Thấy thủ hạ của mình bị giết sạch, trong lòng Trương Sở Phàm tràn ngập phẫn nộ, e ngại, đủ loại cảm xúc, ngũ vị tạp trần.
Nhưng giờ điều Trương Sở Phàm muốn biết nhất là rốt cuộc những người này là ai, vì sao đến đâu cũng có người đang đuổi giết hắn?
“Các ngươi rốt cuộc do ai phái tới? Vì sao muốn giết ta?” Trương Sở Phàm quát lên với Đường Nha.
Đường Nha lắc đầu nói: “Làm người ấy, hồ đồ cũng được, cần gì phải biết chi tiết như vậy?
Chẳng bằng ngươi với ta làm một giao dịch nhé? Ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta sẽ không giết người bên cạnh ngươi, cũng có thể khiến ngươi đỡ phải chịu khổ. Ngươi thấy sao?”
Khác với loại thô bạo cố chấp như Nhạn Bất Quy, mặc dù ngày thường trông Đường Nha tương đối lười nhác nhưng chỉ cần Sở Hưu ban bố nhiệm vụ, hắn đều hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Tỷ như lần này, mặc dù Sở Hưu nói bất luận sống chết nhưng y đã nói sống càng tốt, vậy Đường Nha chuẩn bị bắt sống, hoàn thành nhiệm vụ ở mức hoàn hảo.
Trương Sở Phàm cắn răng, quay phắt người bỏ chạy ra ngoài, thấy cảnh này Đường Nha lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ngươi chọn sai mất rồi.”
Dứt lời, vô số ám khí trong tay Đường Nha như bạo vũ lê hoa bắn về phía Trương Sở Phàm. Có điều những ám khí đó đều được cương khí của Đường Nha thao túng, không nhắm vào chỗ yếu của Trương Sở Phàm, dù sao hắn cũng định bắt sống.
Trương Sở Phàm không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được sự kinh khủng của số ám khí phủ kín đất trời sau lưng.
Hai tay kết ấn, ma khí vô biên bùng lên sau lưng hắn. Chỉ nghe từng tiếng nổ lớn vang lên, ma khí của hắn tuy nhiều nhưng nội tình lực lượng lại không bằng Đường Nha, vẫn bị đánh nát.
Hai thanh loan đao trong tay Đường Nha hợp nhất, tựa như vầng trăng lượn quanh, cương khí quanh quẩn trong đó có vẻ vô cùng kinh khủng.
Tiếng gió rít vang lên, Trương Sở Phàm cắn răng, đột nhiên hành động. Vài chưởng đánh ra, có điều không phải ra tay với Đường Nha mà là xuất thủ với những người bên cạnh hắn!
Đám thủ hạ của Trương Sở Phàm căn bản không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay như vậy. Dù sao trước nay Trương Sở Phàm đối xử với bọn họ không tệ.
Nhất thời không kịp chuẩn bị bọn họ bị đẩy lui lại phía sau, nguyệt luân của Đường Nha trực tiếp chặt đứt tất cả thành hai đoạn.
Ánh mắt Trương Sở Phàm không chút dao động, hắn vốn là loại tự tư tự lợi, trong lúc nguy cấp này nào nhớ được huynh đệ thủ hạ gì, đương nhiên bảo mệnh là quan trọng nhất!
thấy cảnh này, Đường Nha không khỏi lắc đầu nói: “Chậc chậc, bán thủ hạ của mình thật lưu loát, rất giống người trong Ma đạo, đáng tiếc, ngươi làm vậy cũng chỉ uổng công mà thôi.”
Dứt lời, thân hình Đường Nha như chiếc lá liễu đón gió bay tới, thân pháp nhẹ nhàng nhưng tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã gần đuổi kịp Trương Sở Phàm.
Trương Sở Phàm cũng bị biến hóa này của Đường Nha làm cho giật nảy mình, hắn chẳng lo được gì khác hai tay trực tiếp kết ấn. Trong nháy mắt một luồng lực lượng khí huyết xen lẫn ma khí thiêu đốt trong cơ thể hắn, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, thân hình lại như cầu vồng màu máu, chỉ giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.
Đường Nha thân hình ngưng lại tại chỗ, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn am hiểu nhất là thân pháp tốc độ cho nên trước đó định bắt sống, căn bản không nghĩ tới chuyện Trương Sở Phàm lại bỏ trốn.
Không ngờ lần này lại tính sai, Trương Sở Phàm còn thủ đoạn như vậy, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán của Đường Nha.
Có điều Đường Nha lại không hề để ý, công pháp này xem ra cần thiêu đốt khí huyết hay trả giá gì đó mới có thể thi triển, sau khi dùng xong Trương Sở Phàm chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Còn Sở đại nhân đã bày thiên la địa võng khắp Nhạc Bình Quận này không ngừng vây giết. Trương Sở Phàm hắn không trốn nổi!
Lúc này Trương Sở Phàm đã xuất hiện ở ngoài mười dặm, bộ dáng cực kỳ thê thảm, sắc mặt trắng bệch, miệng mũi chảy máu, rõ ràng đã trọng thương.
Hắn nhận được rất nhiều công pháp truyền thừa ma đạo, có điều lúc có Trương Sở Phàm vẫn khá cẩn thận. Thứ đầu tiên hắn học là nội công, còn cái thứ hai chính là công pháp Huyết Độn này, hiệu quả bỏ trốn giữ mạng rất xuất chúng.
Đương nhiên làm vậy tiêu hao cũng cực lớn. Huyết Độn vốn lấy lực lượng khí huyết làm nhiên liệu, trốn càng xa thì hao tổn khí huyết cũng càng lớn.
Trương Sở Phàm bị Đường Nha dọa sợ cho nên hắn trực tiếp đi hơn mười dặm mới thu lại Huyết Độn, nhưng lúc này đã bị trọng thương.
Lấy mấy viên đan dược ra bỏ vào miệng luyện hóa, sắc mặt Trương Sở Phàm mới khá hơn đôi chút.
Những đan dược này đều là thứ hắn tìm được trong truyền thừa Ma đạo kia, đều là tinh phẩm, hiệu quả hết sức rõ rệt.
Có điều lúc này Trương Sở Phàm lại mải suy nghĩ, rốt cuộc ai đang đuổi giết mình?
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được kẻ dùng trọng kiếm và
người dùng ám khí này vốn là một nhóm, đều tới đây vì mình.
Trước đó Trương Sở Phàm cho rằng những người này do thế lực nào đó mà mình đắc tội mời tới giết mình, nhưng giờ hắn lại thấy không đúng.
Bởi vì những thực lực hắn đắc tội thực lực đều không bằng hắn, dưới áp lực của Trương Sở Phàm đều đã chịu thua. Nếu đám người này có lực lượng mạnh như vậy, mời được đối thủ kinh khủng thế này, vậy lúc trước mình đã chẳng đối phó được với họ.
Càng nghĩ Trương Sở Phàm càng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có điều lúc này việc hắn nên suy nghĩ là nên làm sao để bỏ trốn giữ mạng.
Giờ đã có hai nhóm người đang đuổi bắt hắn, hơn nữa lúc này hắn đã trọng thương, cho nên Trương Sở Phàm nhất định phải tìm một nơi an toàn. Suy nghĩ cả nửa ngày, Trương Sở Phàm quyết định tới An Thái Phủ tại Nhạc Bình Quận, tìm Dương gia tại An Thái Phủ nhờ che chở.
Dương gia là đại tộc đệ nhất tại An Thái Phủ, trong tộc có không chỉ một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Trước đó Trương Sở Phàm không có ân oán gì với Dương gia, cho nên lần này cho dù hắn có nhận được cơ duyên cũng không dám tới đắc tội với người của Dương gia.
Huống hồ hắn chỉ kiêu ngạo chứ không phải ngu ngốc. Dương gia có cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn đắc tội Dương gia mới là tự tìm đường chết.
Quan trọng nhất là Tà Cực Tông liên lạc với hắn, bảo hắn gia nhập Tà Cực Tông. Trong đó người truyền tin chính là Dương gia.
Nghe nói Dương gia mặc dù không tính là Ma đạo nhưng có một con cháu trong Dương gia là đệ tử Tà Cực Tông. Chính vì có quan hệ đó nên Dương gia mới có thể truyền lời thay cho Tà Cực Tông.
Theo Trương Sở Phàm, mình đã chuẩn bị gia nhập Tà Cực Tông, người của Dương gia chắc chắn sẽ nể mặt hắn. Hơn nữa với thực lực của Dương gia, có nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy sẽ bảo vệ được cho hắn.
Sau khi quyết định, Trương Sở Phàm lập tức bắt tay vào che lấp vết tích, bỏ chạy về phía An Thái Phủ.
Thời gian vừa qua Trương Sở Phàm làm việc rêu rao tại Nhạc An Quận, không ít người Nhạc An Quận biết hắn, thủ hạ của Sở Hưu chia làm hơn mười nhóm người, có tới hơn nửa phát hiện tung tích của hắn, đồng thời bắt đầu đuổi bắt vây giết hắn.
Chương 467 Đào vong -2
Có điều Trương Sở Phàm cũng tính là có chút đạo hạnh, đám người Lang Vương hay Hỏa Nô tuy phát hiện tung tích của hắn, thế nhưng đều bị hắn vận dụng đủ loại thủ đoạn né tránh.
Đương nhiên công lao chủ yếu là nhờ truyền thừa của Trương Sở Phàm. Đây là truyền thừa của một vị đường chủ Côn Luân Ma Giáo, bên trong chưa đủ thứ cổ quái ly kỳ kèm theo một số ngoại vật cùng thủ đoạn tuyệt kỹ, bằng không chắc Trương Sở Phàm chẳng sống được tới An Thái Phủ.
Trong một trấn nhỏ cách An Thái Phủ mười dặm, Trương Sở Phàm mang khăn trùm đầu cùng mặt nạ màu đen, có điều sắc mặt bên dưới đã trắng bệch tới kinh người.
Thấy sắp tới An Thái Phủ, Trương Sở Phàm cũng thở phào một hơi.
Mấy ngày nay Trương Sở Phàm đều không nghỉ ngơi yên ổn, giờ đã sắp tới An Thái Phủ, Trương Sở Phàm đương nhiên không thể lười biếng. Hắn chỉ định mua một chút lương khô lót dạ một chút rồi lập tức lên đưòng.
Đối với Trương Sở Phàm, lần bị truy sát này không phải không có lợi ích gì.
Mặc dù hắn xuất thân tán tu nhưng con đường trong quá khứ của hắn vẫn tương đối thuận lợi.
Lúc còn trẻ hắn đã thể hiện thiên phú vượt xa các võ giả tán tu cùng tuổi, mặc dù kém hơn những võ giả xuất thủ đại phái thế gia nhưng cũng được An Nhạc Vương Phủ lựa chọn làm môn khách.
Sau này An Nhạc Vương Phủ bị diệt, mặc dù hắn hoảng hốt bỏ trốn nhưng lại bất ngờ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường của Côn Luân Ma Giáo. Chỉ cần hắn không tự tìm đường chét, tương lai giang hồ cũng có chỗ cho hắn.
Nhưng nề hà hắn lại xuất thân tầng lớp dân dã, tầm mắt có hạn, cho nên vừa đạt được chút thành tựu đã bắt đầu đắc chí càn rỡ, thậm chí dám công nhiên tuyên bố mình là truyền nhân chính tông của Côn Luân Ma Giáo, rõ ràng không biết trời cao đất rộng.
Còn lần truy sát này đã trực tiếp dội một gáo nước lạnh lên đầu Trương Sở Phàm, khiến hắn tỉnh táo lại, biết rốt cuộc thực lực mình ra sao, thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Thậm chí Trương Sở Phàm đã âm thầm thề trong lòng, sau khi tới An Thái Phủ, được Dương gia che chở, gia nhập Tà Cực Tông xong hắn sẽ dốc lòng tiêu hóa tất cả truyền thừa nhận được rồi mới xuất quan. Sau này cũng không thể làm việc khoa trương rêu rao như vậy, nhất định phải cẩn thận chú ý.
Nghĩ như vậy, Trương Sở Phàm đi tới cửa hàng bán bánh màn thầu duy nhất trên phố, giọng khàn khàn nói: “Cho ta mười cái bánh bao.”
Tiểu thương trẻ tuổi bán bánh bao cười nói: “Khách quan muốn mua bánh bao chay hay bánh bao thịt?”
Trương Sở Phàm hạ giọng nói: “Thịt!”
Tiểu thương nhanh chóng nhặt lấy mười cái bánh bao thịt cho Trương Sở Phàm, bọc trong gói giấy đưa tới. Trương Sở Phàm vung một ít bạc vụn nói: “Còn lại xem như tiền thưởng, không cần trả lại.”
Tiểu thương vội vàng cười tnói: “Đa tạ công tử.”
Trương Sở Phàm vô thức cầm màn thầu thịt lên định vừa đi vừa ăn, có điều sau đó hắn lại cảm giác không đúng.
Nhiều ngày bị đuổi giết đã khiến Trương Sở Phàm nảy sinh tính đa nghi cẩn thận.
Tiểu thương này bán một cái bánh bao nhân thịt có ba đồng tiền, một khối bạc của mình có thể mua tất cả bánh bao nhân thịt trong quầy hàng của hắn. Thế nhưng tên này nhận bạc xong không thèm để ý, chỉ tùy ý ném trong hộp, ngược lại luôn quan sát mình.
Trương Sở Phàm sắc mặt hơi đổi, bánh bao thịt đã đưa tới mạng lại bất giác hạ xuống.
Tiểu thương vẫn luôn nhìn hắn kia nụ cười trên mặt dần dần tắt lịm, biểu cảm gương mặt trở nên kỳ quái: “Sao Trương công tử không ăn, chẳng lẽ bánh bao nhân thịt ta làm ăn không ngon à?”
Mấy ngày truy sát đã khiến thành kinh Trương Sở Phàm trở nên hết sức mẫn cảm, ngay khi tiểu thương kia mỉm cười quái dị, hắn đã trực tiếp dùng nội lực bọc lấy chỗ bánh bao nhân thịt kia ném ngược lại chỗ tiểu thương.
Chỉ có điều lúc này trên con phố dài lại có hơn mười võ giả xuất hiện từ đám người, tay cầm binh khí đánh về phía Trương Sở Phàm.
Giờ Trương Sở Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng trong đám người này không có cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cho nên Trương Sở Phàm liều mạng chém giết vẫn trốn thoát được.
“Ta nói này Vương Song Đông, cách này của ngươi rõ ràng không được, có phải do ngươi hạ độc quá rõ ràng nên tên tiểu tử kia mới phát hiện ra không?”
Tôn Trường Siêu tay cầm trường kiếm bước tới, sắc mặt khinh thường.
Người hóa trang thành tiểu thương chính là Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu, đám người mai phục Trương Sở Phàm đều là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, là những người vừa thần phục làm thủ hạ của Sở Hưu như Vương Song Đông.
Lấy mũ xuống, Vương Song Đông hừ lạnh nói: “Ngươi nói linh tinh vừa thôi! Độc của lão tử vô sắc vô vị, căn bản không thể bị phát hiện, chắc chắn là do các ngươi mai phục để lộ sát khí, bị tiểu tử kia phát giác.
Đám người Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu vài ngày trước, lúc này cũng muốn thể hiện năng lực một phen.
Đám người Vương Song Đông đại đa số xuất thân tán tu, hiểu lý lẽ hơn nhiều so với những võ giả xuất thân tông môn thế gia.
Lã Phụng Tiên là hảo hữu của họ nhưng Sở Hưu lại không phải.
Nếu bọn họ muốn sống dưới trướng Sở Hưu, Sở Hưu nể mối quan hệ với Lã Phụng Tiên sẽ không làm khó bọn họ, nhưng chính bọn họ lại không qua được cửa ải của bản thân.
Biểu hiện của bọn họ càng kém, không chỉ bọn họ mất mặt mà cả Lã Phụng Tiên cũng bị mất mặt theo.
Cho nên lần này được Sở Hưu dẫn ra ngoài, bọn họ định dốc sức kiếm chút thành tích, nào ngờ tính kế lâu như vậy vẫn bị tên kia chạy trốn.
Những người khác bước tới hòa giải: “Tiểu tử kia cũng chẳng phải hạng vô danh, bằng không Sở đại nhân đã chẳng coi trọng hắn như vậy.
Có điều kẻ này trước đó đã bị mấy nhóm người làm cho trọng thương, Sở đại nhân cũng đang chạy đến đây, tên này không trốn thoát nổi đâu.”
Tất cả mọi người lập tức đuổi theo về phía An Thái Phủ.
Lúc này trước cửa Dương gia tại An Thái Phủ, bộ dáng Trương Sở Phàm thê thảm tới cực điểm, thân thể đầy máu tươi, như vừa chui ra từ trong chiến trường.
Hai tên đệ tử thủ vệ Dương gia thấy bộ dáng này của Trương Sở Phàm không hề khách khí mở miệng khiển trách: “Ăn mày từ đâu chui ra? Có tư cách gì mà tới nơi này? Cút sang một bên cho ta!”
Trương Sở Phàm lúc này đã chẳng còn sức nhiều lời với họ, hắn nói thẳng: “Đi bẩm báo với gia chủ các ngươi, nói Trương Sở Phàm tới. Nếu xảy ra chuyện gì các ngươi không gánh vác nổi đâu!”
Hai võ giả thủ vệ kia thật ra cũng biếtTrương Sở Phàm, dù sao lúc trước Trương Sở Phàm còn được người của Dương gia khánh khí nghênh tiếp vào Dương gia, nói chuyện Tà Cực Tông mời chào hắn.
Giờ nghe Trương Sở Phàm nói vậy bọn họ mới nhìn kỹ lại, cái tên vẻ ngoài thê thảm trông như ăn mày trước mặt có vẻ rất giống với Trương Sở Phàm phong quang vô hạn lúc trước.
Hai người giật mình ồ lên, vội vàng dìu Trương Sở Phàm vào trong đồng thời đi báo cho gia chủ của mình.
Gia chủ Dương gia Dương Khai Thái năm nay năm mươi tuổi, có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, con trai ruột của hắn đang là đệ tử nội môn tại Tà Cực Tông, cho nên lần này Tà Cực Tông muốn mời chào Trương Sở Phàm cũng thông qua Dương gia đến chuyển lời.
Thấy bộ dáng lúc này của Trương Sở Phàm, Dương Khai Thái giật mình ồ lên.
“Trương tiểu hữu, sao ngươi lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuỵện gì?”
Chương 468 Dư nghiệt Ma giáo
Trương Sở Phàm cười khổ nói: “Nếu ta nói ta cũng không biết, Dương gia chủ ngươi có tin không?
Ngay mấy hôm trước có vài nhóm người không rõ gốc gác bắt đầu truy sát ta, có kẻ muốn giết ta, có người lại muốn bắt sống ta.
Ta vốn không biết bọn họ lai lịch ra sao, thậm chí không hiểu rốt cuộc sau lưng đối phương là ai, đã bị đánh thành như hiện tại.”
Dương Khai Thái nghe vậy không khỏi cau mày, có điều hắn cũng không coi ra gì. -
Nói thật, Dương Khai Thái thật ra không ưa Trương Sở Phàm, bởi kẻ này quá mức khoa trương phách lối.
Vừa nhận được chút cơ duyên đã nghĩ mình vô địch thiên hạ, lần trước mình đại biểu Tà Cực Tông mời chào hắn, Trương Sở Phàm này thậm chí còn cuồng vọng đến mức nghĩ rằng mình sẽ được Tà Cực Tông dốc sức bồi dưỡng.
Với quan hệ giữa Dương gia và Tà Cực Tông, Dương Khai Thái đương nhiên biết được nội tình của Tà Cực Tông.
Trong giới Ma đạo, Tà Cực Tông mặc dù không tính là yếu nhưng cũng không phải quá mạnh, cho nên toàn bộ Tà Cực Tông chỉ có thể dốc sức bồi dưỡng một người, người đó chính là Diệp Thiên Tà đã tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh.
Cho nên dù Trương Sở Phàm gia nhập Tà Cực Tông, thứ hạng chắc chắn cũng phải xếp dưới Diệp Thiên Tà.
Đương nhiên, được Tà Cực Tông đích thân mời chào, chỉ cần Trương Sở Phàm gia nhập Tà Cực Tông, vậy chắc chắn là đệ tử nội môn tinh anh, cho nên Dương Khai Thái cũng không muốn trở mặt với đối phương.
Trong thời gian này, Dương Khai Thái cũng nghe nói tới những chuyện Trương Sở Phàm làm tại An Nhạc Quận. Kẻ này có phần tiểu nhân đắc chí, thời gian vừa qua đã đắc tội với không ít người, giờ có người muốn giết hắn cũng không phải chuyện lạ.
Dương Khai Thái chỉ vỗ vỗ lên vai Trương Sở Phàm nói: “Trương tiểu hữu xin đừng sợ, ngươi tới Dương gia ta là an toàn tuyệt đối rồi. Chờ môt thời gian ngắn nữa ngươi sẽ được đưa vào Tà Cực Tông tu luyện, đến lúc đó có Tà Cực Tông che chở, cho dù có nhiều người muốn giết ngươi hơn nữa, ngươi cũng không cần phải sợ.
Đúng rồi, Dương gia ta cũng có người tu hành ở Tà Cực Tông. Sau khi Trương tiểu hữu gia nhập Tà Cực Tông, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Trương Sở Phàm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nói: “Xin Dương gia chủ yên tâm, Trương Sở Phàm ta có thù tất báo, có ân cũng tất báo. Ta sẽ tuyệt đối không quên ơn cứu giúp của Dương gia chủ hôm nay.”
Dương Khai Thái hơi kinh ngạc nhìn Trương Sở Phàm, tên Trương Sở Phàm này đổi tính rồi à?
Có điều đúng lúc này có vài võ giả Dương gia hốt hoảng chạy vào hô lớn: “Gia chủ, không xong rồi! Bên ngoài có mấy trăm người vây chặt lấy Dương gia ta, còn đòi Dương gia ta giao dư nghiệt Ma Giáo ra, nếu dám bao che, vậy coi như đồng đảng xử tội!”
Dương Khai Thái nghe vậy giật mình nhìn về phía Trương Sở Phàm nói: “Vừa rồi ngươi nói chỉ có mười người truy sát ngươi thôi mà? Sao giờ lại xuất hiện nhiều như vậy?”
Trương Sở Phàm cười khổ nói: “Mỗi nhóm đều hơn mười người, nhưng dọc đường tới đây ta đã gặp hơn mười nhóm muốn giết ta rồi, hơn nữa rốt cuộc họ có bao nhiêu nhóm ta cũng không biết.”
Dương Khai Thái nhíu mày, với uy thế của Dương gia tại An Thái Phủ, ai Dám trêu chọc? Nếu đối phương đã dám đánh tới Dương gia chứng tỏ bọn họ không phải người của An Thái Phủ, ít nhất cũng không sợ uy danh của Dương gia.
Có điều Dương Khai Thái vẫn có chút lòng tin, hắn nói với Trương Sở Phàm: “Trương tiểu hữu không cần lo lắng, Dương gia ta kinh doanh tại Nhạc Bình Quận nhiều năm như vậy, thanh danh vang dội bên ngoài, lại có giao hảo với những thế lực võ lâm xung quanh An Thái Phủ. Ai tới An Thái Phủ mà dám không nể mặt Dương gia ta?”
Ngay lúc Dương Khai Thái dứt lời lại nghe một tiếng đổ vỡ truyền tới, như có thứ gì đó vừa vỡ vụn. Tiếp đó vài võ giả Dương gia hốt hoảng chạy vào hét lớn: “Gia chủ, không xong rồi! Người bên ngoài đánh vào rồi!”
Ánh mắt Dương Khai Thái lập tức trở nên vô cùng âm trầm.
Vừa rồi hắn còn nói ai tới An Thái Phủ mà dám không nể mặt Dương gia, kết quả đám người kia lập tức đánh vỡ cửa lớn của Dương gia, quả thật khiến hắn mất mặt.
Dương Khai Thái hừ lạnh nói: “Đi thông báo cho lão tổ tới đây, còn nữa, triệu tập các thế lực thế gia trong An Thái Phủ, nói với họ có kẻ ngoại lai tới gây sự tại An Thái Phủ, những người còn lại cùng ta đi ra. Ta muốn xem xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám khiêu khích uy nghiêm của Dương gia ta tại An Thái Phủ này!”
Trong trạch viên Dương gia, cánh cửa lớn đã bị một kiếm của Nhạn Bất Quy đánh cho chia năm xẻ bảy, trên mặt đất là thi thể của vài võ giả Dương gia, trên người không có vết thương, chỉ có giữa trán là một mũi Thấu Cốt Đinh vô cùng chính xác.
Đám người này rõ ràng là tự tìm đường chết, . Sở Hưu chỉ đến vì Trương Sở Phàm, nhưng những thủ vệ Dương gia này nói năng lỗ mãng, Sở Hưu lại lười chơi trò lá mặt lá trái với họ, trực tiếp thi triển thử đoạn cứng rắn.
Đối với chuyện khác có lẽ Sở Hưu còn không bá đạo như vậy, nhưng sự tồn
tại của tên Trương Sở Phàm này liên quan tới an nguy của y trong nhánh Ẩn Ma. Cho nên Trương Sở Phàm nhất định phải chết, ai ngăn trước mặt y cũng vô dụng.
Cũng coi như Trương Sở Phàm này may mắn, không trực tiếp đụng phải Sở Hưu, bằng không hắn thậm chí không có cơ hội trốn tới An Thái Phủ.
Trong trạch viên của Dương gia, Sở Hưu thân mặc áo đen đứng chắp tay, xung quanh là những võ giả Quan Trung Hình Đường mặc áo đen hoặc áo xám, luồng sát khí tỏa ra khiến tất cả các võ giả xung quanh không khỏi sợ hãi.
Trong số bộ đầu giang hồ tại Quan Trung Hình Đường, chỉ có hai nhóm người là đặc thù nhất.
Một là người của Tập Hình Ti, bọn họ là sát chiêu chân chính của Quan Trung Hình Đường, vốn không phải để truy bắt tra án, mà là thủ đoạn giết người.
Một nhóm khác chính là thủ hạ của Sở Hưu.
Từ khi Sở Hưu đảm nhiệm tuần sát sứ tới nay, người dưới tay đã theo hắn phá gia diệt môn không ít lần. Hơn nữa trong số thủ hạ của y vốn có một bộ phận xuất thân sát thủ Thanh Long Hội, cho nên sát cơ sát khí vô cùng kinh khủng, thậm chí có thể so được với võ giả của Tập Hình Ti.
Tại Nhạc Bình Quận, Dương gia có thể xưng là đại tộc, xứng đáng làm bá chủ An Thái Phủ, nhưng những võ giả Dương gia so với đám thủ hạ Sở Hưu thật chẳng khác nào tân nhân vừa bước vào giang hồ, sát khí yếu tới mức đáng thương.
Dương Khai Thái dẫn theo Trương Sở Phàm từ trong nhà đi ra, nhìn thi thể trên đất. Hắn tức giận chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi là người phương nào? Vì sao dám tới Dương gia giương oai như vậy? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ba vấn đề đó của ngươi ta chỉ có thể trả lời cái đầu tiên và cái cuối cùng.
Ta tên là Sở Hưu, chắc ngươi cũng từng nghe tên của ta.
Về phần ta rốt cuộc muốn làm gì? Đơn giản thôi, giao người sau lưng ngươi ra, ngươi chắc chắn cũng biết thân phận của hắn là gì.
Bao che dư nghiệt Ma Giáo, Dương gia ngươi sẽ là tội nhân của võ lâm. Còn về kết cục của tội nhân toàn võ lâm là gì, ngươi không biết thì để ta nói cho ngươi, đó là: chết sạch cả nhà.
Đừng tưởng ta đang nói đùa, con người ta trước nay không thích nói đùa. Nếu ngươi không tin có thể thử một lần.”
Chương 469 Cần thể diện không cần tính mạng - 1
Lời này của Sở Hưu hết sức phách lối, nhưng thực tế lại không ai cảm thấy y đang phách lối, bởi toàn bộ giang hồ thật sự không tìm nổi mấy người chưa từng nghe qua tên y.
Trên Long Hổ Bảng có chừng trăm người, hơn nữa danh sách như Long Hổ Bảng mỗi tháng thậm chí mỗi ngày đều thay đổi vài lần, cho nên ngoại trừ người của Phong Mãn Lâu, phần lớn mọi người đều không nhớ rõ rốt cuộc trên Long Hổ Bảng có những ai.
Nhưng nếu ngươi lên tới mười hạng đầu Long Hổ Bảng, vậy toàn bộ giang hồ đều phải ghi nhớ. Dương Khai Thái không biết Sở Hưu, nhưng hắn cũng không dám nói mình chưa từng nghe tên Sở Hưu.
Bất luận thân phận chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường của Sở Hưu, hay hạng sáu Long Hổ Bảng của Sở Hưu, chiến tích kinh khủng chém giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như lấy đồ trong túi, tất cả đều khiến Dương Khai Thái vô cùng kiêng kỵ.
Chỉ có điều, điểm duy nhất hắn không hỏi là vì sao Sở Hưu lại nhất quyết muốn giết Trương Sở Phàm? Điểm này ngay chính Trương Sở Phàm cũng không hiểu.
Hắn trừng mắt với Sở Hưu, phẫn nộ hét lớn: “Sở Hưu! Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi nhất quyết muốn giết ta?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể tru diệt. Chẳng phải ngươi suốt ngày kêu gào mình là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo à? Vậy được, hôm nay ta tới trừ ma vệ đạo, của hẳng phải rất bình thường ư?”
Thấy dáng vẻ dối trá này của Sở Hưu, Dương Khai Thái không nhịn được thầm mắng một câu, bình thường cái quái gì!
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt, lại thêm mấy năm nay Ma đạo vẫn ẩn nhẫn kín tiếng, cho nên xung đột Chính Ma cũng không đến mức thái quá.
Ngoại trừ đám võ giả nhánh Ẩn Ma luôn thích gây chuyện, những tông môn Ma đạo khác đều có thể quang minh chính đại xuất hiện trên giang hồ.
Còn trên giang hồ, những tông môn võ lâm ai lại ăn no rửng mỡ đi trêu chọc những võ giả Ma đạo đang yên ổn kia. Có thể nói ngoại trừ đám người Đại Quang Minh Tự suốt ngày rêu rao khẩu hiệu trừ ma vệ đạo đồng thời còn bắt tay vào làm thật, tranh chấp Chính Ma trên giang hồ thật ra tương đối hiếm thấy.
Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, hơn nữa còn nổi tiếng làm việc tàn nhẫn quyết liệt, thế nhưng giờ lại đứng đó nói phải trừ ma vệ đạo, rõ là trò cười!
Dương Khai Thái cau mày nói: “SỞ HƯU, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng lảm nhảm vô dụng như vậy, thân phận truyền nhân Côn Luân Ma Giáo chỉ là nói miệng mà thôi, những tông môn Chính đạo còn không xuất thủ, làm gì tới
lượt ngươi?”
“Hắn nói là việc của hắn, ta làm là việc của ta, vậy không được ư? Con người của ta vốn không thích giải thích năm lần bảy lượt với người khác, vì ta rất thiếu kiên nhẫn. Giờ ta chỉ hỏi muốn một câu, người, rốt cuộc ngươi giao hay không giao?”
Sở Hưu bước tới một bước, sát ý quanh người đã ngưng tụ tới cực hạn.
Hắn và Trương Sở Phàm không có ân oán, nhưng rất đáng tiếc, từ khi Trương Sở Phàm nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường, hai bên đã định sẵn chỉ có một còn sống.
Cho nên hôm nay bất luận ai tới cũng vô dụng!
Dương Khai Thái cau mày, có phần do dự, không còn tự tin như lúc vừa rồi.
Hắn đã nghe tới danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ, đâu phải một hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay hắn.
Mặc dù Dương Khai Thái khá tự tin về thực lực bản thân, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hắn cũng không nắm chắc.
Đúng lúc này một giọng nói già nua lại lạnh lùng vang lên: “Tiểu bối giang hồ ở đâu chui ra mà cuồng vọng như vậy!
Dám tới Dương gia ta làm xằng làm bậy, tưởng Nhạc Bình Quận Dương gia ta không có ai hay sao?
Khai Thái, ta giao Dương gia cho ngươi quản lý, ngươi lại khiến ta quá thất vọng rồi.
Ngày trước Dương gia ta tại Nhạc Bình Quận, không đến mức nói một không hai, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Thế nhưng hôm nay ngươi lại để một tiểu bối ngăn cửa uy hiếp, mặt mũi của Dương gia ta có còn nữa không? Ngươi có cần thể diện nữa không?”
Theo giọng nói này truyền tới, một lão già cầm kiếm đi ra từ trong nội đường, mặc dù dung mạo già yếu nhưng thực lực bản thân vẫn duy trì ở Thiên Nhân Hợp Nhất, hết sức cường đại.
Dương gia không chỉ có Dương Khai Thái là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, vị lão tổ Dương gia này cũng sớm đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều sau khi hắn tới lúc xế chiều bèn giao lại vị trí gia chủ, bản thân bế quan tu hành muốn bảo tồn tuổi thọ. Những võ giả bình thường tương đối sợ chết đều sẽ làm như vậy.
Nghe lão tổ Dương gia nói vậy, Dương Khai Thái lại thầm hô không ổn.
Hắn còn chưa quyết định có nên ăn thua đủ với Sở Hưu không, lão tổ nhà hắn đã quyết định thay.
Thật ra cũng không thể trách lão tổ Dương gia, vì hắn không biết Sở Hưu là ai.
Lúc Dương Khai Thái phái người tới báo cho lão tổ Dương gia hắn còn chưa thấy Sở Hưu, hơn nữa lão tổ Dương gia đã bế quan hơn mười năm, một lão già sắp chết làm gì còn tâm tư đi nghe chuyện linh tinh trên giang hồ, thời gian đâu mà chú ý tới động tĩnh đám võ giả tiểu bối? Có lẽ lão tổ Dương gia chỉ nghe tới tên Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền mà thôi.
Cho nên lão tổ Dương gia vừa xuất quan thấy một võ giả tiểu bối lại dám ngăn cửa uy hiếp Dương gia bọn họ, vị lão tổ vốn sống an nhàn sung sướng, hưởng địa vị cao siêu cả đời này không nhịn được lên tiếng quát mắng.
Chẳng qua Sở Hưu bên kia nghe lời này của lão tổ Dương gia lại chỉ cười lạnh, lạnh lùng nói: “Hóa ra Dương gia các ngươi cần thể diện không cần mạng sống, vậy thì được, ta thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi!”
Dứt lời, quanh người Sở Hưu đã bừng lên sát khí ngập trời!
Lão tổ Dương gia hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đánh thẳng về phía Sở Hưu, tốc độ nhanh chóng tới mức ngay Dương Khai Thái cũng không ngăn nổi.
Lão tổ Dương gia cũng coi như gừng càng già càng cay, khi hắn xuất thủ, kiếm cương bùng nổ, kiếm khí đánh tới với uy thế vô cùng cường đại, không hề kém cạnh so với các võ giả trẻ tuổi.
Nhưng trong mắt Sở Hưu, tốc độ của lão tổ Dương gia lại khá chậm.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển, quỹ tích thế đao của lão tổ Dương gia đều ánh lên trong mắt Sở Hưu.
Với tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu hiện tại, muốn nhìn thấu những võ thuật phức tạp của võ giả thực lực cường đại vẫn khá khó khăn, nhưng đối mặt với cấp bậc như lão tổ Dương gia lại vô cùng dễ dàng.
Sở Hưu nhẹ nhàng xê dịch vài bước, trước khi kiếm cương đánh tới đã né tránh xong, mặc dù chỉ lệch một ly nhưng lại không chút thương tổn.
Ánh măt lão tổ Dương gia lóe lên vẻ kinh hãi, thế đao trong tay đảo ngược, vừa định tấn công về phía Sở Hưu lại thấy Sở Hưu bước ra vài bước, vừa vặn nằm giữa quỹ tích xuất thủ của hắn, tiến có thể công, lui có thể thủ, cứ như đã biết hắn suy nghĩ điều gì.
Mà thực tế cũng là như vậy, trong ánh mắt Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, chỉ cần lão tổ Dương gia hơi vận chuyển chân khí, Sở Hưu đã có thể nhìn ra quỹ tích chuẩn bị xuất thủ của hắn.
Chương 470 Cần thể diện không cần tính mạng - 2
Vị lão tổ Dương gia này đã lâu không xuất thủ, võ thuật công pháp đều chỉ theo chiêu thức cố định, vô cùng cứng nhắc, có thể nói là loại người bị Thiên Tử Vọng Khí Thuật khắc chế tới cực hạn.
Nhưng lão tổ Dương gia lại chẳng nghĩ như vậy, hắn cắn răng định xuất thủ lần nữa, nhưng lại bị Sở Hưu ra tay trước ngắt đứt thế công của hắn.
Cảm giác này khiến lão tổ Dương gia bị đè nén tới cực điểm, hắn liên tục biến ảo vào loại thế đao nhưng đều không chạy thoát khỏi pháp nhãn Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu. Lúc này chính hắn lại không phát hiện, do liên tục thay đổi thế đao, chân khí trong kinh mạch hắn đã bắt đầu hỗn loạn. Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên bước mạnh ra một bước, tiếng vang của bước chân này như vọng vào tận đáy lòng lão tổ Dương gia, triệt để dẫn phát chân khí hỗn loạn trong kinh mạch hắn, khiến lão tổ Dương gia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt.
Đám người đương nhiên không nhìn ra sự thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, bọn họ chỉ thấy quỷ dị.
Sở Hưu chỉ tùy ý bước hai bước đã ép cho lão tổ Dương gia không cách nào xuất kiếm, thậm chí khiến cho chân khí trong kinh mạch hỗn loạn mà tự tổn thương bản thân. Sai lầm này ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng rất ít khi phạm phải không ngờ lại xuất hiện trên người đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Lão tổ!”
Mặc dù Dương Khai Thái không biết Sở Hưu dùng thủ đoạn quỷ quyệt gì nhưng vẫn vô thức muốn tiến tới cứu viện.
Mà lúc này một thanh trọng kiếm cùng ám khí đầy trời cũng đánh thẳng về phía hắn, ngăn cản động tác của hắn.
Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy có mạnh nữa cũng không thể tới cấp bậc ngày trước của Sở Hưu, dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh giết chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng bọn họ ra tay toàn lực, muốn ngăn cản Dương Khai Thái một lúc vẫn không vấn đề.
Sở Hưu hời hợt bước về phía lão tổ Dương gia, thân thể bốc lên ma khí ngập trời, tay niết ấn quyết, vô số ma khí mãnh liệt tỏa ra, lão tổ Dương gia lập tức phát ra tiếng kêu gào đau đớn.
Máu huyết toàn thân hắn đều đang sôi trào, như không chịu sự khống chế của bản thân, không ngờ lại chủ động chảy về phía Sở Hưu!
Ma Huyết Đại Pháp!
Trong ma khí vô biên đó, một tay của Sở Hưu nhẹ nhàng chỉ ra, khí huyết mà Sở Hưu mạnh mẽ hấp thu kéo dài vài thước, lão tổ Dương gia thậm chí bị y hút tới thành xác khô.
Với sự tà ác quỷ dị của Ma Huyết Đại Pháp, Hàn Phóng của Tụ Nghĩa Trang ngày trước lúc giao thủ với Sở Hưu còn không cản nổi, nói chi võ giả khí huyết suy bại, đã trong giai đoạn gài yếu như lão tổ Dương gia.
Một tay Sở Hưu phất lên, lực lượng khí huyết cao vài thước ngưng tụ thành một thanh đao lớn, trực tiếp chém ngang lưng lão tổ Dương gia.
Thế đao trong tay Dương Khai Thái vẩy ra, đánh bay cả Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha, nhưng hắn lại không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lão tổ nhà mình lại bị Sở Hưu tùy ý chém chết, hơn nữa còn quỷ dị như vậy, thực lực mười hạng đầu Long Hổ Bảng thật sự kinh khủng như vậy sao?
Có điều không đợi Dương Khai Thái nói gì đã thấy ánh mắt Sở Hưu nhìn sang, trong mắt tràn ngập sát ý dữ tợn.
Dương Khai Thái vội vàng hô lớn: “Đợi đã! Dương gia ta có quan hệ với Tà Cực Tông, con cháu Dương gia ta làm đệ tử nội môn Tà Cực Tông. Trương Sở Phàm cũng đã được Tà Cực Tông lựa chọn, chuẩn bị thu làm đệ tử. Ngươi không quan tâm tới Dương gia ta, chẳng lẽ cũng không để tâm tới Tà Cực Tông?”
Lão tổ nhà mình bị giết, Dương Khai Thái đương nhiên muốn báo thù, có điều hắn là người cẩn thận, cho dù gặp tình huống hiện tại vẫn giữ được lý trí.
Với thực lực mà Sở Hưu thể hiện vừa rồi, cho dù chỉ mình y cũng đủ diệt sạch cả Dương gia!
“Tà Cực Tông? ha ha, sao ngươi không lôi cả Côn Luân Ma Giáo ra đi?”
Lời của Sở Hưu còn chưa dứt, thanh Thiên Ma Vũ của y đã rời vỏ.
Lưỡi đao đen nhánh bùng lên ma khí ngập trời, A Tỳ Ma Đao chém ra, ma diễm sát cơ ngút trời!
Đón lấy ma đao mang theo ma khí ngập trời kia, lúc này Dương Khai Thái cảm thấy vô cùng bức bối, trên thực tế Dương gia hắn đúng là kẻ ủy khuất nhất trong chuyện này.
Dương gia cùng Trương Sở Phàm căn bản không có quan hệ gì. Bọn họ chỉ là người chuyển lời thay cho Tà Cực Tông.
Nếu lão tổ Dương gia không ra tay lỗ mãng, vậy không khéo dưới uy hiếp của Sở Hưu, Dương Khai Thái sẽ giao Trương Sở Phàm ra.
Lão tổ Dương gia muốn thể diện không cần mạng sống, dù sao hắn sống cũng đã đủ, nhưng Dương Khai Thái còn đang tuổi trung niên
Đáng tiếc lão tổ nhà người ta thì lão luyện thành thục, tới nhà mình thì lại ngược lại, càng già càng dễ xúc động. Còn chẳng bằng gia chủ thế hệ trẻ tuổi như hắn, vô cùng cẩn thận.
Thế nên giờ lão tổ Dương gia có chết cũng thôi, lại còn kéo toàn bộ Dương gia bọn họ vào.
Thế đao của Dương Khai Thái trước A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu quả thật
chẳng khác gì đậu hũ, ầm ầm vỡ vụn, thân thể cũng bị đẩy lui vài bước.
Chỉ trong giây lát Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, lại tiếp tục đánh tới, thế đao chém ra, sát ý ngập trời!
Luận thực lực, Dương Khai Thái cũng chỉ là hạng bình thường trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.
Công pháp gia truyền của Dương gia bọn họ rất bình thường, mà thế lực Dương Khai Thái cũng hết sức bình thường, xếp trong An Thái Phủ hay Nhạc Bình Quận, Dương gia còn có thể thể hiện uy phong, nhưng đặt ra toàn bộ giang hồ lại chẳng là gì.
Ngày trước Hàn Phóng của Tụ Nghĩa Trang thực lực không yếu, thế nhưng cũng chẳng ngăn được vài chiêu trong tay Sở Hưu. Còn Dương Khai Thái hiện giờ, thậm chí còn yếu hơn Hàn Phóng.
Dưới thế đao cương mãnh cuồng bạo đó, Dương Khai Thái từng bước lui lại phía sau. Vài đao tiếp đó trường kiếm trong tay hắn đã ầm ầm vỡ vụn!
Dương Khai Thái kinh hãi không lo nói tới chỗ dựa gì với Sở Hưu nữa, cũng chẳng lo chuyện được mất gì, trực tiếp kinh hãi hô lớn: “Dừng tay! Ta nguyện giao Trương Sở Phàm ra! Mong Sở đại nhân tha cho Dương gia ta một con đường sống!”
Dương Khai Thái nhận thua nhưng thế đao của Sở Hưu lại không hề dừng lại.
“Trước đó ta đã cho Dương gia của ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không quý trọng.
Thiên hạ này thứ gì cũng có thể mua được, nhưng chỉ có thuốc hối hận là không mua được.
Nước đổ khó thu, cho nên hôm nay ngươi đi chết đi!”
Dứt lời, thế đao của Sở Hưu lại càng thêm cuồng bạo, ma khí trên lưỡi đao thậm chí đã ngưng tụ thành thực chất, chỉ cần Dương Khai Thái trúng một đao, không chết cũng bị trọng thương!
Dương Khai Thái ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, thỏ gấp quá còn cắn người, nói chi gia chủ một gia tộc như hắn.
Nếu Sở Hưu đã khinh người quá đáng nhất quyết ép hắn vào chỗ chết, vậy hắn cũng sẵn sàng lièu mạng một lần!
Ngay khoánh khắc đó, trên người Dương Khai Thái bốc lên làn sương máu, rất quả quyết lựa chọn thiêu đốt tiểu hữu.
Thật ra trên giang hồ rất ít người làm việc quyết liệt tới không còn đường lui như Sở Hưu.
Đương nhiên không phải đám người kia trong lòng có tư bi, không muốn đuổi tận giết tuyêt, mà là con người khi tuyệt vọng sẽ bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, một khi đuổi tận giết tuyệt, bản thân cũng sẽ bị cắn ngược lại, thậm chí rất nguy hiểm. Dù sao khi con người liều mạng vẫn rất kinh khủng.
Thế gian không có thuốc chữa hối hận