc dù đối thủ chỉ là năm người cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng không ai kém tông sư võ đạo.

Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà ngàn năm qua không ai luyện được, Sở Hưu cũng tu luyện thành công Bất Diệt Ma Đan mà trước đó chỉ mình Độc Cô Duy Ngã cô động thành công.

Hai người chưa giao thủ, rốt cuộc ai mạnh ai yếu, không ai nói rõ được.

Cho nên xếp hạng của Phong Mãn Lâu chỉ là căn cứ theo thời gian trước sau, Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới Chân Đan trước cho nên hắn xếp trước Sở Hưu.

Đương nhiên thứ hạng này không có ý nghĩa gì lớn với Sở Hưu, bởi vì hiện tại ánh mắt tất cả mọi người trong giang hồ đều đặt trên người Dạ Thiều Nam. Còn bản thân Sở Hưu? Hắn càng vui với việc giấu mình như vậy. Dù sao với Sở Hưu, giờ y chỉ vừa tiến vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, đang cần thời gian.

Sau khi đại chiến kết thúc, toàn bộ Quan Trung Hình Đường cũng hoàn toàn trung thành, muốn chạy đã chạy, không chạy đều được thăng một cấp trong Quan Trung Hình Đường. Những thứ này Sở Hưu giao cho Quỷ Thủ Vương tạm quyền xử lý, giờ y vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, cần bế quan ổn định lại Chân Đan đang xao động.

Bố trí tất cả xong, Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu lắc đầu nói: “Hành động lần này của ngươi rõ là đánh cược tính mạng, trước nay chỉ có giáo chủ ngưng tụ thành công Bất Diệt Ma Đan, có bất diệt thật không, không ai dám khẳng định.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đến thời điểm đó rồi, ngoại trừ đặt cược tính mạng ra chỉ có ngồi chờ chết. ta không muốn chờ chết cho nên chỉ có thể mạo hiểm đặt cược một lần mà thôi. May mà ông trời vẫn để ý tới ta.”

Ngụy Thư Nhai lắc đầu, có lẽ hắn già rồi, lúc trẻ hắn còn dám làm chuyện nguy hiểm như Sở Hưu vừa làm. nhưng giờ ư, hắn không có gan đó nữa.

Lúc này Ngụy Thư Nhai đột nhiên nghĩ ra điều gì, nghi hoặc nói: “Vì sao cuối cùng La Thần Quân lại đào tẩu? Chẳng lẽ thấy ngươi thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, hắn cho rằng Độc Cô giáo chủ chưa chết ư?”
Chương 833 Dư âm

Sở Hưu chần chừ một chút rồi nói: “Có thể lắm, dù sao Ngụy tiền bối cũng từng nói, ngày trước Độc Cô giáo chủ đánh lên Thiên Môn, dùng sức mình mình thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Thiên Môn. Người của Thiên Môn e ngại Độc Cô giáo chủ cũng là chuyện bình thường.”

Sở Hưu không định nói với Ngụy Thư Nhai chuyện dị thường diễn ra trong cơ thể mình. Đay là việc liên quan tới bí mật sâu nhất trong người y, đừng nói Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu không định nói cho bất cứ ai.

Ngụy Thư Nhai chần chừ rồi gật nhẹ đầu, có điều hiển nhiên hắn cũng không tin chuyện này.

Uy danh Độc Cô giáo chủ quả thật rất lớn, nhưng còn chưa lớn tới mức khiến người ta chỉ thấy một chiêu đã lập tức bỏ chạy.

Có điều trong trận chiến đó, những gì La Thần Quân thấy chỉ có chính hắn và Sở Hưu biết. Trong mắt đám người Ngụy Thư Nhai, xuất chỉ xuất một đao, thế nhưng La Thần Quân không hiểu sao lại bị dọa chạy.

Ngụy Thư Nhai không tiếp tục dây dưa trong chuyện này, hắn chỉ nói với Sở Hưu; “Ngươi vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, cần bế quan một thời gian, ta sẽ không quấy rầy.

Đúng rồi, để đám người La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh ở lại dưới trướng ngươi là được, đi cùng lão già ta đây chẳng có tiền đồ gì.”

Những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh đều có thực lực không yếu. Trong quá khứ bọn họ đi theo Ngụy Thư Nhai, phần lớn thời gian chỉ ẩn mình trong góc tối. Còn giờ nhánh Ẩn Ma đã có thể đặt chân lên giang hồ, tối thiểu người dưới trướng Sở Hưu có thể quang minh chính đại đi lại trong đất Quan Trung, đây đã là tiến bộ rất lớn.

Sau khi dặn dò mọi việc xong xuôi, Sở Hưu trực tiếp tiến vào bế quan.

Sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan nhất định phải để Võ Đạo Chân Đan triệt để ổn định lại, nếu tùy tiện xuất thủ mặc dù không đến mức khiến Chân Đan tan vỡ nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau một tháng bế quan, Sở Hưu đã cố định lại Chân Đan xao động trong cơ thể.

Con đường võ đạo, cảnh giới Chân Đan là một ngưỡng cửa. Vượt qua nó sẽ là một thiên địa khác, giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng được cảm thụ cảm giác này.

Trước đó khi trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực bộc phát của Sở Hưu vô cùng kinh khủng, có điều lúc đó Sở Hưu chỉ dựa vào lực lượng, căn cơ cùng võ thuật cường đại mới bộc phát ra lực lượng như vậy.

Nhưng sau khi thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan, trong cơ thể có Võ Đạo Chân Đan, Sở Hưu như có liên hệ cùng thiên địa xung quanh, phất tay nhấc chân đều có thể khống chế thiên địa xung quanh.

Đương nhiên nói là hoàn toàn khống chế thì quá khoa trương, nhưng chí ít trong phạm vi Sở Hưu khống chế, lực lượng thiên địa đều có thể cung cấp cho Sở Hưu sử dụng.

Vươn tay ra, Sở Hưu nhẹ nhàng vạch trước mặt một cái, một chút chân khí tiết ra. Nhưng chỉ một chút chân khí đó lại dẫn dắt thiên địa nguyên khí trong khu vực này hóa thành đao khí sắc bén chém lên vách tường, để lại một vết đao sâu hoắm.

Một là bị động mượn nhờ lực lượng thiên địa, một lại là hoàn toàn khống chế.

Đây là chênh lệch rõ ràng nhất giữa cảnh giới Chân Đan và Thiên Nhân Hợp Nhất.

Bước vào cảnh giới Chân Đan vốn là chuyện đáng mừng nhưng Sở Hưu lại chẳng thấy hưng phấn mấy, ngược lại trong lòng y bao phủ đầy bóng tối.

Chuyện lạ phát sinh khi mình bước vào cảnh giới cảnh giới Chân Đan cùng biểu hiện của La Thần Quân đều chứng minh trên người mình đã xảy ra một biến hóa kỳ quái nào đó.

Chỉ có điều chuyện này Sở Hưu còn chưa có manh mối gì, điểm duy nhất y có thể khẳng định là dường như y và Độc Cô Duy Ngã có vẻ có một liên hệ kỳ quái. Dường như mình đang sống trong cái bóng của đối phương. Cảm giác này cực kỳ không tốt.

Sau khi hoạt động thân thể một chút, Sở Hưu đẩy cánh cửa mật thất bế quan ra, tìm Quỷ Thủ Vương hỏi thăm động tĩnh Quan Trung Hình Đường thời gian vừa qua.

Quỷ Thủ Vương cười hắc hắc nói: “Sau trận chiến lần trước, đất Quan Trung còn phồn hoa hơn lúc trước nhiều, khách buôn qua lại thậm chí còn nhiều gấp mấy lần lúc trước.

Đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường đều tâm phục khẩu phục. Đám người này ngoài miệng thì nói trung thành với Quan Trung Hình Đường, nhưng thực ra với bọn họ chỉ cần có lợi ích cùng sự che chở của cường giả, tất cả đều dễ bàn.

Thậm chí còn có những kẻ bỏ đi lúc trước giờ muốn quay lại, nhưng đều bị ta cự tuyệt.

Hạng chân đứng hai thuyền như vậy, có thu nhận cũng chỉ vô dụng.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Quỷ Thủ Vương làm không sai.

Trước khi trận chiến bắt đầu, có vài người lựa chọn bỏ trốn, có vài người lại lựa chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường.

Bất kể đám đệ tử lúc trước chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường rốt cuộc có trung thành với Sở Hưu hay không, bọn họ đã lựa chọn chính xác, vậy nên được thưởng.

Nếu để những kẻ chọn sai trở về, vậy mới là không công bằng cho những võ giả đã lựa chọn tử thủ Quan Trung Hình Đường.

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói những khách buôn tới đất Quan Trung còn nhiều hơn, thế là sao?”

Quỷ Thủ Vương nói: “Chẳng phải vì thanh danh đại nhân ngài ư? Những khách buôn tới đất Quan Trung bất kể ngài là Chính hay là Ma, chỉ cần ngài mang tới đủ lợi ích cho bọn họ, vậy là được.

Trước đó khi Quan Tư Vũ còn tại vị, nghiêm ngặt tra xét buôn lậu hàng cấm. Mặc dù dưới quy tắc ngầm còn có chút cá lọt lưới nhưng dẫu sao cũng không thể trắng trợn làm ăn.

Nhưng giờ Quan Trung Hình Đường lại do đại nhân làm chủ, đương nhiên không có nhiều quy củ như vậy, chỉ trả một chút tiền lộ phí là nhận được một đường buôn mau lẹ thuận tiện. Hơn nữa thực lực của đại nhân ngài cũng bảo hộ được Quan Trung Hình Đường, bọn họ đương nhiên không cự tuyệt.”

Sở Hưu không quan tâm gật nhẹ đầu. Tới cảnh giới hiện giờ của y đã không cần quan tâm tới những lợi ích nhỏ bé kia nữa. Hầu hết tiền lời từ Quan Trung Hình Đường đều được y cấp cho những võ giả thủ hạ trong Quan Trung Hình Đường.

Đây là chuyện rất bình thường đối với các đại phái. Bọn họ độc bá một số lợi ích và làm ăn nhưng thật ra các cường giả trong môn phái không cần những thứ này, là những môn hạ đệ tử cần.

Sau khi dặn dò Quỷ Thủ Vương vài câu, Sở Hưu trực tiếp đi tới phòng Ngụy Thư Nhai.

Thời gian vừa qua Ngụy Thư Nhai không đi khỏi, xem như bảo hộ cho Sở Hưu.

Dù sao y mới bước vào cảnh giới Chân Đan, không thể tùy ý xuất thủ, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện võ đạo sau này.

“Đa tạ Ngụy tiền bối.” Sở Hưu trầm giọng chắp tay nói.

Ngụy Thư Nhai túy ý khoát tay áo nói: “Không cần cám ơn, là nhờ sự cố gắng của ngươi mà thôi, việc lão già ta làm chẳng qua là dệt hoa trên gấm.”

“Đúng rồi, Ngụy tiền bối, sau chuyện này nhánh Ẩn Ma ta có hành động gì? Trên giang hồ có thay đổi gì không?” Sở Hưu hỏi.

Ngụy Thư Nhai lắc đầu cười khổ nói: “Lần này vốn dĩ nhánh Ẩn Ma chúng ta mới là nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại bị Bái Nguyệt Giáo cướp hết hào quang rồi.

Hôm nay Dạ Thiều Nam đã ngồi vững thân phận đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo hùng bá Tây Sở, thậm chí công khai tiến vào Trung Nguyên thu nhận đệ tử, thái độ cực kỳ bá đạo.

Các đại tông môn hôm nay đều đang cảnh giác với Bái Nguyệt Giáo, không có thời gian để ý tới chúng ta.

Nói lại thì lần này ngược lại Dạ Thiều Nam đã giúp chúng ta, khiến chúng ta bớt đi nhiều áp lực.”

Ngụy Thư Nhai nói lời này có phần chua xót, không biết nên cao hứng hay buồn rầu.
Chương 834 Hứa hẹn 1

Nhánh Ẩn Ma cùng Minh Ma tranh đấu một thời gian dài như vậy, thật ra toàn bộ nhánh Ẩn Ma luôn cho rằng mình không kém đối phương bao nhiêu.

Thậm chí phần lớn mọi người trong nhánh Ẩn Ma còn coi thường nhánh Minh Ma, cho rằng bọn họ đều là hạng chuột nhắt nhát gan, mình mới là Côn Luân Ma Giáo chính thống.

Thế nhưng giờ Dạ Thiều Nam xứng danh đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo cũng thay nhánh Ẩn Ma thu hút sự chú ý của võ lâm Chính đạo, chuyện này khiến tâm trạng Ngụy Thư Nhai hết sức phức tạp.

Đang lúc Sở Hưu trò chuyện cùng Ngụy Thư Nhai, Quỷ Thủ Vương đột nhiên gõ cửa tiến vào nói: “Đại nhân, có người tới tìm ngài.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ai đến tìm ta? Là bọn Lã huynh à?”

Trong thời gian một tháng Sở Hưu bế quan, đám người Lã Phụng Tiên hoặc về tông môn thế lực của mình, hoặc lưu lại trong Quan Trung Hình Đường tu luyện một thời gian, tỷ như Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng.

Trong trận chiến vừa rồi bọn họ cũng giao thủ với tông sư võ đạo, đều có thu hoạch riêng của mình, cho nên chuẩn bị bế quan một thời gian trong Quan Trung Hình Đường rồi mới rời đi.

Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không phải, nhóm Lã công tử còn đang bế quan, là người của triều đình Bắc Yên.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu. Lúc này y mới nhớ ra mình còn có ước định với triều đình Bắc Yên.

Đương nhiên trong chuyện này Sở Hưu cũng không định đổi ý, Hạng Long giúp y trong thời khắc mấu chốt, đương nhiên Sở Hưu phải giữ chữ tín rồi.

Huống hồ ngày chuyện liên minh Bắc Yên ngày trước, mặt dù Nhiếp Nhân Long đã chết trong tay Sở Hưu, nhưng Sở Hưu cũng không định buông bỏ thù hận với những kẻ khác.

Hơn nữa Sở Hưu thật sự cầntới Bắc Yên, Quan Trung Hình Đường quá nhỏ, tài nguyên trong đó cung ứng cho vài vị tông sư võ đạo còn được, nhưng rất khó khiến Sở Hưu tiến thêm một bước.

Giờ Sở Hưu chỉ vừa bước vào cảnh giới cảnh giới Chân Đan, vốn cũng không cần gấp gáp như vậy.

Có điều chuyện lạ xảy ra khi y ra tay với La Thần Quân khiến trong lòng Sở Hưu dâng lên một cảm giác nguy hiểm.

Cảm giác không chịu sự khống chế của bản thân mình như vậy hết sức khó chịu, cho nên việc mà giờ Sở Hưu làm được chính là dùng tốc độ nhanh nhất tăng cường thực lực bản thân, có thể vì vậy mà không từ thủ đoạn!

Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Ngươi hợp tác với Hạng Long, ta không phản đối, triều đình và giang hồ, nói thì đơn giản nhưng chưa bao giờ thật sự tách ra.

Có điều Hạng Long là hùng chủ trong thế hệ này, tâm tư thâm trầm, khắc bạc vô tình. Ngươi hợp tác với hắn nhất định phải cẩn thận.

Ngươi cũng biết Dương Công Độ rồi đấy, người này làm việc dẫu nhiều tật xấu nhưng vẫn có năng lực, bằng không đã không được người ta gọi là Độc Long Sĩ.

Ngày trước Hạng Long liên hợp với võ lâm Bắc Yên tấn công Đông Tề, chính Dương Công Độ là người giúp Hạng Long thuyết phục các bên, dùng kế du thuyết trong võ lâm Bắc Yên, hợp tung liên hoành, cuối cùng thành công thúc đẩy việc này. Một mình hắn chiếm phân nửa công lao trong chuyện lần này.

Kết quả thì ngươi cũng thấy rồi đấy, Dương Công Độ tham gia chuyện tranh đoạt ngôi báu, bị ép rời khỏi Bắc Yên, thậm chí lúc trước Hạng Long đã có ý giết hắn! Chẳng qua Dương Công Độ còn một số thủ đoạn khác nên mới may mắn thoát nạn.

Đây chính là vết xe đổ, gần vua như gần cọp, nếu ngươi chạm phải vẩy ngược của Hạng Long, lấy tính cách của hắn, chắc sẽ không cố kỵ nhánh Ẩn Ma đâu.”

Đối với đại đa số người trong giang hồ, bọn họ đều không mấy ấn tượng với người trong triều đình, dù sao phần lớn thời điểm bọn họ không định có giao tiếp gì với triều đình.

Nhưng những người có địa vị thực lực như Ngụy Thư Nhai lại hiểu rất rõ về lực lượng của triều đình.

Trừ Tây Sở vẫn luôn suy yếu, bất luận Đông Tề hay Bắc Yên, lực lượng của triều đình đều cực kỳ hùng mạnh, không phải thứ một tông một phái có thể rung chuyển.

Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Ngụy tiền bối đã chỉ điểm.”

Ngụy Thư Nhai xua tay, không nói gì tiếp.

Hắn thấy Sở Hưu là người thông minh. Tuy có đôi lúc Sở Hưu làm việc quá mức nôn nóng mạo hiểm, nhưng đây là cách làm việc của y, Sở Hưu vẫn tự có chừng mực, những chuyện gần đây đã chứng minh hết thảy.

Sau khi cáo từ rời khỏi, Sở Hưu trực tiếp tới trong đại sảnh. Lúc này trong sảnh, một võ giả trung niên mặc mãng bào màu đen đang cầm một chén trà lên xoa xoa, như đang nghiên cứu hoa văn trên đó.

Trong chén trà còn nước trà nóng hổi, nhưng được nội lực của hắn bao bọc, bất luận hắn vuốt ve chén trà ra sao vẫn không có một giọt nước nào chảy ra.

Người này chính là Lâm Bình Hầu - Hạng Võ mà Hạng Long phái tới chặn đường lão tổ Hoàng Phủ thị, là người có thiên phú tốt nhất trong hoàng tộc Hạng gia.

Lúc này thấy Sở Hưu tới Hạng Võ lập tức đặt chén trà xuống, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Sở Hưu, như đang nhìn thứ gì rất thú vị.

Sở Hưu không nói gì, y chỉ nhìn Hạng Võ thản nhiên nói: “Hầu gia nhìn ta như

vậy làm gì? Trên mặt ta có hoa à?”

Hạng Võ lắc đầu nói: “Ngươi còn đáng nhìn hơn hoa nhiều.

Nói thật nhé, ta cũng không ngờ ngươi lại chống đỡ được qua kiếp này.

Xem ra ánh mắt bệ hạ nhìn rất xa, không làm chuyện lỗ vốn bao giờ.”

Nói xong thần sắc Hạng Võ lại lộ vẻ nghiêm nghị nói: “Sở Hưu, lời hứa mà ngươi đáp ứng bệ hạ cũng đến lúc thực hiện. Bệ hạ bảo ta tới nhắc ngươi một chút, tránh cho ngươi quên mất.”

Sở Hưu như cười như không nói: “Nếu ta quên thật, bệ hạ định làm thế nào?”

Hạng Võ cười hắc hắc nói: “Ngươi nghĩ bệ hạ phái ta tới làm gì? Nếu ngươi quên thật, vậy bệ hạ bảo ta dùng cách của chính ta giúp ngươi nhớ lại.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Yên tâm đi, Sở Hưu ta làm việc rất quan tâm tới chữ tín. Chuyện ta đáp ứng đương nhiên sẽ không quên rồi. Lần này ta sẽ dẫn người tới Bắc Yên cùng hầu gia. Đương nhiên phải cho ta chút thời gian bố trí tính toán cùng an bài một số việc của Quan Trung Hình Đường.”

Hạng Võ tùy ý khoát tay nói: “Nhớ là được rồi, không cần vội. Bệ hạ cũng không quy định ngày tháng gì cho ngươi, vừa hay ta có thể ở lại Quan Trung Hình Đường thêm một đêm, đang định nếm thứ đồ ăn đặc sản của Quan Trung đây.”

Sở thích của Hạng Võ thật ra rất kỳ quái.

Những người khác tới cảnh giới và vị trí của hắn đều tham lam quyền thế, thế nhưng Hạng Võ lại ngược lại, hắn thích nhất là ăn.

Thế nhưng thiên phú về mặt võ đạo của hắn lại cực kỳ kinh người, chuyện này cũng khiến người khác có cảm giác ông trời thật bất công.

Sau khi đuổi Hạng Võ đi, Sở Hưu gọi Quỷ Thủ Vương tới căn dặn một hồi.

Thật ra cũng không có gì căn dặn, giờ Quan Trung Hình Đường đã ổn định, quan trọng nhất là Ngụy Thư Nhai đang tạm thời ở lại dưỡng thương. Có một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ như vậy, Sở Hưu cũng có thể an tâm hơn nhiều.

Thế nên ngay ngày hôm sau, Sở Hưu lập tức dẫn người theo Hạng Võ về Bắc Yên.

Lần này Sở Hưu không dẫn theo quá nhiều người, y chỉ mang theo những tinh nhuệ Thanh Long Hội như Đường Nha cùng một số tâm phúc đất Quan Tây, đều là người thực lực tương đối mạnh.
Chương 835 Hứa hẹn 2

Ngoài ra còn có một số võ giả nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh cũng được Sở Hưu mang theo.

Đám người này thực lực rất mạnh, có điều tính cách kiêu ngạo không phục ai, không dễ dùng như bọn Đường Nha.

Hơn nữa lần này không ngờ Mai Khinh Liên cũng chủ động theo tới, chuyện này thật sự khiến Sở Hưu lấy làm lạ.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Sở Hưu, Mai Khinh Liên chỉ thản nhiên đáp: “Ta ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, đã chán lắm rồi. Giờ có cơ hội ra ngoài hít thở không khí cũng không tệ.

Huống hồ ta làm vậy cũng là giúp ngươi mà. Đừng quên ngươi cũng có không ít kẻ thù tại Bắc Yên, không sợ có kẻ âm thầm tính toán ngươi à?”

Sở Hưu cười cười, khóe miệng lộ ra một luồng ý lạnh: “Kẻ nên sợ hẳn là bọn họ mới đúng.”

Mai Khinh Liên còn chưa kịp nói gì, Hạng Võ vốn đang lẳng lặng đi dường đột nhiên lại gần nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ. Có điều võ lâm Bắc Yên không dễ giải quyết vậy đâu. Lúc trước những kẻ tham gia liên minh vây giết ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Sở Hưu nhìn hắn một cái rồi nói: “Bệ hạ sốt ruột rồi.”

Hạng Võ sửng sốt nói: “Ngươi nói gì cơ?”

Sở Hưu thản nhiên trả lời: “So với ta, người thật sự sốt ruột là bệ hạ mới đúng.

Võ lâm Bắc Yên lập liên minh giết ta, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tập hợp được nhiều người như vậy. Đại Quang Minh Tự phái một người tới, nói một lời còn có tác dụng hơn cả bệ hạ, đổi lại ta là bệ hạ, ta cũng gấp.

Bằng không với tính cách của bệ hạ, sẽ không cố ý phái ngươi tới tìm ta. Có thể thấy giờ đối với bệ hạ bất cứ lực lượng nào cũng hết sức quan trọng.”

Hạng Võ ngẩn người, cười hắc hắc nói: “Có đôi lúc biết nhiều quá cũng không tốt. Ngươi nói mấy lời này với ta thì không vấn đề, ta không phải kẻ thích bô bô ra, nhưng nếu ngươi nói ra trước mặt bệ hạ, vậy cứ chờ chịu xui đi.”

Nói xong, Hạng Võ còn nhét cho Sở Hưu một quả chuối nói: “Ăn nhiều chuối cho bớt nói.”

Xong câu đấy, Hạng Võ trực tiếp thúc ngựa sang bên khác, không nói gì với Sở Hưu nữa.

Mai Khinh Liên nhíu mày: “Thanh danh Lâm Bình Hầu - Hạng Võ trong triều đình Bắc Yên rất lớn, tên này rốt cuộc lai lịch ra sao, rốt cuộc hắn đứng về phía ai?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Hắn không đứng về phía ai, hắn chỉ đứng về phía mình. Đây mới là người thông minh, nhìn như hoang đường hồ đồ nhưng

thực chất lại hiểu biết nhiều hơn bất cứ ai. Bất luận triều đình hay giang hồ, Hạng Võ đều sống không tệ.”

Mai Khinh Liên hơi ngạc nhiên nhìn Sở Hưu, nàng biết Sở Hưu tự có kiêu ngạo của bản thân. Hạng Võ được Sở Hưu đánh giá như vậy đã rất không dễ.

Sau khi tới đô thành Bắc Yên, lần này Sở Hưu không phải vào từ cửa nhỏ nữa mà được Hạng Võ dẫn vào theo cửa lớn. Đồng thời chỉ có một mình Mai Khinh Liên có tư cách cùng Sở Hưu tiến vào, những người khác đều được bố trí bên ngoài.

Vẫn như lần trước, Sở Hưu gặp Hạng Long trong gian Thiên Điện kia. Có điều lần này ngoại trừ Hạng Long ra, bên cạnh hắn còn một lão già mặc đạo bào quỷ dị, tỏa ra khí tức âm trầm.

“Ra mắt bệ hạ.” Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên đều chỉ chắp tay tượng trưng.

Hạng Long vung tay lên nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi cũng tới. Lần này ngươi không khiến trẫm thất vọng, chống đỡ qua được sóng gói. Vậy tức là lựa chọn lúc trước của trẫm không sai.

Lúc trước trẫm giúp ngươi, giờ cũng tới lúc ngươi nên tới giúp trẫm. Không nói linh tinh nữa, vị này là quốc sư Bắc Yên, cũng là cánh tay đắc lực của trẫm; chưởng môn Âm Sơn Phái, Ngũ Ương đạo trưởng. Chuyện nhắm vào võ lâm Bắc Yên, trẫm tính giao cho hai người các ngươi xử lý.”

Sở Hưu còn chưa có biểu thị gì nhưng Mai Khinh Liên đứng sau lưng y nghe thấy ba chữ Âm Sơn Phái, ánh mắt nàng nhìn về phía Ngũ Ương đạo trưởng không khỏi lộ vẻ sửng sốt.

Hạng Long nói rất trực tiếp, xem ra hắn cũng nín nhịn hành vi của võ lâm Bắc Yên tới cực điểm rồi.

Sở Hưu nhìn Ngũ Ương đạo trưởng một hồi, ngược lại không thấy có gì không đúng.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên Hạng Long không thể hoàn toàn tin tưởng Sở Hưu rồi, triều đình Bắc Yên đương nhiên sẽ phái một người đáng tin cậy kiểm soát y. Ngũ Ương đạo trưởng này là tâm phúc của Hạng Long, hắn phụ trách mấy việc vặt này cũng là bình thường.

Cho nên Sở Hưu chỉ trầm giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày trước ta đã đáp ứng hứa hẹn vậy chắc chắn sẽ hoàn thành. Có điều ta còn cần hỏi bệ hạ, nếu bệ hạ định để ta ra tay chèn ép những thế lực võ lâm Bắc Yên, vậy chẳng hay bệ hạ có thể cho ta thân phận ra sao, lực lượng như thế nào? Nếu không bột, ta cũng chẳng có cách nào gột nên hồ được.

Hạng Long trầm giọng nói: “Trẫm đã nghĩ xong chuyện này từ lâu rồi. Trẫm chuẩn bị xây dựng một tổ chức mới trong Bắc Yên, tên là Trấn Võ Đường, Sở Hưu ngươi là đại đô đốc phụ trách chinh phạt bên ngoài, Ngũ Ương đạo trưởng là đại tổng quản, phụ trách xử lý bên trong, chiêu an một số tán tu giang hồ đồng ý nghe lệnh Bắc Yên ta.

Về mặt cấp bậc hai người các ngươi một đối nội một đối ngoại, quyền lực khác biệt nhưng ngang với đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân.

Còn các phương diện khác, trẫm sẽ không cho các ngươi bất cứ lực lượng trực tiếp gì, nếu trẫm còn thừa lực lượng đâu cần tìm các ngươi, trực tiếp phái đại quân trấn áp là được.

Cho nên trẫm chỉ có thể cam đoan khi các ngươi làm việc tại Bắc Yên, phương diện này triều đình Bắc Yên sẽ tận lực phối hợp. Nhưng nếu các ngươi làm lớn chuyện, các ngươi cũng phải tự gánh chịu hậu quả.

Có điều các ngươi yên tâm, trẫm không phải người nhỏ mọn. Sau khi trấn áp được võ lâm Bắc Yên, Âm Sơn Phái của quốc sư sẽ là quốc giáo của Bắc Yên ta, được thờ cúng đời đời.

Còn nhánh Ẩn Ma của Sở Hưu ngươi cũng có thể khai tông lập phái tại Bắc Yên, sẽ không có kẻ nào không có mắt tới trừ ma vệ đạo.”

Đại tướng quân Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên chính là cùng cấp với Hạng Võ, xét theo địa vị quả thật không thấp.

Đương nhiên địa vị chỉ là địa vị, quyền lực là quyền lực.

Hạng Võ không chỉ thống lĩnh Trấn Quốc Ngũ Quân, trong triều đình Bắc Yên lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng. Còn Sở Hưu và Ngũ Ương đạo trưởng đều là người giang hồ, Hạng Long có tin tưởng bọn họ tới đâu, bọn họ vẫn chỉ là người ngoài.

Cho nên trừ những người dưới trướng bọn họ, những người khác trong triều đình Bắc Yên sẽ không nghe lệnh.

Còn lời hứa cuối cùng của Hạng Long, Sở Hưu càng không để trong lòng.

Ngụy Thư Nhai đã từng đánh giá về Hạng Long, vị hùng chủ trong ba nước đương thời này thật ra là người bạc tình bạc nghĩa. Mấy lời ấy của hắn nghe cho có thôi, đừng tin là thật.

Ngũ Ương đạo trưởng cúi người hành lễ với Hạng Long rồi nói: “Đa tạ bệ hạ!”

Sở Hưu cũng chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày trước ta đã hứa với bệ hạ, giờ cũng sẽ không thay đổi.

Hạng Long vung tay nói: “Nếu vậy mọi chuyện giao cho các ngươi. Chuyện giang hồ đương nhiên phải do người trong giang hồ tự giải quyết. Trẫm sẽ không hỏi nhiều. Nhớ kỹ lời này, trẫm, chỉ cần kết quả!

Trẫm đã thành lập xong tổng bộ Trấn Võ Đường, nay trong Yên Kinh Thần, các ngươi lúc nào cũng có thể khai phủ. Mọi chuyện cụ thể ra sao do các ngươi tự bàn bạc. Hai vị đều là người thông minh, ta tin các ngươi hẳn biết nên hợp tác ra sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK