Mà thực tế cũng đúng là như vậy, Tân Già La mới bước vào cảnh giới Võ Tiên, cơ bản là chưa từng động thủ với ai, có lẽ đây là trận chiến đầu tiên của hắn. Kết cục lại là trực tiếp bị Sở Hưu cho hai chiêu giết chết.
Thanh Thiên Chiếu Ảnh chém thân thể, không thể phòng ngự.
Lục Đạo Luân Hồi phá nguyên thần, không thể né tránh.
Sau hai chiêu này, đường đường một Võ Tiên của Phạm Giáo, thậm chí không kịp hoàn thủ, đúng là khiến lòng người lạnh ngắt.
Thậm chí thân là minh hữu, Thiên La Bảo Tự cũng không phản ứng kịp.
Pháp Tịnh thở dài một tiếng, trầm giọng nói với đám người Dịch Quy Tà: “Chư vị, các ngươi còn định đánh nữa ư?
Sở thí chủ đã liên thủ với Thiên La Bảo Tự ta, giờ còn giúp Thiên La Bảo Tự giết chết Tân Già La. Cho dù lúc này hắn tiêu hao quá độ, chúng ta cũng không thể ngồi nhìn các ngươi bỏ đá xuống giếng được.
Chư vị muốn giải quyết ân oán, đợi ra khỏi Trung Châu, Thiên La Bảo Tự ta tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Đám người Dịch Quy Tà đưa mắt nhìn nhau, đám người gần như đồng thời lui lại, rời khỏi nơi này.
Thực lực của Sở Hưu vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa bây giờ Tân Già La đã chết, Thiên La Bảo Tự lại một lòng bảo vệ Sở Hưu, bọn họ có cố nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Đương nhiên chủ yếu là bọn họ bị biểu hiện của Sở Hưu lần này dọa cho phát sợ.
Đối thủ là Võ Tiên đấy! Tiên nhân trong võ đạo, có thể đứng trên đỉnh của Đại La Thiên, nhưng cứ như vậy bị SởHưu cho hai chiêu giết chết, hỏi bọn họ làm sao tiếp nhận nổi.
“Pháp Tịnh đại sư, còn lại phải nhờ các ngươi.”
Sở Hưu sắc mặt trắng bệch ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Hiện tại lực lượng và nguyên thần của y đều tiêu hao sạch sẽ, thậm chí đám người Lục Giang Hà cũng vậy, đã không còn sức tái chiến.
Đương nhiên hiện tại Thiên La Bảo Tự cũng không cần bọn họ.
Tân Già La đã chết, đám người Phạm Giáo như rắn mất đầu, đã bắt đầu hoảng loạn.
Sau khi đám người Dịch Quy Tà rời khỏi trận chiến, cho vị Võ Tiên Pháp Tịnh có thời gian, Tịnh Liên Phật Quang của hắn khai triển, gần như áp đảo tất cả, không ai địch nổi. Bên phía Phạm Giáo đã hoàn toàn tan tác!
Trận chiến kéo dài nửa ngày mới kết thúc, bên phía Phạm Giáo bị giết chết gần một nửa, còn lại hốt hoảng chạy trốn.
Tuy không thể diệt sạch võ giả Phạm Giáo, nhưng lần này bọn họ giết đã đủ nhiều.
Phạm Giáo vẫn còn nội tình, võ giả tới đây bất luận có phải cung chủ hay không, ai cũng có chút vốn liếng, còn Pháp Tịnh dù sao cũng chỉ có một mình.
Ngoài những người bị Pháp Tịnh để mắt tới là chắc chắn phải chết, những kẻ khác đều thi triển bí pháp thoát thân.
Pháp Tịnh đi tới trước mặt Sở Hưu, lúc này hắn đã nhắm mắt lại, thi lễ với Sở Hưu nói: “Lần này là nhờ liên thủ với Sở thí chủ nên Thiên La Bảo Tự mới có thể đánh trọng thương Phạm Giáo.
Sở thí chủ giết chết Tân Già La, lập được công đầu. Lệnh bài và hồn tinh đoạt được lần này, Thiên La Bảo Tự ta nguyện chia đều với Sở thí chủ, chẳng hay Sở thí chủ có ýkiến gì không?”
Sở Hưu xua tay nói: “Cứ xử lý theo lời Pháp Tịnh đại sư là được. Ta đã nói rồi, những người hợp tác với Sở Hưu ta, không ai thất vọng. Hy vọng tương lai ta và Thiên La Bảo Tự còn cơ hội liên thủ.”
Lần này Sở Hưu giúp Thiên La Bảo Tự giết chết Tân Già La, có thể nói là chuyện mà trăm năm gần đây trong Thiên La Bảo Tự không ai làm được.
Dù sao lúc này Tân Già La đã là điện chủ, nếu đặt ở Tây Vực, khi tới phiên hắn giao chiến sinh tử, có thể nói là Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã chiến tranh tới đỉnh điểm, phát động toàn bộ Phạm Giáo, vô số cao thủ, muốn giết chết Tân Già La cũng không dễ dàng gì.
Chỉ khi ở Trung Châu này, thực lực mọi người xấp xỉ nhau, lại không có cứu viện bên ngoài mới có thể xử lý Tân Già La.
Cho nên lúc này những võ giả Thiên La Bảo Tự cũng có hảo cảm với Sở Hưu, không còn cảm giác bài xích lúc trước.
Dù sao thực lực mới là phương thức nói chuyện tốt nhất.
Nhưng ánh mắt Pháp Tịnh nhìn về phía Sở Hưu lại mang thâm ý, hắn cười khẽ một tiếng nói: “Nếu có cơ hội thì tốt, chỉ hy vọng lúc đó Sở thí chủ có thể gặp mặt với lòng thành.”
Có lẽ người khác không phát hiện nhưng Pháp Tịnh lại cảm thấy ngay từ đầu Sở Hưu quyết định liên thủ với Thiên La Bảo Tự là có mưu kế khác.
Sau khi đám người Dịch Quy Tà ra tay, biểu hiện của Sở Hưu quá bình tĩnh.
Tuy hai bên chỉ tiếp xúc với nhau vài ngày, nhưng Pháp Tịnh có thể cảm giác được, tâm tư của Sở Hưu tuyệt đối không ít.
Y đắc tội với nhiều thế lực như vậy, chẳng lẽ không tự phát giác?
Cho nên sau khi đám người Dịch Quy Tà xuất hiện, y không hề bối rối, vì tình huống này đã nằm trong dự liệu của y.
Liên thủ với Thiên La Bảo Tự ra tay với Phạm Giáo là một bước, nhưng tiện đó dẫn đám người Dịch Quy Tà ra ngoài, mượn tay Thiên La Bảo Tự xuất thủ, e rằng là một bước khác.
Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của Pháp Tịnh, hắn không có chứng cứ. Hơn nữa Sở Hưu còn giết Tân Già La, đương nhiên hắn không thể nói xấu được, nhưng trong lòng hắn đã nâng cao cảnh giác đối với Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại không để ý, liên thủ với đám hòa thượng này một lần thôi là đủ, lần sau sẽ ra sao, đây cũng là một ẩn số.
Hồi phục xong thể lực, lấy được lệnh bài và hồn tinh, Sở Hưu chuẩn bị từ biệt đám người Thiên La Bảo Tự.
Mối nguy về Phạm Giáo đã giải trừ, hai bên không cần liên thủ tiếp. Tuy trong hành trình kế tiếp hai phe không phải kẻ địch, nhưng hiện giờ đi cùng nhau vẫn không thích hợp.
Nhưng ngay trước lúc đi khỏi, Pháp Tịnh đột nhiên nói: “Sở thí chủ, cái vòng tay có năng lực lôi kéo nguyên thần của đối phương vào trong của ngươi, sao ta thấy hơi giống vật của Thiên La Bảo Tự ta?”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Pháp Tịnh đại sư thật tinh mắt, năm xưa thứ này chính là bí bảo của Thiên La Bảo Tự, là vạn năm trước sư tổ của chi phái ta trao đổi võ đạo với các tiền bối Thiên La Bảo Tự.”
Tuy trong quá khứ vòng tay Lục Đạo Luân Hồi là bảo vật của Thiên La Bảo Tự, nhưng khi đó tác dụng của nó không phải như vậy, sau khi biến thành yêu quỷ mới có đủ loại dị năng, cho nên Sở Hưu cũng không sợ Pháp Tịnh nhận ra.
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Tịnh chỉ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều.
Tuy Thiên La Bảo Tự có nhiều bí bảo, nhưng mấy trăm năm gần đây không có cái nào thất lạc, cũng không có thứ nàogiống vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của Sở Hưu.
Nhìn theo bóng lưng đám người Sở Hưu rời khỏi, Pháp Minh không khỏi cảm thán: “Chuyến đi tới Trung Châu lần này may mà chúng ta gặp được Sở thí chủ, nếu không đúng là thảm rồi. Lần này đúng là nhờ vào vận may.”
Gương mặt Pháp Tịnh lại nở nụ cười khó lường: “Vận may? Sư đệ, đừng tin vào vận may, vận may sẽ không tự tìm tới cửa. Sở Hưu kia cũng không phải loại dễ đối phó đâu, ngoài các sư huynh đệ trong Thiên La Bảo Tự ta, sau này khi ra ngoài tốt nhất ngươi nên cảnh giác một chút.”
Pháp Tịnh sờ cái đầu trọc của mình, cảm thấy nghi hoặc.
Sư huynh nói vậy là sao? Rõ ràng lần này bọn họ hợp tác với Sở thí chủ không tệ mà.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Thương Thiên Lương quay đầu nhìn lại nói: “Pháp Tịnh hòa thượng có vẻ nghi ngờ ngươi.”
Sở Hưu không để ý đáp: “Vậy thì sao? Chuyện liên thủ không phải ta nói mà là chính bọn họ nói.
Huống chi đã giải quyết xong Phạm Giáo, bọn họ đâu có chịu thiệt? Nếu không có ta, chắc chắn lần này Thiên La Bảo Tự sẽ bị Phạm Giáo đào thải, tuy không tổn thất quá nhiều người nhưng cũng mất tư cách tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung.
Trước mắt chúng ta đã thu thập gần đủ lệnh bài và hồn tinh rồi, trực tiếp đi vào sâu trong Trung Châu, đến chỗ Đại La Thần Cung chờ đợi thôi.”
Sau khi nhận được lệnh bài và hồn tinh của Phạm Giáo, lại thêm chỗ lệnh bài và hồn tinh của đám người Lã Phụng Tiên; trên người Sở Hưu số lệnh bài đã hơn năm trăm, số hồn tinh cũng khoảng bốn trăm cân. Số lượng này đừng nói vào sáu hạng đầu, cho dù xếp hạng ba trở lên cũng ổn.
Cho nên trong giai đoạn tranh đoạt phía trước Đại La Thiên, Sở Hưu hoàn toàn có thể đứng ngoài xem kịch.
Đương nhiên, miễn là đừng có ai trêu chọc y.
Chương 1737. Trong sương mù 1
Bên ngoài khu vực trung tâm của Đại La Thần Cung, Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên vừa tới nơi này, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Nơi này không giống với miêu tả của Xung Thu Thủy.
Theo lời Xung Thu Thủy, mười ngày cuối cùng thì mọi người sẽ tập trung trước Đại La Thần Cung, trải qua một trận tranh đoạt, đợi Đại La Thần Cung mở cửa.
Nhưng Đại La Thần Cung bây giờ thì sao? Xuất hiện trước mặt đám người Sở Hưu lại là một làn sương mù, một làn sương sâu thẳm hấp thu mọi cảm giác, căn bản không cách nào nhìn được bên trong có cái gì. Xung Thu Thủy chưa từng nói có chuyện này.
Hơn nữa do khoảng cách thu nhỏ, cách đám người Sở Hưu không xa còn có một số võ giả khác, bọn họ cũng đang do dự trước làn sương kia, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện như vậy.
"Thứ này là yêu quỷ?"
Sở Hưu thử truyền một luồng cương khí vào thăm dò, nhưng chỉ cần đi vào trong sương mù là lập tức biến mất không còn tăm hơi, ngắt đứt liên kết với y.
Thương Thiên Lương cau mày nói: “Nếu thứ này là yêu quỷ, nó bao phủ diện tích lớn cỡ nào? Trực tiếp bao phủ toàn bộ Đại La Thần Cung vào trong, yêu quỷ cấp bậc này e rằng phải là cường giả đỉnh cao Võ Tiên cửu trọng thiên mới có thể đối phó được?”
Bọn họ cũng từng gặp yêu quỷ cấp cao, trừ quỷ tướng có thể di chuyển tự do, xem như tồn tại đặc thù; diện tích hai con yêu quỷ khác bao phủ cũng không quá lớn, chỉ cỡ một thôn hoặc một chùa miếu nhỏ mà thôi.
Nếu có yêu quỷ nào có có thể bao phủ toàn bộ Đại La Thần Cung, vậy nó sẽ khủng khiếp tới mức độ nào?
“Tạm thời không cần vào trong, đi vòng quanh Đại La Thần Cung xem, tiện đường xem thử Ngụy lão có ở đâu không.”
Đây đã là thời điểm tranh đoạt cuối cùng của Đại La Thần Cung, tất cả mọi người cùng tập trung ở đây.
Có điều Sở Hưu dẫn người lượn một vòng lớn quanh Đại La Thần Cung, thấy không ít võ giả nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Thư Nhai. Chuyện này khiến trong lòng Sở Hưu bỗng có dự cảm không tốt.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Không cần lo lắng, khi còn trẻ Ngụy lão còn gặp chuyện nguy hiểm hơn hiện tại, trận chiến ở Cửu Thiên Sơn là thập tử vô sinh nhưng Ngụy lão vẫn sống sót, lần này cũng vậy thôi.”
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta cũng tin Ngụy lão sẽ không có chuyện gì, trực giác của ta luôn rất chuẩn.”
Lời nói của Lã Phụng Tiên còn có chút an ủi tâm lý đối với Sở Hưu, đúng là trực giác của hắn chính xác vượt xa bình thường.
Nhưng nếu biết sớm, lúc sắp lên đường y nên bảo Viên Cát đại sư bói một quẻ, xem lành dữ ra sao.
Lúc này một âm thanh lại đột nhiên vang lên sau lưng Sở Hưu.
“Sở huynh, các ngươi tới cả rồi à, sao ko thấy Lã huynh?”
Sở Hưu quay đầu lại, người vừa tới chính là Ngân Linh Tử, hắn đi theo Phương Dật Chân và Hứa Quy Sơn của Tam Thanh Điện.
“Lã huynh không định tham gia tranh đoạt cuối cùng ở Đại La Thần Cung, có lẽ lúc này hắn đang ở nơi nào đó an toàn tu luyện.”
Sở Hưu chắp tay với Phương Dật Chân nói: “Phương huynh, lại gặp mặt.”
Ngân Linh Tử kinh ngạc nói: “Phương sư huynh, các ngươi biết nhau à?”
Phương Dật Chân cười hì hì nói: “Không đánh thì không quen, còn phải cảm tạ lúc trước Sở Hưu không cướp.”
Nói đoạn, Phương Dật Chân chỉ Hứa Quy Sơn nói: “Vị này là Hứa Quy Sơn Hứa huynh, đệ tử chân truyền của Đạo Tôn Tam Thanh Điện chúng ta.”
Nghe đến đây, lông mày đám người Sở Hưu bất giác giật nhẹ.
Đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, danh xưng này có đặt ở đâu cũng cực kỳ bắt mắt. Nói một câu không dễ nghe thì cho dù ngươi dắt một con chó ra, nói đây là đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, cũng có người coi nó là khiếu thiên thần khuyển.
Đại La Thiên không có Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng như hạ giới, cho nên rốt cuộc ai mới là thiên hạ đệ nhất Đại La Thiên, chuyện này thì không ai nói chính xác được.
Nhưng những người được công nhận là mạnh nhất cũng chỉ có một số ít, ví dụ như Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự, Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, giáo chủ của Phạm Giáo... vân vân. Trong số những người này, người được cho rằng có khả năng là đệ nhất nhất tại Đại La Thiên đương thời nhất, chính là Đạo Tôn.
Hứa Quy Sơn chỉ tùy ý gật đầu với đám người Sở Hưu, rồi không tiếp tục nói chuyện.
Phương Dật Chân hơi áy náy nói: “Chư vị đừng để ý, tính cách sư huynh ta vốn như vậy.”
Hứa Quy Sơn không phải là kiêu ngạo mà là lạnh lùng, đối với hầu hết mọi chuyện đều cực kỳ lạnh lùng. Chỉ có khi Sở Hưu ra tay với Tân Già La, hắn mới hơi ngạc nhiên mà thôi.
“Đúng rồi, Phương huynh, ngươi có biết rốt cuộc sương mù trước mắt là có chuyện gì xảy ra không?”
Phương Dật Chân gãi gãi đầu nói: “Lúc sắp lên đường sư tổ đã từng nói, tranh đoạt Đại La Thần Cung lần này sẽ có một số biến hóa, có thể là tốt cũng có thể là xấu, dù sao cũng khác với bình thường. Lựa chọn ra sao, ứng phó như thế nào, tất cả phải dựa vào bản thân.”
Hứa Quy Sơn lạnh nhạt nói: “Đại La Thần Cung mở cửa sớm khoảng hai ba mươi năm, riêng điều này đã nói lên rất nhiều chuyện.
Đơn giản là đám yêu quỷ lại gây ra chuyện gì đó mà thôi.
Đại La Thần Cung nằm ở trung tâm, không xuyên qua lớp sương mù này thì không thể vào Đại La Thần Cung.
Như vậy cũng tốt, có lớp sương mù này cũng có thể lọc bớt không ít loại vàng thau lẫn lộn.”
Sau khi nói xong, không ngờ Hứa Quy Sơn lại trực tiếp bước vào làn sương mù, không chút do dự.
Phương Dật Chân nhún vai, có vẻ khá bất đắc dĩ với tính cách của Hứa Quy Sơn, nhưng hắn cũng vào theo.
Lục Giang Hà vuốt cằm nói: “Tên này nói ai vàng thau lẫn lộn đấy? Đám lỗ mũi trâu này nói chuyện lúc nào cũng kỳ quái khó đoán, cứ như mắt mọc trên đỉnh đầu.”
Nói xong Lục Giang Hà mới phản ứng lại, ở đây vẫn còn Ngân Linh Tử, hắn vội vàng nói;” Ngân Linh Tử tiểu đạo trưởng đừng trách, ta không nói ngươi đâu.”
Ngân Linh Tử cười nói: “Không sao, lỗ mũi của tiểu đạo không lớn, đương nhiên không phải đối tượng so sánh rồi.”
“Ngân Linh Tử đạo trưởng không định đi vào trong à?” Sở Hưu hỏi.
Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Tranh đoạt cuối cùng ở Đại La Thần Cung không có phần của tiểu đạo, cố đi vào cũng không có ý nghĩa gì.
Đã thấy được Trung Châu, Đại La Thần Cung thì không vào được, tội gì phải mạo hiểm? Thứ mình không cầu được lại cố cưỡng cầu, đâu có ý nghĩa gì.”
Tính cách của Ngân Linh Tử mới thật sự phù hợp với thanh tịnh vô vi của Đạo gia, không tranh không đoạt không ép buộc.
Có lẽ theo người ngoài, trên giang hồ ngươi không tranh đoạt, ắt sẽ rơi xuống cỡ tầm thường. Nhưng đối với Ngân Linh Tử, cho dù hắn không tranh không đoạt, thứ gì nên là của hắn thì không ai có thể cướp đi được.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang đám người Lã Phụng Tiên: “Các ngươi thì sao? Có định vào trong không?”
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thành công, có vào trong cũng vô dụng, không thể một lần nhảy luôn lên cảnh giới Võ Tiên được chứ?”
Chương 1738. Trong sương mù 2
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta cũng ở đây chờ xem, nếu Ngụy lão ở phía sau tới nơi, chúng ta cũng có thể tiếp ứng.”
Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Ta ở lại cùng hai đứa nhóc này.
Chắc chắn có cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên và Võ Tiên chọn đi vào làn sương mù này, lão phu trấn thủ ở đây, nếu có kẻ nào không có mắt dám tới gây chuyện cũng có thể ứng phó một chút.”
Sau khi mọi người đi vào làn sương mù, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên như Thương Thiên Lương gần như không có đối thủ. Có hắn thủ hộ ở đây, cho dù Sở Hưu có đắc tội với nhiều người hơn nữa cũng không sợ có kẻ tới gây chuyện.
Lục Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi đều thủ tại đây, vậy ta đi vào cùng Sở Hưu, cũng tiện chiếu cố cho nhau.”
Hắn không có ý đồ gì với Đại La Thần Cung, hơn nữa với thực lực của hắn, tuy không dễ chết nhưng sau khi đi vào rốt cuộc là Sở Hưu chiếu cố cho hắn hay hắn chiếu cố cho Sở Hưu, đây vẫn là một ẩn số.
Chẳng qua hắn vẫn canh cánh trong lòng về câu vàng thau lẫn lộn của Hứa Quy Sơn, hắn đường đường Huyết Hải Ma Tôn, sao còn phải vàng thau lẫn lộn?
Trong thời gian bọn họ nói chuyện đã có không ít võ giả đi vào trong, ví dụ như hai vị nửa bước Võ Tiên của Thiên Hạ Kiếm Tông - Nghiêm Tri Phi và Dịch Quy Tà, còn có đám người Âu Dương Thánh của chi phái Nguyên Dương Tôn Giả, bọn họ đều không hề do dự đi thẳng vào trong.
Đại La Thần Cung mấy chục năm mới mở một lần, bọn họ đã đi tới bước này rồi, nếu còn lùi bước mới là trò cười.
Sở Hưu và Lục Giang Hà không trì hoãn, trực tiếp bước vào làn sương mù.
Nhưng sau khi vào trong sương mù, cảnh tượng xuất hiện trước mặt lại khiến bọn họ kinh ngạc, vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Lục Giang Hà lại là một tòa thành lớn nguy nga, tường thành cao khoảng mấy chục trượng, toàn bộ đều được xây dựng bằng đá đen.
Hơn nữa thiên địa ở nơi này có vẻ cực kỳ mờ ảo, khác với cảm giác của làn sương mù mông lung bên ngoài, có cảm giác mây đen đè nén.
Sở Hưu nhìn về phía sau lưng, không còn làn sương mù, thay vào đó là bóng tối vô biên vô tận, cảm giác lực có thể truyền vào nhưng không thể tìm được điểm cuối.
“Xem ra Hứa Quy Sơn nói không sai, nơi này do yêu quỷ tạo ra.”
Lục Giang Hà không khỏi sợ hãi nói: “Yêu quỷ có thể tạo ra lĩnh vực lớn như vậy? Thế thì nó là yêu quỷ cấp bậc gì?”
Tuy Lục Giang Hà cũng giết không ít yêu quỷ, nhưng lĩnh vực của đám yêu quỷ này đều cự nhỏ, thậm chí có một số yêu quỷ cấp thấp, ảo giác cực kỳ thô kệch, bị hắn dễ dàng nhận ra.
Nhưng tòa thành lớn trước mặt nhìn không thấy bờ, rốt cuộc yêu quỷ này mạnh tới mức nào?
Khi Sở Hưu và Lục Giang Hà tới trước cửa thành, bọn họ mới phát hiện ngoài cửa thành có người trấn giữ, hơn nữa kẻ giữ cửa còn là hai con ác quỷ.
Mặt xanh nanh vàng, đầu có hai sừng, nửa dưới như nhện, mọc ra tám cái chân, có vẻ cực kỳ quái dị.
Thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà tới, hai ác quỷ gác cửa mở miệng hỏi: “Muốn vào Uổng Tử Thành, phải đóng tiền mua mạng trước đã!”
Thấy hai thứ này, Lục Giang Hà vô thức định động thủ, nhưng bị Sở Hưu kéo lại.
“Nhìn thứ treo trên tường thành đi.”
Lục Giang Hà ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ trên tường thành có treo một cái đầu người, hơn nữa cái đầu này còn khá quen mặt, chính là một trong số những võ giả tán tu đã theo bọn Hướng Tưởng tấn công bọn họ. Tuy kẻ này không quá mạnh nhưng cũng là võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Yêu quỷ cấp cao tuy khủng khiếp nhưng không phải không thể phá giải.
Đến cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, cho dù không đánh được nhưng vẫn có thể trốn được.
Ví dụ như quỷ tướng trước đó, tuy có thể đối đầu với Võ Tiên, nhưng Hướng Tưởng và Trần Cửu Long vẫn có thể vận dụng bí pháp bỏ trốn.
Trước đó Lục Giang Hà còn không để hai con ác quỷ thủ thành này vào mắt, dù sao cũng chỉ là hai tiểu yêu quỷ gác cổng thành, làm sao mà mạnh được?
Nhưng sau khi thấy cái đầu người, hắn lập tức im lặng.
“Cái đầu này là thật à?” Lục Giang Hà thận trọng hỏi.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Đừng nói ngươi không phát hiện chấn động khí huyết trong cái đầu kia.
Cho dù làm giả, có thể giấu diếm được con mắt của ngươi, cảm giác của ngươi, thậm chí cả cảm nhận khí huyết của ngươi, yêu quỷ cấp bậc này còn yếu hay sao?”
Sở Hưu đi tới hỏi: “Tiền mãi lộ là bao nhiêu?”
Một con ác quỷ lấy ra một cái chậu nhỏ bẩn thỉu, hung dữ nói: “Hai người cần bốn cân bốn lượng bốn tiền máu tươi!”
Sở Hưu quay sang Lục Giang Hà: “Lấy máu đi.”
Lục Giang Hà bất mãn nói: “Sao lại lấy máu của ta?”
“Ngươi tu luyện Huyết Thần Ma Công, còn thiếu chút máu tươi ấy à?”
“Ngươi cũng biết Huyết Thần Ma Công cơ mà?”
“Lát nữa phải đi vào Uổng Tử Thành bỏ đi này, nếu gặp nguy cơ gì thì dựa vào ngươi hay dựa vào ta? Đương nhiên lãng phí vô ích một giọt máu tươi nào được.”
Lục Giang Hà: “...”
Bây giờ hắn bỗng thấy hối hận vì đi cùng Sở Hưu vào trong này.
Tuy hắn tu luyện Huyết Thần Ma Công, nhưng máu này vẫn không phải tự dưng mà có.
Chẳng qua tuy Lục Giang Hà không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới lấy máu, dù sao Sở Hưu nói rất có lý, hắn cũng chẳng thể phản bác.
Sau khi nhỏ máu xong, hai con ác quỷ mới mở cửa thành, cho hai người Sở Hưu vào trong.
Trong Uổng Tử Thành này, tĩnh lặng như tờ.
Tất cả đường phố cực kỳ chỉnh tề, phòng ốc cũng hết sức chỉnh tề, thậm chí chỉnh tề tới mức khiến người ta có cảm giác quỷ dị, vì mỗi gian phòng đều giống hệt nhau, thậm chí trang trí ngoài cửa cũng như sao chép lại.
Đúng lúc này, trên đường bỗng có tiếng vang quỷ dị, có người đang thổi sáo tấu nhạc, nhưng âm thanh này lại hết sức kỳ lạ, cứ như tiếng ma quỷ kêu khóc vọng từ dưới Cửu U Địa Ngục lên.
Sở Hưu kéo Lục Giang Hà vào một gian nhà, đi vào trong né tránh.
Trong gian nhà đó ngoài một số bàn ghế, không ngờ lại không một bóng người.
Điều duy nhất khiến người ta chú ý là chính giữa căn nhà có một cái bàn thờ, nhưng nơi đó không thờ tượng thần mà là một viên hồn tinh, một viên hồn tinh lớn cỡ nắm đấm.
Lục Giang Hà nhíu mày nói: “Chẳng lẽ trong Uổng Tử Thành này mỗi phòng đều có một viên hồn tinh? Tòa thành này lớn như vậy, chúng ta đi lần lượt các phòng lục soát cũng có thể kiếm được rất nhiều hồn tinh, lời to rồi.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào viên hồn tinh kia cả nửa ngày, đột nhiên nói: “Hồn tinh này là sống.”
Lục Giang Hà chợt run rẩy: “Sống? Ý ngươi là sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đúng như ý nghĩa chữ đó, ngươi ngưng thần tập trung vào, cảm giác cẩn thận trong viên hồn tinh, xem xem có thấy gì không?”
Lục Giang Hà làm theo lời Sở Hưu, quả nhiên sâu trong viên hồn tinh này có một bóng người, nhưng nhìn cách ăn mặc không giống võ giả hiện tại.
“Rốt cuộc đây là cái gì? Yêu quỷ?”
Chương 1739. Uổng Tử Thành
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thật ra ta luôn có một nghi vấn đó là rốt cuộc yêu quỷ có thể chết hay không?
Trước đó Xung Thu Thủy từng nói, trong Trung Châu lực lượng quy tắc vặn vẹo cho nên mới hóa thành yêu quỷ, nguyên thần của võ giả vào đây không bị tiêu tán, vậy yêu quỷ thì sao?
Chúng ta giết yêu quỷ, yêu quỷ hóa thành hồn tinh, nhưng bọn chúng có chết thật không? Là nguyên thần tịch diệt hay hồn phi phách tán? Nhưng quy tắc đầu tiên của nơi này là nguyên thần bất diệt, vậy làm sao lại có chuyện hồn phi phách tán?”
Lục Giang Hà đột nhiên nghĩ ra điều gì, chợt run rẩy: “Ý ngươi là trong Trung Châu này, yêu quỷ vốn không chết?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ít nhất theo suy đoán của ta là như vậy, yêu quỷ bất tử bất diệt, e là chúng ta có ‘giết’ chúng nó, chúng vẫn tiếp tục ngưng tụ sức mạnh, sống lại.
Hồn tinh chỉ là căn nguyên lực lượng của chúng, chúng ta cướp vỏ ngoài của chúng nó, có phải chúng còn có thể ngưng tụ lại sức mạnh? Giống như viên hồn tinh trên bàn thờ này?
Lực lượng của tòa Uổng Tử Thành này thậm chí còn cường đại hơn bên trong Trung Châu, nếu chậm rãi truyền vào hồn tinh, không khéo bọn chúng có thể hóa thành yêu quỷ lần nữa.”
Lúc này Lục Giang Hà cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc đám người Đại La Thiên kia đang làm cái quái gì vậy? Đại La Thần Cung tồn tại một vạn năm rồi, ta không tin bọn chúng không biết chuyện này.
Yêu quỷ bất tử bất diệt, giết một đám là lại có đám mới, đến cuối cùng càng ngày càng nhiều. Bọn chúng định đem toàn bộ Đại La Thiên ra nuôi thành quỷ vực à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cho dù các cường giả đỉnh phong ở Đại La Thiên không được hòa thuận, nhưng trong chuyện này, chắc bọn họ không làm loạn như vậy, không bỏ mặc Đại La Thiên xảy ra chuyện đâu.
Bọn họ không làm vậy hiển nhiên có lý do của bọn họ. Không phải bọn họ không muốn làm mà không thể làm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng động quỷ dị bên ngoài lại càng lúc càng lớn.
Trong Uổng Tử Thành che đậy cảm giác, Sở Hưu và Lục Giang Hà chỉ có thể nhìn ra bên ngoài theo khe cửa.
Chỉ thấy trên con phố dài, một đội ngũ đang thong thả đi tới.
Trong đội ngũ đó không có người, chỉ có ‘yêu quỷ’, nhưng hình dạng đám yêu quỷ kia khá kỳ quái, rất giống quỷ tướng mà Sở Hưu từng gặp.
Bọn chúng đều mặc chiến giáp giống nhau, không nhìn thấy thân thể, chỉ thấy được một làn sương đen lượn quanh chiến giáp.
Xung quanh những con yêu quỷ này còn có những con khác cực kỳ quỷ dị.
Bọn chúng có hình người, vóc dáng cao gầy, thậm chí cao tới mức bất thường, lên tới ba trượng, mặc áo tang trên người, đội mũ rộng vành, tay cầm sáo bằng xương thổi điệu từ khúc hết sức kỳ quái kia.
Trong đoàn yêu quỷ này, con yêu quỷ dẫn đầu càng kỳ dị, không ngờ nó lại mặc một bộ giáp vàng, bên trên trạm khắc Phạm văn kỳ dị, còn tỏa ra phật quang mơ hồ.
Chuyện này khiến Sở Hưu nghi ngờ, có phải con yêu quỷ này khi còn sống là người của Thiên La Bảo Tự hay của Phạm Giáo không?
Nhắc tới đám người Phật môn, không biết vì sao nhưng hình như sau khi bọn họ chết hóa thành yêu quỷ, đều có thực lực cực mạnh.
Chẳng lẽ là vì võ giả Phật môn vốn dĩ rèn luyện tâm cảnh rất tốt, cho nên sau khi hóa thành yêu quỷ, lực lượng của bọn họ cũng được tăng cường?
Bên phía Sở Hưu còn đang nghi hoặc, y lại đột nhiên cảm thấy không đúng, chợt quay đầu nhìn lại. Lúc này ánh mắt Lục Giang Hà đã mê mẩn, thân hình không ngừng run rẩy, tựa như đắm chìm vào ảo giác gì đó.
Sở Hưu nhướn mày, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi lấp lóe, một luồng sáng kim nguyên thần bắn ra, như tiếng chuông lớn vang lên trong đầu Lục Giang Hà, đánh thức hắn.
Lục Giang Hà đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lúc này ánh mắt mới thanh tỉnh.
“Có chuyện gì vậy? Ngươi sa vào ảo ảnh của yêu quỷ?”
Ánh mắt Lục Giang Hà vẫn mang vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi không cảm giác được à? Âm thanh của cây sáo xương kia trực tiếp đẩy ta vào trí óc đám yêu quỷ này, ngơ ngơ ngác ngác, bị quy tắc vặn vẹo này chuyển hóa thành yêu quỷ.”
Sở Hưu lắc đầu, y thật sự không cảm giác được thứ này. Âm thanh của cây sáo kia tuy quỷ dị, nhưng y cũng chỉ thấy quỷ dị thôi, không ảnh hưởng gì tới Sở Hưu.
Chẳng lẽ là nguyên thần của y mạnh hơn Lục Giang Hà, hay vì trước đây y luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ cho nên không bị ảnh hưởng?
Nghĩ tới chuyện mình luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ, Sở Hưu bỗng biến sắc.
Có vẻ như luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ cấp cao, bản thân cũng sẽ bị yêu quỷ cấp cao để mắt tới.
Y vô thức quay đầu lại nhìn về phía khe hở trên cánh cửa. Đúng lúc này trong khe hở lại có một con mắt màu đỏ tươi, đầy ác ý vặn vẹo.
“Tìm ra các ngươi rồi!”
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu trực tiếp chém ra, đao mang cường đại lập tức phá tan gian nhà. Y và Lục Giang Hà cũng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi phòng.
Nhưng ngay một khắc sau, căn nhà bị y phá tan lại bắt đầu hồi phục một cách kỳ dị, không phải ảo thuật mà như thời gian chảy ngược, trở lại như lúc trước.
Yêu quỷ mặc áo giáp vàng kim của Phật môn kia chỉ vào Sở Hưu, quát khẽ: “Giết đồng bào của ta, xông vào Uổng Tử Thành của ta, tội đáng chém!”
Sau khi dứt lời, yêu quỷ mặc kim giáp cầm một cây trường côn khắc hình ác quỷ dữ tợn, trực tiếp đập xuống đầu Sở Hưu.
Những con quỷ binh khác cũng gào thét lao tới, còn con quỷ mặc áo tang cao lớn kia lại thổi cây sáo xương trong tay, âm thanh còn lớn hơn trước vô số lần. Thời khắc này rốt cuộc Sở Hưu cũng cảm thấy luồng ảnh hưởng kia, cứ như ma âm xộc thẳng vào tai, không ngừng công phá đầu óc y, như muốn kéo nguyên thần của y ra ngoài.
Thần Vực lan tỏa, âm dương ngũ hành điên đảo, không ngừng mài mòn lực lượng của yêu quỷ kim giáp và đám quỷ binh khác.
Nhưng ngay khi vừa ra tay, Sở Hưu đã phát giác, lực lượng của đám yêu quỷ này là ‘chân thực’. Nói đơn giản thì trạng thái của bọn chúng giống với con quỷ tướng kia, không phải nằm giữa hư và thực mà là yêu quỷ thật sự có thực thể.
Lục Giang Hà chưa từng gặp quỷ tướng như vậy, hắn bị một đám quỷ binh vây vào giữa, hô to gọi nhỏ: “Đây là cái gì? lực lượng là thật, còn không có máu thịt, rốt cuộc có phải yêu quỷ hay không?”
Đối mặt với đám yêu quỷ có năng lực xâm lấn tâm cảnh thì Huyết Thần Ma Công của hắn còn có chút tác dụng, ít nhất còn phân biệt được hư thật.
Nhưng đối mặt với loại yêu quỷ không có máu thịt nhưng lực lượng lại là chân thực, tác dụng của Huyết Thần Ma Công lập tức giảm xuống mức thấp nhất.
Sở Hưu trầm giọng: “Hư hư thật thật, đương nhiên cũng là yêu quỷ, con yêu quỷ cấp cao đặc thù mà ta từng gặp chính là như vậy.
Nhưng con yêu quỷ kia là tình cờ biến thành hình dạng đó, yêu quỷ ở nơi này chắc chắn không bình thường.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ra một luồng đao mang sắc bén lẫm liệt, mờ mịt vô hình, trực tiếp cắt đứt đám quỷ binh phía trước Lục Giang Hà.
“Làm sao à? Đương nhiên là giết ra ngoài!”
Chương 1740. Giết các ngươi trước