Viên Không Thành lắc đầu nói: “Các ngươi ấy, làm việc quá cực đoan, như vậy không tốt.
Phật môn hùng bá Tây Vực, Đạo môn xưng tôn Bắc Vực, vì sao Ma đạo ta lại không thể lên làm đệ nhất ở Bắc Vực?
Không chỉ vì Thiên Ma Cung ta và Cực Lạc Ma Cung đấu đá lẫn nhau, mà còn vì chúng ta làm việc không lưu lại đường sống, khiến cho tán tu và người của các môn phái khác không chịu giao tiếp với chúng ta.
Hơn nữa các ngươi thật sự cho rằng tên Sở Hưu kia là loại đơn giản à? trong thời gian hai ba năm làm khách khanh cho Hoàng Thiên Các, đối phương đã khuấy động Đông Vực tới trời long đất lở. Hầu như tất cả các sự kiện lớn ở Đông Vực mấy năm qua đều có liên quan tới hắn. Người như vậy, không đơn giản.
Hơn nữa vừa rồi khi Nhan Bi Phong định ra tay với hắn, các ngươi có thấy gương mặt hắn bối rối hay tuyệt vọng gì không?
Không có, không có một chút nào. Cho dù là đối mặt với cường giả cảnh giới Võ Tiên ngũ trọng thiên. Hiển nhiên hắn đang tự tin mình có thể trốn thoát.
Cho nên phải nhớ kỹ, trước khi tin chắc trăm phần trăm, đừng luôn miệng hô đánh hô giết, làm việc phải ổn thỏa một chút.”
Đệ tử kia vội vàng nói: “Vâng, cung chủ, thuộc hạ xin ghi nhớ.”
Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Ngoài ra, ta chỉ là phó cung chủ Thiên Ma Cung, không phải cung chủ. Chớ có gọi sai kẻo người khác nắm được nhược điểm. Quản cho tốt cái miệng của mình, cần biết, họa từ miệng mà ra!”
...
Ở một phía khác của động thiên phúc địa, Lục Giang Hà bĩu môi sau lưng Sở Hưu: “Này, không phải ngươi định đem truyền thừa mà giáo chủ lưu lại đi trao đổi với bọn chúng đấy chứ? Tuy tên kia luôn cười tủm tỉm, nhưng không phải loại tốt lành gì đâu.”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên ta biết hắn không phải loại tốt lành gì rồi, võ giả Ma đạo, có ai là người tốt?
Truyền thừa là vật chết, người là sống, ta phải nghĩ kỹ về chuyện này mới được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Giang Hà không truy hỏi tiếp.
Chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, trong toàn bộ Côn Luân Ma Giáo chỉ có mình Sở Hưu mới có quyền quyết định. Dù sao y mới là truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, là giáo chủ.
Sau chuyện Nhan Bi Phong, Sở Hưu cũng chú ý hơn, mở linh giác tới mức lớn nhất, đề phòng người của Cực Lạc Ma Cung.
Chuyện y cần làm là tìm ra hạch tâm chống đỡ động thiên phúc địa này chứ
không phải phân cao thấp với người của Cực Lạc Ma Cung.
Nhưng động thiên phúc địa này đúng là quá rộng lớn, lớn tới mức vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Y và Lục Giang Hà, hai người dùng tốc độ nhanh nhất đi suốt một canh giờ mà chưa tới điểm cuối cùng, chỉ thấy một ngọn núi trông như bàn tay khổng lồ, chất liệu kiên cố, có thể dùng để bày trận.
Nhìn hình dạng ngọn núi kia, Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới điều gì, y lẩm bẩm: “Hình như ta biết tòa động thiên phúc địa này được hình thành như thế nào rồi.”
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Động thiên phúc địa là động thiên phúc địa, còn có thể là thế nào?”
Sở Hưu không để ý tới Lục Giang Hà mà quay đầu nhanh chóng chạy theo phía ngược lại. Sau khi chạy gần hai canh giờ, rốt cuộc cũng thấy một ngọn núi nhỏ hình hình bàn tay, hình dạng giống hệt.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Nơi này vốn không phải động thiên phúc địa mà là nơi mai táng của một ma thần thượng cổ!”
Liên tưởng tới hình dạng ngôi mộ bên ngoài động thiên phúc địa này, cùng với đủ loại dị tượng bên trong động thiên phúc địa, hai ngọn núi nhỏ hình bàn tay; Sở Hưu đã có thể xác nhận nơi này là vị trí mai táng của một ma thần thượng cổ, là phần mộ do hắn tự mình xây dựng.
Lục Giang Hà không phải kẻ ngu, vừa nghe đã hiểu.
Nhưng sau đó sắc mặt hắn lại trở nên kỳ quái.
Nếu trong động thiên phúc địa này an táng một ma thần thượng cổ, vậy thứ mà đám người Chiến Võ Thần Tông tranh giành, cái thứ khó miêu tả đó, không lẽ là cái ấy của ma thần Thượng Cổ?
Không biết đám người đó mà biết chân tướng thì tâm trạng sẽ ra sao.
Chưa ai từng thấy ma thần thượng cổ còn sống, đương nhiên cũng chưa ai thấy xác chết.
Trong phần mộ này chứa thân thể ma thần, nhưng theo thời gian trôi qua nó đã hòa làm một thể cùng động thiên phúc địa này, trở thành ngọn núi như sắt thép.
Còn thứ chống đỡ toàn bộ động thiên phúc địa này cũng là thứ quan trọng nhất trong thân thể ma thần, không phải ở đầu thì là ở trái tim.
Biết được vị trí hai tay của ma thần, Sở Hưu cũng đoán được vị trí trái tim và đầu của ma thần. Y không hề dừng lại, lập tức dẫn Lục Giang Hà lên đường.
Sở Hưu và Lục Giang Hà đoán ra vị trí đầu và trái tim của ma thần nhưng lại không biết với tốc độ và linh giác cường đại của Võ Tiên, đã có người tìm ra vị trí này từ lâu.
Đó là một ngọn núi nhỏ nhô lên, hình dạng như một cái đầu lâu khổng lồ nhưng lại có ba con mắt lờ mờ.
Nơi đáng lẽ là đôi mắt bình thường đã bị phong hóa thành hai vết lõm lớn, nhưng con mắt dọc ở chính giữa lại như bảo thạch, tỏa sáng chói mắt, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Lúc này có hai người đang đứng trước con mắt dọc đó, một là lão già lôi thôi, chính là môn chủ Đại Thiên Môn, Càn Khôn Vạn Pháp - Đào Tiềm Minh, một thì lưng đeo trường kiếm, thần sắc hờ hững, chính là một trong Tam Đại Kiếm Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, Thanh Lê Kiếm Tôn - Mộ Bạch Sương.
Lúc này hai người đang đứng trước con mắt dọc, nhưng không ai định ra tay, Đào Tiềm Minh thậm chí không có chút địch ý nào.
Vì Đào Tiềm Minh biết chênh lệch giữa hắn và Mộ Bạch Sương là rất lớn.
Một người tứ trọng thiên, một người thất trọng thiên. Hơn nữa đám kiếm điên của Thiên Hạ Kiếm Tông đều có chiến lực kinh người, nổi tiếng cường đại trong cùng cấp bậc.
Còn Đại Thiên Môn của hắn có không ít bí pháp. Hắn cũng có danh hiệu Càn Khôn Vạn Pháp, tuy không khoa trương tới mức có một vạn môn bí pháp nhưng cũng không ít.
Chẳng qua bí pháp là bí pháp, thứ thật sự có tác dụng chỉ có vài chiêu. Thứ này không phải càng nhiều càng tốt, như Trần Thanh Đế chỉ có đôi tay sắt mà đánh khắp thiên hạ, cùng cấp độ vẫn khó có ai địch nổi.
Bản lĩnh giữ nhà của Đại Thiên Môn bọn họ vẫn là bày trận, luyện khí, luyện đan, thậm chí nghiên cứu đủ thứ ly kỳ cổ quái, về mặt chiến lực cũng không mạnh hơn võ giả cùng cấp độ.
Đào Tiềm Minh chắp tay với Mộ Bạch Sương nói: “Thanh Lê Kiếm Tôn, thứ này là do mắt dọc của ma thần thượng cổ biến thành, là nơi hội tụ của lực lượng, chắc chắn nó cực kỳ quý giá.
Như vậy, Đại Thiên Môn ta nguyện chế tạo ba thanh thần binh cực phẩm cho Thiên Hạ Kiếm Tông, vật liệu cũng do chúng ta đưa ra, dùng thứ này để đổi lấy con mắt. Chẳng hay Thanh Lê Kiếm Tôn có thể tặng cho lão già ta không?”
Tuy thứ này là bảo vật, nhưng hầu hết các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều dựa vào một thanh kiếm đánh khắp thiên hạ. Đối với bọn họ, đúng là thứ này không có nhiều tác dụng.
Còn ba thanh thần kiếm cực phẩm lại là thật, hắn cũng bỏ vốn lớn, tin rằng Mộ Bạch Sương sẽ đáp ứng.
Nhưng Mộ Bạch Sương lại không trả lời Đào Tiềm Minh, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đào chưởng môn, ngươi có thấy thực lực của Đông Vực hiện giờ không?”
Chương 1657 Mưa gió hỗn loạn, đại chiến sắp tới
Đào Tiềm Minh sửng sốt, sao lại dính tới Đông Vực? Hắn vô thức gật đầu nói: “Thấy rồi, sao vậy?”
Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Ngày trước khi tới Đại La Thiên, đông tây nam bắc tứ vực, trong đó Nam Vực ta là kém nhất.
Còn bây giờ Nam Vực ta có kiếm tông, Ma đạo, thể tu Chiến Võ Thần Tông, còn có Đại Thiên Môn đại diện cho nhánh tạp gia, không ai kém cạnh. Ngược lại Đông Vực nội đấu liên miên, lại gặp Hàn Giang Thành quật khởi, thế lực đã không lớn bằng lúc trước.
Cách phân chia bốn vực là từ vạn năm trước, hiện giờ đã qua vạn năm. Quy củ này liệu có nên thay đổi hay không?”
Đào Tiềm Minh nghe vậy cả kinh.
Đám người Thiên Hạ Kiếm Tông này không phải chỉ là khổ tu sĩ chuyên tu kiếm đạo, ngược lại ai cũng điên cuồng nóng vội.
Nghe nói trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, đám người Thiên Hạ Kiếm Tông từng lạnh lùng lừa giết đệ tử nhà mình, chỉ lưu lại tinh nhuệ đi vào Đại La Thiên.
Tuy hành động này rất lý trí, nhưng là lý trí tới máu lạnh.
Những năm gần đây Thiên Hạ Kiếm Tông đã dần dần có uy thế của đệ nhất tông môn Nam Vực, tất cả đều là nhờ trường kiếm trong tay bọn họ giết ra.
Còn Đại Thiên Môn thật ra chỉ quật khởi sau khi tới Đại La Thiên, không phải tông môn được truyền thừa từ thời thượng cổ.
Cho nên Đào Tiềm Minh cũng không hiểu nhiều về cách phân chia lợi ích vạn năm trước, hắn chỉ thận trọng hỏi: “Ý của Thanh Lê Kiếm Tôn là?”
Gương mặt Mộ Bạch Sương vẫn không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lẽo không hề che giấu: “Ý của ta là dùng con mắt của ma thần này làm mồi nhử, nhân cơ hội này đánh trọng thương thậm chí giết chết vị cường giả đệ nhất Đông Vực, Phương Ứng Long của Lăng Tiêu Tông!”
Đào Tiềm Minh bị câu này của Mộ Bạch Sương làm cho giật nảy mình.
Hắn không nhịn được hạ giọng nói: “Ngươi định làm gì? Gây tranh chấp chém giết giữa hai vực hay sao?
Tuy trước mắt bọn họ đang đối địch, nhưng đoạt bảo là đoạt bảo,, giết người là giết người, đây là hai chuyện khác nhau.
Mộ Bạch Sương vẫn mặt không biểu cảm nói: “Tranh chấp chém giết giữa hai vực? Không không không, thế lực hai bên ngang nhau mới là chém giết, bây giờ Nam Vực mạnh hơn Đông Vực, phải là cướp đoạt mới đúng.
Ngoài ra, Đào chưởng môn, đừng quên Đại La Thần Cung sẽ mở, đây là chuyện liên quan tới tương lai của đại phái chúng ta.
Đại La Thần Cung chỉ chứa được chừng đó người, lúc đầu muốn vào Đại La Thần Cung cũng phải rút thăm, về sau thì thành giao đấu trên lôi đài, nhưng mấy lần gần nhất đã thành chém giết đánh đấm hỗn loạn rồi!
Tuy chém giết này vẫn được khống chế trong phạm vi nhất định, nhưng loại trật tự mong manh đó còn giữ được bao lâu, ai mà biết được.
Giết bây giờ cũng là giết, về sau giết cũng là giết. Hiện giờ làm suy yếu lực lượng của Đông Vực, sao lại không được?
Một vạn năm, Đại La Thiên đã bình tĩnh quá lâu, không phải Thiên Hạ Kiếm Tông ta muốn làm dấy lên mưa gió, mà toàn bộ Đại La Thiên, đông tây nam bắc bốn vực vốn đã bị bao phủ trong mưa gió vô tận rồi.”
Nghe Mộ Bạch Sương nói vậy, thân thể Đào Tiềm Minh bỗng thấy khó chịu, vặn vẹo một chút.
Hắn cũng là cường giả Võ Tiên, cũng là chưởng môn một đại phái đỉnh phong, đương nhiên cũng cảm giác được chuyện này.
Thời gian một vạn năm quá lâu, trật tự từ vạn năm trước có thể kiên trì được tới giờ đã là rất khó khăn rồi.
Trên thực tế một vạn năm trước mọi người vừa tới Đại La Thiên, được phân chia ra đông tây nam bắc tứ vực, tự xử lý chuyện của mình, làm gì có thời gian để ý tới người khác?
Cho nên khi đó các đại tông môn ở Đại La Thiên rất ít khi giao lưu.
Còn bây giờ, tuy cũng rất ít người thống lĩnh một tông môn quét ngang bốn vực, nhưng số võ giả đi lại rèn luyện khắp Đại La Thiên cũng không ít. Ngoài ra còn có các thực lực như Đại Thiên Môn, Hàn Giang Thành quật khởi, thật ra trật tự của Đại La Thiên đã khác với vạn năm trước.
Nhưng Đào Tiềm Minh không ngờ là chuyện này lại diễn ra trên người mình.
Đào Tiềm Minh suy nghĩ cả nửa ngày rồi thở dài nói: “Thanh Lê Kiếm Tôn định làm thế nào?”
Hắn là người của Nam Vực, loại tranh chấp liên quan tới bốn vực như vậy, hắn không đứng về phía Nam Vực thì đứng về phía ai?
Mộ Bạch Sương lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, không cần âm mưu gì, ta không am hiểu cái đó.
Người đến thì cầm kiếm giết người thôi. Đào chưởng môn phụ trách ở bên cạnh giúp ta giết người là được.”
Đào Tiềm Minh nhếch miệng, quả nhiên đơn giản thô bạo, đúng là phong cách của Thiên Hạ Kiếm Tông.
Nhưng chuyện khiến Đào Tiềm Minh bất ngờ là ý định của Mộ Bạch Sương còn đơn giản thô bạo hơn cả tưởng tượng của hắn.
Hắn vốn định phối hợp với Mộ Bạch Sương mai phục ở một bên đánh lén, kết quả Mộ Bạch Sương lại ngang nhiên đứng đó, cũng không đoạt lấy con mắt kia, lẳng lặng chờ Phương Ứng Long đến.
Đối với kiếm khách như Mộ Bạch Sương, lợi ích dã tâm là phần thưởng của kẻ thắng chứ không phải thứ hắn theo đuổi.
Đương nhiên điều này cần có thực lực rất mạnh, nếu không ngươi bị kẻ khác lừa đến chết, ngươi cũng chẳng biết đi đâu nói lý.
Khi Phương Ứng Long đến đây, lập tức chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này.
Con mắt dọc vừa nhìn là biết không phải vật phàm lơ lửng giữa không trung, còn Mộ Bạch Sương và Đào Tiềm Minh thì đứng bên cạnh, không hề cướp đoạt, như đang chờ điều gì đó.
Phương Ứng Long kinh ngạc nói: “Nơi này có trận pháp cường đại bảo hộ à?”
Mộ Bạch Sương nhìn về phía Phương Ứng Long, lạnh nhạt nói: “Phương tông chủ muốn thứ này à?”
“Đương nhiên muốn.” Phương Ứng Long vô thức đáp.
Mộ Bạch Sương gật đầu nói: “Được lắm, thứ này, ta cũng muốn.”
Dứt lời, thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng xanh trong tay Mộ Bạch Sương đã rời vỏ, chớp mắt sau tiếng kiếm ngâm đã vang vọng khắp nơi.
Hào quang kiếm mang màu xanh vặn vẹo thế giới, quận trưởng của vạn vật như đều mất hiệu lực dưới kiếm mang này.
“Thanh Lê Kiếm Giới!”
Phương Ứng Long giật nảy mình, loại lĩnh vực tựa lĩnh vực mà không phải lĩnh vực này chính là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Mộ Bạch Sương, kết quả vừa gặp mặt hắn đã lập tức thi triển, rốt cuộc hắn định làm gì?
Phương Ứng Long không kịp suy nghĩ, cửu long gầm thét quanh người, định chống lại Thanh Lê Kiếm Giới.
Đúng lúc này, Đào Tiềm Minh lại hai tay niết ấn quyết, bày trận giữa không trung. Hào quang trận đạo vàng kim rực rỡ ngăn cản liên hệ giữa Phương Ứng Long và thiên địa này.
Hai người này xuất thủ tạo ra động tĩnh và uy thế rất lớn, Phương Ứng Long có thể cảm giác được đối phương định giết chết mình!
“Mộ Bạch Sương! Nam Vực các ngươi điên rồi sao? Đoạt bảo thôi, các ngươi lại đánh thật?”
Mộ Bạch Sương không nói gì, nhưng Thanh Lê Kiếm Giới chống đỡ một thế giới, vô số kiếm mang từ trên không trút xuống, chém lên cửu long quanh người Phương Ứng Long.
Hai người đều dốc hết sức ra tay, tuy Phương Ứng Long không biết vì sao nhưng hắn sẽ không bó tay chịu trói.
Giao thủ kịch liệt liên tiếp nổ ra, chấn động vang vọng khắp động thiên phúc địa.
Khi Sở Hưu tới nơi, chỉ thấy cảnh tượng hỗn chiến.
Không chỉ có ba người Phương Ứng Long, Lệnh Hồ Tiên Sơn của Lăng Tiêu Tông cũng tới, Xung Thu Thủy cũng gia nhập.
Còn bên phía Nam Vực có Tư Không Già La của Chiến Võ Thần Tông, đám người hỗn chiến ối loạn. Nhiều cường giả cảnh giới Võ Tiên chiến đấu như vậy chẳng khác nào muốn phá hủy toàn bộ động thiên phúc địa, uy thế cực kỳ khủng khiếp.
Lục Giang Hà trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ nhà nó, đám người Đại La Thiên này sao nóng tính vậy, đoạt bảo mà thôi, sao ai nấy đều liều mạng như bị cướp vợ vậy?”
Chương 1658 Ta muốn tất! 1
Cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ, uy thế cường đại tới mức Sở Hưu không dám tới gần.
Nhưng Sở Hưu quan sát nửa ngày, lại đột nhiên nói: “Đi, hạt nhân của động thiên phúc địa không ở nơi này.”
Lục Giang Hà kinh ngạc chỉ con mắt dọc kia nói: “Thứ này nổi bật như vậy còn không phải hạt nhân à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hạt nhân là thứ có thể chống đỡ cả một thế giới, thứ này tuy nổi bật, lực lượng cũng không yếu nhưng bản thân nó lại quá yếu ớt, không khéo dư âm giao thủ của mấy cường giả cảnh giới Võ Tiên này cũng có thế phá nát nó!”
Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp dẫn Lục Giang Hà tới vị trí trái tim của thân thể ma thần.
Vị trí trái tim của thân thể ma thần không hóa thành bảo bối nổi bật như con mắt dọc kia.
Nơi này chỉ có một ngọn núi nhỏ, sâu trong núi là một luồng lực lượng khí huyết cường đại mà mơ hồ, thậm chí có thể nghe thấy một số âm thanh đều đặn.
Trong số võ giả các phái tiến vào động thiên phúc địa, trừ cảnh giới Võ Tiên ra, hầu hết những người còn lại đều tập trung ở đây, tranh giành nhau khu vực này. Đương nhiên chủ yếu là tranh đoạt giữa Nam Vực và Đông Vực.
Nếu so sánh về số lượng, võ giả bên Đông Vực nhân số quá ít, đã rơi xuống hạ phong.
Tuy bên phía Lăng Tiêu Tông có vài trưởng lão cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây, nhưng vẫn do Hiên Viên Vô Song cầm đầu.
Tuy trong trận đánh cược võ đạo, hắn bị Lã Phụng Tiên đánh trọng thương, nhưng tu vi cơ thể của hắn không yếu, lúc này đã hồi phục xong, hơn nữa chiến lực còn có tiến bộ.
Lúc này hắn vừa cầm Phương Thiên Họa Kích ngăn cản đám võ giả Nam Vực, vừa nổi giận mắng chửi các võ giả Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim: “Rác rưởi! Các ngươi không biết đường chống cự hay sao? Xung Thu Thủy không có mặt, chẳng lẽ Hoàng Thiên Các chỉ có lũ ô hợp các ngươi à?”
Gương mặt Lục Tam Kim lộ vẻ giận dữ đáp: “Hiên Viên Vô Song, ngươi nghĩ mình là cái quái gì mà đòi chỉ huy Hoàng Thiên Các ta?
Liên tục thua dưới tay Sở huynh và Lã huynh, sao nào, ngươi còn không đã nghiền muốn tiếp chiêu với ta à?”
Thấy bên Đông Vực bắt đầu nội đấu, võ giả Nam Vực đều lộ vẻ giễu cợt.
Tuy động thiên phúc địa xuất hiện tương đối gần Đông Vực, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Nam Vực bọn họ.
Nhưng ngay lúc này, một luồng khí tức còn cường đại hơn hàng lâm, Sở Hưu xuất hiện trên không trung, quanh người là ma khí bừng bừng, xộc thẳng tới chân trời, khuấy động nguyên khí sương máu, có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Lục Tam Kim kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn rất ít khi thấy Sở Hưu nghênh ngang như vậy.
Nhìn mọi người ở đây một hồi, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị đều tới rất sớm, nhưng xin lỗi, thứ này, ta muốn!”
Trước khi lộ diện, Sở Hưu đã vận Thiên Tử Vọng Khí Thuật và linh giác tới cực hạn. Y lập tức nhận ra trong ngọn núi nhỏ kia dưỡng dục trái tim ma thần thượng cổ.
Hơn nữa điểm ly kỳ nhất là bên ngoài trái tim đã hóa đá nhưng phần chính giữa lại hóa thành tinh thạch. Hơn nữa trong đó còn có sinh cơ mơ hồ lan tỏa, kết nối với thế giới này.
Căn nguyên của sương máu trong động thiên phúc địa này chính là ở đây. Nơi này chính là khu vực trung tâm của toàn bộ động thiên phúc địa, hủy diệt nó thì tòa động thiên phúc địa này cũng bị hủy theo.
Cho nên lúc này Sở Hưu có nghênh ngang hay không cũng không quan trọng, vì xét kỹ ra, tất cả mọi người ở đây đều là ‘kẻ địch’ của y.
Cực Lạc Ma Cung có một võ giả Thiên Địa Thông Huyền, không phải thuộc hạ của Minh Huyền Vũ mà được Nhan Bi Phong dẫn tới.
Hắn chưa từng thấy Sở Hưu ra tay, lúc này nghe vậy không khỏi cười lạnh nói: “Võ giả Đông Vực các ngươi thực lực không được nhưng khẩu khí không nhỏ, tưởng hiện giờ vẫn là vạn năm trước sao?”
Trong số võ giả Nam Vực ở đây chỉ có võ giả của Chiến Võ Thần Tông từng thấy Sở Hưu xuất thủ, hắn hạ giọng truyền âm nói: “Phương huynh, đừng xem thường tên Sở Hưu này, lúc trước ta đã thấy hắn xuất thủ, hoàn toàn áp đảo người của Cực Lạc Ma Cung các ngươi...” Mẹ kiếp!”
Võ giả của Chiến Võ Thần Tông vừa nói được nửa câu, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, phong mang cường đại biến mất trong lưỡi đao, đột nhiên chém xuống dưới đất. Toàn bộ khu vực như gặp động đất.
Một khắc sau, đao mang vô tận đã bay lên từ dưới chân võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, cũng tiện đó ngắt lời võ giả Chiến Võ Thần Tông, khiến hắn vô thức né tránh.
Võ giả Cực Lạc Ma Cung hoảng sợ, tay niết ấn quyết, ma khí lạnh lẽo lượn vòng quanh người hắn, hóa thành lĩnh vực, trong lĩnh vực ma khí, ma vụ hóa thành ác quỷ gào thét, lượn lờ quanh người hắn.
Xem ra võ giả Cực Lạc Ma Cung này chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Sở Hưu vừa ra tay đã trực tiếp sử dụng lĩnh vực, đó là vì lĩnh vực của hắn rất cường đại, cái tên Thần Vực không phải là khoa trương mà là dung nhập toàn
bộ võ đạo của y, diễn hóa thành lĩnh vực chí cường.
Còn võ giả Cực Lạc Ma Cung này sử dụng lĩnh vực chỉ đơn giản là vô thức sử dụng loại thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình.
Trong lĩnh vực, ác quỷ do ma khí hóa thành hấp thu lực lượng đao mang, công pháp của Cực Lạc Ma Cung cũng có chút năng lực, trước khi đao mang tới người đã thôn tính sạch sẽ.
Nhưng không đợi võ giả kia thở phào một hơi, thân hình Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn, Thần Vực mở rộng, bao phủ triệt để lĩnh vực của hắn.
Chỉ trong chớp mắt âm dương nghịch chuyển, ngũ hành điên đảo, tất cả mọi quy tắc thiên địa đều bị Thần Vực xóa tan, không đến một giây sau, lĩnh vực kia đã bị tiêu diệt.
Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia hoảng sợ, thân hình hơi động, sương máu ngưng tụ quanh người, không ngờ lại hóa thành một con huyết long lượn vòng, khuấy động lực lượng quy tắc, định thoát khỏi Thần Vực của Sở Hưu.
Nhưng không đợi hắn hành động, xuất hiện trước mặt hắn lại là một phật ấn khổng lồ!
Ánh sáng Đại Nhật Như Lai nở rộ, phật quang thánh khiết lan tỏa trong Đại La Thiên đầy sương máu, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thần thánh, thậm chí còn có tiếng phật âm phạn xướng mơ hồ vang trọng trong đá lòng mọi người.
Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia đã gần như phát điên.
Rõ ràng lúc tên Sở Hưu này xuất hiện mang theo ma khí hung ác, thậm chí xuất thủ cũng tàn nhẫn tới cực điểm, không chút nương tay, sao bây giờ còn sử dụng cả công pháp Phật môn?
Ma đầu dùng Phật pháp, kết quả uy thế còn cường đại như vậy, đúng là khiến người ta không cách nào hiểu nổi.
Đại Nhật Như Lai Ấn ầm ầm đánh xuống, võ giả Cực Lạc Ma Cung kia bộc phát sương máu quanh người, huyết long cũng bị phá tan, bản thân hắn cũng bị đánh tới hộc máu, rơi xuống một bên.
“Các ngươi còn chờ cái gì? Bỏ mặc tên này ra oai trước mặt võ giả Nam Vực chúng ta hay sao?” Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia vừa hộc máu vừa quát lên chói tai.
Chương 1659 Ta muốn tất! 2
Đây là tranh chấp giữa hai vực, những người khác đang bị Sở Hưu chấn nhiếp, đánh cho ngây ngẩn, lúc này thấy Sở Hưu phách lối như vậy, ai nấy lao nhao hừ lạnh, trực tiếp tiến tới.
Lần này Lục Tam Kim không cần phải bảo, trực tiếp dẫn người đi theo Lục Giang Hà, bảo vệ bên cạnh Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Lục huynh, thứ này rất hữu dụng đối với tu vi của ta hiện tại, có thể nhường ta không?”
Lục Tam Kim sửng sốt nói thẳng: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các bọn hắn, quan trọng nhất là thực lực của Sở Hưu cao như vậy, y đã mở miệng, cho dù là Xung Thu Thủy cũng sẽ cân nhắc, càng không nói tới Lục Tam Kim vốn luôn cho rằng mình nợ ân tình của Sở Hưu.
Một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngăn trước mặt Sở Hưu, kiếm khí trong tay như sương khói, kiếm mang sắc bén như tê thiên liệt địa, chém ra một khoảng thế giới.
Trên đỉnh đầu Sở Hưu, một võ giả Đại Thiên Môn tay không bày trận, chỉ trong giây lát đã bố trí xong một tòa Ngũ Hành trận pháp, theo sát kiếm khí của Thiên Hạ Kiếm Tông, bao vây xung quanh Sở Hưu.
Cực Lạc Ma Cung thế lớn, khoảng hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, một người bị trọng thương, một người cười lạnh lấy ra một cây cờ lớn dựng thẳng dưới đất. Chớp mắt sau gió cuốn mây tan, ma khí ngút trời, ngưng tụ thành một ma tướng cầm binh khí đánh về phía Sở Hưu!
Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia từng thấy Sở Hưu xuất thủ nên khá e ngại y, lúc này chứng kiến tất cả võ giả Nam Vực đều đã ra tay, hắn cũng cắn răng lao về phía Sở Hưu.
Chỉ trong chớp mắt, bốn cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cùng tấn công Sở Hưu, ngay cả Lục Tam Kim cũng nghiêm nghị hẳn lên.
Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bên Lăng Tiêu Tông định tới tiếp viện, Hiên Viên Vô Song lại vung tay lên ngăn cản hắn.
“Vô Song, đây là tranh chấp giữa Đông Vực và Nam Vực, chúng ta không thể trơ mắt nhìn đối phương bại trận được. Đến lúc đó Nam Vực sẽ nhắm vào chúng ta.”
Lăng Tiêu Tông đều biết ân oán giữa Sở Hưu và Hiên Viên Vô Song, hắn còn tưởng Hiên Viên Vô Song định bỏ đá xuống giếng.
Hiên Viên Vô Song trầm giọng nói: “Lâm sư thúc yên tâm, ta tự có phân tấc.”
Dứt lời, Hiên Viên Vô Song quát lớn với Sở Hưu: “Sở Hưu! Muốn ta giúp ngươi cũng được, sau khi thành công Lăng Tiêu Tông ta và Hoàng Thiên Các chia đều bảo vật ở nơi này, không quá đáng chứ?”
Tuy Hiên Viên Vô Song cuồng ngạo nhưng hắn cũng biết phân tấc.
Hắn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông trong tương lai, nếu cứ hành động theo cảm tính của mình, tuy không đến mức khiến Lăng Tiêu Tông từ bỏ hắn nhưng chắc chắn sẽ suy nghĩ, rốt cuộc để hắn làm người thừa kế có phù hợp hay không. Dù sao trong Lăng Tiêu Tông không phải chỉ có mình hắn là đệ tử trẻ tuổi có hy vọng đột phá cảnh giới Võ Tiên.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là không quá đáng, nhưng ta muốn hết, không thể chia đều.”
“Sở Hưu, ngươi muốn chết à!”
Ánh mắt Hiên Viên Vô Song lóe lên vẻ lạnh lùng, nói với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Lăng Tiêu Tông: “Lâm sư thúc, ngươi cũng thấy đấy, rõ ràng là Sở Hưu này không muốn hợp tác với Lăng Tiêu Tông ta. Lát nữa chúng ta không cần ra tay, đợi hắn và võ giả Nam Vực liều mạng lưỡng bại câu thương rồi tùy tình hình mà xuất thủ!”
Thấy Sở Hưu đã giao thủ với võ giả Nam Vực, Lâm sư thúc kia cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám người trẻ tuổi này đúng là thiếu cái nhìn về đại cục, hắn cũng có thể nhận ra Hiên Viên Vô Song vẫn oán hận Sở Hưu, còn Sở Hưu kia không ngờ tới lúc này rồi mà còn muốn ăn mảnh, đúng là không thể nói lý.
Bốn võ giả Nam Vực tấn công, lúc này Lục Tam Kim cũng không nhịn được, chỉ thấy bất đắc dĩ.
Theo hắn thấy, Sở huynh đúng là tự tin quá mức, trong thời điểm này nếu lá mặt lá trái với Lăng Tiêu Tông, để Lăng Tiêu Tông ra tay, bọn họ còn có sức đánh một trận.
Kết quả hiện tại Lăng Tiêu Tông ở bên cạnh quan sát, bọn họ lại phải chịu áp lực nặng nề.
“Lão Lục, giúp ta ngăn cản cái gã của Cực Lạc Ma Cung.” Sở Hưu trầm giọng nói.
Võ giả Cực Lạc Ma Cung khả năng chiến đấu chính diện chưa biết ra sao nhưng thủ đoạn quỷ dị thì tầng tầng lớp lớp, rất đáng ghét.
Ví dụ như lúc trước giết giao thủ với Minh Huyền Vũ, rõ ràng là mình áp đảo đối phương nhưng vẫn để đối phương chạy trốn.
Chỉ nói một câu thôi, kiếm của võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đã tới trước mặt.
Phá Trận Tử sắc bén cực hạn chém ra, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm dung hợp đao ý Phá Tự Quyết, một đao này sắc bén tới mức đủ để xé rách tất cả lực lượng quy tắc, hai bên va chạm lập tức bộc phát ra luồng phong mang cực hạn.
“Cấm!”
Lúc này võ giả Đại Thiên Môn lại niết ấn quyết, ngay khoảnh khắc Sở Hưu xuất đao, trận pháp lập tức khóa chặt lại.
Thật ra võ giả Nam Vực này lúc bình thường không hề liên thủ đối địch, thậm chí hai bên còn có một chút mâu thuẫn.
Nhưng mọi người đều là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù là võ giả của Đại Thiên Môn chủ yếu nghiên cứu tạp gia trận đạo nhưng cũng thân kinh bách chiến, lúc này phối hợp tuy không đến mức hoàn mỹ nhưng cũng có thể tìm đúng vị trí của mình, không có sơ hở.
Thần Vực khai mở quanh người Sở Hưu, trong lĩnh vực sương mù mông lung, ngũ hành điên đảo rối loạn, gần như chỉ chớp mắt sau trận pháp mà võ giả Đại Thiên Môn bố trí đã bắt đầu sụp đổ!
Võ giả Đại Thiên Môn kia lập tức biến sắc, đây là lĩnh vực quái gì vậy? Thậm chí lực lượng trong đó đã hoàn toàn thoát khỏi quy tắc thiên địa của thế giới này.
Lúc này võ giả của Chiến Võ Thần Tông cũng xuất quyền theo sát phía sau!
Võ giả Chiến Võ Thần Tông tu luyện cơ thể, am hiểu chém giết cận chiến.
Võ giả Chiến Võ Thần Tông này có tu vi thân thể ngang với Sở Hưu khi tu luyện chân hỏa luyện thể. Thậm chí trên thân thể của hắn lấp lóe từng tầng ánh kim, không sợ thần binh chém lên, không sợ lực lượng Thần Vực của Sở Hưu xâm lấn, một quyền đánh ra như long trời lở đất!
Một khắc sau, lực lượng quanh người Sở Hưu lại đột nhiên co rút lại.
Tất cả lực lượng xung quanh, kiếm khí của võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông, lực lượng trận pháp của võ giả Đại Thiên Môn, còn có làn sương máu mang khí huyết sát cường đại xung quanh, tất cả đều bị Sở Hưu hấp thu sạch sẽ!
Thần hình y lập tức phình to, chỉ trong giây lát đã hóa thành ma thần cao mấy trăm trượng.
Ngay khoảnh khắc thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Sở Hưu như sinh ra liên hệ kỳ diệu nào đó cùng động thiên phúc địa này, không ngờ lại xuất hiện một luồng rung động, những làn sương máu kia chủ động tràn vào người Sở Hưu, khiến thân hình y lại cao thêm mười trượng.
Nhưng Sở Hưu không kịp suy nghĩ, y đấm ra một quyền, lực lượng cực hạn đó lập tức mang tới lực lượng càng cường đại, khiến cho phương viên trăm trượng đều bị lực lượng này đè ép triệt để, phát ra một tiếng nổ vang!
Khoảnh khắc này, võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông, võ giả Đại Thiên Môn, thậm chí bọn Lục Giang Hà cũng nhanh chóng thối lui.
Võ giả Chiến Võ Thần Tông đứng mũi chịu sào kinh hãi vô cùng, trong lòng đầy hối hận.
Chương 1660 Đánh đâu thắng đó
Trong số những người ở đây, chỉ có hắn từng thấy Sở Hưu xuất thủ, cũng biết thực lực của Sở Hưu, cho nên cực kỳ e ngại Sở Hưu.
Nhưng hắn cũng không ngờ, cho dù như vậy hắn vẫn đánh giá thấp Sở Hưu. Với lực lượng của quyền vừa rồi, liệu ai có thể cản nổi? Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thi triển thần thông, đúng là ức hiếp người khác!
Võ giả Chiến Võ Thần Tông nổi giận gầm lên một tiếng, không thể lo nghĩ quá nhiều, dồn tất cả lực lượng xung quanh mình vào một tay. Lực lượng khí huyết ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một pháp tướng ma thần sau lưng hắn, uy thế cũng cực kỳ bất phàm.
Chỉ có điều pháp tướng hư ảo va chạm với Pháp Thiên Tượng Địa thực thể, pháp tướng lập tức vỡ nát, chiến giáp trên người võ giả Chiến Võ Thần Tông kia thậm chí không kiên trì được một giây đã phát ra tiếng rạn nứt, sau đó bừng sáng, vỡ nát hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng bị luồng sức mạnh hùng hồn này làm cho vỡ vụn, từ cánh tay đến bả vai trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu!
Dưới Pháp Thiên Tượng Địa, võ giả Chiến Võ Thần Tông kia trực tiếp bị đánh bay như con búp bê vải rách nát, toàn thân đầy vết máu, không rõ sống chết.
“Thứ nhất!”
Sở Hưu thần sắc không hề thay đổi, thân hình nhìn về phía võ giả Đại Thiên Môn lơ lửng giữa không trung, không mang theo sát ý nhưng lại khiến võ giả Đại Thiên Môn kia lạnh toát từ đáy lòng đến đỉnh đầu.
Nửa bước Võ Tiên thì sao? Huyết Hà lão tổ cũng chết trong tay y.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong thì sao? Minh Huyền Vũ cũng bị y truy sát như chó mất chủ.
Tuy Sở Hưu không cách nào làm được như Trần Thanh Đế, vừa đột phá đã có thể áp đảo hoàn toàn võ giả cùng cấp, nhưng y cũng không hề kém.
Y là phân hồn của Độc Cô Duy Ngã, hiện tại y cũng hiểu sự tồn tại của mình là rất đặc biệt, sau đó y còn được Thiên Hồn truyền thụ võ đạo.
Có thể nói cả Đại La Thiên và hạ giới, không ai có tài nguyên phong phú như y.
Trong tình huống đó, nếu Sở Hưu còn chưa thể tung hoành trong cùng cấp bậc, vậy y lấy gì ra đấu với Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên? Tắm rửa sạch sẽ rồi cởi sạch đồ chờ người ta hấp thu dung hợp đi.
Sở Hưu thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình như quả đạn pháo nhảy lên không trung, trực tiếp xuất đao chém về phía võ giả Đại Thiên Môn.
Võ giả Đại Thiên Môn kia kêu lên một tiếng kỳ quái, hai tay lấp lóe ánh sáng, từng trận bàn được ném ra, chớp mắt đã hóa thành đại trận nghênh tiếp Sở Hưu đang lao tới.
Nhưng còn chưa hết, võ giả Đại Thiên Môn kia lại ném ra một đống con rối cơ quan cùng với đủ thứ cạm bẫy, ánh sáng bảy màu lập tức bao phủ, tất cả đều nhắm vào Sở Hưu.
Đại Thiên Môn am hiểu nhất là những thứ linh tinh như vậy, nhưng lúc này dốc hết vốn liếng trút ra, uy thế cực kỳ kinh người.
Cùng lúc đó, võ giả của Thiên Hạ Kiếm Tông sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không quan tâm Sở Hưu vừa đấm một quyền phế bỏ một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Kiếm trảm nhật nguyệt, kiếm khí cực hạn ngưng tụ trên mũi kiếm.
Đó là kiếm khí thuần khiết nhất, cũng là kiếm khi cực hạn,không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, có thể phá vỡ hư không, chém tan hết thảy!
Kể cả kiếm khách của Thiên Hạ Kiếm Tông cũng không mấy ai ngưng tụ được kiếm khí thuần túy đến vậy.
Cho nên kiếm này phát sau mà tới trước, kiếm khí chưa tới, kiếm ý đã tới.
Nhưng một khắc sau, sắc mặt vốn bình tĩnh lại đột nhiên thay đổi.
Dưới chiêu kiếm này, thân hình Sở Hưu nhấp nhô như gợn sóng rồi vỡ vụn.
“Ảo thuật! Là ảo thuật!” Hắn vô thức quát khẽ.
“Giờ mới phát hiện? Muộn rồi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, thân hình y đã xuất hiện ở sau lưng võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia từ lúc nào không biết.
Đao mang vô tận bao phủ lấy hắn, xé tan thiên địa, đao ý cường đại đủ phá hủy hết thảy, có lẽ kém thuần túy hơn kiếm ý của đối thủ nhưng lại mang theo ý cảnh sắc bén cực hạn và cuồng bạo phá hủy!
Thân ở trong đao mang vô tận chém xuống, trên trời dưới đất, khắp nơi đều là đao mang sắc bén tới cực hạn.
Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia nổi giận gầm lên một tiếng, từng luồng khí huyết tỏa ra quanh người. Những khí huyết đó ngưng tụ thành kiếm ý, bám lấy quanh người hắn, khiến thân thể hắn như một thanh huyết kiếm sắc bén vừa rời vỏ.
Lấy thân hóa kiếm!
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại thi triển Phá Trận Tử, nhưng lần này y không biến hóa toàn bộ thân thể thành thân thể ma thần mà điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí, ngưng tụ trong một cánh tay của mình, khiến nó phình to cả trăm trượng. Một bàn tay ầm ầm đập xuống, tựa như trời sụp, trực tiếp đập bay võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia!
Kiếm thế vỡ vụn, võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông tuy không chết nhưng cũng trọng thương, không còn sinh khí, chỉ sót lại nửa hơi.
“Thứ hai!”
Sở Hưu lúc lắc vai, không ngờ cánh tay phải lại nổi lên từng vệt huyết văn,
chuyện này khiến y cau mày.
Thi triển Pháp Thiên Tượng Địa nhiều lần như vậy, Sở Hưu đã có thể khống chế thức thần thông này tới mức tự nhiên. Cho nên y còn muốn thử nghiệm, chỉ dùng Pháp Thiên Tượng Địa biến hóa một bộ phận, có lẽ như vậy tiêu hao sẽ nhỏ hơn. Dù sao với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y chỉ có thể thi triển Phá Trận Tử đánh được ba đến năm quyền. Đây đã là cực hạn, đánh thêm sẽ tổn hại tới bản nguyên.
Nhưng sát ý tưởng thì hay, cũng đúng là tiết kiệm được không ít lực lượng, nhưng thân thể của Sở Hưu lại không chịu nổi.
Con người là một chỉnh thể, lực lượng hội tụ toàn thân và chỉ hội tụ trên một cánh tay là hai chuyện khác nhau.
Ngẩng đầu nhìn võ giả Đại Thiên Môn kia, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi là thứ ba!”
Võ giả Đại Thiên Môn kia run rẩy, mang theo đống đồ linh tinh của mình trực tiếp quay người bỏ trốn.
Hắn là trưởng lão trong Đại Thiên Môn, trong Nam Vực cũng coi là người có tiếng tăm có số má, nhưng xưa nay chưa từng thấy ai kinh khủng như Sở Hưu.
Giao chiến với kẻ này, ngươi không thể thả lỏng dù chỉ một giây. Chỉ cần sai một bước thôi, kết cục chờ đợi ngươi không phải chết cũng là tàn phế!
Vô địch trong cùng cấp độ, kẻ này đã không phải người hắn có thể đối đầu.
Bất luận là tên kiếm điên của Thiên Hạ Kiếm Tông, hay gã cao to cơ bắp của Chiến Võ Thần Tông, ai cũng mạnh hơn hắn. Bây giờ bọn họ đều bị phế bỏ, mình còn đánh cái gì nữa?
Nhìn võ giả Đại Thiên Môn kia chạy trốn, Sở Hưu nheo mắt, cong cánh tay thành kéo cung, thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn. Chỉ trong chớp mắt năm mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đồng thời bắn ra, nhắm vào võ giả Đại Thiên Môn, lập tức khiến đối phương hú lên quái dị, bỏ trốn càng điên cuồng.
Năm mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn còn không giết được một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng đối phương đã sợ vỡ mật, Sở Hưu cũng không muốn đuổi giết.
Y tới để cướp hạt nhân, không phải để giết người, y cũng chưa giết tới đỏ cả mắt.
Nhưng khi Sở Hưu quay đầu lại nhìn về phía võ giả Cực Lạc Ma Cung đang giao đấu với Lục Giang Hà và Lục Tam Kim, ánh mắt hắn không khỏi lóe lên sát ý.