Nhưng bây giờ thứ này là Chí Tôn Thần Đan chứ không phải vật khác, chí bảo trong chí bảo như vậy mà cũng có thể đem ra lấy lòng người khác?
Tuy Ngụy Thư Nhai rất cảm động nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ta ghi nhận tâm ý của ngươi. Nhưng lão già ta đây đã đến tuổi này rồi, thần đan tiên đan gì cũng không cứu được. Ngươi luyện hóa còn có tác dụng hơn ta cả trăm lần.
Chuyện này không cần nhường nhịn, cũng không thể nhường nhịn được. Chỉ cần ngươi đạt tới đỉnh phong, đó là chuyện tốt cho giới Ma đạo chúng ta rồi!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngụy lão, không phải ta nhường nhịn hay khách khí, ta đâu cần nhường nhịn hay khách khí với các ngươi.
Ta luyện hóa viên Chí Tôn Thần Đan này không có tác dụng bằng ngài luyện hóa.”
Lục Giang Hà trợn trừng hai mắt: “Một khi luyện hóa Chí Tôn Thần Đan, ngươi có cơ hội bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sao lại không dùng?’
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi đã nói rồi đấy, rốt cuộc hiệu quả của Chí Tôn Thần Đan ra sao, không ai biết. Cho dù nó có thể giúp người ta bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này cũng chỉ có xác suất chứ không phải tuyệt đối.
Đương nhiên điểm quan trọng nhất là ta còn chưa đạt tới chiến lực đỉnh phong của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu cho ta thêm thời gian, cho dù ta không đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta cũng có sức chiến đấu ngang hàng với Thiên Địa Thông Huyền. Các ngươi có tin không?”
Đám người Mai Khinh Liên vô thức gật đầu, chuyện này thì bọn họ tin.
Tuy cảnh giới và sức chiến đấu liên quan trực tiếp với nhau, nhưng thực tế lại là hai thứ khác biệt.
Đối với người như Sở Hưu, sức chiến đấu của hắn không liên quan nhiều tới cảnh giới, cho dù là ở cảnh giới nào cũng vậy.
Sở Hưu dừng lại một chút rồi trầm giọng nói: “Hơn nữa còn một điều, đó là ta không muốn dùng ngoại vật bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Con đường võ đạo càng về sau càng không có đường tắt, thậm chí trước mặt luôn là gian nan hiểm trở, vốn không cho ngươi cơ hội đi đường vòng.
Dựa vào lực lượng của bản thân khai phá con đường phía trước, đó mới thật là con đường của mình.
Thứ ta theo đuổi là lực lượng hoàn hảo và lực lượng cực hạn chứ không phải cảnh giới đơn thuần.”
Lúc này Sở Hưu lại nhìn về phía Ngụy lão nói: “Ngụy lão, ta biết thực lực và ngộ tính của ngài. Nhưng xin thứ cho ta nói thẳng, rào cản lớn nhất của ngài
chính là tuổi tác. Chính vì tuổi tác nên cả đời này ngài không có duyên với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”
Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói không sai, tới tuổi của lão, suy nghĩ về việc tiến thêm một bước đã lụi tàn rồi.
Sở Hưu chỉ viên Chí Tôn Thần Đan nói: “Tạm thời không biết công hiệu của thứ này, nhưng một viên Chí Tôn Thần Đan chắc có thể tăng cường tuổi thọ.
Ít nhất thứ này có thể gia tăng lực lượng và tuổi thọ, giúp Ngụy lão tiếp tục bảo vệ cho nhánh Ẩn Ma.
Nếu khá hơn, Ngụy lão mượn lực lượng của Chí Tôn Thần Đan bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy thì càng có thêm lực lượng che chở cho nhánh Ẩn Ma chúng ta.
Ta một lòng theo đuổi võ đạo hoàn mỹ cực hạn, dùng Chí Tôn Thần Đan cũng là lãng phí.
Cho nên ta nói vậy không phải nhường nhịn hay khách khí mà là nghĩ cho thế cục và đại thế của toàn bộ giang hồ. Ngụy lão luyện hóa viên Chí Tôn Thần Đan này là thích hợp nhất.”
Mọi người ở đây đều im lặng, tạm thời không nói tới bọn họ có đồng ý hay không, chỉ riêng chuyện Sở Hưu có thể giữ bình tĩnh trước chí bảo, tính toán tất cả lợi ích nhân quả như vậy đã rất kinh khủng rồi.
Sở Hưu đưa Chí Tôn Thần Đan cho Ngụy Thư Nhai không phải ý tưởng nhất thời mà là y tính toán cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định.
Thật ra Sở Hưu không bài xích chuyện dùng ngoại lực bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y vốn là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Chỉ cần tăng cường thực lực, chuyện gì y cũng dám làm.
Chuyện Sở Hưu thật sự bài xích là tác dụng phụ sau khi sử dụng ngoại lực bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Từ giết cảnh giới Chân Đan trở lên, rất ít người dùng ngoại lực để thăng cấp.
Gần đây Sở Hưu chỉ gặp một người, chính là Hoắc Hành Tôn.
Tu vi Chân Hỏa Luyện Thần của Hoắc Hành Tôn chắc chắn không phải bản thân hắn tu luyện ra, ít nhất phần lớn nguyên nhân là nhờ ngoại vật.
Ngoài kinh nghiệm thực chiến thấp tới kinh người ra, thực ra lực lượng của hắn cũng thấp tới kinh người.
Xưa nay Sở Hưu luôn sở hữu sức chiến đấu đỉnh phong trong cùng cấp độ, y không muốn vì nhất thời ham ngoại lực mà phải chịu tác dụng phụ như vậy.
Tuy tác dụng phụ của tiến bộ quá nhanh có thể bù đắp sau này, nhưng với thời gian đấy, Sở Hưu tự dựa vào sức mình cũng có thể bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dùng đan dược làm gì?
Cho nên đối với người khác thì đây là Chí Tôn Thần Đan chí bảo vô thượng, còn đối với Sở Hưu, thực ra tác dụng có hơi gân gà.
Đương nhiên, có lẽ trên khắp giang hồ chỉ có mình Sở Hưu cảm thấy Chí Tôn Thần Đan gân gà, dù sao những người khác cũng không có tự tin như Sở Hưu, không tin tưởng chắc chắn mình sẽ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Huống hồ Sở Hưu giao Thần Đan cho Ngụy lão cũng rất yên tâm.
Mấy năm gần đây, Sở Hưu đã chứng kiến mọi chuyện mà Ngụy lão làm, cho dù ai phản bội hay từ bỏ Sở Hưu thì Ngụy lão cũng không.
Trước mắt bên phía Sở Hưu, người có thực lực mạnh nhất không ai khác ngoài vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương, ngoài ra còn hơn mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thuộc hạ bao gồm các thế lực như nhánh Ẩn Ma, Trấn Võ Đường, Thanh Long Hội, chỉnh thể thậm chí còn mạnh hơn Bái Nguyệt Giáo, thậm chí đã có phong phạm mơ hồ của đệ nhất đại phái trong giới Ma đạo.
Nhưng trên thực tế, thực lực như vậy vẫn không đủ. Vì đối thủ của Sở Hưu là toàn bộ giới Chính đạo.
Chỉ mình Dạ Thiều Nam là có thể chống đỡ cho cả Bái Nguyệt Giáo. Còn Thương Thiên Lương, không khéo mười người như hắn cũng không phải đối thủ của Dạ Thiều Nam.
Còn về mặt vũ lực khác, Sở Hưu không bằng toàn bộ võ lâm Chính đạo, thậm chí y còn không bằng thế lực võ lâm Đông Tề.
Lúc này nếu bên phía Sở Hưu có thêm một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sẽ là trợ giúp rất lớn đối với bọn họ.
Thấy Sở Hưu đưa Chí Tôn Thần Đan đến tay mình, cánh tay Ngụy Thư Nhai cũng run nhẹ.
Lúc này Ngụy Thư Nhai chỉ thấy may mắn, may mà năm đó lão không chọn nhầm người.
Thế nhân đều nói Sở Hưu làm việc hung tàn độc ác, nhưng lại không biết hôm nay ngươi tặng y một phần, không chừng tương lai y sẽ báo đáp lại mười phần.
Sở Hưu và Lã Phụng Tiên trở thành bằng hữu, tuy trong mắt người ngoài tính cách bọn họ hoàn toàn khác biệt, nhưng xét theo phương diện nào đó, bọn họ lại rất giống.
Nhưng chỉ khi đối xử với người phe mình thì Sở Hưu mới như vậy, khi đối phó với kẻ địch, ai dám đâm y một đao, y dám giết cả nhà kẻ đó.
Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, cất viên Chí Tôn Thần Đan đi rồi trầm giọng nói: “Vậy lão già ta đây cũng không khách khí. Các ngươi trẻ tuổi nghĩ được xa hơn, nếu lão già ta có thể nhân cơ hội đột phá, tương lai cũng có thể góp sức nhiều hơn cho nhánh Ẩn Ma.”
Chương 1382 Ý tưởng điên cuồng
Lục Giang Hà ở bên nhìn mà đỏ cả mắt.
Chí Tôn Thần Đan cứ thế được đưa đi, Sở Hưu trong lòng hắn vốn luôn hẹp hòi keo kiệt, hôm nay lại hào phóng quá mức.
Nhưng cho dù đỏ mắt, Lục Giang Hà cũng không thể không thừa nhận, lão già Ngụy Thư Nhai này sống cũng không dễ chịu gì.
Người trong Ma đạo đa số là loại ích kỷ lạnh lùng, chuyện này thật sự không thể chối cãi.
Hay nên nói là đa số mọi người trong Ma đạo đều chỉ biết đến bản thân, ngoài Côn Luân Ma Giáo có thể thống nhất toàn bộ Ma đạo, những liên minh Ma đạo khác chỉ như một đống chuyện bực mình, ví dụ như nhánh Ẩn Ma hiện tại.
Kết quả Ngụy Thư Nhai lại dựa vào lực lượng của bản thân, chống đỡ cho nhánh Ẩn Ma một cách vô tư trong thời gian dài như vậy, ngay cả Lục Giang Hà cũng không thể không nói bội phục.
Đặc biệt là thái độ khi đối mặt với Sở Hưu.
Phải biết từ đầu Sở Hưu đã không phải đèn cạn dầu, y gây ra không ít chuyện.
Nếu đổi lại là người khác, không khéo đã chẳng chịu nổi, muốn quẳng Sở Hưu đi.
Nhưng xưa nay Ngụy Thư Nhai chưa từng có suy nghĩ này, luôn ở phía sau ủng hộ Sở Hưu.
Chuyện này người bình thường không thể làm được, nhân của ngày nay, quả của ngày khác.
Tất cả kẻ từng làm cấp trên của Sở Hưu đều xuống Địa Phủ đưa tin, chỉ có mình Ngụy Thư Nhai được đền đáp, không phải không có nguyên nhân.
“A, trong hộp báu còn một vật, chẳng lẽ còn một viên Thần Đan?”
Lúc này Lục Giang Hà chợt phát hiện ra điều gì, trong lòng bỗng kích động hẳn lên.
Nếu còn một viên Thần Đan, có phải đến phiên mình rồi không?
Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải Thần Đan mà là một thứ Sở Hưu rất quen thuộc, lại là chìa khóa Thông Thiên, hơn nữa còn không phải chìa khóa Thông Thiên bình thường, nó giống hệt chìa khóa Thông Thiên được phát hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, còn mang theo ma văn.
“Lão Lục, ngươi có biết đây là cái gì không?”
Lục Giang Hà nghi hoặc lắc đầu nói: “Không biết, thứ này từng xuất hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, bây giờ nhìn lại, chắc đấy không phải lần đầu tiên nó sinh ra.
Đừng quên, giáo chủ từng tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, còn lấy phôi đao Thính Xuân Vũ ra.
Thứ này cũng được sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, ngươi nói xem liệu có phải giáo chủ lấy từ trong đó ra nhưng không biết nó là gì nên tùy ý ném cho Thiên Khốc Ma Tôn nghiên cứu không? Dù sao Thiên Khốc Ma Tôn vốn am hiểu nghiên cứu những thứ kỳ quái này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng là có khả năng này.
Bình thường y mà gặp thứ gì mình không hiểu được, y cũng ném cho đám người dưới trướng mình, để bọn họ nghiên cứu.
Tuy tạm thời không biết thứ này là gì, nhưng nếu tảng đá này sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, còn bị Chung Thần Tú đoạt lấy, hiển nhiên nó không phải vật phàm, cứ cất đi đã.
Sở Hưu đã lấy được di vật của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, bọn họ cũng định đi khỏi.
Lần này hành trình của bọn Sở Hưu thuận lợi như vậy, công lao chính là của đám người từng đến đây trước kia.
Bọn họ tốn bao nhiêu công sức, bỏ cả mạng lại, dọn đường cho đám người Sở Hưu.
Lục Giang Hà nhìn thi thể Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, thở dài một tiếng nói: “Mang thi thể hai người bọn họ ra ngoài đi, tìm chỗ nào đó an táng. Dù sao cũng là hai Đại Ma Tôn của Thánh Giáo chúng ta năm xưa, đừng quá keo kiệt.”
Trước đó khi còn trong Côn Luân Ma Giáo, khó mà nói rõ quan hệ giữa hai bên là tốt hay xấu. Năm trăm năm qua đi, cảnh còn người mất, dẫu sao cũng là cố nhân, Lục Giang Hà cũng thấy trong lòng khó chịu.
Nhưng lúc này, Sở Hưu nghe Lục Giang Hà nhắc tới thi thể, y lại chợt nghĩ đến điều gì, ngây ra tại chỗ.
Thấy bộ dạng này của Sở Hưu, Lục Giang Hà đang định lên tiếng hỏi thì Sở Hưu chợt mở miệng: “Lão Lục, hai vị Ma Tôn này bị bức tử ở đây, chắc chắn rất không cam lòng? Nếu ta lợi dụng thi thể của bọn họ, làm một đại sự cho Thánh Giáo chúng ta, ngươi nói xem bọn họ ở trên trời có linh thiêng, liệu có cảm thấy vui mừng hay không?”
Nghe Sở Hưu nói lời này, mọi người ở đây đều nhìn sang phía Sở Hưu.
“Ngươi định làm gì?”
Cứ nghe giọng Sở Hưu là biết, chắc chắn y đang có âm mưu gì đó.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ta muốn lên Tây Côn Luân, phá tan phong tỏa, để cho Vô Căn Thánh Hỏa rực cháy trở lại trên thế gian!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều ngơ ngác. Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai là người đầu tiên kích động nói: “Sở Hưu! Ngươi điên rồi à?
Toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều mong có ngày như vậy, nhưng ngươi có hiểu rốt cuộc điều này đại biểu cho điều gì không?
Ngươi sẽ phải đối mặt với toàn bộ tông môn Chính đạo. Thậm chí không riêng gì tông môn Chính đạo, cho dù là thế lực vốn luôn trung lập như Kiếm Vương Thành cũng đứng đối lập với ngươi.
Thậm chí ngay cả Bái Nguyệt Giáo cũng có thể như vậy. Đừng nhìn trước đây chúng ta hợp tác rất vui vẻ, nhưng trong chuyện hết sức mẫn cảm như thế này, ai dám cam đoan rốt cuộc thái độ của Bái Nguyệt Giáo sẽ ra sao?
Ta có thể nói cho như như thế này, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ giang hồ, không ai muốn thấy Côn Luân Ma Giáo tái hiện!”
Thật ra trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai là người muốn giới Ma đạo khôi phục huy hoàng như thời Côn Luân Ma Giáo nhất.
Nhưng lý trí lại nói với hắn, đây là chuyện gần như không thể.
Trong quá khứ cho dù Sở Hưu có làm ra chuyện điên cuồng đến đây, Ngụy Thư Nhai cũng ủng hộ y, chỉ có lần này là không, vì ý tưởng của Sở Hưu quá điên cuồng.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, ta không điên, chẳng qua là sớm muộn gì ta cũng phải đi bước này.
Đã trải qua hai lần Chính Ma Đại Chiến rồi, đương nhiên có thể hiểu là hai lần này ta đều không thua.
Lúc này trong mắt những tông môn Chính đạo kia, e là uy hiếp của ta còn cao hơn Dạ Thiều Nam, vì ta còn trẻ hơn Dạ Thiều Nam, cũng càng... vô sỉ.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh khóe miệng giật giật, Sở Hưu vẫn là người có tâm tư, y đánh giá về bản thân vô cùng chính xác, không biết rốt cuộc đây là ưu điểm hay khuyết điểm.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Cho nên ta dám cam đoan, lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo, chúng ta sẽ không vượt qua dễ dàng như trước nữa.
Mấy năm qua, thực lực của chúng ta càng ngày càng mạnh, nhưng lại gặp phải nguy cơ càng lúc càng lớn.
Không phải ta muốn lên Côn Luân Sơn, mà là bọn chúng ép ta lên!
So với chuyện thụ động chờ chết, chẳng bằng ra tay trước. Ngụy lão, tuy ta thích đặt cược, nhưng có lúc nào ngươi thấy ta đặt cược mù quáng chưa? Nếu không chắc chắn tới mức độ nhất định, làm sao ta lại có quyết định như vậy được?”
Ngụy Thư Nhai im lặng suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Bây giờ ngươi án binh bất động thì chỉ là tương lai sẽ có nguy hiểm.
Còn nếu bây giờ ngươi lên Tây Côn Luân sẽ là chọc giận toàn bộ giang hồ, ngươi lấy gì ra chống đỡ?”
Sở Hưu nheo mắt nhìn thi thể Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn nói: “Vốn dĩ ta không định đối chọi trực diện với bọn chúng.
Tuy hai vị Ma Tôn đại nhân đã chết, nhưng nếu có thể lợi dụng thi thể bọn họ, số kẻ nhìn sang phía ta sẽ ít hơn nhiều.
Ví dụ như, rốt cuộc là chuyện ta lên Tây Côn Luân quan trọng hơn hay là kẻ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện quan trọng hơn?”
Chương 1383 Nhân quả của Chung Thần Tú 1
Lời nói của Sở Hưu khiến bọn Ngụy Thư Nhai sửng sốt.
Chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã? Bọn họ còn không biết liệu giáo chủ còn sống hay đã chết, lấy đâu ra chuyển thế gì?
Ngụy Thư Nhai đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía thi thể Thiên Khốc Ma Tôn và Vô Tâm Ma Tôn nói: “Ngươi định lợi dụng thi thể hai vị ma tôn này, bố trí một cái bẫy?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đúng vậy, nhưng chi tiết phải đợi lúc về hoàn thiện đã.
Tất cả mọi thứ ở đây, kể cả con rắn đen kia cũng phải mang theo, ngay cả những trận pháp đã hỏng cũng không thể bỏ lại.”
Nghe Sở Hưu đã có kế hoạch và tự tin, Ngụy Thư Nhai cũng không khuyên nhủ tiếp, chờ tới khi về rồi nói cũng không muộn.
Kết quả là mọi người trực tiếp cất hết những bí bảo như hộp báu không gian, dọn trống toàn bộ hang động này.
Lúc này ở thế giới bên ngoài, phía cuối thuyền, Tống lão tam đang thích chí cầm bình rượu nhỏ nháp từng ngụm.
Lần này hắn hoàn thành nhiệm vụ mà các vị đại nhân giao phó, khi trở về chắc chắn địa vị sẽ cao hơn lúc còn ở Thương Long Hạm Đội.
Hơn nữa theo hắn thấy, hắn đã hoàn thành tám phần mười nhiệm vụ lần này, đã tìm được địa điểm thì khi về sẽ không thành vấn đề.
Đúng lúc này, trên mặt biển xa xôi, một võ giả áo trắng đạp nước đi tới, phải nói là sóng biển chủ động nâng thân thể hắn tới.
Tuy thực lực bản thân Tống lão tam không ra làm sao, nhưng hắn cũng là người từng thấy việc đời, chỉ trong chớp mắt đã đoán ra vị đang tới chắc chắn là cường giả trong cường giả.
Đây là điều khiến hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, rốt cuộc vị cường giả này có liên quan gì tới mấy vị đại nhân trước đó? Vạn nhất bọn họ đánh nhau, liệu cổng thành bốc cháy có gây vạ cho cá dưới cao không?
Đúng lúc này, cường giả kia lại đi thẳng về phía hắn, khiến Tống lão tam lập tức run rẩy.
Nhưng vị cường giả này chỉ đi tới trước mặt hắn, khách khí hỏi: “Xin hỏi, ngươi có biết...”
Nói đến đây, cường giả kia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía hòn đảo nhỏ rồi nói: “À, không cần, ta biết rồi.”
Sau khi cường giả kia dứt lời, không ngờ thân hình của hắn lại lập tức biến mất, một khắc sau hắn như xuyên qua không gian, xuất hiện trên hòn đảo nhỏ kia.
Tống lão tam bị dọa tới mức ngồi bệt trên sàn thuyền.
Tuy vị cường giả vừa rồi không bộc lộ khí tức kinh khủng gì, nhưng đối mặt với cường giả như vậy, trong lòng Tống lão tam lại bất giác cảm thấy kính sợ, như đang kính sợ thiên địa này.
Lúc này, đám người Sở Hưu vừa dọn sạch mọi thứ trong hang động vào hộp báu không gian, bọn họ vừa định bỏ đi đã thấy một người mặc áo trắng đứng trước hang động, sắc mặt bình tĩnh hiền hòa nhìn bọn họ.
Trong chốc lát, đám người Sở Hưu đều ngẩn ta tại chỗ, có thế nào bọn họ cũng không ngờ mình lại gặp Chung Thần Tú ở đây.
Người vừa xuất hiện trước mặt Sở Hưu chính là thiên chủ Tự Tại Thiên Chung Thần Tú, là chí cường giả đệ nhất đương thời.
Nhưng Sở Hưu suy nghĩ cẩn thận lại cũng thấy bình thường, theo truyền thuyết thì Tự Tại Thiên nằm ở điểm cuối Đông Hải, nơi này cũng trong phạm vi Đông Hải, Chung Thần Tú xuất hiện ở đây mới là bình thường.
Nhưng điều không bình thường là vì sao hắn lại xuất hiện trước mặt đám người bọn mình? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Sở Hưu đã từng nói một câu, đừng dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán suy nghĩ của những cường giả cấp bậc trên mình, bởi vì như vậy rất nực cười.
Bây giờ Sở Hưu đang trong tình trạng lúng túng như vậy, y không thể đoán được vì sao Chung Thần Tú lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai bên lúng túng như vậy vài giây, Chung Thần Tú lấy ra một thứ mà Sở Hưu rất quen thuộc, đúng là chìa khóa Thông Thiên có ma văn mà hắn từng lấy được trong Nguyên Thủy Ma Quật.
"Ta muốn cái này."
Sở Hưu không buồn do dự, trực tiếp lấy chìa khóa Thông Thiên có ma văn ra, giao cho Chung Thần Tú.
Y không biết Chung Thần Tú muốn thứ này làm gì cũng không biết rốt cuộc Chung Thần Tú làm thế nào mà biết được bọn họ lấy được thứ này, hơn nữa còn chạy tới nhanh như vậy. Y chỉ biết chênh lệch cảnh giới giữa mình và Chung Thần Tú đã lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, trước uy thế lực lượng tuyệt đối như vậy, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là trò cười, bất cứ mưu kế gì cũng chỉ là trò cười.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, có đôi khi nhận thua mới là cách giải quyết duy nhất, càng giãy dụa không khéo kết quả càng tồi tệ.
Chung Thần Tú cầm hòn đá kia, hài lòng gật nhẹ đầu.
Nhìn Sở Hưu, hắn nâng tay, khẽ cau mày rồi lại hạ tay xuống, suy nghĩ rồi lại nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
Cảnh tượng này khiến đám người Sở Hưu buồn bực, rốt cuộc vị cường giả đệ nhất thiên hạ đương thời này định làm gì?
Lục Giang Hà ở bên còn bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, không phải vị kia đang nghĩ dùng một tay đập chết Sở Hưu hay là dùng hai tay đập chết Sở Hưu
mới tốt đấy chứ?
Một lát sau, Chung Thần Tú buông tay xuống nói nhỏ: “Ta nợ ngươi một nhân quả, ngươi có chuyện gì muốn ta làm giúp không?”
Sở Hưu hơi sửng sốt, đám người Ngụy Thư Nhai cũng ngạc nhiên. Bây giờ coi như bọn họ đã hiểu, vị đệ nhất nhân trong thiên hạ đương thời này có vẻ... đầu óc không được bình thường.
Hắn nói nhân quả là chỉ chìa khóa Thông Thiên có ma văn kia, thật ra đa số mọi người trên giang hồ đều không để ý.
Nói một lời tàn khốc một chút thì chỉ có cường giả mới có quyền sở hữu bảo vật.
Ngươi không có thực lực thì không thể bảo vệ của cải của bản thân, thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, có bị cướp cũng chẳng có cách nào.
Nhưng điều khác biệt là, kẻ bá đạo thì ra tay cướp đoạt, dám phản kháng thì giết người.
Dối trá một chút thì uy hiếp dụ dỗ đoạt lấy rồi bố thí cho ngươi một số thứ vụn vặt không đáng kể, ngươi còn phải cảm tạ ân tình của người ta.
Nhưng Chung Thần Tú không phải cả hai loại trên, hắn nói nợ Sở Hưu một nhân quả là một nhân quả, không phải gian xảo bố thí mà như tiến hành một trao đổi công bằng.
Sở Hưu không biết Chung Thần Tú có thói quen hỏi đường, nếu biết y đã hiểu rốt cuộc Chung Thần Tú đang nghĩ gì.
Là cân bằng, là nhân quả tuần hoàn.
Ngươi chỉ đường cho ta, ta cho ngươi một cơ duyên.
Đối với ngươi thì chỉ đường chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể, cho ngươi một cơ duyên lớn trong mắt người ngoài, nhưng đối với Chung Thần Tú cũng là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Đương nhiên chuyện này cũng không phải tuyệt đối, lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Phương Thất Thiếu tương đối xui xẻo.
Hắn chỉ đường cho Chung Thần Tú, Chung Thần Tú cũng muốn cho hắn cơ duyên.
Nhưng khổ nỗi thiên phú bản thân Phương Thất Thiếu đã rất tốt, không cần Chung Thần Tú cho cơ duyên. Còn nếu cho nhiều là phá hỏng cân bằng của hắn, cho nên cuối cùng Phương Thất Thiếu không có cơ hội được sờ đầu.
Còn lần này Sở Hưu may mắn hơn Phương Thất Thiếu rất nhiều.
Vật này là y lấy được trước cho nên Chung Thần Tú chỉ yêu cầu. Nếu như lúc ở Nguyên Thủy Ma Quật, thứ này chỉ là vật vô chủ, e là Chung Thần Tú sẽ trực tiếp ra tay cướp, không nợ nhân quả của bất cứ ai.
Chương 1384 Nhân quả của Chung Thần Tú 2
Hơn nữa, hiển nhiên giá trị nhân quả của chìa khóa Thông Thiên mang ma văn này hơn hẳn chuyện chỉ đường. Chung Thần Tú muốn đưa cho Sở Hưu một cơ duyên cực lớn nhưng lại phát hiện với tiềm lực và thực lực của Sở Hưu, hắn đã không có gì để cho Sở Hưu.
Chìa khóa Thông Thiên mang ma văn kia liên lụy nhân quả rất lớn, hắn không thể cho Sở Hưu cơ duyên ngang giá trị, cho nên đành phải bảo Sở Hưu tự mở miệng ra điều kiện.
Nếu đổi lại là người khác nói vậy, chắc chắn Sở Hưu sẽ nghi ngờ. Nhưng là Chung Thần Tú nói, Sở Hưu lại tin tưởng.
Với thực lực của Chung Thần Tú, cướp thì cứ cướp, đoạt thì cứ đoạt, hắn đã nói cho mình đưa ra điều kiện, vậy chẳng chắn sẽ cho mình một câu trả lời công bằng.
Cho nên Sở Hưu thận trọng hỏi dò: “Điều kiện gì cũng được à?”
Chung Thần Tú sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta làm được là được.”
Sở Hưu hơi cau mày, mấu chốt của vấn đề là ngươi làm được gì, với không làm được gì?
“Giúp ta giết người, được chứ?”
Chung Thần Tú gật đầu nói: “Được, giết ai?”
“Môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần!”
Trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu giết chết thần tướng Thiên Môn, tuy cuối cùng Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú ép phải bỏ đi, nhưng đã kết thù kết oán. Bây giờ nếu có thể giải quyết là chuyện tốt nhất, bằng không tương lai có một kẻ địch rất đáng sợ đang chờ đợi Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu vừa nói câu này xong, ngay cả bọn Lục Giang Hà cũng giật mình.
Để đệ nhất thiên hạ đương thời đi giết vị đệ nhị, thế mà Sở Hưu cũng dám mở miệng.
Chung Thần Tú lắc đầu nói: “Không thể giết, Quân Vô Thần là người giữ cửa. Giết hắn rồi thì không ai canh gác, sẽ rất phiền toái, cũng sẽ ảnh hưởng tới nhân quả.”
Sở Hưu sững người, nghi hoặc nói: “Người giữ cửa là có ý gì?”
“Tức là người giữ cửa.”
Sở Hưu cũng thấy bó tay, nhưng hiển nhiên chuyện mà Chung Thần Tú không muốn nói thì người khác cũng không hỏi được.
Hơn nữa Sở Hưu cũng không nhàm chán tới mức dùng cơ hội quý giá như vậy để tìm hiểu về sự tình của Thiên Môn.
“Thế thì đổi lại người khác, phương trượng Đại Quang Minh Tự, Hư Từ.”
Chung Thần Tú lại lắc đầu nói: “Trên người Hư Từ có nhân quả của Phật môn, giết, cũng ảnh hưởng tới nhân quả.”
“Nói như vậy thì Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không được à? Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn thì sao?”
Chung Thần Tú tiếp tục lắc đầu nói: “Trên người Lăng Vân Tử có nhân quả của Đạo môn, cũng không được.”
Sở Hưu bó tay, nói thế thì trên người tất cả các đại nhân vật trên giang hồ đều gánh vác nhân quả, chẳng giết được ai.
Nhưng ngoài những người này ra, những người có thù oán lớn cần giải quyết thì Sở Hưu có thể tự giết, không cần Chung Thần Tú giúp đỡ.
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y hỏi: “Vậy ta có thể để cơ hội này lại, chờ tới khi cần ta mới đưa yêu cầu, được không?”
Chung Thần Tú ngừng một chút rồi nói: “Được.”
Nói xong, Chung Thần Tú trực tiếp vung tay lên, một ấn ký truyền vào trong đầu Sở Hưu.
“Dẫn dắt tinh thần lực của ngươi trong ấn ký là ta sẽ cảm giác được.”
Sau khi nói xong, Chung Thần Tú bước ra một bước, thân hình đi tới mặt biển, theo bọt nước cuồn cuộn, hắn cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại đám người Sở Hưu ở đó nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu rốt cuộc hành động lần này của Chung Thần Tú có ý nghĩa gì. Nếu là cường giả khác có lẽ Sở Hưu còn đoán được một số suy nghĩ của họ, nhưng Chung Thần Tú, y thậm chí không cách nào đoán được.
Chung Thần Tú đột nhiên xuất hiện, tuy không xáo trộn kế hoạch của Sở Hưu, nhưng lại khiến y cực kỳ chấn động.
Tới tận bây giờ Sở Hưu mới phát hiện, trên người mấy vị cường giả đỉnh phong đương thời như bao phủ tầng tầng lớp lớp bí ẩn.
Trước đó Sở Hưu đã nghi ngờ, thật ra cái tên Thiên Môn đúng như ý nghĩa từng chữ, đó chỉ là một cánh cửa.
Còn bây giờ Chung Thần Tú đã gián tiếp xác nhận chuyện này, Quân Vô Thần của Thiên Môn chính là một người giữ cửa.
Còn so với Quân Vô Thần, bản thân Chung Thần Tú lại càng thần bí.
Bao năm qua, số lần hắn xuất hiện trước mặt người giang hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói hắn là người không có tương lai, cho dù là Phong Mãn Lâu, tin tức tình báo liên quan tới Chung Thần Tú cũng không đủ một trang giấy.
Mọi người thường nói Đông Hải Tự Tại Thiên, nhưng Đông Hải có không ít võ giả Đông Hải, nhưng bất luận Liệt Phong Hải hay Thanh Phong Hải, không ai biết rốt cuộc Tự Tại Thiên ở đâu.
“Lão Lục, năm xưa khi giáo chủ còn sống, có phải từng quen biết với người của Tự Tại Thiên không?”
Lục Giang Hà gãi đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng hễ giáo chủ ra tay, không chết cũng tàn phế.
Nhưng nếu bây giờ Tự Tại Thiên vẫn còn truyền nhân là Chung Thần Tú, vậy chắc là không có xung đột.”
Sở Hưu cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện Tự Tại Thiên, dù sao Đông Hải không phải là địa bàn của bọn họ, mấy chuyện linh tinh này cứ để lúc về Bắc Yên bàn bạc cho thỏa đáng.
Sau khi trở lại Chí Tôn Đảo, Sở Hưu trả Tống lão tam lại cho Bách Đông Lai, nhưng y lại để Mai Khinh Liên thi triển Xá Nữ Đại Pháp, xóa sạch ký ức liên quan tới Chung Thần Tú.
Chuyện này khá mẫn cảm với Sở Hưu, Tống lão tam là người ngoài, tốt nhất nên hồ đồ một chút.
Sau khi tiễn bọn Sở Hưu xong, Bách Đông Lai mới thở dài một tiếng.
Sát thần cấp bậc như vậy, khi dùng tới họ thì là trợ thủ rất tốt, nhưng lúc bình thường thì tốt nhất nên cách bọn họ xa một chút.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu bắt đầu bố trí kế hoạch của mình, nhưng chuyện này rất hệ trọng, những người tham dự chỉ có lực lượng nòng cốt bên phía Sở Hưu như Ngụy Thư Nhai.
Thật ra kế hoạch của Sở Hưu rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, điệu hổ ly sơn.
Tin tức liên quan tới Độc Cô Duy Ngã vẫn luôn là bí ẩn trên giang hồ, trong thời điểm này nếu Sở Hưu dùng thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn bố trí một cái bẫy khiến người ta cho rằng Độc Cô Duy Ngã không chết, ngược lại đã chuyển thế, tình cảnh trên giang hồ sẽ ra sao?
Có lẽ tất cả thế lực võ lâm Chính đạo và tất cả các thế lực khác trừ nhánh Ẩn Ma đều truy tìm tin tức Độc Cô Duy Ngã. Trong tình thế này Sở Hưu lại lên Côn Luân Sơn, hiển nhiên sẽ ít bị quan tâm hơn nhiều.
Sau khi nghe kế hoạch đại khái của Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai suy nghĩ rồi trầm giọng này: “Kế hoạch này cũng có tính khả thi nhất định, nhưng mấu chốt của vấn đề chỉ có một, đó là làm sao để chín phần mười số người trong giang hồ tin tưởng chuyện này, chỉ cần có một chút sơ hở thôi là kế hoạch sẽ thất bại.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Vậy phải làm sao để không có chút sơ hở nào!”
Bây giờ có thể nói dưới trướng Sở Hưu rất nhiều nhân tài, đủ các phương diện, cần gì cũng có thể tìm được, muốn bố trí một cái bẫy như vậy cũng không khó.
Nhưng Sở Hưu không định bố trí chuyện này ở Bắc Yên mà định đặt ở Đông Tề.
Y không thể là người phát hiện trước mà phải để tông môn Chính đạo phát hiện ra trước.
Kết quả là lần này Sở Hưu chỉ dẫn theo ít người, lẻn vào khu vực Đông Tề, tìm một ngọn núi cực kỳ hoang vắng, bắt đầu đào hang.
Chương 1385 Bố trí
Hang động này mô phỏng theo hang động ở đối phương, trận pháp dọc đường đã hỏng thì Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư đến, ném điển tịch mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cho hắn, để hắn làm theo điển tịch bố trí tỉ mỉ trận pháp dọc đường. Bên trong hang động cũng bố trí như ở Đông Hải, ngay cả con rắn đen cũng bị Sở Hưu đặt vào trong hang, tương lai con súc sinh này sẽ có tác dụng lớn.
Sau khi bố trí xong xuôi thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu nói với Viên Cát đại sư: “Viên Cát đại sư, ngươi am hiểu thiên cơ bói toán, liệu có thể tạo ra một thứ, khiến cho bên trong chưa đầy đạo uẩn nhân quả, tóm lại là nhìn qua lai lịch càng khó hiểu càng tốt.”
Viên Cát đại sư lẩm bẩm nói: “Không rõ lai lịch à? Từ ngữ này thật trừu tượng, đại nhân, thứ này có thể làm được, nhưng mấu chốt của vấn đề là ta không làm được.
Thực lực của ta chỉ có thế, vạn nhất Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự hay bọn Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện mà tới, bọn họ sẽ dễ dàng nhận ra sơ hở.”
“Vậy có cách nào khác không?”
Viên Cát đại sư suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thì cũng có, đại nhân làm là được.”
"Ta?"
Viên Cát đại sư gật đầu nói: “Bây giờ thực lực của đại nhân đã là đỉnh phong trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù chí cưởng giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra tay, ngươi cũng có thể giao thủ, có nói vô địch trong cùng cấp độ cũng không chênh lệch mấy.
Mà theo ta được biết, bây giờ trong những cường giả Thiên Địa Thông Huyền trên giang hồ, không ai am hiểu thiên cơ bói toán. Chỉ cần đại nhân đích thân chế tạo, cho dù là Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha tới đây, chắc chắn bọn họ cũng không nhận ra sơ hở.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy phải làm thế nào?”
“Đại nhân, ngài muốn làm nó trông như thế nào?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm thành một tảng đá, tảng đá trông rất bình thường là được, bên trên viết tám chữ: Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!”
Cánh tay Viên Cát đại sư đột nhiên run rẩy, không biết vì sao sau khi nghe tám chữ này trong lòng hắn lại thấy chấn động, cứ như chạm phải thứ gì đó trong cõi u minh.
Hắn không dám nghĩ nhiều, lập tức tìm một tảng đá xanh bắt đầu chế tác, vẽ đủ loại trận văn lên đó.
Nửa ngày sau, tất cả trận văn đều dung nhập vào tảng đá xanh kia, Viên Cát đại sư nói: “Đại nhân, hình như ngài cũng am hiểu pháp môn suy tính thiên cơ của Đạo gia.
Dốc toàn lực thi triển bí pháp, truyền lực lượng này vào trong phiến đá là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, dốc toàn lực thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, truyền lực lượng vào trong đó.
Trên tảng đá xanh bừng lên ánh sáng, rồi cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Sở Hưu nhét tảng đá xanh kia vào trong tay Thiên Khốc Ma Tôn, giả trang thành Thiên Khốc Ma Tôn tính toán ra tám chữ này.
Sở Hưu còn đào một cái hố bên dưới vương tọa của hai người, y cắn môi để lại không ít đồ tốt của mình trong đó, thậm chí bên trong còn có truyền thừa của Vô Tâm Ma Tôn, còn là nguyên bản, cùng với đủ loại bảo vật tài nguyên cho Ma đạo.
Không hy sinh con nhỏ thì không bắt được sói lớn, bố trí lần này không cho phép có chút sơ hở nào.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Hưu lại lấy một tấm vải lụa ra, dựa theo thủ đoạn của Viên Cát đại sư viết một hàng chữ rồi ném xuống dưới đáy, dẫn tất cả mọi người rời khỏi hang động, hơn nữa dùng trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại để phong ấn.
Sau khi đi khỏi, Viên Cát đại sư vẫn còn chưa hiểu ra, nhưng nghĩ lại những bố trí trong hang động, toàn thân hắn run lên bần bật.
Tám phần mười những thứ trong hang động là do hắn bố trí.
Những thứ này mà xuất hiện, chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Ngụy lão tạm thời bế quan luyện hóa viên Chí Tôn Thần Đan kia, Sở Hưu lại chuẩn bị kỹ càng để khởi động triệt để bố trí của mình.
Y đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bây giờ chỉ chờ có người phát hiện.
Nhưng rốt cuộc người phát hiện là ai, chuyện này cũng cần chú ý.
Đầu tiên, không thể là người bên phe Sở Hưu. Thứ hai, nhất định phải là người bên tông môn Chính đạo, hơn nữa thực lực không thể quá mạnh, nếu không Sở Hưu còn chưa tới thì di tích đã bị người ta phá dỡ, những bố trí của y sẽ thành uổng công.
Sở Hưu suy nghĩ rồi gọi Diệp Tiêu tới hỏi: “Thời gian gần đây trên Long Hổ Bảng có biến hóa gì không? Giới Ma đạo chúng ta có ai leo lên mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng không?”
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y đã là kiêu hùng Ma đạo có thể khuấy đảo phong vân tên giang hồ, thậm chí kẽ vươn tay là chạm tới vị trí chí tôn, Phong Vân Bảng đã không cách nào khiến y chú ý. Ngược lại những võ giả tiểu bối
như Diệp Tiêu vẫn rất chú ý tới Phong Vân Bảng.
Diệp Tiêu nói: “Có một vị, Tiểu Ma Tinh - Đỗ Trọng Phương hiện đang đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng.”
“Hắn xuất thân từ phái nào? Là người của nhánh Ẩn Ma hay nhánh Minh Ma?”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Đều không phải, người này là tán tu Ma đạo, tính cách kiêu ngạo không chịu nghe ai. Hắn đã đắc tội với không ít người trên giang hồ, thậm chí từng phế bỏ mệnh căn của một đệ tử trực hệ của Hạ Hầu thị, sỉ nhục Hạ Hầu thị trước mặt mọi người.
Ngay cả người của Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo cũng từng chịu thiệt dưới tay hắn, thời gian gần đây hắn cũng tương đối bắt mắt trong thế hệ trẻ của giang hồ.
Trước đó nhánh Ẩn Ma và nhánh Minh Ma cũng từng có người tiếp xúc với hắn, muốn thu nhận hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, chỉ nói mình tự do tự tại quen rồi, không chịu nổi trói buộc.
Người này quá mức huênh hoang cấp tiến, thường xuyên gây thù không cần thiết, tính cách cũng kiêu ngạo khoa trương.
Người như vậy còn không mau mau chóng chóng tìm chỗ dựa, chắc hắn không cố được bao lâu nữa đâu.”
Nghe Diệp Tiêu nói vậy, Sở Hưu gật nhẹ đầu, người này không tệ, chọn hắn đi.
Nhưng chuyện này không cần Sở Hưu tự mình rất mặt, y định để Thanh Long Hội động thủ.
Thanh Long Hội ngay tại Đông Tề, rất thích hợp để ra tay.
Ba tháng sau, trong một con hẻm nhỏ tối đen ở Đông Tề Nam Lương Thành, Đỗ Trọng Phương bị vài võ giả bao vây.
Đỗ Trọng Phương người mặc áo đen, sau lưng cõng một thanh trường đao, một thanh trường kiếm và một thanh đoản kiếm, còn có hai thanh trường thương giao nhau, trông chẳng khác gì người bán binh khí.
Nhưng bề ngoài của hắn lại không tệ, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn tú mạnh mẽ, chỉ có đôi mắt toát lên vẻ ngang ngược, nhìn bất cứ ai cũng có vẻ không phục.
Đỗ Trọng Phương đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng, có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng bảy tám người trước mặt hắn đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa thực lực đều không yếu, tay đều cầm bảo binh. Vừa rồi khi giao thủ trường kiếm và đoản kiếm sau lưng hắn đã xuất hiện vết rạn.
Nhìn qua những người chặn đường trước mắt và sau lưng, Đỗ Trọng Phương không khỏi hô hỏng bét.
Hắn cũng chủ quan, trước đó không cảm thấy có ai theo dõi mình, không ngờ lũ khốn khiếp Hạ Hầu thị này lại mai phục sẵn trong Nam Lương Thành chờ đợi hắn.