Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306 Tuyệt cảnh

Võ công của Trình Bất Húy thật ra rất hỗn tạp, hắn chủ tu là nội công cùng kiếm pháp đơn giản tổ truyền của Bá Kiếm Sơn Trang, mặc dù phổ thông nhưng nhờ đại nghị lực, hắn vẫn tu luyện được tới ngày hôm nay, thậm chí còn dùng công pháp đó chống lại Sở Hưu.

Có điều chuyện này không nghĩa là Trình Bất Húy trừ công pháp cơ bản ra không còn chiêu pháp gì khác, Khôn Tự Kiếm Quyết này chính là một trong số đó.

Mấy năm gần đây, Trình Bất Húy hành hiệp trượng nghĩa, giết chết không ít hung đồ ác tặc, cũng tìm được rất nhiều bí pháp Ma đạo không tệ trong tay bọn họ. Có điều Trình Bất Húy đều bỏ qua không tu luyện, vì công pháp của đám hung đồ ác tặc này đại đa số theo hướng tà ác quỷ dị, chênh lệch quá lớn so với võ đạo của Trình Bất Húy, hắn có muốn tu luyện cũng không thích hợp.

Chỉ có Khôn Tự Kiếm Quyết này là một môn bí pháp ma đạo danh chấn giang hồ năm xưa, một phần của Bát Cực Ma Điển, chỉ cần dùng tinh huyết phát động là được, không cần trả giá gì khác. Đây coi như môn Ma công duy nhất mà Trình Bất Húy từng tu luyện sau nhiều năm, cũng là thủ đoạn liều mạng của hắn.

Khôn Tự Kiếm Quyết gia trì, Trình Bất Húy vốn ra tay đã là thế mạnh lực trầm, lúc này càng thêm cương mãnh cuồng bạo, cơn lốc cương khí vô tận quét qua, mặt đất thậm chí bị càn quét thành một mảng hỗn độn. Sở Hưu mặc dù có Nội Phược Ấn nhưng cương khí xung quanh lại không ngừng lôi kéo hắn, kéo thân hình hắn trở lại.

Trong cơn cuồng phong cương khí đó, ánh mắt Trình Bất Húy bùng lên sát khí mãnh liệt, đã bao năm như vậy nhưng đây là lần thứ hai hắn muốn giết một người tới vậy.

Lần đầu là khi hắn biết Bá Kiếm Sơn Trang bị diệt, lúc đó hắn điên cuồng muốn tìm cho ra hung thủ, giết chết hắn.

Đương nhiên khi đó Trình Bất Húy không muốn giết Lã Đồng mà là kẻ sai khiến Thanh Long Hội diệt môn Bá Kiếm Sơn Trang.

Còn giờ Trình Bất Húy lại muốn giết Sở Hưu, tên Sở Hưu đã hủy diệt toàn bộ Giang Đông Ngũ Hiệp bọn họ!

Đón lấy thế đao của Trình Bất Húy, Sở Hưu thu đao kết ấn, nhưng lần này ấn pháp của y lại vô cùng phức tạp, tốn thời gian cũng dài nhất, mãi tới lúc Trình Bất Húy mang theo cơn cuồng phong cương khí chém thẳng tới trước người, ấn pháp của y mới vừa vặn hoàn thành, đồng thời ấn pháp đánh ra cũng bùng lên thần quang vô thượng!

Năm luồng sáng màu sắc khác nhau không ngừng ẩn hiện trên tay hắn, đầu đuôi nối tiếp như một vòng tròn, sinh sôi không ngừng.

Tại Tự Quyết, Nhật Luân Ấn!

Chú trọng ngũ nguyên, công tất khắc. Nhất mạch sinh ngũ nguyên, mộc hỏa thổ kim thủy, sinh khắc chế sát, năm luồng công kích tính chất bất đồng đồng thời thi triển. Lực lượng ngũ hành tương sinh tương khắc như Đại Nhật Luân Bàn xoay chuyển, đây là Nhật Luân Ấn!

Trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, toàn bộ ấn pháp Sở Hưu đều đã nắm giữ, trong đó tiêu hao lớn nhất là Viên Mãn Bảo Bình Ấn cùng Nhật Luân Ấn này!

Vốn Sở Hưu không muốn dùng Nhật Luân Ấn hiện tại, vì thời điểm thích hợp nhất sử dụng năng lực là đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, khi đó ngũ hành lưu chuyển, ngũ khí hợp nhất, khi sử dụng Nhật Luân Ấn sẽ không có bất cứ phản phệ nào.

Chỉ có điều giờ đối mặt với Khôn Tự Kiếm Quyết của Trình Bất Húy, lực lượng đó có thể nói là cực hạn khiến Sở Hưu không có cách nào, chỉ có thể vận dụng lực lượng mạnh tương đương mới có thể ngăn cản được.

Đây cũng là con đường võ đạo mà Trình Bất Húy vẫn kiên trì, không có biến hóa thần dị, chỉ có lực lượng đơn thuần tới cực hạn, áp đảo hết thảy.

Ánh sáng ngũ sắc luân chuyển biến hóa, đánh lên kiếm vừa rồi của Trình Bất Húy, lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Bốn phía, vô số cương khí bộc phát trực tiếp phá tan mặt đất, khiến đất đá bay tán loạn.

Thân trong cuồng phong đó, lực lượng ngũ hành trong quyền ấn của Sở Hưu không ngừng xoay chuyển tan rã, cho dù nội lực của y đã tăng lên tới cực hạn cũng không có tác dụng, Sở Hưu chỉ có thể vận dụng Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân, lúc này mới kiên trì được trong lực lượng cường đại kia, có điều thân hình lại từ từ lui lại phía sau. Mãi tới khi lui liền mười bước, hai tay y cũng run lên lẩy bẩy, một vệt đỏ máu hiện lên nhuộm đỏ hai tay Sở Hưu.

Lực lượng va chạm giữa Nhật Luân Ấn và Khôn Tự Kiếm quá lớn, thậm chí lớn đến mức cơ thể Sở Hưu không chịu nổi.

Một tia máu tươi không nhịn được tràn ra khỏi khóe miệng Sở Hưu, hắn chỉ xoa đi, trong mắt bùng lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía Trình Bất Húy trong cơn cuồng phong. Bởi vì Trình Bất Húy bị thương nặng hơn so với hắn!

Hai bên giao chiến, thật ra thường là ai liều mạng trước người đó thua. Trình Bất Húy nóng vội liều mạng, nhưng không liều tới chết được Sở Hưu, cho nên người chết chỉ có thể là hắn!

Bụi đất tan đi, thân thể khôi ngô hùng vĩ của Trình Bất Húy lắc lư, gương mặt tái nhợt.

Khôn Tự Kiếm Quyết mặc dù dựa theo y Bát Cực nhưng lại cũng là công pháp Ma đạo, là bí pháp liều mạng thiêu đốt tinh huyết, phản phệ còn lớn hơn Nhật Luân Ấn của Sở Hưu.

Nâng thanh Khinh Nhạc trong tay lên, Trình Bất Húy cắn môi định xuất thủ, có điều lúc này hắn lại phát hiện phía bên kia Lã Đồng đã ép Đổng Tương Nghi tới cực hạn, cuối cùng thiêu đốt tinh huyết khiến thanh Tị

Huyết Kiếm trên tay hắn bùng lên một màu đỏ máu quỷ dị. Một đòn liều mạng không ngờ lại trực tiếp giết chết Đổng Tương Nghi!

Cảnh tượng này có là ai cũng chẳng ngờ, năm người Giang Đông Ngũ Hiệp tuy lúc kết nghĩa thứ hạng dựa theo tuổi tác nhưng thực tế cũng đại biểu cho thực lực bọn họ.

Đổng Tương Nghi xếp hạng thứ hai, thực lực cũng là thứ hai, luôn cao hơn Lã Đồng một chút.

Thế nhưng giờ hắn lại chết trong tay Lã Đồng, kết quả đó ngay bản thân Đổng Tương Nghi cũng không ngờ nổi.

Mãi tới trước lúc chết Đổng Tương Nghi mới hối hận. Hối hận vì sao lúc trước mình không đáp ứng đường khẩu của Sở Hưu, không đồng ý liên thủ cùng y đi giết bọn Trình Bất Húy.

Lúc này Đổng Tương Nghi mới biết, hắn vẫn rất ích kỷ, so với tính mạng huynh đệ, hắn càng coi trọng tính mạng và lợi ích bản thân.

Chỉ tiếc hắn đã không còn cơ hội thứ hai. Sở Hưu cho hắn một cơ hội, thế nhưng tự hắn không nắm lấy, vậy chẳng thể trách người khác được.

“Nhị đệ!”

Trình Bất Húy hét lên, hai mắt đỏ bừng đầy đau thương.

Cho dù Đổng Tương Nghi có dã tâm, có âm mưu khác, nhưng dẫu sao Đổng Tương Nghi cũng là huynh đệ tương giao với hắn mấy năm, kề vai sát cánh chiến đấu, giúp đỡ nhau bao lần. Thế nhưng giờ Đổng Tương Nghi lại chết trong tay người mình. Kết quả đó khiến Trình Bất Húy không cách nào chấp nhận nổi.

Có điều đúng lúc này, Sở Hưu lại trực tiếp bộc phát tốc độ siêu cường của Nội Phược Ấn, chớp mắt đã tới trước người Trình Bất Húy. Ma khí trên Thiên Ma Vũ bùng lên ngập trời, mang theo lực lượng cường đại vô cùng ầm ầm chém xuống!

Trình Bất Húy đang đau thương cũng vô thức xuất kiếm ngăn cản. Có điều ngay lúc này hai mắt Sở Hưu lại nổi lên gợn sóng, hóa thành hai lỗ sâu không đáy lôi kéo tâm thần Trình Bất Húy lún sâu vào bên trong, không ngừng tái diễn cảnh tượng Đổng Tương Nghi bị giết chết!

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!

Trong tình huống bình thường, đối mặt với kẻ địch như Trình Bất Húy, hiệu quả của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chỉ có hạn, thậm chí có thể hoàn toàn vô hiệu.

Bởi vì thực lực Trình Bất Húy cao hơn Sở Hưu, tu vi tâm cảnh cũng cực kỳ cường đại, không thể tìm ra lỗ hổng nào.

Nhưng giờ Đổng Tương Nghi vừa bị giết, đây là chuyện Trình Bất Húy không cách nào tiếp nhận, cho nên Sở Hưu lợi dụng điểm này, lôi kéo tinh thần lực Trình Bất Húy vào trong đó.

Mặc dù Trình Bất Húy lập tức phản ứng lại, định tránh né, đáng tiếc đã muộn.

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã chém xuống, hất văng trọng kiếm của hắn, lưu lại một vết đao dữ tợn trên ngực Trình Bất Húy.

Nếu không phải Trình Bất Húy phản ứng mau chóng, thế đao của Sở Hưu đã lấy đi tính mạng hắn!

Ma khí nhập thể, Trình Bất Húy phun ra một ngụm máu tươi, lúc này hắn đã bị thương nặng.

Vừa ngăn cản Sở Hưu, Trình Bất Húy vừa hét lớn với Ngô Thiên Đông và Liễu Khanh Khanh: “Tứ đệ! Ngũ muội! Năm người chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ bao lâu như vậy, ân oán trong quá khứ không tính, lần này xem như đại ca cầu xin các ngươi. Đưa Thu công tử tới Mạc Lưu Thành đi, Giang Đông Ngũ Hiệp vẫn còn thanh danh, cho dù dưới lòng đất Trình Bất Húy ta cũng có thể không thẹn với bốn chữ Giang Đông Ngũ Hiệp này!”

Ma đao trong tay Sở Hưu không ngừng chém tới, lại vừa lắc đầu nói: “Tội gì phải thế? Vì tính mạng kẻ khác mà mặc kệ tính mạng bản thân, chỉ vì một tên rác rưởi lừa đảo mà bỏ ra nhiều như vậy, có đáng không?”

Khinh Nhạc trong tay Trình Bất Húy bị chém liên tục đã xuất hiện vết rạn, nhưng hắn vẫn vừa ngăn cản vừa khàn giọng nói: “Đời người nếu chỉ dùng lợi ích để so đo, vậy quá mệt mỏi, năm người chúng ta ngày trước nợ ân tình của ân công, giờ chỉ là trả lại mà thôi. Cho dù những thứ chúng ta phải trả nhiều hơn ân tình đó gấp mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần, cũng vẫn phải trả!

Không nói hiệp nghĩa, chỉ cầu không thẹn với lương tâm!”

Sở Hưu lắc đầu, y không cách nào hiểu được loại người như Trình Bất Húy, đây là một người kiên định, một kẻ cố chấp. Nhưng hễ là người làm đại sự, không nói mười thành nhưng chí ít tám thành có tính cách như vậy.

Chỉ có điều hai thành còn lại nằm ở vận may. Ngày trước Sở Cuồng Ca thành công, cho nên hắn là cự hiệp được vạn người kính ngưỡng. Còn giờ Trình Bất Húy, rõ ràng là đã thất bại.

Sở Hưu lạnh lùng nói với Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh: “Ta đã cho mỗi người các ngươi cơ hội rồi. Giờ ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Lập tức khống chế Thu Đông Mậu lại, chờ ta giết Trình Bất Húy xong, các ngươi có thể sống, hơn nữa còn có thể sống rất tốt. Nếu không hôm nay ta sẽ đưa tất cả các ngươi xuống Địa Phủ kết nghĩa!”

Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ do dự trong mắt nhau.

Giờ bảo bọn họ ra tay cứu Trình Bất Húy cũng vô dụng, không khác gì tự tìm đường chết.

Thực lực của Sở Hưu đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, hoàn toàn vượt qua cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, bọn họ có lên cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Nhưng nếu bảo bọn họ lựa chọn tham sống sợ chết đứng về phía Sở Hưu, bọn họ cũng không làm được.

Mặc dù Ngô Thiên Đông có oán hận với bọn Trình Bất Húy, nhưng dù sao hắn cũng làm huynh đệ với Trình Bất Húy nhiều năm, người khác không nói, chí ít Trình Bất Húy đã dạy hắn rất nhiều thứ.

Còn Liễu Khanh Khanh cũng vậy, ban đầu chính Trình Bất Húy cứu cô nàng, cho dù Liễu Khanh Khanh muốn tìm một đường lui an ổn, nhưng bảo cô nàng phản bội Trình Bất Húy, bọn họ đều không làm được.

Cho nên hai người đối mặt, cắn răng một cái, trực tiếp nhấc Thu Đông Mậu lên bỏ trốn.

Bọn họ không muốn chịu chết cũng chẳng muốn phản bội, vậy chỉ còn một con đường để chọn, đó là bỏ trốn.

Thế gian không còn Giang Đông Ngũ Hiệp!
Chương 307 Thế gian không còn Giang Đông Ngũ Hiệp!

Nhìn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không đứng về phía Sở Hưu mà nghe lời mình dẫn người bỏ trốn, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ vui mừng.

Mặc dù hai người kia không lựa chọn xông tới cùng hắn chịu chết, nhưng tối thiểu cả hai đều không phản bội hắn, vậy là đủ.

Nhìn Sở Hưu, Trình Bất Húy vui sướng cười to: “Trong huynh đệ của ta không có ai làm nội ứng cho ngươi!”

Tới giờ Trình Bất Húy mới dám khẳng định từ đầu Sở Hưu đã lừa gạt bọn họ, không có ai làm nội ứng cả, cũng tức là không có ai phản bội. Hắn có thể chấp nhận tử vong nhưng lại không tiếp thu được chuyện huynh đệ phản bội.

Chỉ có điều Trình Bất Húy không biết, từ đầu Sở Hưu đã không có ý định châm ngòi bốn người kia trở thành nội ứng của y.

Cho dù là Ngô Thiên Đông không thành thục nhất trong năm người cùng Liễu Khanh Khanh đã từ lâu không muốn tiếp tục lưu lạc giang hồ, bọn họ đều có bao năm giao tình cùng Trình Bất Húy. Nếu Sở Hưu dễ dàng mua chuộc khiến họ thành nội ứng, vậy quan hệ của Giang Đông Ngũ Hiệp thật quá yếu đuối.

Sở Hưu chỉ định khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, cho dù không có nội ứng, loại nghi kỵ này cũng khiến nó từ không thành có.

Nhìn Trình Bất Húy, gương mặt Sở Hưu không biểu cảm nói: “Thì sao? Ngươi hài lòng chịu chết rồi chứ? Trình đại hiệp, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bùng lên huyết mang chói mắt, đồng thời còn có một luồng ma khí và huyết khí đan xen cùng nhau, tạo thành một luồng đao cương quỷ dị.

Thiên Ma Vũ tự mang ma khí, còn Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng là cương khí tà ác quỷ dị vô cùng, hai thứ dung hợp khiến uy năng càng thêm kinh người.

Ánh mắt Trình Bất Húy lộ ra tử ý, nhưng hắn vẫn giơ thanh trọng kiếm Khinh Nhạc trong tay lên.

Chỉ cần mình chống đỡ thêm được một khắc đồng hồ, bọn Ngô Thiên Đông cũng sẽ sống thêm được một khắc.

Có điều ngay lúc này Lã Đồng đã dầu hết đèn tắt lại đột nhiên bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, nhảy tới trước mặt Trình Bất Húy quát lớn: “Đại ca! Đi mau!”

Ma khí huyết sắc chém ra, Lã Đồng đã không nâng nổi kiếm bị một đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Đối với Lã Đồng, suy nghĩ trong lòng hắn đã hoàn thành, giết được tên ‘phản đồ’ trong mắt hắn Đổng Tương Nghi, còn giúp Trình Bất Húy đỡ một đao của Sở Hưu.

Kiếp này họ không có duyên làm huynh đệ tiếp, chỉ chờ kiếp sau.

“Tam đệ!”

Trình Bất Húy hai mắt đỏ ngầu gầm lên một tiếng, đỡ lấy thi thể Lã Đồng, như đã phát điên.

Sau khi năm người kết nghĩa, cho dù Trình Bất Húy cố gắng đối xử công bằng nhưng cũng có xa gần thân sơ.

Lã Đồng là người được hắn cứu đầu tiên, đương nhiên cũng là người ở cùng hắn lâu nhất. Qua nhiều năm như vậy, Trình Bất Húy đã sớm hiểu một chuyện, ai có thể phản bội hắn chứ Lã Đồng thì không.

Trước đó Trình Bất Húy có lẽ còn khẳng khái chịu chết, nói đủ thứ tín niệm đạo nghĩa với Sở Hưu. Nhưng giờ thấy Lã Đồng chết ngay trước mặt mình, Trình Bất Húy lại hối hận, hối hận vì mình cố chấp như vậy, chất vấn kiên trì của bản thân liệu có đáng giá hay không.

Không đợi hắn nghĩ ra, một đao mang theo ma khí của A Tỳ Địa Ngục của Sở Hưu cũng đã chém xuống!

“Huynh đệ ngươi liều chết giúp ngươi tranh thủ một cơ hội, ngươi lại không quý trọng, thật là lãng phí!”

Giọng nói của Sở Hưu chậm rãi vang lên, thế đao lại ầm ầm chém xuống.

Trình Bất Húy theo bản năng nâng thanh Khinh Nhạc lên ngăn cản, nhưng Khinh Nhạc của hắn mặc dù là bảo binh lục chuyển nhưng không đấu nổi Thiên Ma Vũ có nội tình thần binh, đao kiếm tương giao liên tục, Khinh Nhạc đã rạn nứt khắp nơi, cuối cùng không chịu nổi bị đao của Sở Hưu chém nát!

Khinh Nhạc là vật ký thác duy nhất của Trình Bất Húy sau khi Bá Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt. Giờ Khinh Nhạc bị một đao của Sở Hưu chém vỡ, Trình Bất Húy như cảm thấy cuộc sống bản thân đã không còn ý nghĩa, cương khí quanh người bị Sở Hưu tùy tiện chém vỡ, cũng bị y xuất đao giết chết.

Nhìn thi thể Trình Bất Húy trên mặt đất, Sở Hưu ngừng lại một chút, trong lòng còn có chút cảm khái.

Mấy năm nay xông xáo trên giang hồ, linh hồn cùng ký ức kiếp trước kiếp này đã dung hợp hoàn mỹ khiến tâm thái Sở Hưu thay đổi rất nhiều. Giống như những người khác đánh giá Sở Hưu, tham lam tự lợi, có thể nói vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn.

Còn Trình Bất Húy lại vừa vặn tương phản với Sở Hưu. Có thể nói hắn là một hiệp khách chân chính, về mặt đạo nghĩa không có thiếu sót nào, cho dù là lần cùng Liễu Khanh Khanh cũng không phải do hắn chủ động.

Cái gì là chính, cái gì là tà?

Trong mắt phần lớn mọi người, Trình Bất Húy cùng Giang Đông Ngũ Hiệp chính là chính, còn Sở Hưu là tà.

Chỉ có điều theo Sở Hưu, còn sống mới là chính, chết, vậy là gì còn chưa chắc.

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh cao, cho dù một số đệ tử tự khoe danh môn Chính đạo, lúc gặp Ma sứ của Côn Luân Ma Giáo cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Thánh sứ đại nhân’.

Thế nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Ninh Huyền Cơ, cả hai cùng mất tích, Côn Luân Ma Giáo chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã sụp đổ. Sau vài trăm năm chỉ còn kẻ trung thành tới chết như Vô Tướng Ma Tông mới còn gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh giáo, những người khác ai nấy khinh thường nhổ nước bọt mắng Ma giáo là yêu ma, lại chẳng hề nghĩ tới trước đây sư tổ bọn họ nịnh nọt gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh sứ như thế nào.

Cho nên trên giang hồ phàm tục này, cái gọi là chính ma đều không phải vĩnh cửu, chỉ có lực lượng mới là chân lý duy nhất.

Mặc dù thân thể này của mình theo như cốt truyện gốc là giáo chủ Ma giáo, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, Sở Hưu cũng không biết sau này rốt cuộc mình có đi vào Ma đạo hay không.

Có điều những chuyện đó đều không quan trọng, trước kia có lẽ Sở Hưu còn đắn đo, nhưng giờ y đã nghĩ thông. Đến khi mình thật sự lên tới đỉnh phong, cái gọi là chính ma chẳng qua là một câu nói mà thôi.

Vị hiệp khách Trình Bất Húy chết trên tay y khiến tâm cảnh Sở Hưu sáng suốt thêm nhiều. Nhưng đáng tiếc, còn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh phải chết.

Đây là cách thức làm việc của Sở Hưu, hoặc là không làm, hoặc làm tới cùng. Cho dù Trình Bất Húy thật sự khiến Sở Hưu kính nể, nhưng nếu đã cản đường y, vậy đều phải chết.

Ném một viên đan dược chữa thương vào miệng, Sở Hưu không luyện hóa cẩn thận lập tức đuổi theo.

Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ có ba người Trình Bất Húy, Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng là có thể uy hiếp được Sở Hưu. Giờ bọn họ đều đã chết, Sở Hưu muốn giết hai người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

Lúc này trên con đường nhỏ trong rừng, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh mang theo Thu Đông Mậu chạy trốn, căn bản không dám quay đầu nhìn lại.

Liễu Khanh Khanh mặt vẫn mang vẻ sợ hãi, Ngô Thiên Đông sắc mặt tái xanh không nói một lời.

Những chuyện xảy ra mấy hôm nay như một cơn ác mộng. Vài ngày trước họ vẫn còn khí thế bừng bừng, là Giang Đông Ngũ Hiệp được giang hồ kính ngưỡng, có thanh danh không nhỏ trên đất Đông Tề.

Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, huynh đệ bọn họ tan rã, tự giết lẫn nhau,

mặt kinh tởm của nhân tính lập tức bùng phát, triệt để phá hủy quan hệ giữa năm người bọn họ.

Đổng Tương Nghi đã chết, Lã Đồng chắc cũng đã chết, mặc dù Ngô Thiên Đông không thấy kết quả nhưng hắn cũng biết, đại ca chắc cũng đã gặp nguy.

Lúc này Ngô Thiên Đông rất hối hận, hối hận mình quá ích kỷ. Hắn chính là kẻ khơi nguồn khiến mọi người trở mặt.

Lúc này Thu Đông Mậu bị Ngô Thiên Đông vác sau lưng cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, vội vàng nói: “Ngô thiếu hiệp, Liễu cô nương, các ngươi yên tâm. Sau khi các ngươi đưa ta tới Mạc Lưu Thành, ta nhất định sẽ nhờ Thái tử điện hạ xuất thủ, báo thù cho bọn Trình đại hiệp.

Hơn nữa hai vị chắc chắn cũng sẽ được Thái tử điện hạ phong thưởng.”

Liễu Khanh Khanh nghe vậy ngược lại có ý động tâm, song Ngô Thiên Đông lại phẫn nộ quát lớn: “Im miệng! Đều là vì ngươi! Nếu không phải do ngươi, Giang Đông Ngũ Hiệp chúng ta có thành như bây giờ không?”

Thu Đông Mậu nghe vậy rụt cổ, không dám nói tiếp.

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên sau lưng đám người Ngô Thiên Đông: “Chậc chậc, hiếm khi thấy ngươi nghĩ thông, đáng tiếc đã quá muộn.

Tên rác rưởi này vẫn luôn lừa gạt các ngươi, các ngươi tưởng mình đang bảo hộ con trai duy nhất của ân công ư? Kẻ thù còn tạm được.

Huống hồ, với giá trị hiện tại của hắn, thái tử lại đi báo thù theo lời hắn ư? Gặp Thái tử còn chẳng được nữa là.

Thu Đông Mậu chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Thái tử mà thôi, nhưng giờ bàn cờ đã kết thúc, còn cần quân cờ làm gì? Cho nên Thu Đông Mậu này giờ chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Nhìn thân hình Sở Hưu từ phía sau đánh tới, ba người Ngô Thiên Đông sắc mặt tái nhợt đi.

Sở Hưu đã tới đây, vậy kết cục của Trình Bất Húy ra sao, không cần nói cũng biết.

Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt Ngô Thiên Đông vô cùng đau thương.

Trước đó chuyện của Liễu Khanh Khanh quả thật khiến hắn oán hận bọn Trình Bất Húy.

Nhưng giờ bọn họ đều đã chết, đặc biệt là Trình Bất Húy, người luôn như huynh như cha với hắn, người luôn giúp đỡ mình từ lúc mình bước vào đời, giờ cũng chẳng còn. Ngô Thiên Đông chỉ thấy trong lòng như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Giờ hắn đã hối hận.

Hối hận vì sao nhóm người bọn họ lại đi giúp Thu Đông Mậu, hối hận vì sao mình lại nghe lời Sở Hưu, châm ngòi trở mặt với bọn đại ca, hối hận vì sao vừa rồi mình lại bỏ trốn chứ không ở lại chịu chết cùng Trình Bất Húy.

Buông Thu Đông Mậu xuống, Ngô Thiên Đông rút hai thanh Thu Nguyệt Đao bên hông ra, nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh thân đao xoay tròn như vòi rồng, điên cuồng chém về Sở Hưu. Lúc này hắn cũng như phát điên lao tới liều mạng với Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc lạ nói: “Giờ mới nghĩ thông? Quá muộn rồi!”

Thiên Ma Vũ chém xuống, ma khí dâng trào mãnh liệt, huyết sát ngập trời.

Chỉ một đao, Ngô Thiên Đông đã bị đánh hộc máu bay ngược lại.

Đao thứ hai hạ xuống, Thu Nguyệt Đao trong tay Ngô Thiên Đông trực tiếp bị đánh nát.

Đao thứ ba chém ra, A Tỳ Địa Ngục, cửa chết rộng mở!

Ba đao liên tiếp, thân hình Ngô Thiên Đông đã như con búp bê vải rách rưới bay ngược ra ngoài, đầu lăn sang một bên, máu tươi không ngừng chảy ra từ thi thể không đầu.

Thấy Sở Hưu đưa mắt nhìn sang, Liễu Khanh Khanh đã chẳng kịp đau buồn, trong mắt chỉ có sợ hãi.

“Đừng giết ta! Ta đáp ứng ngươi! Ta đáp ứng ngươi gia nhập dưới trướng vào Nhị hoàng tử!” Liễu Khanh Khanh lắc đầu, hoảng hốt kêu gào.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đã chậm.

Thật ra con người ta không thích giết nữ nhân, cho nên ta đã cho ngươi tới hai cơ hội. Nhưng cả hai lần ngươi đều không quý trọng.

Còn một điểm ta lừa gạt ngươi, thật ra ta không thân quen gì với Nhị hoàng tử.”

Dứt lời, hai mắt Sở Hưu như vực sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp bị y thi triển tới cực hạn, tinh thần Liễu Khanh Khanh đã gần sụp đổ lập tức bị hút vào vực sâu vô biên kia. Đến lúc cô nàng khôi phục thần chí, đao cương bao hàm cả ma khí và huyết sát đã xuyên qua thân thể!

Thiên Tử Vọng Khí Thuật
Chương 308 Thế gian không còn Giang Đông Ngũ Hiệp!

Nhìn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không đứng về phía Sở Hưu mà nghe lời mình dẫn người bỏ trốn, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ vui mừng.

Mặc dù hai người kia không lựa chọn xông tới cùng hắn chịu chết, nhưng tối thiểu cả hai đều không phản bội hắn, vậy là đủ.

Nhìn Sở Hưu, Trình Bất Húy vui sướng cười to: “Trong huynh đệ của ta không có ai làm nội ứng cho ngươi!”

Tới giờ Trình Bất Húy mới dám khẳng định từ đầu Sở Hưu đã lừa gạt bọn họ, không có ai làm nội ứng cả, cũng tức là không có ai phản bội. Hắn có thể chấp nhận tử vong nhưng lại không tiếp thu được chuyện huynh đệ phản bội.

Chỉ có điều Trình Bất Húy không biết, từ đầu Sở Hưu đã không có ý định châm ngòi bốn người kia trở thành nội ứng của y.

Cho dù là Ngô Thiên Đông không thành thục nhất trong năm người cùng Liễu Khanh Khanh đã từ lâu không muốn tiếp tục lưu lạc giang hồ, bọn họ đều có bao năm giao tình cùng Trình Bất Húy. Nếu Sở Hưu dễ dàng mua chuộc khiến họ thành nội ứng, vậy quan hệ của Giang Đông Ngũ Hiệp thật quá yếu đuối.

Sở Hưu chỉ định khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, cho dù không có nội ứng, loại nghi kỵ này cũng khiến nó từ không thành có.

Nhìn Trình Bất Húy, gương mặt Sở Hưu không biểu cảm nói: “Thì sao? Ngươi hài lòng chịu chết rồi chứ? Trình đại hiệp, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bùng lên huyết mang chói mắt, đồng thời còn có một luồng ma khí và huyết khí đan xen cùng nhau, tạo thành một luồng đao cương quỷ dị.

Thiên Ma Vũ tự mang ma khí, còn Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng là cương khí tà ác quỷ dị vô cùng, hai thứ dung hợp khiến uy năng càng thêm kinh người.

Ánh mắt Trình Bất Húy lộ ra tử ý, nhưng hắn vẫn giơ thanh trọng kiếm Khinh Nhạc trong tay lên.

Chỉ cần mình chống đỡ thêm được một khắc đồng hồ, bọn Ngô Thiên Đông cũng sẽ sống thêm được một khắc.

Có điều ngay lúc này Lã Đồng đã dầu hết đèn tắt lại đột nhiên bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, nhảy tới trước mặt Trình Bất Húy quát lớn: “Đại ca! Đi mau!”

Ma khí huyết sắc chém ra, Lã Đồng đã không nâng nổi kiếm bị một đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Đối với Lã Đồng, suy nghĩ trong lòng hắn đã hoàn thành, giết được tên ‘phản đồ’ trong mắt hắn Đổng Tương Nghi, còn giúp Trình Bất Húy đỡ một đao của Sở Hưu.

Kiếp này họ không có duyên làm huynh đệ tiếp, chỉ chờ kiếp sau.

“Tam đệ!”

Trình Bất Húy hai mắt đỏ ngầu gầm lên một tiếng, đỡ lấy thi thể Lã Đồng, như đã phát điên.

Sau khi năm người kết nghĩa, cho dù Trình Bất Húy cố gắng đối xử công bằng nhưng cũng có xa gần thân sơ.

Lã Đồng là người được hắn cứu đầu tiên, đương nhiên cũng là người ở cùng hắn lâu nhất. Qua nhiều năm như vậy, Trình Bất Húy đã sớm hiểu một chuyện, ai có thể phản bội hắn chứ Lã Đồng thì không.

Trước đó Trình Bất Húy có lẽ còn khẳng khái chịu chết, nói đủ thứ tín niệm đạo nghĩa với Sở Hưu. Nhưng giờ thấy Lã Đồng chết ngay trước mặt mình, Trình Bất Húy lại hối hận, hối hận vì mình cố chấp như vậy, chất vấn kiên trì của bản thân liệu có đáng giá hay không.

Không đợi hắn nghĩ ra, một đao mang theo ma khí của A Tỳ Địa Ngục của Sở Hưu cũng đã chém xuống!

“Huynh đệ ngươi liều chết giúp ngươi tranh thủ một cơ hội, ngươi lại không quý trọng, thật là lãng phí!”

Giọng nói của Sở Hưu chậm rãi vang lên, thế đao lại ầm ầm chém xuống.

Trình Bất Húy theo bản năng nâng thanh Khinh Nhạc lên ngăn cản, nhưng Khinh Nhạc của hắn mặc dù là bảo binh lục chuyển nhưng không đấu nổi Thiên Ma Vũ có nội tình thần binh, đao kiếm tương giao liên tục, Khinh Nhạc đã rạn nứt khắp nơi, cuối cùng không chịu nổi bị đao của Sở Hưu chém nát!

Khinh Nhạc là vật ký thác duy nhất của Trình Bất Húy sau khi Bá Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt. Giờ Khinh Nhạc bị một đao của Sở Hưu chém vỡ, Trình Bất Húy như cảm thấy cuộc sống bản thân đã không còn ý nghĩa, cương khí quanh người bị Sở Hưu tùy tiện chém vỡ, cũng bị y xuất đao giết chết.

Nhìn thi thể Trình Bất Húy trên mặt đất, Sở Hưu ngừng lại một chút, trong lòng còn có chút cảm khái.

Mấy năm nay xông xáo trên giang hồ, linh hồn cùng ký ức kiếp trước kiếp này đã dung hợp hoàn mỹ khiến tâm thái Sở Hưu thay đổi rất nhiều. Giống như những người khác đánh giá Sở Hưu, tham lam tự lợi, có thể nói vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn.

Còn Trình Bất Húy lại vừa vặn tương phản với Sở Hưu. Có thể nói hắn là một hiệp khách chân chính, về mặt đạo nghĩa không có thiếu sót nào, cho dù là lần cùng Liễu Khanh Khanh cũng không phải do hắn chủ động.

Cái gì là chính, cái gì là tà?

Trong mắt phần lớn mọi người, Trình Bất Húy cùng Giang Đông Ngũ Hiệp chính là chính, còn Sở Hưu là tà.

Chỉ có điều theo Sở Hưu, còn sống mới là chính, chết, vậy là gì còn chưa chắc.

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh cao, cho dù một số đệ tử tự khoe danh môn Chính đạo, lúc gặp Ma sứ của Côn Luân Ma Giáo cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Thánh sứ đại nhân’.

Thế nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Ninh Huyền Cơ, cả hai cùng mất tích, Côn Luân Ma Giáo chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã sụp đổ. Sau vài trăm năm chỉ còn kẻ trung thành tới chết như Vô Tướng Ma Tông mới còn gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh giáo, những người khác ai nấy khinh thường nhổ nước bọt mắng Ma giáo là yêu ma, lại chẳng hề nghĩ tới trước đây sư tổ bọn họ nịnh nọt gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh sứ như thế nào.

Cho nên trên giang hồ phàm tục này, cái gọi là chính ma đều không phải vĩnh cửu, chỉ có lực lượng mới là chân lý duy nhất.

Mặc dù thân thể này của mình theo như cốt truyện gốc là giáo chủ Ma giáo, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, Sở Hưu cũng không biết sau này rốt cuộc mình có đi vào Ma đạo hay không.

Có điều những chuyện đó đều không quan trọng, trước kia có lẽ Sở Hưu còn đắn đo, nhưng giờ y đã nghĩ thông. Đến khi mình thật sự lên tới đỉnh phong, cái gọi là chính ma chẳng qua là một câu nói mà thôi.

Vị hiệp khách Trình Bất Húy chết trên tay y khiến tâm cảnh Sở Hưu sáng suốt thêm nhiều. Nhưng đáng tiếc, còn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh phải chết.

Đây là cách thức làm việc của Sở Hưu, hoặc là không làm, hoặc làm tới cùng. Cho dù Trình Bất Húy thật sự khiến Sở Hưu kính nể, nhưng nếu đã cản đường y, vậy đều phải chết.

Ném một viên đan dược chữa thương vào miệng, Sở Hưu không luyện hóa cẩn thận lập tức đuổi theo.

Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ có ba người Trình Bất Húy, Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng là có thể uy hiếp được Sở Hưu. Giờ bọn họ đều đã chết, Sở Hưu muốn giết hai người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

Lúc này trên con đường nhỏ trong rừng, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh mang theo Thu Đông Mậu chạy trốn, căn bản không dám quay đầu nhìn lại.

Liễu Khanh Khanh mặt vẫn mang vẻ sợ hãi, Ngô Thiên Đông sắc mặt tái xanh không nói một lời.

Những chuyện xảy ra mấy hôm nay như một cơn ác mộng. Vài ngày trước họ vẫn còn khí thế bừng bừng, là Giang Đông Ngũ Hiệp được giang hồ kính ngưỡng, có thanh danh không nhỏ trên đất Đông Tề.

Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, huynh đệ bọn họ tan rã, tự giết lẫn nhau, mặt kinh tởm của nhân tính lập tức bùng phát, triệt để phá hủy quan hệ giữa năm người bọn họ.

Đổng Tương Nghi đã chết, Lã Đồng chắc cũng đã chết, mặc dù Ngô Thiên Đông không thấy kết quả nhưng hắn cũng biết, đại ca chắc cũng đã gặp nguy.

Lúc này Ngô Thiên Đông rất hối hận, hối hận mình quá ích kỷ. Hắn chính là kẻ khơi nguồn khiến mọi người trở mặt.

Lúc này Thu Đông Mậu bị Ngô Thiên Đông vác sau lưng cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, vội vàng nói: “Ngô thiếu hiệp, Liễu cô nương, các ngươi yên tâm. Sau khi các ngươi đưa ta tới Mạc Lưu Thành, ta nhất định sẽ nhờ Thái tử điện hạ xuất thủ, báo thù cho bọn Trình đại hiệp.

Hơn nữa hai vị chắc chắn cũng sẽ được Thái tử điện hạ phong thưởng.”

Liễu Khanh Khanh nghe vậy ngược lại có ý động tâm, song Ngô Thiên Đông lại phẫn nộ quát lớn: “Im miệng! Đều là vì ngươi! Nếu không phải do ngươi, Giang Đông Ngũ Hiệp chúng ta có thành như bây giờ không?”

Thu Đông Mậu nghe vậy rụt cổ, không dám nói tiếp.

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên sau lưng đám người Ngô Thiên Đông: “Chậc chậc, hiếm khi thấy ngươi nghĩ thông, đáng tiếc đã quá muộn.

Tên rác rưởi này vẫn luôn lừa gạt các ngươi, các ngươi tưởng mình đang bảo hộ con trai duy nhất của ân công ư? Kẻ thù còn tạm được.

Huống hồ, với giá trị hiện tại của hắn, thái tử lại đi báo thù theo lời hắn ư? Gặp Thái tử còn chẳng được nữa là.

Thu Đông Mậu chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Thái tử mà thôi, nhưng giờ bàn cờ đã kết thúc, còn cần quân cờ làm gì? Cho nên Thu Đông Mậu này giờ chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Nhìn thân hình Sở Hưu từ phía sau đánh tới, ba người Ngô Thiên Đông sắc mặt tái nhợt đi.

Sở Hưu đã tới đây, vậy kết cục của Trình Bất Húy ra sao, không cần nói cũng biết.

Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt Ngô Thiên Đông vô cùng đau thương.

Trước đó chuyện của Liễu Khanh Khanh quả thật khiến hắn oán hận bọn Trình Bất Húy.

Nhưng giờ bọn họ đều đã chết, đặc biệt là Trình Bất Húy, người luôn như huynh như cha với hắn, người luôn giúp đỡ mình từ lúc mình bước vào đời, giờ cũng chẳng còn. Ngô Thiên Đông chỉ thấy trong lòng như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Giờ hắn đã hối hận.

Hối hận vì sao nhóm người bọn họ lại đi giúp Thu Đông Mậu, hối hận vì sao mình lại nghe lời Sở Hưu, châm ngòi trở mặt với bọn đại ca, hối

hận vì sao vừa rồi mình lại bỏ trốn chứ không ở lại chịu chết cùng Trình Bất Húy.

Buông Thu Đông Mậu xuống, Ngô Thiên Đông rút hai thanh Thu Nguyệt Đao bên hông ra, nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh thân đao xoay tròn như vòi rồng, điên cuồng chém về Sở Hưu. Lúc này hắn cũng như phát điên lao tới liều mạng với Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc lạ nói: “Giờ mới nghĩ thông? Quá muộn rồi!”

Thiên Ma Vũ chém xuống, ma khí dâng trào mãnh liệt, huyết sát ngập trời.

Chỉ một đao, Ngô Thiên Đông đã bị đánh hộc máu bay ngược lại.

Đao thứ hai hạ xuống, Thu Nguyệt Đao trong tay Ngô Thiên Đông trực tiếp bị đánh nát.

Đao thứ ba chém ra, A Tỳ Địa Ngục, cửa chết rộng mở!

Ba đao liên tiếp, thân hình Ngô Thiên Đông đã như con búp bê vải rách rưới bay ngược ra ngoài, đầu lăn sang một bên, máu tươi không ngừng chảy ra từ thi thể không đầu.

Thấy Sở Hưu đưa mắt nhìn sang, Liễu Khanh Khanh đã chẳng kịp đau buồn, trong mắt chỉ có sợ hãi.

“Đừng giết ta! Ta đáp ứng ngươi! Ta đáp ứng ngươi gia nhập dưới trướng vào Nhị hoàng tử!” Liễu Khanh Khanh lắc đầu, hoảng hốt kêu gào.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đã chậm.

Thật ra con người ta không thích giết nữ nhân, cho nên ta đã cho ngươi tới hai cơ hội. Nhưng cả hai lần ngươi đều không quý trọng.

Còn một điểm ta lừa gạt ngươi, thật ra ta không thân quen gì với Nhị hoàng tử.”

Dứt lời, hai mắt Sở Hưu như vực sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp bị y thi triển tới cực hạn, tinh thần Liễu Khanh Khanh đã gần sụp đổ lập tức bị hút vào vực sâu vô biên kia. Đến lúc cô nàng khôi phục thần chí, đao cương bao hàm cả ma khí và huyết sát đã xuyên qua thân thể!

Thiên Tử Vọng Khí Thuật
Chương 309 Tiếng xấu lan xa

Tiếng xấu lan xa

Chương 309 Tiếng xấu lan xa

Thiên tử vọng khí, đàm tiếu sát nhân!

Tám chữ này chính là mô tả của người trong giang hồ đối với Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Môn công pháp này hết sức thần dị, thậm chí không có đẳng cấp cụ thể, có người nói là bát chuyển, cũng có người nói là cửu chuyển, phần lớn mọi người còn cho là môn công pháp này không thể dùng đẳng cấp để suy xét, hẳn nên coi là kỳ công dị pháp.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nội thị bản thân, nhìn thấu thời cơ của đối thủ, thấy được biến hóa của tam tài thiên địa nhân, uy năng vô cùng cường đại.

Thậm chí khi tu luyện tới đại thành, đối phương còn chưa động thủ, chỉ cần chân khí trong cơ thể phát động, Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã có thể nhìn thấu đường lối xuất thủ cùng sơ hở, đồng thời tính toán ra phương án phá giải trong đầu.

Thậm chí có thể nói, một khi võ giả tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật đến đại thành nhắm vào ngươi, ngươi còn chưa Đông Tề thì kết quả đã xác định trước rồi, đây là chuyện hết sức đáng sợ.

Chỉ có điều thế gian này nào có công pháp nào hoàn mỹ, Thiên Tử Vọng Khí Thuật nếu thật sự không thể phá giải, vậy không phải kỳ công mà là tuyệt thế thần công, thậm chí công pháp chí tôn.

Sơ hở của Thiên Tử Vọng Khí Thuật rất lớn, đó là bản thân Thiên Tử Vọng Khí Thuật không có năng lực công kích.

Không sai, một môn công pháp cường đại như vậy lại không tu luyện ra nội lực, không có kỹ năng tấn công, cho nên lực công kích cơ bản bằng không.

Hai võ giả đối chiến, cho dù ngươi tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới đại thành nhưng thực lực đối phương lại hoàn toàn áp đảo ngươi. Hắn chém một đao tới, mặc dù sơ hở cả trăm ngàn chỗ, nhưng ngươi không có thực lực cũng chẳng ngăn được, càng không nắm bắt nổi những sơ hở kia.

Cho nên Thiên Tử Vọng Khí Thuật phải xây dựng trên cơ sở bản thân thật cường đại, nó chỉ có tác dụng phụ trợ, cho nên môn công pháp này chỉ xem như kỳ công chứ không phải thần công tuyệt thế hay công pháp chí tôn!

Có điều uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể nghi ngờ.

Trong cốt truyện gốc, sau khi Thu Chấn Thanh tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật thành công, hắn giao chiến với một tông sư võ đạo Ma đạo, chỉ dùng một chiêu đã đánh đối phương trọng thương, có thể thấy uy

năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Dù sao trước đó thực lực của Thu Chấn Thanh cũng không mạnh lắm, xuất thân dân dã, công pháp cơ sở và sức chiến đấu của hắn đều rất bình thường, cho dù không trúng độc, Lục tiên sinh cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng có thể tùy ý giết chết.

Thế nhưng khi tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật này, sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chỉ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiểu thành hắn đã có thể lấy yếu thắng mạnh, một chiêu đánh trọng thương đối thủ, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.

Bỏ công pháp vào trong túi, những thứ khác Sở Hưu cũng không bỏ qua.

Thật ra gia sản của Thu Chấn Thanh cũng không ít, dù sao hắn cũng là trường chủ của Phi Mã Mục Trường, tài sản phong phú.

Sau khi lấy hết những thứ này, Sở Hưu trực tiếp dùng chân khí chấn nát mô hình tay phải của Thu Chấn Thanh, lại hủy bỏ cơ quan trong mật thất này.

Thật ra Sở Hưu không làm vậy cũng được, dù sao chỉ có Thu Chấn Thanh và người nhà của hắn biết nơi này. Nhưng giờ tất cả những người này đều đã chết, Thu Đông Mậu cũng đã biến thành ngu ngốc.

Có lẽ do tiếp xúc với các bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường đã lâu, Sở Hưu cũng quen để ý tới các chi tiết, làm gì cũng xử lý chu đáo sạch sẽ.

Cầm Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu trở lại trong quán trọ đọc một hồi.

Sau khi xem xong một thiên của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu lại nhíu mày.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật này quả thật tối nghĩa khó hiểu tới cực hạn, ẩn chứa rất nhiều đạo lý sâu sắc của Đạo gia.

Nếu không phải bản thân Sở Hưu cũng tu luyện pháp môn Đạo gia, có lẽ muốn đọc thôi cũng cực kỳ tốn công tốn sức.

Có điều ngẫm lại cũng có lý, ban đầu Thu Chấn Thanh dùng ba năm mới lĩnh ngộ ra được, Sở Hưu muốn tu luyện tới tiểu thành không biết phải dùng bao lâu, giờ ngay việc nhập môn cũng là vấn đề.

Sau khi thấy vô số cao thủ, Sở Hưu ngược lại cũng nhận định được thiên phú bản thân. Về mặt tu luyện thiên phú của Sở Hưu chỉ là trung đẳng, y có tu vi như hiện tại thứ nhất là nhờ Lưu Ly Kim Ti Cổ giúp y hoàn toàn thoát thai hoán cốt.

Về phần thứ hai chính là lực lượng tích lũy sau vô số lần chém giết tanh máu, cướp đoạt đại lượng tài nguyên tu luyện tiến hành đột phá.

Đừng nhìn Sở Hưu xuất thân tán tu, ngoại trừ thời gian ban đầu ra, sau khi Sở Hưu gia nhập Thanh Long Hội cùng Quan Trung Hình Đường, tài nguyên tu luyện của hắn không thiếu, không có thì đoạt, không hề kém hơn đám đệ tử đại phái.

Còn điểm xuất sắc thật sự của Sở Hưu lại là năng lực lĩnh ngộ. Không biết có phải do y dung hợp hai linh hồn không, năng lực lĩnh ngộ của Sở Hưu vượt xa người thường. Võ công như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mà y cũng có thể tu luyện tới tiểu thành trong thời gian rất ngắn, nếu không phải do thực lực, sợ công pháp phản phệ, Sở Hưu thậm chí dám thử cả Cửu Tự Quyết hợp nhất.

Còn giờ đối mặt với Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu lại không tìm ra đầu mối gì, thậm chí không thể nhập môn.

Ngồi liền vài ngày trong quán trọ, Sở Hưu cũng như có chút thu hoạch, nhưng lại như không có, cảm giác này khiến hắn cực kỳ bức bối, vẫn không tìm ra đầu mối nhập môn.

Có điều Sở Hưu không có ý định tìm tòi nữa. y rời khỏi Quan Trung Hình Đường đã lâu, cũng nên trở về báo cáo, đến lúc về Quan Trung Hình Đường bế quan tu luyện là được.

Với thiên phú của Thu Chấn Thanh mà cũng chỉ mất ba năm là đạt tới tiểu thành, giờ Sở Hưu không cần tiểu thành, chỉ muốn nhập môn, chắc hẳn tiến cảnh phải nhanh hơn Thu Chấn Thanh nhiều mới đúng.

Có điều ngay lúc vừa ra khỏi quán trọ, một số võ giả Tế Châu Phủ nhìn thấy Sở Hưu lại chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng bàn luận, tóm lại thái độ đều không được tốt.

Sở Hưu loáng thoáng nghe được từ miệng họ vài từ như Giang Đông Ngũ Hiệp, xem ra dư âm của chuyện này đã truyền ra ngoài, tiếng tăm của y ở Đông Tề cũng rất tệ.

Mà thực tế cũng là vậy, trong thời gian Sở Hưu bế quan, tin tức Giang Đông Ngũ Hiệp bị Sở Hưu giết chết đã lan truyền khắp nơi.

Đối ngoại, Nhị hoàng tử tuyên bố, Sở Hưu truy nã Thu Đông Mậu là vì hắn là hung thủ hạ độc Thu Chấn Thanh, là Nhị hoàng tử bảo Sở Hưu truy nã.

Còn trong bóng tối Nhị hoàng tử lại thả ra tin tức, Thu Đông Mậu là người của Thái tử, kết quả Thái tử không tự bảo vệ được người của mình, đây là đả kích không nhỏ đối với thanh danh của Thái tử.

Đây chỉ là chuyện minh tranh ám đấu của triều đình Đông Tề, còn trên giang hồ mọi người chỉ để ý tới chuyện Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp.

Trước đó ở Đông Tề, Sở Hưu có giết người khác thì cũng thôi, bất luận Yến Đình Đình hay những võ giả tán tu, rồi Đồng Khai Thái hay Thẩm Bạch, thật ra bọn họ đều không phải người đại biểu cho Đông Tề, thậm chí không phải người Chính đạo.

Thế nhưng Giang Đông Ngũ Hiệp là những người được toàn bộ Đông Tề công nhận là hiệp khách, mặc dù là tán tu nhưng lại là tuấn kiệt Chính đạo tiêu chuẩn. Kết quả giờ bọn họ đều chết trong tay Sở Hưu, chuyện này đương nhiên khiến một số người trong giới Chính đạo võ

lâm Đông Tề lên án.

Mặc dù Sở Hưu tuyên bố Giang Đông Ngũ Hiệp cản trở Sở Hưu phá án, bao che cho Thu Đông Mậu. Thế nhưng theo phần lớn mọi người đây chỉ là lời một phía của Sở Hưu, ngay cả chứng cứ cũng không có, lừa được ai chứ?

Đặc biệt là Giang Đông Ngũ Hiệp mấy năm gần đây hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, có không ít võ giả tán tu cùng các thế lực nhỏ nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp.

Khi các thế lực võ lâm Chính đạo chán ghét Sở Hưu, đại lượng võ giả tán tu cũng chẳng có hảo cảm gì với y.

Hơn nữa nguyên nhân cái chết của Giang Đông Ngũ Hiệp cũng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Theo tình huống bình thường, năm người bọn họ tình như thủ túc, đương nhiên phải liên thủ tử chiến với Sở Hưu mới đúng, một mình Sở Hưu có thế nào cũng không thể giết chết cả năm người được.

Thế nhưng khi có người thu thập thi thể lại phát hiện Lã Đồng liều mình giết chết Đổng Tương Nghi trước, sau khi dầu hết đèn tắt mới bị Sở Hưu chém chết, lại liên lụy tới Trình Bất Húy cũng chết sau đó.

Tình huống này khiến mọi người trợn tròn hai mắt, không ngờ nổi Giang Đông Ngũ Hiệp lại nội đấu! Chuyện này khiến mọi người không dám tin tưởng.

Nhưng thực tế lại là như vậy, thi thể của Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh được tìm ra cách điểm trước khoảng mười dặm, cũng do Sở Hưu giết chết, nhưng mọi người lại phát hiện dấu vết hoảng hốt bỏ trốn.

Chuyện này nghĩa là khi bọn Trình Bất Húy liều mạng cùng Sở Hưu, hai người bọn họ lại tham sống sợ chết bỏ chạy. Chuyện này cũng khiến mọi người không cách nào tiếp nhận.

Trước đó Trình Bất Húy và Đổng Tương Nghi thật ra đều muốn biến Giang Đông Ngũ Hiệp thành Đông Tề Ngũ Hiệp, có điều một người là vì lý tưởng, một người lại vì thanh danh.

Trên thực tế Giang Đông Ngũ Hiệp cũng cách mục tiêu này không xa, nếu trong bọn họ có một người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy danh hiệu của họ cũng sẽ đổi thành Đông Tề Ngũ Hiệp. Cho nên trên đất Đông Tề, có không ít người quen biết hoặc nhận ân huệ của họ.

Ai ngờ Giang Đông Ngũ Hiệp tình như thủ túc, lời thề ‘không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày’ đặt lên người bọn họ cũng không phải chuyện cười..

Thế nhưng tới tay Sở Hưu, năm người này lại thành kẻ nội đấu thì nội đấu, người bỏ trốn thì bỏ trốn, có trời mới biết rốt cuộc họ trải qua chuyện gì, rốt cuộc Sở Hưu đã làm gì.

kết quả này khiến những người không biết quá trình không rét mà run.

Thứ kinh khủng nhất không phải lực lượng cường đại mà là thứ mà mình không biết.

Có người cố tình tới Phong Mãn Lâu mua tin tức về Sở Hưu ngày trước, tra tới những chuyện khi y làm sát thủ tại Thanh Long Hội.

Ngày xưa khi Sở Hưu vừa gia nhập Thanh Long Hội, y đã dùng kế công tâm, một mình diệt cả đại tộc như Bắc Lăng Nhạc gia, khiến họ điên cuồng tự giết lẫn nhau cuối cùng bị hủy diệt, thủ đoạn tà ác quỷ dị này khiến người ta sôi gan.

Có điều lần đó mọi người còn đoán được Sở Hưu dùng thủ đoạn gì, còn lần này không ai đoán nổi.

Thế nhưng sau khi việc này qua đi, người trong giang hồ Đông Tề đã dán mác tà đạo lên người Sở Hưu. Kẻ này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta không cách nào phỏng đoán.

Cũng may Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, mặc dù không tính là Chính đạo nhưng cũng không hẳn là Ma đạo. Bằng không chỉ bằng việc này chắc chắn Sở Hưu đã bị coi như hung đồ ma đạo, bị giới Chính đạo võ lâm truy sát.
Chương 310 Mưu kế của Hạ Hầu Vô Giang

Từ khi rời quán trọ tới ra khỏi thành, Sở Hưu bị không ít người khinh khỉnh, có điều y lại không để ý.

Thà vạn người hận nghiến răng nghiến lợi, còn hơn không ai nhắc tới tên ta. Trong thiên hạ kẻ sợ người càng nhiều thì mắng ngươi cũng càng nhiều.

Chờ tới ngày ngươi đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, có lẽ cả thiên hạ này không mấy ai dám mắng ngươi.

Ngay khi giang hồ Đông Tề bàn tán đủ loại tin đồn, Nam Thương Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang nằm bên một hồ nước phong cảnh tú lệ, xung quanh là hơn mười thị nữ dung mạo thanh tú cầm quạt nhỏ khẽ quạt cho hắn, bộ dáng thảnh thơi nhàn nhã.

Có điều đúng lúc này một con cá chép trong hồ lại đột nhiên bay lên không trung, như có một lực lượng vô hình đang lôi kéo nó, cuối cùng con cá chép nổ vang một tiếng, hóa thành một làn sương máu!

Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng mở mắt, ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thị nữ tướng mạo xinh đẹp bên cạnh hắn lập tức ôn nhu lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Hạ Hầu Vô Giang, đưa một chén trà linh dược tới, nói khẽ: “Chúc mừng Ngự Thần Thuật của công tử lại tiến thêm một bước.”

Hạ Hầu Vô Giang lúc này không phải đang hưởng thụ mà là đang tu luyện Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ.

Mặc dù đệ tử thế gia như Hạ Hầu Vô Giang hưởng thụ không ít chuyện xa hoa hào nhoáng, nhưng hắn cũng không dám bỏ bê việc tu luyện, bằng không trong Hạ Hầu thị có vô số người đang trông ngóng thay vào vị trí của hắn.

Hạ Hầu Vô Giang nhấp một ngụm trà rồi nói: “Còn sớm lắm, mấu chốt của Ngự Thần Thuật là từ hư chuyển thực, ngưng tụ nguyên thần. Có điều bước này e là ta phải đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo mới có thể làm được.”

Thị nữ kia mỉm cười nói: “Công tử thiên phú dị bẩm, những người khác phải tới tông sư võ đạo, còn công tử chắc chắn chỉ cần Thiên Nhân Hợp Nhất là có thể làm được.”

Hạ Hầu Vô Giang nắn nắn gương mặt mềm mại của thị nữ kia, trêu chọc: “Vẫn là Thiền Nhi khéo ăn nói.”

“Đúng rồi, trong thời gian ta bế quan, Mạc Thiên Lâm cùng Lạc Phi Hồng thế nào rồi?”

Hạ Hầu Vô Giang nói đến đây, ánh mắt đã lộ vẻ âm trầm.

Lần trước trên Thần Binh Đại Hội, hắn bị ba người Lạc Phi Hồng liên thủ đánh bại, đây là chuyện rất mất mặt.

Cho nên sau Thần Binh Đại Hội, hắn một lòng khổ tu trong Nam Thương Hạ Hầu thị, lại vừa lợi dụng lực lượng của mình gây phiền toái cho Lạc gia và Mạc gia. Bảo hắn nuốt cơn tức đó xuống, hắn không cam tâm!

Thiền Nhi cung kính đáp: “Lạc Phi Hồng bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng cho nên sau khi về Lạc gia được không ít đệ tử Lạc gia ca tụng tán dương, nhưng cũng có một ít trưởng lão trong Lạc gia cho rằng Lạc Phi Hồng không nên đắc tội với Hạ Hầu thị ta, cho nên kiên quyết muốn trừng phạt nàng.

Có điều cuối cùng không giải quyết được gì, giờ Lạc Phi Hồng đang củng cố cảnh giới trong Lạc gia.

Về phần Mạc Thiên Lâm, hắn là đệ tử kiệt xuất thế hệ này của Mạc gia, Mạc gia cũng không nỡ trừng phạt hắn, ngược lại cung cấp cho hắn không ít tài nguyên tu luyện để hắn bế quan tiềm tu, giảm bớt số lần hắn ra ngoài.”

Hạ Hầu Vô Giang sắc mặt âm trầm nói: “Bị Hạ Hầu thị ta chèn ép, chả lẽ hai nhà này không có phản ứng gì sao?”

Thiền Nhi cười khổ nói: “Công tử, mặc dù thực lực Mạc gia cùng Lạc gia cộng vào cũng không bằng Hạ Hầu thị, nhưng lại không phải hạng chúng ta muốn làm gì thì làm.

Ngài vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép hai nhà đó, mặc dù gia chủ không phản đối nhưng không đồng ý vận dụng quá nhiều lực lượng.

Dù sao mọi người đều là một trong Cửu Đại Thế Gia, tiểu bối tranh đấu, gia tộc cũng không tiện tham gia quá nhiều. Khi thấy Mạc gia cùng Lạc gia không có phản ứng, mấy vị trưởng lão cảm thấy làm vậy là lãng phí lực lượng bèn đến tìm gia chủ, bảo ngài ấy dừng việc đó lại.”

Hạ Hầu Vô Giang sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Mấy lão già chết bầm!”

Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình hắn, mặc dù phụ thân hắn là gia chủ, nhưng quyền lực của các trưởng lão trong Hạ Hầu thị cũng không nhỏ.

Thậm chí trên các trưởng lão này còn có một vị lão tổ, quyền lực của hắn càng lớn, có đổi gia chủ cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Hạ Hầu Vô Giang lúc này đúng là vô cùng cuồng vọng, lại dám công khai mắng các trưởng lão là lão già chết bầm. Nếu những lời này truyền ra bên ngoài, cho dù Hạ Hầu Vô Giang là con trai ruột của gia chủ, người đứng đầu thế hệ trẻ của Hạ Hầu thị, chắc chắn cũng sẽ bị trừng trị.

Những thị nữ xung quanh cúi đầu, giả bộ không nghe thấy gì.

Nếu chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, các nàng dám cam đoan tất cả mọi người ở đây không ai sống nổi.

Trong số các thị nữ này chỉ có Thiền Nhi vừa báo cáo tình hình cho Hạ Hầu Vô Giang là không lo sợ, chỉ khuyên răn: “Công tử bớt giận, Mạc Thiên Lâm có tu luyện cả trăm năm cũng chẳng bằng ngài. Hạng vặt

vãnh luôn bị ngài giẫm dưới chân như vậy, việc gì phải để ý?

Còn Lạc Phi Hồng kia cũng vậy, mấy năm nay Lạc gia càng ngày càng tệ, thế hệ trẻ của Lạc gia trừ một nữ nhân Lạc Phi Hồng, thậm chí không có ai nổi bật. Lạc gia sợ là đã có tâm tư đem Lạc Phi Hồng ra làm thông gia, chỉ cần thời cơ tới, Lạc gia sẽ đích thân đưa Lạc Phi Hồng tới giường của ngài.”

Nghe Thiền Nhi nói vậy, sắc mặt Hạ Hầu Vô Giang mới khá hơn một chút, hắn hỏi: “Trên giang hồ thì sao? Sau khi Thần Binh Đại Hội kết thúc có đại sự gì không?”

Thiền Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại sự thì chỉ có một thôi, đó là chuyện Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp khiến cho uy danh của hắn tại Đông Tề chỉ chớp mắt đã biến hành xú danh. Gần đây tiếng tăm của hắn không được tốt lắm.”

Hạ Hầu Vô Giang cau mày nói: “Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sở Hưu sao lại có quan hệ gì với Giang Đông Ngũ Hiệp, chẳng phải hắn về Quan Trung Hình Đường rồi sao?”

Sau khi Thần Binh Đại Hội kết thúc, Hạ Hầu Vô Giang liền bế quan, đừng nói Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, cho dù chuyện Thu Chấn Thanh chết hắn cũng không biết.

Thiền Nhi hắng giọng, thuật lại tỉ mỉ cho Hạ Hầu Vô Giang những chuyện xảy ra ở Đông Tề trong thời gian vừa qua.

Hạ Hầu Vô Giang nghe xong, ánh mắt lại lộ ra sắc thái kỳ dị.

Trong thời gian ngắn ngủi mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, quả thật đặc sắc.

Con đường tình báo thông tin của Hạ Hầu thị hơn xa đám võ giả tán tu, cho nên phiên bản Hạ Hầu Vô Giang nghe được là hoàn thiện nhất, trong đó bao hàm cả tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, gồm cả tác dụng của Khương Văn Nguyên, rồi chuyện Sở Hưu giết chết Giang Đông Ngũ Hiệp, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ.

Có điều sau đó Hạ Hầu Vô Giang lại đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi vừa nói giờ các võ giả Đông Tề đều rất oán hận Sở Hưu?”

Thiền Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy thưa công tử, thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp tại Đông Tề rất tốt, mặc dù không bằng những tông sư võ đạo, nhưng năm người bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, cũng kết giao được với không ít người.

Lúc Giang Đông Ngũ Hiệp chưa chết những mối quan hệ này còn không lộ ra, nhưng họ vừa chết, những người này đều tỏ thái độ bất bình, cho rằng Sở Hưu giết người vì oán hận riêng.”

Hạ Hầu Vô Giang vuốt cằm nói: “Đem tư liệu Giang Đông Ngũ Hiệp tới đây cho ta, nhớ là phải thật kỹ vào.”

Thiền Nhi nghi hoặc: “Công tử, ngài định làm gì?”

Hạ Hầu Vô Giang cười lạnh nói: “Bế quan lâu vậy rồi, cũng nên hoạt động đôi chút. Nếu ta đã không làm gì được Mạc Thiên Lâm cùng Lạc Phi Hồng, vậy khai đao với tên Sở Hưu này, trút giận trước đã!”

Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, khiến Hạ Hầu Vô Giang căm hận nhất không phải Mạc Thiên Lâm và Lạc Phi Hồng mà là Sở Hưu!

Nếu Sở Hưu này không gây rối, sau này cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy, huống hồ Sở Hưu còn giao hảo với Mạc Thiên Lâm, không đối phó với Sở Hưu, hắn đối phó với ai?

Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ rộng lượng gì, hắn luôn có thù tất báo, ngay cả những tộc nhân trong Hạ Hầu thị chọc tới hắn, hắn cũng trả thù mãnh liệt, nói chi người ngoài.

Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng không hề che giấu tính cách hẹp hòi thù dai của mình, với thực lực và thân phận của hắn, kẻ phải lo không phải hắn mà là người bị hắn ghi thù!

Thiền Nhi nghe vậy giật mình, vội vàng nói: “Công tử, lần này ngài dùng lực lượng gia tộc đối phó với Lạc gia và Mạc gia đã khiến các trưởng lão trong tộc không vui rồi, bọn họ sẽ không cho phép ngài chọc tới Sở Hưu nữa đâu.

Lần này Sở Hưu trở về Quan Trung Hình Đường đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, được Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ đích thân ban thưởng, thân phận đã không như ngày xưa nữa rồi.

Nếu ngài vô duyên vô cớ động tới Sở Hưu, vậy cũng tức là kết thù với Quan Trung Hình Đường, chuyện này không dễ xử lý đâu.”

Đại thế gia như Nam Thương Hạ Hầu thị, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều rất cẩn thận.

Lạc gia cùng Mạc gia đều là một trong Cửu Đại Thế Gia, trong tình huống không có xung đột lợi ích, Hạ Hầu thị còn không muốn tùy tiện ra tay, nói chi tới Quan Trung Hình Đường vốn không có thù hận gì với bọn họ.

Chỉ vì Hạ Hầu Vô Giang muốn hả giận mà Hạ Hầu thị phải đi đối phó với Sở Hưu, kết thù kết oán với Quan Trung Hình Đường? Đây là chuyện không thể, ngươi tưởng Hạ Hầu Vô Giang ngươi là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh hay sao?

Huống hồ cho dù Trương Thừa Trinh muốn làm loạn như vậy, Long Hổ Sơn cũng sẽ không cho phép, gia tộc này cũng không phải gia tộc của mình Hạ Hầu Vô Giang ngươi.

Hạ Hầu Vô Giang vỗ nhẹ lên gương mặt Thiền Nhi nói: “Công tử nhà ngươi giống loại ngu ngốc như vậy hay sao? Yên tâm đi, ta không chỉ không vận dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, thậm chí chính ta cũng không cần xuất thủ.

Lần này sát tính của Sở Hưu kia quá nặng, giết người không nên giết, khiến cho quần chúng phẫn nộ, chỉ thiếu một đốm lửa là sẽ cháy bừng bừng rồi. Ta sẽ không lãng phí sức lực ra tay, chỉ cần âm thầm châm lửa,

bỏ đá xuống giếng là được.

Nếu sự tình thuận lợi, Sở Hưu này thậm chí chẳng thể rời khỏi Đông Tề, cho dù Quan Trung Hình Đường cũng chỉ có thể chịu thiệt mà thôi.”

Thiền Nhi như hiểu như không gật nhẹ đầu, dù sao công tử nhà họ nắm chắc là được. Mặc dù nàng là thị nữ thân thiết của công tử nhưng cũng không dám nói quá nhiều.

Không đến một canh giờ sau, Thiền Nhi đã đem tài liệu cặn kẽ về Giang Đông Ngũ Hiệp lên cho Hạ Hầu Vô Giang, sau khi xem xong, Hạ Hầu Vô Giang khoanh ra hơn mười cái tên rồi nói: “Đi mời những người này đến đây cho ta. Nhớ là đừng rêu rao, chỉ nói ta muốn gặp bọn họ.”

Độc kế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK