Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1406 Thánh Hỏa luyện đao 1

Rốt cuộc Thiên Môn có gây sự với hắn không, bây giờ Sở Hưu cũng không nói chính xác được.

Y tốn bao công sức và mưu kế để leo lên Côn Luân Sơn, đương nhiên không phải vì tiếng tăm Ma Chủ mà muốn ra tay trước, tăng cường thực lực và uy danh của bản thân.

Cho nên sau khi leo lên Côn Luân Sơn, chuyện đầu tiên Sở Hưu làm chính là lệnh cho mọi người tu sửa Ma Giáo, cho dù không khôi phục lại phong thái của năm trăm năm trước thì cũng phải ra dáng một chút.

Còn chuyện thứ hai là hắn chuẩn bị tế luyện đao phôi mà mình lấy được trong Nguyên Thủy Ma Quật.

Cho dù đối với võ đạo mà nói, binh khí không phải thứ quan trọng nhất, nhưng một binh khí đủ mạnh có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Đối với Sở Hưu hiện giờ, thần binh bình thường không thể khiến y thỏa mãn, chỉ có những binh khí cường đại trong truyền thuyết mới đủ trình độ.

Tà Nguyệt Đao là ma binh thời thượng cổ, tuy rất mạnh nhưng dù sao cũng không phải binh khí của y, khí linh không cách nào nhận chủ, chỉ có thể nhờ tâm ma hỗ trợ kiềm chế một thời gian, độ phù hợp với Sở Hưu rất thấp.

Ban đầu khi lĩnh ngộ đao ý Phá Tự Quyết, Sở Hưu đã từng chứng kiến ảo ảnh Độc Cô Duy Ngã sử dụng Thính Xuân Vũ xuất thủ, đó mới là thoải mái lâm ly, không gì không phá.

Nếu bây giờ y có thể sử dụng Vô Căn Thánh Hỏa mài giũa phôi đao, đều là ma đao sinh ra từ Nguyên Thủy Ma Quật, cho dù phôi đao này không bằng Thính Xuân Vũ, chắc chắn uy lực cũng không kém bao nhiêu.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp tìm đến Lục Giang Hà hỏi: “Lão Lục, phải làm thế nào để vận dụng Vô Căn Thánh Hỏa rèn luyện phôi đao kia?”

Lục Giang Hà dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Sở Hưu: “Ngươi nghĩ ta là người biết cách luyện khí hay sao?”

Sở Hưu nhìn Lục Giang Hà với ánh mắt bất thiện: “Vậy sao lần trước ngươi lại nói với ta phôi đao này phải dùng Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể rèn luyện được?”

Lục Giang Hà nhún vai ra vẻ vô tội: “Ta nói có sai đâu, đúng là phải dùng Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể luyện hóa, còn làm sao luyện hóa được thì làm sao ta biết được?”

Thấy Sở Hưu sắp nổi giận, Lục Giang Hà vội vàng nói: “Chẳng qua tuy ta không biết cách luyện hóa phôi đao này, nhưng vẫn có thể đoán được.

Thứ này là có bộ dạng của một thanh đao, hơn nữa còn được thiên địa sinh thành.

Vô Căn Thánh Hỏa cũng do thiên địa sinh thành, hay là ngươi thử nghiệm ném thứ này vào, truyền lực lượng của mình vào, không khéo có thể luyện hóa được?”

“Cái này mà cũng thử được?”

Lục Giang Hà cười hì hì nói: “Dù sao năm xưa giáo chủ cũng làm như vậy mà.

Trong toàn bộ Thánh giáo, người giỏi luyện khí nhất chính là Thiên Khốc Ma Tôn.

Nhưng khi giáo chủ luyện chế Thính Xuân Vũ, ngài ấy không tìm Thiên Khốc Ma Tôn mà tự mình làm.

Giáo chủ cũng không am hiểu luyện khí, nếu ngài ấy thành công, vì sao ngươi không thành công được? Không thử thì làm sao biết?”

Sở Hưu sắc mặt đen kịt, phất tay đuổi Lục Giang Hà sang một bên.

Tên này chẳng có lúc nào đáng tin cậy cả.

Nhưng trước mắt Sở Hưu cũng không có biện pháp nào khác, đành làm theo lời Lục Giang Hà nói.

Bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu ném một phôi đao trong tay vào, chỉ trong chớp mắt Thánh Hỏa vô biên đã bùng lên kịch liệt.

Sở Hưu vội vàng truyền cương khí của bản thân vào trong, cứ như lửa đổ thêm dầu, Vô Căn Thánh Hỏa càng cháy bùng lên, ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Lục Giang Hà ở bên cạnh vội vàng hô lớn: “Thấy chưa, có hiệu quả mà, ta đã nói là chắc chắn đúng.”

Phôi đao được Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ, lớp đá bên ngoài đã bắt đầu hòa tan.

“Im miệng!”

Sau khi mắng Lục Giang Hà một câu, Sở Hưu liên tục truyền lực lượng chân khí vào trong.

Sở Hưu không biết cách luyện khí, nhưng có vẻ y cũng không cần phải biết.

Vô Căn Thánh Hỏa và đao phôi tạo thành một loại phản ứng, hòa tan toàn bộ lớp vỏ đá bên ngoài, lộ ra ánh sáng bạc sắc bén bên trong. Đó là một thanh loan đao hẹp dài, không cong như Thính Xuân Vũ, ngược lại bộ dạng tương tự Nhạn Linh Đao.

Trên thân đao trải rộng hoa văn kỳ dị bẩm sinh, Sở Hưu thử để lực lượng của mình ngưng tụ tới đấy, không ngờ lại kéo dài thành một chuôi đao.

Đến cuối cùng ánh sáng trên thân đao xộc thẳng tới chân trời, khiến cho toàn bộ mọi người trên Côn Luân Sơn kinh hãi nhìn lên không trung, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sở Hưu mắt hơi lim dim, y có thể cảm nhận được trên thân đao truyền lại một luồng khí tức, đó là một cảm giác cực kỳ linh động, tương hợp tâm ý với Sở Hưu.

Thanh đao này đang hình thành khí linh.

Nó là do Sở Hưu dùng lực lượng chế tạo ra cho nên khí linh đản sinh trong đao cực kỳ thân cận với Sở Hưu, từ khi xuất sinh đã bắt đầu nhận chủ.

Độ phù hợp của binh khí vốn là thứ rất huyền ảo, bất luận lực lượng của ngươi ra sao, khí linh nhận chủ chỉ dựa vào cảm giác.

Cũng như Lăng Vân Tử, rõ ràng hắn trong Thuần Dương Đạo Môn hắn là người có thực lực mạnh nhất nhưng người duy nhất có thể tự do sử dụng thần binh Thuần Dương lại chỉ có mình Tịch Vân Tử.

Bây giờ độ phù hợp của Sở Hưu và thanh đao này cũng cực cao, nói tâm ý tương thông cũng không quá đáng.

Lúc này Thánh Hỏa thu liễm, tràn vào trường đao, theo Sở Hưu vung tay lên, trường đao lấp lóe ánh sáng rơi vào tay Sở Hưu.

Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu bộc phát ra khí thế sắc bén vô biên, lực lượng đó thậm chí khiến Lục Giang Hà không nhịn được phải lui lại né tránh.

Lúc này đám người Mai Khinh Liên cũng xuất hiện bên cạnh Sở Hưu, thấy thanh trường đao trong tay y, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là ma binh trời sinh? Có thế thôi là luyện thành rồi à?”

Sở Hưu vuốt mũi nói: “Đúng là rất dễ dàng, có lẽ dùng bảo vật trời sinh luyện hóa bảo vật trời sinh mới là cách dùng chính xác nhất.”

Thương Thiên Lương ở bên cạnh nói: “Tiểu tử, rốt cuộc thanh ma đao của ngươi có tác dụng gì? Ma đao trời sinh, e là đẳng cấp của nó còn vượt qua thần binh cửu chuyển?”

Sở Hưu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chém về phía trước, mọi người chỉ thấy một luồng gió sắc bén mãnh liệt lướt qua nhưng sau đó không có dị tượng gì. Thậm chí không bằng Tà Nguyệt Đao, khi rời vỏ đã có vầng trăng máu với uy thế vặn vẹo hư không.

“Có thế thôi à?” Chử Vô Kỵ kinh ngạc nói.

Những người khác đều không đổi, chỉ có Thương Thiên Lương biến sắc, trầm giọng nói: “Những nơi nhát đao này chém qua đã cắt đứt cả không gian, đao mang lướt qua thì bất cứ thứ gì cũng tịch diệt tiêu tan, kể cả thiên địa nguyên khí cũng vậy.

Bây giờ nếu ta giao chiến với tiểu tử Sở Hưu, dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khống chế một khoảng thiên địa. Vậy đao vừa rồi của hắn đủ chém ra sơ hở giữa khoảng thiên địa này.

Thanh đao này đúng là khắc tinh của cường giả Thiên Địa Thông Huyền! Ngay cả thiên địa cũng tịch diệt, rốt cuộc đây là lực lượng gì?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, cũng không phải lực lượng tịch diệt. Vừa rồi ta xuất đao chém ra không hủy diệt bất cứ lực lượng nào. Nói chính xác hơn lực lượng này phải gọi là quy nguyên.”

"Quy nguyên?"
Chương 1407 Thánh Hỏa luyện đao 2

Sở Hưu gật đầu nói: “Vạn vật quy nguyên, tất cả mọi lực lượng trong thiên hạ này đều đến từ hai lực âm dương, thiên địa âm dương chính là lực lượng nguyên thủy khởi đầu của thế gian này. Tiếp đó bất luận là địa phong thủy hỏa hay thuần dương sát ma đều là hai lực lượng âm dương này chuyển hóa thành.

Nhát đao vừa rồi thực tế là khiến lực lượng được diễn hóa trong thiên địa này quy nguyên trở thành lực lượng âm cực nguyên thủy nhất.

Do lực lượng cải biến quá nhỏ nên các ngươi không phát giác, sau khi ta chém đao vừa rồi, lực lượng âm cực trong thiên địa đã tăng thêm một chút.”

Thương Thiên Lương nghe vậy sắc mặt hơi đổi: “Nếu như lời ngươi nói, thanh đao của ngươi còn đáng sợ hơn lực lượng tịch diệt không gì không phá.

Người khác giao chiến với ngươi, chỉ cần lực lượng của bọn hắn bị thanh đao của ngươi chém trúng, lực lượng sẽ bị quy nguyên thành lực lượng âm cực thuần túy.

Đánh tới cuối cùng, lực lượng âm cực đại thịnh, nếu ngươi có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khống chế thiên địa, lĩnh ngộ lực lượng thiên địa , ngươi có thể biến khu vực xung quanh thành ma vực vô biên, uy lực sẽ càng thêm cường đại.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng nghĩ tới điều Thương Thiên Lương đã nói.

Thanh đao này không hổ danh ma binh do thiên địa tạo thành, uy lực hết sức cường hãn.

Thậm chí nó không kém gì ma đao Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã.

Chẳng qua thuộc tính của hai bên bất đồng mà thôi.

“Ngươi đã đặt tên cho thanh đao này chưa?” Thương Thiên Lương đột nhiên hỏi.

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thanh đao này có thể khiến tất cả mọi lực lượng quy nguyên, vậy gọi nó là Quy Nguyên Đao đi.”

Mai Khinh Liên trợn trừng hai mắt: “Một thanh Ma đạo cường đại như vậy lại bị ngươi đặt tên tùy tiện như thế, ngươi có xứng với khí linh của Ma đao này không?”

Sở Hưu cầm đao kinh ngạc nói: “Cái tên này có vấn đề gì, rất hình tượng mà. Huống chi khí linh và ta tâm ý tương thông, sao lại phản đối, hơn nữa một khí linh đâu cần tên?”

Lục Giang Hà vỗ vai Sở Hưu nói: “Thế này đi, coi như bản tọa đã nhìn ra, thiên phú đặt tên của ngươi đúng là chẳng ra làm sao, để con bé của Âm Ma Tông đặt còn hơn.

Hơn nữa tiểu tử nhà ngươi cũng rất giống giáo chủ, trước đây khi giáo chủ đặt tên cho Thính Xuân Vũ, ngươi có biết giáo chủ đặt là gì không?

Thính Xuân Vũ sắc bén vô song, có thể chặt đứt vạn vật trong thiên địa, cho nên giáo chủ đặt luôn là Nhất Trảm Đao, mang ý nghĩa không có gì đỡ được một nhát chém của nó.”

Sở Hưu nhún vai, không hề để tâm: “Cũng được, ngươi nghĩ một cái tên đi.”

Sở Hưu vốn không phải người để ý tới tên gọi.

Một cái tên mà thôi, binh khí là để giết người, chỉ cần sắc bén, có thể giết người là đủ. Nữ nhân đúng là quái đản.

Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ma đao của giáo chủ tên là Thính Xuân Vũ, giết người là máu rơi như mưa xuân. Thanh đao của ngươi lại có thể khiến tất cả mọi lực lượng quy nguyên, phá trận vô song, chẳng bằng đặt tên là Phá Trận Tử, thấy sao?”

Một cái tên mà thôi, Sở Hưu cũng chẳng buồn suy nghĩ, trực tiếp gật đầu nói: “Được, gọi thế đi, ma đao Phá Trận Tử.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh bỗng ngơ ngẩn, cảnh tượng trước mắt sao giống quá khứ đến vậy.

Hơn năm trăm năm trước, Độc Cô Duy Ngã lấy được phôi đao từ Nguyên Thủy Ma Quật, luyện chế ra Thính Xuân Vũ, đặt một cái tên vớ vẩn, cũng là Hồng Liên Ma Tôn trợn mắt lên sửa lại cho hắn.

Khi đó hắn đứng một bên cười trộm, bây giờ năm trăm năm qua đi, cảnh tượng này lại tái hiện nhưng người đã mất, Lục Giang Hà bỗng thấy đau xót trong lòng.

Sở Hưu không để ý tới chuyện Lục Giang Hà đột nhiên đa sầu đa cảm, việc y đang quan tâm bây giờ là rốt cuộc mình cầm Phá Trận Tử đã có tư cách khiêu chiến chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay chưa?

Lần trước khi Sở Hưu giao thủ với Lăng Vân Tử, tuy y luôn bị Lăng Vân Tử áp đảo nhưng không phải không thể chống đỡ.

Nói một câu hơi ngông cuồng một chút thì bây giờ về mặt sức mạnh, có thể nói Sở Hưu đã đứng ở đỉnh cao của cảnh giới hiện tại, ít nhất y không thấy ai có căn cơ và lực lượng vượt qua mình.

Cho dù là vị Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh, thật ra lực lượng và căn cơ của hắn cũng không bằng Sở Hưu. Nhưng điểm mạnh là cảnh giới thật sự của Khang Động Minh đã đạt tới Thiên Địa Thông Huyền, chẳng qua hắn không đột phá mà thôi.

Thậm chí tu vi kiếm đạo của hắn cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho nên cảnh giới của hắn không đến nhưng mỗi kiếm rời vỏ vẫn mang theo uy thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Trước đó Sở Hưu có thể dựa vào căn cơ và lực lượng của mình đối đầu trực diện với Lăng Vân Tử, bây giờ y có Phá Trận Tử, nếu giao thủ với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y có thể chuyển hóa khoảng thiên địa trong tay đối phương thành lực lượng âm cực cơ bản nhất, bài trừ ưu thế lớn nhất của đối phương.

Ngay lúc Sở Hưu định tìm một chỗ làm quen với năng lực của Phá Trận Tử trong tay mình, y lại đột nhiên thấy một vật trong Vô Căn Thánh Hỏa.

Bên trong Vô Căn Thánh Hỏa vốn là ngọn lửa vô cùng tinh khiết, cho dù Sở Hưu vừa dùng nó rèn luyện phôi đao, lớp vỏ đá bị hòa tan cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng bây giờ trong Vô Căn Thánh Hỏa lại có một luồng ma khí đen nhánh.

Luồng ma khí kia rất không bắt mắt, cũng không có chút khí tức nào. Nếu không phải vừa rồi Sở Hưu vô tình nhìn về phía Vô Căn Thánh Hỏa, thậm chí y còn không phát hiện ra thứ này.

Y kinh ngạc truyền cương khí đến, định dẫn dắt luồng ma khí kia ra.

Nhưng ai biết y vừa phát hiện luồng ma khí kia, nó đã như vật sống, không ngờ lại men theo chân khí của Sở Hưu, trực tiếp đi vào cơ thể y.

Tốc độ của luồng ma khí đó nhanh chóng tới cực hạn, Sở Hưu định chống cự nhưng bất cứ lực lượng nào trong cơ thể y đứng trước luồng ma khí yếu ớt kia cũng mất hiệu lực, không có bất cứ tác dụng nào.

Ma khí nhập thể, thân thể Sở Hưu lập tức run rẩy.

Hành động vừa rồi của Sở Hưu không khiến người khác chú ý, bọn họ còn đang bàn luận về thanh ma đao của Sở Hưu, kết quả không ngờ Sở Hưu lại lập tức run rẩy, khiến mọi người ở đây giật nảy mình.

Luyện ra một thanh thần binh chí tôn nên hưng phấn tới mức nhảy múa? Chuyện này chắc Lục Giang Hà sẽ làm chứ không giống cách làm của Sở Hưu.

Vậy bây giờ y đang làm gì? Tự nhiên lên cơn?

Lục Giang Hà thử chạm vào Sở Hưu một cái, nhưng một khắc sau quanh người Sở Hưu tỏa ra ma khí ngập trời, trực tiếp chấn văng Lục Giang Hà ra ngoài.

Lục Giang Hà đang định mắng Sở Hưu trở mặt không nhận người, Thương Thiên Lương lại nghiêm mặt lớn tiếng nói: “Đợi đã, có gì đó không đúng!”

Chỉ thấy lúc này trên mặt Sở Hưu bốc lên ma văn, thân thể cực kỳ khủng khiếp, luồng khí tức kia tuy cường đại nhưng chắc chắn không phải khí tức của Sở Hưu lúc bình thường.

Thương Thiên Lương vung tay, khoảng thiên địa này hình thành một lĩnh vực bao bọc lấy Sở Hưu.

Nhưng một khắc sau, một luồng lực lượng cực mạnh đột nhiên bộc phát đánh tan lĩnh vực của Thương Thiên Lương.
Chương 1408 Dị biến

Mọi người ở đây kinh ngạc, không ai hiểu rốt cuộc Sở Hưu đang ra sao.

Lúc này tinh thần lực của Sở Hưu đã hoàn toàn đắm chìm trong khoảng không gian hỗn độn.

Đừng nói những người khác không biết Sở Hưu đang ra sao, ngay chính bản thân y cũng không biết mình như thế nào.

Trong đầu y có vô số đoạn hình ảnh, hơn nữa những hình ảnh đó đều hết sức huyền bí, có thiên địa âm dương, thậm chí còn như có một thế giới không ngừng tái diễn.

Thần phật, tiên ma, đủ loại truyền thuyết, đủ thứ tồn tại trong truyền thuyết lấp lóe trong đùa Sở Hưu như cưỡi ngựa xem hoa, nói không rõ, tả không được, thậm chí khiến Sở Hưu như có cảm giác muốn nổ đầu.

Đến cuối cùng, tất cả lại như quy về hỗn độn, hoàn toàn tiêu tan.

Sở Hưu chậm rãi mở mắt, đám người Thương Thiên Lương đứng cách y vài chục trượng, đang quan sát.

Không phải họ không muốn lại gần mà là luồng lực lượng và khí thế cường đại vừa bộc phát trên người Sở Hưu khiến bọn họ không có cơ hội lại gần.

Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Nếu ta nói chính ta cũng không biết rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào, các ngươi có tin không?”

Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Lão phu tin, vì loại lực lượng vừa rồi không phải thứ ngươi có thể khống chế được. Thậm chí ngay cả ta chứng kiến loại lực lượng kia cũng thấy tim đập chân run.

Bây giờ cảm giác của ngươi ra sao? Rốt cuộc là nhận được cơ duyên gì, hay là trong cơ thể có thêm thứ gì?”

Sở Hưu kiểm tra cơ thể của mình, nửa ngày sau mới lắc đầu nói: “Không có gì cả.”

Thương Thiên Lương cau mày nói: “Không có gì à? Không hợp lý.”

Với uy thế cường đại trên người Sở Hưu vừa rồi, hắn dám cam đoan chắc chắn trên người Sở Hưu đã có biến hóa gì đó.

Kết quả trên người Sở Hưu lại không có gì dị thường, đừng nói hắn cảm thấy không hợp lý, ngay bản thân Sở Hưu cũng thấy không hợp lý.

Nhìn thoáng qua Vô Căn Thánh Hỏa, ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc khác thường.

Trong lòng y đã có một chút phán đoán, chắc chắn biến hóa trên người mình có liên quan tới Nguyên Thủy Ma Quật.

Trước đó trong Vô Căn Thánh Hỏa không có ma khí, sau khi y luyện hóa đao phôi, luồng ma khí kia mới xuất hiện.

Nếu thứ này là Nguyên Thủy Ma Quật tạo ra thì có thể giải thích được, dù sao cũng là thứ xuất hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, tất cả đều có thể.

Đã không nghĩ ra, Sở Hưu cũng không nghĩ tiếp.

Bây giờ thời gian của y rất quý giá, tuy tạm thời tông môn Chính đạo không tới gây sự với y nhưng có trời mới biết lúc nào bọn họ sẽ tới làm phiền. Thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều.

Ngay lúc Sở Hưu bế quan, ở một phía khác của dãy núi Côn Luân, trước một cung điện của Thiên Môn, La Thần Quân như con trâu đực phát cuồng giận dữ hét lớn: “Ngăn cản ta làm gì? Tên tiểu tử kia còn to gan chiếm cứ Côn Luân Sơn, đúng là quá đáng. Không giết hắn thì uy nghiêm của Thiên Môn ở đâu?”

Thiên Môn cũng ở dãy núi Côn Luân, cho nên dù Quân Vô Thần đang bế quan, tất cả mọi người trong Thiên Môn cũng thấy cảnh tượng Vô Căn Thánh Hỏa rực cháy, cũng biết rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra.

Sở Hưu giết Huống Tà Nguyệt, vốn đã có thù oán rất lớn với Thiên Môn.

Bây giờ Sở Hưu còn dám leo lên Côn Luân Sơn, đúng là Thiên Môn nên tỏ thái độ. Nhưng lần này Thiên Môn không có hành động gì, nguyên nhân rất đơn giản, không phải Thiên Môn không hành động mà là Quân Vô Thần đang bế quan.

Đẳng cấp của Thiên Môn sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của mọi người trong giang hồ.

Nếu là ở Đại Quang Minh Tự hoặc Thuần Dương Đạo Môn, tuy Hư Từ và Lăng Vân Tử là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng bọn họ đối xử với những sư huynh đệ khác rất hiền hòa.

Còn ở trong Thiên Môn, Quân Vô Thần thật sự là thần!

Ngày trước Lâm Thương Long làm sai, bị Quân Vô Thần tát cho mấy cái. Nếu là những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, họ đã thấy đây là sỉ nhục, nhưng theo Lâm Thương Long đây đã là Quân Vô Thần hạ thủ lưu tình, có thể thấy quy củ của Thiên Môn nghiêm ngặt tới mức nào.

Không được Quân Vô Thần ra lệnh, những người khác không dám làm loạn, cũng không tự cho mình là thông minh hay tự quyết định.

Nhưng La Thần Quân lại khác, lúc trước hắn trông coi trận pháp trong cung điện của mình, không biết tin Vô Căn Thánh Hỏa lại cháy, sau khi xuất quan hắn mới biết chuyện này.

Cho nên La Thần Quân lập tức nổi giận.

Trước đây hắn bị Sở Hưu dọa lùi, vội vàng trở về Thiên Môn, có thể nói là mất hết thể diện.

Thậm chí có thể nói trong tất cả thần tướng Thiên Môn, hắn là người mất mặt nhất.

Xưa nay thần tướng Thiên Môn không bao giờ để võ giả bình thường trên giang hồ trong mắt, thậm chí coi bản thân là thần phật đứng trên đỉnh cao.

Chỉ có mình La Thần Quân hai lần chịu thiệt dưới tay võ giả giang hồ!

Lần đầu tiên là đụng phải Sở Cuồng Ca, bị đối phương liều mạng đánh trọng thương, chật vật trốn về Thiên Môn, còn đánh mất chìa khóa Thông Thiên, mấy chục năm sau mới lấy lại được.

Lần thứ hai là đụng phải Sở Hưu. Lần này thảm hại hơn, bị dọa tới mức phải bỏ chạy, thậm chí còn lôi kéo Quân Vô Thần hò hét Độc Cô Duy Ngã trở về gì đó. Kết quả bị Quân Vô Thần vả cho một cái mới bình tĩnh lại, nhưng lại càng mất mặt hơn nữa.

Thậm chí hắn còn bị những thần tướng Thiên Môn khác chế nhạo, nói hắn đừng gọi mình là La Thần Quân, cứ gọi là La Thần Kinh đi, lúc nào cũng vui buồn thất thường.

Trước đây La Thần Quân còn dùng miệng lưỡi cãi lại, nói chắc chắn mình cảm nhận được khí tức của Độc Cô Duy Ngã trên người Sở Hưu.

Tất cả thần tướng Thiên Môn đều không thể quên được hình ảnh mình được chứng kiến khi trở thành thần tướng, đó là hình ảnh Độc Cô Duy Ngã tàn sát người trong Thiên Môn bọn họ. Nỗi sợ đó khắc sâu trong lòng bọn hắn, đây cũng là thời điểm bi thảm nhất trong lịch sử của Thiên Môn.

Nhưng sau này La Thần Quân cũng tự nghĩ ra, tên Sở Hưu kia là võ giả trong nhánh Ẩn Ma, hơn nữa còn nhận được công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã.

Có thể khi nhận được công pháp truyền thừa, y cũng nhận được một số bảo vật gì đó chứa khí tức của Độc Cô Duy Ngã. Có lẽ lúc đó y lôi vật này ra dọa hắn, đúng là hắn đã quá cẩn thận.

Đặc biệt là hiện tại tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế lan truyền, La Thần Quân càng cho rằng đối phương không liên quan gì tới Độc Cô Duy Ngã, dù sao tuổi tác hai bên không khớp.

Cho nên lần này biết Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, La Thần Quân là người kích động nhất. Hắn vừa hổ thẹn vừa giận dữ, chỉ muốn tới tìm Sở Hưu báo thù, nhưng lại bị Lâm Thương Long ngăn lại.

“La Thần Quân, đừng gây chuyện!

Bây giờ môn chủ đang bế quan, ngươi muốn báo thù thì phải xuống núi. tới gây sự với Sở Hưu. Nhưng ngươi có được môn chủ cho phép không?

Hơn nữa ngươi quên Huống Tà Nguyệt chết như thế nào rồi à? Huống Tà Nguyệt chết trên tay tên Sở Hưu kia đấy!”

La Thần Quân hừ lạnh nói: “Thằng điên Huống Tà Nguyệt khinh địch bị giết thì liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không bằng Huống Tà Nguyệt hay sao?”

Lâm Thương Long mở to hai mắt ra nói: “Cho dù ngươi ngang cơ Huống Tà Nguyệt, ngươi vẫn không đánh được tên Sở Hưu kia!

Huống Tà Nguyệt đã vận dụng Tà Nguyệt Đao nhưng vẫn bị tên Sở Hưu kia giết chết!”
Chương 1409 Thiên Môn phiền phức 1

Lâm Thương Long và La Thần Quân khắc khẩu khiến không ít võ giả Thiên Môn chú ý tới, trong đó còn có vài thần tướng Thiên Môn, nhưng bọn họ không khuyên can La Thần Quân mà đứng xem trò hay.

Quan hệ giữa các thần tướng Thiên Môn vốn không hòa thuận, thậm chí có thể nói là thù địch lẫn nhau.

Không phải vì bọn họ hẹp hòi mà là phương thức chọn thần tướng của Thiên Môn khiến quan hệ bọn họ chắc chắn không thể hòa thuận.

Trước khi trở thành thần tướng, bọn họ đã đấu đá nhau không biết bao nhiêu lần, có thể bình tĩnh hòa thuận nói chuyện với nhau đã chẳng dễ dàng gì.

Nhưng sau khi trở thành thần tướng Thiên Môn, bọn họ lại ít có cơ hội giao thủ, chuyện này cũng khiến cho một số thần tướng lão thành từng làm nhiệm vụ của nhau, biết thực lực của đối phương, những người còn lại chỉ không phục không cam lòng, cho rằng bản thân mạnh hơn đối phương nhiều.

La Thần Quân bây giờ chính là như vậy, hắn không cho rằng mình kém hơn Huống Tà Nguyệt.

Huống Tà Nguyệt chết trên tay Sở Hưu không có nghĩa là hắn cũng sẽ chết trên tay Sở Hưu.

Đặc biệt là khi chứng kiến đông đảo thần tướng Thiên Môn tới xem trò, lửa giận trong lòng La Thần Quân càng cháy rực, trực tiếp hất văng Lâm Thương Long, rời khỏi Thiên Môn.

Quan hệ giữa Lâm Thương Long và La Thần Quân vốn cũng không tốt, hắn cản La Thần Quân chỉ là không muốn vì một tên ngu ngốc mà ảnh hưởng tới đại cục của Thiên Môn mà thôi.

Trong lòng Lâm Thương Long, Quân Vô Thần thật sự là thần linh. Hắn cực kỳ bất mãn với loại người làm ảnh hưởng tới đại cục như La Thần Quân.

Ngay lúc Lâm Thương Long còn định chặn đường, một người trẻ tuổi mặc áo choàng đỏ chót lười biếng nói: “Lâm Thương Long, ngươi ngăn cản hắn làm gì? Tên ngu ngốc kia muốn chết thì cứ để hắn đi tự sát.

Hắn bị Sở Hưu giết càng tốt, hắn làm thần tướng nhiều năm như vậy, cũng nên thay đổi rồi? Bên dưới còn không ít người đang chờ đấy.”

Lâm Thương Long liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia, hừ lạnh nói: “Huyết Vô Lệ, đừng đứng đó châm chọc!”

Người này là thần tướng Thiên Môn mới kế vị Huống Tà Nguyệt.

Tuy Huyết Vô Lệ là người mới nhưng không nghĩa là thực lực của hắn yếu.

Cứ cách một thời gian Thiên Môn lại tiến hành xếp hạng thần tướng, chỉ có chín người mạnh nhất mới có tư cách lên làm Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn.

Tuy trước đó Huyết Vô Lệ không phải thần tướng nhưng trong số võ giả Thiên Môn, trừ Cửu Đại Thần Tướng ra hắn là người có thực lực mạnh nhất.

Thậm chí tất cả mọi người đã đoán lần tiếp theo xếp hạng thần tướng sẽ có chỗ cho Huyết Vô Lệ, còn có người sẽ bị đào thải.

Nhưng còn chưa tới đợt xếp hạng thần tướng tiếp theo, Huống Tà Nguyệt đã chết. Cho nên người có thực lực mạnh nhất là Huyết Vô Lệ không cần tiến hành xếp hạng thần tướng, trực tiếp lên thành Cửu Đại Thần Tướng.

Bây giờ La Thần Quân có chết cũng không phải chuyện lớn, phía sau hắn đang có không ít người đang quan sát vị trí này.

Ngay lúc Lâm Thương Long đang định nói gì đó, hắn lại đột nhiên biến sắc.

“Hỏng bết! Nếu La Thần Quân mà đi, hắn chết chắc rồi! Hắn không biết dưới trướng tên Sở Hưu kia có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”

Thật ra thần tướng Thiên Môn chỉ có hai chức trách, một là trông coi trận pháp phong ấn, hai là ra bên ngoài tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên.

Trông coi trận pháp phong ấn cũng không cần ngày ngày nhìn chằm chằm vào, chỉ cần cách vài ngày tăng cường thêm một chút lực lượng, cách mấy tháng gia cố lại phong ấn là được. Cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan hoặc đi ra giải sầu.

Trước đó La Thần Quân chịu nhục hai lần nên đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện, cũng chỉ nghe được vài tin tức lặt vặt về Sở Hưu, vốn không hiểu rõ về y.

Có vẻ như mọi người đều tập trung bàn tán về thực lực của Sở Hưu, không ai nói với La Thần Quân bên cạnh Sở Hưu còn một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đúng lúc này, một lão già mặc hoa phục đi giày tím, tướng mạo uy nghiêm đi tới, trầm giọng nói: “Không đi trông coi trận pháp phong ấn, tập trung ở đây làm gì?”

Thấy lão già này, mọi người ở đây lao nhao thi lễ nói: “Tham kiến Đệ Ngũ đại nhân!”

Thiên Môn chỉ có chừng đó người, cho nên không có chức vụ đặc biệt gì, ngoài môn chủ Quân Vô Thần ra là Cửu Đại Thần Tướng.

Nhưng Cửu Đại Thần Tướng này lại ngứa mắt với nhau, xung đột chửi mắng, châm chọc khiêu khích đều là chuyện bình thường. Nhưng trong Cửu Đại Thần Tướng chỉ có một người được tất cả công nhận là mạnh nhất, chính là vị trước mắt, Đệ Ngũ Xích Tùng. Đối phương cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Theo như lời đồn, tuổi tác của Đệ Ngũ Xích Tùng rất lớn, thậm chí trước khi Quân Vô Thần trở thành môn chủ, hắn đã là Cửu Đại Thế Gia, cho nên bối phận của hắn lớn hơn mọi người ở đây một chút. Trong Thiên Môn, phong ấn mà hắn quản lý là mạnh nhất, hắn cũng là người được Quân Vô Thần tin tưởng nhất.

Lúc này Lâm Thương Long thấy Đệ Ngũ Xích Tùng đến đây, vội vàng nói: “Đệ Ngũ đại nhân, môn chủ xuất quan chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi, La Thần Quân tới Đông Côn Luân một mình, định gây sự với Sở Hưu!”

Đệ Ngũ Xích Tùng đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quất: “Ai cho phép hắn tự tung tự tác như vậy? Các ngươi có bao nhiêu người ở đây mà không ngăn cản được một mình La Thần Quân hay sao? Đúng là rác rưởi!”

Người khác không biết chi tiết về Sở Hưu chứ Đệ Ngũ Xích Tùng lại biết.

Quân Vô Thần là môn chủ Thiên Môn, đương nhiên không xử lý một chút chuyện phức tạp, cho nên giao cho Đệ Ngũ Xích Tùng để ý tới.

Sau chuyện ở Nguyên Thủy Ma Quật lần trước, Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú đánh trọng thương phải bế quan, mọi chuyện đều để lại cho Đệ Ngũ Xích Tùng xử lý.

Sở Hưu đã giết Huống Tà Nguyệt, cho nên Đệ Ngũ Xích Tùng đã kiểm tra cẩn thận tư liệu về Sở Hưu.

Kết quả càng tra lại càng kinh hãi.

Thiên Môn ở Côn Luân xa xôi, hơn nữa cũng không có mạng lưới tình báo trên giang hồ, khó tránh khỏi chuyện tin tức bị chậm trễ.

Mới qua bao lâu mà Sở Hưu đã quật khởi trên giang hồ?

Thiên Môn nằm tại Côn Luân xa xôi, cũng đứng ở vị trí đỉnh cao, nhưng chỉ là với những thế lực giang hồ bình thường.

Khi đối mặt với các thế lực lớn đương thời như Đại Quang Minh Tự hay Thiên Sư Phủ, Thiên Môn cũng không thể giữ thái độ kiêu ngạo.

Còn bây giờ thế lực trong tay Sở Hưu đã rất cường đại, thậm chí cường đại tới mức Thiên Môn không thể không để ý đến.

Lúc này tên lỗ mãng La Thần Quân lại tới gây sự với Sở Hưu, không phải tự tìm đường chết thì là gì?

Lâm Thương Long vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta đã ngăn cản, nhưng với tính cách của La Thần Quân kia, ai mà cản được hắn?”

Đệ Ngũ nhìn Huyết Vô Lệ và những võ giả Thiên Môn khác đang ở đây, lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, không có cách nào.

Chế độ của Thiên Môn khiến cho cạnh tranh trong đó cực kỳ khốc liệt, chỉ cần bộc lộ tài năng trong không khí cạnh tranh này sẽ tinh anh trong cùng cấp bậc.

Cùng là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có thể nói thần tướng Thiên Môn tuy không phải là đỉnh cao nhưng cũng là trình độ thượng cấp trong cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Chương 1410 Thiên Môn phiền phức 2

Có điều, chính loại cạnh tranh này dẫn tới quan hệ giữa các thần tướng Thiên Môn không hề tốt.

Gặp chuyện như vậy, bọn họ đứng xem trò hay đã là không tệ rồi, làm gì có chuyện tới giúp?

“Lâm Thương Long, theo ta tới Tây Côn Luân một chuyến, ngăn cản La Thần Quân.”

Nói đoạn, Đệ Ngũ Xích Tùng trực tiếp dẫn Lâm Thương Long đuổi theo La Thần Quân.

Sau khi hai người đi khỏi, Huyết Vô Lệ nhìn mọi người cười khà khà nói: “Ta thấy ấn đường của cái tên lỗ mãng La Thần Quân đã biến thành màu đen. Lần này hắn đi e là lành ít dữ nhiều.

Chư vị, nếu ai có hứng thú với chức vị thần tướng có thể thử một phen.”

Mọi người ở đây thần sắc khác nhau.

Trong Thiên Môn có không ít võ giả thực lực Chân Hỏa Luyện Thần nhưng vị trí thần tướng lại chỉ có chín.

Nói chính xác hơn là chỉ có tám, không ai dám nhòm ngó vị trí của Đệ Ngũ Xích Tùng.

Cho nên không ít người đang trông mong cái chết của La Thần Quân.

Lúc này trước Long Môn Quan của Tây Côn Luân, Chử Vô Kỵ đang chỉ huy một số võ giả nhánh Ẩn Ma sửa chữa Long Môn Quan.

Sở Hưu lên Côn Luân, dựng lại lá đại kỳ của Ma đạo, đây là chuyện lớn bằng trời, truyền tới giang hồ còn làm dấy lên từng đợt sóng gió.

Nhưng đối với Ma đạo, đây lại là hy vọng được hưng thịnh.

Trước đó Ma đạo suy thoái, một số võ giả tán tu Ma đạo sống rất thê thảm.

Những tông môn Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo thì không phải ai cũng có thể gia nhập.

Còn gia nhập vào nhánh Ẩn Ma thì bên nhánh Ẩn Ma mạnh ai người nấy đánh, lại không mạnh mẽ mấy, không thể che chở cho bọn họ.

Nhưng bây giờ lại khác, Sở Hưu gây dựng lại Ma Giáo trên Côn Luân Sơn, điều này tương đương với một ngọn hải đăng thu hút vô số võ giả Ma đạo gia nhập dưới trướng.

Thái độ của Sở Hưu đối với những người này là ai đến cũng không cự tuyệt.

ĐƯơng nhiên những người này có mạnh có yếu, có người thiên phú tốt cũng có người thiên phú kém, Sở Hưu không thể đối xử như nhau được.

Cho nên sau khi bọn họ đến Côn Luân Sơn lại được phân loại, cũng như Côn Luân Ma Giáo, thành lập các đường khẩu, phân chia các võ giả bên dưới.

Long Môn Quan là mặt mũi của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên phải sửa

chữa cẩn thận hơn. Cho nên nhiệm vụ của Chử Vô Kỵ là tạm thời trấn thủ tại Long Môn Quan.

Dù sao cũng phải phái võ giả trực hệ của nhánh Ẩn Ma tới trấn thủ Long Môn Quan mới được, lại còn phải đủ phân lượng.

Mai Khinh Liên là nữ nhân, theo lời cô nàng, các ngươi nỡ để một đại mỹ nhân thướt tha như ta ngày ngày phải ra mặt hay sao?

Lục Giang Hà cũng được, nhưng hắn không đáng tin cậy, khéo người ta còn chưa lên Côn Luân Sơn đã bị hắn dọa cho chạy mất. Cho nên chỉ có Chử Vô Kỵ là thích hợp nhất với vị trí này.

Trước mắt tin tức vừa lan truyền, trừ một số võ giả Ma đạo bên phía Tây Vực đang tìm tới, võ giả Ma đạo trong khu vực Trung Nguyên còn chưa xuất hiện. Cho nên thời gian thời gian này Chử Vô Kỵ rất thoải mái, chuyện cần làm mỗi ngày là ngồi ghế giám sát.

Đúng lúc này, Chử Vô Kỵ bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.

Phía xa một thân hình khôi ngô mặc chiến giáp đang đi về phía Long Môn Quan, khí thế cường đại ngưng thực, không ngờ cũng là một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Hơn nữa Chử Vô Kỵ có thể thấy đối phương tới không có ý tốt.

Chử Vô Kỵ không nhận ra La Thần Quân, sau lần La Thần Quân bị dọa bỏ chạy, đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện trên giang hồ.

Nhưng bây giờ một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khí thế hung hăng xuất hiện trước Long Môn Quan, có ngu ngốc đến đâu cũng biết chắc chắn đối phương tới gây chuyện.

Chử Vô Kỵ vung tay, để những võ giả khác trốn sang một bên, hắn đứng ra trầm giọng nói: “Không biết vị bằng hữu này đến Ma Giáo ta có chuyện gì?”

La Thần Quân liếc nhìn Chử Vô Kỵ một cái, ánh mắt như đang nhìn con giun cái dế, khiến Chử Vô Kỵ cảm thấy rất không tự nhiên.

“Thằng nhãi Sở Hưu đâu?”

Vừa nghe xưng hô này Chử Vô Kỵ đã biết đối phương tới gây chuyện.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi là người của môn phái nào? Tưởng Ma Giáo chúng ta vừa lên Côn Luân Sơn, căn cơ bất ổn là có thể tùy tiện ức hiếp hay sao?”

La Thần Quân cười lạnh hai tiếng, không nói hai lời trực tiếp xuất quyền đánh về phía Chử Vô Kỵ!

Chử Vô Kỵ vốn không ngờ La Thần Quân đột nhiên xuất thủ như vậy.

Trong lúc vội vàng, lưỡi nguyệt nhận lấp lóe ánh trăng đưa ngang trước người. Rõ ràng đang là giữa trưa nhưng lại có ánh trăng phủ xuống bảo hộ Chử Vô Kỵ bên trong.

Hắn không biết chi tiết về La Thần Quân nên chỉ có thể chọn cách an toàn một chút, tạm thời phòng thủ.

Nhưng La Thần Quân liên tiếp xuất quyền, rõ ràng trên không trung không có dị tượng gì nhưng một khắc sau Chử Vô Kỵ lại cảm thấy như đặt mình trong Đao Phong Luyện Ngục, khi kình cuồng bạo bao phủ lấy hắn, xé rách ánh trăng bảo vệ hắn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh trăng quanh người Chử Vô Kỵ vỡ vụn, hắn lập tức cảm thấy một luồng lực lượng vô song hàng lâm, thân hình không nhịn được bay ngược ra ngoài.

Một khắc sau, tay Chử Vô Kỵ niết ấn quyết, giữa không trung ánh trăng đỏ máu hiển hiện, lưỡi nguyệt nhận trong tay hắn múa lên không trung, mang theo khí thế sắc bén vô biên chém về phái La Thần Quân.

Cùng lúc đó, trăng máu giữa không trung cũng trút xuống khí huyết sát vô biên, hóa thành một vầng huyết nguyệt hàng lâm, chém về phái La Thần Quân!

La Thần Quân cười lạnh một tiếng, hắn không để những võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường trên giang hồ vào mắt, yếu, quá yếu!

Tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt xung quanh Chử Vô Kỵ như dâng lên từng bức tường vô hình, lực lượng cường đại vặn nát tất cả, hơn nữa còn không ngừng thu nhỏ.

Nguyệt nhận và trăng máu chém lên bức tường vô hình kia chỉ tạo thành từng tiếng va chạm, nhưng không cách nào phá hủy nó.

Thậm chí Chử Vô Kỵ còn phát hiện dưới bao phủ của bức tường kia, thậm chí hắn còn không thể vận dụng lực lượng thiên địa!

Lĩnh vực!

Chỉ có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mới có thể khống chế một khoảng thiên địa, khiến cho khoảng thiên địa đó nghe theo hiệu lệnh của bản thân, ngưng tụ thành lĩnh vực.

Lĩnh vực của người trước mắt có thể giam cầm thế công của mình, còn có thể ngăn cản mình mượn lực lượng thiên địa, đây không phải lĩnh vực thì là gì? Nhưng rõ ràng người trước mắt mới chỉ ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Võ giả Thiên Môn đều tu luyện công pháp thời thượng cổ, tuy có cùng nguồn gốc với những công pháp được lưu truyền trên giang hồ hiện tại nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Bí pháp này của La Thần Quân không phải lĩnh vực nhưng có một số đặc điểm giống với lĩnh vực mà chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngưng tụ thành.

Dù sao Chử Vô Kỵ mới bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không lâu, cho dù chiến lực của hắn không yếu nhưng đối mặt với một vị thần tướng Thiên Môn vẫn bị áp đảo tới mức không có sức hoàn thủ.

Những võ giả Ma đạo xung quanh đều bị hù dọa, một số người nhanh nhạy

vội vàng chạy lên đỉnh núi báo cáo.

Trước đó bọn họ còn cảm thấy Côn Luân Sơn hùng vĩ như vậy là chuyện tốt, bây giờ mới thấy đúng là lừa gạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK