Đám người Mai Khinh Liên không biết là Khang Động Minh xuất hiện ở Trung Nguyên có một phần là nhờ công lao của Hạng Sùng.
Lúc trước Hạng Sùng tới Giang Sơn Các bàn điều kiện, vừa vặn gặp được Khang Động Minh.
Khang Động Minh không phải người của Giang Sơn Các. Nói chính xác hơn hắn là khách khanh của Giang Sơn Các.
Kiếm khách cũng phải ăn cơm, Khang Động Minh cả đời trừ luyện kiếm ra thì không biết gì khác. Vậy các loại tài nguyên tu luyện, kể cả cái vỏ kiếm từ da Phong Sa kia ở đâu ra? Đều là nhờ làm khách khanh cho Giang Sơn Các kiếm được.
Hơn nữa hắn làm khách khanh rất thú vị, chỉ lúc nào hắn không còn đồng nào trên người mới đến Giang Sơn Các làm khách khanh một thời gian, sau khi cầm được một khoản lương tháng nhất định thì lại bỏ đi.
Cho nên Giang Sơn Các cũng cực kỳ bất đắc dĩ với vị khách khanh này, thậm chí ra giá rất cao, chỉ xin Khang Động Minh ở lại lâu dài trong Giang Sơn Các, nhưng đối phương lại trực tiếp cự tuyệt.
Khi Hạng Sùng đi tới Giang Sơn Các vừa vặn gặp được Khang Động Minh. Không biết hắn nói gì mà lừa được Khang Động Minh tới Trung Nguyên, cho nên mới có chuyên Khang Động Minh liên tục khiêu chiến tam đại kiếm phái trên đất Trung Nguyên.
Sở Hưu nheo mắt đánh giá Khang Động Minh, nhưng người này vẫn cái dáng đờ đẫn đó, như suy nghĩ đã bay tới cõi trời nào không hay.
Đây là một kiếm khách cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn thuần túy hơn mấy vị trong đại kiếm phái đương thời.
Năm xưa khi Ngũ Đại Kiếm Phái tranh đoạt vị trí đứng đầu, không ai nhường ai, thậm chí còn gây ra Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến, nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Kết quả bây giờ lại bị một người ngoài lần lượt khiêu chiến, thậm chí còn khiến đối phương thắng được danh tiếng Kiếm Thánh, có thể nói là mất hết thể diện.
Hơn nữa, đối mặt với kết quả này, cả ba môn phái cũng có nỗi khổ khó nói.
Khang Động Minh mở miệng khiêu khiến ngay trước mặt mọi người, chỉ so tài kiếm đạo, không liên quan tới bất cứ lợi ích tông môn gì.
Bằng không, với lực lượng của ba nhà này, muốn giữ một Khang Động Minh chưa tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là chuyện rất đơn giản. Ví dụ như Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành, Kiếm Hồn của Phong Vân Kiếm Trủng vân vân. Bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng đối mặt với lời khiêu chiến đơn thuần về kiếm đạo này, ai dám dùng những thủ đoạn đó đối địch
chính là sỉ nhục kiếm đạo.
Từ sau khi Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành ngã xuống năm trăm năm trước, trên giang hồ không ai xứng với danh xưng Kiếm Thánh.
Còn bây giờ Khang Động Minh được tôn là Đông Hải Kiếm Thánh, tuy còn thêm hai chữ Đông Hải những cũng là lời tán thành của đông đảo cường giả trên giang hồ.
Lúc này Hạng Xung cũng thiếu chút nữa bị bất ngờ này làm cho choáng váng. Hắn vội vàng đi tới trước mặt Khang Động Minh, cung kính thi lễ nói: “Sư phụ.”
Hắn biết Hạng Long có ý gì, hành động này là gây dựng chỗ dựa cho hắn, tích lũy lực lượng.
Trước đó hắn còn lo tuy mình là thái tử nhưng lực lượng bản thân quá yếu, không thể sánh bằng Hạng Lê bồi dưỡng thế lực tới hơn mười năm.
Kết quả chỉ trong chớp mắt Hạng Long đã giúp hắn giải quyết tất cả mọi phiền toái.
Thế lực mà Hạng Lê bồi dưỡng có mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn Khang Động Minh, một vị cường giả đã đánh bại cả tam đại kiếm phái, được tôn làm Đông Hải Kiếm Thánh?
Hạng Long đã quyết định nâng đỡ Hạng Xung lên làm thái tử, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ chuẩn bị tất cả mọi chuyện chu toàn.
Có điều lúc này, đối mặt với lễ bái của thái tử một nước, Khang Động Minh lại chỉ chậm rãi gật đầu, thậm chí không nói một câu, cứ như hắn không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì.
Nhưng Hạng Xung cũng không để ý, có một vị cường giả như vậy làm sư phụ, cho dù hắn chỉ đứng về phía mình thôi thì lực uy hiếp cũng hết sức kinh khủng rồi.
Nói nhiều lời như vậy nên tinh thần Hạng Long có vẻ không chịu nổi, nói một câu bãi triều rất lại được Hàn công công đỡ dậy đi khỏi. Những người khác cũng mang theo tâm tư rời triều.
Những tin tức ngày hôm nay đã quá chấn động, bọn họ cần có thời gian để tiêu hóa.
Trong Trấn Võ Đường, Mai Khinh Liên, Bàng Hổ, còn có Đường Nha, Nhạn Bất Quy... những thành viên cao tầng của Trấn Võ Đường đều có mặt, bầu không khí khá áp lực.
Hôm nay Hạng Long lên triều tuyên bố những chuyện này, thật ra không chỉ là nhắm vào Sở Hưu mà còn nhắm vào giang hồ Bắc Yên, đồng thời bố trí kế sách đối với Đông Tề.
Kiềm chế lẫn nhau, đoạt được thắng lợi trong thời loạn.
Nhưng Trấn Võ Đường của Sở Hưu lại là thế lực chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Dẫn hai nhánh Đạo Phật vào, chắc chắn ba bên sẽ gây ảnh hưởng lên toàn bộ võ lâm Bắc Yên, cho dù ba bên kiềm chế đến mấy cũng vô dụng. Ngay cả Sở Hưu cũng không tin bên mình có thể kiềm chế chứ nói chi tới hai nhánh Đạo Phật.
Thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, Đường Nha cười ha hả nói: “Chư vị nghe ta nói gì, đâu cần nghiêm túc như vậy? Thật ra đây cũng là chuyện tốt, Hạng Long làm vậy chẳng khác nào đẩy đại nhân nhà chúng ta lên sánh ngang với hai nhánh Đạo Phật, đây là vinh hạnh mà.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Đường Nha nói rất chính xác, đúng là không cần nghiêm túc như vậy.
Hạng Long làm vậy thật ra cũng là bị ép tới mức không còn cách nào nên buộc phải dùng chiêu này.
Người hoảng loạn đầu tiên không phải chúng ta mà là Hạng Long mới đúng.
Truyền lệnh xuống, Trấn Võ Đường không cần kinh hãi, trước đây làm thế nào thì giờ cứ làm thế ấy, chỉ cần đề phòng có người âm thầm động thủ là được.”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?” Mai Khinh Liên hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: “Dùng bất biến ứng phó với vạn biến là được. Đi thăm dò xem lúc nào người của Thuần Dương Đạo Môn, Phật môn và Giang Sơn Các vào thành?
E là Hạng Long không còn sức đi nghênh đón, chúng ta thân là nửa chủ nhân của nơi đây, dẫu sao cũng phải tiếp đón khách khứa chứ.”
Mai Khinh Liên gật đầu, có Sở Hưu bố trí nên mọi chuyện đều thuận lợi, buổi họp chưa tới một khắc đồng hồ đã được giải quyết xong.
Thời gian trước Sở Hưu không có mặt ở đây, tuy đám người không tới mức khắc khẩu với nhau nhưng không quyết định chắc chắn được, không biết nên nghe ai.
Mai Khinh Liên có bối phận có thân phận, Bàng Hổ cũng đứng về phía cô nàng, nhưng dù sao cô nàng cũng không thể thay thế Sở Hưu.
Còn đám thủ hạ cũ của Sở Hưu như Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng khá có uy tín, khó mà bảo bọn họ nghe theo chỉ huy của Mai Khinh Liên được.
Bây giờ có cây xương sống Sở Hưu ở đây, chỉ dăm ba câu đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
Mấy ngày sau, trước cửa thành đông của Yên Kinh Thành, Sở Hưu thản nhiên ngồi trên lầu nhìn tướng quân thủ thành toát mồ hôi lạnh bên dưới.
Tuy hắn cũng có tiếng là tướng quân nhưng chỉ là người gác cổng thành, thậm chí còn không bằng một giáo úy nhỏ trong Trấn Quốc Ngũ Quân.
Đương nhiên hắn đã nghe danh đại đô đốc Trấn Võ Đường, phải nói là toàn bộ Bắc Yên này không mấy ai chưa từng nghe danh Sở Hưu, đương nhiên đa
số là hung danh.
Vị đại đô dốc Trấn Võ Đường này không đi giám thị giang hồ lại tới đây cướp việc của hắn, đứng ở cửa thành này cả nửa ngày rồi. Chuyện này khiến hắn chịu áp lực như núi đè.
Chương 1217 Đón khách
“Ngươi có chắc là Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn và Giang Sơn Các sẽ vào thành theo cửa này không?” Sở Hưu hỏi Đường Nha ở bên cạnh.
Đường Nha vội vàng nói: “Đương nhiên, đại nhân ngài có thể nghi ngờ thực lực của ta nhưng không thể nghi ngờ năng lực làm việc của ta.
Ta phải tốn ba bữa rượu hoa mới moi được tin tức này từ tay con nuôi của con nuôi của tổng quản đại nội Hàn công công đấy.
Bây giờ vị bệ hạ kia đâu còn sức tiếp kiến từng nhà một cho nên hắn bố trí bọn họ trong cùng một ngày, mà chắc chắn là đi qua cửa đông.”
Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái: “Con nuôi của con nuôi của thái giám? Vậy chẳng phải vẫn là thái giám à? Ngươi mời thái giám đi uống rượu hoa mà còn dám bảo ta là làm được việc?”
Đường Nha nhún vai một cái nói: “Ai quy định thái giám không thể uống rượu hoa được? Vạn nhất người ta thích kiểu đó thì sao? Tuy hắn không có thứ bên dưới nhưng trên người có bao nhiêu thứ dùng được cơ mà, ví dụ như...”
“im miệng!”
Đường Nha còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu ngắt lời. Y đường đường đại đô đốc Trấn Võ Đường, kiêu hùng Ma đạo danh chấn giang hồ, lại ở đây thảo luận với Đường Nha chuyện một thái giám vào thanh lâu thì làm được gì? Chậc, đúng là sỉ nhục thân phận.
Đúng lúc này lại thấy từ phía xa có từng tốp người đi tới, ánh mắt Sở Hưu lập tức tập trung theo hướng đó. Đường Nha cũng thu lại vẻ cười đùa cợt nhả, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Người của Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn và Giang Sơn Các đã đến!
Lần này Thuần Dương Đạo Môn có hai người dẫn đầu, một là Tịch Vân Tử, một là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nhưng tướng mạo có phần hung ác.
Căn cơ của Thuần Dương Đạo Môn rất thâm sâu, thậm chí còn sâu hơn của Chân Vũ Giáo, nhưng căn cơ có sâu hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. Mấy năm gần đây số võ giả Thuần Dương Đạo Môn đời trước vẫn lạc không phải số ít, ngay cả người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân - Chân Dương Tử cũng chết trong tay Sở Hưu, bây giờ e là ngay cả Hộ Điện Lục Chân Nhân cũng không gom đủ.
Cho nên trong chuyện tới Bắc Yên thành lập phân đà, Lăng Vân Tử thân là chưởng giáo đương nhiên không đi được, chỉ có thể phái người có bối phân đủ lớn như Tịch Vân Tử tới thay.
Nhưng cho dù Tịch Vân Tử có bối phận rất lớn, trong tay còn có thần binh Thuần Dương do Lã Tổ để lại; thì dù sao hắn mới chỉ có cảnh giới Chân Đan, cho nên Lăng Vân Tử phải mời cả lão đạo sĩ này ra mặt.
Thân phận của vị này cũng không tầm thường, chính là người cùng trong thế hệ bối phận chữ Chân của Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước, Thủ Chân Tử.
Vị này không phải người sống lâu nhất mà là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ bối phận chữ Chân. Vài chục năm trước hắn đã bế quan sinh tử.
Vốn dĩ người trong Thuần Dương Đạo Môn đều cho rằng đối phương đã chết, định đợi vài năm nữa, đại nạn của đối phương đến thì mở mật thất bế quan, đem ra an táng.
Nhưng không ngờ thời gian gần đây đối phương lại đột nhiên xuất quan, tuy không đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng tu vi cũng có một chút tiến bộ, tu bổ được thương tích ngầm năm xưa, ngược lại khiến cho tuổi thọ tăng cường.
Thủ Chân Tử ngẩng đầu nhìn lên tường thành của Yên Kinh Thành, thở dài một tiếng: “Năm tháng thoi đưa, chớp mắt đã mấy chục năm.
Nhớ khi xưa ta theo bọn sư huynh tới xông xáo trên đất Bắc Yên, Yên Kinh Thành còn chưa hùng vĩ như vây giờ. Không ngờ đến nay đã trở thành một tòa thành lớn.”
Tịch Vân Tử ở bên cạnh nói: “Sư thúc, đừng coi thường Bắc Yên. Vài chục năm trước Bắc Yên còn bị Đông Tề chèn ép, nhưng sau khi ngài bế quan sinh tử không lâu, Bắc Yên đã bá đạo phản công lại Đông Tề. Hôm nay tuy vẫn không thể sánh vai với Đông Tề nhưng cũng là một trong tam đại cường quốc đương thời.
Lần này chưởng môn sư huynh đồng ý hợp tác với Bắc Yên cũng là để ý tới uy thế của Bắc Yên.
Ở Đông Tề, Chân Vũ Giáo là quốc giáo nhưng ở Bắc Yên nhánh Đạo môn chúng ta còn chưa cắm rễ. Nếu Thuần Dương Đạo Môn ta có thể làm tiên phong cho Đạo môn, cũng coi là tìm được một đường ra trong tương lai.”
Tịch Vân Tử nói vậy cũng là sợ Thủ Chân Tử còn dùng quan điểm khi xưa đánh giá Bắc Yên, còn chưa kịp hợp tác đã đắc tội với Bắc Yên.
Khi Thủ Chân Tử bế quan sinh tử, hắn còn chưa ra đời, nhưng nghe mấy vị lão nhân của Thuần Dương Đạo Môn như Lăng Vân Tử nói, tính cách vị Thủ Chân Tử sư thúc này có vẻ rất nóng nảy.
Nhưng lúc này ánh mắt Thủ Chân Tử nhìn về phía Tịch Vân Tử lại mang vẻ hiền hòa thiện ý, không nổi giận mà chỉ gật đầu nói: “Yên tâm đi, sư thúc hiểu.”
Lúc trẻ tuổi đúng là tính cách Thủ Chân Tử rất nóng nảy, nhưng bế quan mấy chục năm, tính cách nóng nảy đó cũng bị hắn kiềm chế lại.
Hơn nữa lúc này Thủ Chân Tử nhìn Tịch Vân Tử rất giống bản thân mình năm xưa.
Nhớ khi đó hắn cũng như Tịch Vân Tử, là người nhỏ tuổi nhất trong cùng thế
hệ, tuổi tác sư huynh còn sắp bằng sư phụ. Nhưng hắn cũng là người được cưng chiều nhất.
Nhưng thương hải tang điền, sư phụ không còn, sư huynh cũng mất. Người nhỏ tuổi nhất năm xưa lại thành lão quái vật với thân phận cao nhất, cảm giác này chẳng hề tốt đẹp chút nào.
Lúc này Tịch Vân Tử chép miệng nói: “Người của Đại Quang Minh Tự cũng tới.”
Thủ Chân Tử nhìn qua bên kia, nụ cười hiền lành trên mặt hóa thành khinh thường: “Đám hóa thượng này đã mấy chục năm rồi vẫn không thay đổi chút nào. Vẫn thích phô trương như vậy.”
Bên Thuần Dương Đạo Môn chỉ có mấy lão đạo sĩ với mười mấy tiểu đạo sĩ. Còn Đại Quang Minh Tự lại đông đúc hơn nhiều.
Đại Quang Minh Tự phái thủ tọa Kim Cương Viện, một trong Lục Đại Võ Viện, Hư Ngôn tự mình dẫn người tới. Hắn không đến một mình mà dẫn theo toàn bộ đệ tử Kim Cương Viện.
Trước đây không lâu Hư Ngôn đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên có tư cách tới Bắc Yên thành lập phân đà.
Thật ra trong Đại Quang Minh Tự, còn có người có tư cách hơn Hư Ngôn, đó là Hư Độ.
Xét theo thân hận, Hư Độ là thủ tọa của Tam Đại Thiện Đường, đương nhiên địa vị cao hơn Lục Đại Võ Viện nửa bậc.
Hơn nữa khi Hư Độ liên thủ với Sở Hưu xử lý Viên Thiên Phóng, thật ra hắn đã có dấu hiệu đột phá. Chẳng qua hắn tu luyện võ đạo đặc thù, không muốn đi theo đường thường nên cố ý áp chế tu vi.
Thật ra bây giờ Hư Độ đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn không tuyên bố với mọi người mà tự bế quan trong Đại Quang Minh Tự, ổn định tu vi.
Đương nhiên điểm quan trọng hơn là với tính cách không đáng tin cậy của Hư Độ, Đại Quang Minh Tự cũng cực kỳ nghi ngờ liệu đối phương đến Yên Kinh Thành thành lập phân đà có làm mọi chuyện rối tung lên không.
Cho nên giới cao tầng của Đại Quang Minh Tự bàn bạc, cuối cùng thống nhất điều vị thủ tọa tương đối đáng tin cậy là Hư Ngôn lên đường.
Hơn nữa Hư Ngôn còn mang theo hai vị lão tăng bối phận chữ “Tịnh” ẩn cư trong Đại Quang Minh Tự, đều có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần.
Sách lược của Đại Quang Minh Tự luôn là thế hệ nào quản lý thế hệ đó, không như Đạo môn, người quản lý bao gồm cả lão thiên sư mấy trăm tuổi lẫn người thế hệ trẻ như Trương Thừa Trinh.
Sau khi thế hệ chữ Hư của Đại Quang Minh Tự bắt đầu tiếp nhận Đại Quang Minh Tự, tất cả võ giả bối phận chữ Tịnh đều đã già. Hơn nữa Đại Quang Minh Tự cũng không có thói quen nhận đệ tử thay sư phụ, không có tiểu sư thúc như Trường Vân Tử.
Cho nên võ giả thế hệ trước đều quy ẩn ở Bồ Đề Lâm phía sau núi, chỉ có lúc rảnh rỗi mới ra mặt dạy bảo một số đệ tử.
Thật ra điểm kinh khủng nhất của Đại Quang Minh Tự không phải những võ tăng của Tam Đại Thiện Đường và Lục Đại Võ Viện hiện tại mà là những lão tăng đã quy ẩn không hỏi thế sự.
Chỉ khi Đại Quang Minh Tự thật sự đối mặt với nguy cơ sinh tử, những lão tăng trông vô cùng già yếu này mới ra tay. Đó cũng là lúc Đại Quang Minh Tự phô bày thực lực thật sự của mình.
Lần này Đại Quang Minh Tự phái hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh để trấn thủ phân đà Bắc Yên, đủ thể hiện mình coi trọng chuyện này tới mức nào.
Chương 1218 Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình1
Người của Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đã tới, đương nhiên không thể thiếu người của Giang Sơn Các.
Nhưng Giang Sơn Các chỉ có lẻ tẻ vài người, là đến nói chuyện với Hạng Long. Dù sao Giang Sơn Các dự định tiếp quản Ngụy Quận, trong đó còn có đại kế liên quan tới chuyện phục quốc của Giang Sơn Các bọn họ, dù sao bọn họ cũng phải coi trọng một chút.
Trên con tuấn mã, ba người sóng vai, đều mặc hoa phục, khí thế bất phàm.
Trong ba người có một võ giả tướng mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, có phần tuấn tú. Hắn nhìn đám người của Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự nói: “Đại ca, lần này hoàng đế Bắc Yên nói sẽ giúp Giang Sơn Các phục quốc, xem ra hành động của hắn cũng không nhỏ, ngay cả Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn kích động, không biết rốt cuộc hắn định làm gì.”
Người được gọi là đại ca dáng vẻ như mới hơn năm mươi nhưng vẻ tang thương trên hai hàng lông mày lại không cách nào che giấu, không khác gì những lão nhân nhìn thấu sự đời.
Người này là các chủ của Giang Sơn Các hiện tại, Triệu Nguyên Phong.
Triệu thị của Giang Sơn Các vốn xuất thân hoàng tộc, thậm chí toàn bộ nòng cốt của Giang Sơn Các đều quay quanh dòng họ Triệu và hậu duệ của những trung thần trung thành với họ Triệu năm xưa.
Triệu Nguyên Phong trầm giọng nói: ”Nguyên Nghị, ngươi đừng dính tới chuyện nội bộ Bắc Yên, ngươi chỉ cần nhớ một điều là được. Từ khi Giang Sơn Các chúng ta thành lập đến giờ, chúng ta luôn muốn đoạt lại giang sơn của Triệu gia chúng ta.
Triều đình Bắc Yên, giang hồ Bắc Yên không liên quan gì tới Giang Sơn Các chúng ta. Hôm nay Giang Sơn Các chúng ta đến đây chỉ vì phục quốc.”
Lúc này sau lưng Triệu Nguyên Phong lại có một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Nguyên Phong, không phải thúc tổ ta nói ngươi, nhưng ngươi nghĩ vậy là sai rồi.
Giang Sơn Các ta muốn phục quốc, vậy ba nước đương thời sẽ thành bốn nước.
Bất luận Đông Tề, Tây Sở hay Bắc Yên đều là kẻ địch tương lai của Giang Sơn Các chúng ta, sao lại không quan tâm được?”
Triệu Nguyên Phong khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: “Đã hiểu, thúc tổ.”
Triệu Nguyên Phong chỉ hơi khó chịu với ông lão sau lưng, đệ đệ của hắn Triệu Nguyên Nghị lại là căm ghét.
Đối phương là người của trưởng lão hội trong Giang Sơn Các.
Cái gọi là trưởng lão hội theo Triệu Nguyên Nghị chỉ là nơi tụ tập của mấy lão già không chịu chết, không có năng lực mà lại thích khoa chân múa tay.
Tuy Giang Sơn Các là hậu duệ của hoàng thất, nhưng thật ra tới giờ đã chẳng còn dáng vẻ của hậu duệ hoàng thất, ngược lại giống như thế lực lai giữa tông môn và thế gia giang hồ.
Nếu theo cách làm của hoàng thất, ai quan tâm ngươi là trưởng lão hay không trưởng lão, chỉ cần không phải hoàng đế thì ngoan ngoãn làm tay chân đi, can thiệp tới hoàng quyền là chuyện tối kỵ.
Nếu theo cách làm của giang hồ, trong Giang Sơn Các có không ít cao thủ khác họ, là hậu duệ của những trung thần năm xưa, nên đề bạt lên vị trí cao.
Nhưng chính vì những lão già này nói cái gì mà Giang Sơn Các chỉ có thể nằm dưới sự khống chế của bản thân, sao lại giao cho nô tài? Cho nên rất nhiều cao thủ của Giang Sơn Các tâm tro ý lạnh, rời xa hải ngoại hoặc trung nguyên, cắt đứt với Giang Sơn Các.
May mà đại ca nhà mình Triệu Nguyên Phong có năng lực xuất chúng, thiên phú kinh thiên, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có thể coi là có tư cách khiêu chiến trưởng lão hội. Nhờ đó đại ca mới có thể gạt bỏ ý kiến khác, hơn mười năm nay tập trung phát triển thế lực ở hải ngoại, chiếm cứ nhiều hải đảo, lại trắng trợn mời chào thủ hạ, giúp thực lực của Giang Sơn Các tăng thêm một bậc.
Nhưng theo Triệu Nguyên Nghị, chắc chắn đại ca nhà mình có thể sánh vai với mười hạng đầu của Phong Vân Bảng. Nếu mấy lão già này không giở trò, Giang Sơn Các đâu chỉ phát triển thêm một bậc? Không khéo còn leo lên hẳn đỉnh cao.
Thấy Triệu Nguyên Nghị còn muốn nói gì đó, Triệu Nguyên Phong trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, đừng nói nữa, vào thành thôi.”
Nghe đại ca nhà mình nói vậy, Triệu Nguyên Nghị mới rầu rĩ không vui cùng vào thành.
Tại cửa thành, Sở Hưu đã đứng đó chờ người của Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn vào thành.
Nhìn Sở Hưu mặc áo đen đứng chắp tay, xung quanh là những binh sĩ thủ thành thận trọng đứng núp một bên, Hư Ngôn và Tịch Vân Tử cùng nhíu mày.
Bọn họ biết lợi ích khi vào Bắc Yên truyền đạo, cũng biết cả hậu quả.
Trước đây khu vực trung tâm của Bắc Yên là Yên Kinh Thành luôn là địa bàn của Sở Hưu. Chỉ cần đi vào Yên Kinh Thành, nhúng tay vào sự vụ giang hồ của Bắc Yên, vậy không chỉ là cạnh tranh với đối phương mà còn đắc tội với Sở Hưu. Hạng Long làm vậy là mượn đạo giết người.
Bọn họ biết nhưng bọn họ vẫn tới, không phải vì bọn họ coi thường Sở Hưu mà là vì Hạng Long đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, hấp dẫn tới mức bọn họ không cách nào từ chối.
“Hư Ngôn đại sư, đã lâu không gặp. Tịch Vân Tử đạo trưởng, không ngờ lần này lại là ngươi tới. Thuần Dương Đạo Môn đã xuống dốc tới nước này rồi à?”
Sở Hưu tươi cười chào hỏi hai người bọn họ, nụ cười đó xán lạn như ánh mặt trời. Sở Hưu đứng ở cổng thành như một công tử trẻ tuổi vô hại nhưng Hư Ngôn và Tịch Vân Tử lại biết rốt cuộc dưới nụ cười nhìn như vô hại của Sở Hưu chôn giấu bao nhiêu máu tươi và giết chóc.
Tịch Vân Tử thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Tại hạ chỉ là một đệ tử Thuần Dương Đạo Môn bình thường, xưa nay không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt. Tông môn đã có yêu cầu, đương nhiên tại hại phải mặt rồi, có gì lạ ư?”
Đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đi cùng Tịch Vân Tử đều ngạc nhiên nhìn sang phía hắn.
Trong Thuần Dương Đạo Môn, vị tiểu sư thúc này không được ưa thích, đại đa số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều cho rằng người này hành động phô trương, không giống chân nhân của Đạo môn.
Nhưng lúc này, một khi làm chính sự, Tịch Vân Tử lại biết ra vẻ, ít nhất không làm mất mặt của Thuần Dương Đạo Môn.
Hư Ngôn lại lắc đầu nói: “Sở đại nhân, chắc chắn ngươi cũng biết chúng ta tới Yên Kinh Thành làm gì. Ngươi tới đây làm gì, chúng ta cũng biết.
Sở đại nhân là người thông minh, chắc ngươi cũng biết trọng tâm của chuyện này không phải chúng ta. Bây giờ Đại Quang Minh Tự không có ý đối địch với ngươi, chẳng qua là người trong giang hồ không thể làm theo ý mình, hy vọng ngươi hiểu cho.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình. Nói hay lắm, Hư Ngôn đại sư nhìn nhận rất rõ ràng.”
Giọng nói lại thay đổi, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống: “Nhưng Sở Hưu ta cũng là người trong giang hồ, ta có thể làm theo ý mình không?
Giang hồ Bắc Yên là Trấn Võ Đường ta quản lý đã vài năm, đã thiết lập trật tự. Bây giờ hai vị đến đây phá hỏng trật tự này, ta có thể nhịn nhưng toàn bộ Trấn Võ Đường của ta không nhịn được!”
Hư Ngôn chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu rồi nói: “Sở đại nhân, ta chỉ có thể cam đoan Đại Quang Minh Tự ta sẽ không gây chiến.”
Tịch Vân Tử ở bên cạnh cũng nói: “Chưởng giáo sư huynh đã nói, trận chiến lần trước, tạm thời bỏ qua nhân quả giữa hai bên.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn ta tới không phải để đối địch với Sở đại nhân.”
Chương 1219 Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình 2
Lúc này Thủ Chân Tử vẫn luôn quan sát Sở Hưu.
Khi hắn bế quan sinh tử, trên giang hồ còn không có người như Sở Hưu, thậm chí đừng nói Sở Hưu, khi đó ngay cả Trần Thanh Đế còn chưa nổi danh.
Kết quả mới mấy chục năm mà phong vân trong thiên hạ đã thay đổi hẳn. Hôm nay một võ giả tiểu bối mà cũng có năng lực khuấy đảo phong vân trong thiên hạ?
Ngay lúc bầu không khí hai bên cực kỳ nặng nề, người của Giang Sơn Các đã đi tới.
Thật ra Triệu Nguyên Phong không muốn có liên hệ gì với Sở Hưu.
Đương nhiên Triệu Nguyên Phong cũng biết về vị đại đô đốc Trấn Võ Đường, biết về nhân vật nổi danh trên giang hồ thời gian gần đây. Hơn nữa hắn còn biết khá chi tiết.
Dù sao trên giang hồ không mấy ai không nhận ra Sở Hưu. Giang Sơn Các chỉ đặt trọng tâm ở hải ngoại chứ không phải không chú ý tới động tĩnh của võ lâm Trung Nguyên.
Có điều, tuy lần Giang Sơn Các đến tham gia vào bố cục khổng lồ của Bắc Yên nhưng mục tiêu của Giang Sơn Các chỉ là Ngụy Quận. Chỉ cần quản lý tốt Ngụy Quận, Bắc Yên có ra sao hắn cũng không quan tâm.
Cho nên khi thấy tiếng đấu khẩu của đám người Sở Hưu ở ngoài cổng thành, hắn vốn định khiêm nhượng đi vòng qua cửa nhỏ.
Nhưng vị trưởng lão Triệu gia lại cau mày, lên tiếng trước: “Chư vị, không vào thì đừng chặn trước cửa chính như vậy.”
Vừa nói xong câu đó, Triệu Nguyên Phong thầm hô không ổn. Quả nhiên ánh mắt ba bên cùng chuyển sang phía Giang Sơn Các bọn họ.
“Người của Giang Sơn Các?” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Trưởng lão Triệu gia ngạo nghễ nói: “Đúng vậy. Nói chính xác hơn chúng là là hoàng tộc Triệu thị. Đợi tới lúc ta gặp hoàng đế bệ hạ của các ngươi, không bao lâu sau chúng ta sẽ phục quốc.
Ngươi và Đạo Phật muốn giải quyết ân oán thì sang bên kia giải quyết, đừng có đứng chắn đường!”
Khi vị trưởng lão Triệu gia này ra đời Triệu gia bọn họ còn chưa bị diệt quốc, cho nên hắn còn dính một chút thói xấu của hoàng tộc, không như đám người Triệu Nguyên Phong, hầu như không khác gì người giang hồ, khi làm việc cũng chỉ dùng ánh mắt của người trong giang hồ.
Trước đó Triệu Nguyên Phong bảo trưởng lão Triệu gia đừng đắc tội với Hạng Long, chuyện này thì trưởng lão Triệu gia hiểu. Cho dù Triệu Nguyên Phong không nói hắn cũng sẽ chú ý, không thể quên lễ nghi hoàng tộc được.
Nhưng Triệu Nguyên Phong lại quên không nói với hắn, không chỉ không được đắc tội với Hạng Long, còn không được đắc tội với vị “trọng thần” Sở Hưu có thế lực cực kỳ cường đại ở Bắc Yên.
Năm xưa khi Triệu gia vẫn là hoàng tộc, có thể nói thật sự là nhất ngôn cửu đỉnh. Thực ra trong tiểu quốc của hoàng tộc Triệu thị cũng chẳng thể có thế lực gì lớn.
Cho nên trong mắt trưởng lão Triệu gia này, Sở Hưu chỉ là thần tử Bắc Yên, còn Triệu gia của Giang Sơn Các lại xuất thân hoàng tộc, có tư cách ngồi ngang hàng với hoàng tộc Hạng thị, đương nhiên không nói về thực lực, ít nhất về mặt thân phận là vậy.
Đối mặt với một thần tử của Bắc Yên, trưởng lão Triệu gia cho rằng thái độ của mình đã rất khách khí, thậm chí hắn làm vậy còn là nể mặt Hạng Long.
Sở Hưu nhìn đám người của Giang Sơn Các, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Chặn đường? Đám người sa cơ lỡ vận nước mất nhà tan mà cũng dám hô to gọi nhỏ ở đây?
Yên Kinh Thành không phải chỗ cho các ngươi lên mặt. Kể cả bệ hạ triệu kiến, ta không muốn cho các ngươi vào thì ai dám mở cửa?”
Nghe vậy trưởng lão Triệu gia kia lập tức giận tím mắt;” To gan! Lớn mật! Triều đình Bắc Yên có còn quy củ hay không?”
“Quy củ? Bệ hạ ở đây thì lời hắn nói là quy củ. Bệ hạ không ở đây thì lời ta nói chính là quy củ!”
Dứt lời, khí thế quanh người Sở Hưu xộc thẳng lên trời, trực tiếp xuất quyền đánh về phía vị lão tổ Triệu gia kia.
Hư Ngôn và Tịch Vân Tử đều rất có kinh nghiệm, trốn ở một bên.
Cái tên Sở Hưu này rõ là kẻ điên, trước đó bọn họ đều không muốn trêu chọc Sở Hưu vào lúc này.
Bây giờ có người chịu tới giúp Sở Hưu phát tiết lửa giận, bọn họ cũng vui vẻ chứng kiến.
Thế gian này có rất nhiều người nghĩ quá tốt về bản thân, vị trưởng lão Giang Sơn Các này chính là một trong số đó.
Tuy hắn đã nghe danh Sở Hưu, nhưng cách nhìn nhận của hắn và Triệu Nguyên Phong lại hoàn toàn khác biệt.
Theo Triệu Nguyên Phong thấy, Sở Hưu là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, cho dù là Trấn Võ Đường của Bắc Yên đã mơ hồ có xu thế đứng độc lập, đối phương cũng tuyệt đối không dễ chọc.
Nhưng trong mắt vị trưởng lão Triệu gia, có nói thế nào đi nữa đối phương cũng là thần tử của Bắc Yên, hai chữ quân thần nào phải trò trẻ con? Hắn vốn không nghĩ tới Sở Hưu lại dám xuất thủ ngay trước mặt mình như vậy, không hề cố kỵ, thậm chí còn nói những lời đại nghịch bất đạo như Hạng Long không có mặt thì lời nói của mình chính là quy củ.
Cảm nhận được uy thế của quyền này, trưởng lão Triệu gia âm thầm run rẩy.
Hắn cũng là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí thời gian bước vào Chân Hỏa Luyện Thần không ngắn.
Năm xưa Triệu gia bọn họ bị nước đối địch truy sát như chó mất chủ, may nhờ những cường giả hoàng tộc bảo vệ một chút hương hỏa cuối cùng của Triệu gia trốn về phía đông hải. Vị trưởng lão Triệu gia này chính là một trong những người này.
Trên đường bị truy sát, chịu đủ loại áp lực, chỉ cần chống chọi được, hầu như không có kẻ yếu.
Nhưng sau này hắn bước vào trưởng lão hội, sống cuộc sống an nhàn sung sướng, đã rất lâu rồi không động thủ với người khác.
Lúc này quyền của Sở Hưu đánh tới lại khiến trưởng lão Triệu gia có cảm giác sợ hãi tuyệt vọng như khi bị truy sát vô cùng vô tận năm xưa.
Trưởng lão Triệu gia nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người ngưng tụ cương khí màu lam nhạt, xuất chưởng đánh ra. Chưởng lực cường đại như sóng biển mãnh liệt, phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Nhưng cú đấm của Sở Hưu lại là lực lượng cực hạn, thân thể được tôi luyện bằng nội lực chân hỏa không gì công phá, cộng thêm quyền ý từ Sơn Hải Quyền Kinh trong Huyền Vũ Chân Công, uy lực như phá núi Thấy chưởng lực của mình sụp đổ dưới nắm đấm của Sở Hưu, trưởng lão Triệu gia cũng biến sắc.
Nếu người trẻ tuổi trước mặt sử dụng võ kỹ kinh người gì đó, có lẽ hắn còn tin tưởng mình sẽ ngăn cản được.
Nhưng loại áp đảo về mặt lực lượng đơn thuần này lại khiến hắn cảm thấy bất lực.
Các loại kỳ công bí pháp đều có sơ hở nhược điểm, chỉ có lực lượng cực hạn là không có nhược điểm.
Nhưng lúc này Triệu Nguyên Phong ở bên cạnh đột nhiên xuất thủ.
Hắn cũng xuất chưởng đánh xuống, nhưng chỉ trong chốc lát hơi nước trong phương viên mấy trăm trượng ngưng tụ, từng giọt nước đọng lại giữa không trung, ngăn phía trước cú đấm của Sở Hưu.
Mỗi giọt nước nhìn rất yếu ớt lại ẩn chứa lực lượng càn khôn, sức mạnh của Sở Hưu đánh lên giọt nước không ngờ lại bị hấp thu một cách quỷ dị.
Tuy đa số giọt nước không chịu nổi lực lượng của y, bị chấn tan thành hơi nước, nhưng vẫn ngăn được sức mạnh từ cú đấm của Sở Hưu.
Sở Hưu nhìn Triệu Nguyên Phong một hồi, lạnh nhạt nói: “Nước vốn không có hình dáng bình thường, chí cương chí nhu? Các chủ Giang Sơn Các, quả nhiên thực lực bất phàm. Có điều người dưới trướng ngươi không hiểu chuyện, ngươi thân là các chủ còn chưa mở miệng mà kẻ khác dám chỗ mõm vào sủa. Còn biết tôn ti trên dưới hay không?”
Chương 1220 Giang Sơn Các
Nghe Sở Hưu nói mình chõ mồm vào sủa, trưởng lão Triệu gia giận tới mức sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng không đợi hắn nói gì, Triệu Nguyên Phong đã ngăn lại, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta ở ngoài biển lâu ngày, không hiểu nhiều về võ lâm trưởng lão nên lỡ gây ra chuyện cười như vậy. Đã mạo phạm tới Sở đại nhân, mong Sở đại nhân thứ lỗi.”
Trưởng lão nhà mình gây phiền toái, người phải thu dọn vẫn là Triệu Nguyên Phong hắn.
Hắn biết địa vị của Sở Hưu tại Bắc Yên. Tuy mình và Sở Hưu sẽ không có xung đột và thù hận gì, nhưng nếu bây giờ trưởng lão nhà mình đắc tội với đối phương, vậy đúng là tai bay vạ gió.
Đương nhiên Triệu Nguyên Phong cũng không thể hiện quá yếu thế, hắn liếc qua người của hai nhánh Đạo Phật: “Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta tới đây chỉ để gặp mặt hoàng đế Bắc Yên một lần, sau khi gặp sẽ lập tức lên đường tới Ngụy Quận. Sau này chúng ta không tham gia tranh chấp của giang hồ hay triều đình Bắc Yên.
Phiền phức đầu tiên mà Sở đại nhân phải giải quyết không phải chúng ta. Thậm chí về sau chúng ta cũng không phải phiền toái của Sở đại nhân. Ngược lại, không khéo tương lai chúng ta còn có thể hợp tác.”
Sở Hưu nhìn Triệu Nguyên Phong một hồi, vị các chủ Giang Sơn Các này không nổi danh trên đất Trung Nguyên, nhưng chỉ dựa vào chiêu thức hắn vừa thể hiện và lời nói vừa rồi của hắn, Sở Hưu có thể kết luận đây là người có năng lực.
Đừng tưởng đất hải ngoại dễ sống hơn võ lâm Trung Nguyên, nơi nào có người thì có giang hồ. Nếu đã là giang hồ đương nhiên không thể thiếu tranh chấp chém giết, hơn nữa tranh chấp chém giết ở hải ngoại còn nhiều hơn.
Trung Nguyên đai rộng rãi của cải trù phú, đánh không lại còn có cơ hội trốn. Vạn nhất trốn được thì tìm chỗ dưỡng thương thôi, dù sao quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn.
Nhưng ở khu vực hải ngoại, bên ngoài những hòn đảo là biển rộng mênh mông, thua trận chỉ có con đường chết.
Giang Sơn Các có thể chiếm cứ vài hòn đảo ở nơi hải ngoại tàn khốc kia, đủ thấy thực lực và thủ đoạn của Triệu Nguyên Phong.
Đúng lúc này, không biết Hạng Sùng nghe đâu biết chuyện, vội vàng chạy tới.
Tuy Hạng Long mời hai nhánh Đạo Phật tới là để kiềm chế Sở Hưu nhưng mới gặp mặt ngày đầu tiên đã đánh nhau ngoài cửa thành cũng không ổn. Cho nên hắn lập tức chạy tới ngăn cản.
Thậm chí Hạng Sùng mang cả Cửu Long Ấn tới, chỉ sợ Sở Hưu đột nhiên nổi điên, mang theo Thương Thiên Lương trực tiếp trở mặt.
Đương nhiên đó là suy nghĩ của Hạng Sùng. Không đến lúc chân tướng phơi bày, Sở Hưu cũng không dùng tới sức chiến đấu cấp bậc Thương Thiên Lương. Tuy y rất điên cuồng, nhưng sau khi nổi điên cũng phải được lợi mới được, không thì uổng công nổi điên.
Thấy bầu không khí ở đây tuy nặng nề nhưng hình như còn chưa thật sự động thủ, Hạng Sùng thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Chư vị, bệ hạ đang chờ mọi người, cùng ta vào thành thôi.”
Nói xong Hạng Sùng còn nhìn Sở Hưu một hồi, nhẹ nhàng nói: “Sở đại nhân, bệ hạ đang chờ bọn họ đấy. Có chuyện gì thì nói sau được không?”
Sở Hưu cười nói: “Trấn Bắc Vương lo lắng quá rồi, ta chỉ nghênh đón bằng hữu năm xưa mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được?”
Hạng Sùng hừ khẽ một tiếng: “Chỉ mong là thế.”
Sau khi người của hai nhánh Đạo Phật và Giang Sơn Các đi khỏi, Đường Nha ở bên cạnh mới nói: “Giang Sơn Các rất nổi tiếng ở khu vực hải ngoại. Bây giờ bọn họ lại có vẻ không tự biết lấy mình, cực kỳ ngu xuẩn.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu thiên hạ này đều là người thông minh, vậy thì chẳng còn đường sống nữa rồi.
Chuyện này rất bình thường, có một số người có sống vài trăm năm vẫn không hiểu chuyện, cái này không liên quan tới tuổi tác.
Đừng cười người khác, trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng thiếu mấy lão già không chịu chết như vậy.”
Đường Nha gật đầu, có vẻ cũng đúng. Hắn vẫn chưa quên chuyện ngày trước ba vị đại lão của nhánh Ẩn Ma tới hưng sư vấn tội, đây là chuyện rất quá đáng.
Sau khi thăm dò ở cửa thành, Sở Hưu đã thấy rất rõ, tuy Hạng Long già yếu sắp chết nhưng vị hùng chủ từng dẫn Bắc Yên quật khởi quả thật không phải người dễ đối phó.
Hợp tung liên hoành, xua hổ nuốt sói, những thủ đoạn này được hắn sử dụng hết sức thuần thục. Thậm chí một đế vương có thể không biết trị vì quốc gia, bên dưới sẽ có quan văn quản lý giúp ngươi. Đế vương cũng có thể không biết đánh trận, mấy vị đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân còn thông thạo hơn.
Nhưng thân là đế vương lại không thể thiếu cái nhìn và thủ đoạn đối với đại cục.
Rất hiển nhiên, điều kiện mà Hạng Long đưa ra khiến cả Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều không thể cự tuyệt. Cho dù bọn họ biết hành động lần này sẽ chọc giận Sở Hưu, cho dù bọn họ biết Hạng Long đang mượn đao giết người, bọn họ vẫn làm. Bởi vì cái giá của việc mượn đao này phong phú tới mức bọn họ không cách nào cự tuyệt.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở về suy nghĩ đối sách, một người mặc y phục quản gia lại đi tới trước mặt Sở Hưu, chắp tay thi lễ nói: “Sở đại nhân, điện hạ nhà ta cho mời.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Điện hạ nhà ngươi?”
Người kia nói: “Đương nhiên là thái tử điện hạ.”
“Hạng Xung tìm ta?”
Thần sắc quản gia kia có vẻ không vui, dừng một chút rồi nói: “Xin đại nhân chú ý xưng hô một chút, bây giờ điện hạ nhà ta đã trở thành thái tử, ngươi gọi thẳng tục danh có vẻ không ổn!”
Sở Hưu có thể vì lời nói mà trở mặt với loại cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không tự biết mình như trưởng lão Triệu gia, nhưng y sẽ không chấp nhặt với một người hầu, vì như vậy quá mất giá.
Lúc này y chỉ đang nghĩ, Hạng Xung tìm mình làm gì?
Đối phương và Sở Hưu từng quen biết, nhưng quan hệ không sâu.
Lần trước khi Hạng Long chèn ép Sở Hưu, Sở Hưu còn định nhờ Hạng Xung giúp đỡ. Nhưng khi thăm dò đối phương lại trực tiếp cự tuyệt.
Từ lúc đó trở đi, Sở Hưu đã nhìn ra rốt cuộc lập trường của Hạng Xung ra sao. Cũng từ đó, hai bên không có liên hệ gì.
Bây giờ đối phương lên làm thái tử, chẳng lẽ lại định mời chào bản thân?
Trong lúc suy nghĩ, Sở Hưu trực tiếp nói với người hầu kia: “Dẫn đường đi.”
Người hầu kia dẫn Sở Hưu tới cung thái tử
Mấy năm gần đây cung thái tử vẫn luôn để trống. Bên trong tuy được quét dọn nhưng vẫn khá lộn xộn, chưa thể vào ở được.
Nhưng Hạng Xung như sợ mất đi địa vị, không kịp chờ đợi đã chuyển luôn vào trong cung thái tử, cũng chẳng quan tâm nơi này đã ở được hay chưa.
Sở Hưu đợi nửa khắc trong phòng khách đơn sơ mới thấy Hạng Xung đi ra, gương mặt tươi cười nói: “Sở đại nhân, ta đến hơi chậm, không thể tiếp đón từ xa.”
Liếc Hạng Xung một cái, với nhãn lực của Sở Hưu, y đã đoán được gần hết suy nghĩ của Hạng Xung.
Đắc ý, kiêu ngạo nhưng lại cố gắng che giấu, không muốn để người khác nhận ra.
Thậm chí giọng điệu hắn nói chuyện với Sở Hưu cũng khác với lúc trước, có vẻ trịnh thượng.
Trước đây Hạng Xung tuy là hoàng tử nhưng rất muốn chiêu hiền đãi sĩ, mời chào tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh giang hồ như Sở Hưu.
Còn sau này Sở Hưu trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường, Hạng Xung thậm chí không có cả tư cách mời chào hắn, chỉ có thể nịnh bợ lấy lòng.
Nhưng bây giờ thì sao? Hạng Xung hắn đã trở thành thái tử, không bao lâu sau sẽ trở thành hoàng đế Bắc Yên. Còn Sở Hưu ngươi bị phụ thân chèn ép cả trong sáng lẫn ngoài tối, ngươi có thấy hối hận vì trước đây không gia nhập dưới trướng bản cung không?