Sau khi đẩy lùi đám người Cực Lạc Ma Cung, bên phía Sở Hưu cũng có thể thở phào một tiếng.
Khi thấy Minh Huyền Vũ dẫn người bỏ trốn, Sở Hưu đã biết quan hệ giữa Cực Lạc Ma Cung và Tân Già La không quá chặt chẽ, hai bên chỉ đơn giản là kết hợp lợi ích mà thôi, không biết Tân Già La dùng cách gì mà khiến Cực Lạc Ma Cung ra tay giúp hắn.
Hiện giờ Tân Già La đã bị Trần Thanh Đế đánh tới mức bỏ chạy, đương nhiên Cực Lạc Ma Cung sẽ không chủ động tới khiêu khích.
Trần Thanh Đế gật gù đắc ý đi tới nói: “Không tệ, thực lực võ giả Đại La Thiên này đúng là rất mạnh, con đường võ đạo cũng khác với hạ giới.
Nhưng người này đúng là chịu đòn kém, còn chưa thật sự phân thắng bại mà đã chạy mất rồi.”
Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, mọi người ở đây đều thấy bó tay.
Thế còn gọi là chưa thật sự phân thắng bại?
Bọn họ tận mắt chứng kiến Tân Già La bị Trần Thanh Đế áp đảo hoàn toàn, có thể nói là cực kỳ thê thảm.
Trong tình huống này nếu Tân Già La còn không chạy, rất có thể sẽ bị Trần Thanh Đế đập chết.
Sở Hưu đi tới thi lễ với Trần Thanh Đế nói: “Trần minh chủ, đa tạ.”
Trần Thanh Đế xua tay đáp: “Không cần đa lễ, ngươi dẫn ta tới Đại La Thiên, ta giúp ngươi diệt trừ đối thủ, hợp tình hợp lý.
À, tiểu tử Sở Hưu, tạm thời để thằng nhóc thối Tạ Tiểu Lâu ở lại chỗ ngươi, ngươi trông coi giúp ta. Ta định đi du lịch bốn phía xung quanh Đại La Thiên, tìm kiếm linh cảm đột phá, tiện đó tìm người luận bàn một chút.”
Khóe miệng Sở Hưu giật một cái, e là cái tiện đó mới là mong muốn của Trần Thanh Đế.
Nhưng Sở Hưu vẫn nhắc nhở: “Trần minh chủ, Đại La Thiên không giống hạ giới, bốn vực đông tây nam bắc có vô số cao thủ, mỗi vực đều có vài vị cường giả Võ Tiên, tốt nhất là hành động thật cẩn thận.”
Tuy năng lực gây chuyện của Sở Hưu không kém gì Trần Thanh Đế, nhưng Sở Hưu gây chuyện và Trần Thanh Đế gây chuyện là hai việc khác nhau.
Mỗi chuyện Sở Hưu gây ra đều liên quan tới lợi ích hoặc lợi ích tới tiếng tăm.
Còn Trần Thanh Đế thì sao, đơn giản là muốn tìm người đánh một trận nên mới đi ra ngoài.
Nhưng hắn không phải thuộc hạ của Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu không quản được, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Trần Thanh Đế gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, tuy ta hiếu
chiến nhưng không phải không có đầu óc.”
Nói đến đây, Trần Thanh Đế đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Nói thật nhé, nếu ngươi không dẫn ta tới Đại La Thiên, ta còn không biết rốt cuộc bước tiếp theo nên đi như thế nào.”
Sở Hưu sửng sốt, hiện giờ thực lực của Trần Thanh Đế đã được tính là cảnh giới nửa bước Võ Tiên, hơn nữa cơ thể cường hãn, chiến lực siêu quần, hắn còn mê man cái gì?
Trần Thanh Đế chỉ vào bản thân nói: “Dưới hạ giới, thật ra ta là người đặc biệt nhất.
Tuy ngươi cũng tu luyện chân hỏa luyện thân, nhưng ta có thể nhìn ra, tiểu tử ngươi tu luyện không ít thứ, mỗi cái đều là đường lớn, mỗi đường đều có thể đạt tới đỉnh phong cực hạn.”
Sở Hưu thầm cười khổ một tiếng, nhiều đường cũng không phải chuyện tốt. Lúc đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y còn cảm thấy mê man vì con đường của mình quá nhiều.
Trần Thanh Đế tiếp tục nói: “Con đường mà ngươi có thể lựa chọn có rất nhiều, Đại La Thiên, lão thiên sư và lão già Doanh gia kia, phải nói là tất cả những người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở hạ giới, bọn họ đều biết con đường mà mình nên đi là con đường như thế nào. Nhưng chỉ có ta là không biết.
Từ khi bắt đầu tu luyện ta đã biết, con đường này không có ai đi cùng ta, ta chỉ có thể đi một mình.
Khi còn ở hạ giới, thật ra tổng cộng đã đột phá ba lần.
Lần đầu tiên là cô đọng nội lực chân hỏa, đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thất bại, kết quả chuyển sang luyện thể ngược lại thành công, đó là lần đầu tiên.
Lần thứ hai giao thủ với tên thần tướng Thiên Môn bỏ đi đã bị ngươi giết, không bao lâu sau luyện thể đại thành, vô địch trong cùng cấp độ.
Lần thứ ba là ngay lần trước, cơ thể đồng hóa thiên địa, có thể sử dụng lực lượng cơ thể đơn thuần dẫn dắt thiên địa, đối đầu với nửa bước Võ Tiên.
Ba lần này, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần đều là cơ duyên tình cờ.
Cho nên rốt cuộc ta có thể chờ tới lần đột phá thứ tư, nhục thân thành thánh, thân thể so với tiên nhân hay không, ngay chính ta cũng không nắm chắc.
Đại La Thiên vô cùng rộng lớn, có vô số cường giả, võ đạo của ta có thể tiến thêm một bước hay không phải xem lần này.
Bên phía Thiên Hạ Minh ta đã phân phó, làm việc khiêm nhượng, một năm sau ta sẽ trở lại. Nhưng vạn nhất một năm sau ta vẫn không về, vậy ngươi ra mặt giúp một chút, để tên tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia kế thừa chức vị minh chủ Thiên Hạ Minh.
Tính cách ta vốn không tốt, đã đắc tội với không ít người dưới hạ giới. Ta không còn, khó tránh khỏi có người tới gây chuyện với Thiên Hạ Minh.”
Nghe Trần Thanh Đế nói những lời như sắp từ biệt, Tạ Tiểu Lâu hai mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Sư phụ...”
“Bốp!”
Trần Thanh Đế cốc thẳng lên đầu hắn một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây còn chưa có chết, ngươi khóc lóc cái gì?
Ngoan ngoãn ở đây tu luyện cho ta, một năm sau ta trở lại, nếu ngươi còn không đột phá, ông đây sẽ lấy chùy bổ đầu ngươi ra xem xem vì sao lúc trước lại thu nhận một tên ngu ngốc như vậy!”
Nói xong Trần Thanh Đế đạp mạnh xuống, một tiếng nổ phá không vang lên, thân hình đã biến mất không còn tăm hơi.
Tạ Tiểu Lâu thở dài một tiếng nói: “Sở huynh, phiền ngươi bố trí cho ta một nơi, bây giờ ta phải bế quan tu luyện.”
Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Đừng lo lắng, khi còn ở hạ giới Trần minh chủ đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập nên Thiên Hạ Minh, chém giết tới tận bây giờ, nguy hiểm không ít hơn ở Đại La Thiên.
Nếu ở hạ giới hắn còn không có chuyện gì, tới Đại La Thiên cũng sẽ như vậy thôi. Con đường hắn đi tuy cường đại nhưng đã định sẵn sẽ phải trả giá nhiều hơn người thường.”
Tạ Tiểu Lâu cười khổ lắc đầu nói: “Hiện giờ ta không lo về sư phụ ta mà lo cho chính ta.
Một năm sau nếu còn chưa đột phá, với tính tình của sư phụ, rất có thể người sẽ lấy chùy nện cho ta một trận thật đấy.”
Sở Hưu: ". . ."
Sau khi bố trí cho Tạ Tiểu Lâu bế quan tu hành, Sở Hưu cũng bắt đầu sắp xếp những người khác, gia cố trận pháp của cứ điểm này.
Trải qua chuyện vừa rồi, thật ra Sở Hưu cũng có cảm giác nguy cơ.
Một cường giả nửa bước Võ Tiên Tân Già La cộng thêm một phân điện của Cực Lạc Ma Cung đã khiến chỗ bọn họ gà bay chó chạy, còn phải tới hạ giới tìm viện binh, đúng là rất chật vật.
Loại áp đảo về thực lực như vậy cũng khiến Sở Hưu thấy bất đắc dĩ, Đại La Thiên phát triển hơn vạn năm, bên phía mình có bao nhiêu thời gian cho bọn họ phát triển? Vài năm hay vài chục năm?
Đối mặt với thực lực đơn thuần như vậy, ngoại trừng tăng cường thực lực bản thân để đối chọi lại, ngoài ra không có bất cứ biện pháp này, chuyện này cũng không có đường tắt nào.
Chương 1632 Tiên là gì? 2
Trước mắt ở chỗ y, thứ duy nhất có thể tính là lá bài tẩy là Vô Căn Thánh Hỏa mà Ngụy Thư Nhai điều khiển, giả mạo Võ Tiên.
Nói thật, chiêu này rất hữu dụng nhưng chỉ dùng được một hai lần mà thôi.
Có thể cáo mượn oai hùm, nhưng một lần còn được, thêm vài lần thì oai hùm cũng chẳng còn.
Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Sở Hưu không lãng phí thời gian, trực tiếp chuẩn bị bế quan.
Hiện tại cảnh giới của Sở Hưu rất kỳ quái. lực lượng nội tình của y rất thâm hậu, cho nên vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền y đã trực tiếp bỏ qua giai đoạn sơ kỳ thích ứng lực lượng, trực tiếp đạt tới khoảng giữa trung kỳ và hậu kỳ.
Nhưng cảnh giới không đồng nghĩa với sức chiến đấu, sức chiến đấu của y vượt xa cảnh giới. Ngoài loại nửa bước Võ Tiên như Tân Già La thì y không chắc thắng, ngay cả loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong như Minh Huyền Vũ, y cũng dám đánh một trận.
Cho nên hiện tại Sở Hưu đã có tư cách chạm tới cảnh giới Võ Tiên trong truyền thuyết!
Sở Hưu tay niết ấn quyết, lực lượng nguyên thần của y nhanh chóng tiêu hao.
Ngay thời điểm này, trong Lăng Tiêu Tông, tông chủ Lăng Tiêu Tông Phương Ứng Long đang bế quan đột nhiên mở mắt, đường như hắn cảm giác được có một luồng lực lượng nguyên thần đang rung động, nhưng vừa cảm giác cẩn thận lại thấy biến mất.
Phương Ứng Long lắc đầu nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lăng Tiêu Tông có nhiều võ giả như vậy, không khéo là ai đó đang tu luyện bí pháp liên quan tới phương diện nguyên thần, có chút động tĩnh cũng rất bình thường.
Còn lúc này ở sâu trong Linh Tiêu Cảnh, Thiên Hồn bị trói trên cây cột đồng xanh bỗng ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười khó tả, lực lượng nguyên thần bắt đầu lan tỏa, từng phù văn lấp lóe hiện lên.
Trong không gian sương mù mông lung, Thiên Hồn nhìn Sở Hưu mỉm cười nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại liên lạc với ta nhanh như vậy, ngươi gặp chuyện gì khó giải quyết hay tu luyện có vấn đề gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Là chuyện liên quan tới tu hành, ta muốn biết rốt cuộc thế nào mới là cảnh giới Võ Tiên, làm sao mới có thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên.”
Thật ra Sở Hưu có biết một chút về cảnh giới Võ Tiên, dù sao sách vở về Võ Tiên giảng đạo ở khắp nơi, có không ít miêu tả liên quan tới cảnh giới này.
Nhưng cũng có thể nói là Sở Hưu không biết gì.
Trong những thứ Võ Tiên giảng giải, mỗi người một kiểu, mỗi người một cảm ngộ, thứ Sở Hưu thật sự muốn biết là đại đạo có thể hướng về cảnh giới Võ Tiên!
Thiên Hồn trầm ngâm một chút rồi nói: “Với cảnh giới hiện tại của ngươi, suy nghĩ về Võ Tiên có hơi sớm, nhưng cũng tốt, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải bước vào cảnh giới này, với tốc độ của ngươi thì cũng nhanh thôi.
Con đường võ đạo, từ lúc tu luyện gân cốt tới Thiên Địa Thông Huyền, từ tu luyện bản thân tới cảm ngộ thiên địa, thật ra đều không thể tránh được lồng giam thiên địa này.
Thiên Địa Thông Huyền diễn hóa lĩnh vực, trong lĩnh vực này ngươi chính là thần, ngươi là cường giả có thể sánh vai với thiên địa.
Nhưng Võ Tiên, ngươi có thể hiểu thế này, Võ Tiên là siêu thoát thiên địa.
Theo quy tắc thiên địa thì ngày hè không thể có tuyết rơi, nhưng Võ Tiên có thể khiến cho tuyết rơi vào tháng sáu. Đây không chỉ đơn giản là sử dụng lực lượng của bản thân điều khiển thời tiết mà là khiến cho quận trưởng của thiên địa này trực tiếp thay đổi. Nói đơn giản hơn là dùng sức người thay đổi quy tắc, biến đổi thiên địa!”
thiên địa trầm giọng nói: “Hai chữ Võ Tiên mô tả rất chính xác, đương nhiên khi ngươi còn ở trong lồng giam thiên địa này, cho dù ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi vẫn là người.
Nhưng khi ngươi có ý đồ siêu thoát thiên địa mà ngươi tồn tại, thật ra cấp độ của ngươi đã vượt qua phạm vi ‘người’, mà là tiên.
Võ đạo cửu trọng thiên, thật ra mỗi bước đi đều là giẫm lên trời, đi tới đỉnh cao thì toàn bộ bầu trời đều bị giẫm dưới chân ngươi. Khi đó mới thật sự là siêu thoát!”
Cùng là một thứ nhưng thời điểm quan sát khác nhau cũng có khác biệt.
Mỗi hoa mỗi thế giới, trong mắt mỗi người chính là một thế giới.
Có lẽ vì Sở Hưu chính là Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, cho dù tất cả ký ức trên người y đã biến mất, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy những thứ Thiên Hồn giảng giải cực kỳ phù hợp với bản thân.
Sau khi im lặng cả nửa ngày, Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Nếu Võ Tiên là giẫm lên trời, không liên quan tới lực lượng mà bản thân tu luyện được, vậy vì sao thượng giới lại có nhiều Võ Tiên như vậy?”
Thiên Hồn đáp: “Ai nói không liên quan tới lực lượng của bản thân?
Muốn giẫm lên trời, trước hết ngươi phải lý giải về thiên địa, không thì làm sao sánh vai với trời, làm sao giẫm lên trời?
Sở Hưu dồi dào thiên địa nguyên khí, võ giả cũng càng gần gũi với thiên địa hơn, đương nhiên tỷ lệ sinh ra Võ Tiên phải cao hơn hạ giới rồi.
Nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, ví dụ như Độc Cô Duy Ngã, ví dụ như Ninh Huyền Cơ, vạn năm qua hầu như thời đại nào dưới hạ giới cũng có người bước vào cảnh giới Võ Tiên.”
“Vượt qua Võ Tiên cửu trọng có thể đạt tới siêu thoát, bất tử bất diệt, vậy rốt cuộc trên thế gian này có ai đạt tới cảnh giới siêu thoát hay không?”
Thiên Hồn lắc đầu nói: “Không biết, ít nhất Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước không biết.
Nhưng bây giờ hắn biết, tập hợp ba luồng bản nguyên, đi vào Trường Sinh Thiên là có thể đạt tới cảnh giới siêu thoát.
Hiện tại ngươi và ta chính là đá kê chân cho hắn đạt tới cảnh giới siêu thoát, Rốt cuộc ngươi muốn đi lên đỉnh phong hay muốn làm đá kê chân, cần suy nghĩ cho kỹ, không tranh thủ thời gian e là chúng ta chỉ có thể làm tảng đá, trợ giúp hắn siêu thoát khỏi thiên địa này.”
Sau câu nói cuối cùng của Thiên Hồn, lực lượng nguyên thần của Sở Hưu cũng tiêu hao hết, thân hình Thiên Hồn cũng theo đó biến mất trước mặt Sở Hưu.
Sở Hưu thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều, tiếp tục bế quan.
Trần Thanh Đế là phía trước không có đường, cho nên hắn phải tự khai phá ra một con đường mới có thể lên tới đỉnh phong.
Nhưng Sở Hưu lại khác, trước mặt y có rất nhiều con đường, nhưng thứ y thiếu nhất lại là thời gian.
Tại hạ giới y đã lên tới đỉnh phong, cho dù tới Đại La Thiên cũng coi là người có số má, nhưng cho dù như vậy tâm trạng của Sở Hưu còn lo lắng hơn ở hạ giới, thậm chí đã tới mức tu luyện mất ăn mất ngủ. Chuyện này khiến bọn Mai Khinh Liên sửng sốt, còn tưởng Sở Hưu bị Tân Già La kích thích, định ghi hận Võ Tiên.
Nhưng theo Sở Hưu, Tân Già La với Phạm Giáo chỉ có thể coi là một chướng ngại mà thôi. Đối thủ thật sự của y, kẻ địch thật sự của y chỉ có một, đó là Độc Cô Duy Ngã náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên, không biết sẽ xuất hiện lúc nào.
Trong thời gian Sở Hưu tu luyện điên cuồng, lực lượng dưới trướng Sở Hưu cũng tăng trưởng nhanh chóng.
Từng nhóm võ giả Côn Luân Ma Giáo thay nhau đi vào Đại La Thiên tu hành, sau khi tu hành xong bọn họ ở dưới hạ giới cũng không nhàn rỗi.
Chương 1633 Ngấp nghé công pháp
Hiện tại Côn Luân Ma Giáo đã khống chế Bắc Yên và khu vực Nam Man. Các loại tài nguyên ở Nam Man đã bị Côn Luân Ma Giáo chiếm cứ, còn ở Bắc Yên cũng được Mai Khinh Liên phái rất nhiều người tới, vừa trợ giúp Bắc Yên trấn áp các tông môn võ lâm, vừa khai thác khu vực Cực Bắc.
Tuy đây là nơi lạnh lẽo hoang vu nhưng không có nghĩa là sản vật không phong phú, bằng không Đại Quang Minh Tự đã chẳng thành lập tông môn tại đây.
Đủ loại khoáng sản tài nguyên được khai thác, hầu hết đều được vận chuyển tới Đại La Thiên, cung cấp cho Viên Cát đại sư và Triều Hoàng bố trí trận pháp, dáng vẻ không khác nào xây dựng cứ điểm tại khu vực Nam Man như tổng bộ Ma Giáo, thậm chí còn trịnh trọng hơn ở hạ giới.
Dù sao tại hạ giới không có ai dám vuốt râu hùm Côn Luân Ma Giáo trong thời điểm này.
...
Bốn tháng sau, trên con đường nhỏ tiếp giáp giữa Thương Ngô Quận và Lăng La Quận, Lục Giang Hà nhàm chán ngồi trong căn đình, ôm một vò rượu ngồi chờ, thi thoảng lại uống một ngụm.
Toàn bộ Côn Luân Ma Giáo đang rất bận rộn.
Có thực lực thì bận bế quan tu luyện.
Có năng lực thì bận bố trí sắp xếp xây dựng cứ điểm và trận pháp vân vân.
Lục Giang Hà là loại có thực lực nhưng lại không muốn đi tu luyện, cho nên toàn bộ thời gian vừa qua hắn vẫn đi dạo quanh Thương Ngô Quận.
Cuối cùng Mai Khinh Liên thật sự không nhịn nổi nữa, bảo hắn qua phụ trách trông coi đội buôn ở Thương Ngô Quận.
Đội buôn Thương Ngô Quận không chỉ qua lại khu vực Nam Man mà còn vận chuyển ra phía ngoài, trong đó có rất nhiều đội buôn phải đi qua Lăng La Quận.
Hiện tại Lăng La Quận là địa bàn của Hàn Giang Thành, cho nên phải đề phòng đám người Hàn Giang Thành giở trò quỷ, đây là lý do Mai Khinh Liên bảo Lục Giang Hà tới trông chừng đội buôn.
Đương nhiên theo Lục Giang Hà loại chuyện này rất nhàm chán, hắn chỉ ước Hàn Giang Thành gây chuyện, cũng tiện cho mình thư giãn gân cốt.
Chỉ tiếc là Hàn Giang Thành tuy có lúc không tuân theo quy củ nhưng khi chưa thật sự động thủ với Hoàng Thiên Các, bọn họ cũng lười gây chuyện lặt vặt.
Còn lúc này Lục Giang Hà bộ dạng nhàn nhã lại không phát hiện cách hắn vài dặm, trong căn lầu cao biên giới Lăng La Quận có người đang quan sát hắn.
“Lần trước kẻ phế bỏ ngươi ở Lăng Tiêu Thành chính là hắn? Hắn có bí pháp
huyết luyện quỷ dị mà lại thần dị?”
Người vừa nói là một ông lão mặc áo bào đỏ máu tướng mạo âm độc, không ngờ hai mắt cũng có màu đỏ máu, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Bộ huyết bào đó cũng cực kỳ quái dị, không phải màu máu đơn thuần mà như có một lớp huyết dịch chuyển động bên trên, tựa như vật sống, quỷ dị không nói nên lời.
Lão già này chính là giáo chủ của Huyết Hà Giáo, Huyết Hà lão tổ.
Rốt cuộc tên thật của hắn là gì đã rất ít người nhớ được, dù sao khi hắn dương danh ở Đông Vực đã gọi là Huyết Hà lão tổ.
Trong phạm vi Đông Vực, ngoài cường giả Võ Tiên ra, uy thế lớn nhất chính là hắn.
Đứng bên cạnh hắn là Âm Huyết Lệ bị Lục Giang Hà thiếu chút nữa hút sạch máu tươi, phế bỏ tu vi trong trận đánh cược võ đạo,
Lần trước tuy Lục Giang Hà không hạ thủ giết người nhưng đã hút sạch khí huyết toàn thân của Âm Huyết Lệ.
Đối với võ giả chuyên tu luyện lực lượng khí huyết như Âm Huyết Lệ, như vậy chẳng khác nào phế sạch tu vi.
Hiện giờ đã qua gần nửa năm nhưng Âm Huyết Lệ vẫn chưa khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, vẫn như cái xác ướp.
Tuy hiện giờ hắn vẫn còn tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng nếu thật sự giao thủ, có lẽ còn không đánh nổi cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
“Chính là kẻ này!”
Âm Huyết Lệ nhìn chằm chằm vào Lục Giang Hà ở đằng xa, ánh mắt lộ vẻ oán hận.
Từ lần trước hắn bị Lục Giang Hà phế bỏ, địa vị của hắn trong Huyết Hà Giáo đã rơi xuống cả ngàn trượng, thậm chí đám sư đệ cũng không để hắn trong mắt, sư phụ cũng có vẻ không coi trọng hắn.
Nhưng may là hắn đưa về một tin tức khiến sư phụ chưa từ bỏ hắn hoàn toàn, tin tức đó chính là công pháp của Lục Giang Hà!
Công pháp truyền thừa của Huyết Hà lão tổ đã có trình độ rất mạnh về mặt khí huyết, ít nhất theo Âm Huyết Lệ là như vậy.
Nhưng nếu so sánh với Lục Giang Hà, công pháp của Huyết Hà Giáo bọn họ thật sự không thể sánh được, cấp độ công pháp của Lục Giang Hà chắc chắn phải cao hơn Huyết Hà Giáo bọn họ một tầng.
Hơn nữa nếu không vì công pháp khắc chế, lần trước hắn đã chẳng thua thảm như vậy, bị Lục Giang Hà lấy yếu thắng mạnh, trực tiếp áp đảo.
Cho nên hắn lập tức báo tin về cho Huyết Hà lão tổ, hơn nữa xúi giục hắn ra tay với Lục Giang Hà, ép hỏi công pháp.
Chỉ có điều, tuy Huyết Hà lão tổ động tâm, nhưng thời gian trước Lục Giang Hà vẫn luôn ở Thương Nam Phủ, Huyết Hà lão tổ cũng chẳng có cách nào.
Tuy hắn là người có số má trong võ lâm ở Đông Vực, hơn nữa còn đứng về phe Hàn Giang Thành, nhưng hắn còn chưa cuồng vọng tới mức tiến đánh phủ quận trưởng trước khi Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các khai chiến triệt để.
Thực lực của hắn cũng ngang với Tân Già La, nhưng sau lưng hắn không có Phạm Giáo.
Mãi tới gần đây Lục Giang Hà ra ngoài áp tải đội buôn, hắn mới tìm được cơ hội.
Huyết Hà lão tổ đưa mắt nhìn sang Âm Huyết Lệ, giọng nói khàn khàn lạnh lùng: “Ngươi có chắc là công pháp trên người kẻ này mạnh mẽ đến vậy không? Vượt qua Huyết Hà Giáo chúng ta một cấp độ?
Ngươi phải biết dù sao đối phương cũng là người của tên Sở Hưu kia, còn Sở Hưu là quận trưởng của Thương Ngô Quận.
Chúng ta động tới người của hắn ở Thương Ngô Quận chẳng khác nào khiêu khích Hoàng Thiên Các, chuyện này ảnh hưởng ra sao, ngươi có hiểu không?”
Trong mắt Huyết Hà lão tổ lóe lên ánh sáng lạnh, trực tiếp đâm vào đáy lòng Âm Huyết Lệ, khiến hắn run rẩy.
Hắn ở Huyết Hà Giáo đã lâu, cũng biết Huyết Hà lão tổ là người như thế nào.
Đừng nhìn hắn là đại đệ tử của Huyết Hà lão tổ, cũng là người có thực lực mạnh nhất nên trước đây được chiều chuộng nhất.
Nhưng bây giờ hắn đã bị phế bỏ, đối với Huyết Hà Giáo, hay nên nói là đối với Huyết Hà lão tổ, hắn đã chẳng có tác dụng gì. Lúc này chỉ cần hắn để lộ một chút sơ hở thôi, vị sư phụ này sẽ lấy đi chút tinh huyết cuối cùng của hắn.
Âm Huyết Lệ cắn răng nói: “Sư phụ, ta cam đoan bằng cả tính mạng mình, chắc chắn công pháp trên người Lục Giang Hà và công pháp của Huyết Hà Giáo chúng ta có chung nguồn gốc, hơn nữa năng lực cường đại hơn, càng thần dị hơn!
Chỉ cần lấy được công pháp đó, chắc chắn thực lực tổng hợp của Huyết Hà Giáo chúng ta sẽ tăng thêm rất nhiều, cho dù vì vậy mà đắc tội với Hoàng Thiên Các cũng vẫn có lợi!”
Nghe Âm Huyết Lệ nói như vậy, Huyết Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lao về phía Lục Giang Hà.
Lúc này Lục Giang Hà còn đang nhàn nhã uống rượu, nhưng một khắc sau hắn lập tức ném bình rượu sang một bên, sắc mặt nghiêm nghị nhìn một hướng.
Năm trăm năm trước hắn đã theo Độc Cô Duy Ngã chinh chiến, năm trăm năm sau lại theo gót Sở Hưu trải qua không ít trận đại chiến, cảm giác đối với sát khí vô cùng nhạy bén.
Có người định ra tay với hắn!
Một khắc sau hai thân hình đỏ máu hạ xuống, Huyết Hà lão tổ kinh ngạc nói: “Cảm giác nhạy bén đấy.”
Ngay khoảnh khắc Lục Giang Hà thấy Âm Huyết Lệ, hắn đã biết đối phương tới gây chuyện.
Lại đưa mắt nhìn sang Huyết Hà lão tổ, Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Làm gì vậy, thế này là đánh trẻ xong thì già tới? Tỷ thí lôi đài không đánh được thì gọi một lão già tới gây chuyện với ta, có còn thể diện hay không?”
Chương 1634 Lão Lục chạy mau 1
Lục Giang Hà là người từng trải, nói chính xác hơn là từng theo Độc Cô Duy Ngã tàn sát võ lâm Chính đạo, đương nhiên hắn không e ngại loại như Huyết Hà lão tổ, gọi thẳng hắn là lão già ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt Huyết Hà lão tổ lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Lão tổ ta rất ghét những kẻ thối mồm.
Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, giao công pháp trên người ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi chết thống khoái một chút!”
Lục Giang Hà nghe vậy đã hiểu, hóa ra lão già này nhắm vào công pháp của hắn.
Lục Giang Hà cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp mắng: “Chỉ dựa vào đám rác rưởi Huyết Hà Giáo các ngươi mà xứng mưu đồ công pháp của ông đây à?
Tu luyện mấy trăm năm, kết quả ngay cả công pháp cũng không tu luyện thấu đáo, rõ ràng là lực lượng khí huyết lại bị các ngươi chơi thành quái vật hút máu, ai nấy luyện tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, đúng là nực cười!
Nửa bước Võ Tiên thì sao? Bây giờ còn tới cướp đoạt công pháp của một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như ta, ngươi không sợ mất mặt sư tổ ngươi à?
À, ta quên mất, nghe nói môn phái Huyết Hà Giáo của ngươi thì ngươi chính là lão tổ đúng không? Lão tổ còn là loại già đời không cần thể diện, có thể thấy mấy kẻ bên dưới là thứ ra sao, một đám rác rưởi không cần thể diện! Đã biến thành như vậy rồi còn tu luyện võ đạo gì nữa? Tự tè cho mình chết đuối đi, tránh làm trò cười cho người ngoài!”
Ngày trước khi Lục Giang Hà chưa gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hắn chính là thủy tặc chuyên cướp bóc trên sông nước, là hạ cửu lưu tiêu chuẩn, miệng lưỡi cực kỳ độc địa, khiến Huyết Hà lão tổ và Âm Huyết Lệ tức tới mức hơi thở dồn dập, ánh mắt lóe lên sát khí dữ tợn.
“Tiểu tử, ngươi được lắm! Đợi ta từ từ gõ mở công pháp trong đầu ngươi xong, lão tổ ta sẽ đánh gãy tứ chi nhà ngươi, ném ngươi vào trong huyết ngục...”
Không đợi Huyết Hà lão tổ nói hết, quanh người Lục Giang Hà lập tức dâng lên một luồng lực lượng cường đại, chớp mắt sau ánh sáng đỏ máu đã xông thẳng tới trời, thân hình Lục Giang Hà cũng hóa thành một dải lụa bỏ chạy về phía Thương Nam Phủ.
Khoảnh khắc này Lục Giang Hà trực tiếp thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp chạy trốn.
Chứng kiến Sở Hưu thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp nhiều lần như vậy rồi, lần này rốt cuộc cũng đến phiên hắn.
Chỉ khác là phần lớn thời điểm Sở Hưu dùng chiêu này để liều mạng với kẻ khác, còn lần đầu tiên Lục Giang Hà sử dụng lại là để chạy trốn.
Không phải hắn hèn mà là đối mặt với một cường giả nửa bước Võ Tiên, nếu còn xông tới liều mạng mới là ngu ngốc. Tuy hắn bị phong ấn năm trăm năm nhưng còn thời gian quý báu chưa hưởng thụ hết, hắn không muốn chết ở đây.
Sau lưng hắn, Huyết Hà lão tổ và Âm Huyết Lệ vẻ mặt ngây ngốc.
Vừa rồi Lục Giang Hà còn đứng trước mặt bọn họ, chửi mắng ầm ĩ, dáng vẻ cực kỳ kiên cường, không khác gì định liều mạng với bọn họ. Không ai ngờ đối phương nói chạy là chạy, nhanh chóng dứt khoát vô cùng, khiến Huyết Hà lão tổ cảm thấy như bị kẻ khác đùa bỡn sỉ nhục.
“Ngươi chết chắc rồi!”
Huyết Hà lão tổ gầm lên một tiếng, trực tiếp truy sát Lục Giang Hà. Âm Huyết Lệ cũng theo phía sau, nhưng hiện tại thực lực của hắn đã bị phế bỏ, căn bản không thể đuổi kịp hai người kia.
Dù sao Huyết Hà lão tổ cũng là cường giả nửa bước Võ Tiên, tuy công pháp của hắn không huyền ảo như Huyết Thần Ma Công, nhưng chỉ thi triển Huyết Độn Thuật đơn giản nhất cũng có tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Thấy Huyết Hà lão tổ theo sát sau lưng mình, Lục Giang Hà cũng thầm than xui xẻo.
Ban đầu khi thi triển Huyết Thần Ma Công trước mặt mọi người, Lục Giang Hà không nghĩ nhiều như vậy.
Theo hắn thấy mình chỉ phế bỏ một Âm Huyết Lệ mà thôi, sau đó nếu Huyết Hà Giáo tới gây chuyện cũng là gây chuyện với Hoàng Thiên Các, gây chuyện với Sở Hưu, chỉ không nghĩ tới sẽ gây chuyện với hắn.
Có thế nào hắn cũng không ngờ nổi một đại phái trong Đại La Thiên, tuy không phải đại phái đỉnh phong nhưng cũng có cường giả nửa bước Võ Tiên trấn thủ, không ngờ lại nghèo tới nước này, còn ngấp nghé cả công pháp của mình.
“Chạy cũng nhanh đấy, nhưng nhanh hơn nữa cũng không thể bằng lòng bàn tay của lão tổ ta!”
Huyết Hà lão tổ thi triển Huyết Độn, bộc phát lực lượng cực hạn, phía sau hắn là huyết hà vô biên lưu chuyển, trực tiếp bao phủ về phái Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà vốn đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Địa Thông Huyền, lúc này sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, thậm chí lực lượng của hắn còn cường đại hơn đại đa số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Sương máu vô tận bao phủ lấy người hắn, nhưng một khắc sau đã hóa thành phong nhận cực hạn, trực tiếp xé rách con sông máu, tiếp tục bỏ trốn.
Huyết Hà lão tổ ồ khẽ một tiếng, con sông máu vừa bị cắt đứt nhanh chóng khép lại, hóa thành vô số tơ máu móc lấy sau lưng Lục Giang Hà.
Những sợ tơ máu nhỏ bé kia rung động, vừa khiến thiên địa nguyên khí xung
quanh ngưng trệ, vừa co kéo máu tươi trong người Lục Giang Hà, như muốn rút sạch máu huyết toàn thân hắn.
Lục Giang Hà hừ lạnh một tiếng, tay niết ấn quyết, chỉ chớp mắt sau Huyết Hà lão tổ lại kinh ngạc phát hiện những sợi tơ máu kia như không chịu khống chế của hắn, vỡ nát tiêu tán.
Lúc này Huyết Hà lão tổ chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ cực kỳ vui mừng.
Hắn không có thủ đoạn điều khiển khí huyết như vậy, tinh xảo tới nhập vi, quả thật là nghiên cứu đạo về khí huyết tới cực hạn.
Huyết Hà lão tổ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hắn không phải người của các đại phái đỉnh phong, chỉ dựa vào một số công pháp còn sót lại của đại phái thượng cổ đã tuyệt diệt Huyết Hà Phái, coi chúng làm cơ sở sáng lập ra Huyết Hà Giáo, công pháp thiếu hụt quá lớn.
Hắn đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên đã rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không đột phá được.
Nguyên nhân không phải ở lực lượng nội tình mà là dù sao võ đạo của hắn cũng không được hoàn thiện.
Nếu có thể đoạt lấy công pháp của kẻ trước mắt, dung nhập vào võ đạo của bản thân, không khéo mình có thể tiến thêm một bước, thấy được cảnh giới Võ Tiên vô thượng kia!
Nghĩ vậy, Huyết Hà lão tổ cười lên điên cuồng, vung cánh tay, đại lượng khí huyết dẫn dắt thiên địa nguyên khí, liên tục đánh về phía Lục Giang Hà, khiến hắn chật vật tới hộc máu.
Tuy Huyết Thần Ma Công cao cấp hơn công pháp của Huyết Hà lão tổ, có thể tan rã lực lượng khí huyết của đối phương, nhưng nội tình lực lượng của hai bên chênh lệch quá lớn, cho dù không sử dụng những công pháp có liên quan tới lực lượng khí huyết, Lục Giang Hà cũng không phải đối thủ.
Hai bên ngươi truy ta đuổi, không ngờ lại truy sát tới ngoài Thương Nam Phủ, lần này ngay cả Huyết Hà lão tổ cũng thấy lo lắng.
Đúng là hắn đã coi thường Lục Giang Hà, đối phương dẻo dai vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Mỗi lần hắn cho rằng đối phương đã không kiên trì nổi, không ngờ đối phương lại tiếp tục bộc phát lực lượng bỏ trốn.
Thấy đối phương đã chạy tới ngoài Thương Nam Phủ, Huyết Hà lão tổ cũng biết trong Thương Nam Phủ có vài cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bảo vệ, hắn không còn nhiều cơ hội.
Chương 1635 Lão Lục chạy mau 2
Huyết Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, lực lượng khí huyết ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một mũi tên máu
Lục Giang Hà đang định dùng Huyết Thần Ma Công phân giải mũi tên máu này, nhưng không ngờ mũi tên máu như xuyên qua không gian, trực tiếp vượt hư không, một khắc sau đã xuyên thủng trái tim của Lục Giang Hà.
Khoảnh khắc này, máu tươi bắn ra, nhưng Lục Giang Hà lại cố gắng niết ấn quyết, thu hồi máu tươi bắn ra vào người, không ngờ tốc độ lại tăng cường, thân hình lập tức chui vào trong Thương Nam Phủ.
Huyết Hà lão tổ sắc mặt âm trầm, hắn cũng không ngờ đối phương lại dẻo dai như vậy. Nói chính xác hơn đối phương đã nghiên cứu đạo về khí huyết tới cực hạn, khí huyết chính là sinh cơ cho nên mới có thể bộc phát liên tục như vậy.
Nhưng càng như vậy, hắn càng khao khát Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà.
Nhưng lần này Lục Giang Hà đã bỏ chạy, hắn không còn cơ hội. Huyết Hà lão tổ có không cam lòng cũng phải rời khỏi.
Lúc này trong Thương Nam Phủ, phần lớn mọi người đang bế quan, vẫn là Mai Khinh Liên xử lý tạp vụ.
Cô đột nhiên cảm giác thấy một luồng lực lượng rối loạn mang theo hơi khí huyết xông tới. Mai Khinh Liên lập tức buông sự vụ trong tay xuống ra ngoài xem xét, kết quả lại thấy Lục Giang Hà thê thảm đứng trước cửa, khí huyết đã suy yếu tới cực hạn, máu tươi dính đầy người, trước ngực còn một lỗ máu lớn.
Thấy Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà nhếch miệng nói rất yếu ớt; “Mẹ nó! Lần này ông đây lỗ to rồi!”
Vừa dứt lời, Lục Giang Hà trực tiếp mất ý thức, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Suy nghĩ cuối cùng của mình là nữ nhân có tu vi cao siêu cỡ nào cũng không đáng tin cậy, vì sao phản ứng đầu tiên của Mai Khinh Liên là che miệng hét lên chứ không phải đến đỡ hắn, khiến hắn ngã lăn quay thế này.
Trong phủ quận trưởng, Phong Bất Bình mân mê trên người Lục Giang Hà cả nửa ngày, Sở Hưu và tất cả mọi người đang bế quan đã ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lục Giang Hà ở chính giữa.
Khi vừa chứng kiến dáng vẻ thê thảm của Lục Giang Hà, Sở Hưu rất phẫn nộ, những người khác cũng vậy.
Tuy Lục Giang Hà miệng lưỡi khá thối, tính cách cũng thiếu đứng đắn; nhưng không thể phủ nhận là hắn đã giúp đỡ Sở Hưu rất nhiều trong giai đoạn đầu, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của Sở Hưu.
Kẻ nào động tới hắn cũng tức là đánh lên mặt Sở Hưu, cho dù là ai cũng phải trả giá đắt!
Một lúc lâu sau, Phong Bất Bình đứng lên nói: “Đại nhân, Lục đường chủ không sao. Tuy thương thế của hắn rất nghiêm trọng, đổi lại là người khác đã chết chắc. Nhưng Huyết Thần Ma Công của Lục đường chủ cực kỳ thần dị, tất cả sinh cơ được phân tán vào mỗi giọt khí huyết, cho nên đừng nói trái tim vỡ nát, cho dù mất đầu, chỉ cần chân linh không bị tiêu diệt, hắn sẽ không chết.
Nhưng lần này hắn tổn thất rất nhiều khí huyết, e là cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục.”
“Vậy vì sao hắn còn chưa tỉnh?”
Phong Bất Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì khí huyết tổn thất quá nghiêm trọng nên Lục đường chủ ẩn giấu chân linh của bản thân trong khí huyết, dựa vào đó để bảo hộ. Đây là một phản ứng vô thức nhờ tu luyện Huyết Thần Ma Công, dù sao tuy thân thể rất quan trọng nhưng chân linh mới là quan trọng nhất.
Bây giờ, hoặc là chờ thêm một thời gian, đợi cơ thể hắn chậm rãi khôi phục, chân linh cảm thấy không còn nguy hiểm sẽ tự trở về. Hoặc kích thích hắn một chút, để chân linh hắn thức tỉnh sớm.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu nói với Lục Giang Hà: “Phong Lục Giang Hà làm vị Ma Tôn thứ năm của Thánh Giáo ta, danh hiệu Huyết Hải Ma Tôn!”
Lục Giang Hà nằm trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Sở Hưu nhíu mày, không có tác dụng à?
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên nói nhỏ: “Hồng Liên Ma Tôn tới tìm ngươi.”
Lục Giang Hà nằm trên giường đột nhiên co giật một hồi rồi bật người như cá chép, ngồi dậy nhìn bốn phía: “Hồng Liên ở đâu?”
Sau khi thấy mọi người bốn phía xung quanh, Lục Giang Hà mới phản ứng lại, hắn thở dài một tiếng, giọng điệu u oán nói: “Lần sau đổi cách khác đánh thức ta, đừng đem Hồng Liên Ma Tôn ra nói đùa!”
Tuy thương thế của Lục Giang Hà trông rất nghiêm trọng, thậm chí ngay trái tim của hắn cũng bị đánh nát, nhưng mọi người thấy hắn còn có tâm trạng nói nhảm như vậy là biết, chắc hắn không việc gì.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rốt cuộc vừa rồi ai đã truy sát ngươi? Ngươi lại gây ra phiền toái gì ở bên ngoài?”
Lục Giang Hà nghe câu này xong lập tức kêu oan.
“Chuyện này liên quan gì tới ta? Chẳng phải vì lần trước ngươi bảo ta ra tay trong Lăng Tiêu Thành, phế bỏ tên Âm Huyết Lệ kia à? Kết quả bây giờ sư phụ của người ta tìm tới cửa, còn muốn cướp lấy Huyết Thần Ma Công của ta.
Lão già gọi là Huyết Hà lão tổ kia có thực lực nửa bước Võ Tiên lận, ta làm sao địch nổi, chạy thoát khỏi tay hắn đã là phát huy vượt xa lúc bình thường rồi.”
Thực ra Lục Giang Hà nói vậy có thể coi là khiêm tốn, hắn thì bản lĩnh khác không tốt chứ chạy trốn thì chắc chắn giỏi hơn chiến lực.
Với cái miệng thối của hắn, khi chưa gia nhập Côn Luân Ma Giáo đã đắc tội với biết bao nhiêu người, sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo lại có vô số cao thủ võ lâm Chính đạo muốn xé rách cái miệng của hắn.
Hắn có thể sống tới giờ, ngoài uy thế hùng mạnh của Côn Luân Ma Giáo ra, còn có liên quan trực tiếp tới công phu bỏ trốn của hắn.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Huyết Hà lão tổ! Ngươi chết chắc rồi!”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh hỏi: “lần này ngươi định làm gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lão Lục bị thương tới nước này, làm sao chúng ta ngồi yên không để ý tới được?
Ta không thể trêu chọc Hàn Giang Thành, chẳng lẽ lại không trêu được Huyết Hà Giáo hay sao? Nếu chúng đã gọi là Huyết Hà Giáo, vậy ta cho chúng máu chảy thành sông thật đi!”
Thật ra thời gian này Sở Hưu khá uất ức.
Tại hạ giới, y hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, danh chấn giang hồ, ma uy cái thế.
Nhưng ở Đại La Thiên thì sao?
Đầu tiên là bị lão già Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành uy hiếp, nhờ vào Ngụy Thư Nhai điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa mới hù dọa được đối phương.
Sau đó lại bị Tân Già La đánh tới cửa, liên thủ với Cực Lạc Ma Cung nhốt hắn ở cứ điểm Nam Man, còn phải dựa vào Trần Thanh Đế giải vây.
Sở Hưu này có lúc nào bị động như vậy, uất ức như vậy?
Lại thêm Sở Hưu biết được thân phận của bản thân, biết uy hiếp lớn nhất trên người mình chính là vị cường giả trong truyền thuyết, không biết sẽ xuất hiện lúc nào, nuốt sạch lấy y.
Tuy tới nay tâm trạng của Sở Hưu luôn giữ thái độ lạnh lùng và bình tĩnh cực độ, nhưng những chuyện này gộp chung lại cũng khiến y muốn bùng nổ.
Người khác mà nổi nóng lên thì làm gì, Sở Hưu không biết. Nhưng Sở Hưu muốn bùng nổ thì suy nghĩ của y chỉ có một, đó là giết người!
Huyết Hà Giáo động tới Sở Hưu trong trạng thái này, không biết bọn chúng sẽ có cảm tưởng gì.
Còn lúc này Lục Giang Hà lại cảm thấy không đúng.
Nói thật khi hắn tỉnh lại sau khi trọng thương, thấy đám người Sở Hưu ân cần đứng xung quanh hắn, hắn rất cảm động. Ít nhất năm trăm năm trước hắn chưa bao giờ được đối xử như vậy. Dù sao hắn vừa mở miệng, thậm chí trong Côn Luân Ma Giáo cũng không ít người thấy hắn phiền phức.
Còn lúc này thấy Sở Hưu phẫn nộ muốn giúp hắn báo thù, Lục Giang Hà lại cảm động gấp bội.
Nhưng vấn đề là cảm động thì cảm động, Sở giáo chủ, ngươi có thể dùng từ chính xác hơn được không? Thế nào là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ? Sao nghe câu này hắn cứ thấy mất tự nhiên vậy?