Mạc Dã Tử kiểm tra vết nứt của Thiên Ma Vũ một hồi, hít một hơi lạnh.
“Chậc chậc, cường đột thanh Thiên Ma Vũ này của ngươi đã sánh được với thần binh, thậm chí còn mạnh hơn phần lớn thần binh. Đã mạnh thế rồi còn bị người ta dùng tay không đánh nứt, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần quả thật kinh khủng.”
Kiểm tra cẩn thận một hồi, Mạc Dã Tử vuốt râu nói: “Ngươi là hảo hữu cùng Phi Hồng, Thiên Ma Vũ này của ngươi cũng xuất phát từ tay ta, tiền bạc gì thì không cần nhắc tới.
Có điều muốn sửa lại thanh đao này đúng là hơi khó.
Một điểm khó là vật liệu.
Vật liệu bình thường không cần ngươi lấy ra, Kính Hồ Sơn Trang ta cần gì cũng có.
Nhưng chủ thể Thiên Ma Vũ này của ngươi là từ Thiên Ma Lệnh của Côn Luân Ma Giáo, dùng vật liệu gì kém hơn chế tác lại e rằng sẽ ảnh hưởng tới uy lực của Thiên Ma Vũ.
Hai là chắc ngươi cũng phát hiện, thực lực của ngươi cũng coi như cao thủ trong giới tông sư võ đạo. Về mặt binh khí, Thiên Ma Vũ đã hơi kém, nhất định phải đổi thành một thanh thần binh mới có thể phát huy hết thực lực của ngươi được.”
Sở Hưu cau mày nói: “Nhưng muốn bồi dưỡng Thiên Ma Vũ thành thần binh cần thời gian quá lâu. Còn nếu đổi binh khí khác, chưa nói thần binh khó mà kiếm được, rất có thể sử dụng còn không thuận tay bằng Thiên Ma Vũ.”
Thiên Ma Vũ vốn có căn cơ của thần binh, có thể nói chỉ cần Sở Hưu bồi dưỡng tỷ mỉ, tương lai nó chắc chắn sẽ là thần binh.
Chỉ có điều vấn đề là tốc độ thăng cấp của Sở Hưu quá nhanh, còn bồi dưỡng thần binh lại phải tính theo đơn vị mười năm. Hắn muốn biến Thiên Ma Vũ thành thần binh chỉ trong mấy năm ngắn ngủi? Rõ ràng là không thể.
Mạc Dã Tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đủng rồi, ta nghe nói ngươi từng nhận được một tinh hồn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo trong bí cảnh Tiểu Phàm Thiên?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, mặc dù y chưa dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này mấy lần, có điều mỗi khi dùng đều có người phát hiện. Hơn nữa lúc trong Tiểu Phàm Thiên còn có không ít người chứng kiến hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.
“Ta có một cách có thể khiến Thiên Ma Vũ của ngươi nhanh chóng trở thành thần binh, đó là đem hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia biến thành khí linh, dung nhập vào Thiên Ma Vũ.
Khí linh không chỉ rèn đúc hay bồi dưỡng ra, cách dùng vật ngoài làm khí linh đã có từ thời thượng cổ. Có điều nó rất hiếm thấy, bởi vì thứ có thể làm khí linh rất ít.
Tinh hồn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này của ngươi vừa vặn phù hợp, cho nên phải xem ngươi có bỏ được không.”
Sở Hưu nghe vậy lập tức nói: “Đương nhiên bỏ được.”
Bản thân y cũng chẳng dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo mấy lần, vật ấy tuy uy lực không nhỏ nhưng cũng có vẻ gân gà, khi đối mặt với cường giả uy lực lại giảm sút đi nhiều.
Hơn nữa mỗi lần sử dụng nó còn cần Sở Hưu dùng tinh thần lực điều khiển, quá nhiều hạn chế. Có biến nó thành khí linh y cũng chẳng tiếc.
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, y lấy Hận Đao trong bảy thanh ma đao ra khỏi hộp báu không gian nói: “Mạc đại sư, dùng thanh đao này làm vật liệu dung nhập vào Thiên Ma Vũ có được không?”
Điểm cường đại của bảy thanh ma đao là ở đao ý có lực lượng dẫn phát thất tình lục dục.
Trong đó đao ý Hận Đao Sở Hưu đã hoàn toàn nắm giữ, không có Hận Đao y cũng có thể thi triển thế đao dẫn phát hận ý. Cho nên Hận Đao cũng không còn tác dụng gì nữa.
Mạc Thiên Lâm cầm Hận Đao lên, chi trong chớp mắt luồng hận ý ngập trời trên đó đã kích thích khiến toàn thân hắn lạnh buốt.
Nếu không phải bản thân hắn cũng có tu vi tông sư võ đạo, e rằng đã trực tiếp bị phản phệ.
Quan sát một hồi, Mạc Dã Tử tặc lưỡi thở dài: “Không tệ. Thanh đao này được chế tạo bằng phương pháp rèn đúc thời thượng cổ, đều là tài liệu tốt. Hận ý trong đó còn có thể dung hợp vào Thiên Ma Vũ của ngươi. Dùng nó làm vật liệu đã đủ rồi, thậm chí còn hơi xa xỉ.”
Mạc Dã Tử thoái ẩn đã nhiều năm, trong tình huống bình thường, hắn rất ít khi ra tay luyện khí cho người khác.
Có điều lần này Sở Hưu thật sự khiến hắn hứng thú.
Đã bao năm như vậy, có bảo binh được hắn chế tạo đã trở thành thần binh, cũng có thần binh hắn tự tay luyện chế, chỉ không có bảo binh sau khi được hắn truyền khí linh vào trở thành thần binh.
Không phải Mạc Dã Tử không biết làm mà là vật liệu làm khí linh quả thật quá hiếm thấy, hơn nữa hầu như không ai làm chuyện xa xỉ như vậy.
Đương nhiên Sở Hưu là trường hợp ngoại lệ, không nằm trong phạm vi thảo luận.
Sau khi gọi con rối người ra, Sở Hưu giao cả Hận Đao cùng con rối người cho Mạc Dã Tử.
“Đúng rồi Mạc đại sư, sửa chữa Thiên Ma Vũ cần thời gian bao lâu?”
Mạc Dã Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu là sửa chữa bình thường thì mấy ngày là được.
Nhưng giờ còn cần truyền hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vào trong đó khiến nó thăng cấp lên làm thần binh, như vậy cần thời gian tương đối dài.
Đây là lần đầu tiên ta thử cách này, cũng không nói chính xác được, có thể là một hai tháng nhưng cũng có thể là ba bốn tháng.
Yên tâm, sau khi hoàn thành ta sẽ phái người tới báo cho ngươi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy xin đa tạ đại sư.”
Sở Hưu có không ít võ công trên người, không có Thiên Ma Vũ mặc dù y không thể thi triển một số đao pháp nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới các võ công khác.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị cáo từ rời khỏi, một người lại đột nhiên tiến vào phòng.
Quy củ Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia cũng khá sâm nghiêm, tối thiểu đám con cháu của Mạc Dã Tử không ai dám xông vào khi Mạc Dã Tử đang tiếp khách.
Cho nên trong Kính Hồ Sơn Trang, người dám càn rỡ như vậy chỉ có mình Lạc Phi Hồng. Mạc Dã Tử coi nàng như con gái ruột, cực kỳ cưng chiều, chí ít cũng tốt hơn con trai ruột của hắn nhiều.
Lạc Phi Hồng mặc một bộ y phục võ sĩ bó sát người lộ ra từng đường cong uyển chuyển, gương mặt không chút son phấn, thậm chí trên đầu nàng còn đội mũ bạch ngọc, tóc buộc cao trên đầu. Cách ăn mặc này thật sự chẳng khác gì nam nhi, nếu không để ý tới vùng ngực cao ngất, nàng thật ra có thể tới đọ với Lã Phụng Tiên xem ai tuấn tú hơn.
Sở Hưu nhíu mày, một thời gian không gặp, thực lực Lạc Phi Hồng tiến bộ rất nhiều.
Nàng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa khí thế cũng không yếu, chỉ có cách ăn mặc càng lúc càng giống nam nhi, có lẽ sau khi thoát ly khỏi Lạc gia đã buông lỏng bản thân triệt để.
Vừa tiến vào phòng, Lạc Phi Hồng thấy Sở Hưu còn sửng sốt một hồi: “A, sao ngươi cũng ở đây? Nghe nói ngươi vừa làm thịt một cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần, đáng lẽ giờ đang nằm ì trong Trấn Võ Đường chứ?”
Sở Hưu sắc mặt hơi cau lại: “Thế nào là nằm ì? Là dưỡng thương mà thôi.”
Lạc Phi Hồng chẳng chút khách khí ngồi xuống cạnh Sở Hưu, lấy luôn chén trà của y trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Cũng thế thôi, để ý mất thứ lặt vặt làm gì.”
“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, sao ngươi lại tới đây?”
Lạc Phi Hồng nói: “Đương nhiên là tới nhờ nghĩa phụ hỗ trợ chế tạo một ít binh khí.”
Ban đầu khi ở Lạc gia, sau khi Mạc Dã Tử ra tay cứu giúp Lạc Phi Hồng, hắn cũng đã nhận Lạc Phi Hồng làm nghĩa nữ, Lạc Phi Hồng cũng không từ chối.
Đối với nàng mà nói, Mạc Dã Tử đại sư đương nhiên thân thiết hơn mấy tên gọi là phụ thân với lão tổ kia.
Chương 932 Phiền toái của Lạc Phi Hồng
Mạc Dã Tử gõ đầu nàng một cái nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thiếu binh khí gì thì trực tiếp vào kho binh khí mà lấy, ta với con việc gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?”
Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Không được, quan hệ là quan hệ, quy củ là quy củ. Kính Hồ Sơn Trang không phải là Kính Hồ Sơn Trang của mình nghĩa phụ.
Con đã mang vật liệu tới giao cho mấy vị huynh trưởng, chỉ cần ngài nói một lời là xong.”
Sở Hưu ở bên cạnh gật nhẹ đầu, đây cũng là một trong số ưu điểm của Lạc Phi Hồng, nàng nhìn nhận mọi chuyện rất rõ ràng.
Không quan tâm việc nhỏ sẽ không làm được việc lớn.
Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Con đúng là. Được rồi, để ta bảo chúng nó làm. Hai người các ngươi chắc lâu rồi không gặp, vừa hay ngồi đây ôn chuyện đi, để ta cho người chuẩn bị tiệc tối.”
Sau khi Mạc Dã Tử ra ngoài, Lã Phụng Tiên trực tiếp dựa người vào ghế vắt chéo chân, dùng tư thế cực kỳ không thục nữ lười biếng duỗi lưng nói: “Ta nói này Sở Hưu, ngươi thật quá đáng.”
Sở Hưu gãi mũi nói: “Ta làm sao?”
Đã lâu rồi y không gặp Lạc Phi Hồng, có vẻ cũng đâu có trêu chọc gì nàng?
“Cửu Phân Đường rõ ràng có phần của ngươi, thế mà bao lâu rồi ngươi cứ mặc kệ chả buồn hỏi, ném hết cho ta. Chính ngươi thì đem Quan Trung Hình Đường cùng Trấn Võ Đường dưới tay mình làm bao trò hay, đây rõ ràng là đối xử bất công giữa con đẻ với con nuôi.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Đúng là lúc trước ta đề nghị mở Cửu Phân Đường, có điều sau đó vẫn do ngươi xử lý mọi chuyện, có khác gì thế lực của ngươi đâu.
Có điều chuyện này đúng là sơ sót của ta, ngươi cầm lệnh bài này đi, nếu có gì nguy cấp có thể mượn lực lượng của Quan Trung Hình Đường cùng Trấn Võ Đường, thậm chí mượn lực lượng nhánh Ẩn Ma cũng được.
Đương nhiên ngươi muốn mượn lực lượng nhánh Ẩn Ma thì phải tìm đúng người, chỉ có người của nhánh của Tụ Nghĩa Trang tiền bối mới giúp ta, những người khác ta cũng không dám cam đoan.”
Nói xong, Sở Hưu ném cho Lạc Phi Hồng một lệnh bài mang dấu hiệu của mình.
Thật ra không phải y không quan tâm tới Lạc Phi Hồng mà là y tin vào năng lực của Lạc Phi Hồng.
Trong cốt truyện gốc, khởi điểm của Lạc Phi Hồng còn thấp hơn hiện tại nhiều, nhưng nàng cũng có thể phát triển Bất Nhị Cung vang danh giang hồ.
Còn giờ Lạc Phi Hồng quản lý Cửu Phân Đường, tin rằng nàng sẽ làm còn tốt hơn nữa, nếu Sở Hưu tùy tiện nhúng tay vào ngược lại càng dễ hỏng chuyện.
Lạc Phi Hồng không hề do dự nhận lấy, cũng chẳng hề khách khí.
Trong Cửu Phân Đường cũng có phần của Sở Hưu, việc gì nàng phải khách khí với Sở Hưu.
“Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết chuyện Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên ra sao không? Sao người bọn họ lại đi cùng nhau?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Trước đó Lạc Phi Hồng vẫn luôn ở Cửu Phân Đường giúp Lạc Phi Hồng xử lý một số hạng đầu trộm đuôi cướp, Sở Hưu đoán chắc Lạc Phi Hồng cũng biết chút chuyện.
Lạc Phi Hồng kinh ngạc nói: “Lần trước chẳng phải ngươi gặp Lã huynh rồi sao? Ngươi không hỏi à?”
“Lần trước có cả Nhan Phi Yên, không tiện.”
Lạc Phi Hồng gật nhẹ đầu, lấy một ít hoa quả lên vừa ăn vừa nói: “Thật ra cũng chẳng có gì. Ngươi cũng biết rồi đấy, Lạc Phi Hồng và Nhan Phi Yên quen biết từ lâu rồi.
A, đúng rồi, hình như các ngươi quen biết cùng lúc, kết quả Lã huynh ôm được mỹ nhân về, ngươi vẫn phòng không gối chiếc.”
Sở Hưu nhíu mày gõ gõ lên bàn nói: “Nói chuyện chính.”
Lạc Phi Hồng hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Có chuyện chính gì đâu, chỉ là đệ tử Việt Nữ Cung gặp chút phiền toái, Lã huynh tới anh hùng cứu mỹ nhân, lại giúp Nhan Phi Yên xử lý một số chuyện. Hai bên ở bên nhau một thời gian ngắn cuối cùng nảy sinh tình cảm, huynh huynh muội muội, rất tự nhiên mà thôi.
Hơn nữa đây là Nhan Phi Yên được mấy tên lắm chuyện tôn lên làm một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, Vân Kiếm Tiên Tử cơ mà. Đừng nói Lã huynh, nếu ta là nam thấy mỹ nhân như vậy ta cũng động tâm.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng ngươi không cảm thấy chuyện này có gì không đúng ư? Ngươi không hiểu rõ Nhan Phi Yên, trong lòng cô ta lợi ích tông môn cao hơn hết thảy. Ngày trước ngay cả Doanh Bạch Lộc si tình theo đuổi như vậy cô ta còn cự tuyệt, sao giờ lại đi cùng Lã huynh được?”
Lạc Phi Hồng đột nhiên chớp chớp hai hàng mi thanh, gương mặt lộ vẻ ranh mãnh nói: “Ta nói này, không phải ngươi ghen tị với Lã huynh đấy chứ? Lã huynh thì sao? Người ta kém gì Doanh Bạch Lộc nào, sao lại không thể ôm mỹ nhân về được?
Nghe nói bên cạnh ngươi còn một thánh nữ Ma giáo? Còn là phu nhân trước kia của Quan Tư Vũ. Chậc chậc, nữ nhân của lão đại mình, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi. Nếu ta là nam nhi chắc ta đã chẳng nhịn được đến giờ.”
Sở Hưu trừng mắt với nàng một hồi, cô nàng Lạc Phi Hồng này mà mà chơi trò không đứng đắn ngay cả nam nhi cũng chẳng đỡ nổi.
Đúng lúc này bên ngoài Kính Hồ Sơn Trang vang lên tiếng động huyên náo.
Nghe thấy giọng nói ai đó xen lẫn trong tiếng huyên náo này, sắc mặt Lạc Phi Hồng lại lập tức trầm xuống.
Sở Hưu đứng dậy nói: “Sao vậy? Người quen của ngươi à?”
“Mẹ nó chứ! Lại là con ruồi kia!”
Lạc Phi Hồng sắc mặt cau có, còn chửi tục một câu.
Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi gặp phiền toái à?”
Sắc mặt Lạc Phi Hồng càng khó coi gật đầu: “Một tên ghê tởm, cứ như con ruồi vo ve không ngừng. Lần này ta tới chỗ nghĩa phụ không chỉ muốn nhờ Cửu Phân Đường chế tạo binh khí, cũng là để trốn tránh hắn.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Thần sắc Lạc Phi Hồng cực kỳ khó coi thuật hết mọi chuyện lại cho Sở Hưu. Thật ra rất đơn giản, có người để ý tới cô nàng Lạc Phi Hồng này.
Người này là đệ tử của Giang Đông Tôn thị một trong Cửu Đại Thế Gia, Tôn Trường Minh, là tuấn kiệt trẻ tuổi vừa quật khởi gần đây, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi đã tiến lên hạng mười ba trên Long Hổ Bảng.
Võ giả thế hệ này như Sở Hưu đã lục đục thoát ly Long Hổ Bảng, chí ít năm vị đứng đầu Long Hổ Bảng lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, cho nên một số tân tú trên giang hồ cũng bắt đầu lên bảng. Tôn Trường Minh chính là người tương đối bắt mắt trong số đó.
Giang Đông Tôn thị xếp hạng trung bình khá trong Cửu Đại Thế Gia, mặc dù không sánh bằng Thương Thủy Doanh thị nhưng cũng khá hơn Thương Dương Mạc gia hay Cao Lăng Đổng gia nhiều, trong tộc còn có lão tổ Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ.
Chỉ có điều so với những thế gia khác, Giang Đông Tôn thị không mấy nổi tiếng, chỉ giữ vững một mẫu ba phần đất của mình, rất ít khi có tộc nhân ra ngoài xông xáo, trừ phi là đệ tử thật sự có thực lực trong gia tộc, tỷ như Tôn Trường Minh này.
Hành động này của Giang Đông Tôn thị bị người ta chế nhạo là chó giữ nhà, không thành nghiệp lớn. Thế nhưng lại không thể phủ nhận hành động bảo thủ đó của Giang Đông Tôn thị tuy có vẻ không có tiền đồ nhưng lại cực kỳ trầm ổn, thậm chí ổn định ngang với Thương Thủy Doanh thị.
Đã bao năm như vậy, Giang Đông Tôn thị chưa từng bị suy yếu quá nhiều, cho dù lúc yếu nhất không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhưng trong gia tộc vẫn có vài vị tông sư võ đạo.
Cho dù tộc nhân ra ngoài giang hồ xông xáo chém giết sẽ tiến bộ nhanh chóng, có thực lực mạnh mẽ. Thế nhưng tỷ lệ mất mạng của những đệ tử này không nhỏ hơn tỷ lệ thành tài của bọn họ.
Cho nên chuyện này không có đúng sai, chỉ là cách làm nào thích hợp hơn mà thôi.
Chương 933 Hồng nhan họa thủy 1
Bình tâm xét lại, thân phận của đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Giang Đông Tôn thị không thấp, thứ hạng mười ba trên Long Hổ Bảng cũng rất cao. Nhưng rất đáng tiếc, người hắn theo đuổi lại là Lạc Phi Hồng. Chuyện này hết sức bất đắc dĩ, bởi vì Lạc Phi Hồng căn bản không để ý tới bất cứ ai.
Hơn nữa sau khi Lạc Phi Hồng kể lại, Sở Hưu cũng hiểu vì sao Lạc Phi Hồng lại tức giận như vậy, thậm chí không nhịn nổi chửi bậy, bởi vì thủ đoạn của Tôn Trường Minh này thật quá bỉ ổi.
Cùng là theo đuổi nữ nhân, như Doanh Bạch Lộc có thể gọi là tình thánh, Tôn Trường Minh thì gọi là thằng ngốc.
Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên không có kết quả, bị cự tuyệt nhiều lần vẫn ôm mối tình si không đổi, nhưng lại không khiến người ta chán ghét.
Còn Tôn Trường Minh này sau khi bị Lạc Phi Hồng cự tuyệt lại hành xử hết sức quá đáng.
Hắn không chỉ dây dưa không thôi với Lạc Phi Hồng, còn lợi dụng lực lượng của thời Giang Đông Tôn thị chèn ép Cửu Phân Đường, bức bách Lạc Phi Hồng phải gả cho mình.
Hành động như vậy đã không thể dùng từ tiểu nhân để mô tả nữa, phải gọi là hạ lưu.
Lạc Phi Hồng nghiến răng nghiến lợi: “Dám chọc tới bà đây, bà cho một thương chết tươi!”
Đương nhiên câu này Lạc Phi Hồng cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Mặc dù Lạc Phi Hồng từng làm chuyện điên cuồng hơn nữa, nhưng nàng không như Sở Hưu điên lên là chẳng buồn để ý tới chuyện gì nữa.
Thực lực Giang Đông Tôn thị bày ngay đó, nếu nàng thật sự xuất thương đâm chết Tôn Trường Minh, vậy Cửu Phân Đường chắc chắn sẽ sụp đổ.
Sở Hưu nghe vậy lắc đầu nói: “Chậc chậc, đúng là hồng nhan họa thủy.”
Mặc dù dung mạo Lạc Phi Hồng cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn lại một vẻ xinh đẹp hào hùng, nhưng hành động ngày thường của cô nàng này lại chẳng giống đàn bà con gái.
Nhìn lại những mỹ nữ được giang hồ công nhận, như Nhan Phi Yên, lại như thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, số người ngưỡng mộ các nàng rất nhiều, số người thật sự theo đuổi cũng không ít, nhưng lại không có kẻ nào quấn quít dây dưa không ngừng.
Thế nhưng Lạc Phi Hồng lại gặp chuyện này hết lần này tới lần khác, trước có Hạ Hầu Vô Giang, sau có Tôn Trường Minh.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa là mị lực của nàng lớn hơn Nhan Phi Yên hay thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chẳng qua vì hai người đó không thể trêu chọc nổi mà thôi.
Nếu ai dám dây dưa không ngừng với Nhan Phi Yên hay thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, có lẽ kết cục sẽ hết sức thê thảm.
Lạc Phi Hồng trừng mắt với Sở Hưu một cái: “Ngươi đang nói ai đấy?”
Đối với những nữ nhân khác, hồng nhân họa thủy có lẽ còn là lời khen ngợi, nhưng Lạc Phi Hồng lại chẳng thấy hay ho gì.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Chẳng phải ngươi luôn kêu ta bỏ mặc Cửu Phân Đường của ngươi à? Vừa hay, để ta giải quyết phiền toái này cho.”
Lạc Phi Hồng lập tức nói: “Này, nghe ta bảo, đừng làm gì quá đáng. Ngươi có thể làm thịt tên Phương Kim Ngô bên Bắc Yên kia, nhưng Giang Đông Tôn thị không như Phương Kim Ngô đâu, ngươi đừng nóng vội.”
Lạc Phi Hồng hiểu rõ tính cách của Sở Hưu, tên này mà điên lên thì người thân gì cũng chẳng nhận, chuyện điên cuồng gì cũng làm ra được.
Bình thường tên Sở Hưu này có vẻ rất tình táo nhưng một khi hắn nổi điên lên lại cực kỳ đáng sợ.
“Yên tâm, ta tự biết mà. Ta có giống cái loại động một tí lại giết người để giải quyết mọi chuyện không?”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp bước ra ngoài, Lạc Phi Hồng sau lưng vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Lạc Phi Hồng, Sở Hưu đương nhiên không giống loại người này, rõ ràng y chính là loại người này!
...
Ngoài cửa chính Kính Hồ Sơn Trang, hai võ giả Mạc gia đang ngăn cản mấy người, không cho bọn họ tiến vào.
Đi trước là một người trẻ tuổi mặc cẩm bào hoa văn đám mây mới khoảng hơn hai mươi, tướng mạo anh tuấn, gương mặt luôn mang một nụ cười, dáng vẻ hiền lành sáng sủa; hoàn toàn không hợp với mô tả theo đuổi không thành quay sang thủ đoạn bỉ ổi mà Lạc Phi Hồng vừa kể.
Lúc này hai võ giả Kính Hồ Sơn Trang đều khổ sở khuyên nhủ: “Vị công tử này, hôm nay có khách quý tới cho nên lão tổ thật sự không thể gặp người khác.”
Tôn Trường Minh gương mặt vẫn mang nụ cười nói: “Ta không gặp lão tổ của các ngươi, ta chỉ muốn thấy Phi Hồng chút thôi, ta biết nàng đang ở đây.”
“Phi Hồng tiểu thư cũng không tiếp khách.”
Tôn Trường Minh cười cười nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, Kính Hồ Sơn Trang các ngươi cũng thật kiêu ngạo.
Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc các ngươi có biết ta là ai không?
Nghe lời đi, đừng để ta nổi cáu, nếu không cho dù ta làm thịt các ngươi ngay tại đây hậu quả cùng lắm là xin lỗi Mạc lão tiền bối một câu mà thôi. Các ngươi có tin không?”
Hai đệ tử Mạc gia kia nhìn Tôn Trường Minh vẫn đang mỉm cười, toàn thân lạnh toát.
Lúc này mặc dù hắn vẫn đang cười, nói như đang đùa nhưng bọn họ lại biết đối phương có thể làm như vậy thật!
Đúng lúc này, Mạc Dã Tử đi ra thản nhiên nói: “Tôn công tử, ngươi đường đường đệ tử Giang Đông Tôn thị lại chạy tới đây dọa dẫm hạ nhân giữ cửa của Kính Hồ Sơn Trang chúng ta, hay ho lắm à?”
Tôn Trường Minh cười tủm tỉm chắp tay nói: “Ra mắt Mạc lão tiền bối, ta chỉ đùa với bọn họ mà thôi, không có gì đâu.
Ta chỉ muốn thấy Phi Hồng chút thôi, mong Mạc lão tiền bối đừng ngăn cản.”
Mạc Dã Tử hừ lạnh nói: “Không phải ta ngăn cản mà là chuyện tình cảm nam nữ vốn phải do đôi bên tình nguyện mới được. Phi Hồng là con gái nuôi của ta, nó tự nhận không với được tới Giang Đông Tôn thị, cho nên mời Tôn công tử về đi.”
Tôn Trường Minh không quan tâm khoát tay áo nói: “Nàng không với cao thì ta cúi thấp, ta không để tâm.”
Thấy Mạc Dã Tử còn định nói gì đó, Tôn Trường Minh mỉm cười lạnh lùng: “Mạc lão tiền bối, làm người là phải nói đạo lý. Lạc Phi Hồng chỉ là con gái nuôi của ngươi chứ không phải con gái ruột của ngươi. Ngươi quản nhiều vậy không thấy nhiều chuyện quá à?
Cho dù Lạc Phi Hồng có trốn tới Kính Hồ Sơn Trang cũng vô dụng, ta không cưỡng ép xông vào là nể mặt Phi Hồng, nể mặt Mạc lão tiền bối ngươi mà thôi.
Mạc lão tiền bối, ngươi đừng quên một việc, nơi này là Kính Hồ Sơn Trang chứ không phải Thần Binh Các!”
Nghe xong câu này Mạc Dã Tử đã tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, Tôn Trường Minh này dám uy hiếp hắn ngay trước nhà hắn!
Ý của Tôn Trường Minh rất rõ, Thần Binh Các của Đông Tề đứng trong Thất Tông Bát Phái, hơn nữa họ chế tạo binh khí cho phần lớn thế lực trên giang hồ, giao tiếp rộng rãi, Giang Đông Tôn thị cũng chẳng chọc nổi. Hay nên nói Giang Đông Tôn thị chọc nổi nhưng đại tộc này sẽ không vì một đệ tử tiểu bối như Tôn Trường Minh mà trêu chọc tới Thần Binh Các.
Nhưng giờ Mạc Dã Tử đã không phải các chủ Thần Binh Các, giờ hắn đã thoái ẩn, những mối quan hệ trước kia đại đa số cũng ngừng theo.
Huống hồ mặc dù Mạc Dã Tử là tông sư võ đạo, có điều người trên giang hồ đều biết Mạc Dã Tử không giỏi đánh nhau, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mạnh chút thôi hắn cũng không phải đối thủ.
Có điều lúc này mặc dù Mạc Dã Tử phẫn nộ nhưng lại chẳng có cách nào.
Chương 934 Hồng nhan họa thủy 2
Thói đời ấm lạnh, đại tông sư luyện khí là hắn trình độ rất cao. Khi cần tới hắn, cho dù là một số tông sư võ đạo thành danh đã lâu hay chưởng môn tông chủ đại phái cũng phải khách khí với hắn.
Nhưng lúc không cần tới hắn, ngay loại võ giả tiểu bối như Tôn Trường Minh cũng có thể không để hắn trong mắt.
“Nơi này không phải Thần Binh Các nhưng cũng không phải Giang Đông Tôn thị của ngươi. Còn trẻ tuổi đừng quá bốc đồng.” Một giọng nói vang lên.
Tôn Trường Minh nhìn về phía người vừa xuất hiện sau lưng Mạc Dã Tử, Sở Hưu. Lúc này Sở Hưu không bộc lộ khí thế, thấy hắn không phải tuấn kiệt Đông Tề, Tôn Trường Minh đang định phát tác.
Có điều sau khi thấy Lạc Phi Hồng sau lưng Sở Hưu, gương mặt hắn lập tức nở nụ cười: “Phi Hồng, sao nàng cứ trốn tránh ta? Nàng có biết ta tìm nàng mất bao lâu không?
Ngô Quận ngay gần Giang Đông, ngày trước khi nàng còn nhỏ ta đã thấy mến nàng rồi. Nàng gả vào Giang Đông Tôn thị ta, ta cam đoan nàng sẽ không phải chịu uất ức gì.”
Vẻ mặt Tôn Trường Minh đầy tình thâm, nhưng phối hợp với giọng điệu đấy có nghe thế nào cũng thấy ghê tởm.
Sở Hưu cùng Lạc Phi Hồng cùng nhíu mày, đồng thời lộ vẻ ghê tởm.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Gặp lúc nhỏ đã thấy mến? Nên bảo ngươi trưởng thành sớm hay nói ngươi cầm thú đây?”
Tôn Trường Minh nhìn về phía Sở Hưu, gương mặt vẫn mỉm cười nhưng giọng nói lạnh lùng: “Ta đang nói chuyện với Phi Hồng, sao hạng nhãi nhép như ngươi dám xen vào?”
“Nhãi nhép?”
Khóe miệng Sở Hưu chợt nhếch lên thành một nụ cười, y ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Trường Minh. Chỉ cái nhìn này thôi đã lập tức khiến đám hộ vệ Thiên Nhân Hợp Nhất bên cạnh Tôn Trường Minh biến sắc, lập tức ngăn cản trước mặt hắn.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến đám võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất rét run, người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai mà kinh khủng như vậy?
Một hộ vệ trong đó kéo tay Tôn Trường Minh, hạ giọng truyền âm: “Thiếu gia cẩn thận chút, đây là cao thủ!”
Một hộ vệ khác cẩn thận chắp tay một cái nói: “Xin hỏi họ tên công tử?”
“Ta là Sở Hưu.”
Sở Hưu nheo mắt, lạnh nhạt nói.
“Sở Hưu? Sở Hưu kia?”
Đám hộ vệ Tôn gia đồng thời cả kinh.
Trên giang hồ có mấy người tên là Sở Hưu? Còn trẻ như vậy, lại chỉ một ánh mắt thôi đã kinh khủng nhường đó, trừ Sở Hưu vừa giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ra còn ai vào đây nữa?
Nụ cười luôn treo trên khóe miệng Tôn Trường Minh cũng dần dần biến mất, ánh mắt lấp loáng vẻ chấn động.
Người có tên, cây có bóng.
Sở Hưu hôm nay đã đủ dùng một cái tên khiến cả đám người chấn động không dám làm càn.
Sửng sốt cả nửa ngày, Tôn Trường Minh lúc này mới cười ha hả nói: “Hóa ra là Sở huynh, quả thật là lũ lụt dâng tới miếu long vương. Tại hạ nói sai rồi, mong Sở huynh chớ trách.”
Sở Hưu nhìn Tôn Trường Minh, lạnh nhạt nói: “Ngươi gọi ta là gì? Sở huynh? Ngươi xứng sao?
Trên Long Hổ Bảng, Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành có thể gọi ta một tiếng Sở huynh, Doanh Bạch Lộc của Thương Thủy Doanh thị cũng có thể gọi ta một tiếng Sở huynh, nhưng ngươi dựa vào cái gì?
Chỉ bằng ngươi cũng xứng xưng huynh gọi đệ với ta?”
Đối mặt với hành động sỉ nhục này của Sở Hưu, đám hộ vệ kia ai nấy căng thẳng, sợ Tôn Trường Minh không nhịn nổi trở mặt với Sở Hưu.
Nhưng may là lòng dạ Tôn Trường Minh còn sâu hơn tưởng tượng của bọn họ.
Đối mặt với hành động sỉ nhục này của Sở Hưu, hắn chỉ hít sâu một hơi rồi gắng gượng nở nụ cười nói: “Sở đại nhân thứ lỗi, do tại hạ càn rỡ quá rồi.
Có điều Sở đại nhân, mọi thứ đều phải nói lý. Ta theo đuổi Phi Hồng vốn là chuyện tình yêu nam nữ, chẳng lẽ ngươi định ngăn cản?
Đương nhiên nếu Sở đại nhân nói Lạc Phi Hồng là nữ nhân của ngài, vậy tại hạ lập tức rút lui, không dám tranh đoạt cùng Sở đại nhân ngài.”
Tôn Trường Minh nghe nói Lạc Phi Hồng và Sở Hưu là bằng hữu, có điều hắn cũng hiểu rất rõ tính cách của Lạc Phi Hồng.
Hắn tin Lạc Phi Hồng không có liên quan gì tới Sở Hưu.
Đương nhiên nếu Sở Hưu nói có, vậy hắn cũng đành rút lui, tạm thời tránh né nghĩ cách khác.
Có điều lúc này gương mặt Sở Hưu lại nở một nụ cười lạnh lẽo nói: “Nói lý? Ngươi không biết à, Sở Hưu ta trước nay chưa từng nói lý!”
Tôn Trường Minh biến sắc nói: “Sở đại nhân có ý gì đây?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Ý ta là, sau này phiền ngươi cút xa một chút!”
Tôn Trường Minh gương mặt lộ vẻ tức giận, có điều không đợi hắn nói gì, Sở Hưu đã lạnh lùng lên tiếng tiếp: “Có chuyện chắc ngươi không biết. Cửu Phân Đường lúc trước là do ta khơi mào thành lập, cho nên tốt nhất ngươi nên bỏ
qua mấy tính toán nực cười kia đi.
Ta không hứng thú dính vào mấy chuyện linh tinh trong nội bộ Tôn gia, cũng chẳng muốn động tay vào. Có điều nếu chọc tới ta, ta sẽ không giết ngươi nhưng lại có thể khiến ngươi cả đời không được làm người thừa kế của Tôn gia!”
Lời này của Sở Hưu có vẻ lấp lửng, Lạc Phi Hồng nghe mà chẳng hiểu gì cả, có điều Mạc Dã Tử ở bên cạnh lại là người lão luyện, hắn cũng hiểu Sở Hưu có ý gì.
Thật ra trước đó khi nghe Lạc Phi Hồng kể lại, Sở Hưu cũng tưởng Tôn Trường Minh là loại lưu manh vô sỉ háo sắc mù quáng.
Chỉ có điều tuy Lạc Phi Hồng rất giống nam nhi nhưng dẫu sao cũng là nữ nhi. Khi kể lại mọi chuyện kiểu gì cũng xen lẫn chút cảm xúc cá nhân vào, lại bỏ qua một chút chuyện khác.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi mà đạt được thành tựu trên giang hồ, đồng thời đứng hạng mười ba trên Long Hổ Bảng, cho dù có là kẻ vô lại nhưng cũng là tên vô lại có bản lĩnh.
Thế nhưng khi Sở Hưu gặp Tôn Trường Minh còn cố tình sỉ nhục hắn, đối phương vẫn cố gắng nhẫn nhịn được. Lại nhìn hành động giọng điệu dáng vẻ của hắn, mặc dù tính cách có phần phách lối cuồng ngạo nhưng không phải loại hung hăng không có đầu óc. Vậy sao đối phương còn dây dưa với Lạc Phi Hồng như vậy?
Loại trừ khả năng hắn thật sự theo đuổi Lạc Phi Hồng, vậy chỉ còn một lý do, đó là những thứ sau lưng Lạc Phi Hồng.
Mà Lạc Phi Hồng đã phản bội Lạc gia, cho nên sau nên sau lưng nàng chỉ có một thứ, đó chính là Cửu Phân Đường.
Trước đó Lạc Phi Hồng đã nói, Trần Kim Đình là đệ tử trực hệ của Tôn gia chứ không phải người thừa kế.
Một cách xưng hô mà thôi nhưng lại phải cực kỳ chú ý, như Doanh Bạch Lộc hay Phương Thất Thiếu là những người được định sẵn sẽ thừa kế cả gia tộc hay môn phái, đã có thể đại biểu cho tông môn sử dụng một số quyền lực.
Còn giờ Tôn Trường Minh còn chưa phải người thừa kế, mặc dù hắn là đệ tử có thanh danh lớn nhất trong thời gian`, nhưng chí ít trong lòng các trưởng bối Tôn gia, hắn không phải duy nhất, chí ít hắn không vượt qua những người khác quá xa.
Cưới Lạc Phi Hồng, chưa nói được một vị cường giả trợ giúp, còn nhận được một thế lực phát triển vừa nhanh chóng vừa mạnh mẽ như Cửu Phân Đường, chuyện này sẽ rất có ích đối với việc tranh đoạt vị trí thừa kế của hắn.
Lần này Sở Hưu không định ra tay giết người, có điều nếu Tôn Trường Minh không biết điều, vậy y đâu phải chưa từng làm chuyện hại người không lợi mình.
Suy yếu lực lượng của hắn, vậy thực lực các đệ tử Tôn gia khác cũng sẽ mạnh hơn, lực lượng mà hắn hao tâm tổn trí gây dựng được chắc chắn sẽ sụp đổ!
Chương 935 Cút!
Tôn Trường Minh nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt đầy phẫn nộ oán hận và e ngại!
Sở Hưu đoán không đúng hoàn toàn, nhưng cũng phải chính xác tới tám thành.
Hắn theo đuổi Lạc Phi Hồng, một phần nguyên nhân rất lớn là hứng thú với Cửu Phân Đường, muốn nhét Cửu Phân Đường vào túi, biến nó thành lực lượng của bản thân, nhưng cũng có một phần là vì Lạc Phi Hồng.
Sở Hưu nhìn người tương đối âm u, luôn nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng thực tế vừa rồi Tôn Trường Minh nói từ nhỏ hắn đã thấy mến Lạc Phi Hồng lại không phải nói dối.
Ngô Quận ở gần Giang Đông, khi Lạc Phi Hồng còn nhỏ từng được cha dẫn tới Tôn gia làm khách, đó là lần đầu Tôn Trường Minh thấy Lạc Phi Hồng.
Chỉ có điều sau này Tôn Trường Minh vẫn luôn bế quan trong gia tộc, tới giờ thực lực hắn đạt tới tiểu thành cho nên mới được phép ra ngoài xông xáo giang hồ.
Thậm chí lúc trước Hạ Hầu Vô Giang theo đuổi Lạc Phi Hồng, hắn còn muốn nhờ gia tộc nhúng tay vào, cảnh cáo Hạ Hầu thị, đáng tiếc lại bị bác bỏ.
Thời điểm đó thực lực Tôn Trường Minh rất bình thường, còn chưa bộc lộ tài năng giữa đông đảo đệ tử, cho nên lời nói cũng không mấy trọng lượng.
Còn giờ rốt cuộc hắn cũng có cơ hội xông xáo trên giang hồ, cũng đã có danh tiếng. Gặp lại Lạc Phi Hồng giờ đã không còn là đệ tử Lạc gia lại thấy Cửu Phân Đường trong tay nàng, hắn lại nảy sinh ý đồ khác.
Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên là muốn trái tim nàng.
Còn Tôn Trường Minh theo đuổi Lạc Phi Hồng không chỉ muốn người mà muốn cả Cửu Phân Đường sau lưng nàng, cho nên thủ đoạn có hạ tiện hơn hắn cũng làm được, không ngờ lần này lại đụng phải Sở Hưu.
Nhìn Tôn Trường Minh vẻ mặt giận giữ xấu hổ, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sao nào, ta nói chưa đủ rõ hay sao? Hay ngươi muốn ta hủy hết toan tính của ngươi, thậm chí muốn ta giết ngươi?”
Sở Hưu nói rất bình thản, nhưng tới tai Tôn Trường Minh lại khiến hắn lạnh buốt từng cơn.
Hắn không hề nghi ngờ Sở Hưu có dám làm hay không.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Sở Hưu còn dám giết, hắn có là cái gì mà y không dám?
Tối thiểu sau khi giết Phương Kim Ngô, toàn bộ giang hồ đều thấy được một chuyện, đó chính là Sở Hưu cực kỳ to gan!
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Tôn Trường Minh, ngăn cản ngăn cản khí thế kinh khủng của Sở Hưu rồi cười nói: “Đệ tử trong nhà không hiểu chuyện, mong Sở đại nhân đừng trách. Xin chớ chấp nhặt với tiểu bối.”
Người vừa xuất hiện trước mặt Sở Hưu tuổi tầm trung niên, cũng có thực lực tông sư võ đạo.
Thấy hắn xuất hiện, Tôn Trường Siêu lập tức thờ phào một hơi, vội vàng chào: “Tứ thúc!”
Giang Đông Tôn thị quy mô hết sức khổng lồ, phe phái trong gia tộc cũng cực kỳ rắc rối khó gỡ.
Vị tứ thúc Tôn Khải Lễ này đứng về phía phụ thân hắn, đã từng giúp phụ thân hắn tranh đoạt vị trí gia chủ, thật sự là người mình.
Tôn Trường Minh ra ngoài xông xáo giang hồ, đây cũng là đệ tử trẻ tuổi hiếm có trong Giang Đông Tôn thị gây dựng được danh tiếng trên giang hồ.
Tộc nhân khác của Tôn gia không quan tâm nhưng phụ thân hắn lại không thể không quan tâm. Cho nên hắn cố ý đưa tin cho Tôn Khải Lễ ra ngoài kinh doanh buôn bán cho gia tộc hỗ trợ chăm sóc một chút.
Lần này Tôn Trường Minh đến Kính Hồ Sơn Trang, Tôn Khải Lễ nghe tin cũng lập tức theo đến.
Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ Tôn Trường Minh nhất thời xúc động trở mặt cùng Kính Hồ Sơn Trang.
Một Mạc Dã Tử, Tôn gia có đắc tội cũng được thôi. Có điều vị này dù sao cũng là đại tông sư luyện khí, không nói trước được lúc nào lại cần nhờ tới người ta, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhưng hắn lại không ngờ, Mạc Dã Tử còn chưa trở mặt nhưng lại dẫn tới một Sở Hưu càng khó trêu hơn.
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Tôn Khải Lễ, chỉ trong chốc là một luồng uy áp cường đại ập thẳng về phía Tôn Khải Lễ. Chỉ trong chớp mắt, Tôn Khải Lễ cảm thấy Sở Hưu trước mắt như hóa thân thành ma thần, mưa máu vô tận trút xuống, quỷ khóc thần tru hàng lâm!
Khí thế kinh khủng đó khiến Tôn Khải Lễ cảm thấy hít thở không nổi.
“Tiểu bối? Tiểu bối nói sai thì không phải chịu phạt hay sao? Ngươi bảo ta không chấp nhặt với tiểu bối, tây tốt, ta với ngươi thử chút xem sao?”
Tôn Khải Lễ sắc mặt biến đổi tới mấy lần.
Người có tên, cây có bóng.
Trên giang hồ ai ai cũng đồn đại nói Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô, thực lực kinh khủng nhường nào, nhưng khoảng cách quá xa xôi thật ra hắn cũng không để ý.
Mãi tới khi Sở Hưu đứng trước mặt hắn, Tôn Khải Lễ mới biết, tên Sở Hưu này còn kinh khủng hơn trong lời đồn đại.
Chỉ ra ngoài cửa Kính Hồ Sơn Trang, Sở Hưu lạnh nhạt phun ra một chữ:
“Cút!”
Tôn Khải Lễ sắc mặt mặt cau có chắp tay không nói một câu, trực tiếp mang Tôn Trường Minh đi khỏi.
Mạc Dã Tử ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù hắn đã sớm nhìn thấu giang hồ, có điều khi chứng kiến cảnh tượng này vẫn không khỏi thổn thức, có thực lực thật tốt.
Hắn chỉ là một tông sư võ đạo chỉ có thể luyện khí không thể ra tay giao chiến, cho dù tên tiểu bối Tôn Trường Minh cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt mọi người.
Còn đổi lại Sở Hưu, một chữ cút phát ra, Tôn Khải Lễ cút thẳng, thậm chí không dám nói một lời.
Thế nào là chênh lệch? Đây chính là chênh lệch.
Ngược lại Lạc Phi Hồng ở bên cạnh thần sắc quái dị, cứ như đây là lần đầu tiên nàng biết về Sở Hưu.
Lạc Phi Hồng biết Sở Hưu từ rất sớm, trước khi Thần Binh Đại Hội tổ chức, khi y còn chưa đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, bọn họ đã quen thân.
Chính vì vậy mặc dù nàng biết tiếng tăm và thực lực Sở Hưu nhưng lại không hiểu rõ chi tiết.
Cho tới giờ phút này nàng mới hiểu tới hôm nay rốt cuộc địa vị của Sở Hưu trển giang hồ ra sao.
Y đã có thể khiến người của Giang Đông Tôn thị một trong Cửu Đại Thế Gia phải nhượng bộ!
Sở Hưu quay đầu lại cười với Lạc Phi Hồng nói: “Giải quyết xong phiền toái.”
Lạc Phi Hồng sửng sốt một hồi, có điều sau đó nàng lại hừ một tiếng nói: “Vạn nhất sau khi ngươi đi con ruồi kia lại tới gây phiền toái cho ta thì sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Vậy sẽ là không để ta vào mắt. Đến lúc đó ta sẽ đích thân tới Giang Đông Tôn thị thảo luận với bọn họ chuyện quản giáo đệ tử trẻ tuổi!”
Lúc này cách Kính Hồ Sơn Trang hơn mười dặm, Tôn Khải Lễ thần sắc cau có.
Giang Đông Tôn thị mặc dù không rời Giang Đông nhưng cũng phải làm ăn buôn bán.
Tôn Khải Lễ làm người khéo léo, thực lực cũng khá cho nên hắn thường xuyên ra ngoài, trên giang hồ cũng có tiếng tăm nhất định, mặc dù không phải uy danh gì lớn.
Nhưng chính do có tiếng tăm của Giang Đông Tôn thị nên nhiều năm như vậy trước nay không ai dám bảo hắn cút ngay trước mặt hắn!
Tôn Trường Minh cũng tức tới không nhịn nổi nói: “Tên Sở Hưu này đúng là phách lối! Tứ thúc, Tôn gia ta đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy?”
Tôn Khải Lễ hừ lạnh nói: “Bỏ qua mấy tính toán kia của ngươi đi, đừng gặp chuyện gì cũng lôi Tôn gia ra. Người bị sỉ nhục chỉ là ngươi và ta mà thôi, ngươi định kéo toàn bộ Tôn gia xuống nước, ngươi nghĩ bọn nhị thúc sẽ đồng ý hay sao?
Về sau ngươi đừng có ý đồ với Lạc Phi Hồng kia nữa, nữ nhân đâu mà chẳng có? Không có con bé ấy cũng có sao.
Còn Cửu Phân Đường kia cũng vậy, muốn có thế lực thì thành thật xây dựng đi. Với địa vị của ngươi bây giờ không cần mạo hiểm trở mặt với tên Sở Hưu kia!
Tên đó là kẻ điên! Nếu chọc giận hắn, chắc chắn bên chịu thiệt vẫn là chúng ta!”