Ba ngày sau, nửa đêm, trên con đường lớn dẫn từ Lâm Trung Quận tới Đại Sơn Quận, một đội ngũ khoảng vài chục người thong thả di chuyển trên đường.
Bọn họ chính là người của Chương gia Lâm Trung Quận.
Nói thật ra mấy năm nay Chương gia sống tại Lâm Trung Quận thật sự rất thê thảm, đương nhiên không thể trách người khác, chỉ trách trước đây bọn họ quá đáng.
Ngày trước khi Chương gia cường thịnh, đừng nói ở Lâm Trung Quận, cho dù trên toàn bộ đất Yến Đông cũng có thanh danh vang dội, chỉ thiếu một bước là lên tới hàng ngũ Cửu Đại Thế Gia.
Thời điểm đó Chương gia rất bá đạo, đắc tội không ít người. Kết quả đến khi Chương gia bọn họ suy yếu, lại tới phiên những thực lực khác bỏ đá xuống giếng.
Những năm gần đây Chương gia bị các thế lực khác tại Lâm Trung Quận chèn ép, gia sản ngày xưa đã chẳng còn mấy, năm sau rách nát hơn năm trước, cho nên Chương gia đã sớm muốn tìm đường thoát.
Vốn bọn họ chẳng để chi phụ bên Đại Sơn Quận trong mắt, có điều sau này họ lại dần phát hiện không ngờ người ta sống còn tốt hơn chi chính của mình. Chuyện này cũng khiến Chương gia ở Lâm Trung Quận nổi lên tâm tư khác, muốn liên lạc với đối phương một chút.
Trước đó bọn họ chỉ ôm tâm tư muốn thử một lần, không ngờ lại rất
thuận lợi. Chương gia bên Đại Sơn Quận trực tiếp đáp ứng, đồng ý để Chương gia Lâm Trung Quận di chuyển tới Đại Sơn Quận.
Lần này người của Chương gia chủ yếu là cao thủ cùng đệ tử trực hệ, họ còn mang theo một số bảo vật tương đối quý giá của mình đến. Còn ở lại là một số vật tư cùng tộc nhân bình thường, đợi sau khi bọn họ đến Đại Sơn Quận, thu xếp tốt tình hình mới dẫn theo cùng.
Gia chủ Chương gia Chương Viễn Phong nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy khách sạn nào, chỉ có không xa trên đỉnh núi nhỏ hình như có gian miếu hoang, trong miếu còn có ánh lửa lờ mờ, hẳn có người qua đường nghỉ ngơi trong đó. Chương Viễn Phong nói với những người khác: “Sắc trời đã tối, không đi nữa, đêm nay tới gian miếu hoang kia nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong liền dẫn những võ giả Chương gia khác đi về phía gian miếu hoang đổ nát trên ngọn núi nhỏ.
Lúc này trong miếu, Sở Hưu, Hỏa Nô, Lang Vương ba người đang đốt lửa nướng ba con gà.
Người phụ trách nướng là Hỏa Nô, hắn vừa nướng vừa vẩy các loại gia vị lên gà nướng, chỉ trong chốc lát một mùi hương hấp dẫn đã tỏa ra.
Lang Vương ở bên cạnh tán thưởng: “Tay nghề của ngươi không tệ, ngày nào đó nếu ngươi bị phế võ công, có đi làm đầu bếp cũng không chết đói được.”
Hỏa Nô liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếu ngươi bị người ta phế võ công mà còn dám nói như vậy, cam đoan tới hôm sau đã bị người ta đánh chết.”
Lúc sau Hỏa Nô đắc ý nói với Sở Hưu: “Sở huynh, hương vị không tệ chứ? Ta học được từ Thánh Hỏa tộc lúc làm nô lệ ở Tây Vực đấy. Lúc ấy trong Thánh Hỏa tộc ta chính là nô lệ chuyên phụ trách nướng thịt cho bọn họ. Đây là công việc tốt, nô lệ khác ngay cả ăn cũng chẳng đủ no, nhưng ta có thể ăn tới miệng chảy đầy mỡ.
Cũng chính vì vậy ta mới có thể học trộm công pháp của Thánh Hỏa tộc, nhanh chóng tu luyện lên tới Cảnh giới Ngưng Huyết rồi bỏ trốn.
Nếu như những kẻ khác, tới cơm còn không đủ no, lấy gì mà tu hành?”
Trước nay Hỏa Nô không để ý tới xuất thân của mình, gần như tất cả mọi người trong phân đà Thiên Tội đều biết.
Đương nhiên đây chỉ là chính hắn không quan tâm, nếu có ai dám lấy xuất thân hắn ra trêu đùa, đối phương sẽ biết tên Hỏa Nô xuất thân nô lệ này rốt cuộc thủ đoạn kinh khủng tới mức nào.
Lang Vương ở bên cạnh lúc này đột nhiên nói: “Người của Chương gia chắc đến rồi chứ? Vạn nhất bọn họ không tới trong cái miếu nát này nghỉ thì sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không tới thì không tới, chúng ta ăn uống no nê xong đuổi theo giết cũng được.”
Lang Vương nhún vai, có cao thủ chỉ huy nhiệm vụ có khác, chấp hành nhiệm vụ nhẹ nhàng như không.
Mà đúng lúc này Sở Hưu đột nhiên nói: “Tới rồi, người của Chương gia lên núi.”
Do tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, khả năng cảm ứng của hắn cao hơn Lang Vương và Hỏa Nô nhiều.
Hỏa Nô cười hắc hắc nói: “Không vội, ăn cơm xong hãng ra tay.”
Một lát sau, người của Chương gia lần lượt lên núi. Đẩy cửa miếu hoang, bên trong quả thật có ba người đang nướng đồ ăn.
Do đang chuẩn bị ăn, mũ trùm hay mặt nạ đều thành vướng víu cho nên cả ba treo mặt nạ cùng mũ trùm sau lưng, khí thế bản thân cũng thu liễm lại, nhìn qua chỉ nghĩ thực lực ba người Sở Hưu chỉ có Thối Thể hơặc Cảnh giới Ngưng Huyết.
Một thanh niên của Chương gia nhìn quanh gian miếu hoang, cảm thấy nơi này hơi nhỏ không khỏi nhìn sang phía Sở Hưu giơ một thỏi bạc ra hừ lạnh nói: “Ba người các ngươi tránh ra chỗ khác.”
Chương Viễn Phong cau mày nói: “Đến trước xếp trước đến sau xếp sau, người ta tới trước chúng ta đuổi người thế nào được? Nơi này có nhỏ cũng đủ cho ngươi ngủ rồi, đừng gây chuyện nữa.”
Người trẻ tuổi kia nghe vậy đành thu thỏi bạc lại bất mãn nói: “Vâng thưa phụ thân đại nhân.”
Người của Chương gia đều ở lại trong một góc khác của miếu hoang, Chương Viễn Sơn ngược lại nhìn ba người Sở Hưu một chút, hắn cảm thấy ba người này có vẻ không đúng.
Võ giả cấp thấp bình thường thấy bọn họ có nhiều cao thủ cường giả như vậy chắc chắn sẽ sợ hãi nhường chỗ. Nhưng ba người này lại như không thấy đám người bọn họ, chỉ chú ý tới con gà nướng kia, cứ như bọn họ còn chẳng đáng để ý bằng con gà nướng kia.
Có điều Chương Viễn Phong cũng không nghĩ nhiều, võ giả xuất thân dân dã mấy người tuổi tác hơi lớn đều là kẻ lõi đời ngược lại mấy người trẻ tuổi đều khá sắc bén, lòng cao hơn trời, cho rằng mình không sợ uy thế cường quyền, mãi đến khi ngã vài lần mới hiểu thế nào là kính sợ.
Ba người Sở Hưu đều có vẻ rất trẻ tuổi, Chương Viễn Phong cho rằng cả ba đều là loại võ giả dân dã vừa vào đời, không buồn để ý tới nữa. Đi đường suốt mấy ngày hắn cũng hơi mệt, sau khi phân phó những người khác ăn lương khô bèn sang một góc nghỉ ngơi.
Lúc này bên Sở Hưu đã nướng gà xong, mùi thơm mê người kia càng lúc càng đậm. Công tử Chương gia nhìn qua lương khô khô khốc trong tay mình, chẳng còn hứng thú gì nữa. Hắn trực tiếp móc thỏi bạc ra ném tới dưới chân bọn Sở Hưu lớn tiếng nói: “Bạc cho các ngươi, đưa gà nướng đây.”
Có điều ba người Sở Hưu như không thấy thỏi bạc kia, trực tiếp cầm con gà nướng lên ăn.
Thấy cảnh này tên công tử Chương gia kia giận dữ đang định phát tác lại bị Chương Viễn Phong ngăn cản.
“Lại quên lúc ở nhà ta nói với ngươi thế nào hả? Đừng gây chuyện
nữa! Nếu không dùng gia pháp trừng trị!”
Thấy phụ thân đã mở miệng, công tử Chương gia chỉ đành hung hăng trừng mắt với ba người Sở Hưu rồi quay lại gặm lương khô vô vị trên tay mình.
Thấy điệu bộ con trai mình như vậy, Chương Viễn Phong thở dài bất đắc dĩ.
Thật ra lúc còn trẻ Chương Viễn Phong còn bá đạo phách lối hơn con trai mình. Có điều tuổi tác cao hơn, Chương gia cũng càng ngày càng kém, hắn cũng hiểu Chương gia không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Ngày xưa cũng do Chương gia bọn họ quá mức phách lối bá đạo mới khiến nhiều người thù hằn, lúc này khi bản thân suy sụp liền có vô số người bỏ đá xuống giếng.
Cho nên lần này khi ra khỏi nhà hắn đã nói với các đệ tử Chương gia bọn họ nhất định phải cúi đầu ẩn nhẫn, ngàn vạn lần không được gây chuyện.
Thanh danh của Chương gia bọn họ ở Lâm Trung Quận đã rất thối nát, nếu tới Đại Sơn Quận cũng thối nát như vậy nữa thì coi như bọn họ hoàn toàn không có đất dung thân.
Chỉ tiếc thói quen rất khó sửa, cứ nhìn con trai hắn hiện giờ là biết.
Nửa khắc xong, mấy người Sở Hưu đã ăn xong con gà nướng trên tay. Ba người xoa tay, lấy mũ trùm cùng mặt nạ sau lưng ra, chậm rãi mang lên.
Cảnh tượng này rơi vào mắt đám người Chương gia lại khiến động tác bọn họ dần dần cứng nhắc.
Ban đầu bọn họ còn không để ý vì y phục võ sĩ màu đen không phải quần áo đặc biệt gì, trên giang hồ có rất nhiều võ giả mặc như vậy.
Nhưng y phục võ sĩ màu đen phối hợp với mũ trùm sắt đen kim văn cùng mặt nạ thép đen khiến ba chữ cái không khỏi hiện lên trong đầu bọn họ.
Thanh Long Hội!
Không ngờ đám người bọn họ lại ngồi chung với ba sát thủ Thanh Long Hội lâu như vậy!
Lúc này Chương Viễn Phong lại càng chấn động hơn những người khác.
Chương gia bọn họ tuy đã xuống dốc nhưng cũng có nội tình thâm sâu, cho nên tương đối quen thuộc với quy củ của Thanh Long Hội.
Sát thủ Thanh Long Hội bình thường chỉ mang một cái mặt nạ thép đen, còn trên mặt nạ có hình vẽ mới là sát thủ có danh hiệu, là tinh nhuệ chân chính của Thanh Long Hội. Đáy lòng Chương Viễn Phong lập tức dâng lên cảm giác bất ổn.
Sở Hưu nâng mũ trùm trên đầu, cầm đao thản nhiên nói: “Ăn uống no đủ rồi cũng nên động thủ giết người thôi.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn sang đám người Chương Viễn Phong:
“Chư vị chắc cũng ăn no rồi? Vừa hay xuống dưới kia làm quỷ chết no cũng không tệ.”
Sở Hưu vừa dứt lời, Chương Viễn Phong đã nhảy thẳng tới, trường kiếm trong tay tỏa ra khí tức nóng rực đậm đặc như lửa, chém thẳng về phía Sở Hưu!
“Động thủ!”
Chương Viễn Phong hét lớn một tiếng, đáng tiếc mấy võ giả Nội Cương cảnh Chương gia ra tay chậm một chút, không phản ứng kịp thời khiến cho Chương Viễn Phong một mình lao về phía Sở Hưu.
Đao mang đỏ thẫm lấp lánh trước mặt Chương Viễn Phong, Tụ Lý Thanh Long, Tiềm Long Xuất Hải!
Một đao với tốc độ nhanh tới cực hạn phát sau mà đến trước, một tiếng ầm lớn vang lên, đao kiếm tương giao, luồng tà khí tanh máu dữ tợn ầm ầm bộc phát, đó là khí huyết sát nồng đậm tới cực điểm. Theo Sở Hưu giết chóc càng nhiều, lực lượng huyết sát do y dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ ra càng ngày càng mạnh.
Thậm chí đến khi y bước vào Nội Cương cảnh đã có thể dùng khí huyết sát ngưng tụ bên ngoài binh khí, hiệu quả còn cường đại hơn cương khí bình thường.
Khí huyết sát lạnh lẽo tới cực điểm bùng phát, thân hình Chương Viễn Phong không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ này bị ép lui lại phía sau, tay cầm kiếm run rẩy, máu tươi không nhịn được chảy ra từ hổ khẩu. Nhưng không đợi hắn phòng ngự, thân hình Sở Hưu đột nhiên lao tới như bóng với hình, theo sát phía sau. Tế Vũ Phi Hồng, thế đao mỹ lệ tới cực hạn trút xuống như mưa phùn liên miên không dứt, khiến cho Chương Viễn Phong thân hãm trong đó cảm thấy như có một luồng sát khí tử ý đập thẳng vào mặt.
Hiểu lầm lớn
Chương 112 Hiểu lầm lớn
Thật ra thực lực Chương Viễn Phong cũng tương đối mạnh trong số võ giả Nội Cương cảnh, dù sao Chương gia hắn là đại gia tộc có truyền thừa công pháp cường đại, mặc dù giờ đã xuống dốc nhưng dẫu sao cũng mạnh hơn võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia hay tên Vưu Mập kia.
Nhưng với sức bật cường đại của Sở Hưu, chỉ cần y chiếm được cơ hội, vậy ngươi chắc chắn phải yếu đi một phần.
Mãi tới lúc Chương Viễn Phong bị đánh lui, những võ giả Nội Cương cảnh khác của Chương gia mới kịp phản ứng lại, phóng về phía hai người định ra tay cứu viện.
Thật ra cho dù đến lúc này đám người Chương gia vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vừa ba kẻ rồi còn đang gặm gà nướng như ba người tầng chót giang hồ, giờ đột nhiên đội mũ trùm sắt đeo mặt nạ hóa thân thành sát thủ Thanh Long Hội mang theo sát khí dữ tợn đánh về phía bọn họ.
Đặc biệt là tên công tử Chương gia kia, nhớ lại suy nghĩ muốn giáo huấn ba người này vừa rồi, trong lòng hắn lập tức phát lạnh.
Với thực lực của ba người này nếu mình dám tới gần, ba người này mà ra tay hạ sát, khoảng cách gần như vậy cho dù phụ thân hắn ở bên cạnh cũng không cách nào cứu viện.
Hơn nữa càng khiến đám người nghi hoặc khó hiểu hơn là rốt cuộc ai thuê sát thủ Thanh Long Hội tới giết bọn họ?
Phải biết Chương gia giờ mặc dù đã suy sụp nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, muốn thuê sát thủ Thanh Long Hội tới giết bọn họ cũng không phải một khoản nhỏ, thậm chí có thể một thế gia chênh lệch không nhiều với Chương gia bọn họ trực tiếp phá sản.
Chương gia bọn họ tuy đắc tội nhiều người ở Lâm Trung Quận, nhưng đâu ai có đại thù không chết không thôi với Chương gia bọn họ?
Có điều trước mắt bọn họ cũng chẳng có thời gian nghĩ những thứ này, Chương Viễn Phong còn đang đau khổ chống đỡ dưới thế đao của Sở Hưu, còn lề mề khéo gia chủ cũng bị sát thủ kia xử lý mất!
Có điều không đợi bọn họ xuất thủ, Hỏa Nô cùng Lang Vương đã lao tới.
Có thể trở thành sát thủ Thanh Long Hội cấp bốn, thực lực hai người này đều không kém.
Hỏa Nô xuất thân Tây Vực, dùng thân phận nô lệ học trộm được chút võ công trong Thánh Hỏa Tộc, khi tới Trung Nguyên lại học một chút võ công Trung Nguyên, mặc dù có vẻ không ra ngô ra khoai nhưng uy năng lại cực kỳ quỷ dị.
Chỉ thấy thân hình Hỏa Nô như linh xà di chuyển giữa đám võ giả kia, thân hình linh hoạt dị thường, tìm đúng chỗ một chưởng đánh xuống, lập tức có một luồng hỏa kình cường đại truyền vào cơ thể đối phương.
Hỏa kình trong chưởng lực của Hỏa Nô mặc dù không bá đạo như Tử Dương Ma Diễm trong Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ của Sở
Hưu nhưng càng thêm quỷ dị.
Hỏa kình kia rót vào thân thể đối phương xong có thể không ngừng thiêu đốt khí huyết cùng nội lực đối phương, mà khi Hỏa Nô đánh thêm một chưởng vào đối phương lại có thể trực tiếp rút hỏa kình cùng cả nội lực và khí huyết trong cơ thể đối phương ra tẩm bổ cho bản thân, có thể nói là vô cùng quỷ dị.
Có thể nói một khi giao thủ với hắn, chỉ cần đối phương không có loại công pháp sức bật cường đại, Hỏa Nô thậm chí có thể mài đối phương đến chết mà mình vẫn giữ nguyên trạng thái đỉnh phong.
Nếu nói công pháp của Hỏa Nô là quỷ dị, vậy võ công của Lang Vương lại đơn giản thô bạo hơn nhiều.
Hắn tu luyện một môn công pháp luyện thể, cơ thể cực kỳ cường hãn. Đồng thời lại tu luyện một môn sát pháp cận chiến vô cùng cuồng bạo, khi giao thủ cương mãnh bá đạo, khí thế siêu phàm.
Binh khí của hắn rất kỳ lạ, là một cặp móng vuốt thép, ở giữa có khớp nối linh hoạt, có thể bọc trên tay, mũi vuốt sắc bén vô cùng.
Khi phủ cương khí lên trên móng vuốt thép, binh khí dưới bảo binh cơ hồ không chịu nổi mấy lần, đều bị hắn lần lượt bóp nát. Còn những võ giả cùng giai nếu bị hắn bắt được kết cục đều là ngực bụng bị xé toang, cực kỳ tanh máu.
Hai người này xuất thủ như hổ vào bầy dê, chỉ trong chớp mắt đã ngăn cản thế công của bảy Nội Cương cảnh.
Chương Viễn Phong đang đau khổ chống cự dưới dao thế của Sở Hưu, thấy bảy người lại bị hai sát thủ Thanh Long Hội ngăn cản, trong lòng cực kỳ kinh hãi không nhịn được muốn lui lại phía sau.
Nhưng dưới thế đao liên miên bất tuyệt của Sở Hưu, đừng nói rút lui, hắn muốn ngăn cản cũng phí hết bao công sức.
Thời khắc nguy cấp, thế đao trong tay Chương Viễn Phong đột nhiên xoay chuyển, trên trường kiếm tỏa ra một ngọn lửa đỏ chót, khí huyết dâng lên, phun một ngụm tinh huyết ra dung hợp cùng cương khí nóng rực trên thân kiếm, tạo thành một luồng cương khí mới cực nóng màu đỏ máu!
Ngọn lửa cương khí dài mấy thước cuốn tới, Chương Viễn Phong không ngờ lại dùng tu vi Nội Cương cảnh bùng phát ra cương khí dài mấy thước!
Ngày xưa Chương gia thân là đại tộc Yến Đông vẫn phải có chút nội tình, tối thiểu về mặt công pháp mạnh hơn những người khác một đoạn dài.
Cửu Chuyển Viêm Dương Kiếm Quyết bí truyền của Chương gia bọn họ phải tới Ngoại Cương cảnh mới xem như thật sự đạt tới tiểu thành, mới có thể phát huy được uy năng lớn nhất.
Giờ Chương Viễn Phong chỉ có thể dùng lực lượng khí huyết huy động cương khí thiêu đốt, làm cháy lên ngọn lửa cương khí này.
Chương Viễn Phong cho rằng đối mặt với một kiếm cương khí này Sở
Hưu chắc chắn sẽ phải né tránh, nhưng Sở Hưu không hề lui lại, ánh mắt y lộ ra vẻ chế nhạo, một luồng khí đen không biết từ bao giờ đã phủ kín mắt y, quấn quanh Hồng Tụ Đao, khiến thân đao vốn đỏ thẫm nhiễm thêm một luồng khí đen kinh người.
Một đao kia chém tới như cánh cửa địa ngục mở rộng, khí tức tuyệt vọng vô biến quẩn quanh thân đao, những nơi nó đi qua, cương khí sáng chói nóng rực đều bị dập tắt, trường kiếm bảo binh trong tay Chương Viễn Phong cũng lách cách gãy thành hai đoạn!
A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, một đao kinh khủng như đến từ Vô Gian Địa ngục trực tiếp bêu đầu Chương Viễn Phong. Nhưng quỷ dị là bất luận đầu Chương Viễn Phong hay thân thể hắn đều không chảy ra tới một giọt máu, cứ như tất cả máu tươi đều bị một đao quỷ dị của Sở Hưu hấp thu sạch sẽ!
Thu đao vào vỏ, tay cầm đao của Sở Hưu vẫn còn run run, lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể đang không ngừng áp chế lực lượng phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao, khiến luồng khí đen trong mắt Sở Hưu dần dần tiêu tán.
Thấy cảnh này không riêng gì đám người Chương gia ngây ngẩn, ngay Hỏa Nô cùng Lang Vương cũng cùng rùng mình một cái.
Hai người Hỏa Nô cùng Lang Vương coi như kiến thức rộng rãi, đặc biệt là mấy năm nay gia nhâp Thanh Long Hội, bọn họ giết không ít người cũng chứng kiến đủ các loại võ công kỳ dị. Nhưng một đao vừa rồi của Sở Hưu vẫn tà ác kinh khủng như tới mức hiếm thấy, không nên nói bọn họ chưa từng thấy đao nào khủng khiếp như vậy!
Người trên giang hồ đặt cho Sở Hưu danh hiệu là Huyết Ma, giờ xem ra chỉ bằng một đao vừa rồi của Sở Hưu đã không thẹn với chữ ‘ma’ này.
“Ngây ra làm gì? Mau giết hết đi, mau hoàn thành công việc.”
Sở Hưu nói một tiếng rồi trực tiếp đánh về võ giả Chương gia kia.
Lúc này Hỏa Nô cùng Lang Vương mới phản ứng lại, vội vàng xuất thủ.
Lấy ba địch bảy nhưng thực tế lại là bên Sở Hưu trực tiếp áp đảo đối thủ.
Theo Sở Hưu thấy võ giả Chương gia này thực lực còn chẳng bằng những võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia, ngoại trừ Chương Viên Phong quả thật không còn ai cao tay.
Công pháp cường đại đương nhiên quan trọng, nhưng công pháp không phải toàn bộ sức chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu của đám võ giả Chương gia này thật quá ít ỏi.
Mấy năm nay Chương gia chỉ ăn sản nghiệp tổ tiên để lại khiến cho kinh nghiệm chiến đấu của đám võ giả Chương gia rất ít, sức chiến đấu cũng quá kém cỏi.
Không tới nửa khắc sau, bảy võ giả Nội Cương cảnh của Chương gia đã bị bọn Sở Hưu giết tới bốn người, chỉ còn ba kẻ đau khổ chống đỡ.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to: “Hạ thủ lưu tình!”
Người chạy vào chính là Chương Thiên Kỳ, hắn còn dẫn theo ba võ giả Nội Cương cảnh tuổi tác không nhỏ.
Ba người Sở Hưu nghe vậy vô thức ngừng tay nhìn sang phía chương Thiên Kỳ, không biết tiểu tử này lại giở trò quỷ gì.
Trong ba người sau lưng Chương Thiên Kỳ, võ giả Nội Cương cảnh lớn tuổi nhất đứng ra chắp tay với Sở Hưu nói: “Ba vị, tại hạ là đại chưởng lão Chương Duy Kỳ của Chương gia Đại Sơn Quận. Nói ra sợ khiến các vị chê cười, chuyện này vốn chỉ là hiểu lầm.
Ban đầu chúng ta đáp ứng cho Chương gia Lâm Trung Quận dung nhập vào Chương gia Đại Sơn Quận vốn chỉ là một cái bẫy!
Lúc trước chúng ta đã liên hệ với ba võ giả Nội Cương cảnh bên Chương gia Lâm Trung Quận, thu mua được bọn họ. Chỉ cần Chương gia Lâm Trung Quận di chuyển tới Đại Sơn Quận, chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp, triệt để nuốt gọn Chương gia Lâm Trung Quận!
Có điều chúng ta sợ nếu nhiều người biết chuyện này sẽ để lộ ra sơ hở, cho nên không nói cho đám tiểu bối bên dưới, chờ người của Chương gia Lâm Trung Quận tới dàn xếp xong xuôi, lúc bọn họ không cảnh giác mới xuất thủ. Nào ngờ đám tiểu bối này lại lừa chúng ta tới thuê chư vị giết người Chương gia của Lâm Trung Quận, làm hỏng kế hoạch của chúng ta!
Nói đến đây Chương Duy Kỳ còn hung hăng trừng mắt với Chương Thiên Kỳ, khiến hắn xấu hổ cúi đầu.
Thật ra chuyện này cũng chẳng thể trách bọn họ, chỉ trách mấy lão già Chương gia diễn quá giống thật khiến những người khác của Chương gia thật sự nghĩ bọn họ già quá hóa hồ đồ, do đó mới tự ý thuê sát thủ Thanh Long Hội giết người.
Mà lúc này trong lúc này ba người sống sót của Chương gia Lâm Trung Quận, một người trực tiếp đi sang bên Chương gia Đại Sơn Quận khiến hai người còn lại trợn tròn mắt nhìn, đồng thời cũng cảm thấy bi thương vô cùng.
Bên mình đã sớm có phản đổ, như vậy cho dù sát thủ Thanh Long Hội không tới giết người, lúc tới Đại Sơn Quận bọn họ cũng chỉ là người chết mà thôi.
Còn bên Chương gia Đại Sơn Quận cũng rất bất đắc dĩ, kế hoạch ban đầu của bọn họ đang tốt đẹp, không chết một ai cũng nuốt trọn được Chương gia Lâm Trung Quận. Kết quả giờ thì hay rồi, hai võ giả Nội Cương cảnh bị bọn họ thu mua đều đã chết dưới tay Thanh Long Hội, chuyện này tương đương với bọn họ tổn thất hai Nội Cương.
Sở Hưu âm thầm lắc đầu, Chương gia này thật biết chơi nhau. Một bên cho là mình chiếm lợi, một bên còn lại giả bộ mình bị chiếm lợi, thật ra lại cố tình tính kế đối phương.
Trước đó y còn nghi hoặc vì sao người Chương gia Đại Sơn Quận lại
ngu ngốc tới mức này, chuyện dẫn sói vào nhà như vậy mà họ cũng làm được, cho dù thật sự là già quá hóa hồ đồ nhưng nếu hồ đồ tới mức này chẳng thà đổi người khác chấp chưởng Chương gia đi.
Giờ bọn Sở Hưu mới hiểu hóa ra có nguyên nhân như vậy, tất cả đều do Chương gia bên Đại Sơn Quận âm thầm tín toán mà thôi, có điều bọn họ tính toán quá mức chân thật, cuối cùng làm rớt luôn cả người mình vào.
Quy củ
Chương 113 Quy củ
Sở Hưu cũng lười đi quản đống toan tính cùng vận xúi quẩy của Chương gia, y chỉ thản nhiên nói: “Không giết càng tốt, đỡ tốn sức.”
Hỏa Nô cùng Lang Vương cũng chẳng để tâm, dù sao bon họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nhận thù lao là được, quản sang chuyện khác làm gì?
Lúc này Chương Thiên Kỳ lại đột nhiên nói: “Lần này nhiệm vụ của chư vị là tới giết tám Nội Cương cảnh của Chương gia, nhưng giờ còn ba người còn sống, chư vị cũng tiết kiệm được không ít sức. Vậy chẳng hay có thể rút lại chút thù lao không?”
Sở Hưu lẳng lặng nhìn Chương Thiên Kỳ một hồi, có vẻ tên này đến giờ vẫn không hiểu Thanh Long Hội là nơi ra sao.
Hỏa Nô cùng Lang Vương đều chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì. Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đồ không biết điều! Đồ đã tới Thanh Long Hội chúng ta có lúc nào trả lại?
Ngươi đã nói nhiệm vụ, vậy thì tốt, ta giết cả ba kẻ này, vậy cũng vừa hay không phá hỏng quy củ.”
Chương Duy Kỳ vội vàng nói: “Thiên Kỳ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, kính xin ba vị thứ lỗi. Thù lao bao nhiêu cứ để bấy nhiêu, nhiệm vụ lần này ta coi như đã hoàn thành.”
Thanh Long Hội mặc dù cũng là nhận tiền làm việc, nhưng ai dám đi giảng đạo lý với đám sát thủ hung thần ác sát này?
Võ giả Nội Cương cảnh Lâm Trung Quận chỉ còn lại có ba người, trong đó còn có một là do họ bỏ tiền ra muc chuộc. Nếu bị Sở Hưu giết hết bọn họ còn thôn tính cái quái gì nữa?
Chương Duy Kỳ nói với những người còn lại của Chương gia: “Chúng ta đều là người của Chương gia, trước kia các ngươi là chi chính, chúng ta là chi phụ, nhưng Chương gia đã ra thế này rồi còn phân chí chính chi phụ gì nữa? Bó tay chịu trói đi, dung nhập vào Chương gia Đại Sơn Quận chúng ta, sau này mọi người đều là người của Chương gia, không phân chi chính hay chi phụ.”
Người của Chương gia Lâm Trung Quận liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ buông binh khí trong tay xuống.
Trước mắt Chương Viễn Phong đã chết, Chương gia Lâm Trung Quận bọn họ coi như hoàn toàn phế bỏ, không chịu thua thì làm được gì?
Dù sao đối diện cũng là người của Chương gia, không tính quá mất mặt.
Chương Duy Kỳ mỉm cười nói: “Nếu đã vậy mọi người thu dọn đi, chuẩn bị về Đại Sơn Quận.”
Ngay lúc người của Chương gia định đi, Sở Hưu đột nhiên nói: “Đợi đã, người có thể đi nhưng đồ phải lưu lại.”
Gương mặt Chương Duy Kỳ lộ vẻ nghi hoặc nói: “Lưu cái gì lại?”
“Đương nhiên là để đống của cải tài nguyên Chương gia mang tới ở lại.”
Sắc mặt Chương Duy Kỳ lập tức biển đổi: “Ba vị, các vị làm vậy có vẻ không đúng quy củ? Thứ này là của Chương gia ta, vì sao phải để lại cho Thanh Long Hội các người?”
Trước đó cũng đã đưa thù lao cho Thanh Long Hội, quan trọng là hắn cũng biết mình chắc chắn không đòi về được.
Nhưng những thứ Chương gia Lâm Trung Quận mang tới hắn lại không thể cho.
Chương gia Lâm Trung Quận là trực hệ Chương gia chân chính, lần này Chương gia Đại Sơn Quận coi trọng chủ yếu cũng là tài sản bảo vật của Chương gia Lâm Trung Quận, tiếp đó mới là người của Chương gia Lâm Trung Quận.
Dù sao của cải tài nguyên bọn họ cầm được là dùng được, còn đám võ giả Chương gia Lâm Trung Quận còn phải thanh lý một số kẻ không nghe lời hay ngoan cố mới được.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không làm theo quy củ? Nếu không có các ngươi tới nhúng tay, sau khi giết người Chương gia Lâm Trung Quận những thứ họ mang tới đương nhiên là của chúng ta.
Giờ các ngươi muốn giữ lại tính mạng đám người này vậy đương nhiên phải để đống đồ lại, đã đúng quy củ chưa?”
Chương Duy Kỳ trầm giọng: “Thanh Long Hội các ngươi nói vậy là cưỡng từ đoạt lý, tiền thuê giết người đã cho các ngươi rồi còn gì? Giờ các ngươi còn đòi thêm tiền? Huống hồ trước giờ Thanh Long Hội các
ngươi cũng đâu có quy củ này!”
Sở Hưu rút Hồng Tụ Đao trong tay ra thản nhiên nói: “Trước kia không có, giờ ta nói thì là có.”
Thấy Sở Hưu rút đao như vậy Chương Duy Kỳ biến sắc: “Thanh Long Hội các ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn chơi hắc ăn hắc hay sao? Các ngươi làm vậy chẳng lẽ không ngại thanh danh của Thanh Long Hội à?”
Làm sát thủ cũng phải chú ý giữ chữ tín, tiết lộ tin tức cố chủ khi chưa được phép hay mấy chuyện hắc ăn hắc đều là tối kỵ.
Loại chuyện này ngươi vi phạm một lần còn được, hai ba lần thậm chí cũng được, nhưng nếu làm nhiều xú gian lan truyền khắp nơi, ai còn tới thuê ngươi giết người? Dứt khoát bỏ làm sát thủ, Thanh Long Hội trực tiếp đi giặc cướp luôn đi.
Hỏa Nô phía sau cũng nhỏ giọng nói: “Sở huynh, trong quy củ của Thanh Long Hội đích thật không cho phép xuất thủ với cố chủ, nếu bị đà chủ đại nhân biết sợ là chúng ta phải chịu khổ đấy.”
Nghe thấy Hỏa Nô nói vậy, Chương Duy Kỳ kia lập tức thở dài một hơi.
Nếu chỉ là sát thủ trước mắt thấy hơi tiền nổi máu tham lam thì còn dễ nói, hắn chỉ sợ toàn bộ Thanh Long Hội đều thế, vậy hắn thật sự xui xẻo rồi.
Có điều Sở Hưu bên kia lại cười lạnh nói: “Thanh Long Hội không cho phép xuất thủ với cố chủ nhưng đừng quên vừa rồi bọn họ đã nói nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Nếu đã hoàn thành vậy bọn họ không còn là cố chủ nữa.
Quy củ của Thanh Long Hội chỉ nói không cho phép giết cố chủ, nhưng đâu có nói không cho chúng ta tạm thời làm giặc cướp?
Hai vị, đây là tiền tài của cả một gia tộc đấy, cho dù ba người chúng ta chia đều cũng chẳng ít.
Không cần lo bên đà chủ đại nhân, chuyện vặt thế này sao đến tai đà chủ đại nhân được. Huống hồ các ngươi nghĩ xem, với địa vị của chúng ta trong phân đà hiện giờ, đà chủ đại nhân liệu có xử trí chúng ta vì chút chuyện nhỏ này không?”
Hỏa Nô cùng Lang Vương đánh mắt với nhau, cũng có lý!
Bọn họ là những sát thủ đầu tiên gia nhập phân đà Thiên Tội, đã ở phân đà Thiên Tội hai năm, cũng hiểu rất rõ tích cách vị đà chủ đại nhân của mình.
Mặc dù trên danh nghĩa bọn họ phải tuân thủ quy củ của Thanh Long Hội, sau đó lại tuân thủ quy củ của Thiên Tội đà chủ. Nhưng chỉ cần bọn họ nghe lời đà chủ đại nhân, vậy quy củ Thanh Long Hội à, có vi phạm thì cứ vi phạm chỉ cần đừng truyền tới tai tổng bộ là được. Trời cao hoàng đế xa, ai biết?
Cứ như vậy ánh mắt ba người nhìn về phía Chương Duy Kỳ đều lộ ra sát khí.
Thấy cảnh này sắc mặt Chương Duy Kỳ biến thành cực kỳ khó coi.
Đối phương đã để lộ sát khí, giờ cho dù mình giao hết của cải tài
nguyên ra không khéo đám sát thủ Thanh Long Hội này cũng chẳng chịu bỏ qua cho mình.
“Chạy! Tách ra chạy!”
Chương Duy Kỳ căn bản không có tâm tư chống cự gì. Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với bọn Sở Hưu nhưng cũng chứng kiến thi thể đầu thân tách rời của Chương Viễn Phong.
Phải biết thế lực Chương gia Đại Sơn Quận mặc dù mạnh nhưng truyền thừa chủ yếu vẫn nằm trong tay Chương gia Lâm Trung Quận. Thực lực Chương Viễn Phong tuyệt đối không kém.
Cho nên Chương gia Đại Sơn Quận mới âm thầm tính toán, xúi giục mua chuộc người của đối phương, chẩn bị đánh lén xử lý Chương Viễn Phong.
Kết quả ba tên sát thủ Thanh Long Hội này mà dùng ba địch tám, còn mau chóng dứt khoát giết chết Chương Viễn Phong, bọn họ không chạy còn liều mạng nổi sao?
Hơn nữa đây cũng là do Chương Duy Kỳ tuổi tác đã cao, không để ý nghe lời đồn đại trên giang hồ, bằng không hắn đã nhận ra thân phận Sở Hưu từ dấu ấn trên mặt nạ của y.
Đối mặt với một cường giả có thể bước lên Long Hổ Bảng, cho dù biết đối phương muốn hắc ăn hắc, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt làm theo.
“Hỏa Nô, tốc độ của ngươi nhanh nhất, đuổi theo những người khác, không thể bỏ qua một ai! Lang Vương cùng ta đi giết đám võ giả Nội Cương cảnh!”
Phân phó một câu, Sở Hưu cùng Lang Vương trực tiếp xuất thủ, như hổ lạc bầy dê. đám người đối diện căn bản không cách nào ngăn cản thế công của hai người này.
Lúc Chương Duy Kỳ còn trẻ thực lực còn tạm được nhưng giờ hắn đã hơn bảy mươi tuổi, khí huyết bản thân đã cực kỳ suy yếu, chỉ mấy chiêu đã bị Sở Hưu chém bay binh khí, tiếp đó một chiêu Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ấn thẳng vào ngực, chỉ chớp mắt đã thiêu sạch chỗ khí huyết vốn chẳng còn bao nhiêu.
Trong lúc giết chóc, Chương Thiên Kỳ thấy Chương Duy Kỳ bị Sở Hưu xuất chưởng đánh chết, ánh mắt hối hận vô cùng.
Lúc trước vốn cho rằng đám trưởng lão Chương Duy Kỳ đều già quá hóa hồ đồ rồi, rất nhiều người của Chương gia bao gồm cả thế hệ trung kiên như phụ thân Chương Thiên Kỳ hắn cũng cho rằng như vậy.
Nhưng mời Thanh Long Hội xuất thủ lại do hắn đề nghị trước tiên, cho nên hắn mới là người tới giao tiếp với bọn Sở Hưu, ai mà ngờ nổi kết quả cuối cùng lại là thế này.
Chỉ tiếc có hối hận cũng vô dụng, Hồng Tụ Đao du tẩu trong mưa máu vô biên, võ giả Nội Cương cảnh muốn cản một đao của y cũng cực kỳ chật vật, võ giả Tiên Thiên căn bản không cách nào đỡ nổi. Chương Thiên Kỳ còn chưa kịp hối hận bao lâu đã bị Sở Hưu xuất đao chém
chết.
Nửa khắc sau, trong miếu hoang đã không còn người sống, Lang Vương bên cạnh thở hổn hển, nội lực hắn đã tiêu hao gần hết.
Dù sao ở đây có mấy võ giả Nội Cương cảnh, còn có vài võ giả Tiên Thiên, giết chóc một hồi như vậy cũng tiêu hao không ít nội lực.
Sở Hưu ngược lại không cảm thấy gì, nội tình y tích lũy kinh người, Tiên Thiên Công cùng Lưu Ly Kim Ti Cổ đều có thể đảm bảo thể lực nội lực của hắn cao hơn võ giả cùng giai gấp mấy lần, thậm chí gấp hơn mười lần.
Lúc này Hỏa Nô cũng về trên núi, thở hổn hển nói: “Không để lại người sống.”
Sở Hưu gật đầu: “Vậy thì tốt, chúng ta chia đồ trước đã rồi đem thi thể về miếu hoang đốt, thế cho nhanh.”
Hỏa Nô cùng Lang Vương đều gật nhẹ đầu. Ba người lấy đống của cải tài nguyên Chương gia Lâm Trung Quận mang theo ra xem xét một hồi, dựa theo giá trị chia thành ba phần, mỗi người tùy ý chọn một phần.
Đương nhiên ba người bọn họ phân chia đơn giản như vậy chắc chắn có người nhiều kẻ ít, có điều cả ba đều không phải người tính toán chi li gì, đều thoải mái cho qua.
Sau khi lấy đồ, đám người tập trung thi thể lại một chỗ, Hỏa Nô đặt tay lên cửa miếu hoang, cương khí hỏa kình ngưng tụ trong tay khiến hai tay hắn đỏ rực, chỉ chốc lát đã đốt cháy khung cửa, cuối cùng lan tới cả gian miếu hoang.
Lang Vương bên cạnh cảm thán: “Tu luyện nội lực thuộc tính hỏa thật không tệ, muốn châm lửa ở đâu thì châm, chẳng cần cầm đá lửa theo.”
Nhìn một lúc, đám Sở Hưu quay người bỏ đi.
Trên núi hoang ngẫu nhiên có vụ cháy lớn cũng rất bình thường. Đã đốt tới mức này trừ phi mưa to nếu không có là ai cũng cách nào dập tắt, còn chờ tới sáng mai tất cả đều đã thành tro bụi.
Nửa khối ngọc giản truyền công
Chương 114 Nửa khối ngọc giản truyền công
Sở Hưu làm chuyện hắc ăn hắc như vậy chẳng chút gánh nặng trong lòng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên y làm vậy.
Hỏa Nô cùng Lang Vương ngược lại hơi thấp thỏm, có điều lúc trở về Thanh Long Hội vẫn giao nhiệm vụ như bình thường, Thiên Tội đà chủ thậm chí không hỏi một tiếng.
Trước mắt phân đà Thiên Tội cực kỳ thiếu người, đà chủ hắn còn một đống việc ở đó, làm gì có thời gian quan tâm tới những việc lặt vặt?
Sau khi nhận tiền thuê nhiệm vụ, Sở Hưu trực tiếp trở lại trong phòng mình kiểm kê lại thu nhập lần này.
Mang theo tiền thuê cùng đồ đạc nhận được khi diệt Chương gia Lâm Trung Quận, lần này Sở Hưu quả thật kiếm lớn, thậm chí kiếm được nhiều hơn lần diệt Nhạc gia lúc trước.
Hơn nữa Chương gia Lâm Trung Quận dẫu sao cũng là đại tộc, mặc dù những năm gần đây đã xuống dốc nhưng vẫn có chút nội tình, tỷ như những đan dược kia, chất lượng tốt hơn đan dược cùng cấp nhiều.
Ngoại trừ tài nguyên tu luyện ra, Sở Hưu còn tìm thấy một vật rất kỳ quái đặt trong một hộp báu đã mở.
Một số hộp báu chất liệu không tệ cho nên cho dù đã mở cũng được một vài gia tộc coi là hộp đựng chuyên cất giữa vật phẩm, tương đối an toàn ổn thỏa.
Thứ Sở Hưu phát hiện bên trong hộp báu là nửa khối ngọc giản truyền công. Không sai, chỉ có nửa khối.
Muốn truyền lại công pháp thật ra có rất nhiều cách, đại đa số dùng giấy, còn có người dùng thẻ tre, thậm chí lá vàng các thứ, quả thật cái gì cũng có. Tỷ như bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú kia chính là dùng một loại da thú không biết tên viết lên, mười phần kỳ dị.
So với những thứ này, chỗ tốt của ngọc giản truyền công là thuận tiện mau lẹ, chỉ chớp mắt đã khắc sâu trong đầu của ngươi.
Nhưng đương nhiên ngọc giản truyền công cũng có chỗ hỏng, tỉ như nếu dùng giấy hay thứ gì khác viết lại công pháp thì cho dù có tổn hại nhưng vẫn có thể tu luyện được một vài tàn chiêu, thậm chí nếu chỗ thiếu khá ít, một số cao thủ võ đạo còn có thể thôi diễn tu bổ lại đến mức độ hoàn mỹ.
Nhưng ngọc giản truyền công lại khác, trận pháp được khắc sâu trong trung tâm ngọc giản, đừng nói chỉ có một nửa, cho dù chỉ xuất hiện một vết rạn khiến trận pháp trung tâm bị hao tổn, vậy cũng không thể đọc được công pháp, nhất định phải chữa trị mới được.
Sở Hưu vuốt cằm, ánh mắt suy tư.
Một nửa khối ngọc giản truyền công này tỏa ra màu vàng kim như hổ phách, sáng chói mỹ lệ, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm tục gì, bằng không Chương gia của Lâm Trung Quận đã không coi nó như bảo bối, đặt riêng trong hộp báu.
Nhưng mấu chốt chính là, đây chỉ là nửa khối ngọc giản truyền công. Từ thượng cổ truyền thừa tới giờ đã hơn vạn năm, nửa khối ngọc giản truyền công nếu chỉ còn một nửa, vậy tỷ lệ tìm được nửa kia gần như là không, căn bản chỉ là rác rưởi.
Nhưng kết quả là Chương gia vẫn giữ lại nửa khối ngọc giản truyền công này, thậm chí còn cẩn thận cất giữ trong hộp báu. Lần này di chuyển tới Chương gia Đại Sơn Quận cũng mang theo thứ này. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là theo người của Chương gia thấy nửa khối ngọc giản truyền công khác vẫn trong tầm tay họ, mặc dù nhất thời không lấy được nhưng sớm muộn cũng có thể hợp nhất hai khối ngọc giản này.
Vậy nơi này ở đâu? Liên tưởng tới quan hệ giữa Chương gia Đại Sơn Quận và Chương gia Lâm Trung Quận, Sở Hưu có một suy đoán, nửa khối ngọc giản truyền công còn lại liệu có phải nằm ngay bên phía Chương gia Đại Sơn Quận không?
Sở Hưu cũng không chắc chắn về suy đoán này, có điều tỷ lệ chính xác lên tới ba thành.
Vì một khối ngọc giản truyền công phẩm tướng bát phàm như vậy, cho dù cơ hội chỉ có ba thành cũng đủ cho Sở Hưu tới Chương gia một chuyến.
Hơn nữa Chương gia Đại Sơn Quận vốn thực lực không tệ nhưng giờ đã chết mất ba Nội Cương cảnh, với thực lực hiện giờ của Sở Hưu có muốn giải quyết hết cũng rất dễ dàng, không mấy phí sức.
Sở Hưu đi ra khỏi phòng, vừa hay thấy Hỏa Nô trên quảng trường.
“Sở huynh, ngươi không tu luyện à, định ra ngoài sao?” Hỏa Nô đi tới chào hỏi với Sở Hưu.
Sau lần hợp tác trước, chính thức thấy được thực lực của Sở Hưu, thái độ của Hỏa Nô với y lại tăng thêm một bậc, đã gần như nịnh bợ.
Trong số những sát thủ của phân đà Thiên Tội, Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha là hai người thực lực mạnh nhất, nhưng quan trọng là hai người một lạnh lùng quái gở một tính cách quái dị hỉ nộ vô thường, đều chẳng phải người thường. Cho dù hắn có muốn nịnh bợ, muốn liên thủ làm nhiệm vụ với họ cũng không thể.
Chỉ có Sở Hưu hơi bình thường một chút, chỉ cần lợi ích đầy đủ có hợp tác làm nhiệm vụ quần thể như lần trước cũng rất không tệ. Dù sao tạo quan hệ với cao thủ như Sở Hưu chắc chắn không sai.
Sở Hưu gật đầu nói: “Lần trước chúng ta giết mấy người của Chương gia Đại Sơn Quận, mặc dù đã dùng lửa thiêu thi thể rồi nhưng ta vẫn sợ bọn họ tra ra điều gì. Lần này ta định đi một chuyến, thuận tiện nhỏ cỏ tận gốc.”
Hỏa Nô nghi ngờ nói: “Đã đốt thành tro rồi còn nhìn ra được gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Những võ giả Nội Cương cảnh khác của Chương gia chắc cũng biết đám Chương Thiên Kỳ mời chúng ta tới giết người của Chương gia Lâm Trung Quận, mặc dù không có chứng cứ gì
nhưng chúng ta là có hiềm nghi nhất.
Giết hết cả đi, tránh cho chúng ra ngoài nói lung tung. Huống chồ Chương gia Đại Sơn Quận cũng có chút gia sản chứ, cứ làm sát thủ mãi cũng ngán, thi thoảng đi làm trộm cướp chút cũng không tệ. Ngươi có hứng thì đi cùng?”
Hỏa Nô không buồn nghĩ lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, bên Thanh Long Hội còn cả đống nhiệm vụ, ta cũng chẳng nhiều hơi nhiều sức như ngươi, còn phải đi làm việc khác.”
Lúc giết người tiện tay vơ vét chút đồ cũng được, nhưng khi không có nhiệm vụ, hắn cũng lười ra tay.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ nói: “Vậy thì tốt, ngươi không đi thì ta ra tay một mình.”
Nhiệm vụ lần trước là ba người cùng làm, lần này nếu Sở Hưu âm thầm hạ thủ với Đại Sơn Quận, đến lúc tin tức truyền tới Hỏa Nô và Lang Vương cũng sẽ nghi ngờ hắn. Vậy chẳng bằng giờ thẳng thắn mời Hỏa Nô.
Với lợi ích từ nhiệm vụ Thanh Long Hội và tính cách Hỏa Nô, quá nửa hắn sẽ không đáp ứng. Hơn nữa cho dù hắn có đáp ứng Sở Hưu cũng không sợ, mình có Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, hoàn toàn có thể moi tin về nửa khối ngọc giản truyền công còn lại từ người Chương gia.
Nếu như có, Sở Hưu có thể lặng lẽ lấy ngọc giản truyền công tới tay.
Lúc này trong Chương gia của Đại Sơn Quận, đêm xuống, sáu võ giả Nội Cương cảnh Chương gia đều ngồi trong phòng nghị sự, cùng cau mày.
Thật ra lúc trước quyết định mời Thanh Long Hội giết chết Chương gia Lâm Trung Quận chính là ý tưởng của bọn họ. Đám tiểu bối Chương Thiên Kỳ dù có tâm tư đó nhưng cũng chẳng có năng lực điều động đại lượng tài nguyên cùng vật tư của Chương gia đem ra làm tiền thuê như vậy.
Sáu người bọn họ là thế hệ trung kiên tráng niên của Chương gia, có điều ba vị trưởng lão Chương gia đều độc chiếm chức quyền cho nên bọn họ chỉ quản lý đôi chút chuyện trong gia tộc mà thôi.
Lần này bọn họ còn tưởng ba vị trưởng lão già quá hóa đồ đồ, rốt cuộc cũng phải thoái vị, nào ngờ gừng càng già càng cay. Đám trưởng lão đã sớm tính toán kỹ càng, không ngờ lại chẳng nói cho bọn họ, cuối cùng thành ra hiểu lầm lớn như vậy.
Về sau ba trưởng lão Chương gia đồng loại lên đường ngăn cản Thanh Long Hội giết sạch mọi người. Kết quả giờ đã gần mười ngày mà vẫn không thấy bóng dáng Chương Thiên Kỳ hay hai trưởng lão Chương gia đâu.
Một võ giả trong đó cau mày nói: “Đã lâu như vậy rồi, có đi từ Đại Sơn Quận tới Lâm Trung Quận cũng thừa, sao bọn họ còn chưa về?”
Lão đại Chương gia ngồi trên ghế chủ lắc đầu nói: “Không biết, có điều
ta đã phái người đi tìm bọn họ, hy vọng không xảy ra chuyện gì.”
Chương gia ở Đại Sơn Quận xuất thân chi thứ nên trong tộc không phân chia chủ thứ, thậm chí không có cả gia chủ.
Thực lực mạnh, già đời thì trở thành trưởng lão, còn những người khác là quản sự trong gia tộc, tự mình phụ trách một số sự vụ trong nhà.
Làm như vậy chỗ tốt là phòng ngừa được gia chủ ngu ngốc làm liên lụy tới gia tộc, nhưng cũng tương tự, những trưởng lão kia không chịu từ bỏ thì những người khác cũng khó mà nhận được quyền lực chân chính. Cho nên giờ trong đầu lão đại Chương gia thậm chí còn có suy nghĩ âm u, hay nhất là ba trưởng lão Chương gia kia đi mãi không về, vậy càng tốt.
Một võ giả Nội Cương cảnh Chương gia lắc đầu nói: “Chuyện này đúng là rắc rối, mấy trưởng lão còn giấu diếm cả chúng ta nữa. Chẳng lẽ họ cho rằng chúng ta kém cỏi tới mức để lộ ra trước mắt đám Chương gia ở Lâm Trung Quận ư? Lần này thì hay rồi, ngay chúng ta cũng bị lừa.”
Những người khác im lặng không nói gì. Các trưởng lão coi bọn họ như trẻ con, lo bọn họ không đủ thâm sâu, chẳng phải bọn họ cũng coi đám trưởng lão là già tới hồ đồ, nghĩ bọn họ quyết định sai lầm nên mới âm thầm thuê sát thủ Thanh Long Hội giết người ư?”
Nói đơn giản hơn, nội bộ Chương gia Đại Sơn Quận cũng mâu thuẫn rất nặng, nặng đến mức hai bên đã không tin vào nhau.
Võ giả Chương gia thấy không ai để ý tới mình bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Các ngươi tiếp tục chờ đi, ta ra ngoài hít thở không khí đôi chút.”
Nói xong võ giả Chương gia trực tiếp ra khỏi phòng nghị sự.
Một lát sau, lão đại Chương gia cau mày nói: “Lão tứ đâu rồi? Làm cái quái gì vậy! Gọi hắn về đây, mọi người bàn bạc chút xem. Nếu mai còn không thấy ai chúng ta sẽ phái một số người đi thăm dò thử xem, lần này nghe ngóng thêm ở những nơi khác nữa.”
Một võ giả Nội Cương cảnh gật nhẹ đầu, ra cửa gọi người, có điều hắn đi chuyến này cũng cả nửa ngày không về. Bốn người ở đây lập tức cảm thấy không đúng.
Lão đại Chương gia đột nhiên biến sắc, thật ra mọi chuyện đã sớm có vẻ bất thường, có điều trước đó bọn họ chỉ mải suy tư vì sao đám trưởng lão Chương gia không trở về mà thôi, cho nên không chú ý tới những điều khác.
Đại trạch Chương gia lớn như vậy, hơn nữa Chương gia cũng không có quy định cấm đi lại ban đêm, đương nhiên sẽ có một số đệ tử Chương gia bày trò huyên náo ầm ĩ giữa đêm khuya trong khu nhà của mình. Dẫu sao cũng phải có chút âm thành truyền tới, cho dù bọn họ đang trong phòng nghị sự cũng có thể nghe thấy.
Kết quả không biết từ khi nào mọi âm thanh xung quanh bọn họ đều dần dần biến mất, trở nên yên tĩnh đến đáng sợ!
Viên mãn
Chương 115 Viên mãn
Khi bốn người Chương gia cảm thấy không đúng thật ra đã chậm.
Có điều cũng chẳng thể trách họ quá thiếu cảnh giác, lúc này họ đều đang quan tâm tới chuyện của ba trưởng lão Chương gia, đây lại là trong gia tộc mình, ai lại đề phòng nhiều như vậy?
Đến khi lão đại Chương gia định đứng dậy, cửa phòng nghị sự đã bị đẩy ra, hai cái đầu người lăn lông lốc tới trước mặt mọi người, đám người Chương gia biến sắc, chính là đầu của hai võ giả Chương gia vừa ra ngoài!
Sở Hưu lạnh lùng đi vào bên trong, tặc lưỡi cảm thán: “Trận pháp cách âm này dùng tốt thật, đáng tiếc chỉ xài được có một lần. Đúng rồi, Chương gia Đại Sơn Quận các ngươi có thứ này không?”
Vừa rồi Sở Hưu bố trí một trận pháp cách âm bên ngoài phòng nghị sự của Chương gia, có thể ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài trận pháp, cũng là thứ Sở Hưu tìm trong đống đồ của Chương gia Lâm Trung Quận.
Gia tộc nhỏ bình thường không nuôi nổi trận pháp sư, Chương gia Lâm Trung Quận trước kia là đại tộc nên có không ít trận pháp lưu truyền tới nay. Đáng tiếc lúc này Chương gia đã không có trận pháp sư khiến cho trận pháp kiểu này dùng một lần là thiếu đi một kiện, đến lúc tới tay Sở Hưu chỉ còn trận pháp bình thường như loại phụ trợ cách âm này.
“Giết!”
Lão đại Chương gia không nói hai lời trực tiếp quát lên chói tai, cùng ba người khác đánh về phía Sở Hưu.
Mặc dù bọn họ không biết sát thủ Thanh Long Hội này vì sao lại định ra tay đối phó với bọn họ nhưng trước mắt đối phương đã giết hai người của Chương gia, như vậy chuyện này chắc chắn chẳng lành.
Thật ra lão đại Chương gia sợ nhất chính là bên Chương gia Lâm Trung Quận xảy ra vấn đề gì..
Bọn họ cũng biết quy củ của Thanh Long Hội, sát thủ được thuê đến bị mục tiêu giết ngược lại, Thanh Long Hội sẽ không đi trả thù mục tiêu đã giết người của mình mà sẽ trả thù cố chủ.
Trước đó chính bọn họ thuê của người Thanh Long Hội đi giết Chương gia Lâm Trung Quận, kết quả bên Chương gia Lâm Trung Quận không có tin tức gì, ngay ba trưởng lão bên họ cũng mất đi tin tức, giờ lại đột nhiên nhìn thấy sát thủ Thanh Long Hội ra tay với mình. Chẳng lẽ vì bọn họ phán đoán sai thực lực Chương gia Lâm Trung Quận khiến cho nhiệm vụ của sát thủ Thanh Long Hội thất bại, kết quả giờ bọn họ bị trả thù?
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, vậy bọn họ phải đánh lui sát thủ trước mặt đã, đồng thời cũng phải đối mặt với phiền toái đến từ Chương gia Lâm Trung Quận.
Có điều chờ đến lúc chân chính giao thủ lão đại Chương gia mới phát
hiện mình sai, sai tới mười phần!
Giờ hắn không nên nghĩ làm sao nên đánh lui sát thủ trước mắt mà nên nghĩ làm sao nên sống sót dưới tay sát thủ này!
Cùng là võ giả Nội Cương cảnh nhưng sát thủ Thanh Long Hội trước mặt khiến hắn chịu áp lực không khác gì võ giả Ngoại Cương cảnh. Thế đao liên miên bất tuyệt như mưa phùn mùa hè trút xuống, đối phương nhìn như hời hợt nhẹ nhàng nhưng kết quả bọn họ muốn cản một đao thôi cũng cực kỳ tốn sức.
Vừa rồi lão đại Chương gia không nên kêu ‘giết’, nếu hắn kêu ‘trốn’ không chừng bọn họ còn chút cơ hội.
Thế đao của Sở Hưu quỷ dị thê lương vô bì, sau khi áp chế lão đại Chương gia vào tuyệt cảnh, ba người khác vội vàng tới cứu viện. Nhưng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu đao lui lại phía sau, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ trực tiếp xé rách một cánh tay võ giả cầm kiếm xuống, một đao bêu đầu người này!
Phía sau y một người ngưng tụ cương khí đỏ thẫm trên hai tay đánh về phía lưng Sở Hưu, nhưng Sở Hưu trực tiếp xoay người thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, đối phương lập tức bay ngược lại, toàn bộ cánh tay đều biến thành màu tím đen. Tử Dương Ma Diễm nhập thể, lực lượng cường đại đó ầm ầm bộc phát khiến hắn rú lên thê thảm.
“Chạy!”
Lão đại Chương gia quát lên một tiếng chói tai, cùng một võ giả khác điên cuồng chạy ra phía ngoài.
Nhưng ngay lúc này Hồng Tụ Đao trực tiếp rời tay Sở Hưu, dùng thế đao cường đại Thanh Long Xuất Hải ném ra, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát, khí nồng đậm bám lên thân đao, mặc dù không phải cương khí nhưng lại có thể gián tiếp ly thể!
Lão đại Chương gia theo bản năng xuất kiếm chém tới, muốn đánh lệch Hồng Tụ Đao kia, nào ngờ khí huyết sát bám trên Hồng Tụ Đao chỉ cách hắn có vài bước đã ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh bay trường kiếm trong tay hắn, thân đao đâm thẳng vào ngực lão đại Chương gia, ghim thẳng hắn lên cây cột trong phòng!
Lúc này võ giả sau cùng đã trốn ra tới cửa, ánh mắt hắn vô cùng hoảng sợ, người trước mắt quả thật cường đại khủng khiếp, cùng là Nội Cương cảnh nhưng đám người Chương gia bọn họ đơn đả độc đấu thậm chí không tiếp nổi ba chiêu của đối phương, thậm chí lấy bốn địch một vẫn bị đối phương tùy ý chém giết.
Có điều cũng không sao, người khác đã chết nhưng hắn còn sống!
Chương gia bọn họ còn tới hơn ngàn đệ tử, chỉ cần chạy được hét lớn một tiếng, đừng nói đối phương là Nội Cương cảnh, cho dù là võ giả Ngoại Cương cảnh cũng có thể dùng mạng người mài chết đối phương!
Nhưng ngay lúc hắn đẩy cửa phòng nghị sự, thân hình Sở Hưu lại như
giòi bám trong xương, kề sát sau lưng hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ trực tiếp bẻ gãy hai tay, ném hắn vào trong phòng nghị sự.
Thời gian không tới một nén trà, bốn người của Chương gia đã chết ba.
Người trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ của Sở Hưu vốn có thể không chết, đáng tiếc hắn tự tìm đường chết không ý thức được sự kinh khủng bá đạo của Tử Dương Ma Diễm còn định vận dụng chân khí toàn lực dập tắt Tử Dương Ma Diễm. Kết quả ngược lại dẫn tới Tử Dương Ma Diễm ma đạo bùng phất, cuối cùng hoàn toàn xé nát tâm mạch bản thân.
Người của Chương gia bị bẻ gãy hai tay run rẩy nói: “Sao Thanh Long Hội lại xuất thủ với Chương gia ta? Xin tha cho ta một con đường sống, Chương gia ta nguyện trả bất cứ thứ gì!”
Thật ra giờ nguyên nhân đã không quan trọng, dù sao giờ Chương gia chỉ còn lại một Nội Cương cảnh là hắn, ba trưởng lão không rõ sống chết, giữ mạng mới là quan trọng.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta hỏi, nhà ngươi đáp. Chỉ đơn giản như vậy, đừng nói nhảm.”
Võ giả Nội Cương cảnh kia gật đầu lia lịa.
“Chương gia các ngươi có nửa khối ngọc giản truyền công không?”
Võ giả Nội Cương cảnh Chương gia kia suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Có?”
“Trông thế nào?”
Võ giả Nội Cương cảnh Chương gia kia nhíu mày suy nghĩ, trong kho bảo vật của Chương gia có nhiều thứ như vậy, làm sao nhớ hết được?
Suy nghĩ cần thận cả nửa ngày, võ giả Nội Cương cảnh Chương gia mới chần chừ nói: “Hình như có màu hổ phách, nhìn rất bất phàm, lai lịch cụ thể thì chỉ các trưởng lão biết.”
“Vậy ngọc giản truyền công đó ở đâu?”
Võ giả Nội Cương cảnh Chương gia vội vàng nói: “Trong kho bảo vật của Chương gia ta, ngoài cổng có đệ tử Chương gia bảo vệ, một người ngoài như ngươi không thể vào được, nếu cố giết vào cũng sẽ bị phát hiện. Ngươi thả ta ra ngoài, ta lấy đồ cho ngươi. Ngươi yên tâm, võ công của ta đã bị phế, chắc chắn sẽ không bày trò gì đâu>“
“Thật sự không bày trò gì đấy chứ?” Sở Hưu hỏi.
Võ giả Nội Cương cảnh Chương gia vội vàng gật đầu lia lịa.
“Nói cũng không sai, đáng tiếc ta không tin.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng vào ngực đối phương, Tử Dương Ma Diễm nhập thể, cho dù chưởng lực Sở Hưu không lớn nhưng cũng khiến đối phương chịu nỗi đau Ma Diễm thiêu đốt, nằm sấp trên mặt đất kêu thảm không ngừng.
Chỉ có điều nơi này có trận pháp cách âm, hắn có làm ra động tĩnh lớn hơn nữa bên ngoài cũng không nghe thấy.
Chờ đến khi võ giả Nội Cương cảnh kia đau đớn tới không còn tri giác nữa, thậm chí không còn sức đâu kêu rên, chỉ có thể nằm trên mặt đất
run rẩy không ngừng, lúc này Sở Hưu mới xuất thủ rút Tử Dương Ma Diễm ra.
Giơ đầu võ giả kia lên, Sở Hưu thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, ánh mắt y như vực sâu không đáy không ngừng thôn phệ tinh thần võ giả này khiến hắn bất tri bất giác chìm sâu vào trong đó.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu chỉ có thể coi là tiểu thành, muốn triệt để khống chế võ giả Nội Cương cảnh là không thể, cho nên phải tra tấn tới mức đối phương hoàn toàn sụp đổ rồi nhân lúc tinh thần suy nhược nhất mới động thủ.
“Ngọc giản truyền công trong kho bảo vật của Chương gia các ngươi à?”
Võ giả kia khó khăn nói: “Không có, trong kho bảo vật chỉ có tài nguyên tu luyện thường dùng. Bảo vật quý giá chân chính đều nằm trong mật thất tầng thứ hai dưới hậu sơn.”
“Làm sao vào mật thất?”
“Mật thất có hai tầng, chìa khóa trên người sáu chúng ta hợp lại có thể tiến vào tầng thứ nhất, tầng thứ hai cần chìa khóa trên người ba trưởng lão.”
Sau khi nghe xong Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng chấn nát tâm mạch đối phương.
Vừa rồi Sở Hưu cũng không rõ đối phương nói thật hay giả, có điều y trời sinh đa nghi, cũng định thử nghiệm thủ đoạn mình mới nghĩ ra.
Giờ xem ra quả thật là vậy, võ giả Chương gia này quả thật đang giở trò, nếu mình thả hắn rời đi hoặc nếu mình tới kho bảo vật sẽ dẫn tới đại lượng đệ tử Chương gia.
Chỉ tiếc hắn không ngờ Sở Hưu còn có kỳ công như Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, sau khi bị Sở Hưu chế trụ còn định nói dối, vậy chẳng bằng cắn lưỡi tự vẫn cho thống khoái.
Đương nhiên trước mặt Sở Hưu cho dù hắn muốn tự sát cũng chẳng mấy hy vọng.
Sau khi thu thập chìa khóa từ chỗ sáu người, Sở Hưu thầm than đáng tiếc.
Trên người ba trưởng lão Chương gia cũng có khìa khóa, có điều lúc đó người lục soát không phải Sở Hưu, hơn nữa bọn họ đều không nghĩ tới điều này, chìa khóa chắc đã bị hủy.
Có điều mục tiêu hiện tại của Sở Hưu chỉ là ngọc giản truyền công, cứ lấy được thứ này đã rồi tính.
Lặng lẽ đi tới mật thất sau núi của Chương gia, nơi này ngược lại không ai trông giữ.
Đối với đại tộc truyền thừa vài đời như Chương gia đương nhiên thỏ khôn phải đào ba hang, không riêng gì trong gia tộc chia thành hai kho bảo tàng một sáng một tốt, đoán chừng bên ngoài còn một số nơi lưu lại chút bảo vật tài nguyên, chuẩn bị sử dụng trong tình huống bất ngờ.
Mật thất tầng một không lớn, chỉ khoảng vài trượng, những thứ bên
trong đều được lưu giữ bằng hộp báu hoặc đồ chứa bằng vật liệu quý hiếm khác.
Sở Hưu mở ra, đại đa số đều là vật bình thường, tinh phẩm chân chính chắc phải dưới tầng hai. Đáng tiếc với thực lực hiện giờ của y có muốn cưỡng ép đánh vỡ cánh cửa mật thất cũng lực bất tòng tâm.
Một nửa khối ngọc giản truyền công còn lại cũng trong tầng này, chỉ tùy ý cất trong một hộp báu đặt một bên. Rõ ràng bên Chương gia Đại Sơn Quận ngược lại không coi trọng thứ này, tùy tiện vứt trong góc khuất.
Sau khi càn quét hết mọi thứ trong mật thất Chương gia, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi, tiện tay châm một mồi lửa trong phòng nghị sự Chương gia.
Chữa trị ngọc giản