Sở Hưu gật nhẹ đầu, đang định rời khỏi thì nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Vậy quận trưởng Thương Ngô Quận trước đây thì sao? Ta thay thế vị trí của hắn, vạn nhất đắc tội với người ta có phải tai bay vạ gió không?”
Lão các chủ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu rồi nói: “Cái này thì ngươi không cần phải lo, quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm, đã chết.”
Sở Hưu nghẹn lời nhưng y cũng không tiện hỏi thêm, bèn đi cùng Lục Tam Kim rời khỏi căn nhà.
Những thứ Hoàng Thiên Các hứa hẹn ban thưởng thì thì Sở Hưu không để tâm lắm, bây giờ y không thiếu mấy cái này.
Thứ thật sự thu hút Sở Hưu là Thính Xuân Vũ.
Tuy bây giờ Sở Hưu đã có Phá Trận Tử cùng nguồn gốc với Thính Xuân Vũ, nhưng vạn nhất Thính Xuân Vũ có thể dung hợp với Phá Trận Tử, như vậy lá bài tẩy trong tay Sở Hưu có thể tiến thêm một bước.
Nhìn theo bóng ưng Sở Hưu và Lục Tam Kim rời khỏi, lão các chủ lại cười khổ một tiếng.
Từ bao giờ mà Hoàng Thiên Các bọn họ lại xuống giá tới mức phải tính kế một người trẻ tuổi?
Nhưng cũng rất bất đắc dĩ, vì Hoàng Thiên Các thật sự không có ai để sử dụng.
Sở Hưu muốn thực lực có thực lực, có thể đánh bại Hiên Viên Vô Song đã chứng minh y có thực lực sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn nữa y còn là truyền nhân của Cổ Tôn, cho dù một số đại phái không quá coi trọng thân phận này, nhưng điều này cũng đại biểu cho bối cảnh của Sở Hưu, là chỗ dựa của y. Cho dù thế nào, truyền nhân của Cổ Tôn đều có một cường giả cảnh giới Võ Tiên làm chỗ dựa.
Cho nên phái Sở Hưu đi cũng rất thích hợp.
Ý tưởng này là lão các chủ vừa nghĩ ra ngày hôm qua, khi Lục Tam Kim nói với hắn là Sở Hưu muốn tới gặp hắn, hỏi thăm chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên trước đó hắn mới nói một tràng cho Sở Hưu, như đã chuẩn bị sẵn bản nháp.
Nhưng hắn lại không biết những thứ hắn nói lại là điều Sở Hưu đang cần.
Sau khi ra khỏi căn nhà, Lục Tam Kim có vẻ áy náy với Sở Hưu: “Sở huynh, xin lỗi, ta cũng không biết lão các chủ lại nói với ngươi mấy chuyện này.”
Tuy Lục Tam Kim không hẳn là người quang minh lỗi lạc nhưng hắn cũng không làm chuyện bày mưu với người mình như vậy.
Tuy hắn và Sở Hưu còn chưa phải hảo hữu chí giao, nhưng ít nhất không nên làm như vậy, làm vậy đúng là quá đáng.
Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Không cần phải vậy, ý tưởng của lão các chủ không sai, lấy binh khí của người kia về cũng coi như có câu trả lời cho sư tổ.
Chuyện này là ta đồng ý, không liên quan tới Lục huynh và lão các chủ.
Nói một lời hơi ngông cuồng thì nếu ta không đồng ý, cho dù là Hoàng Thiên Các cũng không thể cưỡng ép ta.”
Lục Tam Kim gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói lời này cũng không sai.
Tuy y là khách khanh nhưng dù sao cũng có thân phận truyền nhân của Cổ Tôn.
Hoàng Thiên Các có thể yêu cầu y nhưng không thể lợi dụng, không thì chẳng khác nào đắc tội với một vị Võ Tiên.
“Đúng rồi, rốt cuộc bên khu vực Nam Man kia có gì khó giải quyết, có vẻ như ngươi rất không muốn để ta đi?”
Lục Tam Kim cười khổ một tiếng, vị lão ca này đúng là lòng dạ khoáng đạt, đã đáp ứng rồi mới bắt đầu hỏi.
“Cái này thì trong chốc lát không thể nói rõ được, ta dẫn ngươi tới một nơi đã.”
Nói đoạn, Lục Tam Kim dẫn Sở Hưu tới một gian điện trong Hoàng Thiên Các, bên trên có một sa bàn cực lớn, trong đó mô tả khu vực mà Hoàng Thiên Các nắm giữ, còn có toàn bộ Đông Vực và những chỗ tiếp giáp.
Lục Tam Kim nói: “Thứ này được chế tạo khi Hoàng Thiên Các vừa tới Đại La Thiên, mỗi lần đánh chiếm một khu vực là bắt đầu chế tạo sa bàn mô phỏng địa hình nơi đó.
Thương Ngô Quận mà ngươi phải tới nằm tại nơi tiếp giáp giữa Đông Vực và Nam Vực, cũng là phía nam của Đế La Sơn Mạch, chính là nơi này.
Nhiều rừng rậm, lại nhiều hung thú, hơn nữa còn có không ít bộ lạc của Man tộc ở đây.
Đúng rồi, chắc ngươi cũng biết các bộ lạc Man tộc chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết.”
Lục Tam Kim vỗ đầu một cái: “Đám truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi đúng là lợi hại, suốt ngày tu luyện, chẳng trách tu vi mạnh mẽ như vậy.”
Mấy lời này của hắn không biết là khen hay chê, sau đó hắn giải thích cho Sở Hưu: “Nói tới đám Man tộc này thì đúng là chúng ta có lỗi với họ.
Có thể nói bọn họ mới là dân bản địa của Đại La Thiên.
Rất nhiều võ giả chưa từng tới Nam Vực hay chưa đi sâu vào Đế La Sơn Mạch vẫn cho rằng ban đầu Đại La Thiên không có người. Thật ra là sai.
Người là đứng đầu của vạn vật, Đại La Thiên có nhiều hung thú như vậy đương nhiên cũng có nhân tộc rồi.
Chẳng qua sau khi chúng ta đi vào Đại La Thiên, không chỉ điên cuồng săn
bắt hung thú, ngay cả đám người Man tộc này cũng bị giết không ít, không gian sinh tồn bị thu nhỏ tới cực hạn. Chuyện này là không chính thống cho nên không trắng trợn tuyên truyền, biết thì biết thôi, không biết thì cứ không biết còn hơn.”
Lục Tam Kim gãi đầu, trong lòng hơi xấu hổ, dù sao những chuyện tổ tiên đã làm khi xưa không khác gì cướp bóc.
Lục Tam Kim chỉ vào khu vực Nam Man nói: “Bây giờ phần lớn Man tộc đều ở bên phía Nam Vực, ngoài ra còn ở những nơi chưa khai phá sâu trong Đế La Sơn Mạch, Thương Ngô Quận của ngươi nằm sát chỗ đó.”
Lúc này Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Vì sao không đuổi tận giết tuyệt đám Man tộc này?”
Lục Tam Kim cười khổ một tiếng nói: “Nguyên nhân hơi nhiều, một trong số đó là không phải đám Man tộc này không có sức đánh trả, bọn chúng cũng có chút thực lực.
Võ đạo của bọn chúng rất kỳ quái, nói chính xác hơn không nên gọi là võ đạo mà là đủ loại vu thuật bí thuật vân vân, rất khó đối phó.
Cố cưỡng ép tiêu diệt thì cho dù tất cả các thế lực Đại La Thiên liên thủ cũng sẽ có tổn thất.
Ngoài ra, diện tích của Đại La Thiên rất lớn, cho dù khai phá tới hơn vạn năm, diện tích này cũng đủ cho chúng ta rồi, không cần ép đám người Man tộc tới mức chó cùng rứt giậu, bắt đầu liều mạng.
Nguyên nhân cuối cùng là một số tông môn ra vẻ đạo mạo nói là giết chóc nhiều quá tổn hại thiên mệnh, phản đối giết chóc như vậy.”
Nói đến đây, Lục Tam Kim khinh thường: “Đám nói lắm nhất chính là lũ hòa thượng ở Tây Vực kia.
Lúc trước tới Đại La Thiên, cũng bọn họ cũng giết không ít người trong Man tộc, thậm chí còn giết nhiều nhất.
Vì đám Man tộc kia thờ cúng những thần thánh linh tinh, cho nên đám hòa thượng kia trách cứ là dị đoan, trực tiếp tiêu diệt.
Lấy cớ giết người rồi cho rằng mình từ bi, cho rằng mình là thánh nhân? Ông đây ngứa mắt nhất là thế.”
Có vẻ như Lục Tam Kim rất có ý kiến đối với hòa thượng Tây Vực, sau khi mắng vài câu mới quay sang nói với Sở Hưu: “Cho nên chuyện khó giải quyết nhất ở Thương Ngô Quận chính là giao tiếp với đám Man tộc này.
Bọn chúng không quan tâm ngươi là người của Hoàng Thiên Các hay của thế lực nào, trong mắt bọn chúng ngươi là người dị tộc đáng kinh tởm đáng chết. Ngươi muốn được nhàn nhã như Giải Anh Tông là điều không thể.
Thương Ngô Quận còn một điểm tương đối khó giải quyết, đó là nó nằm sát Hàn Giang Thành.
Hàn Giang Thành vừa quật khởi, họ không phải thế lực được truyền thừa từ thời thượng cổ, phạm vi thế lực của Hàn Giang Thành là nhỏ nhất, tính xâm lược cũng là mạnh nhất, đã xích mích với Hoàng Thiên Các chúng ta không phải chỉ một hai lần.
Quận trưởng tiền nhiệm chết trong bạo động ở Nam Man, bị người ta hại cho rất thảm.
Nhưng nói thật, đám mọi rợ kia đầu óc chỉ có gân guốc, tuy thủ đoạn rất quỷ dị nhưng còn không giết được quận trưởng của Hoàng Thiên Các ta, rõ ràng hắn có kinh nghiệm phong phú, còn từng làm trưởng lão.
Cho nên trong Hoàng Thiên Các cũng có người nghi ngờ, chuyện lần đó có cả hành động của Hàn Giang Thành.
Có điều tuy chúng ta nghi ngờ nhưng lại không có chứng cứ.”
Chương 1502 Nhòm ngó trên đường 1
Nghe Lục Tam Kim nói xong những thứ này, Sở Hưu cũng có thể tưởng tượng ra tình hình ở Nam Man phức tạp tới mức nào, nhưng y lại không hề lo lắng.
Sở Hưu tới nơi đó không phải để phân ưu giải nạn cho Hoàng Thiên Các, chủ yếu là y đi tìm Thính Xuân Vũ, tiện đường suy tính xem rốt cuộc mình nên làm thế nào để vào trong Lăng Tiêu Tông, nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã.
Hoàng Thiên Các làm việc đúng là nhanh nhẹn, ngày hôm sau tin tức đã được đưa tới chỗ Lý Vô Tướng, Lý Vô Tướng trực tiếp tuyên bố chuyện này trước mặt giới cao tầng của Hoàng Thiên Các.
Sau khi nói xong đám người Hoàng Thiên Các nhìn nhau, không biết lão các chủ làm vậy là có ý gì.
Nếu là lúc bình thường, để Sở Hưu tới một khu vực làm quận trưởng, chắc chắn mọi người sẽ phản đối.
Đây không chỉ là vấn đề tín nhiệm, còn liên quan tới thực lực, lý lịch các loại. Giao thứ này cho một khách khanh cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, còn vừa mới gia nhập Hoàng Thiên Các, đúng là nói đùa.
Nhưng Thương Ngô Quận lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, không ai muốn tới đó.
Cho nên sau khi quận trưởng tiền nhiệm bỏ mạng, Lý Vô Tướng đích thân tới khu vực Nam Man giết chóc một hồi, tuy cũng coi là báo thù nhưng còn chưa lựa chọn quận trưởng kế nhiệm.
Bây giờ ném một khách khanh như Sở Hưu tới đấy, nhìn thế nào cũng giống như đang lừa gạt người ta.
Xung Thu Thủy cũng nhíu mày, không thể hiểu nổi.
Lúc này Lý Vô Tướng quay sang phía Xung Thu Thủy hỏi: “Phó các chủ có dị nghị gì không?”
Xung Thu Thủy lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không, ta đồng ý.”
Sở Hưu là người Lục Tam Kim kéo tới, Lục Tam Kim lại là người của lão các chủ, làm việc cũng thiên về phía Lý Vô Tướng, cho nên có nhìn thế nào cũng thấy hắn và Sở Hưu không phải người chung đường.
Trong thời điểm này lại phái Sở Hưu tới Thương Ngô Quận làm quận trưởng, nếu nói đám người Lý Vô Tướng có ý tốt mới là lừa người mình, hắn cũng chẳng quan tâm.
Nếu đám người Lý Vô Tướng dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đó lừa gạt Sở Hưu, vậy y sẽ bị lừa cho rất thảm, không khéo đến lúc đó mình có thể lôi kéo y về phe mình.
Cho nên, dù thế nào hắn cũng không có lý do để phản đối.
Thấy không có ai phản đối, Lý Vô Tướng trực tiếp tuyên bố: “vậy được rồi, quyết định như vậy đi, sau này Sở Hưu chính là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các chúng ta.”
Nói xong, Lý Vô Tướng gọi riêng Sở Hưu tới, động viên một hồi, nhưng toàn là những lời khách sáo.
Thật ra Lý Vô Tướng cũng không biết nên nói gì.
Vì theo hắn thấy, chiêu này của lão các chủ đúng là lừa gạt người ta, chẳng qua hắn cũng không biết vì sao Sở Hưu lại đáp ứng.
Cho nên hắn chỉ có thể nói vài lời động viên Sở Hưu.
Cuối cùng Lý Vô Tướng đưa cho Sở Hưu một tấm lệnh bài nói: “Đây là mật lệnh của Hoàng Thiên Các ta, cũng là đại diện cho thân phận quận trưởng của ngươi.
Bên phía Thương Ngô Quận ta đã thông báo cho các võ giả bản xứ Hoàng Thiên Các là ngươi đã nhận lệnh. Ngươi cũng có thể mang theo một số võ giả tổng bộ, e là võ giả bên kia không đủ.”
Lý Vô Tướng nói rất uyển chuyển, bên Thương Ngô Quận đâu chỉ là không đủ võ giả, phải nói là thiếu phân nửa số người cần thiết.
Trước đó trong bạo loạn của Man tộc, bên phía Thương Ngô Quận đã tổn thất một số người.
Sau đó các võ giả Hoàng Thiên Các ở Thương Ngô Quận thấy nơi này nguy hiểm nên lao nhao tìm đủ loại quan hệ, xin được triệu hồi về tổng bộ hay điều tới các quận khác, cuối cùng chỉ còn lại một ít người.
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Có ai chịu đi không?”
Tuy Lý Vô Tướng không nói rõ nhưng Sở Hưu cũng nghe được ý của hắn.
Biểu cảm của Lý Vô Tướng hơi xấu hổ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bảo Lục Tam Kim giúp ngươi chọn vài ngươi, mệnh lệnh của tông môn, không muốn đi cũng phải đi.”
Lục Tam Kim làm việc cũng khá ổn thỏa, Lý Vô Tướng bảo hắn chọn người, hắn trực tiếp lựa chọn trong lực lượng trung kiên của Hoàng Thiên Các, lựa ra hai võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và hơn mười võ giả cảnh giới Chân Đan cùng đi với Sở Hưu.
Những người này đều lệ thuộc vào phe của các chủ Lý Vô Tướng, tuy nhân số hơi ít, bọn họ cũng có vẻ không được vui, nhưng cấp trên đã có lệnh, bọn họ cũng đành cắn răng chấp nhận.
Trước khi đi, Lục Tam Kim gọi mọi người tới, chỉ vào một người trung niên
thân hình cao lớn nói: “Vị này là Tần Chung, từng thủ vệ Hoàng Thiên Các ta hơn năm mươi năm.”
Hắn lại chỉ một lão già tuổi tác hơn lớn nói: “Vị này là Từ Phùng Sơn lão tiên sinh, từng đi theo sáu vị quận trưởng, rất có kinh nghiêm xử lý những chuyện trong giang hồ.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, từ chuyện Lục Tam Kim lựa chọn hai người này có thể thấy hắn rất chú tâm.
Đừng nhìn Tần Chung này chỉ là một võ giả thủ vệ, nhưng trên thực tế người thủ vệ của loại tông môn đỉnh phong như Hoàng Thiên Các nào có ai là hạng tầm thường? Chắc chắn là người có thực lực bất phàm, Tần Chung này cũng là tay chân tốt.
Còn Từ Phùng Sơn, rõ ràng là loại lão nhân có kinh nghiệm giang hồ phong phú.
Có lẽ Lục Tam Kim sợ Sở Hưu không có ‘kinh nghiệm’ quản lý thuộc hạ, sợ y không khống chế được người dưới nên mới phái Từ Phùng Sơn đến.
Hai người kia chắp tay với Sở Hưu hô: “Ra mắt Sở công tử.”
Tuy thái độ của bọn họ khá cung kính nhưng giọng điệu mang chút bất mãn.
Nghĩ lại thì cũng bình thường, Thương Ngô Quận là một hố lửa, ai vào là gặp xui xẻo. Vốn dĩ bọn họ không muốn đi, nhưng kết cục là bị ép đi theo Sở Hưu nhảy xuống hố lửa, có vui mới là lạ.
Sở Hưu cũng chẳng để ý tới chuyện này, hắn chắp tay với Lục Tam Kim nói: “Lục huynh, vậy ta cáo từ.”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Sở huynh lên đường bình an, chúc ngươi mã đáo thành công.”
Sở Hưu dẫn đám người này lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng tới Thương Ngô Quận.
Dọc đường tâm trạng đám người Tần Chung và Từ Phùng Sơn không tốt, không có tâm tư trò chuyện với Sở Hưu. Nhưng tương tự Sở Hưu cũng lười nói nhảm với bọn họ, chỉ lo đi đường, chuyện này làm cho Tần Chung và Từ Phùng Sơn trong lòng hơi thấp thỏm.
Tới buổi tối nghỉ ngơi, Tần Chung lặng lẽ tới cạnh Từ Phùng Sơn, âm thầm truyền âm nói: “Từ lão, ngươi nói xem rốt cuộc tiểu tử này định làm gì? Rốt cuộc là bên trên coi trọng hắn, bảo hắn tới Thương Ngô Quận, hay là bên trên có người ngứa mắt với hắn nên điều hắn tới Thương Ngô Quận?”
Từ Phùng Sơn gãi đầu nói: “Lão già ta đây cũng đang thấy khó hiểu.
Trước mắt Thương Ngô Quận đang rất rối loạn, chuyện này thì ai cũng biết, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không muốn đi, nói chi những người khác.
Nhưng nghe nói vị Sở công tử này là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận cực kỳ cao quý, không lý nào bên trên lại đi lừa gạt một vị truyền nhân của Cổ Tôn cả.
Chúng ta đều là người được Lục hành tẩu đích thân lựa chọn, xem thái độ của hắn, có vẻ như vị này cũng không bị bên trên nhắm vào, đúng là kỳ quái.”
Chương 1503 Nhòm ngó trên đường 2
Tần Chung cau mày nói: “Thế thì chúng ta làm thế nào bây giờ? Đã bị lựa chọn nhảy vào hố lửa thì dù sao cũng phải có tính toán mới đúng chứ. Nhưng ngài nhìn vị kia kìa, dọc đường còn chẳng nói tới một câu, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào? Hay là vốn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra?
Nghe nói đám truyền nhân của Cổ Tôn này từ nhỏ đã tu hành trong rừng sâu? Có phải luyện nhiều quá nên đầu óc hỏng mất rồi không?”
Từ Phùng Sơn quát khẽ: “Nói năng cho cẩn thận! Vị công tử này và Lục hành tẩu là bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, còn đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông, cả thực lực và địa vị đều vượt xa chúng ta.
Lão phu biết ngươi khó chịu vì phải tới Thương Ngô Quận, nhưng chú ý lời nói, đừng có đắc tội với vị Sở công tử này.”
Tần Chung gật nhẹ đầu, tuy nhìn như không để ý nhưng lại âm thầm ghi nhớ lời của Từ Phùng Sơn.
Sở Hưu không nói lời nào, vậy bọn họ đành phải mở lời trước.
Từ Phùng Sơn cẩn thận tới bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Sở công tử, ngài đã có kế hoạch gì đối với bên Thương Ngô Quận chưa?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Vì sao lại cần kế hoạch? Bên Thương Ngô Quận có gì cần kế hoạch à?”
Từ Phùng Sơn nghe vậy ngạc nhiên: “Có rất nhiều chuyện, ví dụ như quận trưởng tiền nhiệm vừa mất, chức vụ quận trưởng đã để trống mấy tháng, lòng người bất ổn.
Còn có Man tộc xảy ra bạo động, tuy bị các chủ đại nhân giết một đống rồi, nhưng chắc chắn vẫn có kẻ gây sự.
Hàn Giang Thành cách Thương Ngô Quận gần như vậy, không khéo cũng tới gây chuyện.”
Bây giờ ngay bản thân Từ Phùng Sơn cũng không hiểu rốt cuộc vị này hồ đồ thật hay giả bộ hồ đồ.
Sở Hưu chỉ vào mình, lạnh nhạt nói: “Mấy cái này còn cần kế hoạch? Ta là quận trưởng của Thương Ngô Quận, ai không nghe lời thì giết.
Đám Man tộc kia không phải người tộc ta, chắc chắn trong lòng có ý khác, dám gây sự, giết.
Thương Ngô Quận là địa bàn của Hoàng Thiên Các ta, ai dám gây chuyện, cũng giết.
Chuyện đơn giản như vậy còn cần kế hoạch?”
Từ Phùng Sơn nghe vậy trợn tròn hai mắt, thật sự không thể mô tả bằng lời.
Nghe thử xem, đây có phải tiếng người không?
Tuy hắn khá tốt tính nhưng nghe Sở Hưu nói hươu nói vượn như vậy hắn cũng tức tới mức hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thấy hành động này của Từ Phùng Sơn, Sở Hưu cũng không nhiều lời.
Không phải y giả ngây giả dại với Từ Phùng Sơn mà y định làm như vậy thật.
Trước đó khi còn ở hạ giới, y có các thế lực xung quanh, cần tính toán khúc mắc giữa thế lực các bên, hậu quả sau khi làm việc, cho nên minh tranh ám đấu, mưu kế tầng tầng lớp lớp.
Nhưng nơi này là Đại La Thiên, Sở Hưu không định bán mạng cho Hoàng Thiên Các, cho nên y có thể hoàn toàn không cố kỵ điều gì, buông thả bản thân.
Trong thời điểm này có thể nói chuyện bằng đao kiếm và nắm đấm, thì ưu tiên nói chuyện bằng đao kiếm và nắm đấm.
Có thể giết một người để giải quyết vấn đề thì kiên quyết không nói nhiều thêm một câu.
Huống chi nếu Thính Xuân Vũ thật sự nằm trong tay đám người Nam Man kia, Sở Hưu muốn không giết người mà đoạt lại đao, đó là chuyện không thể.
Còn về hai người Từ Phùng Sơn và Tần Chung, y cũng lười giải thích cho bọn họ.
Bọn họ là do Lục Tam Kim phái tới, căn cơ đều trong tổng bộ Hoàng Thiên Các, có thể giữ trung thành tuyệt đối, cho nên Sở Hưu chỉ cần bọn họ nghe lời là đủ.
Đám người tiếp tục lên đường, nhưng bầu không khí càng gượng gạo, ngay cả mười võ giả cảnh giới Chân Đan cũng không giao tiếp với Sở Hưu, đám người như chia thành hai nhóm.
Nhưng trên đường, Sở Hưu lại phát hiện có người đang quan sát mình.
Cảm giác đó y hệt như lúc ở Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu tìm cơ hội quan sát vài lần nhưng không phát hiện ra ai.
Y tin tưởng vào linh giác của mình, rõ ràng là thủ đoạn của người nhìn trộm càng cao minh.
Hai lần liên tiếp bị người ta nhòm ngó, chuyện này Sở Hưu âm thầm cảnh giác tới cực hạn.
Quan trọng nhất là cả hai lần Sở Hưu đều không phát hiện ra là ai.
Phái biết linh giác của Sở Hưu đã khá cường đại, Thiên Tử Vọng Khí Thuật từng được y thiêu đốt nguyên thần đẩy lên đỉnh phong, tuy hiện tại không cách nào phục chế lại trạng thái lúc đó nhưng cũng khiến Sở Hưu thu được năng lực cảm giác càng cường đại.
Kết quả y thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật suy đoán người nhòm ngó mình, nhưng lại không phát hiện ra manh mối, thật sự rất kinh khủng.
Người nhìn trộm y phải có thực lực hay ít nhất là tinh thần lực mạnh hơn y.
Sau khi không phát hiện manh mối, Sở Hưu tiếp tục dẫn người lên đường, nhưng y luôn quan sát xung quanh, có điều ánh mắt nhòm ngó kia lại không xuất hiện.
Đám người Từ Phùng Sơn và Tần Chung thấy Sở Hưu vui buồn thất thường điều tra bốn phía, bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lại không dám hỏi, còn tưởng vị công tử này lại lên cơn.
Thương Ngô Quận gần khu vực Nam Man, phải nói là một phần lãnh thổ của Thương Ngô Quận nằm trong khu vực Nam Man, bị rừng rậm bao phủ.
Khi đám người Sở Hưu tới Thương Ngô Quận, cảnh tượng hoàn toàn khác với những quận phủ khác trong Đông Vực.
Những quận khác trong Đông Vực, ví dụ như Phương Lâm Quận, đều đã được khai phá triệt để. Hơn nữa đi vào Thương Ngô Quận như đi vào một châu phủ được rừng rậm bao phủ, thường phải đi trên đường nhỏ nửa ngày mới thấy một tòa thành được bảo vệ bởi tường rào cao lớn.
Phủ quận trưởng của Thương Ngô Quận nằm ở Thương Nam Phủ chính giữa khu vực này, tòa châu phủ này rất hùng vĩ, thậm chí còn hùng vĩ hơn An Châu Phủ ở Phương Lâm Quận, Sở Hưu có thể thấy cả vết tích trận pháp trên tường thành.
Bên trong Thương Nam Phủ, võ giả cũng rất khác với võ giả ở Phương Lâm Quận, trên người ai nấy đều có sát khí như có như không, có thể thấy nơi này cũng không thái bình.
Sau khi vào thành, Từ Phùng Sơn nhìn lướt qua xung quanh, nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sở Hưu thấy bộ dạng hắn, lạnh nhạt nói: “Từ lão, có gì không đúng ư?”
Tuy Từ Phùng Sơn khá bất mãn với Sở Hưu, nhưng hắn là mèo già hóa cáo rồi, cũng không muốn đắc tội với Sở Hưu.
Nghe Sở Hưu hỏi vậy, hắn lập tức trả lời: “Đúng là có điểm không đúng.
Bình thường thì loại châu phủ như Thương Nam Phủ sẽ nằm trong sự quản lý của quận trưởng, ngoài cổng phải có người canh gác.
Kết quả thì công tử cũng thấy rồi đáy, cửa thành vắng tanh, không biết rốt cuộc đám người trong phủ quận trưởng bố trí thế nào.
Cho dù không có quận trưởng đi nữa, Thương Ngô Quận rộng lớn này chẳng lẽ không có ai quản lý?
Theo ta được biết, bình thường thì trong phủ quận trưởng, số lượng chấp sự khoảng hơn mười người. Cho dù Thương Ngô Quận có thiếu hơn nửa số người thì cũng còn hai ba người mới đúng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không nói thêm gì mà vung tay tới thẳng phủ quận trưởng.
Lúc này trong phủ quận trưởng chỉ có vài chục võ giả thưa thớt, trong đó có ba người cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Ba người này người thì sắc mặt khổ sở, người lại chẳng mấy để tâm, còn một người không ngờ còn ngồi đó ngủ gật.
Người sắc mặt khổ sở tuổi tầm trung niên, hắn nhìn hai người khác: “Này, nghe ta nói đây, quận trưởng đại nhân sắp vào thành rồi? Chúng ta có ra ngoài nghênh đón không?”
Chương 1504 Cần ngươi làm gì?
Người trung niên này là chấp sự của Thương Ngô Quận, Thẩm Huy, là võ giả tán tu bản địa ở Thương Ngô Quận, do giúp việc cho Hoàng Thiên Các nhiều lần nên mới gia nhập vào Hoàng Thiên Các.
Cũng vì vậy, các chấp sự khác có mối quan hệ chạy về tổng bộ, còn mối quan hệ lớn nhất của hắn là ở Thương Ngô Quận, làm sao bỏ đi được?
Người không để tâm kia có nước da ngăm đen, vóc dáng to cao, trông không giống người Trung Nguyên.
Hắn tên Kha Sát, là con lai của nhân tộc và man tộc, vì trong người có một nửa dòng máu man tộc nên rất được đám man tộc ở Nam Man hoan nghênh. Chính vì vậy khi quận trưởng tiền nhiệm tiếp xúc với man tộc phải dựa vào hắn.
Tuy quận trưởng đã chết nhưng cho dù có mười quận trưởng khác đến, cuối cùng vẫn phải trọng dụng hắn, cho nên thái độ của hắn mới thờ ơ.
Nghe vậy hắn tùy tiện xua tay nói: “Được, ra ngoài nghênh đón thôi. Tôn Càn Thành, ngươi có đi không?”
Người đang chợp mắt tên Tôn Càn Thành, tướng mạo âm trầm, mặt vừa dài vừa nhỏ, nghe vậy lạnh nhạt nói: “Vội cái gì? Thẩm Huy, quận trưởng đại nhân mới chết chưa được mấy ngày, ngươi đã không đợi kịp định ôm bắp chân chủ nhân mới à?”
Thẩm Huy nghe vậy lộ vẻ tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Tôn Càn Thành là người đứng đầu tất cả các chấp sự ở Thương Ngô Quận, sống tại Thương Ngô Quận cả đời. Tình hình nơi này vừa rắc rối vừa phức tạp, chỉ hắn mới có thể thu xếp ổn thỏa.
Khi quận trưởng tiền nhiệm đến đây cũng phải đối diện với hàng loạt phiền phức, nhiều tới mức trợn tròn hai mắt, tất cả là nhờ Tôn Càn Thành giải quyết.
Nếu nói tác dụng của Kha Sát chỉ là đối với man tộc, như vậy Tôn Càn Thành có tác dụng đối với tất cả Thương Ngô Quận.
Cho nên những người khác vội vàng xin được điều đi, còn Tôn Càn Thành lại chẳng có ý định này.
Tới quận khác thì hắn chỉ là một chấp sự bình thường, nhưng ở lại Thương Ngô Quận thì tác dụng của hắn còn lớn hơn quận trưởng, thậm chí quận trưởng cũng phải đối xử khách khí với hắn.
Nghe nói quận trưởng mới không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà còn là một người trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ, chuyện này khiến Tôn Càn Thành khá khinh thường.
Tuy đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng truyền nhân của Cổ Tôn thì đã sao? Trong cái Thương Ngô Quận này, cho dù là người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim tới đây cũng phải thỉnh giáo hắn.
Cho nên thái độ của hắn cũng không cẩn trọng từng chút một như Thương Thành, không đợi được chỉ muốn tới nịnh bợ chủ nhân mới.
Đúng lúc này, bên ngoài có người tới báo cáo, nói quận trưởng đại nhân mới đã tới.
Tôn Càn Thành kinh ngạc nói: “Tới nhanh vậy à? Vừa tới đã đến thẳng phủ quận trưởng? Đi, ra ngoài nghênh tiến nào.”
Thẩm Huy ở đằng sau lẩm bẩm không ngừng: “Ta đã bảo chuẩn bị từ trước đi, giờ thì hay rồi, còn khiến cho quận trưởng đại nhân phải chờ chúng ta. Không khéo lại bị trách mắng.”
Tôn Càn Thành nghe xong không khỏi khịt mũi coi thường.
Quận trưởng mới chỉ vừa vào đời, đám người mình đều là kẻ lão luyện trên đất Thương Ngô Quận này, đối phương chỉ có thể dựa vào chúng ta, sao phải cúi mình khiến đối phương xem nhẹ bản thân như vậy?
Đám người đi ra ngoài, đám người Sở Hưu đã chờ trong sảnh trước.
Tuy biết quận trưởng mới là truyền nhân của Cổ Tôn, tuổi tác không quá lớn, nhưng khi thấy Sở Hưu trẻ tuổi như vậy bọn họ cũng thấy khó mà thích ứng.
“Ra mắt quận trưởng đại nhân.”
Sở Hưu vung tay, điềm nhiên nói: “Không cần đa lễ, hỏi các ngươi một việc, vì sao ngoài cửa thành của Thương Nam Phủ không có ai canh gác?”
Tôn Càn Thành sửng sốt, hắn còn tưởng vị quận trưởng đại nhân mới tới này sẽ trách tội vì bọn họ không ra ngoài nghênh đón. Quan mới tới đốt ba đống lửa mà, chắc chắn phải mượn cớ phát tiết một chút, ai ngờ chuyện đầu tiên hắn hỏi lại là loại chuyện nhỏ nhặt này.
Kha Sát nhún vai một cái nói: “Không phải ta bố trí, xưa nay ta không dính tới chuyện trong Thương Nam Phủ.”
Tôn Càn Thành nhíu mày nói: “Đại nhân, quận trưởng tiền nhiệm vừa mất không lâu, lòng người bất ổn, đâu có thời gian quan tâm tới chuyện có người canh gác hay không?”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Tôn Càn Thành: “Nói vậy, ngươi là kẻ đã không điều người tới gác cửa thành?”
Tôn Càn Thành hừ lạnh một tiếng nói: “Đại nhân, đây không phải chuyện điều hay không điều. Ngươi vừa tới Thương Ngô Quận, còn chưa hiểu một số chuyện. Bây giờ việc phải làm là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của quận trưởng đại nhân, ổn định lòng người mới đúng...”
“Ngươi đang dạy ta nên làm việc thế nào ư?”
Sở Hưu trực tiếp ngắt lời Tôn Càn Thành, bước lên trước một bước, híp mắt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao ngoài cửa Thương Nam Phủ không có ai canh gác? Đúng thì là đúng, sai chính là sai, ta không muốn nghe câu trả lời kiểu khác!”
Một luồng uy áp nặng nề hàng lâm, ngay cả Thẩm Huy và Kha Sát vốn không để tâm cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại làm khó dễ bọn họ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tôn Càn Thành cắn răng, lúc này hắn có thể nhận thua nhưng hắn lại không chịu thua.
Tôn Càn Thành hắn sinh sống trong Thương Ngô Quận đã nhiều năm có thể nói công lao còn lớn hơn quận trưởng, nếu không phải thực lực hắn kém một bậc, đã nhiều năm rồi chưa thể bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bằng không chắc chắn vị trí quận trưởng này là của hắn.
Cho nên hắn cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, hắn có thể thành thật hợp tác với quận trưởng, tận tâm tận lực làm việc cho đối phương, nhưng điều kiện bắt buộc là đối phương phải đối đãi tôn trọng và lễ độ với hắn.
Rõ ràng là thực lực của Sở Hưu cũng chỉ cỡ hắn, chẳng qua có thân phận truyền nhân Cổ Tôn với là hảo hữu của người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim nên mới nhận được chức vị này, dựa vào đâu?
Đối phương còn hùng hổ dọa dẫm như vậy, sao hắn phải cúi người?
Bây giờ trận đại loạn ở Thương Ngô Quận chỉ vừa kết thúc, mười chấp sự thì hơn nửa bỏ chạy. Hắn là người duy nhất có thể ổn định đại cục trong Thương Ngô Quận, cho nên hắn dám chắc cho dù mình đắc tội với Sở Hưu, Hoàng Thiên Các cũng không động tới hắn, không khéo còn bảo Sở Hưu nghĩ cho đại cục.
Cho nên Tôn Càn Thành vẫn cứng rắn đáp: “Đại nhân nói vậy là có ý gì? Vì một việc nhỏ như vậy mà hùng hổ dọa người? Chuyện cấp bách như vậy làm gì có đúng sai? Chẳng lẽ không có quận trưởng đại nhân thì chúng ta ăn một bữa cơm cũng phải báo cáo cho tổng bộ Hoàng Thiên Các à?”
Sở Hưu giơ tay nắm chuôi đao Phá Trận Tử bên hông, lạnh nhạt nói: “Trả lời sai rồi, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn nghe câu trả lời là đúng hoặc sai.
Trong Thương Ngô Quận này, ta là quận trưởng, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy, đây mới là việc mà một thuộc hạ nên làm.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, chống đối cấp trên, một câu hỏi cũng không trả lời rõ được, ta cần ngươi làm gì?”
Khoảnh khắc thấy Sở Hưu cầm đao, Tôn Càn Thành đã biến sắc.
Nhưng hắn vẫn không tin Sở Hưu lại động thủ với hắn ở đây.
Cho dù là ở Đại La Thiên, võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vẫn là cao thủ cường giả, trong các đại môn phái họ cũng là lực lượng trung kiên như chấp sự, đặt ra ngoài giang hồ thì như Lâm Nhai Tử, có thể tự thành lập một môn phái.
Ngày trước quận trưởng ra tay với người dưới, có trừng phạt, có giáng chức nhưng chưa ai như Sở Hưu, vì chút chuyện nhỏ mà trực tiếp động thủ.
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu rút đao chém tới, đao quang đầy trời bao phủ tất cả.
Đứng trước đao này, cho dù hắn có lực lượng gì, có quy tắc thiên địa gì, tất cả đều bị cắt thành hai nửa chỉnh tề.
Tôn Càn Thành thậm chí không có thời gian cầm binh khí, khí huyết quanh người hắn lập tức bộc phát, chớp mắt đã dâng lên, nhưng không đợi hắn triển khai phòng ngự xong, một đao không gì không phá đã chém xuống.
Cương khí hộ thể bị cắt đứt như tờ giấy, khí huyết cường đại cũng lập tức khô héo.
Dưới đao này, Tôn Càn Thành thậm chí không kịp kêu thảm đã bị chém chết!
Chương 1505 Ta đến vì đao 1
Sau khi Sở Hưu rút đao chém chết Tôn Càn Thành, toàn bộ phủ quận trưởng lập tức yên tĩnh lại, mọi người sửng sốt ngây ra tại chỗ.
Từ Phùng Sơn và Tần Chung vốn đứng sau lưng Sở Hưu, định xem trò cười của Sở Hưu nhưng lúc này đã hoàn toàn không còn suy nghĩ như vậy. Bọn họ cảm thấy chính mình mới là chuyện cười.
Trước đó Từ Phùng Sơn hỏi Sở Hưu định làm thế nào, Sở Hưu đã nói không nghe lời là giết, hắn còn tưởng Sở Hưu nói hươu nói vượn.
Kết quả bây giờ nhìn lại, Sở Hưu rất nghiêm túc!
Một chấp sự trong Thương Ngô Quận vừa có năng lực vừa có thế lực vừa có uy danh như Tôn Càn Thành mà y nói giết là giết, y không sợ bên trên trách cứ? Y không sợ mình khó mà cất bước trong Thương Ngô Quận này?
Tần Chung thầm thấy làm may mắn, đồng thời cũng cảm kích lời nhắc nhở của Từ Phùng Sơn.
Cũng may trước đó Từ Phùng Sơn đã nói với hắn, nói năng hành xử phải cẩn thận, nếu không vạn nhất hắn cũng nhảy ra chống đối Sở Hưu, không khéo cũng phải chịu một đao như vậy.
Còn lúc này Thẩm Huy và Kha Sát đã sợ tới choáng váng.
Bọn họ sống ở Thương Ngô Quận đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai như Sở Hưu, vừa gặp đã giết người, không chút do dự. Rốt cuộc hắn tới làm quận trưởng hay là người của tông môn đối địch điều tới phá hoại Hoàng Thiên Các bọn họ?
Kha Sát có một nửa huyết mạch của man tộc, cho nên hắn làm việc cũng rất giống man tộc, kính nể nhất là cường giả.
Tuy Sở Hưu vẫn là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng chỉ một đao đã giết chết Tôn Càn Thành có tu vi sàn sàn với y, chứng minh chiến lực của vượt ngoài tưởng tượng của hắn, cho nên Kha Sát cũng trực tiếp cúi đầu với Sở Hưu, thể hiện ý thần phục.
Thẩm Huy cũng run rẩy, vội vàng cúi người theo: “Đại nhân thứ tội! Là lỗi của chúng ta, cho rằng không có quận trưởng nên sơ sẩy, không phái người canh gác, xin đại nhân thứ tội, thứ tội!”
Thẩm Huy thật sự bị đao vừa rồi dọa sợ, nói thứ tội vài lần liền.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Trước kia không có quận trưởng, bây giờ có. Đi đi, phái hai người canh gác.
Nhớ cho kỹ, từ giờ trở đi ta chính là quận trưởng của Thương Ngô Quận, ta chỉ cần hai chữ: phục tùng.
Chỉ cần các ngươi làm được hai chữ này, còn lại, tùy ý.”
Nói xong, Sở Hưu vung tay, dẫn mọi người vào bên trong.
Đám người Thẩm Huy trợn mắt há hốc mồm, có thế thôi à? Thế là được rồi?
Thẩm Huy không khỏi nhìn sang thi thể của Tôn Càn Thành trên mặt đất, trong lòng run rẩy, thấm mắng đáng đời.
Bây giờ hắn đã nhìn ra, yêu cầu của Sở Hưu rất đơn giản, chỉ là nghe lời.
Kết quả Tôn Càn Thành kia quá đề cao bản thân, nhưng lại gặp phải Sở Hưu vốn không coi hắn ra gì, bây giờ đã bị một đao chém chết.
Từ Phùng Sơn chết rất oan uổng, vì hắn vốn không biết Sở Hưu muốn điều gì.
Y tới Thương Ngô Quận chỉ là để tìm Thính Xuân Vũ, chức vị quận trưởng chỉ là khoác tấm da hổ Hoàng Thiên Các mà thôi.
Thương Ngô Quận phát triển ra sao có liên quan gì tới y? Quận trưởng tiền nhiệm chết thế nào mà chẳng được?
Hàn Giang Thành đang nhìn chằm chằm vào Thương Ngô Quận, chỉ cần bọn họ không chọc tới y, y cũng chẳng trêu chọc bọn họ.
Nếu đã vậy, đối với Sở Hưu thì Tôn Càn Thành có ích lợi gì? Còn không thể làm được hai chữ nghe lời thì chẳng bằng loại rác rưởi, chỉ có thể bị thanh lý.
Còn bên phía Hoàng Thiên Các, Sở Hưu lại không hề lo lắng.
Có thể nói chức vị của y hiện giờ là lão các chủ nhờ cậy y.
Sau khi tin tức được đưa về, cho dù bên phía Hoàng Thiên Các có người thấy bất mãn vì y tùy tiện giết người, muốn kéo y khỏi chức vụ quận trưởng cũng chẳng quan trọng.
Dù sao đối với Sở Hưu, thời gian đi qua đi lại cũng đủ cho y lấy Thính Xuân Vũ về tay.
Sau khi tất cả mọi người đi vào trong phủ, Sở Hưu nhìn mọi người một hồi rồi lạnh nhạt nói: “Ta là Sở Hưu, các ngươi chỉ cần nhớ một điều thôi. Từ nay về sau Thương Ngô Quận do ta quản lý, vậy là đủ. Bây giờ giới thiệu bản thân một chút đi.”
Mọi người ở đây khóe miệng đều giật giật.
Cách giới thiệu kỳ quái này, chắc trong tất cả các quận trưởng của Hoàng Thiên Các, chỉ có vị đại nhân này mới làm như vậy.
Kha Sát giơ tay chạm trán, cúi người hành lễ với Sở Hưu, đây là lễ nghi đặc thù của man tộc.
Hắn cung kính nói: “Ti chức Kha Sát, trong cơ thể có một nửa dòng máu man tộc cho nên ti chức chuyên phụ trách tiếp xúc với đám người man tộc trong Thương Ngô Quận.
Đương nhiên đối với ti chức thì cho dù là tộc nào, ti chức cũng chỉ là chấp sự của Hoàng Thiên Các, chỉ trung thành với Hoàng Thiên Các.”
Thẩm Huy liếc nhìn Kha Sát một cái, trước đây thái độ của tên này có như
vậy đâu, làm cái gì cũng có vẻ thờ ơ, cho dù quận trưởng đại nhân tiền nhiệm phân phó hắn làm việc cũng vậy. Tuy cuối cùng hắn luôn hoàn thành công việc rất tốt, nhưng lúc nào cũng lề mề, có bao giờ cung kính như vậy?
Bây giờ gặp một kẻ hung ác thì lại ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn.
Lúc này Thẩm Huy cũng đứng dậy thi lễ nói: “Ti chức Thẩm Huy, hiểu biết đôi chút về các phương diện trong Thương Ngô Quận, đại nhân cần ti chức làm gì, ti chức xin làm việc nấy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Từ Phùng Sơn và Tần Chung lại tự giới thiệu một phen. Sau khi biết họ tên của tất cả mọi người, Sở Hưu mới nói: “Bên phía Hoàng Thiên Các nói trong tay các bộ tộc man tộc ở Thương Ngô Quận xuất hiện một thanh đao. Có phải tin tức này do các ngươi đưa về không?”
Mọi người ở đây nghe xong đều sững sờ, không ai ngờ chuyện đầu tiên Sở Hưu hỏi lại là về một thanh đao.
Trước đó Tôn Càn Thành đã nói, sau khi Sở Hưu kế nhiệm chuyện đầu tiên y nên làm là điều tra nguyên nhân cái chết của quận trưởng tiền nhiệm, ổn định lòng người, đây là việc quan trọng nhất.
Tuy lúc đó Từ Phùng Sơn đang tranh cãi với Sở Hưu, nhưng thực ra hắn nói đúng.
Kết quả bây giờ Sở Hưu vừa lên tiếng đã hỏi về đao, không hề quan tâm tới chuyện về quận trưởng tiền nhiệm, bọn họ cũng không hiểu nổi.
Từ Phùng Sơn đang định nhắc nhở Sở Hưu, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt về.
Vị này thậm chí không chỉ là bảo thủ, phải nói là bạo quân, không hề nghe lời kẻ khác, y chỉ cần phục tùng.
Tuy mọi người đều có dị nghị nhưng không ai dám nói ra.
Kha Sát thận trọng nói: “Đúng là Thương Ngô Quận chúng ta đã báo cáo chuyện này lên trên, ngay trước khi man tộc bạo loạn không lâu.”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Kể rõ đầu đuôi xem nào.”
Kha Sát hắng giọng một cái nói: “Mọi chuyện là như vậy, quận trưởng tiền nhiệm tuổi tác khá cao, cho nên làm việc chỉ cần ổn thỏa, thái độ khá ôn hòa, đối xử với đám man tộc cũng vậy.
Cho nên hai bên thường xuyên buôn bán qua lại, ta cũng đại diện cho phủ quận trưởng tới chỗ sâu trong Đế La Sơn Mạch, tiến hành trao đổi với những bộ lạc của man tộc, trên người ta có một nửa huyết mạch man tộc, còn biết ngôn ngữ của đa số bộ lạc man tộc, vì vậy thái độ của bọn họ đối với ta cũng không tệ.
Lần đó ta tình cờ phát hiện trong một bộ lạc tên là Cáp Tư Lỗ có dị động. À, Cáp Tư Lỗ nghĩa là con báo lao nhanh trong bụi cây.