Sở Hưu lắc đầu nói: “Hư Ngôn đại sư, nếu ta nói ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ, ngươi có tin không?”
Hư Ngôn giận quá hóa cười nói: “Ta phái người tới hỏi những chưởng môn gia chủ các thế lực nhỏ, bọn họ cũng nói mình bị ép, bất đắc dĩ.
Giờ ta tới chỗ ngươi, ngươi cũng nói mình bị ép, bất đắc dĩ. Các ngươi ai ai cũng là người vô tội, ngược lại là Đại Quang Minh Tự không đúng hay sao?”
Sở Hưu chăm chú nhìn Hư Ngôn, lạnh nhạt nói: “Người trong giang hồ không thể làm việc theo ý mình được, thế gian này có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Những tông môn thế gia kia thực lực không bằng Trấn Võ Đường chúng ta cho nên chúng ta có thể ép bọn họ.
Nhưng giờ ta đang phụ thuộc vào triều đình Bắc Yên, trong Trấn Võ Đường tuy một lời đáng giá ngàn vàng nhưng lại phải nghe theo mệnh lệnh của triều đình.
Cho nên Hạng Long ép ta, ta buộc phải xuất thủ.”
Hư Ngôn cau mày nói: “Đây là mệnh lệnh của Hạng Long?”
Sở Hưu gật đầu, trực tiếp bán rẻ Hạng Long nói: “Đây là mệnh lệnh của Hạng Long, vị hùng chủ Bắc Yên này đã sắp tới ngày đại nạn rồi, hắn muốn lưu lại cho đời sau một Bắc Yên an ổn. Đương nhiên cũng muốn giải quyết vùng đất ngoài vòng pháp luật như Đại Quang Minh Tự.
Đương nhiên Hạng Long không hy vọng xa vời hủy diệt được Đại Quang Minh Tự, có điều mục đích cuối cùng của hắn là đưa Đại Quang Minh Tự vào phạm vi thống trị của Bắc Yên.
Đương nhiên có nhân thì mới có quả. Bao năm qua Đại Quang Minh Tự cư trú tại Cực Bắc Hoang Nguyên không làm chuyện gì khiêu khích tới uy nghiêm của triều đình Bắc Yên. Lần này Hạng Long làm vậy không phải chỉ vì hậu đại, cũng có phần do Đại Quang Minh Tự các ngươi quá đáng.”
Hư Ngôn hừ khẽ một cái nói: “Đại Quang Minh Tự ta làm gì quá đáng nào? Hễ là đệ tử Đại Quang Minh Tự ta, chỉ cần đặt chân vào giang hồ chắc chắn sẽ tuân thủ giới luật, không gây chuyện thị phi.”
Chuyện này Hư Ngôn dám khẳng định. Giới luật Đại Quang Minh Tự hết sức nghiêm ngặt, đệ tử vừa vào chùa chuyện đầu tiên không phải tu luyện võ đạo mà là đọc kinh phật, tu thân dưỡng tính, thuộc lòng giới luật. Sau khi xong các bước trên mới được phân vào Lục Đại Võ Viện hay Tam Đại Thiền Đường.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Thật chứ? Thời gian trước một lão tăng Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự các ngươi giết thượng tướng Nam Thiên Lý của Thiết Vệ Quân tại Đông Lâm Quận. Lý do là đối phương tu luyện ma công, xem ra Đại Quang Minh Tự các ngươi hận Ma đạo chúng ta tới tận xương tủy nhỉ?”
Nghe xong lời này, Hư Ngôn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện này hắn biết, vì vị lão tăng đó là đệ tử đời trước của Đại Quang Minh Tự, bối phận cực cao, thậm chí ngay Hư Ngôn cũng phải gọi hắn là sư thúc, hắn làm được gì đây? Xử phạt chắc?
Huống hồ còn là người của Đạt Ma Viện. Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành nghe được chuyện này thậm chí còn trắng trợn tuyên dương, khiến Hư Ngôn cũng rất bất đắc dĩ.
Vốn Hư Ngôn còn định đợi lúc nào triều đình Bắc Yên tới hưng sư vấn tội, mình sẽ ra mặt giải thích một phen. Nào ngờ Hạng Long lại bị chuyện này kích thích, lược bỏ cả chuyện hưng sư vấn tội, trực tiếp ra tay đối phó với Đại Quang Minh Tự.
Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng Nam Thiên Lý kia dùng mạng người tu luyện ma công, phạm vào đại kỵ trong giang hồ, Đại Quang Minh Tự ta có ra tay cũng dễ hiểu thôi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Ngôn đại sư, những lời này tốt nhất ngươi nên nói với Hạng Long chứ không phải nói với ta.
Nam Thiên Lý dùng mạng người tu hành, có điều những kẻ đó đều là tử tù của Bắc Yên. Huống hồ cho dù hắn có tu luyện ma công ác độc đi nữa, đầu tiên hắn vẫn là người của triều đình Bắc Yên.
Triều đình Bắc Yên có tư cách giết, các ngươi lại không có tư cách giết.
Giờ các ngươi không nói một câu đã giết người, còn một mình xông vào quân doanh giết người. Uy phong lắm, bá đạo lắm, đương nhiên giờ phải gánh lấy hậu quả thôi.
Huống chi nói một lời không dễ nghe, Đại Quang Minh Tự các ngươi giết người chẳng phải cũng là sợ kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu hay sao?
Nam Thiên Lý xuất thân tán tu, trừ thân phận triều đình ra không còn chỗ dựa nào khác.
Nhưng trên tay Sở Hưu ta cũng dính vô số máu tươi với mạng người đấy, sao Hư Ngôn đại sư đứng trước mặt ta mà không ra tay trừ ma vệ đạo đi?”
Gương mặt Hư Ngôn lập tức lộ vẻ giận dữ, cho dù hắn có tốt tính đến đâu cũng không chịu được lời sỉ nhục này của Sở Hưu.
“Sở Hưu! Ngươi định liều mạng đến cùng với Đại Quang Minh Tự ta hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Nếu ta nhất quyết muốn gây chuyện với Đại Quang Minh Tự, vậy sao ta phải nói rõ ràng mọi chuyện với Hư Ngôn đại sư như vậy?
Tên Hạng Long kia bạc tình bạc nghĩa, còn ta dẫu sao cũng là người trong giang hồ. Cho dù ta giúp triều đình Bắc Yên làm nhiều chuyện, hắn vẫn không tin tưởng ta.
Chuyện này là do hắn phái ta làm, nhưng thực chất là muốn ta cùng Đại Quang Minh Tự sống mái đến cùng với nhau, cuối cùng dẫn cả nhánh Ẩn Ma
sau lưng ta ra khiến hai bên đánh nhau tới lưỡng bại câu thương. Như vậy bên duy nhất được lợi chính là triều đình Bắc Yên.
Cho nên giờ ta chỉ vận dụng chút thủ đoạn nho nhỏ này chứ không trực tiếp động thủ với Đại Quang Minh Tự. Điều này mang ý nghĩa ra sao, hẳn Hư Ngôn đại sư cũng hiểu.”
Hư Ngôn nhíu mày, đương nhiên hắn hiểu, nhưng chính vì vậy mới càng thấy khó.
Động tới Sở Hưu là giúp triều đình Bắc Yên, không có lợi lộc gì cho Đại Quang Minh Tự.
Giờ Đại chiến chính ma vừa kết thúc, Bái Nguyệt Giáo trọng thương, tông môn Chính đạo đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc này mà đánh một trận Đại chiến chính ma nữa với nhánh Ẩn Ma, chưa nói tới chuyện Đại Quang Minh Tự không chịu được, những tông môn khác chưa chắc đã chịu đến giúp Đại Quang Minh Tự.
Nhìn Sở Hưu, Hư Ngôn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi định xử lý ra sao? Đám người kia không thể đóng đô luôn cạnh Đại Quang Minh Tự được!”
Sở Hưu chờ chính câu này của Hư Ngôn, hắn giơ ba ngón tay lên nói: “Ba tháng, ta chỉ cần ba tháng thôi. Thời gian này đủ trả lời Hạng Long rồi, đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ rút lui.
Đương nhiên nếu Đại Quang Minh Tự không muốn chờ ba tháng này, vậy thẳng tay giết sạch bọn họ đi.
Nếu Đại Quang Minh Tự có thể làm việc quyết liệt như vậy, ta xin cam bái hạ phong, xin nhượng bộ lui binh trước Đại Quang Minh Tự.”
Hư Ngôn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi.
Nếu Đại Quang Minh Tự bọn họ dám động thủ giết người, vậy sao phải tới gặp Sở Hưu?
Sau lưng Hư Ngôn, gương mặt Sở Hưu lộ ra một nụ cười.
Hư Ngôn không đáp ứng cũng là ngầm cho phép. Ba tháng tới Đại Quang Minh Tự sẽ không tới quấy rầy y, cũng đủ cho Sở Hưu tìm ra những thứ Lục Giang Hà chôn giấu đồng thời cho Hạng Long một câu trả lời.
Bạch Vô Kỵ ở bên cạnh nghi hoặc: “Đại nhân, ngài có chắc Đại Quang Minh Tự sẽ không xuất thủ không? Với tính cách của Đại Quang Minh Tự trong mắt không chứa được hạt cát nào đâu.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không chứa được hạt cát? Vậy phải xem rốt cuộc hạt cát này lớn tới mức nào.”
Chương 1017 Viên Thiên Phóng trả thù 1
“Đừng nghĩ Đại Quang Minh Tự thật sự không vướng chút bụi bẩn nào.
Thân đứng trong giang hồ, tất cả phải nhìn thực lực.
Chuyện ta làm còn ác liệt hơn Nam Thiên Lý cả trăm ngàn lần, sao không thấy có ai tới chỗ ta trừ ma vệ đạo?
Bởi vì thực lực của ta mạnh hơn Nam Thiên Lý! Bởi vì chỗ dựa sau lưng ta cứng hơn Nam Thiên Lý!
Nếu trong mắt Đại Quang Minh Tự thật sự không chứa được hạt cát nào, vậy năm trăm năm trước trên giang hồ này đã chẳng còn Đại Quang Minh Tự nữa rồi!”
---
Bên ngoài Yên Kinh Thành, một lão già mặc áo choàng đen gương mặt âm độc nhìn tường thành phía trước, giọng nói âm trầm: “Đây là Yên Kinh Thành? Đúng là vùng man di phương bắc, không phồn hoa bằng Trung Nguyên, còn kém cả Tây Sở.”
Bên cạnh hắn có vài võ giả, một kẻ tướng mạo đầu trâu mặt ngựa mỉm cười lấy lòng nói: “Sư phụ nói rất đúng. Vài chục năm trước Bắc Yên còn bị Đông Tề tiến đánh áp đảo, tới giờ mới xoay người được. Có quy mô như vậy đã rất không tệ rồi.”
Lão già kia cười lạnh một tiếng nói: “Tên Sở Hưu không ở lại đất Trung Nguyên phồn hoa, lại sang bên phương bắc man di này sống, đúng là không làm được việc lớn!”
Những võ giả xung quanh đều nói: “Đúng vậy, lần này sư phụ tới chắc chắn sẽ khiến Sở Hưu đẹp mặt, trả thù cho sư huynh, không thể bỏ qua như vậy được.”
Lão già này chính là Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng cùng các đệ tử của hắn.
Ngày trước trong Đại chiến chính ma, Sở Hưu giết đồ đệ Hình Tư Đồ mà hắn ưa thích nhất, hai bên đã thành tử thù.
Có điều lúc đó Ngụy Thư Nhai ra mặt ngăn cản, còn có Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh nói giúp, Viên Thiên Phóng có muốn động vào Sở Hưu cũng không được.
Hơn nữa sau chuyện này còn có không ít đại lão trong nhánh Ẩn Ma đưa thư tới nói Viên Thiên Phóng phải tỉnh táo một chút, không được giết Sở Hưu, chí ít là giờ không được giết.
Giờ Sở Hưu là người đại diện cho nhánh Ẩn Ma, đừng nói nhánh Ẩn Ma, nói hắn là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo cũng không đủ.
Một người như vậy có thể bị võ lâm Chính đạo giết chết, nhưng lại không thể chết trong tay người mình được.
Toàn bộ Ma đạo vốn chia thành hai nhánh Minh Ma và Ẩn Ma, hơn nữa trong Ẩn Ma cũng không đoàn kết. Nếu còn xảy ra chuyện người mình giết người mình, vậy thể diện vứt cho chó gặm đi.
Cho nên Viên Thiên Phóng muốn giết Sở Hưu cũng được, nhưng phải chờ lúc Sở Hưu không khiến người khác chú ý, thậm chí là khiến đám người Ngụy Thư Nhai thất vọng. Lúc đó hắn giết Sở Hưu mới không có lo ngại gì về sau.
Có điều Viên Thiên Phóng nghĩ kỹ lại, với thực lực và tiềm lực mà tên Sở Hưu kia thể hiện, e rằng mình không đợi được tới ngày đó, dù sao hắn cũng không còn trẻ nữa.
Càng nghĩ Viên Thiên Phóng càng không nuốt nổi cơn tức này, cho nên hắn đích thân mang đám đệ tử chạy tới Bắc Yên, đến gây sự với Sở Hưu.
Đương nhiên Viên Thiên Phóng không định ra tay giết chết Sở Hưu, nếu giết được hắn đã giết từ lâu rồi.
Viên Thiên Phóng định ra tay quấy phá Sở Hưu, quấy phá tới mức khắp Bắc Yên không có chỗ cho hắn sống yên ổn nữa!
Lúc này một giọng nói bất mãn vang lên: “Mấy tên kia đang làm gì thế? Không đi thì cút sang một bên, có biết chó ngoan thì không cản đường không hả?”
Đám người Viên Thiên Phóng đứng ngoài cửa thành, có vẻ đã chặn đường vào thành của một đội buôn gia tộc nhỏ.
Người khác có thể đi đường vòng nhưng đội buôn của gia tộc nhỏ này lắm xe, không đi vòng được.
Lúc này một công tử trẻ tuổi đi trước đoàn xe đang chỉ thẳng vào Viên Thiên Phóng, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, mẫn hết kiên nhẫn.
Một quản sự bên cạnh hắn đang định ngăn cản, dù sao cũng là ra ngoài, nhiều một việc không bằn bớt một việc, gây chuyện thị phi sẽ không tốt. Đáng tiếc tay của hắn không nhanh bằng mồm của công tử trẻ tuổi này.
Viên Thiên Phóng mặt không biểu cảm quay đầu lại nhìn công tử trẻ tuổi này. Chỉ một cái nhìn nhưng lại khiến công tử trẻ tuổi lộ vẻ hoảng sợ, như nhìn thấy thứ gì cực kỳ kinh khủng.
Những người khác trong đội buôn không cảm nhận khí thế khí tức gì nhưng bản thân lại không thể xê dịch tới một bước.
Viên Thiên Phóng quay đầu lại mang đệ tử vào Yên Kinh Thành, lúc này người của đội buôn mới như được giải trừ phép định thân, mới hành động được.
“Công tử, công tử.”
Quản sự đội buôn kéo vị công tử còn đang sửng sốt đứng đó bất động. Nhưng một khắc sau thân thể vị công tử trẻ tuổi này lại như bị hòa tan, xương cốt máu thịt đều hóa thành một đám bùn, chỉ còn lại một tấm da người vẫn giữ vẻ hoảng sợ. Chuyện này khiến đám người sợ hãi la hét rầm trời.
Viên Thiên Phóng đi trên đường hừ nhẹ nói: “Đúng là đất man di, không hiểu lễ nghi gì cả, không biết nói lời xin phép hay sao? Hoàng cung đâu? Mang vi sư tới gặp Hạng Long.”
Người khác muốn gặp hoàng đế Bắc Yên còn khó, nhưng với cường giả như Viên Thiên Phóng, chuyện này lại rất đơn giản.
Hắn trực tiếp đứng ngoài cửa hoàng cung tiết lộ một chút khí thế Chân Hỏa Luyện Thần của mình, lập tức có cao thủ đại nội hoàng cung đi ra hỏi dò, sau đó cung kính nghênh đón hắn vào hoàng cung.
Trong một đại điện hoàng cung, Hạng Long nhìn Viên Thiên Phóng bên dưới trầm giọng nói: “Chẳng hay Viên tiên sinh đến Bắc Yên ta có chuyện chi?”
Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng, danh tiếng vang dội trên giang hồ. Ngay khi Viên Thiên Phóng xuất hiện đã có người đem tất cả tư liệu về hắn đưa lên cho Hạng Long.
Viên Thiên Phóng đột nhiên tìm tới cửa như vậy khiến Hạng Long hết sức khó hiểu.
Viên Thiên Phóng là nhân sĩ Trung Nguyên, sau khi chịu thiệt dưới tay Long Hổ Sơn ở Tây Sở, phần lớn thời gian hắn đều cư ngụ tại Đông Cực Sơn gần vịnh Đông Hải, lúc thường rất ít khi ra ngoài, càng ít khi tới Bắc Yên.
Viên Thiên Phóng không buồn ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Lão phu không quen ngẩng đầu nói chuyện với người khác.”
Trong mắt cường giả đã đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần như Viên Thiên Phóng, hoàng quyền trên thế gian chỉ là vô nghĩa.
Chẳng qua Bắc Yên Đông Tề là đại quốc đương thời, nếu là tiểu quốc như Ngụy Quốc tiền thân của Ngụy Quận, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Viên Thiên Phóng có muốn dùng sức mình mình diệt một nước cũng chẳng khó khăn gì.
Cho nên thái độ của hắn đối với Hạng Long còn chẳng bằng đối mặt với các chưởng môn gia chủ thế lực lớn.
Bởi vì các chưởng môn gia chủ kia ít nhất còn có chút thực lực, còn Hạng Long thậm chí không có cả thực lực, một ngón tay của mình thôi cũng giết chết được hắn.
Đương nhiên nguyên nhân hắn không bóp chết là vì trong triều đình Bắc Yên cũng có những cường giả ngang vai với hắn.
Ví dụ như lúc này, hắn vừa nói xong lập tức cảm nhận một luồng khí thế bao phủ bản thân.
Hạng Long giơ tay chặn lại, thản nhiên nói: “Viên tiên sinh nói rất đúng, đến gần chút cũng tiện nói chuyện.”
Nói xong Hạng Long đi xuống đài, ngồi đối diện Viên Thiên Phóng rồi trầm giọng: “Chẳng hay lần này Viên tiên sinh tới Bắc Yên ta có chuyện gì cần làm?”
Lúc này Viên Thiên Phóng mới hài lòng gật đầu: “Lão phu tới là để đối phó
với Sở Hưu, hắn giết đệ tử ta, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”
Chương 1018 Viên Thiên Phóng trả thù 2
Hạng Long hơi cau mày.
Cũng như Viên Thiên Phóng chướng mắt với chuyện một kẻ yếu đuối như Hạng Long lại khống chế một lực lượng lớn như vậy, Hạng Long cũng không thích dính vào mấy chuyện nhàm chán ân ân oán oán bào thù qua lại trên giang hồ.
Cho nên Hạng Long nói thẳng: “Viên tiên sinh có thù với Sở Hưu, vậy trực tiếp tìm tới Sở Hưu là được, sao lại tới hoàng cung Bắc Yên ta?
Huống hồ Viên tiên sinh có lẽ không biết, Sở Hưu là đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên ta. Ngươi nói chuyện này với trẫm chẳng lẽ muốn trẫm ra tay giúp ngươi giết Sở Hưu?
Vô cớ giết chết thần tử của mình, chuyện này trẫm không làm được.”
Viên Thiên Phóng hừ khẽ một cái rồi nói: “Trấn Võ Đường cái quái gì? Mấy trò vặt vãnh mà thôi.
Một câu thôi, lão phu muốn Sở Hưu này không được yên ổn trên đất Bắc Yên này, phế hắn đi, cái Trấn Võ Đường bỏ đi của ngươi lão phu sẽ chống giúp.
Rốt cuộc dùng lão phu hay dùng tên Sở Hưu kia, ngươi tự nghĩ đi!”
Nghe Viên Thiên Phóng nói vậy, hai mắt Hạng Long lập tức sáng lên.
Vị này là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, mặc dù trong triều đình Bắc Yên cũng có vài cường giả như vậy, nhưng chẳng ai ngại nhiều cả.
Nhưng quan trọng nhất là Hạng Long dần dần cảm thấy mình không áp chế được Sở Hưu.
Trấn Võ Đường danh nghĩa là cơ quan của triều đình, nhưng thực tế đều là người của Sở Hưu.
Kể cả những thế lực võ lâm kia, bọn họ không thần phục triều đình Bắc Yên mà là Trấn Võ Đường.
Người giang hồ dẫu sao cũng là người giang hồ, muốn biến bọn họ thành thần tử của mình quá khó khăn.
Hơn nữa hành động lần này của Sở Hưu khiến Hạng Long thấy bất mãn.
Những thủ đoạn mà Sở Hưu thi triển quả thật mở ra cục diện mới trên Cực Bắc Hoang Nguyên, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Ý của Hạng Long là dẫn nhánh Ẩn Ma sau lưng Sở Hưu xuất thủ liều mạng với Đại Quang Minh Tự, giờ Sở Hưu ra chiêu này cũng đủ trả lời, Đại Quang Minh Tự lại không thật sự xuất thủ đáp trả. Chuyện này cách biệt quá xa so với kế hoạch của Hạng Long.
Nhưng hắn không thể trực tiếp đến nói với Sở Hưu trẫm muốn ngươi tới liều mạng sống mái với Đại Quang Minh Tự, nếu làm vậy hai bên sẽ triệt để vạch mặt.
Vốn Hạng Long xếp Ngũ Ương đạo nhân vào Trấn Võ Đường chính là để áp chế Sở Hưu.
Thế nhưng giờ xem ra Ngũ Ương đạo nhân thật quá vô dụng, bị Sở Hưu dọa tới mức không dám thò đầu ra, không dám xung đột gì với Sở Hưu.
Giờ Viên Thiên Phóng xuất hiện khiến Hạng Long có một lựa chọn rất tốt.
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nếu vậy ta sẽ phong Viên tiên sinh là đại trưởng lão Trấn Võ Đường, cùng cấp bậc với Sở Hưu, ngươi thấy sao?
Chỉ có điều triều đình luôn công bằng, cho ngươi chức vị nhưng triều đình sẽ không thiên vị ngươi hay Sở Hưu.”
Viên Thiên Phóng bĩu môi nói: “Các ngươi luôn thích mấy trò mèo này, lão phu cần gì tới các ngươi thiên vị.”
Nói xong Viên Thiên Phóng trực tiếp quay người bỏ đi, thậm chí không nói một câu cáo từ.
Hạng Long nhìn bóng lưng Viên Thiên Phóng đi khỏi, gương mặt không chút biểu cảm.
Lúc này một lão thái giám lặng lẽ bước ra, hạ giọng nói: “Bệ hạ, tên Viên Thiên Phóng này không phải người lương thiện gì, kẻ này trước kia có thù oán với Đạo môn, số cao thủ Đạo môn chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Nếu không phải cuối cùng Long Hổ Sơn ra tay dọa lui kẻ này, có lẽ hung danh của hắn càng kinh khủng.”
Hạng Long thản nhiên đáp: “Yên tâm đi, trẫm tự biết. Nếu tên Viên Thiên Phóng này là một Sở Hưu khác, trẫm đã chẳng dám dùng hắn.
Nhưng người này là hung đồ Ma đạo tiêu chuẩn, thực lực cường đại, thủ đoạn hung ác, làm việc lại điên cuồng không dùng đầu óc, không biết nặng nhẹ.
Người như vậy chỉ có hai loại kết cục. Một là mới ngóc đầu lên đã bị người ta giết chết, hai là càng giết càng mạnh, trở thành kiêu hùng Ma đạo chân chính.
Tên Viên Thiên Phóng này chính là loại người sau, trẫm dám dùng. Ngược lại trẫm không muốn có thêm kẻ thứ hai như tên Sở Hưu kia!”
Sở Hưu không biết gì về chuyện bên Yên Kinh Thành.
Y chỉ có ba tháng, ít nhất phải dùng hai tháng này đào cả ba nơi chôn kho báu của Lục Giang Hà mới được.
Nói lại Sở Hưu cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi. Không biết tên Lục Giang Hà này có ý hay gì, tìm kiếm cả ba nơi đều phải nhờ vào vận may. Trước đó bất ngờ tìm được một chỗ, hai chỗ còn lại giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Hỏi Lục Giang Hà, kết quả hắn nói năm trăm năm rồi, mình ngủ lắm quá đầu óc mụ mị rồi, làm sao nhớ cặn kẽ được?
Hơn nữa nơi chôn giấu máu tươi những cường giả kia có ấn ký do chính Lục Giang Hà lưu lại. Theo lời hắn nói nếu hắn còn cơ thể, có nhắm mắt lại cũng cảm giác được, đương nhiên không cần nhớ quá kỹ.
Bên này đào liền một tháng, Thẩm Phi Ưng vội vàng trở về báo cáo: “Đại nhân, chúng thuộc hạ đào được một cung điện ngầm, chẳng qua có vẻ không giống với cung điện đầu tiên. Thủ đoạn phá giải trận pháp mà ngài giao cho chúng ta cũng không phá vỡ được.”
Sở Hưu nheo mắt, cuối cùng cũng tìm được, lần này may mắn không xảy ra vấn đề gì, thuận lợi lấy được đồ vào tay.
Lại nói, Sở Hưu luôn có cảm giác vận may của mình trước giờ không quá tốt.
Như Lã Phụng Tiên, ngồi trong nhà cũng có bảo vật từ trên trời rơi xuống, thế mới gọi là may mắn.
Lại nhìn sang Sở Hưu, làm chuyện gì cũng không thuận lợi, cho dù chắc chắn tới mười phần rồi cũng đột nhiên xuất hiện biến cố. Lần này cuối cùng cũng gọn gàng dứt khoát một chút.
“Dẫn ta tới!”
Khi Thẩm Phi Ưng dẫn Sở Hưu tới, các gia chủ chưởng môn của các thế lực đều đã có mặt.
Thấy ánh mắt khao khát của mọi người, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị, thứ trong cung điện ngầm này có phần mẫn cảm, sẽ không chia cho các vị. Còn một cung điện chưa được khai quật, chư vị tiếp tục cố gắng, thứ trong đó mọi người chia đều.”
Mặc dù lúc đầu Sở Hưu đã nói chỉ có hai nơi có cung điện ngầm cất giữ kho báu.
Nhưng người sáng suốt đều biết trong cung điện ngầm này mới là quý giá nhất, quý tới mức Sở Hưu không muốn chia với mọi người.
Nhưng Sở Hưu đã nói như vậy, đám người cho dù có tham lam đến đâu cũng không dám nói thêm điều gì.
Tranh đoạt bảo vật với Sở Hưu, có biết chữ chết viết thế nào không?
Lục Giang Hà lặng lẽ truyền vào đầu Sở Hưu một bí pháp phá giải trận pháp. Sau khi mở trận pháp, Sở Hưu lệnh cho Thẩm Phi Ưng mang người giữ ngoài cửa, bản thân lại tiến vào trong cung điện ngầm.
Trong cung điện ngầm này chỉ cất giữ máu tươi của các cường giả, cho nên diện tích không quá lớn, chỉ bằng một gian nhà nhỏ.
Trận pháp chính giữa tự động hấp thu lực lượng thiên địa xung quanh bồi dưỡng máu tươi trong đó, khiến chân lý võ đạo bên trong càng thêm hoàn thiện.
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn lên, trong trận pháp có hai cái hộp lơ lửng. Một hộp trong đó có vài ô nhỏ, mỗi ô đều có một giọt máu đỏ tươi tỏa ra khí tức khác biệt.
Có phật quang lấp loáng, lại có kiếm khí sắc bén.
Còn một chiếc hộp khác chỉ chứa một giọt máu tươi, không tỏa ra khí tức gì, nhìn hết sức bình thường.
Nhưng điểm thần dị là một khi Sở Hưu nhắm mắt lại, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của giọt máu tươi kia nữa, cứ như nó chỉ tồn tại ‘trong mắt’ Sở Hưu chứ không tồn tại trong thế giới này.
Chương 1019 Bất Diệt Thiên Ma
Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Ha ha, xem ra máu tươi ở đây đều được bồi dưỡng thành công. Tiểu tử, lợi cho ngươi rồi. Giờ ta truyền Huyết Ảnh Đại Pháp cho ngươi, ngươi dùng cách này hấp thu luyện hóa mấy giọt máu là được. Đúng rồi, đừng quên để lại giọt máu của cung chủ Thất Tuyệt Cung cho ta.”
Nói xong Lục Giang Hà trực tiếp dùng tinh thần lực truyền thụ cho Sở Hưu.
Chuyện này Lục Giang Hà thật sự không giấu diếm, dù sao hắn đã trong trạng thái này rồi, không cần phải giấu diếm.
Thực ra Huyết Ảnh Đại Pháp rất đơn giản, nó không phải một môn công pháp mà chỉ là một phương thức vận dụng Huyết Thần Ma Công.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vung tay, vô số hình bóng người đỏ máu bay quanh người hắn, nhìn kỹ lại những bóng người này đều có khác biệt, có cầm đao, lại có cầm kiếm.
Một tiếng gầm vang lên, ngàn vạn võ đạo hòa vào bóng người đỏ máu kia, uy thế cực kỳ đáng sợ.
Sở Hưu cũng dần hiểu ra, Huyết Ảnh Đại Pháp thật ra là dùng lực lượng khí huyết lấy máu tươi của cường giả năm xưa làm vật dẫn mô phỏng một phần năng lực của đối phương khi còn sống.
Mặc dù chỉ là một phần nhưng những cường giả này khi còn sống thực lực cực kỳ cường đại, mô phỏng tất cả mọi người ra, uy lực không cần nghĩ cũng hiểu, cực kỳ kinh khủng.
Sở Hưu đặt giọt máu của cung chủ Thất Tuyệt Cung trong Huyết Hồn Châu, chỉ trong chớp mắt đã bị Huyết Hồn Châu hấp thu.
Tàn hồn của Lục Giang Hà hấp thu giọt máu tươi xong cũng ngưng tụ hơn một chút, đã có biến hóa về chất.
Bên phía Sở Hưu lại dùng Huyết Ảnh Đại Pháp lần lượt luyện hóa từng giọt máu. Chỉ trong chớp mắt trên người Sở Hưu tỏa ra kiếm ý ngập trời, phật quang tràn ngập, đủ loại lực lượng không ngừng bộc phát trong cơ thể y, khiến Sở Hưu không nhịn được kêu rên vài tiếng.
Huyết Ảnh Đại Pháp chỉ có một cái bình cảnh như vậy, nhất định phải khiến khí huyết của mình tương hợp với khí huyết của cường giả năm xưa, hoàn toàn luyện hóa thành lực lượng bản thân mới được.
Nhưng những cường giả này năm xưa đều là người trên Chí Tôn Bảng, cho dù chỉ là một lực lượng do giọt máu tươi lưu lại cũng không thể khinh thường.
Cho nên nếu là võ giả thực lực hơi kém một chút, không khéo còn chưa luyện được Huyết Ảnh Đại Pháp đã tự nổ tung.
May mà thực lực của Sở Hưu bày ngay đó, đối với hắn bước này chỉ hơi khó giải quyết mà thôi, không đến mức quá khó khăn. Cho nên Sở Hưu cũng thuận lợi luyện hóa tất cả những giọt máu kia.
Khi luyện hóa xong chỗ máu đó, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang giọt máu của Độc Cô Duy Ngã.
Lúc này Lục Giang Hà đột nhiên mở miệng nói: “Này, tiểu tử, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút. Đây là một giọt máu tươi của giáo chủ, khác với mấy thứ kia nhiều lắm.
Nếu ngươi muốn cưỡng ép luyện hóa, bản tôn sợ có lẽ sẽ có chuyện bất ngờ gì. Có thể nói cho dù bản tôn trong thời kỳ toàn thịnh cũng không dám tùy tiện luyện hóa một giọt máu tươi của giáo chủ.”
Sở Hưu ồ lên một tiếng nói: “Ồ, ngươi còn quan tâm tới a à? Vạn nhất ta xảy ra chuyện chẳng phải người vui vẻ nhất là ngươi ư?”
Lục Giang Hà bĩu môi: “Tiểu tử, ngươi chẳng biết điều tí nào cả, bản tôn đang có hảo tâm nhắc nhở ngươi đấy.
Hợp tác với tiểu tử ngươi ít ra bản tôn còn được lợi đôi chút.
Nhưng nếu tiểu tử ngươi chết rồi, Huyết Hồn Châu bị mấy tên ngu ngốc dốt nát bên ngoài đoạt mất, không khéo bản tôn sẽ như lúc trong tay đám tạp chủng Địa Ma Đường kia, ngủ suốt ngày suốt đêm.”
Trước đó đúng là Lục Giang Hà có phần kháng cự đối với Sở Hưu, có điều sau đó hắn lại phát hiện tiểu tử Sở Hưu này cũng khá hợp tính mình.
Quan trọng nhất là đi cùng Sở Hưu hắn cũng thấy được lợi ích.
Vận may của kẻ này đúng là chẳng ra sao, luôn gặp phải đủ loại phiền toái.
Nhưng phiền toái tóm lại vẫn có ít lợi ích.
Ví dụ như tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồn lần trước, giọt máu tươi của cung chủ Thất Tuyệt Cung, đây đều là đồ tốt.
Nếu có thêm lợi lộc, có lẽ không bao lâu nữa không cần Sở Hưu thả hắn đi, tự hắn có thể phá vỡ Huyết Hồn Châu này.
Sở Hưu chăm chú quan sát giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, lạnh nhạt nói: “Độc Cô Duy Ngã thì đã sao? Đặt đó không dùng, chẳng lẽ còn định cầm về thờ à? Côn Luân Ma Giáo đã tiêu vong từ lâu rồi>“
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp vươn tay về phía giọt máu kia.
Chuyện này không phải Sở Hưu không biết điều mà y rất muốn biết khi mình luyện hóa giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã này rốt cuộc sẽ có biến hóa gì.
Dù sao sau những chuyện vừa xảy ra, Sở Hưu cũng biết mình có liên hệ rất sâu với Độc Cô Duy Ngã.
Lục Giang Hà thấy cảnh này không khỏi lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là khó giữ bình tĩnh, quá nóng nảy.
Có điều lúc này Lục Giang Hà lại đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy giọt máu của Độc Cô Duy Ngã không ngờ lại trực tiếp dung nhập vào cơ thể Sở Hưu, không chút ngăn cản. Chỉ trong giây lát tinh thần lực của Lục Giang Hà đã bị đá khỏi người Sở Hưu, không cách nào liên hệ với y.
Hơn nữa trên người Sở Hưu không ngờ lại tỏa ra một luồng ma khí cực kỳ tinh khiết. Đó là một loại ma khí tinh khiết nhất, không mang bất cứ lực lượng tạp chất nào.
Thiên địa có thanh sẽ có trọc, có âm sẽ có dương, có chính đương nhiên cũng có ma.
Luồng ma khí này dung hợp lực lượng mặt trái của thế giới này thành một thể, bản thân đã là một phần của trời đất này, là ma trời sinh, là Thiên Ma!
“Bất Diệt Thiên Ma Điển!”
Ánh mắt Lục Giang Hà lộ vẻ thất thố, không dám tin nổi.
Lực lượng trên người Sở Hưu vốn là lực lượng chỉ thuộc về Độc Cô Duy Ngã năm xưa. Trên giang hồ chỉ mình Độc Cô Duy Ngã tu luyện môn ma công cường đại tới mức kinh thế hãi tục này.
Ma trời sinh, trường tồn cùng thời gian.
Thế nhân đều hô hào trừ ma vệ đạo, nhưng lại không biết nếu không có ma, sự tồn tại của Chính đạo còn nghĩa lý gì?
Cho nên ma này vốn là lực lượng ắt sẽ tồn tại, trường tồn cùng thời gian, bất tử bất diệt.
Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra Bất Diệt Thiên Ma Điển chính là căn cứ theo chân lý võ đạo cường đại tới kinh thế hãi tục này. Khi đại thành có thể nói là thật sự bất tử bất diệt, cùng tồn tại với thế giới này. Chỉ cần thế giới này còn, ma còn, thân thể hắn sẽ là bất tử.
Chỉ có điều thứ này quá mức kinh khủng, ngay cả Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra cũng không tu luyện tới đỉnh phong cực hạn.
Nhưng Lục Giang Hà cực kỳ quen thuộc đối với lực lượng này, đây tuyệt đối là lực lượng thuộc về Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa còn không phải do giọt máu tươi mang tới. Trong giọt máu đó chỉ lưu giữ chân lý võ đạo chứ không phải lực lượng đơn thuần, nhưng sao nó lại xuất hiện trên người Sở Hưu.
Nhìn Sở Hưu được ma khí tinh khiết bao phủ, Lục Giang Hà trầm tư một hồi, nhưng có nghĩ thế nào cũng không rõ.
Hắn chợt phát hiện có vẻ mình chưa từng hiểu rõ tiểu tử này.
Trước đó Lục Giang Hà còn tưởng Sở Hưu là một đệ tử Ma đạo nhận được một phần truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, dù sao y cũng là người trong nhánh Ẩn Ma.
Nhưng bộ công pháp Bất Diệt Thiên Ma Điển kia Độc Cô Duy Ngã trước nay chưa từng truyền ra bên ngoài, hơn nữa hắn cũng chưa từng thu nhận đệ tử.
Trên người tên Sở Hưu này có quá nhiều bí mật, ngay cả hắn cũng không nhìn thấu được.
Chương 1020 Ngươi là ta, ta là ngươi 1
U ám, đỏ tươi, yên tĩnh, trầm luân.
Xung quanh Sở Hưu là hoàn cảnh như vậy, u ám khiến người ta thấy áp lực, đỏ tươi khiến người ta thấy dữ tợn, yên tĩnh khiến người ta thấy quỷ dị, cuối cùng khiến người ta trầm luân.
Đúng lúc này mọi thứ xung quanh chợt sáng bừng lên.
Chỉ có điều sau khi sáng lên, Sở Hưu lại hít một hơi lạnh thật sâu.
Không phải Sở Hưu ngạc nhiên mà là thế giới này quả thật quá kinh khủng, khiến cảm nhận của Sở Hưu thay đổi hoàn toàn.
Lúc này y như đứng trên mặt biển vô biên vô tận, nhưng dưới chân lại là một làn nước vàng vẩn đục tỏa ra mùi hôi thối gay mũi.
Giữa không trung là ba vầng trăng tròn, mặc dù có ba mặt trăng nhưng ánh sáng lại cực kỳ mỏng manh. Quỷ dị nhất là ba mặt trăng này đều có màu đỏ tươi.
Đương nhiên điểm quỷ dị hơn nữa là lúc này Sở Hưu đang đứng trên một bộ xương khổng lồ.
Bộ xương đó có hình người, cao hơn mười trượng, đã chỉ còn xương khô.
Nhưng đây rốt cuộc là thứ gì? Người khổng lồ hay ma thần thời thượng cổ?
Nhưng đúng lúc này mặt nước màu vàng đục bắt đầu sôi trào, vô số hung linh ác quỷ dữ tợn ẩn mình dưới mặt nước không ngừng gào thét.
Màu đỏ tươi từ từ dâng lên từ mặt nước vàng đục bên dưới, vương tọa bằn xương trắng lấp loáng ánh sáng quỷ dị được biển máu nâng lên. Trên vương tọa bằng xương trắng kia là một bóng người, rõ ràng thân mặc áo đen nhưng trên người lại tỏa ra màu đỏ máu vừa dữ tợn vừa chói mắt.
Ngay khi thấy người này, Sở Hưu lập tức biến sắc.
Độc Cô Duy Ngã!
Tướng mạo người này giống hệt Độc Cô Duy Ngã mà Sở Hưu thấy trong ảo cảnh.
Sở Hưu muốn ghi lại dung mạo hắn để lúc ra hỏi thẳm Lục Giang Hà, nhưng không biết vì sao rõ ràng người này đang đứng trước mặt y nhưng Sở Hưu lại không cách nào miêu tả lại dung mạo hắn, thậm chí không thể nhớ được vào trong lòng.
“Ngươi đang kháng cự.”
Độc Cô Duy Ngã ngồi trên vương tọa bằng xương trắng đột nhiên mở miệng, dưới mặt nước vàng đục vô số oán linh đột nhiên im bặt, như rất e ngại người này.
Sắc mặt Sở Hưu lại biến đổi.
Mặc dù đây đã không phải lần đầu tiên y chứng kiến Độc Cô Duy Ngã, có điều lần trước chỉ là hình chiếu mà Độc Cô Duy Ngã, còn lần này đối phương
có vẻ có suy nghĩ thật sự.
“Khi ngươi biết sự tồn tại của mình là một bí ẩn, chẳng lẽ ngươi không kháng cự ư? Ta chỉ muốn hỏi một câu. Ta, rốt cuộc là ai?”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Độc Cô Duy Ngã, hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng mình ra.
Người hỏi câu ‘ta là ai’ hoặc là kẻ điên, hoặc là đồ ngốc.
Sở Hưu không điên cũng chẳng ngốc, y chỉ là người trong bàn cờ, không thấy được làn sương mù trước mắt.
“Ngươi là ta, ta là ngươi. Ta, là chúng ta.”
Sở Hưu cau mày nói: “Nghĩa là sao? Ta rốt cuộc là thân thể chuyển thế của ngươi hay là thân thể đoạt xá của ngươi?”
Gương mặt Độc Cô Duy Ngã lộ ra một nụ cười: “Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử. Ngươi không chết, ta sẽ bất bại.
Nếu không chết lấy đâu ra chuyển thế? Lại càng không đoạt xá chính mình.
Không cần kháng cự, chờ tới lúc ngươi đi lên tới đỉnh phong ngươi sẽ thấy ta. Ta ở đây chờ ngươi.”
Lời nói của Độc Cô Duy Ngã khiến Sở Hưu nhướn mày, không phải chuyển thế cũng chẳng phải đoạt xá, vậy rốt cuộc mình là cái gì?
Sở Hưu chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta không chết ngươi sẽ bất bại, nếu giờ ta chết thì sao?”
Độc Cô Duy Ngã chợt cười to: “Chết? Ngươi không nỡ chết. Ta đã nói rồi mà, ngươi chính là ta. Dùng tính mạng của mình để uy hiếp chính mình, chuyện ngu ngốc này ta sẽ không làm, ngươi cũng sẽ không làm.”
Sau khi cười xong, Độc Cô Duy Ngã thu lại nụ cười nói: “Thời gian không còn nhiều, ta chỉ lưu lại được chừng đó trong giọt máu này thôi, đây là một hạt giống, một hạt giống để lại cho ngươi.”
Sắc mặt Sở Hưu hơi đổi: “Ngươi đoán được năm trăm năm sau Lục Giang Hà sẽ tới tay ta? Ngươi biết được chuyện năm trăm năm sau?”
Độc Cô Duy Ngã thản nhiên đáp: “Thiên tử vọng khí, đàm tiếu giết người.
Ngươi chỉ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn người, nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật chân chính lại nhìn cả thiên địa này!
Thiên địa còn nhìn được, ta chỉ dùng nó nhìn một mình Lục Giang Hà mà thôi chẳng lẽ còn không nhìn thấu được sao?
Nếu không ngươi nghĩ vì sao năm trăm năm trước Lục Giang Hà lại lấy được một giọt máu tươi của ta?”
Ngay khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức hiểu ra rất nhiều thứ.
Những thứ mình nhớ được sau khi chuyển sinh có thật là tương lai?
Dựa vào ‘tiên đoán’ của mình, Sở Hưu nhận được rất nhiều thứ, được Lưu Ly Kim Ti Cổ, được Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Nhưng càng về sau ký ức của mình đối với tương lai càng mơ hồ.
Giờ có vẻ Sở Hưu đã hiểu, cái gọi là tương lai không nhất định là thật, cũng chưa chắc đã xảy ra.
Tương lai mà mình thấy chỉ là kết quả mà người khác tính ra, khiến hắn cho rằng đó là ‘tương lai!”
Sở Hưu còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Độc Cô Duy Ngã lại nói: “Đến giờ rồi, ta, ở đây đợi ngươi.”
Dứt lời ba vầng trăng máu trên bầu trời rơi xuống, mặt biển màu vàng đục dấy lên sóng dữ ngập trời, xé tan vô số ác linh quỷ vật, toàn bộ không gian chớp mắt đã sụp đổ!
Khi tinh thần Sở Hưu trở lại cung điện ngầm, Lục Giang Hà nấp trong Huyết Hồn Châu cảnh giác nhìn Sở Hưu: “Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ngươi là Độc Cô giáo chủ chuyển thế?”
Lực lượng vừa bộc phát ra chắc chắn là của Bất Diệt Thiên Ma Điển, là lực lượng chỉ thuộc về Độc Cô giáo chủ.
Lại liên tưởng tới tướng mạo tiểu tử này không ngờ lại giống hệt hóa thân địa hồn của Độc Cô giáo chủ, Lục Giang Hà cũng phải nghi ngờ thân phận Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu cũng đang nhìn Lục Giang Hà, nói thật y cũng thấy tên này đáng thương.
Hắn bị nhốt năm trăm năm có thể từ đầu đã do Độc Cô Duy Ngã cố ý.
Giá trị tồn tại của hắn chính là tự cho rằng mình thông minh nhận được một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, sau đó làm một chuyện ngu ngốc bị nhốt năm trăm năm, tới tận lúc này đưa lại cho Sở Hưu một giọt máu tươi, hay theo lời Độc Cô Duy Ngã là một hạt giống.
Lúc trước Sở Hưu còn nghi hoặc, tính khí Độc Cô Duy Ngã có vẻ hẹp hòi, nhưng giờ xem ra tất cả đều là một cái bẫy.
Nhớ lại ngày trước tiên tổ Âm Sơn Phái của Ngũ Ương đạo nhân từng là một thành viên của Côn Luân Ma Giáo, sau khi bọn họ phản bội Côn Luân Ma Giáo cũng không bị Độc Cô Duy Ngã trảm thảo trừ căn.
Mặc dù Lục Giang Hà có phần ngu ngốc nói những lời không nên nói, nhưng hình phạt bị hủy diệt cơ thể nhốt vào Huyết Hồn Châu cũng quá hà khắc. Hóa ra tất cả đều đã được tính toán từ trước.
Nhìn Lục Giang Hà, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được, ta thừa nhận. Ta chính là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, thấy bản giáo chủ sao còn không quỳ lạy, nói hết những bí mật của ngươi ra cho ta?”
Lục Giang Hà lập tức nghẹn lời, sắc mặt như muốn nói tin ngươi mới là lạ.
Nếu Sở Hưu còn tiếp tục che che giấu giấu không khéo hắn còn nghi ngờ, nhưng giờ Sở Hưu ngang nhiên nói vậy, hắn lại không tin.
Đương nhiên vẫn còn nghi hoặc, có điều Sở Hưu không nói, hắn cũng chẳng có cách nào.