Khi tin tức Sở Hưu đã chết lan truyền khắp giang hồ, phản ứng của tất cả mọi người đều là không thể tin nổi.
Sở Hưu kia gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, tự xưng Ma Chủ, khiến cho toàn bộ giang hồ Chính đạo đều bất lực, lại chết đi như vậy à?
Hơn nữa Sở Hưu ‘chết’ còn có điểm không minh bạch.
Mọi người không nói rõ chi tiết trong không gian tại Lê Thành, vì sự tình khá phức tạp, dính tới quá nhiều bí mật thượng cổ.
Cường giả cỡ Rama và Hư Từ biết mấy chuyện này cũng không sao, nhưng những võ giả khác mà biết sẽ gây ra càng nhiều phiền phức.
Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nguyên nhân sâu xa hơn là vì ngay cả bọn họ cũng không biết rốt cuộc Sở Hưu chết ra sao.
Tuy cuối cùng Sở Hưu bị nhấn chìm trong không gian sụp đổ, nhưng nếu trước đó không có bảy mũi tên máu quỷ dị kia, chắc chắn Sở Hưu sẽ không xảy ra chuyện, không khéo lúc này y còn mang đống đồ của Độc Cô Duy Ngã về Côn Luân Ma Giáo kiểm kê thành quả.
Cho nên vấn đề mấu chốt bây giờ là, rốt cuộc ai là người bắn ra bảy mũi tên máu kia?
Trên giang hồ, số người Sở Hưu kết thù kết oán quá nhiều, số người muốn đẩy y vào chỗ chết cũng nhiều tới mức không đếm xuể.
Nhưng lực lượng của bảy mũi tên máu kia quá cường đại, lại quá quỷ dị. Trên giang hồ người có lực lượng cường đại như vậy lại có thù oán với Sở Hưu, rất dễ tìm.
Môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Đương nhiên điều này cũng chẳng quan trọng, không có ai tới kiểm chứng Quân Vô Thần.
Sở Hưu đã chết đương nhiên tốt hơn Sở Hưu còn sống.
Một đại ma đầu chết đi như vậy là chuyện tốt cho toàn bộ giang hồ.
Cho nên sau khi biết tin Sở Hưu đã chết, hầu như toàn bộ giang hồ đều hoan hô vang dội, trong đó cũng che giấu một số chuyện khác.
Ví dụ như Cái Bang cũng hoan hô, rốt cuộc vị bang chủ mất tích mấy chục năm của bọn họ đã trở về, bọn họ cũng không bị người ta coi là lũ ăn mày thối tha nữa.
Lúc này trên đỉnh Côn Luân Sơn, trong Côn Luân Ma Giáo vừa xây lại, hầu như tất cả giới cao tầng của Côn Luân Ma Giáo đều tập trung ở đây, thần sắc không thể tin nổi.
Côn Luân Ma Giáo vừa thành lập, vừa ép lui liên minh Chính đạo, lúc này đang trong thời đỉnh phong, không chừng tương lai còn tái hiện uy thế của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Kết quả bây giờ Sở Hưu đã chết, vị Ma Chủ của Côn Luân Ma Giáo đã không còn, nói đùa gì vậy?
Tin tức này vừa được đưa về, nội bộ của Côn Luân Ma Giáo đã có vẻ bất ổn.
Những đệ tử mới gia nhập còn dễ bàn, bọn họ không có thực lực. Côn Luân Ma Giáo không phải chỗ bọn họ thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Khó giải quyết nhất vẫn là đám người từng trong nhánh Ẩn Ma như Tần Triều Tiên và Du Ma Nhai.
Bọn họ vốn là nửa bức ép mới ra nhập dưới trướng Sở Hưu. Giờ Sở Hưu đã chết, khó mà đảm bảo bọn họ có tâm tư khác hay không.
Tần Triều Tiên ho khan một tiếng nói: “Chư vị, trước mắt Sở đại nhân đã qua đời, liệu chúng ta có nên...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Lục Giang Hà ngắt lời.
“Ai nói Sở Hưu đã chết?”
Tần Triều Tiên sửng sốt: “Trên giang hồ đều nói vậy, hơn nữa chẳng phải lúc đó các ngươi cũng chứng kiến cảnh tượng đấy à?”
Lục Giang Hà hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta không thấy Sở Hưu đã chết, chúng ta chỉ chưa thấy Sở Hưu đi ra khỏi không gian đó mà thôi.”
Tần Triều Tiên cười khổ nói: “Chuyện này chẳng giống nhau à?”
“Đương nhiên không giống rồi!”
Lục Giang Hà lạnh lùng nói: “Trong cơ thể Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan, ma đan bất diệt, chân linh bất tử, luôn giữ được một luồng sinh cơ.”
Du Ma Nhai ở bên cạnh nói: “Nhưng Bất Diệt Ma Đan không phải bất diệt thật sự. Đây là lực lượng của đường hầm nối liền hai thế giới sụp đổ, chân linh cũng khó mà chống nổi. Cho dù để Chung Thần Tú và Quân Vô Thần thế chỗ, không khéo họ cũng chẳng gánh được.”
“Bọn họ không gánh được không nghĩa là tên Sở Hưu kia không gánh được!”
Lục Giang Hà quét mắt qua đám người, từng luồng khí huyết sát lan tỏa quanh người, uy áp nặng nề tản ra, hắn lạnh lùng nói: “Có sóng to gió lớn cỡ nào mà Thánh giáo ta chưa từng trải qua? Tên Sở Hưu kia cũng chết đâu phải một hai lần, dù sao ta cũng không tin hắn đã chết.
Tất cả im lặng cho ta, lúc này ai dám phản bội, đừng trách bản tọa không nể tình!
Các ngươi biết năm xưa Thánh giáo ta xử lý phản đồ như thế nào không? Phế bỏ võ công kinh mạch, treo trên cột cờ trước Long Quan Môn phơi khô ba ngày rồi ném đi nuôi chó hoang!”
Lục Giang Hà không còn vẻ thiếu đứng đắn lúc thường, lời nói cũng tỏa ra mùi máu tươi, không ai dám nghĩ hắn nói dối.
Lúc này mọi người mới nhớ tuy lúc trước vị này không đáng tin cậy nhưng hắn vẫn là người mạnh nhất trong tất cả các đường chủ Côn Luân Ma Giáo
năm xưa. Trong các võ giả cùng cấp bậc trước mặt, người có thể sánh vai với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí hắn từng quen biết với cường giả trong truyền thuyết Ninh Huyền Cơ.
Năm xưa khi Huyết Ma Đường theo Côn Luân Ma Giáo chinh chiến thiên hạ, Huyết Thần Ma Công của hắn chính là dùng máu tươi của các cường giả năm trăm năm trước tế luyện thành!
Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ thấy Lục Giang Hà trấn áp đám người, không khỏi thở phào một tiếng.
Tuy trước đây bọn họ đều cảm thấy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng bây giờ nhìn lại người duy nhất có thể trấn áp tình cảnh này chỉ có Lục Giang Hà.
Dù sao Mai Khinh Liên cũng là nữ nhân, trước kia khi Sở Hưu còn ở đây, mọi người biết cô là thân tín của Sở Hưu, cho nên rất nể mặt cô.
Còn Chử Vô Kỵ thì dù sao thực lực và kinh nghiệm còn kém, để Ngụy lão tới làm còn được, nhưng Chử Vô Kỵ hoàn toàn không có tư cách đứng lên trấn áp tình cảnh này.
Những người khác như Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng là bằng hữu của Sở Hưu, tuy bọn họ tuyệt đối không phản bội nhưng cũng không có căn cơ trong Côn Luân Ma Giáo, lời nói không có trọng lượng.
Sau khi Lục Giang Hà mở miệng, Thương Thiên Lương cũng trầm giọng nói: “Thương Thành gia nhập vào Côn Luân Ma Giáo, mọi người có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Đừng nói không ai tận mắt chứng kiến Sở Hưu đã chết, cho dù tiểu tử Sở Hưu có chết thật đi nữa, chẳng lẽ các ngươi tính giải thể à?”
Có vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương mở miệng tuyên bố thái độ, mọi người ở đây không ai dám lên tiếng.
Xét theo thực lực, không ai hơn được Thương Thiên Lương.
Sở Hưu đã chết, vốn mọi người còn tưởng Thương Thiên Lương sẽ tách ra tự lập, nhưng Thương Thiên Lương sẽ không làm việc thiển cận như vậy.
Người trong Thương Thành đều được đưa ra ngoài, đừng nói Sở Hưu không còn ở đây, cho dù Sở Hưu có còn cũng không thể uy hiếp được hắn.
Nhưng suốt thời gian vừa qua, Thương Thiên Lương theo Sở Hưu đánh đông dẹp bắc, chiến với bên này, đánh với bên kia, lợi ích của hắn đã sớm thắt chặt vào Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo.
Chương 1452 Tâm tư thay đổi 2
Trong mắt những người giang hồ khác, hắn là người của Sở Hưu, nếu lúc này Thương Thiên Lương lại thoát ly Côn Luân tự lập môn hộ, tuy chính hắn không cần lo lắng điều gì nhưng toàn bộ Thương Thành sẽ bị chèn ép.
Địa vị của Thương Thành hiện giờ đã không khác biệt gì so với những tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước.
Cho dù tên của ngươi không phải Côn Luân Ma Giáo, nhưng người khác vẫn coi ngươi là một thành viên của Côn Luân Ma Giáo, lúc giết chóc cũng chẳng hề nhân nhượng.
Lúc này Lục Giang Hà lại đột nhiên thấy Viên Cát đại sư nhìn phải nhìn trái trong đám người.
Hắn trực tiếp đi tới xách Viên Cát đại sư ra, mặt mày dữ tợn nói: ”Chẳng phải ngươi nhận được truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn à? Vừa hay, tính giúp ta xem tên Sở Hưu kia hung cát ra sao?”
Viên Cát đại sư vẻ mặt như đưa đám nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên ta phải tính trước rồi, nhưng không có chút kết quả nào.
Trên người Sở đại nhân có nhân quả, dùng phép bói toàn bình thường không thể tính được điều gì. Chỉ có dùng những thứ cực kỳ thân cận mới tra được chút manh mối.”
Lục Giang Hà gãi đầu nói: “Cần phải thân cận cỡ nào?”
Viên Cát đại sư nói: “Phải rất gần người, thậm chí phải có liên hệ nhân quả nhất định với Sở đại nhân mới được.”
Nghe Viên Cát đại sư nói vậy, Lục Giang Hà càng gãi đầu gãi tai.
Đi đâu tìm thứ này bây giờ? Cũng có quần áo của Sở Hưu đấy, nhưng thứ này thì có liên hệ nhân quả gì chứ?
Lúc này Mai Khinh Liên lại đứng ra nói: “Hình như ta có một món đồ như vậy.”
Lục Giang Hà nhìn Mai Khinh Liên bằng ánh mắt hết sức quái dị.
Thứ này mà ngươi cũng có, rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và Sở Hưu thân cận tới mức nào?
Mai Khinh Liên tức giận trừng mắt lườm hắn: “Ngươi nghĩ đi đâu thế? Đây là thứ ta bảo quản giúp Sở Hưu mà thôi, có lẽ chính hắn cũng quên mất rồi.”
Trong lúc đang nói, Mai Khinh Liên trực tiếp lấy ra vài mảnh vỡ binh khí, mọi người đều thấy quen mắt, hóa ra mà binh khí của Sở Hưu khi xưa, Thiên Ma Vũ.
Trong trận chiến ở Huyễn Hư Lục Cảnh, Thiên Ma Vũ đã vỡ vụn. Lúc trước Sở Hưu giả chết, mảnh vỡ của Thiên Ma Vũ vốn được đám người như thế nào mang đi, định lưu lại để tưởng niệm. Nhưng sau này Sở Hưu trở về, trong tay cũng có thần binh mới nên quên bẵng mất Thiên Ma Vũ, ngược lại Mai Khinh
Liên vẫn luôn cất giữ.
Thực ra thanh đao này là thứ đi theo Sở Hưu lâu nhất, hơn nữa còn do Sở Hưu tự tay rèn ra, đương nhiên là thân cận tới không thể thân cận hơn.
Hơn nữa Thiên Ma Vũ theo Sở Hưu chém giết trên giang hồ đã lâu, nhân quả cũng sâu tới không thể sâu hơn.
Hai mắt Viên Cát đại sư sáng rực lên: “Nếu có nó chắc không còn vấn đề gì nữa.”
Nói đoạn, Viên Cát đại sư bắt đầu bố trí trận pháp, dùng toàn lực thôi diễn.
Trình độ bói toán của hắn vốn đã là cấp bậc đại sư, sau này nhận được truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, tuy chưa thể sánh vai đám người Hư Tĩnh nhưng cũng không kém quá xa.
Nhưng cho dù có dốc toàn lực thôi diễn, hắn cũng không thể tìm được bóng dáng của Sở Hưu, thậm chí không thấy được hư ảnh mơ hồ.
Nửa ngày sau, trên đầu Viên Cát đại sư đã đổ mồ hôi, hắn thở dài một tiếng nói: “Lục đường chủ, ta đã cố gắng hết sức rồi. Cho dù có dùng Thiên Ma Vũ suy tính ta cũng không tìm được chút dấu vết nào của Sở đại nhân. Ngài ấy, đã không còn trên thế giới này.”
Lục Giang Hà xách hắn lên, con mắt trợn lớn như chuông đồng: “Ngươi nói cái gì? Cầm truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn mà bói ra một kết quả cứt chó như vậy à?”
Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Lục đường chủ đừng kích động, tuy ta không bói được tung tích của Sở đại nhân nhưng ta cũng không bói ra sinh tử của Sở đại nhân.
Sinh tử là dễ bói nhất, sống là sống, chết là chết.
Nhưng hiển nhiên trạng thái hiện tại của Sở đại nhân đã vượt ngoài năng lực của ta. Dù sao chắc chắn ngài ấy sẽ không chết dễ dàng như vậy.”
Tổng kết lại kết quả bói toán của Viên Cát đại sư thì chỉ có hai chữ: vớ vẩn.
Nhưng vớ vẩn cũng tốt, ít nhất cũng giúp Côn Luân Ma Giáo tạm thời yên tâm.
Tuy bọn họ không biết tình hình của Sở Hưu hiện tại, nhưng chỉ cần một ngày chưa xác nhận đã chết, vậy thì còn cơ hội.
Cũng như Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, rõ ràng đã năm trăm không xuất hiện trên giang hồ, rõ ràng chín thành chín mọi người trên giang hồ đều cho rằng bọn họ đã chết, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn không dám bỏ bọn họ ra khỏi Chí Tôn Bảng, xem tình hình hiện tại thì còn có thể treo ở đấy thêm năm trăm năm.
Đương nhiên Sở Hưu không thể so sánh với Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, nhưng sự ương ngạnh của y cũng rất nổi tiếng trên giang hồ.
Đã bao lần người khác cho rằng y không thể chống nổi, kết quả y vẫn lật bàn khi đang bị ép vào đường cùng.
Thậm chí lần ở Huyễn Hư Lục Cảnh, y đã tan xương nát thịt ngay trước mặt mọi người, nhưng vẫn ngoan cường xuất hiện lần nữa. Lần này kết quả ra sao, không ai dám nói trước.
Thương Thiên Lương nhìn về phương xa, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Thật ra bây giờ ta không lo về tên Sở Hưu kia.
Tiểu tử kia sống hay chết tự có số mệnh của hắn, chúng ta muốn quản cũng không quản được.
Nhưng bây giờ Côn Luân này đúng là khó sống.
Đừng quên chúng tới Côn Luân ra sao, là nhờ lừa dối.
Khi tiểu tử Sở Hưu kia còn ở đây thì dễ rồi, bây giờ hắn không còn, khó mà đảm bảo liệu có người nào ngứa mắt với việc chúng ta chiếm cứ Côn Luân hay không. Ví dụ như Thiên Môn, lại ví dụ như... rất nhiều người khác.”
Nghe câu này, mọi người ở đây trong lòng cũng trầm xuống.
Giới cao tầng của Côn Luân Ma Giáo đều biết chuyện về Chung Thần Tú.
Chung Thần Tú có thể bảo hộ bọn họ nhất thời nhưng không thể bảo vệ một đời.
Sở Hưu lợi dụng Chung Thần Tú hù dọa toàn bộ mọi người trên giang hồ, vốn tưởng Côn Luân Ma Giáo có thể nhân cơ hội này phát triển ồ ạt trên giang hồ, không ngờ còn chưa bắt đầu phát triển thì người dẫn đầu đã không còn, tình hình rất khó xử.
Cho nên bọn họ cũng không dám cam đoan, liệu có người tới gây chuyện lần nữa không?
Nếu vẫn là quy mô như lần trước, vậy bọn họ có thể tắm rửa đi ngủ, đừng nghĩ Côn Luân với không Côn Luân gì nữa, về tránh lánh nạn thôi.
Mọi người ôm cảm xúc này suốt hai tháng, trên giang hồ tin tức về cái chết của Sở Hưu cũng nhạt dần.
Thiếu đi một vài người thì thế gian vẫn vận chuyển như thường, khi Sở Hưu còn sống, y có bế quan mấy tháng thì vẫn có người bàn tán về y. Bây giờ y chết, lời đồn đại trên giang hồ chỉ kéo dài có hai tháng.
Mỗi ngày trên giang hồ lại có chuyện mới mẻ phát sinh, chuyện về Sở Hưu đã không có gì mới.
Nhưng càng khiến đám người Thương Thiên Lương cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa là Thiên Môn cách Côn Luân Ma Giáo gần như vậy nhưng không tới gây chuyện.
Bọn họ lại không biết lúc này Quân Vô Thần còn đang bế quan dưỡng thương. Gần đây thời gian mà hắn bế quan dưỡng thương còn nhiều hơn tất cả thời gian hắn bế quan dưỡng thương trong quá khứ.
Chương 1453 Ảnh hưởng từ ‘cái chết’ của Sở Hưu
Nói chính xác hơn, từ khi Quân Vô Thần trở thành môn chủ Thiên Môn, chỉ có hai người khiến hắn bị thương.
Một là Chung Thần Tú, hai là lần này.
Hắn cũng bị ấn ký của Độc Cô Duy Ngã dọa sợ, cũng không hiểu nổi rốt cuộc nhân quả trên người Sở Hưu là cái gì. Cho nên trước khi bế quan hắn đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai xuống núi, càng không thể gây xung đột với Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng Thiên Môn không có hành động chứ bên võ lâm Chính đạo lại có người muốn lên Côn Luân Sơn.
Sau khi Sở Hưu ‘đã chết’ thật ra giang hồ cũng yên bình hơn nhiều.
Sở Hưu đã không còn nên các thế lực của Côn Luân Ma Giáo, một số thì yên ổn trên Côn Luân Sơn, một số thì ẩn nấp khiêm nhượng hơn trong địa bàn của mình.
Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng vậy, sau khi luyện hóa ma chủng, lại chứng kiến cảnh tượng Chung Thần Tú xuất thủ, Dạ Thiều Nam đã có lĩnh ngộ cho nên cũng đi bế quan, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo vô cùng kín tiếng.
Trong hoàn cảnh này, đại đa số người trong Chính đạo đều cho rằng thời kỳ phục hưng của Ma đạo chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Tuy xuất hiện một kẻ khó đối phó và có lực uy hiếp cực lớn như Sở Hưu, nhưng thực tế chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng cũng chẳng gây ra sóng gió gì.
Cho nên mấy thế lực vốn duy trì trung lập như Thương Thủy Doanh thị và Ngũ Đại Kiếm Phái đều không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, đó là uy hiếp, nhưng Sở Hưu không còn, bọn họ cũng không để đám dư nghiệt Ma đạo trên Côn Luân Sơn vào trong mắt.
Cho dù có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương, còn có đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước là Lục Giang Hà, nhưng theo bọn họ thấy, uy hiếp của bọn họ còn không lớn bằng Sở Hưu.
Cho nên sau khi Sở Hưu đã chết, bọn họ định im lặng theo dõi tình hình, có thể chèn ép nhưng không nên ép đối phương tới mức chó cùng rứt giậu. Dù sao thực lực của bọn họ cũng không kém.
Hơn nữa ảnh hưởng của Chung Thần Tú vẫn còn, tuy Sở Hưu đã chết nhưng bọn họ không biết rốt cuộc thái độ của Chung Thần Tú đối với Côn Luân Ma Giáo hiện tại ra sao.
Cho nên sau cái chết của Sở Hưu, liên minh Chính đạo do Lăng Vân Tử xây dựng chỉ còn trên danh nghĩa.
Trước đó bọn họ liên thủ là để đối phó với Sở Hưu, bây giờ uy hiếp lớn nhất đã không còn, thế thì liên minh làm gì, đấu đá lẫn nhau chắc?
Thậm chí ngay cả người cầm đầu là Lăng Vân Tử cũng không muốn ra tay lần nữa.
Bao năm qua Thuần Dương Đạo Môn đã đấu đá với Sở Hưu nhiều lần, mỗi lần đều chịu thiệt, mất đi quá nhiều môn hạ đệ tử.
Trước mắt uy hiếp lớn nhất là Sở Hưu đã không còn, hắn cũng không muốn lên Côn Luân Sơn liều mạng với Côn Luân Ma Giáo. Lại liều lần nữa, cho dù có giết chết toàn bộ đám người Thương Thiên Lương, Thuần Dương Đạo Môn cũng sẽ tổn thất bao nhiêu người?
Chèn ép Ma đạo thì vẫn phải chèn ép, nhưng chỉ cần như trước đây lấy cùn cắt thịt là đủ, từ từ suy yếu lực lượng của đối phương.
Chỉ khi nào xuất hiện kẻ địch khó đối phó như Sở Hưu mới cần phải liên thủ, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bóp chết mối họa này.
Tuy bọn họ bóp vài lần vẫn thất bại, cái chết của Sở Hưu cũng không liên quan mấy tới bọn họ.
Nhưng quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Sở Hưu đã chết, Thuần Dương Đạo Môn cũng có thể yên tâm phát triển lực lượng của mình.
Hơn nữa cảm nhận của Lăng Vân Tử về Sở Hưu cũng khá phức tạp.
Hắn thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền là nhờ Sở Hưu. Sau đó tâm cảnh bị ảnh hưởng cũng vì Sở Hưu, cuối cùng hắn và Sở Hưu quyết chiến, cũng nghĩ thông, giải khai cố chấp về mặt tâm cảnh, cũng là nhờ Sở Hưu.
Trong lúc bất tri bất giác, nhân quả giữa hắn và Sở Hưu đã tới mức rất sâu, thậm chí có thể nói từ đánh nhau thành ra có tình cảm.
Cũng như hắn đã nói lúc trước, tương lai nếu Sở Hưu có chết, hắn sẽ lưu lại một ngôi mộ phía sau Thuần Dương Đạo Môn cho Sở Hưu, không để thi thể của Sở Hưu bị người khác sỉ nhục, đây là lòng tôn kính đối với kẻ địch.
Chỉ tiếc là bây giờ Sở Hưu đã chết, nhưng chết rất khó hiểu, hơn nữa thi thể cũng chẳng còn.
Thân là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, một đại ma đầu vẫn lạc, hắn nên vỗ tay chúc mừng.
NHưng là kẻ địch, thậm chí là kẻ địch có phần chung chí hướng, hắn cảm thấy cho dù Sở Hưu bị giết trong Chính Ma Đại Chiến còn tốt hơn kết quả hiện tại.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Lăng Vân Tử, thậm chí ngay cả Tịch Vân Tử cũng không biết.
Bầu không khí trong Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ vẫn có phần cuồng nhiệt cực đoan, bọn họ không chấp nhận chuyện chưởng giáo nhà mình lại đồng tình với một đại ma đầu.
Bên phía Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu không phải người tính cách cấp tiến, Thuần Dương Đạo Môn không định ra tay, đương nhiên Lục Trường Lưu cũng
vui vì được thanh tịnh.
Bên phía Thiên Sư Phủ càng như vậy, từ đầu bọn họ đã chẳng có ý định xen vào chuyện này.
Người khác không muốn động thủ nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự lại liên thủ đi tới chân núi Côn Luân Sơn.
Khi không còn uy hiếp, người của Đạo môn cũng quen với cách phát triển thuận theo tự nhiên, nhưng người của giới Phật môn lại nhìn xa hơn.
Sở Hưu chết rồi, Ma Giáo vẫn còn đó.
Trước đây Ma Giáo đã bị chèn ép tới mức chỉ có thể kéo dài hơi tàn, kết quả bọn chúng vẫn có thể lật mình quật khởi, tất cả là nhờ Sở Hưu xuất hiện.
Còn bây giờ Ma Giáo lại chiếm cứ Côn Luân Sơn, có vô số võ giả giang hồ ngang nhiên gia nhập dưới trướng, cơ hội vùng lên lớn hơn trước đó nhiều.
Cho nên lần này tuyệt đối không thể làm như Đạo môn, cho rằng Sở Hưu không còn thì Chính đạo có thể thư giãn, có thể vô âu vô lo.
Tập hợp lực lượng hai phái Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng bọn họ cũng không ảo tưởng sẽ hủy diệt triệt để Côn Luân Ma Giáo.
Có điều giới hạn thấp nhất của bọn họ là một lần nữa phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa!
Côn Luân Ma Giáo tọa lạc phía trên long mạch, Vô Căn Thánh Hỏa bị phong ấn năm trăm năm nên bây giờ tất cả mọi người đều không biết sự khủng khiếp của Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng Bất Không hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện lại biết.
Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo còn trong thời đỉnh phong, Vô Căn Thánh Hỏa là bảo vật quan trọng nhất đối với sự phát triển của tông môn.
Tất cả trận pháp trên Côn Luân Ma Giáo đều được bố trí dựa trên trọng tâm là Vô Căn Thánh Hỏa, chỉ cần thánh hỏa không tắt, trận pháp có thể vận hành liên tục.
Hơn nữa Vô Căn Thánh Hỏa còn có thể dùng vào việc luyện đan rèn binh khí, trước đây tất cả đan dược và binh khí của Côn Luân Ma Giáo đều được luyện chế trong Vô Căn Thánh Hỏa.
Thậm chí lúc trước Độc Cô Duy Ngã còn coi Vô Căn Thánh Hỏa làm trọng tâm, sáng tạo ra một môn công pháp, thành lập riêng một Thánh Hỏa Đường cho đệ tử tu hành.
Tuy Vô Căn Thánh Hỏa khó lòng luyện hóa, nhưng nếu tu luyện theo công pháp của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần thu nạp được một chút lực lượng thôi cũng đủ tạo ra đại lượng võ giả cấp thấp.
Bây giờ Côn Luân Ma Giáo mới được gây dựng lại, còn chưa vận dụng được hết tiềm lực của Vô Căn Thánh Hỏa, cho nên hai đại Phật tông định ra tay phong ấn nó lại.
Hư Từ hỏi Bất Không hòa thượng: “Bất Không đại sư, nghe nói năm xưa Tu Bồ Đề Thiền Viện đã trả giá rất lớn mới có thể phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Với lực lượng của chúng ta hiện giờ, liệu có phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa không?”
Bất Không hòa thượng nhìn lên đỉnh núi Côn Luân Ma Giáo, mỉm cười nói: “Đừng lo, năm xưa chúng ta phải trả giá lớn như vậy mới phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa, là vì khi đó xung quanh Vô Căn Thánh Hỏa được bố trí rất nhiều trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn, đã nối liền với Vô Căn Thánh Hỏa, không cách nào phá trận trước rồi mới phong tỏa. Thế nên mới phải trả giá lớn đến vậy.
Bây giờ những trận pháp đó đã không còn, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.”
Chương 1454 Ngụy Thư Nhai ngăn cơn sóng dữ 1
Trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo, đám người Thương Thiên Lương nghe tin người của hai môn phái Phật tông đã đánh tới cửa, ai nấy đều kinh hãi.
Trước đó khi Sở Hưu còn ở đây, thế trận lớn hơn bây giờ, tuy bọn họ cũng kinh hãi nhưng có Sở Hưu đứng trước chống đỡ, trong lòng như có cột trụ.
Bây giờ tuy có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương trấn thủ, nhưng bọn họ vẫn không mấy tự tin.
Nói thật, không chỉ bọn họ thấy không tự tin, ngay cả Thương Thiên Lương cũng thấy thiếu tự tin.
Hắn từng giao thủ với cả Rama và Hư Từ, kết quả là không đánh được ai.
Bây giờ cả hai vị này đều đến, thậm chí còn có một cường giả năm trăm năm trước là Bất Không hòa thượng, chuyện này khiến Thương Thiên Lương càng thiếu tự tin.
Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể che chở cho người khác trốn thoát.
Tuy bây giờ lợi ích của Thương Thành và Côn Luân Ma Giáo đã gắn kết với nhau, nhưng hắn sẽ không vì một Côn Luân Sơn mà tử chiến với kẻ khác.
Dưới chân Côn Luân Sơn, phật quang hiển hiện, thấy người của hai đại phái Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện lên núi, tất cả võ giả trực hệ trong Ma đạo, kể cả đám người Tần Triều Tiên và Du Ma Nhai từng có tâm tư khác, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tức tối.
Cho dù bọn họ không hoàn toàn tán thành Sở Hưu, không hoàn toàn tán thành Côn Luân Ma Giáo hiện tại, nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử trực hệ trong Ma đạo, tổ tiên năm xưa đều là một phần tử của Côn Luân Ma Giáo. Đối với bọn họ Côn Luân Sơn là nơi hết sức thần thánh.
Kết quả, không phải một hai lần mà là năm lần bảy lượt bị đánh lên Côn Luân Sơn, tuy những lần trước không thành công nhưng cũng là sỉ nhục đối với Ma đạo.
Người của hai đại Phật tông lên núi, Hư Từ thấy trận địa sẵn sàng nghênh chiến của đám người Thương Thiên Lương, không khỏi lắc đầu thở dài nói: “Thương thành chủ, các ngươi cũng biết, Sở Hưu đã chết, các ngươi cũng không thể thủ được ở Côn Luân Sơn, tội gì phải làm bọ ngựa đá xe?”
Thương Thiên Lương cười lạnh nói: “Hòa thượng nhà ngươi nói năng đúng là thú vị, chúng ta là bọ ngựa, vậy các ngươi là xe gì? Xe giấy à?
Muốn diệt Côn Luân, cũng được, ta muốn xem xem rốt cuộc chúng ta là bọ ngựa đá xe hay các ngươi gãy mất mấy cái răng?”
Hư Từ lại lắc đầu nói: “Sở Hưu đã chết, thật ra đây là chuyện tốt, tránh được một kiếp nạn cho giang hồ.
Không phải giang hồ không thể chứa chấp giới Ma đạo các ngươi mà là không thể chứa chấp đám hung đồ Ma đạo mang dã tâm quấy phá điên đảo giang hồ.
Côn Luân Sơn chính là nơi sinh ra dã tâm, Vô Căn Thánh Hỏa cũng là căn nguyên của vạn ác. Cho nên hôm nay chúng ta không muốn giết người, chỉ muốn phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
Chuyện này không có đường nào để thương lượng, giới Phật môn chúng ta đã ra tay, đương nhiên không định tay không trở về.
Chư vị chọn cách né tránh là công đức vô lượng. Nếu nhất quyết chặn đường, chúng ta đành phải... hủy diệt hoàn toàn dã tâm của đám Ma đạo các người!”
Sau khi nói ra câu cuối cùng, quanh người Hư Từ đã tỏa ra phật quang uy nghiêm, cũng là đại biểu cho thái độ của hắn.
Bất Không hòa thượng đứng ra thở dài một tiếng nói: “Vô Căn Thánh Hỏa bị phong ấn năm trăm năm, năm trăm năm qua trên giang hồ cũng không có kiếp nạn gì lớn. Kết quả Vô Căn Thánh Hỏa vừa giải phong đã có nhiều chuyện như vậy, đủ chứng minh nó là căn nguyên của vạn ác.
Năm trăm năm trước lã tăng đã phong ấn nó, đương nhiên lần này cũng do lão tăng làm.
Chẳng qua những người định chặn đường chúng ta năm trăm năm trước, hoặc đã chạy trốn, hoặc đã chết. Các ngươi định làm thế nào?”
Bất Không hòa thượng nhìn xuống đám người Thương Thiên Lương, ánh mắt hết sức bình thản, cứ như một lão hòa thượng bình thường không có gì nguy hiểm.
Nhưng không ai coi hắn là lão hòa thượng bình thường.
Năm trăm năm trước hắn có thể giao thủ với Vô Tâm Ma Tôn mà không chết, còn có thể dẫn dắt Tu Bồ Đề Thiền Viện chinh chiến hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, trong tay Bất Không hòa thượng cũng dính đầy máu tươi của võ giả Ma đạo.
Chỉ trong chớp mắt tất cả uy áp đều giáng xuống người Thương Thiên Lương, hắn thật sự không chịu nổi.
Ngay lúc Thương Thiên Lương định dẫn người rút lui khỏi Côn Luân, cùng lắm là tặng lại Vô Căn Thánh Hỏa cho bọn họ, bên dưới Côn Luân Sơn lại có một luồng ma khí cường đại hiển hiện.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều do dự. Đây là ai? Là Sở Hưu? Nhưng hình như khí tức không đúng.
Chỉ có Chử Vô Kỵ là đoán được điều gì đó, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
“Đám lừa trọc các ngươi nói còn hay hơn hát nhỉ?
Không có dã tâm, tức là người trong ma đạo ngoan ngoãn làm chó cho các ngươi mới là người tốt trong Ma đạo? Đúng là nực cười!”
Sau khi âm thanh kia vang lên, ma khí cường đại quét qua đỉnh núi Côn Luân,
thân hình Ngụy Thư Nhai từ trên trời hạ xuống, khiến mọi người ở đây vui mừng không thôi.
Bây giờ khí tức trên người Ngụy Thư Nhai cường đại ngưng thực, gương mặt thậm chí còn trẻ hơn một chút, tuy trông vẫn như ông lão nhưng tinh khí thần của hắn đã hoàn toàn khác so với lúc trước. Hiển nhiên hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Từ khi Ngụy Thư Nhai bắt đầu luyện hóa Chí Tôn Thần Đan, đã gần một năm rồi hắn chưa xuất quan..
Dù sao Chí Tôn Thần Đan cũng là bảo vật trong truyền thuyết, làm sao luyện hóa, làm sao sử dụng, không ai biết, Ngụy Thư Nhai chỉ có thể tự tìm hiểu.
Nhưng may là một năm nay, rốt cuộc Ngụy Thư Nhai cũng đột phá thành công, trước khi tuổi thọ đến điểm cuối đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau đó tuổi thọ của Ngụy Thư Nhai cũng sẽ tăng thêm.
Còn lúc này đám người Hư Từ đều nhìn Ngụy Thư Nhai với vẻ mặt không thể tin nổi.
Là nhân vật lão thành nhất trong nhánh Ẩn Ma, cũng là người có uy thế lớn nhất, không ít người ở đây từng quen biết Ngụy Thư Nhai, đặc biệt là sau khi Sở Hưu xuất hiện.
Chính vì vậy, bọn họ lại càng quen thuộc với Ngụy Thư Nhai trước kia.
Tuy bọn họ cũng thừa nhận chiến lực và thiên phú của Ngụy Thư Nhai đều không yếu, nhưng tuổi tác của lão đã cao, có thể nói đã đánh mất tư cách bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Nếu người như Ngụy Thư Nhai cũng có thể đột phá, vậy người nên đột phá nhất là những khổ hạnh tăng thế hệ trước của Tu Bồ Đề Thiền Viện và những võ tăng thế hệ trước đã ẩn cư sau núi của Đại Quang Minh Tự.
Kết quả sự thật bày ra trước mắt, như thế nào đã trở thành chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, rốt cuộc lão làm như thế nào?
Hòa thượng Bất Không thở dài một tiếng nói: “Năm trăm trăm trước chúng ta trả giá rất lớn mới phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa, cũng hy sinh không ít đồng đạo. Không ngờ hôm nay vẫn phải giết người.”
Rama không nói gì, nhưng hắn đã chuẩn bị ra tay.
Xưa nay hắn luôn như vậy, luôn làm nhiều hơn nói.
Thấy cảnh này, tất cả võ giả trong Côn Luân Ma Giáo đều đưa mắt nhìn sang Ngụy Thư Nhai.
Đánh hay trốn, tất cả bọn họ đều nghe lệnh Ngụy Thư Nhai. Bây giờ Ngụy Thư Nhai đứng ở đây tương đương với nửa trụ cột, Sở Hưu không có mặt, Ngụy Thư Nhai cũng có thể đỡ được căn nhà này.
Chương 1455 Ngụy Thư Nhai ngăn cơn sóng dữ 2
Toàn bộ võ giả trong giới Ma đạo có ai không biết vị Ngụy Thư Nhai từng hy sinh tất cả vì nhánh Ẩn Ma này?
Cho dù là người có lập trường khác như Tần Triều Tiên và Du Ma Nhai cũng không thể không bội phục Ngụy Thư Nhai.
Còn đối với những người không phải trong nhánh Ẩn Ma nhưng là thân tín của Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai là sư trưởng của Sở Hưu, cũng là vị trưởng bối duy nhất khiến Sở Hưu cung kính, đương nhiên bọn họ cũng phải đối xử cung kính với lão.
Cứ như vậy, cho dù xét theo phương diện nào, Ngụy Thư Nhai cũng có thể ổn định lại lòng người. Cho dù lão không bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hiệu quả cũng tốt hơn Thương Thiên Lương.
“Phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa? Năm trăm năm trước Ma đạo chúng ta suy thoái, không thể ngăn cản các ngươi.
Năm trăm năm qua đi, chẳng lẽ các ngươi còn tưởng giới Ma đạo chúng ta chỉ có thể để mặc cho các ngươi xâm lược hay sao?”
Sau khi dứt lời, trên mặt Ngụy Thư Nhai đã có vô số ma văn huyền bí hiện lên, bao bọc.
Hai tay hắn niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt cột lửa cường đại của Vô Căn Thánh Hỏa đã được Ngụy Thư Nhai dẫn dắt tới người mình. Uy thế vốn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ lại phóng đại, thậm chí tăng tới mức Bất Không hòa thượng không thể nhìn thấu!
Hư Từ và Rama còn đỡ, nhưng lúc này sắc mặt Bất Không hòa thượng vốn đang lạnh nhạt bỗng trở nên nghiêm nghị.
Tiếp dẫn Vô Căn Thánh Hỏa? Đây là thủ đoạn gì?
Vô Căn Thánh Hỏa là một trong những chí bảo quan trọng nhất của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, có thể rèn binh khí, cũng có thể luyện đan, thậm chí rút ra một chút lực lượng để tu luyện.
Nhưng xưa nay hắn chưa từng nghe nói có người có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, ít nhất Tứ Đại Ma Tôn năm xưa đều không làm được.
Vô Căn Thánh Hỏa đản sinh trong long mạch, nói chính xác hơn nó cũng là lực lượng của thiên địa, nhưng là loại lực lượng thiên địa đỉnh phong, vốn không thể khống chế.
Cho nên bây giờ Ngụy Thư Nhai thể hiện chiêu này, rất bất hợp lý.
Lúc này Vô Căn Thánh Hỏa phụ thể, tính cách của Ngụy Thư Nhai cũng như thay đổi hẳn, trở nên nóng nảy. Lão đấm ra một quyền, Vô Căn Thánh Hỏa màu bạc cuốn tới, lực lượng cường đại bao hàm cả lực lượng thiên địa, một tiếng ầm lớn nổ ra, đánh thẳng về phía đám võ giả Phật môn!
“Lui lại phía sau!”
Hư Từ hét lớn, tay tỏa ra phật quang lóng lánh. Ngàn vạn phật quốc sinh ra, mỗi vị phật đều như tụng niệm phật hiệu, chỉ trong chớp mắt tiếng ngâm xướng phật âm hàng lâm, định ngăn cản Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng Vô Căn Thánh Hỏa là lực lượng cỡ nào? Là lực lượng thiên địa thuần túy nhất, thuần túy tới mức hóa thành thực thể.
Lực lượng cường đại đó trực tiếp phá tan ngàn vạn phật quốc của Hư Từ, chỉ để lại dư âm ngâm xướng vang vọng xung quanh.
Một khắc sau, Rama bước lên một bước, dưới chân hiện lên kim lên, mỗi đóa kim liên đều thôn phệ một luồng Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng không giữa được bao lâu đã bị hòa tan.
Bất Không hòa thượng thở dài một tiếng, sau năm trăm năm, Côn Luân Ma Giáo vẫn rất khó đối phó.
Hắn chắp tay trước ngực, phật quang nguyên khí xung quanh không ngừng xao động, phật quang vàng kim chói mắt khiến cả không trung cũng bị nhuộm vàng.
Hơn nữa lúc này phật quang vàng kim kia còn ngưng tụ thành một phật đà khổng lồ lớn tới vài trăm trượng. Điểm kỳ lạ nhất là hình dạng của phật đà này giống hòa thượng Bất Không tới tám phần.
Thực lực mà Ngụy Thư Nhai thể hiện đủ khiến bất cứ ai kinh ngạc.
Ở đây có vài vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, mỗi người đều cất bước từ sơ kỳ, bọn họ đều hiểu thực lực của võ giả vừa bước vào cảnh giới này ra sao.
Với tuổi tác của Ngụy Thư Nhai, bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã khiến bọn họ hết sức kinh ngạc rồi. Nhưng sức chiến đấu này là sao? Đúng là bất hợp lý.
Lấy một địch ba mà còn áp đảo được ba vị cường giả Phật môn, e là thực lực này đã tiếp cận Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo rồi?
Ngụy Thư Nhai tiện tay ngoắc một cái, cột lửa ngập trời bị lão nắm trong tay, như cầm một cây gậy khổng lồ phiên giang đảo hải, ầm ầm đập xuống.
Phật Đà trăm trượng mà Bất Không hòa thượng diễn hóa ra tay niết phật ấn, đối đầu trực diện với một côn này, nhưng dưới lực lượng khủng khiếp đó cũng bắt đầu tan rã.
Hư Từ và Rama ra tay nối tiếp, nhưng một cánh tay khác của Ngụy Thư Nhai lại múa lên, vô số Vô Căn Thánh Hỏa hóa thành mũi tên bắn xuống như phủ kín bầu trời, lực lượng cường đại tới cực hạn, khiến cho Hư Từ và Rama chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.
Hai người đều biến sắc, thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau, ngay cả Bất Không hòa thượng cũng dừng tay rút lui.
Trận chiến này đã không cách nào tiếp diễn.
Thế này không phải là bọn họ giao thủ với Ngụy Thư Nhai mà là chiến đấu với Vô Căn Thánh Hỏa được ngưng tụ từ long mạch.
Vô Căn Thánh Hỏa là lực lượng long mạch của thiên địa hóa thành thực thể, ẩn chứa lực lượng thiên địa hùng vĩ vượt ngoài tưởng tượng của võ giả, một khi sử dụng là không ai chống nổi.
Ngụy Thư Nhai lạnh lùng nói: “Thánh giáo ta đang đối mặt với biến động, bây giờ vốn không muốn gây chuyện.
Nhưng nếu các ngươi tiếp tục chèn ép, Thánh giáo ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng!”
Đám người Hư Từ liếc mắt nhìn nhau, rơi vào đường cùng đành niệm một tiếng phật hiệu rồi không dây dưa, trực tiếp rời khỏi.
Bọn họ đã nhận ra trạng thái của Ngụy Thư Nhai chắc chắn có gì đó không đúng, chắc lão nhận được bí pháp gì đó có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng hiển nhiên, lão chỉ có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn, đi xa một chút là không làm được.
Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần Ngụy Thư Nhai trấn thủ ở đây, bọn họ cũng không thể động tới Côn Luân Ma Giáo, chỉ có cách tạm thời rút lui.
Xuống dưới núi, Hư Từ thở dài một tiếng nói: “Đúng là vận mệnh của giới Ma đạo còn chưa tới đường cùng.”
Vốn dĩ lần này Sở Hưu bỏ mạng, là thời điểm tốt nhất cho bọn họ tấn công Côn Luân Ma Giáo, kết quả hết lần này tới lần khác lại gặp ngay lúc Ngụy Thư Nhai bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy. Đúng là lần này không thể làm gì Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này trên Côn Luân Ma Giáo, thấy Ngụy Thư Nhai tùy tiện bức lui người của hai đại Phật tông, tất cả mọi người đều hoan hô.
Nhưng ngay lúc này thân thể Ngụy Thư Nhai lại lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Chử Vô Kỵ vội vàng tới đỡ Ngụy Thư Nhai hỏi: “Ngụy lão, ngài không sao chứ?”
Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức tuy ta có thể khống chế nhưng lại không gánh nổi lực xung kích từ sức mạnh của nó.”
Nói lại thì lần này Ngụy Thư Nhai có thể bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn có chiến lực cường đại như vậy là nhờ viên Chí Tôn Thần Đan mà Sở Hưu cho lão.
Hiệu quả của viên Chí Tôn Thần Đan kia còn tốt hơn tưởng tượng của mọi người, hơn nữa Thiên Khốc Ma Tôn còn lưu lại nhiều thứ trong đó.