Thế gia đại tộc bình thường, đệ tử mười bảy mười tám tuổi như Đổng Thành Vân thường sống rất thảnh thơi.
Chưa tới lúc chính thức xông xáo giang hồ, có gia tộc che chở. Thường ngày ngươi muốn sống phóng túng hay tu luyện võ công đều được.
Nhưng Đổng Thành Vân lại khác, hắn phải lo nghĩ nhiều chuyện.
Phụ thân hắn từng tranh đoạt vị trí gia chủ cùng gia chủ hiện tại của Đổng gia, Đổng Tề Khôn. Vì vậy Đổng Tề Khôn cũng không ưa hắn.
Đương nhiên Đổng Tề Khôn thân là gia chủ Đổng gia, không thể làm chuyện chèn ép tiểu bối được. Nhưng chỉ cần Đổng Tề Khôn tỏ thái độ, Đổng Thành Vân đương nhiên không thể sống dễ chịu.
Cho nên trong nội bộ Đổng gia, Đổng Thành Vân có thể nói là bị chèn ép nặng nề, mặc dù là người của chi chính nhưng đãi ngộ còn không bằng người của chi phụ.
Nếu thế hệ hắn còn không khởi sắc, nhánh của hắn sẽ biến thành chi phụ.
Gia tộc ban cho hắn rất ít đan dược, mặc dù Đổng Thành Vân tu luyện cực kỳ khắc khổ, nhưng không có đan dược trợ giúp, thiên phú bản thân hắn lại không quá tốt, bất luận cảnh giới hay thực lực đều kém xa những đệ tử chi chính khác.
Trong thế hệ trẻ của Đổng gia, đệ tử xuất sắc nhất đã đạt tới cảnh giới Nội Cương hay Ngoại Cương, thế nhưng hắn vẫn lần lữa trong cảnh giới Tiên Thiên. Mặc dù hắn vẫn xuất sắc hơn đại đa số đệ tử, nhưng như vậy chứ đủ. Cho nên hắn chỉ có thể cầm tiền bạc tiết kiệm được tới đây thử thời vận.
Đúng lúc này, một giọng chế nạo lại vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải nhị thiếu gia của Đổng gia à? Sao lại chạy tới nơi này kiếm ăn?”
Đổng Thành Vân ngẩng đầu nhìn lại, một người trẻ tuổi mặc áo trắng đang ngồi trong quán rượu ven đường, mỉm cười trêu tức với hắn.
Đổng Thành Vân lộ vẻ giận dữ, người này tên là Phương Lâm, là đệ tử trẻ tuổi của một gia tộc nhỏ ở Tây Sở. Vốn dĩ bọn họ không oán không thù, hơn nữa Đổng Thành Vân cho dù không có địa vị nhưng vẫn là người trong chi chính của Đổng gia. Nhưng người này lại giao hảo với vài người khác cũng trong chi chính của Đổng gia, đám người đó lại ngứa mắt với Đổng Thành Vân, cho nên lúc này hắn mở miệng châm chọc chẳng chút kiêng kỵ, không phải lo chuyện đắc tội với Đổng gia.
Còn lúc này trong quán rượu lại có vài bóng người thò đầu ra, chính là đám đệ tử trực hệ của Đổng gia.
Nhìn Đổng Thành Vân, đám người cười lạnh nói: “Ta nói này Đổng Thành Vân, gia tộc phát tài nguyên tu luyện cho ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi còn chạy ra đây cướp đồ với đám võ giả tán tu nữa, đúng là mắt mặt xấu hổ!
Nghe lời ta, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Tranh cái gì mà tranh, ngươi tưởng ngươi còn tranh được chứ người thừa kế gia chủ hay sao?”
Đổng Thành Vân xiết chặt nắm tay, có điều hắn không nói một câu, chỉ quay người bỏ đi. Cảnh tượng này lại khiến đám người trong quán rượu cười ha hả.
Lúc này Đổng Thành Vân lại không biết, trong một con hẻm khác, Sở Hưu và Viên Cát đang đứng đó, âm thầm quan sát hắn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tiểu tử này thế nào?”
Viên Cát đại sư gật đầu nói: “Không tệ, cũng là kẻ có tài. Tuổi còn trẻ nhưng nhịn được cơn tức như vậy, không nổi nóng, rất hiếm có.
Hiếm có hơn hết là hắn vừa có thể ẩn nhẫn vừa có nghị lực. Nếu hắn trưởng thành tương lai cũng là người tài.
Chỉ có điều thiên phú vốn là ông trời ban cho, nếu thiên phú không tốt, có cố gắng đến đâu cũng vô dụng.
Thật ra trong mỗi gia tộc không thiếu những người như vậy, nhưng cuối cùng không mấy ai lật ngược thế cờ, thật sự quật khởi!”
Viên Cát đại sư làm thầy tướng nhiều năm, mắt nhìn người vẫn khá chuẩn.
Người người đều hô nhân định thắng thiên, ông trời nợ ngươi hay nhường ngươi mà lần nào cũng để ngươi thắng?
Người như Đổng Thành Vân, ẩn nhẫn đủ, nghị lực đủ, nhưng cuối cùng mọi thứ lại phải xem thiên phú và vận may. Không có những thứ này, nhuệ khí cứ kéo dài, ẩn nhẫn mãi cuối cùng cũng hóa thành mềm yếu.
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Thiên phú không tốt ta sẽ cho hắn thiên phú. Vận may kém ta sẽ cho hắn vận may. Tạo thế bên ngoài như vậy cũng được rồi, không cần chờ đợi nữa, chọn hắn đi, tiện tay đưa một cơ duyên.”
Viên Cát đại sư âm thầm lắc đầu, cơ duyên của Sở Hưu đâu dễ lấy được? Cơ duyên và nguy hiểm luôn cùng tồn tại.
Có điều Viên Cát đại sư không phản đối, hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, mình sống còn chẳng dễ dàng, còn hơi sức đâu quan tâm tới người khác?
Lúc này Đổng Thành Vân cầm tiền của mình tích cóp được mua linh dược, vừa trở về vừa xiết chặt nắm tay, ánh mắt lấp loáng vẻ không cam lòng.
Nếu phụ thân hắn còn sống, cho dù không thành gia chủ, đám người đó làm gì có gan ức hiếp mình như vậy?
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đợi tới khi thực lực mình cường đại chắc chắn sẽ trả hết những uất ức tủi nhục lúc này trở lại!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn? Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, vậy phải nghĩ cách từ sớm vào!
Lực lượng của hận ý rất mạnh, nhưng lực lượng của thời gian còn mạnh hơn.
Giờ trong lòng ngươi có ý hận, cho nên ngươi có thể mượn lực lượng và nghị lực của hận ý để ẩn nhẫn khổ tu.
Nhưng thời gian sẽ từ từ mài mòn, đến khi thù hận của ngươi không còn nữa, vậy ngươi còn sót lại gì đây? Chỉ có nhẫn nhịn. Nhịn tới cuối cùng thậm chí còn chẳng có sức đứng lên nữa.”
Đổng Thành Vân kinh hãi nhìn bốn phía, vẫn là người người đi qua đi lại, rốt cuộc ai đang nói?
Đúng lúc này, giọng nói kia lại cất lên: “Ta tặng ngươi một chuyện may. Còn về ngươi dùng chuyện may này vào việc nào, vậy do chính ngươi. Chỉ hy vọng ngươi không bôi nhọ nó.”
Giọng nói kia ngừng lại, trong đầu Đổng Thành Vân lập tức xuất hiện một hình ảnh, đó là một bóng người đang xuất đao. Chỉ là một đao đơn giản nhưng lại bao hàm khí thế không gì sánh kịp, hám sơn phá hải, uy thế cường hãn tới cực hạn, khắc sâu trong đầu hắn.
Một khắc sau, hắn chợt mở mắt. MÌnh vẫn đứng lặng trên con đường đầy người qua lại. Có điều lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch, mồ hôi đổ xuống như mưa, chẳng khác nào vớt từ dưới nước lên. Người đi đường xung quanh cũng đang tò mò nhìn hắn.
Gương mặt Đổng Thành Vân lộ vẻ kỳ dị, lập tức quay người bỏ đi.
Trong hẻm nhỏ, Viên Cát đại sư nịnh bợ: “Tinh thần lực Sở đại nhân quả thật cường hãn, thao tác nhập vi chi tiết như vậy, e rằng ngay vị lão tổ Hạ Hầu thị đã tu luyện Ngự Thần Thuật tới đại thành cũng chẳng sánh kịp ngài.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đừng nịnh bợ, chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”
Không phải Sở Hưu đang khiêm tốn, đây đúng là thủ đoạn nhỏ.
Vừa rồi không phải Sở Hưu giao Thất Đại Hạn cho Đổng Thành Vân. Phải biết ngày trước Sở Hưu đã cực kỳ tiếp cận cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng y chỉ nhìn thoáng qua đao chiêu Phá Hải cũng bị phản phệ tới hộc máu.
Giờ nếu Sở Hưu thật sự truyền Phá Hải cho Đổng Thành Vân, có lẽ hắn sẽ lập tức nổ đầu.
Cho nên y chỉ dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cưỡng ép truyền ý chí của mình vào trong đầu Đổng Thành Vân, đồng thời truyền Phá Hải vào.
Đương nhiên không phải Phá Hải nguyên bản, chỉ là một hình ảnh của Sở Hưu khi sử dụng Phá Hải, cực kỳ mơ hồ. Có điều do chính Sở Hưu chủ động truyền vào trong đầu Đổng Thành Vân, cho nên khi Đổng Thành Vân vận dụng cũng phát huy được uy lực nhất định, hơn nữa còn không yếu.
Chương 892 Một cơ duyên 2
Sau chuyện này nếu Đổng Thành Vân không chết, hình ảnh này đủ khiến hắn thành cao thủ trong cùng thế hệ, thậm chí gây dựng được căn cơ không tệ trên con đường võ đạo tương lai của hắn.
Viên Cát đại sư hiếu kỳ nói: “Đại nhân, vạn nhất Đổng Thành Vân này nhận được đao pháp lại không dùng thì sao? Giờ trên giang hồ sóng gió đã càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu không có tin tức gì lan truyền, e rằng sóng gió sẽ từ thịnh chuyển suy, cuối cùng thật sự chỉ còn là lời đồn, không ai quan tâm đến nữa.”
Không gì là vĩnh viễn không hề thay đổi, cho dù là trên Phong Vân Bảng cũng có một số võ giả hơn mười năm không xuất hiện trên giang hồ, không rõ sống chết cho nên bị Phong Mãn Lâu loại khỏi bảng.
Nếu Đổng Thành Vân nhận được cơ duyên này xong vẫn nhẫn nhịn giấu tài, vậy hoặc là tâm tư của hắn cứng rắn như sắt thép, hoặc là hắn quá hèn nhát.
Cho nên Sở Hưu không hề lo lắng, chỉ lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, hắn biết nên lựa chọn thế nào. Khi một người đột nhiên nhận cơ duyên, tâm tính hắn chắc chắn sẽ có biến hóa.
Có hai thứ dụ dỗ trên thế gian này là khó ngăn cản nhất, một là quyền thế, hai là lực lượng.”
Trong nội bộ Đổng gia, Đổng Thành Vân ngơ ngơ ngác ngác đi vào gian phòng của mình.
Trong đầu hắn vẫn vang vọng lời nói của người kia cùng đao pháp cường đại đó.
Hệt như một giấc mộng Nam Kha, hắn thậm chi không biết những gì mình vừa trải qua rốt cuộc là thật hay là giả.
Lúc này trong Đổng gia rất náo nhiệt, nhưng Đổng Thành Vân lại chẳng hề quan tâm.
Lời đồn trên giang hồ càng lúc càng mãnh liệt, một số thế lực Tây Sở đã không nhịn được chạy tới Đổng gia.
Đương nhiên không phải bọn họ tới giết người đoạt bảo, chỉ là tới thăm dò Đổng gia một chút mà thôi.
Đám người lão tổ Đổng gia mặc dù phẫn nộ nhưng đành phải lá mặt lá trái tiếp đón bọn họ. Còn những đệ tử mà bọn họ dẫn theo lại do người trẻ tuổi trong Đổng gia tiếp đón.
Lúc này một đệ tử chi chính của Đổng gia, cũng là một trong những người chế nhạo Đổng Thành Vân trong quán rượu đi tới. Thấy bộ dáng này của Đổng Thành Vân, hắn cười lạnh một tiếng bước tới cản đường, hừ lạnh nói: “Đổng Thành Vân, lão tổ cùng gia chủ đều đang tiếp khách, lệnh cho chúng ta tập trung chiêu đãi. Ngươi cũng coi là chi chính của Đổng gia, sao lại bày cái mặt như xác chết đó ra, định để ai nhìn? Không muốn làm người chi chính Đổng
gia ta thì cút xuống bưng trà rót nước cùng đám đệ tử chi phụ đi, đừng đứng đó làm mất mặt nữa!”
Đám võ giả ngoại lai hờ hững nhìn cảnh này, bọn họ không phải người của Đổng gia, đương nhiên không xen vào.
Hơn nữa bọn họ cũng là người của đại thế gia đại môn phái, chuyện này rất bình thường, không có gì là lạ.
Ngươi không có bản lĩnh, đương nhiên bị người khác ức hiếp thôi.
Thế gian này không có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng lại có thù hận vô cớ vô duyên.
Đổng Thành Vân nhìn người trước mắt, cảm nhận được ánh mắt mỉa mai hờ hững vác ác ý của những người xung quanh, hắn cắn răng, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời người kia nói.
Nhịn nhịn nhin, nhịn đến lúc nào mới ngóc đầu lên được?
Gần tay Đổng Thành Vân là kệ binh khí mà các đệ tử Đổng gia sử dụng khi luyện võ, bên trên đặt một số binh khí bình thường.
Đổng Thành Vân chợt vươn tay, rút một thanh đao ra. Đệ tử chi chính đối diện còn mải châm chọc: “Sao nào? Muốn động thủ chắc? Ngươi dám không? Chỉ bằng thực lực của ngươi mà cũng đòi...”
Hắn còn chưa dứt lời, Đổng Thành Vân đã xuất đao chém xuống. Không có đao khí tung hoành, chỉ là một đao đơn giản nhưng đao ý lại như phá núi dời biển chém xuống, trực tiếp chém đệ tử chi chính của Đổng gia kia thành hai nửa!
Đổng Vân Thành có cảnh giới Tiên Thiên, còn đệ tử trực hệ Đổng gia vừa bị hắn giết chết lại có thực lực Nội Cương cảnh.
Dùng cảnh giới Tiên Thiên giết chết Nội Cương không hiếm thấy, điểm ly kỳ là một đao vừa rồi của Đổng Vân Thành. Đao ý của đao đó quả thật cường hãn tới mức da đầu tê dại, kinh diễm tới cực điểm.
Sau đao đó, Đổng Vân Thành như khôi phục lý trí, trực tiếp quay người bỏ trốn.
Người hắn vừa giết trong nhóm tương đối xuất sắc của trực hệ Đổng gia. Quan trọng hơn là cha chú hắn, gia gia hắn đều là chấp sự hay trưởng lão của Đổng gia.
Tiếp tục ở lại Đổng gia, thậm chí hắn chẳng còn mạng nữa.
Đám đệ tử Đổng gia ngẩn người, lập tức kêu gào: “Tới nói với gia chủ, lập tức đuổi theo Đổng Vân Thành!”
Người của Đổng gia lập tức kêu gào nhưng đám người môn phái khác lại có vẻ rất kỳ quái.
Trong lời đồn trên giang hồ, Đổng gia có truyền thừa của đao pháp chí cường thời thượng cổ, Thất Đại Hạn. Kết quả Đổng gia không chịu thừa nhận, nhưng giờ thì sao?
Chỉ với đao ý mà đệ tử Đổng gia vừa thi triển, bọn họ dám khẳng định đó chính là Thất Đại Hạn!
Mặc dù trên giang hồ chưa ai từng thấy võ công này, nhưng Đổng gia trước nay không am hiểu đao pháp, kết hợp với suy đoán lúc trước của bọn họ, đây không phải Thất Đại Hạn thì là gì?
Đổng gia đúng là ẩn giấu cực sâu!
Lúc này lão tổ Đổng gia cùng Đổng Tề Khôn đều đang tiếp đón những người tới thăm dò, hay nên nói là chơi trò lá mặt lá trái với bọn họ.
Tin đồn trên giang hồ chỉ khiến đám người này thấy hơi hiếu kỳ mà thôi, còn chưa tới mức khiến bọn họ vạch mặt giết người đoạt bảo. Cho nên đám người này đều tìm đủ loại lý do tới Đổng gia, muốn thăm dò đôi chút.
Lúc này Trần Kiếm Không chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái đang trong số những người này, hắn cười ha hả nói: “Ta nói này Đổng huynh, Đổng gia các ngươi đúng thật là, sao phải nhỏ mọn như vậy. Đã được bảo vật sao không cho chúng ta mở mang tầm mắt đôi chút. Chẳng lẽ Đổng huynh sợ chúng ta ra tay cướp đoạt hay sao?
Huống chi ta là người dùng kiếm, muốn xem Thất Đại Hạn kia chẳng qua là để tăng thêm kiến thức mà thôi. Ngươi cho ta ta còn chẳng học nữa là.”
Đổng Tề Khôn lúc này thật sự muốn hộc máu, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, Đổng gia ta thật sự không có bảo vạt gì. Thời gian vừa qua Đổng gia ta còn không tổ chức cả Khai Sơn Tế, lấy đâu ra bảo vật cơ chứ?”
Trần Kiếm Không đang định nói gì đó, lại thấy một đệ tử Đổng gia hốt hoảng chạy tới. Đệ tử này định lên tiếng nhưng thấy những người trước mắt, lại cố gắng nhịn về.
Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Ấp a ấp úng nỗi gì? Có chuyện gì mà không nói được?”
Đệ tử kia cũng khá hiểu tình thế, thấy nhiều người ngoài ngồi đây như vậy, có đánh chết hắn cũng không nói.
Có điều hắn không nói nhưng lại có người khác tới, đều là người vừa chứng kiến Đổng Thành Vân giết người.
Bọn họ lập tức tới tìm chưởng môn hay gia chủ nhà mình, hạ giọng thuật lại tin tức cho bọn họ.
Trần Kiếm Không nghe vậy lập tức cười ha hả, đứng dậy chỉ vào Đổng Tề Khôn cười lớn: “Đổng gia chủ, ngươi còn nói Đổng gia ngươi không có bảo vật! Đao pháp Thất Đại Hạn đã bị đệ tử Đổng gia nhà các ngươi sử dụng rồi!”
Đổng Tề Khôn vẻ mặt ngây ngốc, sau khi hắn hỏi rõ mọi chuyện lại hận không thể chém Đổng Thành Vân thành muôn mảnh!
Bất kể chiêu thức Đổng Thành Vân vừa dùng có phải là Thất Đại Hạn không? Dù sao lời đồn cũng bị ghim chắc rồi.
Đám người nhìn Đổng gia, ánh mắt đều lóe lên sắc thái lạ, sau đó lao nhao cáo từ rời khỏi.
Đương nhiên giờ bọn họ không làm chuyện giết người đoạt bảo được, có điều bọn họ có thể thử dùng một số thủ đoạn khác.
Chương 893 Lời nói dối trở thành sự thật
Đổng Tề Khôn thấy cảnh này tức tới mức ném tan chèn trả, nhưng chuyện đã xảy ra, có tức giận cũng chẳng thể làm được gì. Hắn đành phái người truy bắt Đổng Thành Vân, trước tiên lôi tên phản nghịch này về rồi tính.
Sở Hưu vẫn luôn đứng ngoài Đổng gia, thấy Đổng Thành Vân hốt hoảng bỏ trốn khỏi gia tộc, lập tức biết đối phương đã lựa chọn ra sao.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng quan tâm tới kẻ này nữa. Đối với Sở Hưu, Đổng Thành Vân đã không còn giá trị gì, tác dụng của hắn là củng cố lời đồn Đổng gia có bảo vật, khiến lời đồn này càng thêm chân thực mà thôi.
Còn sau này Đổng Thành Vân rốt cuộc sẽ ra sao, đây không phải việc Sở Hưu cần quan tâm. Có điều nếu lần này hắn không chết, có chiêu đao mà Sở Hưu để lại, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, tương lai chắc chắn cũng có chỗ đứng trên giang hồ.
Bước đầu tiên lời đồn đã ghim chắc, Sở Hưu cũng nên tiến hành bước kế tiếp, đương nhiên cũng là bước cuối cùng.
Đổng gia giờ là một người cao to cầm đao rồi, nhưng thứ trên tay hắn mới là vàng, còn chưa biến thành thất bảo lưu ly. Đến lúc biến xong, Đổng gia sẽ khiến người người chú ý.
Trên giang hồ không ai biết Thất Đại Hạn rốt cuộc trông ra sao, thậm chí trong điển tịch của một số tông môn cũng rất ít ghi chép, cùng lắm là có vài câu đôi lời mà thôi.
Sở Hưu dám lấy Thất Đại Hạn ra làm mồi bởi y có Thất Đại Hạn chân chính, hơn nữa y còn biết chưa ai từng thấy Thất Đại Hạn chân chính.
Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Hưu đã không chỉ một lần sử dụng Phá Hải trước mặt mọi người nhưng vẫn không ai nhìn ra căn nguyên đao chiêu này của Sở Hưu, thậm chí cả tình báo của Phong Mãn Lâu còn không có.
Với khả năng điều tra tình báo của Phong Mãn Lâu mà vẫn không tìm hiểu ra đao này của Sở Hưu, vậy những người khác càng không thể.
Cho nên theo ý Sở Hưu, đám thủ hạ Tạ Tiểu Lâu lại tiếp tục tung tin đồn, những lời đồn đại này càng lúc càng chân thực, cũng càng lúc càng hấp dẫn mê người.
Trong lời đồn đại này, Đổng gia phát hiện một di tích thượng cổ trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng không để lộ ra, ngược lại bí mật đào bới. Thất Đại Hạn là thật, Phệ Thiên Trùng cũng là thật, bí điển Đạo Môn càng là thật.
Vốn Đổng gia định âm thầm phát tài, nhưng nội bộ phân phối không công bằng khiến cho có đệ tử phản bội Đổng gia. Đao pháp hắn sử dụng chính là Thất Đại Hạn, hơn nữa cảnh tượng này còn có không ít người tận mắt chứng kiến.
Thân là nhân chứng chứng kiến cảnh tượng lúc đó, những thế gia môn phái kia lại không lên tiếng, không tán thành cũng không phản đối. Thế nhưng đám người này lại âm thầm phái người ẩn nấp xung quanh Đổng gia, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Đổng gia.
Lúc này bên trong Đổng gia, Đổng Tề Khôn và lão tổ Đổng gia đều mang sắc mặt âm trầm, không biết nên làm thế nào.
Bọn họ vừa phủ nhận xong, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xảy ra chuyện như vậy. Giờ bọn họ còn nói không có, ai mà tin nổi?
“Vậy rốt cuộc chuyện tên Đổng Thành Vân kia là sao? Vì sao hắn lại dùng được đao pháp Thất Đại Hạn này?” Lão tổ Đổng gia sắc mặt âm trầm hỏi.
Đổng Tề Khôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết được? Đệ tử khác nói buổi sáng bọn họ còn thấy Đổng Thành Vân đi trên phố, còn châm chọc khiêu khích hắn. Đối phương không nói gì thêm, ai ngờ tới chiều hắn liền xuất thủ, một đao đã chém chết người!”
Lão tổ Đổng gia tức giận nói: “Ngươi làm gia chủ thế nào vậy? Đệ tử trong nhà có tranh chấp mâu thuẫn, chẳng lẽ ngươi không để ý đến à?
Đừng tưởng ta không biết mấy tính toán lặt vặt kia của ngươi. Chẳng phải vì phụ thân Đổng Thành Vân từng tranh đoạt chức vị giết với ngươi, nên ngươi không thích hắn ư?
Đừng quên giờ ngươi đang là gia chủ, đang đại biểu cho toàn bộ Đổng gia.
Nếu ngươi không thể bao dung cho một Đổng Thành Vân, vậy ngươi làm sao khoan dung cho toàn bộ Đổng gia?”
Đổng Tề Khôn vẻ mặt xúi quẩy, hắn muốn phản bác nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Thật ra lần này hắn vô tội, chuyện này vốn không liên quan tới hắn.
Đổng Tề Khôn có nhỏ nhen tới đâu cũng chẳng đuổi một võ giả tiểu bối tới phân cao thấp với Đổng Thành Vân, cố ý chèn ép hắn.
Nhưng vấn đề là cho dù hắn không muốn chèn ép đối phương, nhưng cũng không thể che chở đối phương, càng không thể hiện thái độ gì tốt với đối phương. Cho nên trong mắt các đệ tử khác của Đổng gia, như vậy lại là Đổng Tề Khôn chán ghét Đổng Thành Vân, bọn họ bèn nghĩ trăm phương ngàn kế làm khó chèn ép Đổng Thành Vân. Thật ra đám người này chỉ muốn nịnh bợ Đổng Tề Khôn, đáng tiếc Đổng Tề Khôn cũng lười nhìn tới.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cười quái dị.
“Đổng Tề Khôn, dẫu sao chúng ta cũng là bạn cũ. Nghe nói Đổng gia các ngươi có bảo vật, người bạn cũ ta đây muốn tới mượn xem một chút, chẳng hay ngươi có thể nể mặt chút không?”
Đổng Tề Khôn biến sắc, hắn cùng lão tổ Đổng gia đi ra cửa, chỉ thấy trước cửa lớn Đổng gia là một người trung niên ăn mặc lôi thôi, tay cầm một binh khí kỳ quái, như kiếm mà không phải kiếm, như đao mà không phải đao.
Đúng là Đổng Tề Khôn biết người này, mà cũng đúng thật người này coi như
bạn tốt của hắn.
Người này là tán tu ở Tây Sở, cốc chủ Vân Lĩnh Cốc - Uông Huyết Ngưng. Người này tính cách bất thường, tính tình quái đản.
Nhánh Vân Lĩnh Cốc có rất ít võ giả, đôi khi nhất mạch đơn truyền, chính là do tính cách bọn họ quá tệ. Mặc dù không tính là Ma đạo nhưng cũng bị tông môn Chính đạo không ưa, thậm chí căm ghét.
Ngày trước Đổng Tề Khôn còn chưa tới cảnh giới tông sư võ đạo đã từng giao hảo với Uông Huyết Ngưng.
Nhưng sau này hắn trở thành tông sư võ đạo, lại trở thành gia chủ Đổng gia. Khi đó hắn lại ghét bỏ thân phận và tính cách của đối phương, cuối cùng không qua lại nữa.
Hai bên đã mấy năm rồi không gặp, thế nhưng giờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, có thể hiểu rốt cuộc hắn đang có ý đồ gì.
Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Uông huynh, ngươi cũng đã nói chúng ta dù sao cũng là bạn cũ. Những tin đồn linh tinh bên ngoài mà ngươi cũng tin à? Cái gì mà bảo vật công pháp, làm gì có đâu!”
Uông Huyết Ngưng nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống: “Đổng Tề Khôn, ta biết ngươi không chào đón ta. Ngươi là gia chủ Cao Lăng Đổng gia, bằng hữu của ngươi phải là những cao thủ hay chưởng môn đại phái. Cái tên xấu tính ta đây không giúp được ngươi, thậm chí còn khiến ngươi rước thêm phiền toái, ngươi không ưa ta, ta cũng chưa từng trách ngươi.
Nhưng ngươi đừng quên, ngày trước khi ngươi chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, thiếu chút nữa bị một tông sư võ đạo Ma đạo giết chết, là ai liều cả tính mạng thiêu đốt tinh huyết cứu ngươi?
Ân tình đó trước nay ta chưa bao giờ đòi, nếu không phải giờ tu vi của ta gặp phải bình cảnh, đang rất cần một môn công pháp phá bình cảnh, ta cũng không định tới đây chuyến này.
Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn mượn đọc Thất Đại Hạn một lượt mà thôi, ta cũng chỉ đọc ngay trong Đổng gia của ngươi thôi. Hơn nữa ta thề nếu ta tiết lộ một chữ của công pháp ra ngoài, vậy Uông mỗ sẽ chết không yên lành!”
Chương 894 Không cho thì ta cướp 1
Lúc này Đổng Tề Khôn chỉ có cảm giác muốn hộc máu.
Uông Huyết Ngưng nói rất hùng hồn, lý lẽ thẳng thừng. Nhưng vấn đề là mình không có bảo vật, lấy gì ra cho hắn mượn?
Cho nên Đổng Tề Khôn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Uông huynh, ta thật sự không lừa ngươi, ta không có Thất Đại Hạn gì cả.
Những lời đồn trên giang hồ kia đều là người ta cố sát ý hãm hại Đổng gia ta. Ngươi với ta là bằng hữu đã lâu, ta cần gì phải lừa ngươi?”
Đổng Tề Khôn nói thành khẩn như vậy nhưng Uông Huyết Ngưng lại lộ vẻ thất vọng.
“Được, được, được. Đổng Tề Khôn, xem như ngày đó ta mù mắt rồi mới kết giao với loại bằng hữu như ngươi!
Cũng được, nếu ngươi đã không để ý thể diện, cố tình quên chuyện năm xưa. Vậy thì tốt, hôm nay hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không còn liên quan gì nữa!”
Thấy Uông Huyết Ngưng còn ra vẻ uất ức, Đổng Tề Khôn thật sự muốn mở miệng ra chửi.
Có điều mọi chuyện đã phát triển tới nước này, bất kể hắn ân đoạn nghĩa tuyệt ra sao, Đổng Tề Khôn cũng hoàn toàn không để ý.
Có điều đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên: “Đổng gia chủ sao lại nhẫn tâm với bằng hữu của mình như vậy? Lão phu và Đổng gia chủ không phải bằng hữu, có lẽ muốn mượn đọc Thất Đại Hạn còn khó khăn hơn.
Chẳng qua lão phu luôn làm theo quy củ. Ta không muốn xem Thất Đại Hạn, ta chỉ muốn giao dịch Phệ Thiên Trùng với Đổng gia ngươi mà thôi. Yên tâm, cho các ngươi ra giá, lão phu trả được.”
Một ông lão lưng còng tướng mạo xấu xí nhưng lại mặc hoa phục quý giá, từ trong bóng tối bước ra.
Thấy người này, trong lòng Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia đều trầm xuống.
Quỷ Trùng Vương - Tư Đồ Kình, trong giới võ lâm Tây Sở, vị này cũng chẳng dễ chọc.
Trên giang hồ ai cũng biết thuật vu cổ của Bái Nguyệt Giáo thiên hạ vô song. Nhưng ngoại trừ Bái Nguyệt Giáo ra, bên ngoài còn có một số người khác cũng hiểu thuật vu cổ. Tư Đồ Kình này chính là một trong số đó, hơn nữa tu vi còn không yếu.
Bản thân hắn cũng có thực lực tông sư võ đạo, thậm chí trên tay còn có vài loại cổ trùng cường đại mà cả Bái Nguyệt Giáo cũng phải khen ngợi.
Thậm chí nghe nói Bái Nguyệt Giáo từng bỏ rất nhiều tiền của mời chào Tư Đồ Kình, đáng tiếc Tư Đồ Kình cự tuyệt.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Tư Đồ Kình cự tuyệt không phải vì trong lòng mang chính khí. Hắn cự tuyệt lời mời chào của Bái Nguyệt Giáo là do tính cách Tư Đồ Kình còn quái đản nóng nảy hơn cả Uông Huyết Ngưng. Hắn sợ nếu mình gia nhập Bái Nguyệt Giáo, sẽ có lúc mình sẽ đắc tội nặng nề với Bái Nguyệt Giáo, cho nên khéo léo từ chối.
Với tính cách của Tư Đồ Kình, những lời hắn vừa nói với Đổng gia đã rất khách khí.
Tư Đồ Kình hừ nhẹ nói: “Đổng Tề Khôn, ta nói thẳng nhé. Đổng gia các ngươi không hiểu chút thuật vu cổ nào, Phệ Thiên Trùng có nằm trong tay ngươi cũng chỉ uổng phí. Giao nó cho ta, thứ nên trả ta cũng sẽ trả.
Hơn nữa cho dù ngươi muốn giao thứ này cho Bái Nguyệt Giáo, ngươi cũng chẳng có kết cục tốt lành gì đâu.
Bái Nguyệt Giáo không vì Phệ Thiên Trùng đó mà coi các ngươi là tâm phúc. Huống hồ nếu ta nhớ không nhầm, Đổng gia các ngươi đã gia nhập liên minh Chính đạo, lúc này nếu giao bảo vật cho Bái Nguyệt Giáo mới là cực kỳ không ổn.
Cho nên giao dịch Phệ Thiên Trùng với lão phu mới là quyết định sáng suốt nhất. Ta tin Đổng gia các ngươi sẽ có lựa chọn chính xác!”
Đổng Tề Khôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đừng nói Phệ Thiên Trùng gì, Đổng gia ta làm gì có côn trùng gì chứ. Sao các ngươi không chịu nghe?”
Tư Đồ Kình sắc mặt trầm xuống: “Đổng gia các ngươi định ngoan cố đến cùng đấy à? Đã nể mặt rồi đừng có mà không biết điều! Lão phu rất ít khi bình tâm tĩnh khí nói chuyện với người khác đấy!”
Lời này của Tư Đồ Kình không phải phách lối uy hiếp gì mà tính cách hắn vốn là vậy, thấy đồ tốt thì trực tiếp ra tay cướp là được.
Chỉ có điều đối phương dẫu sao cũng là Cao Lăng Đổng gia, một trong Cửu Đại Thế Gia, động thủ cướp đoạt e rằng không đoạt nổi, cho nên hắn mới bình tâm tĩnh khí muốn giao dịch. Ai ngờ Đổng gia lại không chịu nể mặt.
Đúng lúc này, Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay thản nhiên đi tới, lạnh nhạt nói: “Đổng gia chủ, có đồ tốt lại không chịu lấy ra chia sẻ, vậy là ngươi không đúng.
Ngày trước ta từng tới cửa muốn giao dịch Xá Thần Ngọc, giao một môn công pháp ra ngươi không chịu đáp ứng, còn muốn đòi nhiều môn công pháp của ta. Được, giờ ta đáp ứng, chỉ cần ngươi giao Xá Thần Ngọc ra, ta có thể đưa hết những công pháp đó cho Đổng gia ngươi.
Có điều Đổng gia các ngươi nhất định phải đưa Thất Đại Hạn ra cho ta xem một lượt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để lộ công pháp này ra ngoài. Sở Hưu ta mặc dù không phải người tốt nhưng vẫn có chút uy tín!”
Một số thám tử của đại phái đang âm thầm quan sát mọi chuyện, thấy cả Sở Hưu cũng xuất hiện, đám người này đều hít một hơi lạnh.
Lần này Đổng gia gây chuyện lớn rồi, mấy vị này đâu có ai dễ đối phó.
Uông Huyết Ngưng cốc chủ Vân Lĩnh Cốc có thực lực không tệ trong số tán tu. Cổ trùng của Tư Đồ Kình thậm chí khiến cả Bái Nguyệt Giáo tán thưởng, còn chưa nói tới một đại ma đầu Sở Hưu khuấy đảo gió tanh mưa máu tại Bắc Yên.
Ba người bọn họ cùng ép cung, e rằng Đổng gia không giao ra cũng không được.
Nhưng ngoài dự liệu mọi người, Đổng Tề Khôn lại bi phẫn hét lớn: “Đổng gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn gì cả!”
Mọi người xung quanh đều sửng sốt. Ai da, Đổng gia lần này thật cứng rắn, tới lúc này rồi còn cố chấp? Bọn họ tưởng mình gia nhập liên minh Chính đạo rồi thì có thể được những tông môn Chính đạo kia che chở à?
Những người khác trong bóng tối lao nhao lắc đầu.
Liên minh Chính đạo chỉ nhắm vào Ma đạo, nếu xảy ra chuyện liên quan tới tông môn Ma đạo, liên minh Chính đạo mới ra tay che chở.
Còn giờ đây đơn thuần là việc tư của Đổng gia, cho dù có Sở Hưu xuất hiện, y cũng chỉ tới vì bảo vật, không liên quan tới xung đột Chính Ma. Đám tông môn Chính đạo kia không ăn no rửng mỡ đi quản chuyện linh tinh thế này.
Sắc mặt Sở Hưu trầm xuống nói: “Đổng gia chủ, vậy là ngươi không đúng rồi. Tham lam không phải tính tốt đâu.
Chẳng qua ta không muốn gây chuyện với ngươi. Tất cả các công pháp lúc trước ta nói chưa đủ, vậy ta thêm ba môn công pháp nữa để đổi lấy tư cách xem Thất Đại Hạn. Ngươi thấy sao?”
Đổng Tề Khôn đang định nói gì, nhưng lại bị lão tổ Đổng gia cản lại.
Trước đó bọn họ còn nghi ngờ chuyện này do Sở Hưu gây ra. Có điều giờ thấy cả Sở Hưu cũng tin, còn tới đây quyết tâm muốn giao dịch Thất Đại Hạn với hắn, xem ra chuyện này thật sự không liên quan tới Sở Hưu.
Nhưng chính vì vậy, bọn họ càng cảm thấy đau đầu.
Nếu bọn họ thật sự có Thất Đại Hạn, Sở Hưu lấy ra nhiều công pháp như vậy để giao dịch, bọn họ chẳng quá hạnh phúc đem Thất Đại Hạn ra giao dịch. Nhưng vấn đề là đừng nói Thất Đại Hạn, tới Nhất Đại Hạn bọn họ còn chẳng có.
Lão tổ Đổng gia trực tiếp chắp tay nói: “Chư vị, Đổng gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn hay Phệ Thiên Trùng gì cả. Những lời đồn đại này rõ ràng đang nhắm vào Đổng gia ta, vốn không có ý tốt gì.
Chư vị cứ dồn ép không tha cho chúng ta, nhưng các vị có biết không, làm vậy chẳng khác nào thành thanh đao trong tay kẻ khác?
Lão phu dám đứng đây thề, nếu ta nói dối dù chỉ nửa lời thôi cũng chết không yên lành, cho dù có xuống hoàng tuyền cũng phải chịu nỗi đau vạn tiễn
xuyên tâm, Đổng gia cũng bị hủy diệt, cũng hoàn toàn tiêu tan trong giang hồ!”
Chương 895 Không cho thì ta cướp 2
Chuyện nhân quả báo ứng không ai nói chính xác được, cho nên trên giang hồ rất ít người dùng cách thề độc để lừa gạt.
Hơn nữa người ta thân là lão tổ một gia chủ, còn lấy gia tộc mình ra phát thề. Nhưng nếu vậy mọi chuyện càng ly kỳ, chẳng lẽ Đổng gia không có những thứ này à?
Có điều ngay lúc này, Sở Hưu lại đứng ra cười lạnh nói: “Đổng gia chủ, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, ta đã đưa thành ý ra rồi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, rốt cuộc các ngươi có đáp ứng giao dịch Thất Đại Hạn hay không?”
Lão tổ Đổng gia lúc này cũng tức tới muốn hộc máu, hắn phẫn nộ quát lớn: “Rõ ràng là không có, ngươi bảo ta đáp ứng thế nào đây?”
Sở Hưu lắc đầu, nâng thanh Thiên Ma Vũ trong tay lên thở dài nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Con người ta rất ít khi nói đạo lý bàn quy củ với người khác. Nhưng thật đáng tiếc, các ngươi lại cự tuyệt hảo ý của ta.
Xem ra bất luận lúc nào, dùng đao trong tay nói chuyện vẫn có tác dụng hơn dùng miệng nói chuyện!”
Những người khác đều cho rằng Sở Hưu đang nói hiện tại, nhưng chỉ mình Sở Hưu tự biết, y đang nói tới chuyện giao dịch Xá Thần Ngọc với Đổng gia lúc trước.
Nếu lúc đó Đổng gia đáp ứng y, sẽ không có những chuyện lung tung như lúc này.
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp chém ra một đao, ma khí cùng sát khí hùng hồn ngưng tụ lại một chỗ. Một đao xuất ra, thiên địa không còn ánh sáng.
Ma khí mãnh liệt như che khuất bầu trời, luồng thế đao đó hung tàn bá đạo tới cực hạn.
Đám người lao nhao cảm thán, chẳng trách Sở Hưu này chịu bỏ nhiều thứ ra giao dịch đổi lấy Thất Đại Hạn. Trình độ đao pháp của đối phương đúng là bá đạo mạnh mẽ vô song.
Tư Đồ Kình cười lên quái dị: “Không tệ, thằng nhóc nhà ngươi thật hợp khẩu vị lão phu. Không cho thì trắng trợn cướp đoạt. Thất Đại Hạn thuộc về ngươi, nhưng đừng tranh Phệ Thiên Trùng với lão phu!”
Tư Đồ Kình dẫu sao cũng là kẻ thân đơn thế cô, mặc dù hắn vẫn cho rằng nếu một đấu một bất luận Đổng Tề Khôn hay lão tổ Đổng gia đều không phải đối thủ của hắn. Nhưng một gia tộc quan trọng nhất là gì? Chính là căn cơ.
Có thể đứng trong Cửu Đại Thế Gia, gia tộc nào không có chút thủ đoạn truyền lại từ thời tiên tổ?
Cho dù hắn thắng được Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia, nhưng hắn cũng không chịu nổi những thủ đoạn ẩn giấu của Đổng gia, rất có thể sẽ bị lật thuyền trong mương.
Còn giờ nếu Sở Hưu ra tay đầu tiên, đương nhiên hắn cũng thoải mái lao theo. Hai người tất nhiên nắm chắc nhiều hơn một người, hơn nữa Sở Hưu còn là cao thủ có tên trên Phong Vân Bảng.
Cho nên ngay khoảnh khắc Sở Hưu động thủ, Tư Đồ Kình cũng bước lên một bước, tay áo rộng lớn vung lên. Một loạt phi trùng đỏ máu chi chít chằng chịt bay ra từ tay áo hắn, âm thanh chấn động màng nhĩ, khiến đầu óc người ta đâu nhức, ong ong tăng tốc lao về phía đám người Đổng gia.
Còn Uông Huyết Ngưng bên cạnh thấy Sở Hưu và Tư Đồ Kình đều xuất thủ, ánh mắt không khỏi lộ vẻ đắn đo, nhưng cuối cùng lại không ra tay cùng.
Mặc dù tính cách hắn phách lối bất thường nhưng dẫu sao cũng là hảo hữu của Đổng Tề Khôn. Giờ bảo hắn trực tiếp động thủ giết người đoạt bảo, hắn vẫn cảm thấy băn khoăn.
Lúc này Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia thấy Sở Hưu ra tay không chịu nói lý như vậy, bọn họ cũng thầm mắng không thôi.
Nếu Đổng gia bọn họ thật sự tìm được thứ tốt gì thì cũng thôi, nhưng vì một thứ giả dối không có thật mà bị người ta đánh tới cửa, cảm giác này khiến bọn họ thấy oan uổng tới cực điểm.
Từ khi Sở Hưu quyết định động thủ, hắn không định cho Đổng gia cơ hội phản bác.
Con người luôn mù quáng theo bầy đàn, chỉ cần có người dẫn đầu ra tay trước, những người khác hoặc muốn ăn một miếng thịt, hoặc muốn uống một ngụm máu.
Tư Đồ Kình ra tay trước là định ăn thịt, những võ giả khác đang quan sát cũng lao nhao phái người về báo cho người đứng sau, muốn uống một ngụm máu.
Theo thế đao của Sở Hưu chém tới, lão tổ Đổng gia ra tay nghênh đón.
Trong tay lão tổ Đổng gia là một thanh trường kiếm màu xanh thẳm, tỏa ra khí cương khí cường đại thâm hậu như biển rộng, trùng trùng điệp điệp, uy thế cực kỳ bất phàm, đặc biệt là thế đao, có thể nói là cực kỳ trầm ổn vững chắc.
Những võ giả có cấp bậc và tuổi tác như lão tổ Đổng gia, bất kể khi còn trẻ hay hiện tại đều vô duyên với Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng. Có điều bọn họ tu luyện một đời, có đại lượng tài nguyên chống đỡ, cho dù chỉ là một con lợn tích lũy đó cũng hết sức kinh khủng, nói chi lão tổ một gia tộc.
Lần trước trong Khai Sơn Tế, biểu hiện của lão tổ Đổng gia kém cỏi như vậy chẳng qua vì hắn gặp phải Trần Thanh Đế, một Trần Thanh Đế có thể nói là gần như vô địch dưới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng đối mặt với những người khác, tích lũy căn cơ của lão tổ Đổng gia vẫn cực kỳ thâm hậu, thế đao võ thuật tuy không xuất sắc tới mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng cũng cực kỳ vững chắc.
Chỉ có điều khi thế đao của Sở Hưu chém xuống, bất kể thế đao hắn có hùng
hồn như biển rộng thế nào, tất cả đều bị nhát đao của Sở Hưu chém nát!
Ma khí quanh người Sở Hưu lay động, thế đao bá đạo mãnh liệt liên tục trút xuống, mỗi đao chém ra đều như có tiếng gần của Ma Thần, khiến lão tổ Đổng gia buộc phải lui về phía sau vài bước. Bảy đao chém ra, lão tổ Đổng gia đã lui lại hơn mười trượng, tới tận trước cửa Đổng gia.
Đứng trước cửa Đổng gia, sắc mặt lão tổ Đổng gia đã từ đỏ chuyển thành trắng, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi. Thanh trường kiếm xanh thẳm trong tay hắn lúc này cũng ầm ầm nổ tung, hổ khẩu cả hai tay đầm đìa máu me, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Những võ giả xung quanh đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Sở Hưu, đây là thực lực cảnh giới mà võ giả thế hệ trẻ tuổi có thể đạt đến ư?
Đại đa số võ giả Tây Sở chưa từng thấy Sở Hưu động thủ, nhưng bọn họ lại biết lão tổ Đổng gia. dẫu sao đây cũng là một lão nhân thành danh hơn trăm năm trên giang hồ, khí huyết còn chưa suy yếu quá nhiều, vẫn có sức giao chiến. Thế nhưng giờ hắn lại bị bảy nhát đao của Sở Hưu trực tiếp chém trọng thương, đao thứ tám mà chém ra e rằng sẽ bị giết chết!
Đương nhiên chuyện này không nghĩa là các võ giả Tây Sở kiến thức nông cạn, dù sao bọn họ không thường xuyên thấy Sở Hưu xuất thủ như đám võ giả Bắc Yên và Tây Sở.
Mặc dù Phong Mãn Lâu đã tuyên bố tin tức Sở Hưu giết chết môn chủ Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn, nhưng tin tức chỉ là tin tức, không phải hình ảnh, cho nên không khiến người ta chấn động mấy.
Nếu bọn họ chứng kiến trận chiến giữa Sở Hưu và Yến Hoài Nam, bọn họ sẽ hiểu, thực lực Sở Hưu đang thể hiện không đáng để ngạc nhiên, chỉ là phát huy bình thường mà thôi
Bên này Sở Hưu chém bảy đao đánh trọng thương lão tổ Đổng gia khiến Tư Đồ Kình vừa ra tay cùng giật nảy mình.
Vừa rồi hắn còn gọi Sở Hưu là thằng nhóc, giờ thấy Sở Hưu ra tay như vậy, lôi đâu được thằng nhóc nào mạnh như thế?
Có điều mặc dù hắn cực kỳ kinh hãi, nhưng ra tay lại chẳng hề rối loạn.