Giết được tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long, chiến tích này đủ cho Sở Hưu kiêu ngạo.
Có điều giết xong, thể lực của Sở Hưu cũng tiêu hao tới cực hạn, Mai Khinh Liên không đỡ y, e rằng y sẽ ngã thẳng xuống mặt đất.
Dựa vào Mai Khinh Liên, Sở Hưu ráng xốc lại tinh thần nói: “Không cần đuổi. Cho mọi người nửa canh giờ quét dọn chiến trường, sau đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Bắc Yên!”
Sau khi Nhiếp Nhân Long bỏ mình, Tụ Nghĩa Trang cũng theo đó hủy diệt, những thứ trong Tụ Nghĩa Trang đương nhiên cũng thuộc về đám người Sở Hưu.
Thế lực không có nhiều thời gian tích lũy căn cơ như Tụ Nghĩa Trang thực ra không có bao nhiêu đồ tốt. Tối thiểu Sở Hưu không mấy để ý.
Có điều đám thủ hạ nhánh Ẩn Ma của y lại cực kỳ hứng thú với những thứ này, vậy cứ để bọn họ vơ vét là được.
Kẻ thượng vị nếu là loại vắt chày ra nước, keo kiệt tới cực hạn, vậy đừng mong người khác liều mạng vì ngươi.
Đúng lúc này, Liễu Hồng Diệp xấu hổ che ngực đi tới: “Đại nhân thứ tội, do ta vô dụng.”
Nói thật ra, lúc trước không phải Liễu Hồng Diệp cố ý không dùng hết sức muốn hại chết Sở Hưu, mà là hắn thật sự không đánh nổi Phương Đại Thông.
Giờ hắn và Sở Hưu là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Sở Hưu mà chết, hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Chuyện của Liễu Hồng Diệp, Sở Hưu lại không hề để ý.
Trước đó khi giao thủ cũng Nhiếp Nhân Long, y luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Sở Hưu cũng biết Liễu Hồng Diệp không cố ý.
Sở Hưu khoát tay nói: “Không cần xin lỗi ta, thực lực của ngươi yếu, nếu ngày khác bị người ta giết chết, ngươi nên nói xin lỗi với chính ngươi mới đúng.
Sau chuyện này, Quan Trung Hình Đường có không ít công pháp bí điển, ngươi có thể lấy để tham khảo.”
Số lượng công pháp trong Quan Trung Hình Đường thật ra không ít, trong quá khứ khi Quan Tư Vũ còn sống, nó thường được dùng để khen thưởng cho một số võ giả biểu hiện xuất sắc.
Nhưng giờ Quan Trung Hình Đường đã nằm trong tay y, đương nhiên Sở Hưu muốn cho ai thì cho người đó.
Sau khi vơ vét sạch sẽ cả Tụ Nghĩa Trang, Sở Hưu dẫn người lập tức rời khỏi Bắc Yên.
Đương nhiên nói chính xác là Sở Hưu được nâng rời khỏi Bắc Yên. Dù sao giờ y cũng chẳng còn cả sức để đi đường.
Còn lúc này trong Bắc Địa, trận chiến giữa Hư Vân và Ngụy Thư Nhai đã kết thúc.
Lấy hai người làm trung tâm, phương viên mấy trăm trượng đều bị đánh nát, quả thật không nhìn ra hình dạng gì cả. Có thể thấy hai người giao thủ có uy thế mạnh tới mức nào.
Hư Vân đứng đó không nhúc nhích, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước nói: “Ngụy lão, ngươi còn định đánh nữa không? Phân hẳn sinh tử, ta dám, ngươi không dám!”
Ngụy Thư Nhai mặc dù đứng đó, có điều so với Hư Vân, gương mặt hắn đã lộ vẻ mệt mỏi, sắc mặt thậm chí đã trắng bệch, lúc này đã không cần xuất thủ lần nữa.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Sai, liều mạng mà thôi, xưa nay lão phu chưa bao giờ sợ. Nếu sợ lúc trước trên Cửu Thiên Sơn ta đã sợ rồi.
Có điều ngươi nói đúng, đã không cần phải đánh nữa. Chúng ta đi thôi.”
Vẫy tay một cái, Ngụy Thư Nhai trực tiếp gọi Chử Vô Kỵ đang giao đấu cùng Hư Độ về, hai người nhanh chóng rời khỏi.
Hư Độ không chặn đường, chỉ tới bên cạnh Hư Vân hỏi: “Sư huynh, ngươi cùng Ngụy Thư Nhai rốt cuộc ai mạnh hơn?”
Hư Vân không trực tiếp trả lời Hư Độ, hắn chỉ nói: “Đáng tiếc, Ngụy Thư Nhai đã già.
Thời thế tạo anh hùng, thời đại của hắn đã qua. Khi hắn đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã hơi già một chút.”
Hư Độ hiểu ý gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý Hư Vân, trận chiến vừa rồi là Hư Vân mạnh hơn.
Nếu Ngụy Thư Nhai có thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khi còn trẻ, có lẽ còn đánh được với Hư Vân, nhưng giờ hắn đã qua thời đỉnh phong.
Đương nhiên chuyện này Hư Vân cũng chẳng kiêu ngạo gì, giao thủ cùng một ông lão đã bước sang giai đoạn suy bại khí huyết, còn đánh tới nước này, quả thật không có gì để kiêu ngạo.
“Đúng rồi, sư huynh, chúng ta có đuổi tới Tụ Nghĩa Trang nữa không?”
Hư Vân lắc đầu nói: “Không cần đi.”
Hư Độ kinh ngạc nói: “Vì sao? Đánh bại đám người Ngụy Thư Nhai rồi mà, chúng ta lại không cần đi nữa à?”
Hư Vân thản nhiên nói: “Chúng ta chậm trễ bao lâu như vậy, nếu bên Sở Hưu phía Sở Hưu thắng, chúng ta có đi cũng chỉ là tới nhặt xác.
Ngược lại nếu bên Sở Hưu bại, chúng ta có đi cũng là vô nghĩa. Nếu không có gì bất ngờ, dù thắng hay thua Hư Ngôn cũng sẽ dẫn người về.”
Hư Độ cười hắc hắc nói: “Sư huynh, ngươi tin tưởng tiểu tử Hư Ngôn kia vậy à? Bất luận thắng thua hắn cũng dẫn người về?”
“Trong Lục Đại Võ Viện, ta coi trọng nhất chính là Hư Ngôn, hắn cũng là võ giả có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất trong chùa.
Kim Cương phẫn nộ đốt trong tâm hỏa, uy lực công pháp Kim Cương Viện tuy lớn nhưng lại càng dễ phạm phải sân giới.
Nhưng ngươi thấy rồi đó, Hư Ngôn thành công khống chế lửa giận của mình, khắc chế sân niệm, làm việc trầm ổn không giống những võ giả Kim Cương Viện khác.
Ngược lại Hư Hành của Đạt Ma Viện lại không cách nào áp chế sân niệm, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng chết trong sân niệm của mình.”
Hư Độ xoa xoa cái đầu trọc của mình, cười hắc hắc nói: “Võ giả có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất trong chùa không phải là ta à? Sư huynh, sao ngươi coi nhẹ ta thế?”
Hư Vân liếc hắn một cái nói: “Ngươi không tính, nếu ngươi chịu dùng cách bình thường đột phá Chân Hỏa Luyện Thần, giờ còn phải phí thời gian ở Chân Đan cảnh hay sao? Khéo đã sớm tới cảnh giới này rồi.”
Hư Độ cười hắc hắc hai tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bàng Hổ người đầy máu. Bạch Hàn Thiên đối diện mặc dù khá hơn nhiều nhưng tiêu hao cũng cực lớn.
Thực lực Bàng Hổ không yếu, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là sơn tặc thổ phỉ, không có căn cơ thâm hậu như vị thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Thật sự giao chiến, hắn vẫn lâm vào hạ phong.
Bạch Hàn Thiên nhìn Bàng Hổ, cau mày nói: “Ngươi còn không định tránh ra à?”
Bàng Hổ thở dài một tiếng, vung tay nói: “Lui!”
Ngăn cản giúp Sở Hưu một thời gian dài như vậy, Bàng Hổ cũng đã dốc toàn lực. Tiếp tục đánh nữa e rằng toàn bộ Kỳ Liên Trại đều phải chôn vùi lại tại đây.
Thấy Bàng Hổ rút lui, Bạch Hàn Thiên lại chẳng hề cao hứng.
Bàng Hổ trọng thương nhưng hắn cũng tiêu hao chẳng ít, cần khôi phục một chút.
Quan trọng nhất là mình bị ngăn cản một thời gian dài như vậy, bên phía Tụ Nghĩa Trang rốt cuộc ra sao?
Bạch Hàn Thiên không dám trì hoãn, cũng không lo chuyện khôi phục thực lực, lập tức dẫn người xuất phát về phía Tụ Nghĩa Trang.
Còn bên phía Hoàng Phủ thị, lúc này Hạng Võ còn đang giao chiến nảy lửa với lão tổ Hoàng Phủ thị.
Bản thân Hạng Võ đã có thực lực kinh người, cho dù giao thủ cùng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như lão tổ Hoàng Phủ thị, hắn cũng chỉ hơi xuống thế hạ phong.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân lão tổ Hoàng Phủ thị chưa hề nặng tay.
Dù sao lúc này Hạng Võ mới chỉ vây khốn Hoàng Phủ thị chư sko phải tiêu diệt. Hơn nữa lão tổ Hoàng Phủ thị cũng biết địa vị của Hư Vân trong hoàng tộc Bắc Yên. Nếu hắn dám hạ thủ giết Hạng Võ, như vậy là vạch mặt với triều đình Bắc Yên, không chết không thôi.
Chương 802 Hủy diệt 2
Cho nên đánh tới mức này, lão tổ Hoàng Phủ thị dứt khoát thu tay, hừ lạnh một tiếng, lệnh cho người của Hoàng Phủ thị trở về. Chuyện này Hoàng Phủ thị bọn họ không xen vào nữa.
Hạng Võ lúc này có vẻ còn chưa đã nghiền, hét lớn về phía lão tổ Hoàng Phủ thị: “Này, không đánh nữa à? Sao lại đi thế? Đánh tiếp nào?”
Giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như lão tổ Hoàng Phủ thị có rất nhiều lợi ích đối với Hạng Võ. Hắn còn chưa đã nghiền.
Có điều lão tổ Hoàng Phủ thị lại không buồn để ý, trực tiếp dẫn người trở lại Hoàng Phủ thị, đóng cửa lại.
Hạng Võ bất đắc dĩ nhún vai, mang binh lính vây khốn Hoàng Phủ thị như vậy đã là quá đáng. Nếu hắn còn đánh vào Hoàng Phủ thị, vậy tương đương với vạch mặt, bệ hạ có nuông chiều hắn đến đâu cũng không thể tha thứ cho chuyện như vậy được.
Những thế lực tới trợ giúp Tụ Nghĩa Trang đều bị ngăn giữa đường, chỉ có mình Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn đang kiên trì.
Có điều không đợi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tới Tụ Nghĩa Trang, giữa đường bọn họ đã gặp những đệ tử Tụ Nghĩa Trang bỏ trốn tan tác.
Khi Bạch Hàn Thiên nghe được tin này, quả thật hết sức khó tin. Không ngờ Sở Hưu đã giết chết Nhiếp Nhân Long, hủy diệt Tụ Nghĩa Trang. Cái gọi là liên minh trừ ma của bọn họ còn chưa bắt đầu đã hoàn toàn tan thành tro bụi.
Đặc biệt là cái chết của Nhiếp Nhân Long, Bạch Hàn Thiên càng không thể tiếp nhận nổi.
Ngày trước khi còn trẻ thật ra Bạch Hàn Thiên cũng có chút cạnh tranh cùng Nhiếp Nhân Long. Hai người cũng âm thầm giao đấu không ít lần. Đặc biệt là lần trước, Nhiếp Nhân Long chứng kiến cái chết của con trai, bản thân nhập ma. Tình huống như vậy Nhiếp Nhân Long còn chưa chết, thế mà giờ rõ ràng hắn chiếm ưu thế nhưng lại chết như vậy?
Nhưng tới khi Bạch Hàn Thiên tới Ngụy Thư Nhai, chứng kiến thi thể đầy đất, đặc biệt là thi thể Nhiếp Nhân Long. Cho dù hắn có không tin đi nữa cũng phải tiếp nhận hiện thực này.
Thở dài một tiếng, Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói: “Người đâu, khâu thi thể Nhiếp Nhân Long lại an táng, thu dọn nơi này một chút. Mai táng Nhiếp Nhân Long trong Tụ Nghĩa Trang, xây dựng lăng tẩm, làm đại táng.”
Bạch Hàn Thiên cùng Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không phải hảo hữu, nhưng chứng kiến người cạnh tranh với mình có kết cục như vậy, tâm trạng Bạch Hàn Thiên cũng khá phức tạp.
Người chết như đèn tắt, những ân oán xưa kia không cần nhắc lại nữa. Hắn nhặt xác cho Nhiếp Nhân Long cũng coi như một dấu chấm tròn.
Chuyện Bắc Yên lớn như vậy, tất cả các bên đều luôn chú ý tới động tĩnh bên này, cho nên chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp võ lâm Bắc Yên.
Sở Hưu tập kích Tụ Nghĩa Trang, giết chết Nhiếp Nhân Long, cường giả các hướng chặn đường viện quân, thậm chí còn có cả triều đình Bắc Yên nhúng tay. Toàn bộ võ lâm Bắc Yên rối loạn, mọi người thật sự mê man không hiểu nổi.
Có điều chuyện duy nhất đám người khẳng định được là, Sở Hưu, không dễ giết!
Đừng nhìn giờ hắn nguy cơ chồng chất, cứ như ngay ngày hôm sau sẽ bị hủy diệt, trở thành một chiến tích trừ ma vệ đạo của võ lâm Chính đạo, cũng như chuyện Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước.
Nhưng muốn diệt trừ Sở Hưu rốt cuộc cần trả giá lớn tới mức nào, chuyện này thật sự phải tính toán lại.
Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, chuyện đầu tiên Sở Hưu làm chính là tới tìm Phong Bất Bình chữa thương.
Bên phía Bắc Yên đã giải quyết, nhưng Sở Hưu không dám cam đoan bên phía Đông Tề cùng những Thiên Môn khác.
Giờ y chỉ có thể giành giật từng giây, mau chóng khiến bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong.
Lúc này mới thấy giá trị của vị thần y giang hồ Phong Bất Bình.
Sở Hưu được dìu vào, một canh giờ sau đã tự đi ra, mặc dù còn hơi suy yếu.
Mai Khinh Liên đứng cạnh nói: “Bên phía Đông Tề ngươi định xử lý ra sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chờ.”
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chờ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Thực lực võ lâm Bắc Yên tương đối yếu, tất cả là nhờ Nhiếp Nhân Long liên hợp lại một chỗ. Thế nhưng ta vẫn phải dốc hết thủ đoạn mới đánh bại được.
Nhưng võ lâm Đông Tề lại khác, cường giả như mây, thậm chí ta còn không biết đất Đông Tề có bao nhiêu người muốn giết ta.
Cho nên vì kế hoạch hôm nay, ta chỉ có thể chờ, tập hợp tất cả lực lượng có thể vận dụng, đánh cược lần cuối.”
Mai Khinh Liên nhíu mày, nàng không ngờ Sở Hưu lại trả lời như vậy.
“Nếu ngươi sang Đông Tề, tới tìm hoàng đế Đông Tề nói chuyện thì sao? Mời triều đình Đông Tề xuất thủ, cũng như khi ngươi bàn điều kiện với hoàng đế Hạng Long ấy?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô dụng, mặc dù cùng là triều đình, nhưng Đông Tề với Bắc Yên đối mặt với hai tình cảnh bất đồng.
Triều đình Bắc Yên trước đó từng liên hợp với võ lâm Bắc Yên, nhưng giờ lại cần chèn ép võ lâm Bắc Yên, cho nên ta có thể lợi dụng điểm này thuyết phục Hạng Long.
Nhưng triều đình Đông Tề lại vừa vặn ngược lại. Trước đó triều đình và giang hồ không có liên hệ gì, sau lần trước thua Bắc Yên, triều đình Đông Tề lại có ý liên thủ với võ lâm Đông Tề.
Phải biết Chân Vũ Giáo là quốc giáo của Đông Tề, mấy đời chưởng giáo đều được phong là quốc sư.
Mặc dù ta và Chân Vũ Giáo không có ân oán gì nhưng dù sao ta cũng từng giết người của Thuần Dương Đạo Môn, Tam Đại Đạo Môn tuy không tới mức đồng sức đồng lòng, nhưng cũng có chút quan hệ.
Ngươi có tin không, nếu giờ ta chạy tới Đông Tề nói mấy chuyện viển vông này, triều đình Đông Tề thậm chí sẽ trực tiếp trói ta lại giao cho võ lâm Chính đạo.
Huống hồ lão già Lữ Hạo Xương quả thật rất bình thường, là người khá cổ hủ, ngoại trừ sống tương đối lâu ra không có bất cứ ưu điểm này. Cho dù ta nói tới mức hoa rơi đầy trời, chưa chắc hắn đã dám mạo hiểm.”
Mai Khinh Liên nghe vậy cau mày, như vậy bọn họ phải đối mặt với áp lực lớn cỡ nào?
Thấy thần sắc Mai Khinh Liên, Sở Hưu trầm giọng nói: “Huống hồ lần này cho dù có mưu kế ta cũng không định dùng. Ngươi tưởng lần này võ lâm Chính đạo gây thanh thế lớn như vậy chỉ vì thù hận với ta ư?
Sở Hưu ta mặc dù giết nhiều người nhưng còn chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, cũng không bị nhiều người thù hận như vậy. Trong chuyện này có nguyên nhân rất lớn là do ta là người của nhánh Ẩn Ma. Nếu ta chỉ là một tán tu Ma đạo, chắc chắn thanh thế đã chẳng lớn đến vậy.
Một con chuột chũi ẩn mình dưới đất đột nhiên lộ diện, những kẻ bên trên mặt đất đương nhiên muốn xem xem hắn có đủ thực lực nhảy ra tắm nắng hay không.”
Sở Hưu chỉ thẳng vào mình nói: “Ta và toàn bộ Quan Trung Hình Đường chính là nanh vuốt mà nhánh Ẩn Ma giơ ra. Toàn bộ giang hồ đều muốn xem xem thứ ẩn sau nanh vuốt này rốt cuộc là gì. Là chuột thì đánh chết. Chỉ có mãnh thú chân chính mới có tư cách hưởng thụ ánh thái dương trên mặt đất.
Thật ra trên giang hồ, Chính đạo Ma đạo, trung hiếu nhân nghĩa hết sức phức tạp, lại là đạo đức là quy củ. Nhưng khi ngươi xốc hết những thứ linh tinh này lên, thứ ngươi thấy chỉ có đao và nắm đấm.
Nắm đấm của ngươi cứng rắn, đao của ngươi sắc bén. Ngươi mới có tư cách lên tiếng, mới có tư cách thiết lập quy củ. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Chương 803 Nắm đấm và đao
Ngay lúc Mai Khinh Liên định nói gì đó, một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Nói không sai, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi lại nhìn mọi chuyện thấu triệt như vậy.”
Giọng nói của Ngụy Thư Nhai vang lên ngoài cửa, có điều hắn cũng được Chử Vô Kỵ đỡ vào, sắc mặt trắng bệch.
Khi rời khỏi chỗ Hư Vân, Ngụy Thư Nhai còn chưa lộ vẻ thụ thương nhưng thực chất hắn vẫn luôn cắn răng chống đỡ.
Sau khi rời khỏi Bắc Yên, Ngụy Thư Nhai rốt cuộc không chịu nổi, thương thế bộc phát.
Sở Hưu vội vàng nghênh đón nói: “Ngụy tiền bối, ngài bị thương à? Thần y giang hồ Tây Sở Phong Bất Bình đang ở đây, để ta bảo hắn chữa trị cho ngươi.”
Ngụy Thư Nhai khoát tay áo nói: “Không việc gì, không bị thương nặng. Có điều thực lực Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân quả thật cao thâm khó dò.
Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh của của Hư Vân tập hợp tinh hoa cả thiền tông mật tông, uy lực vô cùng kinh khủng.
Nghe nói một phần công pháp này thoát thai từ bí pháp Vọng Niệm Không Thiền Kinh của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng lúc này đã được Hư Vân phát triển thêm còn cường đại hơn Vọng Niệm Không Thiền Kinh
Lão già ta không dùng được nữa rồi, đấu cứng với hắn, nội phủ bị Hư Vân làm trọng thương. Ta còn không có tư cách liều mạng với tên hòa thượng ấy rồi.
Thương thế này không thể chữa trị nhanh chóng nhưng cũng không thương tổn tới căn cơ, cho nên không cần quan tâm. Cứ tu dưỡng một thời gian là được.
Tiểu tử Sở Hưu, cửa cuối cùng phải dựa vào chính ngươi chống đỡ. Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói, thật ra tất cả mọi âm mưu đều là hư ảo, thứ giải quyết vấn đề tốt nhất vẫn luôn là nắm đấm và đao.
Nắm đấm lớn mới có thể dùng đức khiến người ta kính phục. Đao sắc bén mới có thể khiến người ta nghe lệnh ngươi, chấp hành quy định mà ngươi đặt ra.”
Ngụy Thư Nhai nhấn mạnh chuyện này thật ra cũng là đang nhắc nhở Sở Hưu, không được lạc lối trong thành công.
Lần này mặc dù Sở Hưu dùng kế sách tập kích Tụ Nghĩa Trang, thành công giết chết Nhiếp Nhân Long, hủy diệt liên minh Tụ Nghĩa Trang. Có điều không phải lúc nào Sở Hưu cũng tìm được thời cơ tốt như vậy, cũng có may mắn, không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Quá tin tưởng kế sách của mình, vạn nhất giữa đường xảy ra một vài vấn đề, đây là sai lầm trí mạng.
Người lặn giỏi lại chết đuối. Trừ tin tưởng thực lực bản thân ra, dưới gầm
trời này không có thứ gì không xảy ra chuyện ngoài ý liệu.
Cũng may Sở Hưu tự hiểu lấy mình, tự biết mình có bao nhiêu năng lực.
Trên giang hồ, tự biết lấy mình, nói thì đơn giản, thực tế lại khó làm được.
Mỗi người đều có chút kiêu ngạo tự đại, đều có ảo giác nghĩ rằng mình có thể, cho rằng mình làm được. Thật ra tâm lý như vậy có thể không chuẩn.
Cũng như Dương Công Độ ngày trước, tự cho là không cần dùng thực lực, hai tay mình cũng có thể khuấy đảo phong vân thiên hạ. Thế nhưng hiện thực cho hắn một giáo huấn rất thảm, khiến hắn trước lúc lâm chung rốt cuộc cũng hiểu tầm quan trọng của thực lực.
Đương nhiên đến lúc đó có hiểu cũng vô dụng, La Thần Quân đã đánh hắn tan thành sương máu.
Vỗ vỗ bả vai Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai nói: “Lão gìa ta dẫu sao cũng già rồi, không dùng được nữa. Còn lại phải do chính ngươi rồi.
Đánh không lại thì trốn. Không có gì là mất mặt cả. Chỉ cần còn mạng là được, trốn mấy năm, ra mặt lại là hảo hán.
Cũng như ta thôi, ngày trước các huynh đệ kết bái đều chết trên Cửu Thiên Sơn, chỉ lưu lại lão già tham sống sợ chết ta đây sống đến giờ.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy tiền bối không cần khiêm tốn. Có đôi khi sống còn khó chịu hơn chết. Ngài có dũng khí sống sót, hơn nữa còn bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Ngài còn sống, người ta vẫn sẽ nhớ tới chi Cửu Thiên Sơn, có người truyền thừa, không tới mức hoàn toàn bị hủy diệt.
Nếu ngài chết có lẽ Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chỉ là truyền thuyết, chúng ta chỉ có thể nghe lại câu chuyện năm đó mà thôi.”
Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, không nói thêm gì, chỉ quay người rời đi, tìm nơi dưỡng thương.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước chỉ còn lại mình hắn. Trong nhánh Ẩn Ma cũng có không ít người nói Ngụy Thư Nhai hắn ham sống sợ chết, vì sao người khác chết mà ngươi còn sống?
Chỉ có Ngụy Thư Nhai tự biết, mặc dù hắn còn sống nhưng những thứ phải gánh vác lại vô cùng nặng nề.
Chết rất đơn giản, tìm những kẻ thù ngày trước liều mạng cũng rất đơn giản. Cái khó là gánh những thứu này sống tạm, vì danh tiếng của Ngũ Đại Thiên Ma, cũng vì toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Sau khi Ngụy Thư Nhai đi dưỡng thương, Sở Hưu cũng vội vàng khôi phục lực lượng bản thân, chuẩn bị giữ bản thân trong trạng thái đỉnh phong, nghênh đón kẻ địch sắp tới.
Lúc này ở Ngụy Quận, trong Thương Lan Kiếm Tông, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông sôi trào, tất cả các võ giả Tịch Huyết Kiếm đều lộ vẻ tức giận.
Đương nhiên Thương Lan Kiếm Tông có bộ dáng như vậy không phải vì Sở Hưu, mà do chuyện khác.
Trước đó Thương Lan Kiếm Tông nghe tin về Sở Hưu, không ít đệ tử hưng phấn một thời gian dài, cho là rốt cuộc mình cũng có thể báo thù.
Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, còn dùng thân phận Lâm Diệp giết Đậu Quảng Thần cùng mấy chục đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông. Chuyện này khiến cho Thương Lan Kiếm Tông vốn không còn mấy thực lực lại trọng thương nặng thêm, đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cho nên sau khi biết tin về Sở Hưu, đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cực kỳ để tâm tới chuyện này, thậm chí còn nghĩ, rốt cuộc mình nên gia nhập liên minh Đông Tề hay tới gia nhập liên minh Bắc Yên?
Thế nhưng không đợi bọn họ nghĩ xong đã xảy ra chuyện.
Lúc này bên ngoài Thương Lan Kiếm Tông, một nam tử trung niên dáng vẻ thô kệch, thân mặc áo vải gai màu xám, tay cầm Trảm Mã Đao khổng lồ, ánh mắt hung ác, dẫn theo hơn ngàn võ giả vây bao vây Thương Lan Kiếm Tông.
Nam tử trung niên kia lạnh lùng nói: “Thương Lan Kiếm Tông các ngươi giết đệ tử Nộ Giang Bang, định cứ bỏ mặc như thế à?
Thương Lan Kiếm Tông các ngươi hùng bá Ngụy Quận bao năm như vậy, hành xử cũng quá mức phách lối rồi đó, thực lực thì không mạnh mà tính khí thì bá đạo nhỉ.
Chẳng qua hôm nay Từ mỗ không muốn nuông chiều các ngươi nữa. Liễu Công Nguyên, hôm nay ta chỉ cần một câu trả lời, không trả lời cho ta, ta cũng chẳng để ý tới chuyện san bằng Thương Lan Kiếm Tông các ngươi đâu!
Thương Lan Kiếm Tông các ngươi còn tưởng mình là một trong Thất Tông Bát Phái hay sao? Nói một lời không dễ nghe, nếu không có Liễu Công Nguyên gắng gượng chống đỡ, chắc Thương Lan Kiếm Tông các ngươi đã bị đá khỏi Thất Tông Bát Phái lâu rồi!
Thương Lan Kiếm Tông các ngươi ngồi trên vị trí Thất Tông Bát Phái lâu như vậy rồi, cũng nên nhường chỗ cho người khác đi!”
Chương 804 Vạn Kiếm Quy Tông 1
Tông môn trong ca dao giang hồ, có một số cả vài ngàn năm rồi chưa từng thay đổi, một số khác thậm chí có thể bị đào thải chỉ sau mười mấy năm lên bảng. Đây là chuyện rất bình thường.
Giang sơn đời nào cũng có người tài, trừ tông môn cỡ Đại Quang Minh Tự, rất ít tông môn dám nói mình có thể tồn tại lâu dài.
Thương Lan Kiếm Tông được truyền thừa không ngắn, lịch sử đã chừng ngàn năm. Ngày trước khi còn Ngụy Quốc, Thương Lan Kiếm Tông và Ngụy Quốc là nương tựa lẫn nhau.
Giờ Ngụy Quốc đã mất, trở thành Ngụy Quận, Thương Lan Kiếm Tông cũng dùng tốc độ mắt thường thấy được suy sụp, lúc này thậm chí đã tới mức bị người ta tới tận cửa sỉ nhục.
Người trung niên này chính là bang chủ Nộ Giang Bang, Thất Sát Đao - Từ Bắc Quy, cũng coi là người Ngụy Quận.
Chỉ có điều mấy năm trước Từ Bắc Quy không có danh tiếng gì. Nộ Giang Bang dưới trướng hắn cũng chỉ là thế lực nhị lưu trong Ngụy Quận, mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng hề mạnh.
Cò hôm nay không biết Từ Bắc Quy nhận được cơ duyên gì, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đồng thời chỉnh hợp lại ngb, chém giết chiếm đoạt khắp nơi trong Ngụy Quận, đã trở thành bang phái lớn nhất Ngụy Quận.
Nếu nói trong Ngụy Quận này còn ai mạnh hơn Nộ Giang Bang, vậy chắc chắn là Ngụy Quận Thương Lan Kiếm Tông.
Nhiều lần nghe ngóng, thậm chí nhiều lần thăm dò kiểm tra, Từ Bắc Quy rốt cuộc xác nhận được Thương Lan Kiếm Tông đã suy yếu, Liễu Công Nguyên e rằng không sống được bao lâu nữa.
Lần này Từ Bắc Quy đánh tới cửa là do một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mua đồ trong một phiên chợ tại Ngụy Quận, tình cờ phát hiện một bảo vật, nảy sinh xung đột cùng Nộ Giang Bang.
Thứ này là Nộ Giang Bang phát hiện trước, thế nhưng Thương Lan Kiếm Tông lấy thực lực minh ra, cực kỳ bá đạo không để Nộ Giang Bang vào mắt, còn mở miệng nói sẽ phế bỏ bọn họ.
Cuối cùng mọi chuyện ồn ào lớn hơn, đám người động thủ, người của Nộ Giang Bang chịu thiệt. Thế nên Từ Bắc Quy vừa vặn nhân cơ hội này dẫn người tới gây sự với Thương Lan Kiếm Tông.
Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Từ Bắc Quy quả quyết phát triển thế lực Nộ Giang Bang tại Ngụy Quận, không nói những điểm khác, hắn thật sự phát triển được Nộ Giang Bang không tệ, nhưng luôn có một chuyện khiến hắn khó chịu, đó là Thương Lan Kiếm Tông.
Thương Lan Kiếm Tông hùng bá Ngụy Quận bao năm như vậy, thậm chí khi Ngụy Quốc còn tồn tại, Thương Lan Kiếm Tông là tông môn đệ nhất Ngụy Quốc, võ giả bản xứ cùng các thế lực đều quen với sự tồn tại của Thương Lan Kiếm Tông. Cho dù lúc này Thương Lan Kiếm Tông đã xuống dốc, mọi người vẫn vô thức cho rằng Thương Lan Kiếm Tông là tông môn đệ nhất Ngụy Quận. Sự kính sợ Thương Lan Kiếm Tông đã ghim sâu tới tận xương tủy.
Nộ Giang Bang của Từ Bắc Quy có mạnh hơn nữa thì trong mắt mọi người vẫn không bằng Thương Lan Kiếm Tông.
Cho nên thời gian vừa qua, Từ Bắc Quy vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vấn đề này, mãi tới khi xảy ra chuyện như vậy, Từ Bắc Quy mới phản ứng lại. Có vẻ mình chẳng cần tính toán tới lui như vậy.
Thương Lan Kiếm Tông suy yếu vốn là sự thật, mình đã nắm chắc đối phó với với Thương Lan Kiếm Tông, còn phải làm những chuyện linh tinh kia làm gì? Trực tiếp đánh lên Thương Lan Kiếm Tông, xốc thẳng chân tướng suy yếu của Thương Lan Kiếm Tông cho mọi người thấy là được. Để người của Ngụy Quận đều biết rốt cuộc ai mới là tông môn đệ nhất của Ngụy Quận.
Chính do suy nghĩ này, Từ Bắc Quy mới làm lớn chuyện này lên, suất lĩnh toàn bộ Nộ Giang Bang đánh tới cửa.
Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đều lộ vẻ tức giận.
Đã bao năm rồi, có bao giờ Thương Lan Kiếm Tông bọn họ bị người ta đánh tới cửa? Đúng là vô cùng nhục nhã!
Tất cả mọi người vô thức nhìn lại trong tông môn, chưởng môn đâu? Sao chưởng môn còn chưa ra?
Đúng lúc này, đám người tách ra, Liễu Công Nguyên tay cầm trường kiếm, bước từng bước một từ trong môn phái ra. Mỗi bước hắn đi ra, khí thế trên người hắn lại cô đọng thêm một phần. Khi hắn tới trước mặt đám người Từ Bắc Quy, khí thế trên người Liễu Công Nguyên đã cô đọng tới cực hạn, thậm chí dẫn phát dị tượng trên bầu trời, khiến không khí xung quanh trở nên cực kỳ nặng nề, vô cùng kinh khủng.
Từ Bắc Quy nhìn về phía Liễu Công Nguyên, ánh mắt mang vẻ kiêng dè, không có vẻ cuồng vọng phách lối lúc trước.
Từ Bắc Quy từng gặp Liễu Công Nguyên.
Khi đó Liễu Công Nguyên đã là chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, một kiếm khiến cả dòng sông trầm xuống, chấn động toàn bộ giang hồ. Đừng nói tại Ngụy Quận, cho dù đặt trên toàn bộ giang hồ cũng là cao thủ có danh tiếng, tên liệt trong Phong Vân Bảng, uy phong tới cực điểm.
Còn lúc đó Từ Bắc Quy là ai? Chi là một võ giả tán tu kiếm ăn dưới tầng chót mà thôi. Sau khi thấy Liễu Công Nguyên, hắn thậm chí không có suy nghĩ gì không thích hợp, chỉ thấy kính nể.
Đừng nhìn thái độ hắn cuồng vọng phách lối như vậy, khi thật sự đối diện với Liễu Công Nguyên, trong lòng Từ Bắc Quy bất giác hiện lên chút sợ hãi.
Liễu Công Nguyên thản nhiên nhìn Từ Bắc Quy nói: “Xem ra ta bế quan lâu quá, khiến cho một số tên mèo chó gì đó không biết Ngụy Quận rốt cuộc là thiên hạ của ai nữa rồi!
Đánh lên Thương Lan Kiếm Tông ta? Từ Bắc Quy, cái gan chó của ngươi to thật!
Cho dù ngày trước Phương Long Tuyền thượng tướng quân của Bắc Yên trấn thủ Ngụy Quận cũng không dám làm vậy, hôm nay ngươi lại dám làm. Từ Bắc Quy ngươi giỏi, giỏi lắm!”
Dưới khí thế của Liễu Công Nguyên, mồ hôi lạnh trượt xuống trán Từ Bắc Quy.
Thương Lan Kiếm Tông có uy danh đã lâu tại Ngụy Quận, vị trước mắt còn là cường giả đặt ngang với những bá chủ giang hồ khác. Giờ mặc dù hắn đã già, khí thế đó không phải thứ Từ Bắc Quy có thể tùy ý ngăn cản.
Liễu Công Nguyên chậm rãi rút trường kiếm trong tay ra, cắm trên mặt đất trước hai người, lạnh lùng nói: “Đều là thế lực của Ngụy Quận, hai ta đều đại biểu cho thể diện của Ngụy Quận. Cho nên khi Nộ Giang Bang quật khởi Thương Lan Kiếm Tông ta không ngang ngược ngăn cản, đó là bởi Thương Lan Kiếm Tông ta cho phép ngươi.
Không ngờ Thương Lan Kiếm Tông ta bao dung, ngươi lại coi là mềm yếu, đúng là nực cười!
Nể tình ngươi còn trẻ, tính cách nông nổi. Ta cho ngươi một cơ hội, hoặc tiếp ta một kiếm, nếu ngươi không chết, mọi chuyện bỏ qua.
Hoặc giờ tự bạt tai, cút khỏi Thương Lan Kiếm Tông cho ta!”
Trước ánh mắt cường đại của Liễu Công Nguyên, cánh tay Từ Bắc Quy run rẩy.
Trầm Giang Nhất Kiếm của Liễu Công Nguyên rốt cuộc mạnh tới mức nào, từ danh hiệu của hắn là đủ biết.
Mặc dù cùng là tông sư võ đạo, nhưng chính vì vậy Từ Bắc Quy càng hiểu trong cảnh giới này thực lực chênh lệch lớn tới mức nào.
Trầm Giang Nhất Kiếm của Liễu Công Nguyên có thể tạm thời chém cả sông Thương Lan. Nếu một kiếm đó chém lên người hắn thì sao? Mình có chết không? E là cho dù không chết cũng phế bỏ.
Tự tát mình mặc dù mất mặt nhưng chí ít không tổn thất gì với bản thân và Nộ Giang Bang.
Ngay lúc Từ Bắc Quy định tát mình thật rồi cắn răng rút lui, hắn lại chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nắm thanh Trảm Mã Đao trong tay lên nhìn Liễu Công Nguyên cười ha hả nói: “Lão già! Ngươi đang lừa ta!
Chương 805 Vạn Kiếm Quy Tông 2
“Đừng quên ngày trước ta cũng là người của Ngụy Quận, thái độ của Liễu Công Nguyên ngươi ra sao, cách hành xử của Thương Lan Kiếm Tông như thế nào, ta còn lạ gì!
Bao năm như vậy, Thương Lan Kiếm Tông ngươi độc bá Ngụy Quận, có lúc nào bao dung cho người khác. Liễu Công Nguyên ngươi hành xử quả quyết bá đạo, có bao giờ cho người ta cơ hội?
Nếu Thương Lan Kiếm Tông các ngươi không phải miệng cọp gan thỏ, sao lại ngồi nhìn Nộ Giang Bang ta quật khởi cho được? Nếu Liễu Công Nguyên ngươi không già yếu tới mức chẳng đánh nổi nữa, sao lại cho ta cơ hội, để ta tự bạt tai sau đó rời đi yên lành?”
Cười lạnh một tiếng, trên Trảm Mã Đao của Từ Bắc Quy tỏa ra huyết mang hung ác, sát khí hội tụ, một đao chém xuống, sát khí màu máu ngưng tụ thành ma ảnh gầm vang, mang theo khí tức hung ác vô biên chém về phía Liễu Công Nguyên!
Uy thế của Liễu Công Nguyên tại Ngụy Quận quá lớn, lớn tới mức Từ Bắc Quy vừa gặp người thật đã lập tức lâm vào thế yếu, không dám nói nhảm một câu.
Có điều Từ Bắc Quy thành lập được gia nghiệp lớn như Nộ Giang Bang, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Trong thời khắc mấu chốt, rốt cuộc hắn cũng phản ứng lại, Liễu Công Nguyên có thể đang phô trương thanh thế!
Đương nhiên hắn cũng không dám chắc trăm phần trăm Liễu Công Nguyên đang giả vờ. Nhưng người sống trên đời có những lúc vẫn phải đánh cược. Cược đúng, lộ ra chân tướng Thương Lan Kiếm Tông và Liễu Công Nguyên suy yếu, vậy sau này Ngụy Quận chính là của Từ Bắc Quy hắn và Nộ Giang Bang!
Chứng kiến đao của Từ Bắc Quy chém tới, Liễu Công Nguyên nắm thanh kiếm trước người, gương mặt lộ vẻ già nua và mệt mỏi.
Mội tụ cương khí quanh người, một kiếm đâm ra, Trầm Giang Kiếm Ý vẫn còn, hội tụ sóng gió bốn phương tám hướng, nhưng lực lượng này đã yếu tới mức đáng thương, đã không còn sức đánh chìm cả con sông nữa.
Đao kiếm tương giao, Liễu Công Nguyên bị một đao đó đánh lui hơn mười bước, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, chỉ chớp mắt đã suy yếu tới cực hạn.
“Chưởng môn!”
Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông lao nhao hét lên, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Liễu Công Nguyên lại bị một đao của Từ Bắc Quy chém tới hộc máu, mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Liễu Công Nguyên bất đắc dĩ cười khổ, tay cầm kiếm còn run run.
Vốn dĩ với tuổi của hắn vẫn chèo chống được một thời gian nữa.
Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên, Đậu Quảng Thần bỏ mình, tất cả gánh nặng của Thương Lan Kiếm Tông đều đặt trên vai Liễu Công Nguyên, bao lo toan khiến tâm cảnh Liễu Công Nguyên mê man, khi tu luyện khí tức bất ổn khiến cho kinh mạch bị thương, phạm phải một sai lầm mà ngay cả võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng rất ít khi phạm phải.
Đúng là vừa rồi hắn đang lừa Từ Bắc Quy, đáng tiếc thất bại, bị hắn nhận ra.
Từ Bắc Quy cười lớn một tiếng, cầm đao chém xuống. Từ nay về sau Ngụy Quận sẽ không còn Thương Lan Kiếm Tông nữa, chỉ có Nộ Giang Bang của hắn duy ngã độc tôn.
Nhưng đúng lúc này, phía sau núi của Thương Lan Kiếm Tông lại dâng lên một luồng kiếm khí kinh người. Kiếm khí đó xông thẳng lên trời, dưới khí thế đó không ai không thể đưa mắt nhìn sang.
Liễu Công Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, đôi mắt vốn tuyệt vọng lại bừng sáng.
Ngay khi kiếm khí đó bộc phát, một bóng người mặc áo trắng được kiếm khí cuốn tới tới đây. Theo hành động của hắn, võ giả cầm kiếm của cả Thương Lan Kiếm Tông và Nộ Giang Bang đều cảm thấy trường kiếm trong tay run rẩy như gặp được chủ nhân, không chịu sự khống chế của bọn họ, bị kiếm khí cuốn tới quanh người. Theo bóng người kia vung tay, vô số trường kiếm mang theo kiếm khí ngập trời chém về phía Từ Bắc Quy.
Khí thế cao tận chín tầng trời, Vạn Kiếm Quy Tông!
Thấy được hy vọng trong tuyệt vọng, đây là may mắn lớn trong cuộc sống, Liễu Công Nguyên cũng không ngờ sinh thời mình còn cảm nhận được chuyện như vậy.
Nhìn kiếm khí vô biên phá hủy thế đao của mình, ánh mắt Từ Bắc Quy vô cùng hoảng sợ, cứ như thế đao liên miên bất tuyệt đó sẽ hoàn toàn đánh nát hắn.
Trảm Mã Đao trong tay Từ Bắc Quy vỡ vụn, kiếm khí nhập thể, khiến hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin nổi.
Người này rốt cuộc là ai? Bao năm qua Thương Lan Kiếm Tông rõ ràng chỉ có một cao thủ là Liễu Công Nguyên, người vừa xuất hiện là ai?
Có điều giờ đã không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, giờ Từ Bắc Quy chỉ muốn chạy trốn.
Chỉ trong chớp mắt, Từ Bắc Quy đã cực kỳ quả quyết lựa chọn thiêu đốt khí huyết, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới núi, thậm chí không quan tâm tới đám bang chúng của mình.
Có điều bóng người kia lại nhẹ nhàng vung tay, vô số trường kiếm cùng kiếm khí ngưng tụ thành thanh kiếm khổng lồ lớn tới hơn mười trượng, ầm ầm chém xuống. Mặc dù lực lượng hắn dùng không phải Trầm Giang Nhất Kiếm của lnc, nhưng uy lực lại chẳng kém gì sức mạnh cường đại chặt đứt sông Thương Lang của Liễu Công Nguyên!
“Không!”
Từ Bắc Quy nổi giận gầm lên một tiếng, hắn còn chưa trở thành cao thủ đệ nhất Ngụy Quận, hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, hắn còn chưa muốn chết!
Khí huyết sát khí vô tận ngưng tụ thành lưỡi đao chém ra, nhưng trước mặt một kiếm đủ chặt đứt cả con sông kia, tất cả đều ầm ầm tan vỡ.
Máu tươi bắn ra đầy trời, Từ Bắc Quy trực tiếp bị kiếm này chém xuống chết không toàn thây, cực kỳ thê thảm.
Thân hình kia tới gần Liễu Công Nguyên, đỡ hắn dậy, hạ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi tới muộn.”
Liễu Công Nguyên há miệng, muốn cười phá lên, nhưng một khắc sau một ngụm máu tươi lại đột nhiên phun ra từ trong miệng hắn!
“Sư phụ!”
Thẩm Bạch nôn nóng nhìn Liễu Công Nguyên, lập tức đặt tay lên hậu tâm Liễu Công Nguyên, một luồng chân khí ôn hòa truyền vào trong cơ thể hắn.
Liễu Công Nguyên khoát tay, giọng nói yếu ớt: “Không cần phí sức, đại nạn của ta sắp tới, thần tiên cũng chẳng cứu được.
Có điều ta đang rất vui, rất rất vui. Vô số tổ sư đời trước của Thương Lan Kiếm Tông còn không làm được, không ngờ con lại làm được. Trời không chặn đường sống của Thương Lan Kiếm Tông ta!
Giờ con đã bước vào cảnh giới Chân Đan rồi?”
Ánh mắt Thẩm Bạch lộ vẻ đau buồn, lắc đầu nói: “Còn chưa, con còn kém một chút, vì con không biết phải làm thế nào để ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan. Vốn con định tự tìm hiểu, nhưng nhận ra động tĩnh bên ngoài cho nên xuất quan sớm.”
Nghe vậy Liễu Công Nguyên lại ngẩn người, gương mặt như cười như khóc, không biết nên nói thế nào mới phải, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.
Những cảnh giới trước của võ giả thật ra không nguy hiểm gì, nhưng khi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan có thể sẽ xuất hiện một số chuyện bất ngờ, mặc dù xác suất không lớn nhưng thường xuyên có người gặp vấn đề trong bước này.
Cho nên những tông môn như Thương Lan Kiếm Tông có ghi chép hết sức tỉ mỉ đối với việc ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, cùng đủ loại kinh nghiệm của tiền bối.
Thậm chí những môn phái đứng đầu như Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn lưu lại một số phương pháp cô đọng Chân Đan rất đặc biệt, tỷ như Lôi Minh Chân Đan của Trương Thừa Trinh.
Nhưng khi Thẩm Bạch bế quan, hắn thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới
Thiên Nhân Hợp Nhất, vốn chỉ là chữa ngựa chết như ngựa sống, nói chi tới Võ Đạo Chân Đan? Cho nên mới gặp chuyện lúng túng như vậy.