Trước kia hắn đồng ý lấy lòng lôi kéo những tuấn kiệt trẻ tuổi có tương lai rực rỡ, cho dù không nhận làm nghĩa tử cũng đối xử rất tốt.
Còn bây giờ hắn chỉ cảm thấy Sở Hưu làm vậy là khiến hắn mất mặt, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể nhịn nổi.
Đương nhiên còn một điểm nữa, có lẽ ngay bản thân Hoắc Hành Tôn cũng không phát hiện.
Hắn dựa vào năng lực của bản thân tìm ra nhiều cường giả như vậy, nhưng trên thực tế đầu tư như vậy cần có thời gian, hắn phải đợi bọn họ trưởng thành mới được.
Năm nay Hoắc Hành Tôn đã ba trăm tám mươi tám tuổi, hắn còn sống được mấy năm?
Cho dù tương lai Sở Hưu trở thành chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ hắn cũng không thấy được ngày đó. Đã vậy còn kết thiện duyên làm gì.
Còn bây giờ, có đám người Bách Lý Phá Binh ở bên, hắn có thể ngồi trên vị trí chí tôn của Thanh Phong Hải tới lúc chết.
Lúc này Phó Long Khiếu cầm chén rượu đi tới nói: “Nghĩa phụ đừng tức giận, tên Sở Hưu kia không biết điều, sao ngài phải chấp nhặt với hắn?
Không có nghĩa phụ giúp đỡ, hắn có tới Thanh Phong Hải cũng chỉ uổng công. Không cần quan tâm tới hắn, tiếp tục tiệc mừng thọ nào.”
Hoắc Hành Tôn hừ lạnh một tiếng nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, hắn tạo được danh tiếng lớn trên đất Trung Nguyên thì tưởng tới khu vực Đông Hải này tất cả mọi người đều phải nể mặt hắn chắc?”
Những người khác cũng lao nhao nịnh bợ Hoắc Hành Tôn, khuyên hắn bớt giận. Sau khi quét dọn trong đại sảnh lại thái bình, vui chơi nhảy múa.
Bên ngoài Chí Tôn Đảo, Y Ba Tuần cười khổ nói: “Sở đại nhân, ngài làm vậy là kích động quá rồi, đắc tội với Hoắc Hành Tôn, chúng ta cũng nên rời khỏi Đông Hải ngay đi.
Nếu hắn không mở miệng, tất cả các thế lực ở Thanh Phong Hải sẽ không chịu giúp ngươi.
Thật ra chỉ là nhận một vị nghĩa phụ thôi mà, lão già kia tuổi tác đã cao, cố gắng chịu uất ức một chút, ngươi cũng có mất gì đâu.
Nếu ngươi không muốn thì cứ coi như lợi dụng hắn, sau khi đánh lui Đông Tề thì mặc kệ hắn là được.”
Y Ba Tuần rất không hiểu vì sao Sở Hưu lại cứng rắn như vậy.
Vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra, Hoắc Hành Tôn thật lòng muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử. Đáp ưng hắn thì hành trình sau này của Sở Hưu sẽ vô cùng thuận lợi, ai ngờ y lại cự tuyệt.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Y tông chủ, trong một số chuyện quan điểm ta và ngươi khác nhau.
Ngươi cũng đã nói rồi đấy, nhận hắn làm nghĩa phụ là chịu uất ức một chút, nhưng với địa vị của ta hiện giờ, sao ta phải chịu uất ức?
Huống chi tên Hoắc Hành Tôn đó mà xứng làm nghĩa phụ của ta? Hắn xứng chắc? Đúng là nực cười!”
Y Ba Tuần suy nghĩ cẩn thận lại, cũng đúng.
Xưa nay tính cách của Sở Hưu vô cùng ngang ngạnh, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Ngụy Thư Nhai như thầy như cha, thậm chí Ngụy Thư Nhai giao toàn bộ các mối quan hệ mà mình gây dựng được trong nhánh Ẩn Ma cho Sở Hưu, nghiễm nhiên coi Sở Hưu là người nối nghiệp mình.
Nhưng cho dù như vậy, Ngụy Thư Nhai vẫn không bảo Sở Hưu bái sư hay nhận nghĩa phụ gì. Với bộ dáng đó của Hoắc Hành Tôn, trừ ánh mắt khá tốt ra, hắn chẳng có chỗ nào sánh được với Ngụy Thư Nhai.
Nhưng nghĩ tới ánh mắt, Y Ba Tuần lại tặc lưỡi thở dài: “Nhưng ánh mắt của lão già này đúng là bất phàm.
Từ sau khi nhận Triệu Nguyên Phong làm nghĩa tử, đã mấy chục năm rồi hắn không nhận nghĩa tử nào khác. Lần này hắn coi trọng Sở đại nhân cũng chứng minh tương lai chắc chắn Sở đại nhân sẽ rất bất phàm.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện này còn phải nhìn mới ra hay sao? Không phải Sở mỗ nói khoác, chuyện này có mù cũng nhìn ra được.”
Y Ba Tuần vỗ đầu một cái, đúng là hắn quên mất chuyện này.
Với tuổi tác hiện giờ của Sở Hưu mà đã có thành tựu như vậy, có là thằng ngu cũng biết tương lai của y sẽ rực rỡ tới nhường nào.
Trước đây Hoắc Hành Tôn nhận nghĩa tử xem như bới bảo bối trong đống rác, bây giờ nhận Sở Hưu làm nghĩa tử lại là ôm món bảo bối có sẵn, ý nghĩa cũng khác hẳn, chỉ là chiếm lợi trong lúc người ta đang khó khăn. Chẳng trách Sở Hưu trở mặt ngay lập tức.
Lòng người là thứ rất khó khống chế, chuyện hôm nay mà xảy ra khi thực lực của Sở Hưu còn yếu, sống sót cũng khó khăn, có lẽ sẽ là một minh chứng cho thần nhãn của Hoắc Hành Tôn.
Nhưng đáng tiếc, Hoắc Hành Tôn chỉ nhớ tuổi tác của Sở Hưu chứ không để ý tới thân phận và thực lực của y, dẫn tới hai bên hoàn toàn trở mặt.
Cũng may mấy năm gần đây hắn cẩn thận quen rồi, không trở mặt ngay tại chỗ, bằng không có thể sẽ dẫn tới một vụ huyết án. Dù sao đây không phải lần đầu tiên Sở Hưu giết người trong tiệc mừng thọ, đã quen tay rồi.
Ngay lúc Sở Hưu định tạm thời rời khỏi, một âm thanh lại đột nhiên vang lên: “Sở đại nhân, khoan hãy đi.”
Sở Hưu quay đầu lại, người đuổi theo là Bách Đông Lai.
Sở Hưu híp mắt nói: “Bách tiên sinh đi theo như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc
tội với Hoắc ngũ gia à?”
Bách Đông Lai cười khẽ một tiếng nói: “Bây giờ Hoắc ngũ gia đang có cả đống người khen tặng, sao lại chú ý tới mình ta được?
Hơn nữa nếu là lúc trước ta còn sợ đắc tội với hắn, bây giờ ấy à, đã không sợ từ lâu rồi.”
Nói tới đây thần sắc Bách Đông Lai bỗng nghiêm nghị nói: “Sở đại nhân, ngươi muốn mượn lực lượng của khu vực Đông Hải tấn công Đông Tề, nhưng hôm nay ngươi đã trở mặt với Hoắc Hành Tôn. Đừng xem thường lực ảnh hưởng của hắn trong khu vực Thanh Phong Hải này, lần này e là ngươi phải chịu thất bại quay về rồi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng sao cả, coi như tới khu vực Đông Hải mở mang kiến thức về quang cảnh nơi này thôi.”
Thấy Sở Hưu không nhanh không chậm như vậy, Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ta cũng không lòng vòng với ngươi.
Ta rất tán đồng một câu nói của ngươi lúc vừa rồi, hai bên đều được lợi mới là hợp tác.
Cho nên lần này, chẳng bằng ngươi ta hợp tác một lần nhé?”
“Hợp tác cái gì?”
Ánh mắt Bách Đông Lai lóe lên vẻ âm trầm, hạ giọng nói: “Ngươi giúp ta xử lý Hoắc Hành Tôn, ta giúp ngươi triệu tập các thế lực giang hồ trong khu vực Đông Hải, tấn công Đông Tề!”
Nói xong câu này, sắc mặt Sở Hưu vẫn không thay đổi nhưng Y Ba Tuần lại giật nảy mình.
Bách Đông Lai cũng là người nổi tiếng trên Thanh Phong Hải, nhưng nói hắn rộng rãi hào sảng cũng được, hay nói tâm cơ hắn thâm trầm cũng được, nhưng thế lực của hắn vốn không thể sánh được với Hoắc Hành Tôn. Ai ngờ hắn dám có ý đồ với Hoắc Hành Tôn xưng bá Thanh Phong Hải cả trăm năm, lá gan của người này đúng là không nhỏ.
Bách Đông Lai nhìn qua bốn phía rồi nói: “Nhiều người phức tạp, Sở đại nhân, thuyền của Thiên Nhất Thủy Các ta đang ở đằng kia, lên thuyền rồi nói nhé?”
Sở Hưu dừng lại vài giây rồi gật đầu nói: “Được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Bách Đông Lai cũng thở dài một tiếng.
Chỉ cần Sở Hưu không quay đầu bỏ đi ngay, còn tiếp tục nói chuyện với hắn chứng tỏ chuyện này còn có thể tiến hành.
Sau khi lên thuyền của Bách Đông Lai, Sở Hưu trầm giọng nói: “Bách tiên sinh, thật ra ta rất hiếu kỳ về một chuyện. Rốt cuộc ngươi làm như vậy là vì cái gì?”
Chương 1347 Giết người thôi! 1
Sau khi ngày mừng thọ của Hoắc Hành Tôn kết thúc, Sở Hưu cũng đi theo Bách Đông Lai tới hải đảo của Thiên Nhất Thủy Các, hơn nữa gặp được những người mà Bách Đông Lai lôi kéo.
VỊ minh chủ Khấu Thần Thông là một người cao to tính cách thô kệch hào sảng, hắn không có nhiều tâm cơ như Bách Đông Lai, chẳng qua vì ân oán năm xưa nên mới muốn lật đổ Chí Tôn Đảo.
Tương tự, Sở Hưu còn gặp được Long Thiên Anh của Kình Thiên Hội ở đây.
Thấy Sở Hưu, Long Thiên Anh tức cảnh sinh tình, thậm chí thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Đương nhiên Long Thiên Anh mới gặp Sở Hưu có một lần, hai bên cũng không thân quen, không phải hắn thấy Sở Hưu nên cảm động đến rơi lệ mà là nhớ tới Đàm Uyên đại sư.
Đàm Uyên đại sư có ơn tái tạo đối với Long Thiên Anh cũng như đối với toàn bộ Kình Thiên Hội.
Kết quả sau khi Đàm Uyên đại sư viên tịch, đám người Hoắc gia coi hắn như dê bò, tùy ý xâm lấn.
Tuy dưới tay Long Thiên Anh cũng có chút thế lực, nhưng so với Bách Đông Lai của Thiên Nhất Thủy Các, hắn thậm chí không coi là võ giả, chỉ là một thương nhân đơn thuần mà thôi, còn không dám phản kháng.
Lúc này gặp được Sở Hưu, Long Thiên Anh lập tức nhớ tới Đàm Uyên đại sư, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Không ngờ giờ phút này còn được thấy Sở đại nhân.
Biết thế lúc trước ta không về Đông Hải, ở lại bên lăng tẩm của Đàm Uyên đại sư, giữ mộ người cả đời còn hơn về đây sống cuộc sống nơm nớp lo âu này.”
Đương nhiên Long Thiên Anh cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Hắn phấn đấu cả đời ở hải ngoại mới gây dựng được đại thương hội đỉnh phong như Kình Thiên Hội, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho được?
Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Long hội trưởng không cần đau buồn như vậy. Hôm nay ta đã đến đây, những ngày tháng hoành hành bá đạo của Hoắc gia cũng sắp kết thúc. Đến lúc đó Kình Thiên Hội của ngươi vẫn sẽ là đại thương hội đứng đầu khu vực hải ngoại.”
Sở Hưu sẵn sàng giúp đỡ Long Thiên Anh một chút, đương nhiên cũng có nguyên nhân vì Đàm Uyên đại sư.
Từ khi bước chân vào giang hồ, Sở Hưu rất ít khi nợ ân tình của người khác, số trưởng bối thật sự giúp đỡ y chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngụy lão là một, Đàm Uyên đại sư cũng là một.
Trước đây Đàm Uyên đại sư đã truyền thụ tất cả tuyệt học cho Sở Hưu, tuy
đó là Sở Hưu lừa gạt, nhưng y vẫn nợ Đàm Uyên đại sư một ân tình.
Sở Hưu không thích hòa thượng, nhưng Đàm Uyên đại sư lại là Thánh Tăng chân chính, là người khiến ai cũng kính nể.
Chỉ tiếc trên đời này người tốt không sống thọ.
Sở Cuồng Ca là người tốt, là anh hùng, là cự hiệp, kết quả chết ngay lúc tráng niên.
Đàm Uyên đại sư là người tốt, là Thánh Tăng, kết quả vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã chết.
Ngược lại Hoắc Hành Tôn dung túng cho đám con cháu bất tài hùng bá Đông Hải, tuy không phải làm chuyện đại ác nhưng cũng không coi là người tốt. Kết quả người ta còn sống lâu hơn bất cứ ai.
Sở Hưu không muốn chết sớm, cho nên chuyện làm anh hùng cứ giao cho kẻ khác thì hơn.
Trong mật thất, Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Có Sở đại nhân gia nhập, lần này chúng ta hủy diệt Chí Tôn Đảo, tỷ lệ thành công sẽ tăng nhiều. Chúng ta cũng phải bố trí kế hoạch cụ thể xem rốt cuộc nên động thủ như thế nào.”
Y Ba Tuần ở bên cạnh khinh thường nói: “Còn phải tính toán gì nữa? Ta và Sở đại nhân ra tay, giúp các ngươi giải quyết cả ba nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, bên phía các ngươi có hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần cơ mà, chẳng lẽ không xử lý được một lão già sắp chết như Hoắc Hành Tôn?
Còn những người khác, chẳng lẽ Thiên Nhất Thủy Các và Kình Thiên Hội đông người như vậy còn không làm gì được bọn họ à?”
Bách Đông Lai cười khổ nói: “Y tông chủ, ngươi không phải người của Đông Hải, không biết Chí Tôn Đảo hùng bá khu vực Đông Hải trên trăm năm, căn cơ thâm sâu tới nhường nào.
Lần trước lên Chí Tôn Đảo các ngươi không phát hiện ra có gì đặc biệt đúng không? Nhưng trên thực tế, nghe nói toàn bộ Chí Tôn Đảo là một cơ quan khổng lồ do một đại sư luyện khí chế tạo ra, có uy lực vô cùng vô tận.
Tạm thời không thể biết chuyện này là thật hay giả, nhưng ta đã phái người kiểm tra lịch sử của Chí Tôn Đảo. Đúng là trước khi Hoắc Hành Tôn xuất hiện, khu vực đó không có bất cứ hòn đảo này, cho nên chắc chắn Chí Tôn Đảo này có vấn đề.
Còn có đại nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Cừu Thiên Nhai, thậm chí có lời đồn hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tuy bây giờ hắn đã mất tích, nhưng theo tin tức mà ta âm thầm tìm hiểu được, trước khi Cừu Thiên Nhai lên đường đã từng đưa cho Hoắc Hành Tôn một vật. Có lẽ vật đó là chí bảo gì đó, ít nhất cũng có thể bảo vệ Chí Tôn Đảo.
Hơn nữa chư vị không nên quên danh tiếng Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn, thế nhân chỉ biết Hoắc Hành Tôn thu nhận năm vị nghĩa tử, có ai dám chắc hắn có người thứ sáu hay không?
Tin tức này là ta tìm hiểu được từ một đệ tử Hoắc gia say rượu. Hắn nói hình như Hoắc Hành Tôn còn một vị nghĩa tử nhưng rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ âm thầm bảo vệ.
Cho dù Hoắc Hành Tôn sống an nhàn sung sướng nhiều năm nhưng hắn cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, hắn có cần một kẻ cảnh giới Chân Đan làm hộ vệ không?
Cho nên người đi theo bảo vệ hắn có thực lực ra sao, đây là chuyện rất rõ ràng.”
Y Ba Tuần cau mày nói: “Vậy kế hoạch trước đây của các ngươi ra sao?”
Bách Đông Lai vung tay lên nói: “Ly gián!
Trước mắt trong ba nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh khá thân cận, nhưng người có thế lực mạnh nhất lại là Phó Long Khiếu.
Thương Long Hạm Đội của Phó Long Khiếu qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải, buôn bán giữa hai bên, tích lũy được lượng lớn tài sản, cũng có thể mang tới nhiều lợi ích cho Hoắc Hành Tôn. Cho nên hắn là người được Hoắc Hành Tôn ưa thích nhất.
Nhưng chính vì vậy, thái độ của hắn đối với Bách Lý Phá Binh và Phó Long Khiếu cũng có phần kiêu căng, khiến cho hai bên không ưa nhau.
Cho nên tính toán trước đó của ta là phái người lẻn vào Thương Long Hạm Đội, trở thành tâm phúc của Phó Long Khiếu, sau đó tìm cơ hội châm ngòi ly gián quan hệ giữa bọn họ, nhân lúc bọn họ trở mặt thì ra tay tập kích.”
Nói xong Bách Đông Lai lại nhìn về phía Sở Hưu nói: “Sở đại nhân thấy kế hoạch này ra sao?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, trong một số thời khắc thì sơ hở lớn nhất của con người không phải bên ngoài mà là nội tâm.
Chỉ có điều bây giờ ta không có thời gian để chờ đợi. Còn trì hoãn nữa e là Bắc Yên sẽ bị Đông Tề tiêu diệt mất.”
Bách Đông Lai cười nói: “Thiếu chút nữa thì ta quên mất, chuyện này Sở đại nhân rất có kinh nghiệm. Không biết đại nhân có cách hay nào không?”
Bách Đông Lai không hề tức giận trước thái độ của Sở Hưu, hắn còn chưa tới mức như Hoắc Hành Tôn, ngồi trên ghế cao đã quen, bị người ta phản bác một câu cũng không chịu được.
Huống chi hắn đã đọc kỹ tư liệu về Sở Hưu. Trên đất Trung Nguyên, Sở Hưu đã làm chuyện phá gia diệt môn vô số lần, đúng là y rất có kinh nghiệm.
Chương 1348 Giết người thôi! 2
Sở Hưu lại gõ bàn nói: “Trong mắt ta chuyện này lại rất đơn giản.
Đám người Nạp Lan Hải ở các địa điểm khác nhau, lần lượt tới cửa, lần lượt giết chết rồi lại tấn công Chí Tôn Đảo là được.”
Bách Đông Lai trợn tròn hai mắt nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Nhưng vạn nhất để lộ động tĩnh gì, khiến người khác nghi ngờ thì sao?”
Sở Hưu hỏi: “Thiên Nhất Thủy Các của các ngươi lớn như vậy, chắc cũng có tông sư trận pháp, có thể bố trí trận pháp tạm thời phong tỏa khí tức trong một đảo nhỏ được chứ?”
Bách Đông Lai ngẩn ra nói: “Có thì cũng có nhưng mà...”
Sở Hưu xua tay nói: “Không nhưng nhị gì hết, chuyện giết người cứ để ta làm là được.
Chuyện các ngươi cần làm là trong lúc ta giết người thì bố trí ổn thỏa trận pháp xung quanh, đừng để chấn động lan ra ngoài. Thời gian cũng không cần lâu, một khắc đồng hồ là đủ.
Đúng rồi, ngày mai ta và Y tông chủ sẽ giả bộ rời khỏi Thanh Phong Hải. Đợi sau khi chúng ta đi thuyền tới nơi không người, các ngươi đến đón chúng ta.”
Thật ra theo Sở Hưu, ở nơi như Đông Hải này, lặng lẽ giết người là chuyện quá đơn giản.
Mọi người sống trên những hải đảo khác biệt, cách nhau từ trăm dặm tới ngàn dặm, có đi thuyền cũng mất nửa ngày. Đây quả là bình phong thiên nhiên.
Bách Đông Lai nghe kế hoạch của Sở Hưu xong vẫn hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn gật đầu đáp ý.
Hắn không được chứng kiến thủ đoạn thật sự của Sở Hưu, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng lời miêu tả Sở Hưu trong tư liệu.
Người nổi danh không ai là hạng kém cỏi, Sở Hưu có thể quật khởi ở Trung Nguyên, nơi chém giết tàn khốc hơn hẳn hải ngoại, chắc chắn hắn không phải loại người cảm tính không có đầu óc.
Đến ngày hôm sau, Sở Hưu và Y Ba Tuần lên thuyền về Nam Hải, có không ít người chứng kiến cảnh này.
Nếu nói trước đó Sở Hưu còn không có danh tiếng gì trong khu vực Thanh Phong Hải, vậy sau khi y cự tuyệt yêu cầu thu nhận nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, có thể nói toàn bộ Thanh Phong Hải không ai không nhận ra Sở Hưu.
Dù sao bao năm qua Sở Hưu là người đầu tiên cự tuyệt lời mời làm nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn.
Hơn nữa phần lớn mọi người còn cảm thấy Sở Hưu không biết điều.
Tuy Sở Hưu ngươi là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên. Nhưng những người được Hoắc ngũ gia thu nhận làm nghĩa tử, có ai không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần? Có ai không phải đại nhân vật?
Bọn họ lại không để ý tới, khi những người đó được Hoắc Hành Tôn nhận làm nghĩa tử, bọn họ không có thực lực và địa vị như Sở Hưu lúc này.
Lúc này trên Hạo Thiên Đảo, Hoắc Hành Tôn cầm một chén linh trà đặc chế, chậm rãi thưởng thức.
Chén linh trà này sung mãn linh khí, nếu dùng vật liệu đem đi luyện đan có thể chế được một viên đan dược bát phẩm. Kết quả lại bị hắn làm thành trà.
“Tên Sở Hưu kia đã rời khỏi Thanh Phong Hải rồi à?” Hoắc Hành Tôn hỏi.
Một con cháu trực hệ của hắn hầu hạ bên cạnh, nghe vậy vội vàng nói: “Tên không biết điều kia đã đi rồi.
Lão tổ tông mở miệng nhận hắn làm nghĩa tử đã là nể mặt hắn lắm rồi, hắn còn không biết điều, đúng là nực cười.
Không có lời của lão tổ tông thì toàn bộ Thanh Phong Hải có ai dám giúp hắn? Hắn không xám xịt cút về Trung Nguyên, có ở lại nơi này cũng chỉ là phí thời gian.”
Hoắc Hành Tôn nheo mắt lạnh nhạt nói: “Người có chí riêng, người ta không đồng ý thì chúng ta cũng chẳng ép được!”
Tuy ngoài miệng Hoắc Hành Tôn nói vậy nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu đối với chuyện Sở Hưu cự tuyệt.
BAo năm qua, chưa một ai dám cự tuyệt hắn như vậy, từ chối ý tốt của hắn!
Nhưng Hoắc Hành Tôn cũng không mấy tức giận, hắn còn sống được mấy năm? Nếu tên Sở Hưu kia đã từ chối hắn, vậy thành tựu tương lai của y ra sao cũng không liên quan tới Hoắc Hành Tôn.
Nhưng lúc này trong khu vực không người của Thanh Phong Hải, Sở Hưu đã lên thuyền của Thiên Nhất Thủy Các, đứng trên mũi thuyền lẩm bẩm: “Giết người thôi!”
Mục tiêu đầu tiên mà Sở Hưu lựa chọn là hòn đảo nhỏ vô danh của Nạp Lan Hải.
Tuy trước đó Sở Hưu đã nói y chỉ lên đảo giết người là đủ, nhưng để tăng tính an toàn, Bách Đông Lai vẫn nhét cho Sở Hưu một đống tư liệu liên quan tới Nạp Lan Hải.
Tuy Sở Hưu cho rằng mình không cần chuẩn bị quá nhiều để giết một kẻ tàn phế như vậy, nhưng do hiếu kỳ, y vẫn lật xem những tài liệu kia.
Xem xong, Sở Hưu chỉ có một đánh giá về Nạp Lan Hải, lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.
Người này được Hoắc Hành Tôn thu nhận khi còn tương đối trẻ, hơn nữa khi
Hoắc Hành Tôn nhận hắn làm nghĩa tử hắn mới là một đứa bé cho nên tuổi thật của hắn còn nhỏ hơn Triệu Nguyên Phong một chút.
Chừng đó tuổi đã được Hoắc Hành Tôn thu làm nghĩa tử, lại thêm thiên phú của hắn cũng rất không tệ, cho nên tạo thành tính cách ngang ngược không coi ai ra gì. Trừ đại nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn là Cừu Thiên Nhai, và Bách Lý Phá Binh thường xuyên chăm sóc cho hắn lúc còn bé, hắn không để ai trong mắt. Cho dù con cháu của Hoắc Hành Tôn đắc tội với hắn, hắn vẫn ra tay đánh đập.
Tính cách như vậy khiến cho sau này khi có xung đột với Khang Động Minh, tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Khang Động Minh nhưng hắn vẫn dây dưa, cuối cùng khiến Khang Động Minh nặng tay, phế bỏ hai chân hắn.
Từ đó trở đi, tính cách Nạp Lan Hải trở nên quái gở, vừa âm trầm vừa nóng nảy.
Trước đó trên hòn đảo nhỏ vô danh của hắn có một số người phục vụ, nhưng người càng lúc càng ít, tất cả đều bị hắn đánh chửi tới mức bỏ đi.
Hai ngày trước sau khi trở về từ Chí Tôn Đảo, vài hạ nhân cuối cùng hầu hạ hắn cũng bị hắn tới bỏ đi. Nguyên nhân hắn nổi giận không vì ai khác, chính là vì Sở Hưu.
Hắn ghen tị với Sở Hưu.
Nhớ năm xưa hắn cũng như Sở Hưu, tuổi còn trẻ đã có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, có thể sánh vai với hàng loạt cường giả thế hệ trước.
Lại thêm có Hoắc Hành Tôn làm nghĩa phụ, trong khắp Thanh Phong Hải này ai dám khiêu khích hắn?
Nhưng từ khi bị Khang Động Minh phế bỏ, hắn cảm thấy mọi chuyện đều thay đổi.
Nghĩa phụ không coi trọng hắn nữa, thậm chí ánh mắt Phó Long Khiếu nhìn hắn còn có vẻ khinh thường.
Còn tên Triệu Nguyên Phong kia! Sau này hắn còn dám thuê Khang Động Minh làm khách khanh, đúng là không để mình vào mắt.
Lúc trước hắn còn lôi chuyện này ra tố với Hoắc Hành Tôn, kết quả lại chỉ được một câu của nghĩa phụ: huynh đệ các ngươi phải hòa thuận.
Từ một người vô cùng kiêu ngạo rơi xuống nước này, trong lòng Nạp Lan Hải đã mất cân bằng.
Đặc biệt là trong thời điểm này hắn lại gặp được Sở Hưu trẻ tuổi mà uy thế bất phàm. Chuyện này khiến hắn càng thêm khó chịu.
Nếu hai chân hắn không bị phế, hôm nay hắn chính là Sở Hưu ở khu vực Đông Hải này!
Cho nên lúc đầu trong tiệc mừng thọ hắn mới nhắm vào Sở Hưu như vậy, ngoài nghi ngờ ra còn có cảm xúc ghen tị.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Nạp Lan Hải giận dữ hét lớn: “Cút! Cút ra ngoài cho ta! Còn không cút ta sẽ đánh gãy chân các người!”
Chương 1349 Nhanh!
“Chính ngươi đã bị phế bỏ hai chân, bây giờ hở ra là muốn đánh gãy chân người khác. Đặt nỗi đau của mình lên người kẻ khác sẽ khiến ngươi dễ chịu hơn à?”
Sau khi nghe âm thanh này, Nạp Lan Hải lập tức biến sắc, thân hình hơi động, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Sở Hưu.
Rõ ràng y đã đi rồi, sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này Nạp Lan Hải còn chú ý tới động tĩnh xung quanh, có vẻ không đúng.
Toàn bộ hòn đảo nhỏ không có chút động tĩnh nào, thậm chí tiếng sóng biển cũng không còn.
Đúng là Nạp Lan Hải bị phế bỏ hai chân, nhưng thời gian trước hắn cũng là người trải qua vô số chém giết. Khoảnh khắc này hắn đã hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
"Sở Hưu! Ngươi dám!"
Sở Hưu chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, một khắc sau phật quang nở rộ quanh người y, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, một chiêu phật ấn đánh uống, uy thế như núi lở.
Nạp Lan Hải chỉ bị phế hai chân, ảnh hưởng tới sức chiến đấu chứ tu vi vẫn còn.
Khoảnh khắc này, hai tay Nạp Lan Hải niết ấn quyết, ngưng tụ thành cơn sóng nước ngập trời chắn ngang trước mặt hắn, như biển gầm ập tới, nghênh đón phật ấn.
Nhưng ngay sau đó, phật ấn với uy lực hùng hồn đã phá tan cơn sóng này.
Thân hình Nạp Lan Hải bị đập xuống đất, luồng lực lượng cường đại kia chấn động kinh mạch hắn, khiến sắc mặt hắn không nhịn được trở nên trắng bệch.
Sở Hưu bước ra một bước, pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng uy nghiêm thần thánh, nhưng phật ấn lại không hề lưu tình trút xuống!
Nạp Lan Hải gầm lên một tiếng, vô số sương máu tỏa ra từ lỗ chân lông của hắn, dung hợp với hơi nước hóa thành vô số mũi thương máu bắn về phía Sở Hưu, nhưng vẫn bị phật ấn đánh nát.
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Nạp Lan Hải đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt đầy hoảng sợ và không thể tin nổi.
Thân là người hải ngoại, thật ra kiến thức của Nạp Lan Hải không bằng những võ giả trên đất Trung Nguyên.
Dù sao cường giả ở hải ngoại có hạ, diện tích cũng có hạn, cho nên đời này người mạnh nhất mà Nạp Lan Hải từng gặp chính là Khang Động Minh đã phế bỏ hai chân hắn.
Bây giờ, rốt cuộc hắn lại gặp một vị, một vị giống Khang Động Minh, khiến hắn không có cả tự tin chống cự!
Phật ấn thứ ba giáng xuống, lần này Sở Hưu thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, uy lực của ấn này vặn vẹo càn khôn, phá nát hết thảy.
Nạp Lan Hải cũng không chống nổi ấn này, lập tức hộc máu bay ngược lại.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích lên, thi triển Đại Diễn Kích Pháp. Phương Thiên Họa Kích như phá nát núi sông, uy lực bá đạo lập tức xé rách chân khí hộ thể của Nạp Lan Hải, xuyên qua lồng ngực hắn, ghim hắn xuống đất!
Thanh Phương Thiên Họa Kích này không phải thần binh, Thiên Đạo Chiến Hạp đã tổn hại nghiêm trọng, không cách nào thay đổi hình dạng. Nhưng cho dù là bảo binh bình thường cũng có thể giết người, thậm chí không dùng binh khí cũng được. Sở Hưu dùng binh khí chỉ là để lừa dối mà thôi.
Nhát kích này đã xé tan trái tim của Nạp Lan Hải, Sở Hưu chậm rãi đi tới trước mặt Nạp Lan Hải, mặt không biểu cảm rút Phương Thiên Họa Kích ra, khoảnh khắc này sinh cơ của Nạp Lan Hải lập tức rơi xuống đáy vực.
Trước khi chết, Nạp Lan Hải chỉ vào Sở Hưu, không kịp nói lời cuối cùng thì sinh cơ đã tiêu tan triệt để.
Hắn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như vì sao rõ ràng Sở Hưu đã đi mà còn trở lại, vì sao lại muốn giết hắn.
Nhưng đáng tiếc, chắc chắn hắn không nhận được câu trả lời. Sở Hưu cũng không hứng thủ phổ cập kiến thức cho một người chết.
Nhìn thi thể Nạp Lan Hải một hồi, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.
Lúc này bên ngoài hòn đảo nhỏ vô danh của Nạp Lan Hải, một chiếc thuyền đang đỗ ở đó.
Nhưng nhìn từ ngoài vào không thể thấy được con thuyền nhỏ này, vô số trận pháp khắc trên con thuyền, bên dưới khoang thuyền còn có vài vị đại sư trận pháp bày trận, giấu diếm động tĩnh trong đảo.
Trên thuyền, Bách Đông Lai có vẻ hơi căng thẳng.
Hắn ủ mưu ra tay với Chí Tôn Đảo không phải ngày một ngày hai mà là mười năm tám năm.
Bây giờ rốt cuộc kế hoạch cũng bắt đầu, nhưng trình tự lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, chẳng trách hắn căng thẳng.
Nhưng Bách Đông Lai vẫn cố nén xao động trong lòng mình, lấy bàn cờ ra nói với Y Ba Tuần: “Y tông chủ, chờ đợi cũng chẳng có việc gì, hay là chúng ta làm một ván?”
Y Ba Tuần lắc đầu nói: “Không cần, không đủ thời gian.”
Bách Đông Lai sửng sốt: “Y tông chủ yên tâm, sức cờ của ta không kém vậy đâu.”
“Ta không nói ván cờ sẽ xong quá nhanh, mà chúng ta vừa bắt đầu thì không khéo bên Sở đại nhân đã giải quyết xong rồi.”
“Không nhanh đến mức đó chứ?”
Bách Đông Lai còn cảm thấy không tin.
Trước đó hắn định theo Sở Hưu vào vây công Nạp Lan Hải, nhưng Sở Hưu nói không cần, càng nhiều người càng dễ nhận ra khí tức lưu lại.
Bách Đông Lai tin Sở Hưu sẽ thắng, nhưng hắn không tin Sở Hưu có thể giết chết Nạp Lan Hải nhanh như vậy.
Cho dù Nạp Lan Hải bị phế bỏ hai chân, nhưng hắn vẫn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật.
Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, thân hình Sở Hưu đã hạ xuống thuyền, khiến Bách Đông Lai giật mình hét lớn.
Y Ba Tuần nhún vai nói: “Ta đã nói mà, chắc chắn không đủ thời gian.”
“Sở đại nhân đã giải quyết xong bên phía kia rồi à?” Ánh mắt Bách Đông Lai vẫn còn nghi hoặc.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Một tên rác rưởi mà thôi, nếu ta chậm tay mới là rác rưởi.
Đi thôi, người đã chết rồi, trở về đợi tin là được. Sau khi dẫn Bách Lý Phá Binh ra, ta sẽ giải quyết hắn.”
Ý tưởng của Sở Hưu không phải cùng nhau tiến đánh, chém giết lung tung mà là xử lý từng người một.
Nạp Lan Hải dễ giết nhất vì trên đảo chỉ có mình hắn, không còn ai khác.
Còn Bách Lý Phá Binh có cả Thần Binh Đảo.
Tuy nhân số trên Thần Binh Đảo không nhiều nhưng vẫn có không ít tinh nhuệ dưới trướng Bách Lý Phá Binh, nếu để ai chạy, rất có khả năng sẽ có người mật báo.
Cho nên Sở Hưu giết Nạp Lan Hải trước sau đó nghĩ cách dụ dỗ Bách Lý Phá Binh, cuối cùng giải quyết hắn.
Bách Đông Lai vuốt cằm, trong lòng khó nén nổi kinh hãi.
Dù sao Nạp Lan Hải cũng là cao thủ hiếm có tại hải ngoại, kết quả lại bị Sở Hưu giết như giết gà, chuyện này thật quá kinh khủng.
Đương nhiên kinh khủng nhất là, cho dù là người có thực lực như Sở Hưu, y vẫn bị đám người võ lâm Chính đạo trên đất Trung Nguyên ép tới hải ngoại tìm kiếm lực lượng trợ giúp, có thể thấy vũng nước ở Trung Nguyên sâu tới nhường nào.
Thuyền nhỏ lặng lẽ đi trên biển, hai ngày sau thi thể của Nạp Lan Hải mới bị phát hiện.
Dù sao Nạp Lan Hải cũng là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, nghe nói hắn nổi giận đuổi hết hạ nhân đi, Hoắc Hành Tôn đành phái vài đệ tử Hoắc gia đến xem thử.
Kết quả đến xem lại thấy được chuyện lớn, bọn họ mang thi thể của Nạp Lan Hải về.
Khi tin tức về cái chết của Nạp Lan Hải lan truyền, toàn bộ thế lực dưới trướng Hoắc Hành Tôn như bùng nổ, mọi người vội vàng chạy tới xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Bao năm qua, chưa ai dám khiêu khích các thế lực trực thuộc Chí Tôn Đảo như vậy!
Còn khi Hoắc Hành Tôn thấy thi thể của Nạp Lan Hải, phản ứng đầu tiên của hắn không phải đau buồn mà là khủng hoảng!
Chương 1350 Liên tục giết người 1
Đúng là hiện giờ Hoắc Hành Tôn rất khủng hoảng, vì yên bình kéo dài từ xưa tới nay đã bị phá vỡ.
Kể từ khi hắn thu nhận những nghĩa tử này, hay nói chính xác hơn là từ khi hắn có đôi thần nhãn này, hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Bao năm qua, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt, dựa vào những nghĩa tử này xây dựng vị thế độc tôn trong Thanh Phong Hải.
Đột nhiên đối diện với chuyện này, Hoắc Hành Tôn cũng thấy tay chân luống cuống, không còn vẻ bình tĩnh ung dung của ngày thường. Thậm chí hắn còn đi lòng vòng quanh thi thể của Nạp Lan Hải, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc ai dám giết lão tứ!”
Thấy bộ dáng đó của Hoắc Hành Tôn, ngay cả Bách Lý Phá Binh cũng cau mày.
Hắn ho khan một tiếng: “Nghĩa phụ đừng kinh hãi, với thực lực của Chí Tôn Đảo chúng ta, chỉ cần không phải cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất hiện, chúng ta không cần e ngại bất cứ ai.”
Lúc này trong lòng Bách Lý Phá Binh cũng thấy đau buồn, vì quan hệ giữa hắn và Nạp Lan Hải không tệ.
Trong số những nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Phó Long Khiếu và Nạp Lan Hải được thu nhận ngay sau Bách Lý Phá Binh.
Khi Nạp Lan Hải còn nhỏ, thậm chí Bách Lý Phá Binh còn chỉ điểm võ thuật cho hắn, có thể nói hai người vừa là thầy vừa là bạn.
Cho nên khi Nạp Lan Hải sa sút, đối với ai cũng giữ thái độ âm trầm, nhưng chỉ có thái độ đối với Bách Lý Phá Binh là không hề thay đổi.
Hoắc Hành Tôn sợ hãi nắm lấy Bách Lý Phá Binh: “Vậy chuyện này tạm giao cho ngươi, vi phu biết quan hệ giữa ngươi và lão tứ không tệ, ngươi phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, báo thù cho lão tứ.”
Bách Lý Phá Binh gật nhẹ đầu, hắn bắt đầu kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải.
Hắn không phải Hoắc Hành Tôn sống an nhàn sung sướng mà phải cố gắng mới có địa vị như hiện giờ, rất quen thuộc với chuyện này.
Lúc này Phó Long Khiếu cũng tới hỗ trợ.
Tuy quan hệ giữa hắn và Nạp Lan Hải, Bách Lý Phá Binh không được tốt, nhưng bây giờ không phải lúc đấu đá lẫn nhau. Phó Long Khiếu cũng cùng Bách Lý Phá Binh kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải.
Nửa ngày sau, Bách Lý Phá Binh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người xuất thủ có thực lực rất mạnh, có thể nói là áp đảo hoàn toàn.
Thậm chí lão tứ đã thiêu đốt tinh huyết mà vẫn không cản được hung thủ.”
Phó Long Khiếu ở bên cạnh nói tiếp: “Nhìn vết thương thì lão tứ chết dưới binh khí như Phương Thiên Họa Kích, kết hợp với lực lượng của đối phương. Có lẽ người xuất thủ cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.”
Bách Lý Phá Binh cau mày nói: “Nhưng ta không phát hiện chân khí dị chủng trên người lão tứ, trong khu vực Thanh Phong Hải này có ai dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí?”
Phó Long Khiếu lắc đầu nói: “Trong số võ giả đương thời, chỉ khu vực Trung Nguyên mới có võ giả dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí.
Đặc biệt là những đại tướng xuất thân quân ngũ ở Trung Nguyên, Phương Thiên Họa Kích có thể coi là hung binh trên chiến trường.
Nhưng trong khu vực hải ngoại chúng ta thường chỉ dùng đao dùng kiếm, cho dù có võ giả dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí, hắn cũng không đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Bách Lý Phá Binh đột nhiên nói: “Liệt Phong Hải thì sao?”
Phó Long Khiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một vị cao thủ ẩn cư sâu trong Liệt Phong Hải sử dụng Phương Thiên Họa Kích.
Nhưng đối phương tu luyện Hắc Viêm Cương Khí, loại cương khí này có sức nóng bá đạo, một khi xuất thủ rất dễ lưu lại dấu vết.
Nhưng trên người lão tứ không có chút dấu vết cương khí nào.
Quan trọng nhất là vị đó giết lão tứ làm gì? Động cơ ra sao?”
Bách Lý Phá Binh giơ tay lên xoa cái đầu đang đau nhức, bây giờ hắn cũng đang nghi ngờ động cơ, vì hắn không thể nghĩ ra vì sao lại có người lại ra tay giết một người tàn phế như Nạp Lan Hải.
Đúng là mấy năm qua Nạp Lan Hải đã đắc tội với người ít người.
Nhưng hắn đã ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, những người hắn thật sự đắc tội cũng không phải đại nhân vật có quyền có thế mà chỉ là một số tôi tớ hầu hạ hắn thôi. Những người đó không thể ra tay được!
Lúc này Hoắc Hành Tôn đang im lặng đứng bên cạnh quan sát đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, có phải tên Sở Hưu kia ra tay không?”
Phó Long Khiếu và Bách Lý Phá Binh cùng nhìn sang nhau, đều lắc đầu.
Bách Lý Phá Binh nói: “Không thể nào, trước đó ta đã điều tra, tên Sở Hưu kia đã rời khỏi Đông Hải từ lâu rồi.
Hơn nữa theo tư liệu về tên Sở Hưu kia, người này am hiểu đao pháp, thậm chí từng có chiến tích xuất đao ép lui Hư Từ, phương trượng của Đại Quang Minh Tự, chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.”
Tuy Sở Hưu từng thi triển Huyền Vũ Chân Công ở bên ngoài, nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chốn hải ngoại này vốn không thể kiếm được tư liệu chi tiết đến vậy, cho dù là Phong Mãn Lâu cũng phải tìm đọc cặn kẽ mới thấy một câu đề cập tới.
Phó Long Khiếu cũng nói: “Không sai, đúng là không giống vết tích mà Sở Hưu gây ra, mà hắn cũng không có lý do để làm như vậy.
Sở Hưu tới khu vực Đông Hải là để tìm quân cứu viện, hắn giết lão tứ cũng
có ích lợi gì? Chẳng lẽ lại nghĩ rằng chúng ta chết mất một người thì sẽ giúp hắn.
Nếu là vì trút giận...”
Nói đến đây Phó Long Khiếu lặng lẽ nhìn sang phía Hoắc Hành Tôn nói: “Nếu là để trút giận, hắn cũng không cần giết lão tứ. Nghĩa phụ có không ít con cháu trực hệ ở bên ngoài.”
Nghe câu này, đám đệ tử Hoắc gia trong lòng phát lạnh.
Trước đó bọn họ to gan tới mức tùy ý làm xằng làm bậy ở bên ngoài, cũng là vì họ tin rằng Hoắc gia và thế lực của Chí Tôn Đảo sẽ bảo vệ được họ.
Kết quả bây giờ thấy người chết bọn họ mới biết được không phải ai cũng e ngại chỗ dựa của mình. Thậm chí bọn họ còn muốn ra gọi con cháu nhà mình về.
Bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn là Chí Tôn Đảo tương đối an toàn.
Hai người kiểm tra cả nửa ngày vẫn không có kết quả gì.
Rơi vào đường cùng, bọn họ đành lưu giữ thi thể của Nạp Lan Hải lại.
Bách Lý Phá Binh trầm giọng nói: “Nghĩa phụ, thời gian tới người gọi tất cả con cháu Hoắc gia về đây đi.
Trước mắt chúng ta không biết nguyên nhân cái chết của lão tứ là do hắn trêu chọc ai, hay có người nào nhắm vào các thế lực dưới tay Chí Tôn Đảo chúng ta.”
Hắn lại chuyển ánh mắt sang Phó Long Khiếu: “Lão tam, thời gian tới ngươi cũng đừng chạy tới Liệt Phong Hải nữa, phát động nhân lực của Thương Long Hạm Đội, tìm kiếm manh mối.”
Phó Long Khiếu hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này còn cần ngươi bảo?”
Sau khi căn dặn xong, Bách Lý Phá Binh và Phó Long Khiếu đều đi khỏi, chuẩn bị trở về gọi người kiểm tra manh mối.
Hắn không tin hung thủ trắng trợn giết người như vậy mà trong khu vực đó không ai nghe thấy chút động tĩnh nào.
Hoắc Hành Tôn nhìn bóng lưng hai người bọn họ đi khỏi, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được một chữ.
Không biết vì sao hắn bỗng thấy tâm thần không yên.
Đương nhiên không phải mình hắn có cảm giác này, Bách Lý Phá Binh cũng có.
Hắn như loáng thoáng cảm giác được điều gì, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra.