Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841 Huynh đệ 2

Tâm ma của đối phương vốn đã rất nặng, đúng như Sở Hưu đã nói, đối mặt với tình huống như vậy, Thẩm Phi Ưng không thể cự tuyệt, cũng không có lý do gì cự tuyệt.

Lúc này trên đầu Thẩm Phi Ưng đã đầy mồ hôi, giọng nói khàn khàn: “Làm sao ngươi biết những chuyện này?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.

Thẩm bang chủ, hành động của ngươi tuy khó mà nhận ra nhưng chẳng qua do không ai tra xét, cũng không ai nghĩ tới điểm này mà thôi.

Nhưng thật trùng hợp, tính cách ta luôn thích nghĩ về người khác theo hướng âm u.

Ngươi nên thấy may vì Phương Đại Thông thật ra không phải kẻ đa nghi, cũng không phải người kỹ tính. Nếu không những hành động nhỏ kia của ngươi trong mắt Phương Đại Thông sẽ là phạm vào đại kỵ!”

Thẩm Phi Ưng chán nản ngồi xuống, mấy năm nay vốn hắn cho rằng mình đã làm rất kín kẽ, không ngờ trong mắt kẻ hữu tâm lại là sơ hở trăm ngàn chỗ.

“Ngươi định làm gì ta?” Thẩm Phi Ưng trực tiếp hỏi.

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi đứng về phía ta là được. Tất cả những lời phản đối trong Cự Linh Bang ta đều có thể giải quyết giúp ngươi. Đương nhiên, ngươi không thể phản bội.

Chờ đi, bắt đầu từ mai, Thẩm bang chủ ngươi sẽ thật sự trở thành Thẩm bang chủ, không còn chữ phó ở đằng trước nữa.”

Nói xong, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất, thậm chí Thẩm Phi Ưng thất hồn lạc phách cũng không phát giác Sở Hưu đi khỏi ra sao.

Ngắm nhìn bên ngoài, Thẩm Phi Ưng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, gương mặt lộ biểu cảm dữ tợn, khác hẳn vẻ ôn hòa lúc thường trong Cự Linh Bang.

Hắn lựa chọn như vậy không sai!

Mấy năm gần đây rốt cuộc mình đã làm bao việc cho Cự Linh Bang? Còn nhiều hơn những việc Phương Đại Thông đã làm!

Ngoại trừ thực lực, Phương Đại Thông có tư cách gì mà làm bang chủ? Hơn nữa thực lực của hắn còn là nhờ tài nguyên của toàn bộ Cự Linh Bang cung ứng nuôi dưỡng. Hiện giờ đã tới phiên mình!

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phi Ưng rửa mặt xong trực tiếp đi ra ngoài, tới tổng đường Cự Linh Bang.

Có điều ngay khi thấy Thẩm Phi Ưng, các bang chúng đều lấy làm lạ.

Trước đó Thẩm phó bang chủ vẫn luôn hiền hòa, cho dù gặp những bang chúng phổ thông như bọn họ cũng chào hỏi, sao hôm nay thần sắc hắn lại u ám như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Sau khi tới phòng nghị sự, Phương Đại Thông cùng trưởng lão Phùng Thiên

Dực đều có mặt, thấy Thẩm Phi Ưng tới, Phương Đại Thông vội vàng chào hỏi hắn một câu, cười ha hả nói: “Hiền đệ tới rồi à, mau mau ngồi xuống, có tin tốt đưa tới.”

Thẩm Phi Ưng ngồi xuống, mặt không biểu cảm nói: “Ồ, tin gì vậy?”

Phương Đại Thông đắc ý nói: “Trước đó chúng ta còn đắn đo có nên tới tham gia lễ khai phủ của Trấn Võ Đường không, giờ thì hay rồi, không cần phải lo nghĩ gì nữa. Cái gọi là Trấn Võ Đường của tên Sở Hưu kia chẳng qua là bài trí mà thôi.

Toàn bộ võ lâm Bắc Yên, bang phái lớn nhỏ gì không ai tới dự, thậm chí nghe nói ngay đại tổng quản cùng thống lĩnh Trấn Võ Đường cùng Sở Hưu cũng không tới.

Loạn trong giặc ngoài, ta thấy Trấn Võ Đường của hắn cũng chẳng tồn tại được bao lâu đâu.”

Phùng Thiên Dực cau mày nói: “Cho dù như vậy chúng ta vẫn nên cẩn thận mới đúng. Cự Linh Bang chúng ta không có thực lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không chịu nổi sóng to gió lớn.”

Phương Đại Thông cau mày, đang định nói gì đó, lại thấy Thẩm Phi Ưng đứng lên mở miệng, gương mặt hắn lập tức nở một nụ cười.

Thẩm Phi Ưng là tâm phúc của hắn, là huynh đệ kết nghĩa của hắn. Phần lớn thời điểm khi bang chủ hắn không tiện trực tiếp mở miệng tranh luận luôn do Thẩm Phi Ưng lên tiếng thay.

Phương Đại Thông hết sức quen thuộc với cảnh tượng trước mắt, trước đó khi trong bang có chuyện gì cần tranh luận luôn do hắn mở miệng trước, sau đó Thẩm Phi Ưng sẽ đứng về phía hắn, thay hắn xông pha chiến đấu.

Đám người Phùng Thiên Dực dẫu sao cũng là trưởng lão Cự Linh Bang, hắn thân là bang chủ nếu cứ khắc khẩu với bọn họ thì mất mặt quá, cho nên bình thường chuyện này luôn do Thẩm Phi Ưng làm thay.

Cho nên giờ thấy Thẩm Phi Ưng đứng ra Phương Đại Thông rất yên tâm về hắn.

Vị huynh đệ kết nghĩa này của mình trước nay chưa từng khiến mình thất vọng, hắn có thể ngồi vững trên chức bang chủ này có công lao rất lớn là nhờ Thẩm Phi Ưng.

Có điều khi Thẩm Phi Ưng đứng dậy, hắn lại đưa mắt nhìn sang Phương Đại Thông nói: “Bang chủ cho rằng đây là chuyện tốt ư?”

Phương Đại Thông còn không kịp phản ứng, hắn ngẩn người nói: “Không phải chuyện tốt thì là gì?”

Thẩm Phi Ưng mặt không biểu cảm nói: “Trấn Võ Đường là thứ trưng bày nhưng Sở Hưu lại không phải chỉ để trưng! Ngày trước khi liên minh trừ ma bị tiêu diệt, chẳng lẽ bang chủ không thấy uy thế của tên Sở Hưu kia à?

Ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng chết dưới tay hắn, sao ngươi lại nghĩ Sở Hưu chỉ là để trưng bày?

Triều đình Bắc Yên đã muốn động thủ với võ lâm Bắc Yên từ lâu rồi, giờ triều đình bỏ bao công sức mới kéo được Sở Hưu tới thành lập Trấn Võ Đường, sao bang chủ lại cho rằng Trấn Võ Đường là vật trưng bày được?

Cự Linh Bang ta không có căn cơ thực lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một bước sai là từng bước sai. Mấy vạn người của Cự Linh Bang ta đều nằm trong tay bang chủ ngươi, một câu của ngươi có thể ảnh hưởng tới an nguy tồn vong của Cự Linh Bang ta.

Lúc trước bang chủ lựa chọn gia nhập liên minh trừ ma, kết quả liên minh trừ ma thất bại, Cự Linh Bang ta vô duyên vô cớ đắc tội với một đại địch là Sở Hưu.

Giờ Sở Hưu thành lập Trấn Võ Đường, nếu Cự Linh Bang chủ động tới nhận tội chịu đòn khi khai phủ, làm dịu thù hận có lẽ còn đường sống, còn giải quyết được.

Thế nhưng giờ tất cả đều đã qua, bang chủ vẫn nói đây là chuyện tốt. Chuyện này thật sự tốt ư?”

Thẩm Phi Ưng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn.

Trong quá khứ khi các trưởng lão Cự Linh Bang không hợp với Phương Đại Thông thường là vì một số chuyện nhỏ, tỷ như hiện tại, Phùng Thiên Dực chỉ không ưa nhìn bộ dáng lười biếng của Phương Đại Thông mà thôi.

Thế nhưng lần này Thẩm Phi Ưng lại rất nặng lời, như vậy khác nào chỉ trích Phương Đại Thông làm việc hồ đồ không chịu suy nghĩ, đẩy Cự Linh Bang vào nguy hiểm.

Phải biết Phương Đại Thông dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, là bang chủ Cự Linh Bang.

Những trưởng lão ỷ vào bối phận cao như Phùng Thiên Dực còn không dám nói vậy với Phương Đại Thông, Thẩm Phi Ưng điên rồi hay sao?

Hơn nữa toàn bộ Cự Linh Bang ai ai cũng biết Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, thậm chí nói một lời không dễ nghe, hắn là chó săn của Phương Đại Thông, là kẻ phụ họa. Thế nhưng hôm nay hắn lại dám nói vậy với Phương Đại Thông, chẳng phải điên rồi thì là gì?

Phương Đại Thông ngạc nhiên xong cũng nổi giận bừng bừng, đột nhiên đứng bật dậy phẫn nộ quát lớn: “Thẩm Phi Ưng! Ngươi điên rồi à? Có gan lặp nói lại lần nữa không?”

Có thế nào hắn cũng không ngờ Thẩm Phi Ưng trước nay luôn khúm núm với mình, nói gì nghe nấy, không ngờ lại làm vậy.

Thẩm Phi Ưng sắc mặt lạnh lùng nói: “Nói thì nói, Phương Đại Thông, ngươi không xứng làm bang chủ!

Lão bang chủ truyền chức cho ngươi đã nhiều năm như vậy, thực lực Cự Linh Bang có tăng cường chút nào không?

Ngược lại được ngươi dẫn dắt, Cự Linh Bang không ngừng gặp nguy cơ, ngươi có mặt mũi đâu đối mặt với lão bang chủ?”
Chương 842 Thức thời

Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, lúc này bọn họ đã có thể khẳng định Thẩm Phi Ưng điên thật rồi!

Phương Đại Thông hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Người đâu, dìu phó bang chủ xuống cho ta. Thân thể hắn khó chịu, tạm thời không thể nhúng tay vào sự vụ trong bang.”

Quay người lại nhìn Thẩm Phi Ưng, Phương Đại Thông lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi ta là huynh đệ, ta không giết ngươi, ngươi về tự xét lại mình đi!”

Gương mặt Thẩm Phi Ưng lộ ra một nụ cười quái dị: “Nể tình huynh đệ không giết ta? Phương Đại Thông, mấy năm nay ngươi có từng thật tâm coi ta là huynh đệ?

Nực cười! Ta cần quái gì ngươi tha cho! Hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu. Ngươi tưởng ngươi còn làm bang chủ được nữa hay sao?”

Gương mặt Thẩm Phi Ưng không chút sợ hãi, Phương Đại Thông cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên bên ngoài đường khẩu: “Ý hắn là người chết không thể làm bang chủ được.

Phương Đại Thông, lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không quý trọng.

Để ngươi sống lâu như vậy rồi, ngươi nên thấy may mắn mới đúng. Giờ cũng đến lúc ta thu nợ rồi.”

Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên dẫn theo mười võ giả đi vào trong đại sảnh, những võ giả ven đường định xông tới đều bị Mai Khinh Liên tùy ý nhìn một cái, tinh thần lực cường đại trực tiếp xuyên vào trong đấy, khiến họ ngây ra tại chỗ.

“Sở Hưu!”

Phương Đại Thông biến sắc.

Hắn thật sự không ngờ người đầu tiên Sở Hưu tới tìm lại là mình.

Ban đầu trong đại hội liên minh trừ ma, những người đã ra tay có kẻ thực lực mạnh hơn hắn, cũng có người thực lực yếu hơn hắn, lại có càng nhiều tên ra tay hung ác hơn hắn.

Thế nhưng Sở Hưu không tới tìm những người này mà tìm hắn đầu tiên, chuyện này Phương Đại Thông thật sự bất ngờ.

Thật ra muốn trách cũng chỉ trách bản thân Phương Đại Thông xui xẻo.

Vốn dĩ Sở Hưu định ray tay từ thấp đến cao, ai ngờ Cự Linh Bang giàu tới chảy mỡ, bị Hạng Võ nhắm tới.

Đã nhận lời nhờ vả của người ta đương nhiên phải làm hết sức. Sở Hưu đã nhận giỏ chuối của Hạng Võ nên cũng phải xếp Cự Linh Bang thành mục tiêu đầu bảng.

Phương Đại Thông hung hăng nhìn Thẩm Phi Ưng đứng tới bên người Sở Hưu, giận dữ hét: “Thẩm Phi Ưng! Ngươi lại dám phản bội ta, phản bội Cự Linh Bang?”

Thẩm Phi Ưng hừ lạnh nói: “Ta không phản bội ngươi, đã bao năm như vậy rồi ta không nợ ngươi cái gì, đều là ngươi nợ ta!

Hơn nữa ta cũng không định phản bội Cự Linh Bang, mấy năm nay tâm huyết ta dồn vào Cự Linh Bang còn nhiều hơn cả ngươi!

Sở đại nhân hợp tác với triều đình Bắc Yên thành lập Trấn Võ Đường, toàn bộ võ lâm Bắc Yên chắc chắn sẽ chìm trong giông bão.

Với thực lực Cự Linh Bang chúng ta nhất định phải chọn phe cho đúng mới có thể bảo toàn được trong cơn giông cơn bão này.

Phương Đại Thông, lần nước ngươi đã chọn sai phe. Cùng một sai lầm đó, ta sẽ không tái phạm!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thẩm bang chủ rất thức thời, còn Phương Đại Thông ngươi ư. Được rồi, không cần nói, một người chết thì cần gì thức thời.”

Thấy Sở Hưu đi về phía mình, Phương Đại Thông vội vàng lớn tiếng: “Sở Hưu! Ngươi giết ta như vậy chẳng lẽ không để ý tới phản ứng của võ lâm Chính đạo Bắc Yên hay sao? Trấn Võ Đường ngươi muốn trấn áp võ lâm Bắc Yên, thế nhưng vừa ra tay đã đối đầu với Cự Linh Bang một trong Nhân Hòa Lục Bang. Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Sở Hưu cười nhạo nói: “Làm người phải tự biết lấy mình, võ lâm Chính đạo, ngươi cũng xứng gọi là Chính đạo chắc? Huống hồ ta đâu có động thủ với Cự Linh Bang của ngươi, ta chỉ giết có mình ngươi mà thôi!”

Sở Hưu còn chưa dứt lời, Phương Đại Thông đã quay người chạy trốn.

Hắn đã nghe ra sát ý trong giọng nói của Sở Hưu, lúc này không chạy ngay đi còn đợi lúc nào?

Thấy hành động này của Phương Đại Thông, Sở Hưu không đuổi theo.

Y chỉ thở dài một hơi, tay như kéo cung, lấy nguyên thần làm cung, tinh thần lực làm tên, Diệt Hồn Tiễn bắn ra. Tinh thần lực hư vô như ngưng tụ thành thực chất, phát ra một tiếng ngâm phá tan không khí, chấn động tới mức đầu óc mọi người đau nhức.

Mặc dù Diệt Hồn Tiễn do tinh thần lực ngưng tụ thành, nhưng khi mũi tên bắt ra lại dẫn phát thiên địa nguyên khí xung quanh, tạo thành một luồng khí xoáy, khiến mọi người thấy được đường bay của mũi tên kia.

Điểm kỳ dị này là mũi tên kia lệch đi, với thực lực của Sở Hưu chẳng lẽ mũi tên này lại bắn trệch chay sao?

Càng kỳ lạ hơn nữa là sau khi Sở Hưu bắn tên, Phương Đại Thông kinh hãi vô thức né tránh, lại vừa vặn né vào đường bắn lệch đi của Diệt Hồn Tiễn, cứ như hắn chủ động đâm vào Diệt Hồn Tiễn kia.

Một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ trong chớp mắt nguyên thần Phương Đại Thông đã trọng thương, thất khiếu chảy máu, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Hắn cố nhịn cơn đau kịch liệt do trọng thương nguyên thần, định bỏ trốn, nhưng Sở Hưu lại nhẹ nhàng chỉ tay một cái về phía hắn.

Phương Đại Thông nổi giận gầm lên một tiếng, ngưng tụ tất cả lực lượng thân thể đánh ra một quyền. Dưới một chỉ của Sở Hưu, tử khi lan tràn, vạn vật tàn lụi, tất cả đều bị tử khí đen nhánh che phủ.

Một tiếng ‘phốc’ nhỏ vang lên, trên trán Phương Đại Thông xuất hiện một lỗ máu, nhưng điểm quỷ dị là không có chút chất lỏng nào chảy ra, thậm chí thi thể Phương Đại Thông cũng biến thành màu xám trắng như cương thi, ầm ầm ngã xuống mặt đất.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo chút kinh hãi.

Phương Đại Thông mặc dù không có tên trên Phong Vân Bảng nhưng dẫu sao cũng là võ giả nổi danh trên giang hồ, còn là bang chủ Cự Linh Bang. Hắn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đã hơn mười năm, tích lũy căn cơ vô cùng thâm hậu.

Thế nhưng dưới tay Sở Hưu, Phương Đại Thông nhanh chóng bị hai chiêu giết chết, yếu ớt như đứa trẻ.

Không riêng gì người bên Cự Linh Bang kinh hãi, kể cả Mai Khinh Liên cũng vậy.

Nàng biết thực lực Sở Hưu, mặc dù nàng cũng biết khi ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Sở Hưu đã rất mạnh, hôm nay Sở Hưu đã trở thành tông sư võ đạo, còn ngưng tụ ra Bất Diệt Ma Đan, thực lực chắc chắn sẽ mạnh hơn. Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ Sở Hưu lại mạnh tới mức này, giết tông sư võ đạo như giết gà.

Thậm chí nếu giờ bảo Mai Khinh Liên giao thủ với Sở Hưu, Mai Khinh Liên cũng không dám chắc. Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan tới việc Xá Nữ Đại Pháp không am hiểu chém giết chính diện.

Có vài người không thể dùng cảnh giới để suy xét được, võ giả bình thường sau khi bước vào tông sư võ đạo chỉ nghĩ làm sao bảo tồn thực lực của mình. Với bọn họ đây đã là đỉnh cao.

Còn đối với người như Sở Hưu, đỉnh cao của những người này chỉ là khởi điểm của y mà thôi.

Thẩm Phi Ưng ở một bên ánh mắt lộ vẻ mờ mịt, Phương Đại Thông chết rồi ư?

Mặc dù cảnh tượng này đã không ít lần diễn ra trong giấc mơ của hắn, nhưng hôm nay mộng biến thành thật, Thẩm Phi Ưng lại không kịp phản ứng lại, tâm trạng cũng mang chút phức tạp.

Dù sao hắn cùng Phương Đại Thông xưng huynh gọi đệ đã bao năm, con cháu hai bên thậm chí đã nhận đối phương làm nghĩa phụ. Thế nhưng hôm nay, Phương Đại Thông chết ở đây, mặc dù không phải do hắn giết, nhưng lại liên quan rất lớn tới hắn.

Đúng lúc này Sở Hưu đi tới, vỗ vỗ lên vai Thẩm Phi Ưng, dùng giọng trầm trầm nói: “Có một số việc đã làm là chẳng thể quay đầu nữa. Thẩm bang chủ, tới lượt ngươi kế vị.”
Chương 843 Khống chế Cự Linh Bang 1

Ngồi lên vị trí từng của Phương Đại Thông, tới giờ Thẩm Phi Ưng còn cảm thấy mê man.

Mình thành bang chủ Cự Linh Bang rồi à?

Lúc này Phùng Thiên Dực đại trưởng lão Cự Linh Bang vốn đang kinh hãi lại đứng bật dậy phẫn nộ quát lớn: “Tên phản đồ chân ngoài dài hơn chân trong như ngươi có tư cách gì lên làm bang chủ Cự Linh Bang? Thẩm Phi Ưng, ngươi cấu kết với địch ngoài sát hại bang chủ, có mặt mũi đâu đi gặp các đời sư tổ của Cự Linh Bang ta?”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Phùng Thiên Dực, hắn có thể nhìn ra Phùng Thiên Dực đang rất sợ hãi.

Cánh tay hắn chỉ vào Thẩm Phi Ưng đang run rẩy, một nửa là tức giận, nửa khác chính là sợ.

Phương Đại Thông còn chết trên tay Sở Hưu nhanh như vậy, hôm nay hắn đứng ra phản đối Thẩm Phi Ưng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng cho dù biết như vậy, Phùng Thiên Dực vẫn đứng dậy.

Có lẽ vì ân tình bồi dưỡng của bang chủ đời trước khiến hắn không cách nào ngồi yên nhìn Cự Linh Bang rơi vào tay kẻ gian. Có lẽ vì hắn không cam lòng cúi đầu xưng thần dưới uy hiếp của đám người Sở Hưu.

Thẩm Phi Ưng còn chưa nói gì, Sở Hưu đã nhìn Phùng Thiên Dực thản nhiên nói: “Phùng trưởng lão, ta cho ngươi thêm một cơ hội nghĩ lại câu từ, thu hồi lời ngươi vừa nói đi.

Phương Đại Thông đã chết nhưng Cự Linh Bang vẫn còn. Trước ngươi không hợp với Phương Đại Thông, giờ cần gì tìm đường chết vì hắn?”

Phùng Thiên Dực lạnh lùng nói: “Ngươi có bảo ta nói lại một trăm lần ta vẫn nói vậy!

Tên Phương Đại Thông làm bang chủ có thất bại hơn nữa thì hắn cũng là người thừa kế do bang chủ đời trước tự mình lựa chọn.

Còn Thẩm Phi Ưng hắn đoạt vị bất chính, muốn ta thừa nhận hắn là bang chủ? Nằm mơ đi!”

Nói thật, thái độ của Phùng Thiên Dực lúc này khiến Sở Hưu hết sức kinh ngạc.

Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, thế nhưng hắn lại thầm hận không thể khiến Phương Đại Thông mau mau chết đi.

Còn đại trưởng lão Phùng Thiên Dực trước nay luôn làm trái ý Phùng Thiên Dực, nhưng sau khi Phương Đại Thông chết hắn vẫn quật cười không chịu thừa nhận địa vị của Thẩm Phi Ưng.

Nếu Phương Đại Thông chứng kiến cảnh này, không biết hắn sẽ nghĩ sao.

Người như Phùng Thiên Dực, khi gặp uy hiếp sinh tử vẫn giữa được nguyên tắc của bản thân, quả thật không nhiều. Sở Hưu rất tán thưởng hắn.

Cho nên y thản nhiên đáp: “Nếu đã vậy, ta tiễn ngươi đi gặp Phương Đại Thông là được, tin rằng Phương Đại Thông sẽ rất vui khi thấy trong Cự Linh Bang vẫn có người đồng ý đi theo hắn.”

Dứt lời, hai mắt Sở Hưu đột nhiên toát ra một luồng sáng u tối, năng lực của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã dùng tinh thần lực xâm lấn cơ thể Phùng Thiên Dực, phá tan nguyên thần của hắn.

Phùng Thiên Dực lập tức chảy máu ở cả thất khiếu, thân hình ngã xuống đất không ngừng co quắp, cuối cùng hoàn toàn không còn sinh cơ.

Tán thưởng thì tán thưởng, giờ Cự Linh Bang không cần người cứng rắn như Phùng Thiên Dực. Thứ Sở Hưu cần chỉ là chó biết nghe lời mà thôi.

Những trưởng lão khác trong phòng thấy vậy tâm thần chấn động, vội vàng khom người nói: “Thuộc hạ tham kiến Sở đại nhân, tham kiến bang chủ!”

Người ương ngạnh như vậy luôn luôn là số ít, dưới uy hiếp của sinh tử, có làm chó cũng là một lựa chọn rất tốt.

Sở Hưu vỗ vỗ lên vai Thẩm Phi Ưng nói: “Ta tin ngươi sẽ xử lý tốt những chuyện tiếp theo. Ngươi hiểu rõ Cự Linh Bang đâu kém gì Phương Đại Thông.”

Nói xong Sở Hưu ném cho Thẩm Phi Ưng một cuộn giấy: “Đại diện cho Cự Linh Bang, ký cái này đi.”

Thẩm Phi Ưng hiếu kỳ nhận lấy vật này, lật lên xem cẩn thận, nhưng càng đọc sắc mặt hắn càng khó coi.

Mai Khinh Liên cũng hiếu kỳ liếc sang nói: “Đây là cái gì?”

Sở Hưu nói: “Điều khoản hiệp nghị của Trấn Võ Đường. Ký cái này xong tương đương với đồng ý nhận quản thúc của Trấn Võ Đường, mọi việc đều phải làm theo quy củ của Trấn Võ Đường, nhưng tương tự Trấn Võ Đường cũng sẽ giang tay che chở.”

Nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Thẩm Phi Ưng, Mai Khinh Liên có thể khẳng định nội dung trên đó chắc chắn không đơn giản như lời Sở Hưu nói.

Mà thực tế cũng thật sự là vậy, những điều khoản trên tờ giấy của Sở Hưu không chỉ hà khắc, phải nói là quá đáng.

Thật ra tất cả những điều khoản này có thể tóm tắt thành hai chữ, đó là nghe lời. Nghe theo Trấn Võ Đường, nghe lời Sở Hưu!

Ký điều khoản này xong, tất cả sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ của Cự Linh Bang đều phải báo cáo cho Trấn Võ Đường rồi mới được động thủ, không thể như trước kia, muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết.

Nhưng tương tự, Trấn Võ Đường cũng sẽ che chở cho các thế lực ký nghiệp nghị này, bảo đảm an toàn cho bọn hắn.

Tạm thời không biết hứa hẹn ấy sau này là thật hay giả, nhưng một khi ký

xong, Cự Linh Bang chẳng khác nào thành con rối của Trấn Võ Đường, là một con chó săn dưới trướng bọn họ.

Có điều cuối cùng Thẩm Phi Ưng vẫn đặt bút ký.

Bởi vì không ký, hắn cũng chỉ là một con rối của Sở Hưu mà thôi. Đúng như Sở Hưu đã nói, từ khi hắn ngồi lên chức vị bang chủ này, đã không còn đường quay về nữa.

Sở Hưu vỗ vỗ lên vai Thẩm Phi Ưng, hài lòng gật đầu: “Không sai, ta thích người thức thời.

Thời gian này ta sẽ ở lại trấn thủ Cự Linh Bang giúp ngươi, Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh sẽ đi theo bên cạnh ngươi, giúp ngươi thanh trừ một số kẻ không nghe lời.

Đúng rồi, còn đường buôn bán của Cự Linh Bang, phân tám thành cho Hạng Võ đại tướng quân Tây Lăng Quân, hắn sẽ phái người tiếp quản.

Đừng cảm thấy ấm ức, Cự Linh Bang các ngươi đâu thiếu gì vàng bạc đó. Giao con đường buôn bán cho Hạng Võ, hắn tùy ý lấy chút tài nguyên tu luyện ra cũng đủ cho ngươi sử dụng rồi.”

Thẩm Phi Ưng gật đầu bất đắc dĩ, giờ hắn chỉ có thể làm theo lời Sở Hưu.

Có điều khi thật sự quản lý Cự Linh Bang, bất mãn của Thẩm Phi Ưng với Sở Hưu dần dần biến mất, chuyển thành hưng phấn. Hưng phấn vì thật sự trở thành bang chủ một bang!

Quá trình tiếp quản Cự Linh Bang của Thẩm Phi Ưng thật ra rất thuận lợi.

Trước đó mặc dù Phương Đại Thông là bang chủ nhưng thực tế Phương Đại Thông lại lười quản lý những chuyện nhỏ nhặt đó, toàn bộ mọi việc trong Cự Linh Bang đều do Thẩm Phi Ưng quản lý.

Cho nên hắn còn quen thuộc với Cự Linh Bang còn hơn cả Phương Đại Thông.

Hơn nữa Phương Đại Thông thân là bang chủ, hắn cần ấn tượng uy nghiêm mạnh mẽ, còn Thẩm Phi Ưng lại cần lung lạc lòng người, cho nên ấn tượng hắn tạo cho phần lớn mọi người lại là hết sức hiền lành, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.

Mặc dù vẫn có người âm thầm mắng chửi Thẩm Phi Ưng cấu kết người ngoài đoạt chức bang chủ, nhưng đa số mọi người lại không kháng cự.

Huống chi có kháng cự cũng vô dụng.

Những tâm phúc dưới tay Thẩm Phi Ưng thực lực không ra sao, cho nên Sở Hưu mới phái Triệu Thừa Binh cùng Đường Nha tới giúp hắn.

Triệu Thừa Binh làm việc trầm ổn, Đường Nha là kẻ nhạy bén. Có hai người bọn họ đủ giúp Thẩm Phi Ưng ổn định thế cục trong thời gian ngắn.

Mấy ngày sau chuyện trong Cự Linh Bang mới truyền ra ngoài.
Chương 844 Khống chế Cự Linh Bang 2

Mặc dù Cự Linh Bang thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, nhưng thực tế ngoại trừ nhiều người ra, có vẻ Cự Linh Bang không có ưu thế gì lớn, danh tiếng cũng ít.

Hơn nữa lần này Sở Hưu không hủy diệt Cự Linh Bang, y chỉ giết một mình Phương Đại Thông mà thôi. Cự Linh Bang vẫn nằm trong tay Thẩm Phi Ưng, mặc dù trên thực tế Cự Linh Bang đã trở thành chó săn dưới trướng Sở Hưu.

Chuyện này vừa lan truyền lập tức khiến toàn bộ giang hồ Bắc Yên thần hồn nát thần tính. Cuối cùng Sở Hưu cũng xuất thủ rồi!

Chỉ có điều đối với chuyện này, võ lâm Chính đạo Bắc Yên cũng đắn đo không ngừng.

Sở Hưu không gióng trống khua chiêng công phá Cự Linh Bang, chuyện này tính kỹ ra là tranh đấu trong nội bộ Cự Linh Bang. Cho dù bọn họ muốn nhúng tay cũng không có lý do.

Đương nhiên lý do quan trọng nhất là hiện tại võ lâm Bắc Yên không tìm được ai làm thủ lĩnh, Sở Hưu lại chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của bọn họ. Bọn họ không muốn vì chuyện này mà gióng trống khua chiêng tổ chức liên minh trừ ma lần nữa, đối phó với Sở Hưu.

Đương nhiên với tình huống hiện tại của võ lâm Bắc Yên, bọn họ cũng chẳng thể tạo thành liên minh quá lớn. Ngay cả Đại Quang Minh Tự cũng không đặt ánh mắt tại võ lâm Bắc Yên.

Không thể không nói, Dạ Thiều Nam quả thật đã giúp Sở Hưu, hay nói đúng hơn là giúp nhánh Ẩn Ma, chia sẻ bớt khá nhiều sự chú ý cùng áp lực

Đối với tông môn như Đại Quang Minh Tự, Bái Nguyệt Giáo cùng Dạ Thiều Nam mới là đại địch. Sở Hưu hiện tịa ư, cùng lắm là mối họa nhỏ.

Mặc dù trong mắt một số người có tri thức, tiềm lực tương lai Sở Hưu không thể ước lượng, cứ bỏ mặc y lớn lối như thế chắc chắn nhánh Ẩn Ma trong tương lai sẽ phát triển thành đại địch của Chính đạo. Nhưng người như vậy vẫn luôn là số ít, toàn bộ võ lâm Chính đạo vẫn đặt ánh mắt về phía Bái Nguyệt Giáo.

Tuy nhiên, mặc dù nói vậy vẫn có không ít tông môn thế gia sau khi biến chuyện Cự Linh Bang đều vô cùng cảnh giác, thăm dò cẩn thận đám tâm phúc, thậm chí huynh đệ bên cạnh mình.

Dù sao không ai muốn bị đâm hai đao ngay trong thời khắc mấu chốt.

Trong tổng đường Cự Linh Bang, Sở Hưu đang nhàn nhã tra xét động tĩnh gần đây trên giang hồ.

Không ngoài dự liệu của y, đại đa số tông môn Bắc Yên đều không đứng ra quản chuyện Cự Linh Bang.

Các nhà tự quét tuyết trước cửa, ngay cả Đại Quang Minh Tự vốn thích xen vào việc của người khác nhất cũng không ra mặt, các thế lực khác cũng lười

xuất thủ.

Đúng lúc này, Thẩm Phi Ưng cùng Triệu Thừa Binh và Đường Nha gõ cửa tiến vào, gương mặt Thẩm Phi Ưng còn mang theo chút sợ hãi.

Thấy vẻ mặt đó của hắn, Sở Hưu cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Phi Ưng vẻ mặt hối hận nói: “Đại nhân, con trai độc nhất của Phương Đại Thông được một trưởng lão của Cự Linh Bang dẫn đi, thuộc hạ chủ quan không tra xét, không kịp ngăn cản.”

Sở Hưu đưa mắt dò hỏi sang phía Triệu Thừa Binh cùng Đường Nha. Đường Nha nhún vai nói: “Chuyện này không thể trách Thẩm bang chủ, lão già kia diễn quá tốt, thậm chí ngay ta cũng bị lừa.

Lúc Thẩm bang chủ tiếp quản Cự Linh Bang, lão già kia là người đầu tiên đứng ra gia nhập dưới trướng, bộ dáng nịnh bợ đó ngay ta cũng ngứa mắt.

Thẩm bang chủ định lục soát nhà Phương Đại Thông, hắn cũng là người đầu tiên đứng ra, chủ động xin đi, bộ dáng như có thù đoạt vợ với Phương Đại Thông.

Thế nhưng ai mà ngờ tên kia lại lừa tất cả mọi người, trực tiếp ôm theo tài sản tích lũy của Phương Đại Thông, cùng con trai độc nhất của hắn bỏ trốn. Đến lúc chúng ta nghi ngờ sao chưa thấy hắn về đã là mấy canh giờ sau, chắc tên kia đã sớm chạy khỏi Tề Thủy Quận.”

Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: “Chuyện này là sơ sót của chúng ta, xin đại nhân hạ lệnh toàn lực truy bắt hai kẻ này, tránh cho những tông môn khác đoạt được bọn họ, mượn cớ xen vào.”

Đối mặt với chuyện con trai Phương Đại Thông bỏ trốn, biểu hiện của Thẩm Phi Ưng rất hốt hoảng, Đường Nha lại chẳng quan tâm, chỉ có Triệu Thừa Binh tương đối coi trọng chuyện này.

Hắn xuất thân nhánh Ẩn Ma chính thống, làm việc tương đối nghiêm ngặt trầm ổn.

Con trai Phương Đại Thông chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, thực lực cũng không mạnh mẽ gì, trốn thì tốn thôi. Vấn đề là thân phận của hắn rất mẫn cảm.

Trước mắt không có ai trong giang hồ Bắc Yên nhúng tay vào chuyện Cự Linh Bang, có điều vạn nhất con trai duy nhất của Phương Đại Thông rơi vào tay một số kẻ có ý đồ khác, khó tránh khỏi bọn chúng sẽ lợi dụng chuyện này bố trí âm mưu gì.

Sở Hưu chỉ tùy ý gật nhẹ đầu, nói thật, y chẳng để chuyện một tên tiểu tốt chạy mất ở trong lòng.

Nhổ cỏ tận gốc cũng phải xem thực lực đối phương, con trai độc nhất của Phương Đại Thông không có tiếng tăm gì trên giang hồ, chỉ là hạng vô danh mà thôi, giết với không giết thật ra chẳng khác biệt gì.

Lúc trước Sở Hưu hạ thủ giết Thẩm Bạch là vì Thẩm Bạch có thực lực, có thiên phú, có vận may. Một khi cho hắn thời gian, sau này sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho bọn họ.

Còn con trai duy nhất của Phương Đại Thông ư, nói một lời hơi cuồng vọng, cho dù Sở Hưu có cho hắn thời gian, hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn mình, ngay cơ hội làm châu chấu đá xe cũng chẳng có.

Ngay lúc Sở Hưu tùy ý phất tay, để bọn họ tự giải quyết, y lại đột nhiên nghĩ tới một điểm, hỏi: “Nhân duyên của Phương Đại Thông tại Bắc Yên ra sao?”

Thẩm Phi Ưng chần chừ một chút rồi nói: “Quan hệ của hắn cũng khá, Phương Đại Thông biết thực lực mình không tốt nhưng vẫn muốn phát triển Cự Linh Bang, cho nên hắn vận dụng tiền tài của Cự Linh Bang kết giao với các thế lực võ lâm tại Bắc Yên, có điều không có ai thật sự là đại phái đứng đầu.

Dù sao đại đa số những đại phái đỉnh phong đều chướng mắt với các thế lực võ lâm xuất thân dân dã như Cự Linh Bang ta, hơn nữa bọn họ cũng không quan tâm tới khoản tiền tài đó. Cho nên những thế lực giao hảo cùng Phương Đại Thông đại đa số đều là nhị lưu hay tam lưu, thực lực không bằng Cự Linh Bang ta.”

Hai mắt Sở Hưu bừng sáng: “Như vậy vừa hay, có thể đuổi bắt con trai độc nhất của Phương Đại Thông, nhưng phải nhớ đừng ép hắn vào chỗ chết.”

Thẩm Phi Ưng cùng Triệu Thừa Binh còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Nha đột nhiên hỏi: “Đại nhân định dẫn rắn rời hang à?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh nói: “Cũng gần thế. Giờ chúng ta đang đại diện cho triều đình, như vậy phải làm việc theo quy củ của triều đình, chí ít muốn xuất thủ cũng phải có lý do, không phải sao?

Bất cứ thế lực nào thu nhận con trai duy nhất của Phương Đại Thông, vậy tức là không để Trấn Võ Đường chúng ta vào mắt, là khiêu khích uy nghiêm của Trấn Võ Đường chúng ta. Chúng ta xuất thủ, có gì sai?”

Thẩm Phi Ưng nghe hai người nói vậy, trong lòng không khỏi dâng lên ý lạnh.

Đám người Sở Hưu hành xử quả thật độc ác âm hiểm, thế là gì đây? Chấp pháp theo kiểu câu cá?

Triệu Thừa Binh ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Vậy những thế lực không lựa chọn thu nhận Phương Đại Thông thì sao?”
Chương 845 Dẫn rắn rời hang

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đám người này lúc thường xung huynh gọi đệ với Phương Đại Thông, thế nhưng giờ Phương Đại Thông đã chết, con trai duy nhất của người ta tới cửa cầu xin, bọn họ lại coi như không thấy. Vậy đủ thấy đám người này là những kẻ tính cách lạnh lùng, ham sống sợ chết.

Đối phó với những kẻ như vậy càng đơn giản, trực tiếp đánh tới tận cửa. Thần phục hay chết, ta tin bọn họ sẽ có lựa chọn sáng suốt.”

Thẩm Phi Ưng ở bên cạnh lúc này đã không rét mà run, tới giờ hắn mới có cảm giác bảo hổ lột da.

Đám người Sở Hưu rõ ràng là một bầy sói ăn thịt không nhả xương, bất luận ngươi nghe theo hay không bọn họ đều há miệng nuốt sạch các ngươi!

Sở Hưu đưa mắt nhìn về phía ba người nói: “Thẩm bang chủ, chuyện này giao cho ngươi làm chủ, dù sao người dưới trướng chúng ta quá mạnh, nếu bọn họ xuất thủ khéo không có chuyện gì cho các ngươi làm.

Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh, hai người các ngươi đi theo phía sau, không phải lúc nào cũng cần ra tay, nên thả lỏng thì thả lòng, nên gấp gáp thì gấp gáp. Cụ thể ra sao các ngươi tự tính.”

“Tuân lệnh!”

Trên con đường nhỏ biên giới Tề Thủy Quận, một ông lão cường tráng mặt mũi dữ tợn, tướng mạo hung ác đang dẫn theo một người trẻ tuổi mới khoảng hai mươi, mau chóng bỏ chạy.

Ông lão này chính là Trần Hổ, trưởng lão Cự Linh Bang đã lừa Thẩm Phi Ưng. Người trẻ tuổi kia chính là Phương Vân, con trai duy nhất của Phương Đại Thông.

Thực lực Phương Vân không mạnh, hai mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có thể coi là bình thường.

Có điều do phụ thân hắn là Phương Đại Thông, hơn nữa Phương Đại Thông chỉ có một đứa con trai là hắn, cực kỳ yêu chiều, cho nên không ép hắn tập võ quá nhiều, cũng không để Phương Vân tham gia sự vụ trong Cự Linh Bang. Cho nên Phương Vân chưa từng thấy chuyện hiểm ác trên giang hồ, còn khá ngây thơ.

Sau khi biết tin cái chết của phụ thân, Phương Vân nổi điên chỉ muốn tới tìm Sở Hưu báo thù, đồng thời hắn cũng không dám tin huynh đệ của phụ thân mình, nghĩa phụ của mình, người luôn chiều chuộng hắn từ nhỏ đến lớn lại là phản đồ, là kẻ cấu kết với người ngoài hại chết phụ thân hắn!

Nhưng sự thật bày ngay trước mắt, ngay khi Phương Đại Thông vừa chết, phủ đệ của hắn đã bị Thẩm Phi Ưng phái người phong tỏa, cho dù Phương Vân muốn tự tìm đường chết lao tới báo thù cũng không ra được.

Đến khi Trần Hổ dẫn người tới khám nhà, Phương Vân thậm chí đã định liều mạng, thậm chí còn trực tiếp mở miệng chửi mắng Trần Hổ, mắng chửi cực kỳ khó nghe.

Phương Vân biết Trần Hổ, dẫu sao Trần Hổ cũng là một trong số ít các trưởng lão lâu đời trong Cự Linh Bang, địa vị không kém Phùng Thiên Dực bao nhiêu.

Chính người này trước kia luôn đứng về phía Phùng Thiên Dực đối nghịch với phụ thân mình. Lúc thường khi Phương Đại Thông về đến nhà không ít lần chửi mắng đám trưởng lão này, Trần Hổ là một trong những người thường xuyên xuất hiện trong miệng hắn.

Cho nên Phương Vân cũng vô thức cho rằng Trần Hổ định muốn cơ hội này báo thù, không ngờ Trần Hổ lại bộc lộ tấm lòng, lừa tất cả mọi người, dẫn hắn bỏ trốn.

Dọc con đường này màn trời chiếu đất, Trần Hổ đều tận lực chăm sóc cho hắn, còn liều mạng ngăn cản truy binh. Dáng vẻ hung ác của ông lão trong mắt Phương Vân cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Sau khi rời khỏi phạm vi Tề Thủy Quận, Trần Hổ rốt cuộc thở dài một hơi.

Hắn là người có thâm niên trong Cự Linh Bang, cũng biết căn cơ thực lực Cự Linh Bang rốt cuộc ra sao.

Những tông môn như Yến Đông Tụ Nghĩa Trang, Yến Nam Thần Vũ Môn đều có địa bàn rất lớn. Còn phạm vi ảnh hưởng của Cự Linh Bang cùng lắm là trong Tề Thủy Quận mà thôi, rời khỏi Tề Thủy Quận bọn họ cũng có thể thả lỏng.

Phương Vân lúc này không nhịn được hỏi Trần Hổ: “Trần trưởng lão, lúc trước ngươi và phụ thân ta không hợp, sao giờ ngươi lại chấp nhận nguy hiểm lớn đến vậy để cứu ta?”

Dọc con đường này, Trần Hổ luôn mang theo Phương Vân nôn nóng bỏ trốn giữ mạng, hai bên rất ít khi nói chuyện. Giờ có thể thả lỏng, Phương Vân không kịp chờ nữa vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Trần Hổ thở dài một cái nói: “Thiếu bang chủ, ta biết chắc chắn ngày trước không ít lần bang chủ nói xấu mấy lão già chúng ta. Nhưng lời thật thì khó nghe, chúng ta sống trong Cự Linh Bang cả nửa đời, chẳng lẽ muốn Cự Linh Bang xuống dốc hay sao? Chúng ta đều muốn Cự Linh Bang phát triển tốt hơn.

Mâu thuẫn giữa ta và bang chủ chẳng qua là ý tưởng đôi bên không hợp, cho nên thường xuyên khắc khẩu. Thật ra ta cũng muốn bang chủ gây dựng Cự Linh Bang càng thêm cường thịnh.

Thế nhưng bang chủ bị tên phản đồ Thẩm Phi Ưng móc nối với hung đồ Ma đạo Sở Hưu giết hại, chiếm cứ Cự Linh Bang. Làm sao ta có thể ngồi yên không để ý đến được chứ? Cho dù ta chịu nhẫn nhịn sống tạm bợ, một ngày nào đó xuống dưới kia, ta cũng có lỗi với ơn tri ngộ của lão bang chủ!

Lão Phùng tính cách quá mức ngoan cố, dám cứng rắn với Sở Hưu ngay trước mặt mọi người, cuối cùng bị Sở Hưu giết chết.

Ta chỉ có thể tạm thời ngụy trang, như vậy mới cứu được thiếu bang chủ.”

Phương Vân hai mắt đỏ bừng gật nhẹ đầu, trước đó đúng là hắn hiểu lầm Trần Hổ.

Khi Trần Hổ vừa dẫn người tới lục soát, hắn thật sự cho rằng Trần Hổ mang người tới giết hắn.

“Vậy Trần trưởng lão, chúng ta nên làm sao đây?” Phương Vân hơi bối rối.

Lúc trước được Phương Đại Thông bảo vệ, hắn chưa từng tiếp xúc với những chuyện hiểm ác trên giang hồ, căn bản không biết nên làm sao để ứng phó với tình huống hiện tại.

Trần Hổ trầm giọng nói: “Đừng nôn nóng, Thẩm Phi Ưng đoạt vị bất chính, trong Cự Linh Bang cũng có không ít người không phục.”

Phương Vân vẻ mặt như đưa đám nói: “Nhưng sau lưng Thẩm Phi Ưng là Sở Hưu! Tên Sở Hưu kia còn dùng sức mình mình đối kháng với cả liên minh Chính đạo hai bên Đông Tề và Bắc Yên!”

Trần Hổ lạnh lùng nói: “Sở Hưu thì đã sao? Cho dù hắn có chỗ dựa là nhánh Ẩn Ma, cho dù hôm nay hắn cấu kết với triều đình Bắc Yên làm việc xấu, nhưng bọn chúng đâu thể đổi trắng thay đen trước cả thiên hạ này?

Lúc trước bang chủ còn một số mối quan hệ trong giang hồ, chúng ta tới nhờ bọn họ trợ giúp. Tốt hơn là dùng quan hệ của bọn họ liên hệ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay Hoàng Phủ thị, tốt nhất là Đại Quang Minh Tự, để mấy đại tông môn này phái cao thủ cường giả đứng ra nói chuyện giúp Cự Linh Bang chúng ta, chắc chắn sẽ đoạt lại Cự Linh Bang ta từ tay tên Sở Hưu kia!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Trần Hổ, ngươi mơ mộng xa quá rồi đấy, tưởng ra khỏi Tề Thủy Quận thì an toàn sao? Nực cười!”

Hơn mười võ giả đi ra từ hai bên con đường nhỏ, trực tiếp vây hai người vào trong.

Dẫn đầu là một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khóe để hai nhúm ria mép. Hắn không phải trưởng lão Cự Linh Bang mà là một vị đà chủ, sau khi Thẩm Phi Ưng khống chế Cự Linh Bang, hắn là người đầu tiên thần phục.

Trần Hổ phẫn nộ quát: “Chu Thiên Nhất! Chức đà chủ của ngươi là do bang chủ đích thân đề bạt, thế mà giờ ngươi lại lựa chọn thần phục kẻ gian, thậm chí không buông tha cho hậu nhân của bang chủ. Ngươi có xứng với ơn đề bạt bồi dưỡng của bang chủ không?”

Chu Thiên Nhất hừ lạnh một tiếng nói: “Chim khôn biết chọn cây mà đậu. Lúc Phương Đại Thông làm bang chủ, Cự Linh Bang ta có phát triển gì? Giờ Thẩm bang chủ kế vị lại có Sở Hưu đại nhân cùng Trấn Võ Đường giúp đỡ, thời cơ cất cánh bay lên bầu trời của Cự Linh Bang ta đang ngay trước mắt!

Các ngươi không biết thời biết thế thì thôi, lại còn âm thầm giở trò cản trở, đúng là đáng giận!

Cùng tiến lên, đừng để tên Phương Vân trốn thoát!”

Dứt lời đám người Chu Thiên Nhất đồng loại xông tới, bọn họ không hề nương tay.

Sở Hưu bảo đám người này diễn trò, có điều có diễn cũng không thể giả quá được, cho nên đám người tầng chót Cự Linh Bang không biết chân tướng, thật sự định hạ thủ giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK